Sau hôm chúc thọ nhà vua,Tiêu Dao rơi vào hôn mê. Nhờ Đại Ngọc kịp thời báo cho Trí Hiên đại sư nên ông nhanh chóng đến và đem Tiêu Dao đi,phòng khi Xuyến lại nhân lúc này bắt hồn Tiêu Dao.
Hạo Nhân sau vụ đi sứ thành công,cộng thêm rất được lòng hoàng thượng nên được phong làm ngự sử đại nhân. Để tránh đêm dài lắm mộng,nhân dịp đó,chàng quyết định chọn ngày tốt chính thức thành thân với biểu muội Lâm Tiểu Ngọc.Tin vui lan khắp kinh thành,ai cũng hân hoan,vì Hạo Nhân vốn rất được dân chúng tin yêu.Họ còn mong một ngày chàng lật đổ thừa tướng chuyên quyền,ỷ thế thay thế vị trí ông ta.
Biết tin mừng của Nhân,thừa tướng gắp tâm phá bĩnh cho biết mặt,vì ông cho rằng họ có liên quan tới sự hôn mê của con trai ông ta.Trước ngày cưới của họ,ông sai người tìm thuê một đội sát thủ nhằm hãm hại đôi tân giai nhân…
Trước lễ thành hôn mà tân nương vẫn mang nhiều ưu tư,phiền muộn. Lúc này đây,nàng muốn gặp tỉ tỉ,người thân duy nhất để tâm sự nhưng gọi mãi tìm mãi Đại Ngọc vẫn không xuất hiện. Chốc chốc Tiểu Ngọc lại nhìn lên góc phòng.Chiếc áo choàng đêm nào nàng chưa kịp gửi lại cho Tiêu Dao…
Thực ra,trong lúc đó Đại Ngọc đang bị Xuyến giam lại vì cái tội dám báo cho Trí Hiên làm hỏng chuyện của nàng. Trí Hiên đã đối phó với mệnh trời và dã tâm của Xuyến bằng cách khuyên Hạo Nhân sớm sớm thành hôn ,còn Tiêu Dao phải tịnh dưỡng trong chùa cùng lão suốt những ngày diễn ra hôn lễ thì mới mong thóat được tai kiếp lần này…
Trước giờ thành thân…
Tiểu Ngọc-17 tuổi, nàng trở thành nàng tân nương đẹp nhất,nhưng cũng u sầu nhất. Bước lên kiệu hoa mà tâm trí gửi tới một nơi nào đó…Tiểu Hồng thấy chủ nhân u sầu thì hỏi:
“Ngày mai tiểu thư đã lên kiệu hoa rồi,chẳng lẽ nàng không vui hay sao?”
Tiểu Ngọc lặng lẽ lắc đầu. Đôi mắt nàng nhìn chính mình trong gương sao mà buồn bã-nỗi buồn chứa cả một đại dương…
“Lên kiệu hoa hẳn nhiên phải vui rồi.Nhưng mà ta…hoàn toàn không có một cảm giác đó.” Nàng im lặng một lúc rồi ngước nhìn nàng hầu, cố mỉm cười. “Tiểu Hồng,muội giúp ta chuyện này nhé.Chải tóc cho ta thật đẹp trong hôm nay.Ta không muốn Hạo Nhân thấy ta thế này.Ta sẽ là vợ của huynh ấy mà, ta không được phép nghĩ tới bất cứ gì, bất cứ ai ngoài huynh ấy cả…”
“Vâng,thưa tiểu thư”
Có vẻ như Tiểu Ngọc đã dứt khoát coi đây như là một giấc mơ và muốn thóat khỏi nó.Nàng nhìn mình trong gương rồi cười,nụ cười méo mó giả tạo nhất trong đời nàng để bước cùng Hạo Nhân đi hết cuộc đời…
Thế nhưng,khi đôi tân giai nhân đang làm lễ bái đường thì một toán thổ phỉ xông vào cướp phá.Dẫn đầu bọn chúng là một ả bịt mặt mang trên người sắc phục của người tộc ngoại.Ả làm cho người trong buổi tiệc trở nên đờ đẫn ,sau đó quăng một thứ bột trăng trắng gì đó vào người Hạo Nhân,cười ha hả rồi bỏ đi,để lại bãi chiến trường hỗn độn…
“Hạo Nhân! Huynh sao rồi, Hạo Nhân?”
***************************
Tiêu Dao bừng tỉnh sau nhiều ngày hôn mê.Khi tỉnh lại,chàng thấy mình nằm trong thiền viện của chùa.
