Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em

Chương 38 - Thân Thế Từ Lâu Chôn Giấu

/49


Bà nội phát bệnh nguy cấp, may sao lại đang ở ngay trong bệnh viện, bác sĩ đến rất kịp thời.

Sau khi vị bác sĩ trẻ tuổi làm kiểm tra đơn giản cho bà xác định rằng không có gì đáng ngại, Nghiêm Chân vẫn không yên tâm, kéo bác sĩ lại hỏi: “Chỉ cần truyền mấy bình thuốc thôi là được ạ?”

Vị bác sĩ trẻ cười giải thích: “Không sao hết, do thiếu máu nên dẫn đến khó thở. Huyết áp của cụ khá cao, phải chú ý đến vấn đề này, đừng để cụ phải chịu kích động mạnh.”

Nghiêm Chân gật đầu.

Đồ Hiểu tiễn bác sĩ đi. Nghiêm Chân đứng ở đầu giường, ngoài dém chăn lại cho bà và đưa tay vén tóc, thời gian còn lại chỉ bất động. Cậu bé nhìn cô cũng không dám lên tiếng, Cố Hoài Việt thu xếp cho cậu bé ổn thỏa, bước tới siết chặt vai cô: “Nghiêm Chân.”

Nghiêm Chân định thần lại, nhìn anh.

“Đừng lo nghĩ nữa, bà nội không sao đâu.”

“Em biết rồi.” Cô nắm lấy tay anh, “Cảm ơn anh.”

Cố Hoài Việt quẹt mũi cô, “Nói ngớ ngẩn gì thế?”

Nghiêm Chân cúi đầu, không phản bác lại. Đợi đến khi nhịp thở của bà nội kéo dài đều đặn, Nghiêm Chân mới quay qua nhìn Cố Hoài Việt, nói: “Hoài Việt, có một số chuyện em chưa từng kể với anh, em vốn không muốn nhắc tới, nhưng giờ hình như không được nữa...” Cô tạm ngừng rồi nói tiếp: “Thế nên anh hãy cứ đợi em một thời gian được không? Đợi em giải quyết vấn đề xong xuôi, rồi sẽ kể với anh.”

Cố Hoài Việt nhìn cô, có phần lo lắng: “Anh sẽ không ép em, nên em cũng đừng ép bản thân mình.”

Nghiêm Chân nắm chặt tay anh, xem như đồng ý.

Ngoài hành lang, bà Tưởng Di đi qua đi lại, hai bàn tay siết vào nhau đầy bất an. Cho đến khi cánh cửa phòng bệnh được mở, nhìn thấy Nghiêm Chân từ trong bước ra mới quýnh quáng đi tới: “Thế... thế nào rồi?”

Nghiêm Chân nhìn bà, không biết nên dùng giọng điệu ra sao để trả lời câu hỏi kia. Nhưng sắc mặt bà Tưởng Di quá đỗi bức thiết, Nghiêm Chân đồng cảm sâu sắc với tâm trạng lo âu ấy, nên lúc này chỉ nén giọng đáp lại một câu: “Không sao ạ.”

“Thế thì tốt.” Bà Tưởng Di yên tâm phần nào.

Thấy bà chốc lát đã nhẹ nhõm đi, Nghiêm Chân không khỏi lại muốn bật cười: “Cảm ơn cô đã đến thăm Hoài Việt, sức khỏe của bà nội cháu không tốt, tiếp đón không được chu đáo mong cô bỏ qua cho.”

Nói rồi như muốn xoay người rời đi, bà Tưởng Di mau chóng giữ tay cô lại: “Nghiêm Chân!”

Nghiêm Chân đứng yên không cử động: “Cô còn chuyện gì nữa ạ?”

Bà Tưởng Di nhìn cô, có phần khó mở lời: “Cô muốn, cô muốn vào trong thăm bà, cháu xem được không?”

