Rạng sáng ngày thứ hai, Đại Lận mang theo đôi mắt gấu mèo đi thi, vừa mới ra đến cửa nhà trọ liền gặp phải Cổ Tuấn, không thèm để ý đến cậu ta, cô trực tiếp bước qua coi như không nhìn thấy.
Cổ Tuấn vẫn lẽo đẽo sau đuôi cô, giống như 'tùy tùng' của nữ vương, trên tay cậu ta còn cầm bữa sáng nóng hổi, lải nhải mời Đại Lận ăn. Đúng lúc này phía sau cậu ta lại xuất hiện một đám 'anh em chiến hữu' tầm 17, 18 tuổi cũng đang đuổi theo cậu ta kêu 'Lão đại, lão đại .
Đại Lận nhìn một màn 'thế trận' ấy hoảng sợ không thôi, vội vàng ôm chặt lấy túi sách bay nhanh về phía trường thi.
Sau khi vào phòng thi, cô ngồi ở hàng thứ nhất, Cổ Tuấn ngồi ở hàng cuối cùng, khoảng cách này thật có chút xa. Nhưng tên Cổ Tuấn kia thế nhưng lại đuổi thí sinh ngồi bên cạnh cô đi, rồi tự mình ngồi thế vào vị trí đó, miệng không ngừng gọi 'Darling.'
Vì thế, toàn bộ thí sinh đi thi trong trường đều đồng loạt quay lại nhìn về phía hai người bọn họ.
Đại Lận không thể nhịn được nữa, hạ quyết tâm, cuối cùng nhìn Cổ Tuấn lạnh nhạt nói: Cổ đại thiếu gia, giữa chúng ta có quan hệ gì sao? Vì sao tôi phải ăn bữa sáng cậu mua! Vị trí của cậu ở dưới kia, trở về, đừng có đi theo tôi nữa! Cô nổi giận đùng đùng chỉ vào một loạt vị trí bên dưới kia.
Thế bữa sáng này tôi phải làm sao? Cổ Tuấn nâng bữa sáng trong tay lên, ủy khuất nói. Bữa sáng này là cậu ta tự mình đích thân làm ở nhà, dùng hộp giữ ấm để đựng cố ý mang đến cho cô. Cậu muốn chăm Đại Lận trắng trẻo mập mạp hơn.
Tự mình ăn! Đại Lận quát một tiếng, cúi đầu không muốn để ý đến cậu ta nữa, chuẩn bị đồ dùng học tập cho bài kiểm tra.
Ồ. Cổ Tuấn ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.
Đám bạn thi cùng phòng nhìn cậu ta chỉ trỏ, cười trộm không thôi, cậu ta liền trừng mắt liếc mọi người một cái hòng cảnh cáo cấm được cười, bằng không tôi sẽ cho anh em xử đẹp các người!
Vì thế đám người kia không dám cười nữa, cúi đầu ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Cổ Ngao đứng ngoài cửa thu hết một màn này vào đáy mắt, hai hàng lông mày nhíu chặt, vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ nhìn em trai mình.
Suốt cả ngày hôm qua anh đã lên lớp cho nó một khóa giáo dục toàn diện, nói đến đau cả miệng, nhưng tên tiểu tử thối kia càng ngày càng phản nghịch, sáng sớm đã thức dậy làm bữa sáng tình yêu của mình, vô cùng cao hứng chạy đến trường học muốn giao cho cô bạn gái nhỏ, hoàn toàn coi lời của anh như gió thoảng bên tai.
Bây giờ thì hay rồi, bị bạn gái nhỏ thẳng thừng cự tuyệt, thật mất mặt!
Anh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn em trai mình một cái, ánh mắt lại dời đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Lận, tinh tế đánh giá một phen, muốn nhìn xem cô gái nhỏ này đến cùng là có điểm nào có thể hấp dẫn được đàn ông trưởng thành lại có thể mê hoặc được đám thanh niên trẻ.
Chỉ thấy cô gái đó có làm da trắng nõn, mái tóc dài được cột thành đuôi ngựa rất gọn gàng, để lộ ra cái trán trơn bóng cùng gương mặt chỉ lớn cỡ bàn tay, đôi môi trái tim tươi tắn căng mọng, lúc nhìn nghiêng, đôi môi hơi chu ra, vừa gợi cảm lại đáng yêu.
Cô ngồi ngay ngắn trước bàn học, chuẩn bị làm bài kiểm tra, ngực lớn eo nhỏ, đôi chân dài khép lại song song nhau tuy được bao bọc trong chiếc quần Jean nhưng vẫn cỏ thể thấy được những đường cong quyến rũ mê người của cô gái nhỏ.
