Nếu không có mẹ Tiêu, cô và Tiêu Tử làm cách nào đến được với nhau? Làm cách nào có thể cảm nhận một cuộc sống đầy tình thương như thế?
Nhận được nhiều như vậy, mà không báo đáp, thực rất rất xấu hổ!
Đã trễ thế này sao thằng bé còn chưa về! Mẹ Tiêu chuyển hướng xe lăn, yếu ớt nhìn cô: Ngày mai đến bệnh viện, chắc phải phiền Đại Lận con đi cùng rồi. Mẹ cảm thấy mình nên ở bệnh viện để bác sĩ tiện kiểm tra.
Dạ được. Cô ngừng khóc, ngồi xổm xuống bên cạnh mẹ Tiêu, Mẹ, Đại Lận con sẽ luôn ở cạnh mẹ.
Rạng ba, bốn giờ sáng, Tiêu Tử đẩy cửa phòng, đặt trên trán cô nụ hôn nhẹ nhàng, chỉnh lại cái chăn ấm áp.
Cô vẫn nhắm mắt.
Tiêu Tử đứng bên giường một lúc, liền rời đi, khẽ đóng cánh cửa.
Cô mở to mắt, khóe miệng hơi run run, đôi mắt rưng nước khẽ động.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tử lái xe đưa mẹ đến bệnh viện, cô ngồi bên cạnh anh, ba và mẹ Tiêu ngồi ở phía sau.
Đại Lận, hôm qua em học sao rồi? Đã quen chưa? Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Tử ôn nhu, giọng nói khàn khàn.
Rất tốt. Cô hạ đôi mắt, tay để trên người nắm chặt, không dám đối mặt với Tiêu Tử.
Vậy là tốt rồi. Tiêu Tử có chút an tâm, tay trái lái xe, tay phải di chuyển đến, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: Thời gian này anh có chút công việc phải giải quyết, nếu ở trường học có gì không hiểu, cứ mang đến hỏi, anh sẽ hướng dẫn cho em.
Đại Lận im lặng, ngước mắt nhìn chăm chú vào anh.
Anh vẫn đang chuẩn bị cho hôn lễ, chờ ngày em chính thức làm cô dâu của anh. Tiêu Tử lại ôn nhu cười nói, quay đầu nhìn cô một cái, ôn nhuận như ngọc: Sao vậy? Chúng ta vừa không gặp một ngày em đã nhớ sao? Xem ánh mắt của em kìa, muốn khóc lắm phải không? Cô bé ngốc.
Anh nhéo nhéo cái mũi nhỏ.
Tiêu Tử. Mẹ Tiêu ở phía sau nhẹ nhàng gọi, chuyển sự chú ý: Gần đây công ti thế nào?
Tiêu Tử bỏ tay xuống, chuyển về vô-lăng, mắt hướng về phía trước: Mẹ, tất cả đều tốt, con vẫn đang ổn định công ti, mẹ cứ an tâm dưỡng bệnh.
Tốt. Mẹ Tiêu gật gật đầu, nằm trong lòng chồng, thần sắc mang chút tìu tụy, Mấy ngày tới Đại Lận sẽ ở bệnh viện chăm sóc mẹ, con về nhà dùng bữa một mình. Sau vài ngày Đại Lận sẽ về, cho ba con lên với mẹ.
“Được, những ngày này tan làm, con sẽ trực tiếp tới bệnh viện! Tiêu tử cười nói.
Sau khi tới bệnh viện, Tiêu Tử lái xe về công ty , Ba Tiêu dìu mẹ Tiêu, Đại Lận ở bên cạnh xách theo hành lý, cùng đến phòng bệnh cao cấp.
Trên đường, ba Tiêu gặp người quen, cùng là đồng nghiệp làm việc trong tòa thị chính . Đối phương khách khí kêu tiếng 'Lão Tiêu', ánh mắt nhanh chóng di chuyển đến trên người Đại Lận.
Vị này chính là con gái của Tô thị trưởng? Đối phương cười nói, đánh giá đại lận liếc mắt một cái: Tiêu thủ trưởng thật có phúc nha, có con dâu là thiên kim của Tô thị trưởng. Tôi chỉ có thể nói chúc mừng chúc mừng.
Đôi mắt cười bỗng nhiên phát lạnh, rõ ràng là chế ngạo thêm trào phúng, hả hê, xoay người rời đi.
Ba Tiêu sắc mặt tối sầm, trợn mắt uy nghiêm.
Trong lòng Đại Lận run lên, cúi đầu xuống.