Nghiêm Chân không trả lời, chỉ dùng đôi mắt vốn hiền hòa giờ phút này lại lộ ra sự xa cách không hề che đậy cứ thế nghiêm túc nhìn bà chăm chăm, ánh nhìn trực diện thế này thấu tận tim can, đến nỗi khiến bà Tưởng Di có phần từ bỏ ý định: “Nếu như mà không tiện, vậy cô, vậy cô…”

“Không có gì là không tiện cả.” Nghiêm Chân ngắt lời, “Nhưng cháu nghĩ để bà được mạnh khỏe, cô nên ít gặp bà thì hơn.”

“Nghiêm Chân, cô...” Bà Tưởng Di nhìn sắc mặt Nghiêm Chân thản nhiên hờ hững, không biết phải nói gì tiếp.

Nghiêm Chân nhìn bà, nói: “Nói thật lòng, từ sau lần trước gặp cô cháu vẫn luôn cố gắng không muốn để bà nội thấy cô. Vì dù gì có những chuyện tuy cô không nhớ, nhưng chúng cháu vẫn còn nhớ.” Đến lúc này cô chợt nở nụ cười, như đang tự chế giễu mình: “Nhiều khi lãng quên thực sự là một điều hạnh phúc.” Lời nói của cô bộc lộ rõ sự mỉa mai trong đó, bà Tưởng Di có muốn không hiểu cũng không được, sắc mặt cũng theo đó trở nên bối rối.

Nín lặng trong chốc lát, bà Tưởng Di mới lưỡng lự lên tiếng: “Nghiêm Chân, cô nghĩ có lẽ cháu đã hiểu lầm, cô với bà nội cháu, còn cả bố cháu nữa…”

“Xin cô đừng nhắc đến bố cháu.” Nghiêm Chân đột nhiên cắt ngang lời bà, không màng đến thái độ sửng sốt của bà Tưởng Di, nhắc lại thêm một lần nữa, “Xin cô đừng tùy ý nhắc đến bố của cháu.” Bởi vì, bà thực sự không đủ tư cách.

Có lẽ bà Tưởng Di chưa bao giờ ngờ đến, người mà mới lúc trước bà còn cho rằng nhu mì hiền thục lại nói với bà bằng thái độ cứng rắn thế này. Bây giờ không phải cơ hội tốt để trò chuyện, bà từ từ định thần lại, vén đám tóc lộn xộn bên tai, cố gắng giấu giếm sự mệt mỏi đã lộ ra: “Vậy thôi, thế thì, cô về trước vậy.”

Nghiêm Chân khẽ gật đầu, mắt nhìn thẳng để mặc bà bước qua trước mặt mình. Nghiêm Chân biết, cô đã thắng trong cuộc đối đầu này, không tốn mảy may sức lực. Nhưng đồng thời cô cũng hiểu rằng, cô của thời điểm này chua ngoa cay nghiệt hơn bao giờ hết.

Về đến phòng bệnh bà nội đã dần tỉnh lại, cậu bé ngồi bên giường đang nghiêng đầu đùa vui với cụ. Bà nội sức yếu, nhưng vẫn cố gắng phấn chấn chơi với cậu. Không bao lâu thì Cố Hoài Việt bước tới, xách cổ cậu nhóc đi ra ngoài, nhìn thấy Nghiêm Chân đẩy cửa vào, bước chân dừng lại: “Về rồi à?”

“Vâng.” Nghiêm Chân vuốt mặt, đón cậu bé từ trong tay anh, “Hai bố con đi đâu đây?”

Cố Hoài Việt cúi nhìn Nghiêm Chân đang chỉnh lại áo khoác cho con trai: “Anh mang nó sang cho Đồ Hiểu, để cô ấy đưa Gia Minh về nhà ngủ một đêm.” Một là vì sợ cậu bé ngủ trong bệnh viện không ngon giấc; hai là vì quá nhiều việc xảy ra đột ngột, sợ ảnh hưởng đến cậu. Đương nhiên cậu bé không chịu, nhưng thấy người lớn bận bịu như thế, chỉ đành bĩu môi đồng ý thôi.

