Lòng cô chợt căng lên, giật mình nhìn người đàn ông kia.
Anh đứng ở đó, dáng người thon dài cao ngất khoác một chiếc áo bành tô màu đen, hơi thở ra trong tiết trời cuối thu đều bị đóng băng thành khói.
Gương mặt góc cạnh ngũ quan vẫn tuấn tú mê người như vậy, giống như được đao búa gọt giũa một loại, hoàn mỹ đến mức không nhìn ra một chút khuyết điểm nào.
Bên trong đôi con ngươi thâm thúy, một đạo ánh sáng lóe lên nhìn về phía cô.......
Cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, vội vàng đóng cửa sổ lại.
Hóa ra hơn mười hộ hàng xóm lúc nãy là do anh phái người đánh thức dậy, gõ cửa nhà bọn họ khiến cho bọn họ tưởng rằng có kẻ trộm ghé thăm, nhờ vậy mà bắt được quả tang di Trương trộm điện trộm nước!
Hóa ra anh đã tìm được đến đây rồi, vẫn luôn ở bên canh cô.
Mà, chỉ cần anh xuất hiện, tháng ngày yên tĩnh của cô cũng tuyên bố kết thúc.
Cô kéo then chốt cửa sổ lên, cũng kéo luôn cả rèm cửa sổ, ngồi ở trên bàn nhìn Tiểu Tuyết Cầu đang phe phẩy cái đuổi trước mặt cô: Có phải ban ngày con nhìn thấy anh ta không?
Tiểu Tuyết Cầu lắc lắc cái đuôi của nó, 'ẳng' một tiếng.
Nó đương nhiên là gặp qua ba ba nó rồi, bằng không sao có thể vui mừng vậy chứ.
Mẹ chủ nhân, mau mời baba lên lầu đi, vừa rồi baba giúp chúng ta bắt trộm, chúng ta phải cảm ơn, phải mời baba uống canh thịt bò.
Lại 'ngao' một tiếng rồi nhắm thẳng lòng Đại Lận, nhảy lên cuộn tròn vào đó.
Đại Lận xách quả cầu trắng đang cuộn tròn trong lòng mình ra, đặt nó lên giường, trừng mắt nhìn nó: Không được gặp lại anh ta nữa, nếu không còn trở về cùng anh ta đi, mẹ không cần con nữa!
Hu hu, Tiểu Tuyết Cầu tội nghiệp nằm sấp trên giường, làm thành một mảnh Tuyết Cầu trắng nhỏ, ủy khuất nhìn mẹ chủ nhân của nó.
Mẹ chủ nhân đừng nóng giận, về sau Tiểu Tuyết Cầu sẽ không gặp baba nữa, muốn ở cùng mẹ.
Đại Lận sờ sờ đầu nó, đi rửa rau, chuẩn bị làm canh thịt bò.
Cô chọn ở lại thành phố này, là vì, đây là quên hương cô, là nhà cô, cô không có khả năng trốn tránh cả đời được, chỉ có thản nhiên đối mặt với người xưa, chuyện xưa. Nếu cô còn có môt chút dao động đối với cái người tìm tới đây kia, chứng minh cô còn chưa buông được, chưa thể thoái mái được.
Đằng Duệ Triết ắt hẳn là thông qua hiệu trưởng mới tìm được đến đây, không biết lại có chuyện gì?
Giữa bọn họ còn có quan hệ gì sao? Anh ta lấy thân phận gì đến tìm cô? Người anh ta lựa chọn không phải là Trâu Tiểu Hàm sao, mà người cô lựa chọn là Tiêu Tử, không hề có nửa điểm liên quan, người duy nhất mà cô có lỗi chính là Tiêu Tử.
Cô có lỗi với mẹ Tiêu, có lỗi với người nhà họ Tiêu.
Mà ân oán với Đằng Duệ Triết, từ lúc cô ra tù đã thanh toán xong hết rồi. Cô cảm thấy bản thân không nợ anh ta cái gì cả.