Nhìn một cách tổng thể, mềm mại phấn nộn, điềm đạm thướt tha, xinh đẹp động lòng người, so với đám con gái cùng lứa tuổi thì vô cùng nổi bật, nhưng so với những phụ nữ đã trưởng thành thì mất đi một phần thành thục, ít đi vài phần phong tình vạn chủng.
Có lẽ là còn quá trẻ, lại còn cột tóc đuôi ngựa nên thoạt nhìn có vẻ thanh lệ động lòng người.
Anh bình tĩnh nhìn thoáng qua một chút, không có cảm giác gì lớn, liền dời tầm mắt đi.
Để cho tiểu tử này dựa vào khả năng thực sự của mình tham dự kì thi, không cho nó tự tung tự tác! Anh nhìn giáo viên phụ đạo dặn dò, sau đó ánh mắt lại liếc nhìn về phía Cổ Tuấn đang gục đầu xuống bàn một lần nữa, Ngày hôm qua đưa nó về nhà, tôi đã tịch thu toàn bộ công cụ mà nó có thể gian lận trong kì thi rồi, quyết không để tiểu tử này lấy thành tích giả để qua mắt tôi! Thầy giáo, việc thành tích của nó có nằm lót đáy hay không không quan trọng, mấu chốt là phải quản chế được nó!
Trường học nhất định sẽ tận lực.
Trong phòng thi, Cổ Tuấn không xem ai ra gì liếc mắt nhìn ông anh nhà mình ngoài cửa một cái, tay phải xoay bút liên tục, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ gầy của Đại Lận đầy ái mộ.
Trong trường học này, không ai có thể quản trụ được cậu, càng quản cậu sẽ càng phá, chỉ có người quan gái cậu để tâm mới có thể quản trụ được cậu, Đại Lận bảo cậu đi hướng Đông, cậu tuyệt không dám đi hướng Tây. Đại Lận bảo cậu ăn cơm, cậu tuyệt không dám ăn bánh bao....
Cậu ta hừ một tiếng, nửa ngồi dậy nhìn giám thị đang phát bài thi xuống.
Mẹ kiếp, líu nha líu nhíu toàn là tiếng anh, anh cậu không cho cậu mượn người thi hộ, không cho gian lận, thế thì làm sao mà trả lời!
Cậu ta ngáp dài một cái, môi hồng răng trắng gương mặt tuấn tú lắc lắc một cái, đặt bút xuống bài thi khoanh khoanh, khoanh một lượt, toàn bộ khoanh A, phần viết một đoạn văn cậu ta vẽ lên đó một con rùa to, xong xuôi đâu đó đứng dậy nộp bài thi.
Bạn học, trong 15 phút đầu làm bài thi không thể nộp bài ra ngoài! Hơn nữa cậu còn chưa viết tên mình vào bài thi và tên lớp! Giờ phút này toàn bộ trường thi đều đang trong thời gian kiểm tra, vô cùng yên tĩnh, thời điểm cậu ta đẩy ghế đứng dậy phát ra tiếng động rất lớn, khiến cho thầy cô và học sinh vô cùng khó chịu, Bạn học xin mời trở về chỗ ngồi!
Bước chân cậu ta khẽ dừng lại một chút, tủm tỉm cười nhìn Đại Lận đang cố gắng ngồi nghe, chợt nghĩ, bộ dạng nữ thần ngồi học nghiêm túc thật đẹp a, liếc mắt một cái liền khiến trái tim cậu đập 'bùm bùm', sau đó khuôn mặt tuấn tú quay lại nhìn thầy giám thị lạnh nhạt nói: Tên đương nhiên là nhờ thầy điền giúp tôi rồi, nếu không cần mấy thầy ở đây làm cái gì! Tôi tên Cổ Tuấn, Cổ trong Cổ đại, Tuấn trong anh tuấn. Hoặc cũng có thể điền tên tiếng anh của tôi là Abel. Cứ thế đi.
Sau đó gẩy qua gẩy lại kiểu tóc mới của mình p'hong lưu phóng khoáng' dời đi, ngông nghênh khoác túi sách trên vai, đầu cũng không ngoảnh lại 'tiêu sái' rời khỏi phòng thi.
.... Phía sau, thầy giám thị tức đến giơ chân.