Nghiêm Chân thơm lên đôi má cậu, nhìn theo hai người rời đi, sau lưng chợt vang lên tiếng bà nội ho nhẹ, cô định thần lại, rảo bước đi về phía giường bệnh: “Nội, ngủ thêm lúc nữa đi, vẫn còn sớm mà.”

Bà nội lắc đầu: “Già rồi ngủ ít đi thì hơn, ngủ nhiều mệt lắm.”

Nghiêm Chân cười cười, dém chăn cho bà. Bà nội ngắm nhìn cô làm tất cả, sau cùng chầm chậm giơ tay ra nắm chặt lấy tay cô, “Chị ta đi rồi à?”

“Vâng.” Nghiêm Chân cố vờ như không có chuyện gì, “Nội còn thấy khó chịu ở đâu không, đang ở trong viện rồi, gọi bác sĩ cũng tiện.”

Bà nội lắc đầu nhè nhẹ, trông ra bóng hoàng hôn đang chậm rãi buông ngoài song cửa, “Đúng là chuyến này nội không nên đến, gây phiền phức cho tụi con thì không nói, lại còn gặp phải người không muốn gặp nữa.”

“Bà nội.” Nghiêm Chân nắm chặt tay bà, “Nội đừng nói như thế, con với Hoài Việt đều nhớ nội và Gia Minh lắm. Hai cụ cháu đến là chúng con vui. Còn về những chuyện khác, là nằm ngoài dự tính, nội đừng để tâm làm gì.”

“Nội biết.” Bà nội lật tay lại vỗ vỗ lên tay cô, “Nhưng mà, Tưởng Di chị ta...”

“Con cũng biết rồi!” Nghiêm Chân chọn đúng thời điểm cắt ngang lời bà nội, không để bà nói thêm, “Con hiểu hết cả.”

“Con biết hết rồi?” Xưa nay, bà nội chưa từng nói những chuyện này với cô, lúc này nghe cô nói như vậy, rõ ràng cảm thấy sửng sốt, cố nhấc nửa người dậy, “Sao, sao con lại biết được?”

Nhìn bà nội sốt sắng, cô không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ: “Nội và bố cứ xem con là trẻ con, thực ra con đã lớn rồi, những gì nên biết con đều biết cả.” Mắt thấy bà nội càng nôn nóng hơn vì cô không trả lời vào trọng tâm câu hỏi, Nghiêm Chân vội nói: “Được rồi, con từng nhìn thấy một bức ảnh trong album cũ của bố.”

Đó là một bức ảnh chụp hai người, người đàn ông trong ảnh mặc bộ đồ quân phục giản dị, khuôn mặt không mấy anh tuấn tràn ngập nụ cười hạnh phúc. Đó là bố của cô. Nghiêm Chân đoán, sở dĩ bố cô cười rạng rỡ đến như vậy có lẽ là do người phụ nữ trong lòng. Người phụ nữ được ông dịu dàng ôm vào lòng ấy vô cùng xinh đẹp, trên miệng nở nụ cười êm ái. Lúc nhìn thấy bức ảnh này, Nghiêm Chân đã biết được ý nghĩa của từ “mẹ”. Cô không dám tùy tiện gán tiếng gọi ấy lên người phụ nữ kia, nhưng trực giác mách bảo, cái lần bố ốm nặng gọi lên hai tiếng “Tưởng Di” thì chính là tên của người phụ nữ ấy. Phải chăng, “Tưởng Di” là mẹ của cô? Vậy thì bà đang ở đâu?