Tuyết cầu, canh thịt bò bỏ cà chua có được không? Sau khi rửa sạch thức ăn trở về, cô ôn nhu nhìn Tiểu Tuyết Cầu đang nằm sấp trên
Anh đứng ở đó, dáng người thon dài cao ngất khoác một chiếc áo bành tô màu đen, hơi thở ra trong tiết trời cuối thu đều bị đóng băng thành khói.
Gương mặt góc cạnh ngũ quan vẫn tuấn tú mê người như vậy, giống như được đao búa gọt giũa một loại, hoàn mỹ đến mức không nhìn ra một chút khuyết điểm nào.
Bên trong đôi con ngươi thâm thúy, một đạo ánh sáng lóe lên nhìn về phía cô.......
Cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, vội vàng đóng cửa sổ lại.
Hóa ra hơn mười hộ hàng xóm lúc nãy là do anh phái người đánh thức dậy, gõ cửa nhà bọn họ khiến cho bọn họ tưởng rằng có kẻ trộm ghé thăm, nhờ vậy mà bắt được quả tang di Trương trộm điện trộm nước!
Hóa ra anh đã tìm được đến đây rồi, vẫn luôn ở bên canh cô.
Mà, chỉ cần anh xuất hiện, tháng ngày yên tĩnh của cô cũng tuyên bố kết thúc.
Cô kéo then chốt cửa sổ lên, cũng kéo luôn cả rèm cửa sổ, ngồi ở trên bàn nhìn Tiểu Tuyết Cầu đang phe phẩy cái đuổi trước mặt cô: Có phải ban ngày con nhìn thấy anh ta không?
Tiểu Tuyết Cầu lắc lắc cái đuôi của nó, 'ẳng' một tiếng.
Nó đương nhiên là gặp qua ba ba nó rồi, bằng không sao có thể vui mừng vậy chứ.
Mẹ chủ nhân, mau mời baba lên lầu đi, vừa rồi baba giúp chúng ta bắt trộm, chúng ta phải cảm ơn, phải mời baba uống canh thịt bò.
Lại 'ngao' một tiếng rồi nhắm thẳng lòng Đại Lận, nhảy lên cuộn tròn vào đó.
Đại Lận xách quả cầu trắng đang cuộn tròn trong lòng mình ra, đặt nó lên giường, trừng mắt nhìn nó: Không được gặp lại anh ta nữa, nếu không còn trở về cùng anh ta đi, mẹ không cần con nữa!
Hu hu, Tiểu Tuyết Cầu tội nghiệp nằm sấp trên giường, làm thành một mảnh Tuyết Cầu trắng nhỏ, ủy khuất nhìn mẹ chủ nhân của nó.
Mẹ chủ nhân đừng nóng giận, về sau Tiểu Tuyết Cầu sẽ không gặp baba nữa, muốn ở cùng mẹ.
Đại Lận sờ sờ đầu nó, đi rửa rau, chuẩn bị làm canh thịt bò.
Cô chọn ở lại thành phố này, là vì, đây là quên hương cô, là nhà cô, cô không có khả năng trốn tránh cả đời được, chỉ có thản nhiên đối mặt với người xưa, chuyện xưa. Nếu cô còn có môt chút dao động đối với cái người tìm tới đây kia, chứng minh cô còn chưa buông được, chưa thể thoái mái được.
Đằng Duệ Triết ắt hẳn là thông qua hiệu trưởng mới tìm được đến đây, không biết lại có chuyện gì?
Giữa bọn họ còn có quan hệ gì sao? Anh ta lấy thân phận gì đến tìm cô? Người anh ta lựa chọn không phải là Trâu Tiểu Hàm sao, mà người cô lựa chọn là Tiêu Tử, không hề có nửa điểm liên quan, người duy nhất mà cô có lỗi chính là Tiêu Tử.
Cô có lỗi với mẹ Tiêu, có lỗi với người nhà họ Tiêu.
Mà ân oán với Đằng Duệ Triết, từ lúc cô ra tù đã thanh toán xong hết rồi. Cô cảm thấy bản thân không nợ anh ta cái gì cả.
Tuyết cầu, canh thịt bò bỏ cà chua có được không? Sau khi rửa sạch thức ăn trở về, cô ôn nhu nhìn Tiểu Tuyết Cầu đang nằm sấp trên
/138
|