Cô gái tóc xoăn ngồi trên ghế đối diện nhõng nhẽo nói: "Tư Bạch, anh có thể tặng cho em chiếc bật lửa này không? Em muốn giữ nó."
"Bật lửa thì có gì hay mà phải lưu giữ?" Phó Tư Bạch không cho cô ta, anh không thích người khác dùng lại thứ đồ mình đã quen dùng.
"Bởi vì chiếc bật lửa này là của anh, cho nên người ta mới thích mà."
Phó Tư Bạch nghĩ đến sợi dây chuyền ngọc tỳ hưu đen mà anh tặng cho Ôn Từ tối hôm đó, cô vẫn chưa trả lại anh, có phải điều này có nghĩa là cô đã nhận rồi không?
Hồi tưởng lại khoảnh khắc đi lướt qua mặt cô lúc nãy, khóe mắt anh có liếc qua cần cổ trắng nõn mềm mịn của cô, hình như không có dây chuyền.
Đang thiếu tiền như thế, không chừng đã bị cô bán đi rồi.
Phó Tư Bạch khó chịu bật nắp bật lửa.
Đúng lúc này, Mạc Nhiễm cũng đi vào quán trà sữa, vứt tờ rơi của công ty du lịch ra trước mặt Phó Tư Bạch: "Câu lạc bộ Âm nhạc tổ chức cắm trại teambuilding vào dịp nghỉ lễ Quốc Khánh này, cậu đi không?"
Cô gái tóc xoăn kia lập tức tỏ ra sốt sắng: "Tư Bạch, chúng ta đã nói Quốc Khánh này sẽ đi ngâm suối nước nóng tự nhiên."
Mạc Nhiễm không thèm để ý tới cô ta, cô ấy đẩy tờ rơi đến trước mặt Phó Tư Bạch, bên trên in rõ tên người dẫn đội lần này là... Ôn Từ.
"Lần này dùng quỹ của câu lạc bộ, qua cái thôn này sẽ không còn có nhà trọ khác đâu." Đầu ngón tay Mạc Nhiễm gõ lên hai chữ Ôn Từ, nhìn Phó Tư Bạch với ánh mắt đầy ý từ sâu xa.
Phó Tư Bạch lưỡng lự một hồi, không đáp lời ngay lập tức.
Cô gái tóc xoăn tiện tay cầm tờ rơi du lịch lên đọc thử, sau khi xem xong thì ghét bỏ nói: "199 đồng một người, cái đoàn du lịch nghèo nàn gì thế này? Chắc chắn là chỗ ở vừa bẩn vừa kém, chỉ có người nghèo mới đi du lịch cùng đoàn này thôi... Tư Bạch, anh nói xem."
Hai chữ "người nghèo" lập tức đâm thẳng vào màng nhĩ Phó Tư Bạch, đau đấy!
Mạc Nhiễm liếc mắt nhìn cô ta một cái, cười khẩy hỏi: "Ồ, đây là bạn gái mới à?"
Anh lạnh giọng đáp lại: "Bây giờ không phải nữa."
Cô gái tóc xoăn vẫn chưa kịp phản ứng lại: "Là... là sao?"
"Tức là..."
Phó Tư Bạch không chút lưu tình phun ra một chữ... "Cút!"
Cô gái khóc lóc nức nở chạy ra khỏi quán trà sữa, Mạc Nhiễm ngồi xuống ghế đối diện anh, ung dung hỏi: "Quen nhau từ khi nào vậy?"
"Nửa tiếng trước."
"..."
Phải làm mới kỷ lục Guinness về mối tình ngắn nhất của Phó Tư Bạch mới được.
"Cậu giỏi thật đấy, có biết thương hoa tiếc ngọc không thế?"
"Ông đây đã từng thương hoa tiếc ngọc lúc nào vậy?"
"Tối hôm đó ấy, vừa mớm sữa vừa tặng dây chuyền... vừa dỗ vừa chiều, như thế có được coi là thương hoa tiếc ngọc không?" Sắc mặt Phó Tư Bạch càng lúc càng lạnh.
Anh đối xử tốt với cô đến đâu cũng vô dụng.
Mạc Nhiễm thấy anh đứng dậy chuẩn bị rời đi thì vội vàng vẫy tờ rơi trước mặt: "Cắm trại, có đi không?"
"Không đi."
.....
Giữa đêm ngoài trời đổ mưa nhỏ, Phó Tư Bạch dầm mưa trở về dinh thự của nhà họ Phó nằm ở khu biệt thự lưng chừng núi.
Dinh thự nằm trong quần thể biệt thự cao cấp ở lưng chừng núi, không gian thanh lịch, tầm nhìn cực tốt, đứng ở tầng hai của biệt thự gần như có thể nhìn ra toàn bộ cảnh quan của Thành phố Nam.
Biệt thự được thắp sáng với đủ loại ánh sáng rực rỡ, kiến trúc của trang viên được thiết kế theo phong cách Pháp, đặt dưới màn mưa rất có cảm giác hoài niệm thời Trung cổ.
Quản gia xem màn hình nhìn thấy bóng dáng Phó Tư Bạch bước đi giữa trời mưa, ông cầm ô đứng bên cửa hoa viên chờ anh: "Thiếu gia, cậu về nhà sao không nói trước một tiếng để tôi bảo tài xế đến trường đón cậu?" "Cậu xem này, ướt hết người rồi, mau vào trong đi."Ông nghiêng ô về phía Phó Tư Bạch: "Vào nhà cho ấm."
"Trong nhà có người à?"
"Vâng, ba cậu đang ở nhà, và cả... cả phu nhân nữa ạ."
Sắc mặt Phó Tư Bạch hơi trầm xuống: "Cô ta mà là phu nhân cái quái gì?"