Đáp án cho câu hỏi này chính bố đã trả lời cô vào lúc uống say. Lần đó bà nội đi vắng, bố dự tiệc mừng công đã uống rất nhiều rồi trở về nhà. Cô khi ấy vẫn còn là một đứa trẻ, vừa chăm sóc bố vừa nhớ tới bức ảnh kia, miệng lẩm bẩm: “Nếu mà có mẹ thì tốt.” Ai hay bố lại nghe thấy, nằm trên giường cười ha hả: “Con bé ngốc, mẹ con, đi từ lâu rồi!” Nghiêm Chân liền hỏi ngay: “Thế sao bố không đuổi theo gọi mẹ lại?” Bố ghìm cơn chếnh choáng, nâng tay lên vuốt tóc cô, “Đuổi không kịp nữa, đuổi không kịp nữa rồi.” Lúc ấy, Nghiêm Chân vẫn còn muốn hỏi tiếp, nhưng bố đã xua tay, không thắng nổi hơi rượu say mà ngủ thiếp đi. Sau khi tỉnh lại, bố không nhớ mình đã nói những gì, còn Nghiêm Chân từ đó trở đi cũng không nhắc lại bất cứ chuyện gì có liên quan tới mẹ nữa.

“Con biết đây là chuyện kiêng kị trong nhà chúng ta, nội và bố con đều không muốn nhắc tới, vậy nên con cũng không hỏi nữa.” Nghiêm Chân nhẹ nhàng khép lại hồi ức, còn bà nội vẫn đăm đắm nhìn cô nãy giờ lại thở dài: “Từ bé con đã ngoan ngoãn biết nghe lời, chưa bao giờ hỏi han nội và bố con chuyện gì liên quan tới mẹ con, đôi lúc nghĩ lại nội còn thấy khó hiểu. Không ngờ tự con lại biết được nhiều như vậy rồi...” Nói đến đây bà nội cười cười: “Xem ra bố con nói không sai, từ nhỏ con đã là đứa trẻ mang nhiều tâm sự, chuyện gì cũng nén ở trong lòng, kín như hũ nút ấy.”

Nghiêm Chân hiểu, tâm sự ủ lâu sẽ thành ra tâm bệnh, tâm bệnh thì khó chữa, vậy nên bao năm qua cô luôn cố gắng không để mình nghĩ ngợi nhiều, sống vui vẻ là quan trọng nhất. Và hiện giờ, cô cũng vẫn yêu cầu bản thân mình phải làm như vậy. Nghiêm Chân xoa xoa mặt, “Thôi, không nói chuyện này nữa. Bình truyền hết rồi, con đi gọi y tá đổi bình khác cho nội!” Nói rồi cô đứng dậy đi ra ngoài, bước chân không còn ổn định như trước mà có phần xáo trộn.

Bà nội nhìn sơ qua là biết cô đang cố tình tránh né chủ đề này. Kỳ thực như vậy cũng tốt, cô không cần biết nhiều đến vậy, cuộc sống hiện giờ với cô mà nói đã là hạnh phúc rồi.

***

Vốn dĩ kỳ nghỉ của cậu bé rất ngắn ngủi, nhưng do sự cố ngoài ý muốn của bà nội nên ngày về của bà và cậu bé phải lùi lại thêm hai ngày. Mấy ngày này, cậu bé miệng dẻo như kẹo kia ở chơi bên nhà họ Từ khiến hai ông bà cụ vui vẻ vô cùng, sau một đêm ngủ lại còn ở thêm hai đêm nữa. Mỗi ngày, bác sĩ Đồ đều mặt nhăn mày nhó dắt cậu về, còn phải nói nữa sao, có người đắc sủng ắt có người thất sủng thôi.

Sáng hôm nay khi bác sĩ Đồ đến giao trả cậu bé còn mang theo một tin mừng, nói rằng ca phẫu thuật của Cố Hoài Việt đã định ngày, Nghiêm Chân nghe vậy vui không tả xiết, ôm lấy Gia Minh thơm tới tấp. Cậu bé thì hết sức bất mãn với hành động đem vứt cậu cho người khác suốt hai ngày qua của cô giáo Nghiêm, bàn chân mũm mĩm đi giày da gõ vang nền nhà, Nghiêm Chân phải lên tiếng nhắc nhở cậu: “Khe khẽ thôi, các cô bác và cả các bạn khác trong phòng bệnh còn đang nghỉ ngơi đấy.”