Ngoài cửa, Cổ Ngao vẫn chưa rời đi, mặt mày xanh mét nhìn thằng em nhà mình: Nếu bài thi tiếng anh này mà không đạt chuẩn, anh sẽ lập tức ném
Cổ Tuấn vẫn lẽo đẽo sau đuôi cô, giống như 'tùy tùng' của nữ vương, trên tay cậu ta còn cầm bữa sáng nóng hổi, lải nhải mời Đại Lận ăn. Đúng lúc này phía sau cậu ta lại xuất hiện một đám 'anh em chiến hữu' tầm 17, 18 tuổi cũng đang đuổi theo cậu ta kêu 'Lão đại, lão đại .
Đại Lận nhìn một màn 'thế trận' ấy hoảng sợ không thôi, vội vàng ôm chặt lấy túi sách bay nhanh về phía trường thi.
Sau khi vào phòng thi, cô ngồi ở hàng thứ nhất, Cổ Tuấn ngồi ở hàng cuối cùng, khoảng cách này thật có chút xa. Nhưng tên Cổ Tuấn kia thế nhưng lại đuổi thí sinh ngồi bên cạnh cô đi, rồi tự mình ngồi thế vào vị trí đó, miệng không ngừng gọi 'Darling.'
Vì thế, toàn bộ thí sinh đi thi trong trường đều đồng loạt quay lại nhìn về phía hai người bọn họ.
Đại Lận không thể nhịn được nữa, hạ quyết tâm, cuối cùng nhìn Cổ Tuấn lạnh nhạt nói: Cổ đại thiếu gia, giữa chúng ta có quan hệ gì sao? Vì sao tôi phải ăn bữa sáng cậu mua! Vị trí của cậu ở dưới kia, trở về, đừng có đi theo tôi nữa! Cô nổi giận đùng đùng chỉ vào một loạt vị trí bên dưới kia.
Thế bữa sáng này tôi phải làm sao? Cổ Tuấn nâng bữa sáng trong tay lên, ủy khuất nói. Bữa sáng này là cậu ta tự mình đích thân làm ở nhà, dùng hộp giữ ấm để đựng cố ý mang đến cho cô. Cậu muốn chăm Đại Lận trắng trẻo mập mạp hơn.
Tự mình ăn! Đại Lận quát một tiếng, cúi đầu không muốn để ý đến cậu ta nữa, chuẩn bị đồ dùng học tập cho bài kiểm tra.
Ồ. Cổ Tuấn ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.
Đám bạn thi cùng phòng nhìn cậu ta chỉ trỏ, cười trộm không thôi, cậu ta liền trừng mắt liếc mọi người một cái hòng cảnh cáo cấm được cười, bằng không tôi sẽ cho anh em xử đẹp các người!
Vì thế đám người kia không dám cười nữa, cúi đầu ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Cổ Ngao đứng ngoài cửa thu hết một màn này vào đáy mắt, hai hàng lông mày nhíu chặt, vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ nhìn em trai mình.
Suốt cả ngày hôm qua anh đã lên lớp cho nó một khóa giáo dục toàn diện, nói đến đau cả miệng, nhưng tên tiểu tử thối kia càng ngày càng phản nghịch, sáng sớm đã thức dậy làm bữa sáng tình yêu của mình, vô cùng cao hứng chạy đến trường học muốn giao cho cô bạn gái nhỏ, hoàn toàn coi lời của anh như gió thoảng bên tai.
Bây giờ thì hay rồi, bị bạn gái nhỏ thẳng thừng cự tuyệt, thật mất mặt!
Anh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn em trai mình một cái, ánh mắt lại dời đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Lận, tinh tế đánh giá một phen, muốn nhìn xem cô gái nhỏ này đến cùng là có điểm nào có thể hấp dẫn được đàn ông trưởng thành lại có thể mê hoặc được đám thanh niên trẻ.
Chỉ thấy cô gái đó có làm da trắng nõn, mái tóc dài được cột thành đuôi ngựa rất gọn gàng, để lộ ra cái trán trơn bóng cùng gương mặt chỉ lớn cỡ bàn tay, đôi môi trái tim tươi tắn căng mọng, lúc nhìn nghiêng, đôi môi hơi chu ra, vừa gợi cảm lại đáng yêu.
Cô ngồi ngay ngắn trước bàn học, chuẩn bị làm bài kiểm tra, ngực lớn eo nhỏ, đôi chân dài khép lại song song nhau tuy được bao bọc trong chiếc quần Jean nhưng vẫn cỏ thể thấy được những đường cong quyến rũ mê người của cô gái nhỏ.