“Sao con lại ở đây?”
“Con đã hôn mê nửa tuần trăng rồi.”
“Vậy sao?”
Bên ngoài bỗng có tiếng ồn ào,Trí Hiên phải ra đó xem sao. Người ta đem tới cho ông rất nhiều bệnh nhân bị trúng ngải mà trở nên đờ đẫn,thiểu trí.Riêng Nhân bị nặng nhất,thổ huyết rất nhiều…
“Đại sư,xin làm ơn cứu họ.”
“Ta sẽ gắng hết sức. Thí chủ đem Hạo Nhân vào thiền phòng của ta.Những người còn lại xin lui bớt ra ngoài.”
Sau đó,lão khẩn trương bảo các đệ tử đem tất cả người bệnh vào trong chánh điện coi sóc. Tiểu Ngọc không đi khỏi,nàng muốn ở lại chăm sóc Nhân, nhất là khi chàng trong tình trạng ấy. Nàng khóc thật nhiều vì lo lắng cho chàng…
Trong lúc đó thì Mỹ Xuyến đang hả hê với kế hoạch của mình. “Lão hòa thượng tính sao bắng trời tính?Khi mối tình của bọn họ đã chớm nở thì số phận Tiêu Dao đã được định đoạt.Lão định cãi mệnh trời sao?Ta chống mắt lên mà xem lão làm thế nào để cản trở ta đem linh hồn Tiêu Dao đi !”
Nàng quay qua Đại Ngọc đang quằn quại, đau đớn trong chiếc lồng giam…
“Ngươi muốn biết kẻ hại ngươi là ai chứ gì?Giờ ta nói ngươi biết. Phải, kẻ ấy không phải là Tiêu Dao,mà là…ta…và Lưu Hạo Nhân.”
“Hạo Nhân? Sao lại như vậy?”
“Ngươi không biết ngày ấy hắn si mê ngươi như thế nào hay sao? Nhưng trong lòng ngươi chỉ có Tiêu Dao mà không hề có hắn. Nếu không có Tiêu Dao thì ngươi đã là hôn thê của hắn. Hắn chỉ đòi lại những gì là của mình thôi mà.Ta biết dục vọng của hắn nên giúp hắn một tay.Ai bảo ngươi khi ấy là nguy cơ lớn nhất giành mất Tiêu Dao của ta.Có trách hãy tự trách mình đi.Nhưng ngươi có biết cũng vì chuyện ấy mà chàng hận ta,xua đuổi ta! Ta căm ghét ngươi và tiểu muội ngươi cũng không kém gì căm hận Tiêu Dao cả. Ta sống trong đau khổ và thù hận thì các ngươi không ai được hạnh phúc!”
“Ta thật tội nghiệp cho ngươi!”
“Hãy tự lo cho mình đi.Nội trong đêm nay,ta sẽ đem về cho ngươi một người bạn. Ngươi muốn là linh hồn của Hạo Nhân hay Tiêu Dao hay… tiểu muội của ngươi nào?”
“Không được làm hại Tiểu Ngọc.Ta có thành cô hồn ma trơi cũng không tha thứ cho ngươi!”
“Ha ha ha! Ta đi đây.”
Đại Ngọc biết ả đã nói là sẽ làm.Làm sao để cứu Tiêu Dao và Tiểu Ngọc đây?Chỉ một người có thể cản trở ả,chính là Trí Hiên đại sư.Nhưng làm sao nàng có thể thoát ra được kết giới của Mỹ Xuyến ?Nếu ngoan cố thoát khỏi đây,hồn nàng sẽ hồn siêu phách tán,vĩnh viễn không được siêu sinh.
Thế rồi ,sau nhiều phút đắn đo,nàng quyết phải báo cho đại sư biết mà đối phó với mưu đồ của ả pháp sư,dù phải tan thành mây khói.Coi như đây là cái giá phải trả cho sự nhẹ dạ cả tin của nàng…
Trong khi ấy,tại thiền viện của chùa…
Tiểu Ngọc túc trực bên cạnh Hạo Nhân từng giây phút không rời.Tiêu Dao lặng lẽ nhìn theo nàng.Mỹ Xuyến thình lình xuất hiện sau lưng chàng không một tiếng động rồi thở dài một cách thương hại.
“Tình địch sắp chết,chắc là ngươi vui lắm.”
“Ta không phải hạng người như nàng.”
“Ngươi phải cảm ơn vì ta đã phá đám cưới của họ giúp ngươi chứ.Dù rằng người thuê ta hại họ…lại chính là thừa tướng đại nhân.Cả đám thổ phỉ trên núi đều do ta lập ra.Cha ngươi lại tự đâm đầu vào rọ”
“Cha ta?”