Lão Tiêu, ông ta là phó thị trưởng Lí, đừng để ý ông ta nói gì. Mẹ Tiêu ở một bên nhẹ nhàng khuyên nhủ chồng, Kẻ địch trong chính trị là vậy, dù có lợi hay bất lời, đều gặp được những kẻ tiểu nhân như vậy.”
Đại Lận. Ý kêu cô lại đỡ mình, đi vào phòng bệnh. Ba Tiêu không vào, trực tiếp đến gặp bác sĩ.
Mẹ Tiêu bảo cô đến trước giường, nói: Đừng để ý người ngoài nói gì, Đại Lận con là Tiêu gia chúng ta cưới làm con dâu, chỉ cần biết việc trong nhà, đừng bận tâm đến những lời đồn đại nhảm nhí. Đợi một thời gian nữa, chuyện này sẽ dịu xuống. Gần đây ba con muốn Tiêu Tử tranh cử tân thị trưởng, luôn luôn mượn sức các nghị viên, tính khí mới như vậy. Kỳ thật mẹ không tán thành ông ấy làm như vậy, chỉ cần Tiêu Tử tiếp nhận Hồng Vũ đã cực kỳ mãn nguyện, nhưng ba con không chịu.
Đại Lận nghe được, trong lòng thấu hiểu .
Những năm trước đây, Tiêu Tử vì cô, cứ mãi một chức thư kí giậm chân tại chỗ, để lỡ cơ hội thăng chức.
Mẹ Tiêu cảm thấy Tô phụ ở quan trường có chút bi kịch, với Đại Lận có thể sẽ ảnh hưởng tâm lý. Nếu tương lai chồng cô cũng làm quan, sẽ khiến cô nhớ tới ba mình trước đây, nhớ tới ba năm trong ngục giam. Hơn nữa Tiêu Tử cũng không đam mê chính trị, mẹ Tiêu cũng không ép buộc, chỉ muốn anh tiếp nhận công ti.
Tư tưởng của bà với chồng mình lại không gặp nhau.
Ba Tiêu hy vọng con trai có thể giữ danh tiếng, lấy một người vợ môn đăng hộ đối…
Nghĩ đến điều này, cô không thể không tự ti, không thể ngẩng cao đầu.
Đại Lận, con có biết vì sao mẹ lại đưa con đến bệnh viện? mẹ Tiêu nắm chặt tay Đại Lận, tay kia thì run rẩy nâng lên, chỉnh lại cổ áo cho cô: Mẹ không muốn cho Tiêu Tử nhìn thấy những vết hôn như thế này, mẹ tin con, nhưng những dấu vết như thế này thực sự sẽ phá vợ quan hệ của hai đứa.
Hối hận cùng xấu hổ dâng trào trong lòng cô.
Thì ra dù có che kín đến đâu, cũng không thể qua mắt mẹ Tiêu, bà vẫn biết trên người cô có vết hôn để lại, nhưng chẳng bao giờ quát mắng cô. Cô cúi đầu, nhỏ giọng: “Mẹ, con…”
Đại Lận, chỉ cần trái tim con vẫn hướng về Tiêu Tử, mẹ vĩnh viễn tin con. Mẹ Tiêu thở dài, Hai đứa nhanh chóng kết hôn, vui vẻ lên, mẹ để lại một nữa cổ phần ở Hồng Vũ cho con.”
“Mẹ!” Đại Lận càng thêm xấu hổ.
--
Những ngày chăm sóc mẹ Tiêu, Đại Lận cũng tranh thủ chữa cho cái dạ dày đáng thương của mình, đến trường học học một vài bài, rồi trở về bên cạnh giường mẹ Tiêu.
Buổi tối cô ngủ bên cạnh giường bệnh, những lúc mẹ Tiêu tinh thần trạng thái tốt lên, cô đều ngồi bên cạnh tâm sự, nói chuyện. Những lúc cơn đau tái phát, cô chỉ biết đau lòng cắn răng ngồi xổm bên cạnh.
Nhưng tình hình của mẹ Tiêu ngày càng chuyển biến xấu đi, phải nằm nhiều, cơ thể nhanh chóng suy yếu.
Mẹ Tiêu kể lại, khi còn thanh xuân, vì vội vàng thành lập Hồng Vũ mà quên ăn quên ngủ, không chú ý thân thể, cho đến bây giờ sinh bệnh, có khả năng sẽ ngủ một giấc rồi mãi không tỉnh dậy. Bà đã cố gắng hết sức, chính bác sĩ cũng nói vẫn còn hy vọng, ít nhất, bà muốn thấy được cháu nội chào đời…
/138
|