Cậu bé bĩu môi: “Ai bảo cô không chơi với con!” Cậu vô cùng tức giận, khó lắm mới tới được đây một chuyến, cuối cùng hai người lớn này vẫn phó mặc cậu cho người khác. Giờ thì hay rồi, hôm nay cậu đã phải quay về nhà. Nghiêm Chân cũng thấy áy náy, đang lúc chuẩn bị vỗ về cậu nhóc chợt trông thấy hai người rất quen ngồi ngoài hành lang phòng bệnh, bước chân bỗng ngập ngừng, là bà Tưởng Di và bà nội. Nắm tay Nghiêm Chân hơi siết lại, môi cũng mím chặt, đứng yên tại chỗ giây lát rồi dắt Gia Minh bước nhanh tới, thấy bà nội chỉ khoác một tấm áo mỏng manh liền nổi nóng: “Nội, sao nội mặc phong phanh thế này mà đã ra ngoài?”

Nói rồi nhìn bà Tưởng Di. Bà khá bất ngờ trước sự xuất hiện của Nghiêm Chân, nụ cười hướng về phía cô có phần cứng ngắc. Hết thảy những gì về bà, Nghiêm Chân cố gắng để mình vờ như nhìn mà không thấy.

Bà nội cũng bị cô làm cho giật mình, sau khi bình phục lại nhịp thở còn nhìn cô với ánh mắt hoảng hốt: “Thì nội đi vào đây, con cuống lên làm gì?!” Nói rồi không để ý đến Nghiêm Chân nữa, nhìn sang bà Tưởng Di: “Chị về đi, đừng đến thăm tôi nữa. Điều gì nên nói tôi đã nói cả rồi, chị cũng nên hiểu cho.”

Bà Tưởng Di gật đầu, lại nhìn Nghiêm Chân. Trong ánh mắt như có điều bất đắc đĩ, thấy Nghiêm Chân lại cau có, bà không khỏi cười khổ một phen, xách túi xoay người đi.

Bà Tưởng Di đi khỏi đã được mười phút, Nghiêm Chân vẫn không nói một lời. Dọn bữa sáng ra cho bà nội và Gia Minh, còn lại để phần cho Cố Hoài Việt vẫn chưa thức giấc. Mấy bữa nay do vết thương cũ tái phát mà anh ngủ không được ngon giấc, phía bệnh viện một mặt tiến hành kiểm tra toàn diện cho anh, mặt khác cố gắng lên lịch phẫu thuật càng sớm càng tốt. Đêm qua lại một cơn đau đớn kéo dài, đến gần sáng mới thiêm thiếp đi vào giấc ngủ. Nghiêm Chân xót anh, sáng nay không gọi anh dậy, để anh ngủ thêm một lúc nữa.

Bà nội vừa húp cháo vừa để ý sắc mặt Nghiêm Chân, giống như một đứa trẻ đã gây ra lỗi lầm vậy, cuối cùng, cúi đầu nói giọng rất nhỏ: “Nội không có nói gì với chị ta, chỉ bảo là giờ con sống rất tốt thôi, dặn chị ta đừng đến làm phiền con nữa.”

“Vâng.”

“Nội biết con không sẵn lòng đối mặt với chị ta, thế nên làm vậy là ngăn chặn giúp con còn gì? Ai ngờ đâu con đi đón Gia Minh về nhanh thế.”

Nghiêm Chân lại “vâng” thêm một tiếng, hàm răng vốn nghiến chặt dần dần thả lỏng, bờ môi nhếch lên hiền hòa: “Con biết rồi, nội mau ăn cơm đi.”

Xe đến đón bà nội và Gia Minh trở về đã đợi trước cổng bệnh viện. Ăn sáng xong, bà nội liền bắt tay vào thu dọn hành lý. Theo như ý định của Nghiêm Chân là đợi Cố Hoài Việt thức dậy rồi cùng nhau tiễn họ đi, nhưng bà nội ngăn cô lại, không để cô đánh thức anh, họ cứ lẳng lặng ra về là được. Một khi bà nội đã ngang bướng thì Nghiêm Chân cũng hết cách, đành quay người đi giúp Gia Minh dọn đồ. Lúc tiễn hai cụ cháu lên xe, Nghiêm Chân nhìn vẻ mặt đáng thương tội nghiệp của cậu nhóc mà thấy lòng buồn bã, lại chỉ có thể kìm nén nỗi xót xa đang dâng trào làm cay cay sống mũi, đeo cặp sách lên cho cậu, “Đợi phẫu thuật xong bố và cô sẽ về, không lâu lắm đâu. Đến khi đó bố cũng sẽ có thời gian, chúng ta đưa con cùng đi chơi, được không?”