“Ta không hiểu sao lão già ác ôn ấy lại sinh ra được thứ người như ngươi.Mọi tội ác của lão đều được trút hết lên đầu con trai lão.Nhân quả là vậy đó,Hạo Nhân à. Ha ha ha”
“Con cái gánh tội cho cha mẹ thì có gì sai? Nàng nói đi,mục đích nàng tới đây tìm ta là gì?”
“Ngươi không muốn Tiểu Ngọc yêu dấu của ngươi đau lòng đúng không?Giờ thì chỉ có ngươi mới cứu được hôn phu của nàng ta mà thôi.”
“Bằng cách nào?”
“Ta có thuốc giải.Nhưng đổi lại…”
“Mạng sống của ta?”
“Thông minh đấy Tiêu Dao!”
“Ta chấp nhận.”
Mỹ Xuyến giật mình khi Tiêu Dao đồng ý quá nhanh.Chấp nhận cái chết sao mà hắn bình thản lạ lùng.Ả giận dữ khi phải chấp nhận sự thật rằng dù mình làm bao nhiêu chuyện,giở bao nhiêu thủ đoạn thì trong mắt Tiêu Dao vẫn không có sự tồn tại của ả.Ả giơ ra trước mặt Tiêu Dao viên thuốc độc.Chàng từ từ cầm lấy…
“Không được!” Trí Hiên vừa xuất hiện,chạy tới ngăn cản.Nhưng quá muộn rồi,chàng đã uống.Mỹ Xuyến lùi lại hoang mang…Ả lạnh lùng đưa cho Tiêu Dao viên thuốc giải rồi nói.
“Nó chỉ cứu được một người thôi. Ngươi tự quyết định đi.”
Ả bỏ đi trước khi thấy Tiêu Dao gục xuống.Trí Hiên chạy tới đỡ lấy hắn.
“Sao lại như vậy chứ?Đại Ngọc vì báo tin cho lão mà hồn siêu phách tán,nhưng lão lại chậm đi một bước,không cứu được con rồi…”
“Con biết số mình đã tận….Kết cục này con đã chọn cho mình,không trách ai cả.Con không hề hối hận…Nhưng trước khi chết,con còn có chuyện phải làm…Con muốn gặp người ấy…”
“Nghiệp chướng mà…”
Đại sư chỉ biết cúi đầu…
Hạo Nhân sau vụ đi sứ thành công,cộng thêm rất được lòng hoàng thượng nên được phong làm ngự sử đại nhân. Để tránh đêm dài lắm mộng,nhân dịp đó,chàng quyết định chọn ngày tốt chính thức thành thân với biểu muội Lâm Tiểu Ngọc.Tin vui lan khắp kinh thành,ai cũng hân hoan,vì Hạo Nhân vốn rất được dân chúng tin yêu.Họ còn mong một ngày chàng lật đổ thừa tướng chuyên quyền,ỷ thế thay thế vị trí ông ta.
Biết tin mừng của Nhân,thừa tướng gắp tâm phá bĩnh cho biết mặt,vì ông cho rằng họ có liên quan tới sự hôn mê của con trai ông ta.Trước ngày cưới của họ,ông sai người tìm thuê một đội sát thủ nhằm hãm hại đôi tân giai nhân…
Trước lễ thành hôn mà tân nương vẫn mang nhiều ưu tư,phiền muộn. Lúc này đây,nàng muốn gặp tỉ tỉ,người thân duy nhất để tâm sự nhưng gọi mãi tìm mãi Đại Ngọc vẫn không xuất hiện. Chốc chốc Tiểu Ngọc lại nhìn lên góc phòng.Chiếc áo choàng đêm nào nàng chưa kịp gửi lại cho Tiêu Dao…
Thực ra,trong lúc đó Đại Ngọc đang bị Xuyến giam lại vì cái tội dám báo cho Trí Hiên làm hỏng chuyện của nàng. Trí Hiên đã đối phó với mệnh trời và dã tâm của Xuyến bằng cách khuyên Hạo Nhân sớm sớm thành hôn ,còn Tiêu Dao phải tịnh dưỡng trong chùa cùng lão suốt những ngày diễn ra hôn lễ thì mới mong thóat được tai kiếp lần này…
Trước giờ thành thân…
Tiểu Ngọc-17 tuổi, nàng trở thành nàng tân nương đẹp nhất,nhưng cũng u sầu nhất. Bước lên kiệu hoa mà tâm trí gửi tới một nơi nào đó…Tiểu Hồng thấy chủ nhân u sầu thì hỏi:
“Ngày mai tiểu thư đã lên kiệu hoa rồi,chẳng lẽ nàng không vui hay sao?”