Quản gia lập tức ý thức được lời này không ổn: "Xin lỗi, thiếu gia."
"Bật lửa thì có gì hay mà phải lưu giữ?" Phó Tư Bạch không cho cô ta, anh không thích người khác dùng lại thứ đồ mình đã quen dùng.
"Bởi vì chiếc bật lửa này là của anh, cho nên người ta mới thích mà."
Phó Tư Bạch nghĩ đến sợi dây chuyền ngọc tỳ hưu đen mà anh tặng cho Ôn Từ tối hôm đó, cô vẫn chưa trả lại anh, có phải điều này có nghĩa là cô đã nhận rồi không?
Hồi tưởng lại khoảnh khắc đi lướt qua mặt cô lúc nãy, khóe mắt anh có liếc qua cần cổ trắng nõn mềm mịn của cô, hình như không có dây chuyền.
Đang thiếu tiền như thế, không chừng đã bị cô bán đi rồi.
Phó Tư Bạch khó chịu bật nắp bật lửa.
Đúng lúc này, Mạc Nhiễm cũng đi vào quán trà sữa, vứt tờ rơi của công ty du lịch ra trước mặt Phó Tư Bạch: "Câu lạc bộ Âm nhạc tổ chức cắm trại teambuilding vào dịp nghỉ lễ Quốc Khánh này, cậu đi không?"
Cô gái tóc xoăn kia lập tức tỏ ra sốt sắng: "Tư Bạch, chúng ta đã nói Quốc Khánh này sẽ đi ngâm suối nước nóng tự nhiên."
Mạc Nhiễm không thèm để ý tới cô ta, cô ấy đẩy tờ rơi đến trước mặt Phó Tư Bạch, bên trên in rõ tên người dẫn đội lần này là... Ôn Từ.
"Lần này dùng quỹ của câu lạc bộ, qua cái thôn này sẽ không còn có nhà trọ khác đâu." Đầu ngón tay Mạc Nhiễm gõ lên hai chữ Ôn Từ, nhìn Phó Tư Bạch với ánh mắt đầy ý từ sâu xa.
Phó Tư Bạch lưỡng lự một hồi, không đáp lời ngay lập tức.
Cô gái tóc xoăn tiện tay cầm tờ rơi du lịch lên đọc thử, sau khi xem xong thì ghét bỏ nói: "199 đồng một người, cái đoàn du lịch nghèo nàn gì thế này? Chắc chắn là chỗ ở vừa bẩn vừa kém, chỉ có người nghèo mới đi du lịch cùng đoàn này thôi... Tư Bạch, anh nói xem."
Hai chữ "người nghèo" lập tức đâm thẳng vào màng nhĩ Phó Tư Bạch, đau đấy!
Mạc Nhiễm liếc mắt nhìn cô ta một cái, cười khẩy hỏi: "Ồ, đây là bạn gái mới à?"
Anh lạnh giọng đáp lại: "Bây giờ không phải nữa."
Cô gái tóc xoăn vẫn chưa kịp phản ứng lại: "Là... là sao?"
"Tức là..."
Phó Tư Bạch không chút lưu tình phun ra một chữ... "Cút!"
Cô gái khóc lóc nức nở chạy ra khỏi quán trà sữa, Mạc Nhiễm ngồi xuống ghế đối diện anh, ung dung hỏi: "Quen nhau từ khi nào vậy?"
"Nửa tiếng trước."
"..."
Phải làm mới kỷ lục Guinness về mối tình ngắn nhất của Phó Tư Bạch mới được.
"Cậu giỏi thật đấy, có biết thương hoa tiếc ngọc không thế?"
"Ông đây đã từng thương hoa tiếc ngọc lúc nào vậy?"
"Tối hôm đó ấy, vừa mớm sữa vừa tặng dây chuyền... vừa dỗ vừa chiều, như thế có được coi là thương hoa tiếc ngọc không?" Sắc mặt Phó Tư Bạch càng lúc càng lạnh.
Anh đối xử tốt với cô đến đâu cũng vô dụng.
Mạc Nhiễm thấy anh đứng dậy chuẩn bị rời đi thì vội vàng vẫy tờ rơi trước mặt: "Cắm trại, có đi không?"
"Không đi."
.....
Giữa đêm ngoài trời đổ mưa nhỏ, Phó Tư Bạch dầm mưa trở về dinh thự của nhà họ Phó nằm ở khu biệt thự lưng chừng núi.
Dinh thự nằm trong quần thể biệt thự cao cấp ở lưng chừng núi, không gian thanh lịch, tầm nhìn cực tốt, đứng ở tầng hai của biệt thự gần như có thể nhìn ra toàn bộ cảnh quan của Thành phố Nam.
Biệt thự được thắp sáng với đủ loại ánh sáng rực rỡ, kiến trúc của trang viên được thiết kế theo phong cách Pháp, đặt dưới màn mưa rất có cảm giác hoài niệm thời Trung cổ.
Quản gia xem màn hình nhìn thấy bóng dáng Phó Tư Bạch bước đi giữa trời mưa, ông cầm ô đứng bên cửa hoa viên chờ anh: "Thiếu gia, cậu về nhà sao không nói trước một tiếng để tôi bảo tài xế đến trường đón cậu?" "Cậu xem này, ướt hết người rồi, mau vào trong đi."Ông nghiêng ô về phía Phó Tư Bạch: "Vào nhà cho ấm."
"Trong nhà có người à?"
"Vâng, ba cậu đang ở nhà, và cả... cả phu nhân nữa ạ."
Sắc mặt Phó Tư Bạch hơi trầm xuống: "Cô ta mà là phu nhân cái quái gì?"
Quản gia lập tức ý thức được lời này không ổn: "Xin lỗi, thiếu gia."
/152
|