Nhìn một cách tổng thể, mềm mại phấn nộn, điềm đạm thướt tha, xinh đẹp động lòng người, so với đám con gái cùng lứa tuổi thì vô cùng nổi bật, nhưng so với những phụ nữ đã trưởng thành thì mất đi một phần thành thục, ít đi vài phần phong tình vạn chủng.
Có lẽ là còn quá trẻ, lại còn cột tóc đuôi ngựa nên thoạt nhìn có vẻ thanh lệ động lòng người.
Anh bình tĩnh nhìn thoáng qua một chút, không có cảm giác gì lớn, liền dời tầm mắt đi.
Để cho tiểu tử này dựa vào khả năng thực sự của mình tham dự kì thi, không cho nó tự tung tự tác! Anh nhìn giáo viên phụ đạo dặn dò, sau đó ánh mắt lại liếc nhìn về phía Cổ Tuấn đang gục đầu xuống bàn một lần nữa, Ngày hôm qua đưa nó về nhà, tôi đã tịch thu toàn bộ công cụ mà nó có thể gian lận trong kì thi rồi, quyết không để tiểu tử này lấy thành tích giả để qua mắt tôi! Thầy giáo, việc thành tích của nó có nằm lót đáy hay không không quan trọng, mấu chốt là phải quản chế được nó!
Trường học nhất định sẽ tận lực.
Trong phòng thi, Cổ Tuấn không xem ai ra gì liếc mắt nhìn ông anh nhà mình ngoài cửa một cái, tay phải xoay bút liên tục, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ gầy của Đại Lận đầy ái mộ.
Trong trường học này, không ai có thể quản trụ được cậu, càng quản cậu sẽ càng phá, chỉ có người quan gái cậu để tâm mới có thể quản trụ được cậu, Đại Lận bảo cậu đi hướng Đông, cậu tuyệt không dám đi hướng Tây. Đại Lận bảo cậu ăn cơm, cậu tuyệt không dám ăn bánh bao....
Cậu ta hừ một tiếng, nửa ngồi dậy nhìn giám thị đang phát bài thi xuống.
Mẹ kiếp, líu nha líu nhíu toàn là tiếng anh, anh cậu không cho cậu mượn người thi hộ, không cho gian lận, thế thì làm sao mà trả lời!
Cậu ta ngáp dài một cái, môi hồng răng trắng gương mặt tuấn tú lắc lắc một cái, đặt bút xuống bài thi khoanh khoanh, khoanh một lượt, toàn bộ khoanh A, phần viết một đoạn văn cậu ta vẽ lên đó một con rùa to, xong xuôi đâu đó đứng dậy nộp bài thi.
Bạn học, trong 15 phút đầu làm bài thi không thể nộp bài ra ngoài! Hơn nữa cậu còn chưa viết tên mình vào bài thi và tên lớp! Giờ phút này toàn bộ trường thi đều đang trong thời gian kiểm tra, vô cùng yên tĩnh, thời điểm cậu ta đẩy ghế đứng dậy phát ra tiếng động rất lớn, khiến cho thầy cô và học sinh vô cùng khó chịu, Bạn học xin mời trở về chỗ ngồi!
Bước chân cậu ta khẽ dừng lại một chút, tủm tỉm cười nhìn Đại Lận đang cố gắng ngồi nghe, chợt nghĩ, bộ dạng nữ thần ngồi học nghiêm túc thật đẹp a, liếc mắt một cái liền khiến trái tim cậu đập 'bùm bùm', sau đó khuôn mặt tuấn tú quay lại nhìn thầy giám thị lạnh nhạt nói: Tên đương nhiên là nhờ thầy điền giúp tôi rồi, nếu không cần mấy thầy ở đây làm cái gì! Tôi tên Cổ Tuấn, Cổ trong Cổ đại, Tuấn trong anh tuấn. Hoặc cũng có thể điền tên tiếng anh của tôi là Abel. Cứ thế đi.
Sau đó gẩy qua gẩy lại kiểu tóc mới của mình p'hong lưu phóng khoáng' dời đi, ngông nghênh khoác túi sách trên vai, đầu cũng không ngoảnh lại 'tiêu sái' rời khỏi phòng thi.
.... Phía sau, thầy giám thị tức đến giơ chân.
Ngoài cửa, Cổ Ngao vẫn chưa rời đi, mặt mày xanh mét nhìn thằng em nhà mình: Nếu bài thi tiếng anh này mà không đạt chuẩn, anh sẽ lập tức ném
/138
|