Tiểu Ngọc lặng lẽ lắc đầu. Đôi mắt nàng nhìn chính mình trong gương sao mà buồn bã-nỗi buồn chứa cả một đại dương…
“Lên kiệu hoa hẳn nhiên phải vui rồi.Nhưng mà ta…hoàn toàn không có một cảm giác đó.” Nàng im lặng một lúc rồi ngước nhìn nàng hầu, cố mỉm cười. “Tiểu Hồng,muội giúp ta chuyện này nhé.Chải tóc cho ta thật đẹp trong hôm nay.Ta không muốn Hạo Nhân thấy ta thế này.Ta sẽ là vợ của huynh ấy mà, ta không được phép nghĩ tới bất cứ gì, bất cứ ai ngoài huynh ấy cả…”
“Vâng,thưa tiểu thư”
Có vẻ như Tiểu Ngọc đã dứt khoát coi đây như là một giấc mơ và muốn thóat khỏi nó.Nàng nhìn mình trong gương rồi cười,nụ cười méo mó giả tạo nhất trong đời nàng để bước cùng Hạo Nhân đi hết cuộc đời…
Thế nhưng,khi đôi tân giai nhân đang làm lễ bái đường thì một toán thổ phỉ xông vào cướp phá.Dẫn đầu bọn chúng là một ả bịt mặt mang trên người sắc phục của người tộc ngoại.Ả làm cho người trong buổi tiệc trở nên đờ đẫn ,sau đó quăng một thứ bột trăng trắng gì đó vào người Hạo Nhân,cười ha hả rồi bỏ đi,để lại bãi chiến trường hỗn độn…
“Hạo Nhân! Huynh sao rồi, Hạo Nhân?”
***************************
Tiêu Dao bừng tỉnh sau nhiều ngày hôn mê.Khi tỉnh lại,chàng thấy mình nằm trong thiền viện của chùa.
“Sao con lại ở đây?”
“Con đã hôn mê nửa tuần trăng rồi.”
“Vậy sao?”
Bên ngoài bỗng có tiếng ồn ào,Trí Hiên phải ra đó xem sao. Người ta đem tới cho ông rất nhiều bệnh nhân bị trúng ngải mà trở nên đờ đẫn,thiểu trí.Riêng Nhân bị nặng nhất,thổ huyết rất nhiều…
“Đại sư,xin làm ơn cứu họ.”
“Ta sẽ gắng hết sức. Thí chủ đem Hạo Nhân vào thiền phòng của ta.Những người còn lại xin lui bớt ra ngoài.”
Sau đó,lão khẩn trương bảo các đệ tử đem tất cả người bệnh vào trong chánh điện coi sóc. Tiểu Ngọc không đi khỏi,nàng muốn ở lại chăm sóc Nhân, nhất là khi chàng trong tình trạng ấy. Nàng khóc thật nhiều vì lo lắng cho chàng…
Trong lúc đó thì Mỹ Xuyến đang hả hê với kế hoạch của mình. “Lão hòa thượng tính sao bắng trời tính?Khi mối tình của bọn họ đã chớm nở thì số phận Tiêu Dao đã được định đoạt.Lão định cãi mệnh trời sao?Ta chống mắt lên mà xem lão làm thế nào để cản trở ta đem linh hồn Tiêu Dao đi !”
Nàng quay qua Đại Ngọc đang quằn quại, đau đớn trong chiếc lồng giam…
“Ngươi muốn biết kẻ hại ngươi là ai chứ gì?Giờ ta nói ngươi biết. Phải, kẻ ấy không phải là Tiêu Dao,mà là…ta…và Lưu Hạo Nhân.”
“Hạo Nhân? Sao lại như vậy?”
“Ngươi không biết ngày ấy hắn si mê ngươi như thế nào hay sao? Nhưng trong lòng ngươi chỉ có Tiêu Dao mà không hề có hắn. Nếu không có Tiêu Dao thì ngươi đã là hôn thê của hắn. Hắn chỉ đòi lại những gì là của mình thôi mà.Ta biết dục vọng của hắn nên giúp hắn một tay.Ai bảo ngươi khi ấy là nguy cơ lớn nhất giành mất Tiêu Dao của ta.Có trách hãy tự trách mình đi.Nhưng ngươi có biết cũng vì chuyện ấy mà chàng hận ta,xua đuổi ta! Ta căm ghét ngươi và tiểu muội ngươi cũng không kém gì căm hận Tiêu Dao cả. Ta sống trong đau khổ và thù hận thì các ngươi không ai được hạnh phúc!”
“Ta thật tội nghiệp cho ngươi!”
“Hãy tự lo cho mình đi.Nội trong đêm nay,ta sẽ đem về cho ngươi một người bạn. Ngươi muốn là linh hồn của Hạo Nhân hay Tiêu Dao hay… tiểu muội của ngươi nào?”
“Không được làm hại Tiểu Ngọc.Ta có thành cô hồn ma trơi cũng không tha thứ cho ngươi!”
“Ha ha ha! Ta đi đây.”
Đại Ngọc biết ả đã nói là sẽ làm.Làm sao để cứu Tiêu Dao và Tiểu Ngọc đây?Chỉ một người có thể cản trở ả,chính là Trí Hiên đại sư.Nhưng làm sao nàng có thể thoát ra được kết giới của Mỹ Xuyến ?Nếu ngoan cố thoát khỏi đây,hồn nàng sẽ hồn siêu phách tán,vĩnh viễn không được siêu sinh.
Thế rồi ,sau nhiều phút đắn đo,nàng quyết phải báo cho đại sư biết mà đối phó với mưu đồ của ả pháp sư,dù phải tan thành mây khói.Coi như đây là cái giá phải trả cho sự nhẹ dạ cả tin của nàng…
Trong khi ấy,tại thiền viện của chùa…
Tiểu Ngọc túc trực bên cạnh Hạo Nhân từng giây phút không rời.Tiêu Dao lặng lẽ nhìn theo nàng.Mỹ Xuyến thình lình xuất hiện sau lưng chàng không một tiếng động rồi thở dài một cách thương hại.
“Tình địch sắp chết,chắc là ngươi vui lắm.”
“Ta không phải hạng người như nàng.”
“Ngươi phải cảm ơn vì ta đã phá đám cưới của họ giúp ngươi chứ.Dù rằng người thuê ta hại họ…lại chính là thừa tướng đại nhân.Cả đám thổ phỉ trên núi đều do ta lập ra.Cha ngươi lại tự đâm đầu vào rọ”
“Cha ta?”
“Ta không hiểu sao lão già ác ôn ấy lại sinh ra được thứ người như ngươi.Mọi tội ác của lão đều được trút hết lên đầu con trai lão.Nhân quả là vậy đó,Hạo Nhân à. Ha ha ha”
“Con cái gánh tội cho cha mẹ thì có gì sai? Nàng nói đi,mục đích nàng tới đây tìm ta là gì?”
“Ngươi không muốn Tiểu Ngọc yêu dấu của ngươi đau lòng đúng không?Giờ thì chỉ có ngươi mới cứu được hôn phu của nàng ta mà thôi.”
“Bằng cách nào?”
“Ta có thuốc giải.Nhưng đổi lại…”
“Mạng sống của ta?”
“Thông minh đấy Tiêu Dao!”
“Ta chấp nhận.”
Mỹ Xuyến giật mình khi Tiêu Dao đồng ý quá nhanh.Chấp nhận cái chết sao mà hắn bình thản lạ lùng.Ả giận dữ khi phải chấp nhận sự thật rằng dù mình làm bao nhiêu chuyện,giở bao nhiêu thủ đoạn thì trong mắt Tiêu Dao vẫn không có sự tồn tại của ả.Ả giơ ra trước mặt Tiêu Dao viên thuốc độc.Chàng từ từ cầm lấy…
“Không được!” Trí Hiên vừa xuất hiện,chạy tới ngăn cản.Nhưng quá muộn rồi,chàng đã uống.Mỹ Xuyến lùi lại hoang mang…Ả lạnh lùng đưa cho Tiêu Dao viên thuốc giải rồi nói.
“Nó chỉ cứu được một người thôi. Ngươi tự quyết định đi.”
Ả bỏ đi trước khi thấy Tiêu Dao gục xuống.Trí Hiên chạy tới đỡ lấy hắn.
“Sao lại như vậy chứ?Đại Ngọc vì báo tin cho lão mà hồn siêu phách tán,nhưng lão lại chậm đi một bước,không cứu được con rồi…”
“Con biết số mình đã tận….Kết cục này con đã chọn cho mình,không trách ai cả.Con không hề hối hận…Nhưng trước khi chết,con còn có chuyện phải làm…Con muốn gặp người ấy…”
“Nghiệp chướng mà…”
Đại sư chỉ biết cúi đầu…
/54
|