Cậu nhóc cúi gằm ủ rũ: “Hai người lúc nào cũng nói mà không giữ lời, bảo đưa con đi chơi nhưng lần nào cũng thất hứa. Đáng ghét!”

Nghiêm Chân nín lặng, nâng khuôn mặt bé bỏng của cậu lên thơm một cái, cam đoan: “Lần này tuyệt đối không.”

“Thật không?” Cậu nhóc liếc mắt nhìn cô, chừng như vẫn không đủ tin tưởng.

Nghiêm Chân nựng đôi má phúng phính của cậu: “Ngoắc tay nhé?”

Cậu nhóc do dự mãi, cuối cùng vẫn giơ tay ra, vừa ngoắc ngón tay vừa lầm bầm: “Lần này mà còn thất hứa thì con không thèm hai người nữa đâu.”

“Được.” Cô dịu dàng đáp, ánh mắt trông theo hai cụ cháu rời đi.

Xưa nay Nghiêm Chân đều không quen được với cảnh chia ly. Dẫu là con gái của quân nhân rồi làm vợ quân nhân, cảnh tượng này là không thể tránh khỏi. Nhưng có câu nói rất hay, nếu như sau khổ đau là hạnh phúc đang chờ đợi, vậy thì vượt qua một khe rãnh gian khó nhỏ nhoi này thôi cũng có là gì? Những kẻ đợi chờ có hàng ngàn hàng vạn, mà đâu phải ai cũng có thể giành được hạnh phúc. Cô cũng nên biết đủ. Nghiêm Chân nhoẻn cười, xoay người đi vào trong, nhưng chưa được vài bước đã nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nữ quen quen: “Nghiêm Chân, chúng ta có thể nói chuyện được không?”

Bước chân của cô lập tức khựng lại, cô chậm rãi ngoảnh đầu, thấy bà Tưởng Di đứng ngay sau lưng vẻ mặt đầy trông mong. Thì ra bà vẫn chưa đi.

Phút chốc, Nghiêm Chân đã lại phủ lên một lớp mặt nạ thờ ơ. Kỳ thực, cô vốn không giỏi làm mặt lạnh với người khác, nhưng cô càng không biết phải đối mặt với bà Tưởng Di bằng cảm xúc ra sao.

“Nói chuyện gì ạ?” Cô hờ hững hỏi.

Bà Tưởng Di thấy cô không hề thẳng thừng từ chối thì khá mừng: “Nếu cháu đồng ý thì cô cháu mình ra quán trà ngoài bệnh viện ngồi một lát, sẽ không tốn thời gian của cháu nhiều đâu. Được không?”

Nhìn ánh mắt mong đợi của bà, Nghiêm Chân lần đầu tiên hận mình không thể tuyệt tình hơn một chút, nếu vậy cô đã có thể không chút đắn đo nói không với bà ấy. Bản thân cô hiện giờ, không làm được. Trầm mặc giây lát, vào lúc thần sắc bà Tưởng Di đã dần trở nên ngượng ngập, Nghiêm Chân lặng lẽ gật đầu.

Quán trà ngoài bệnh viện.

Nghiêm Chân không thường xuyên tới đây, tiện tay gọi một bình trà hoa, rót cho mình và bà Tưởng Di mỗi người một chén, nhìn làn khói nhạt bốc lên không nói câu gì.

Bà Tưởng Di khẽ nhấp một ngụm, đặt chén trà xuống rồi ngẩng nhìn Nghiêm Chân chăm chú. Chắc hẳn là do ảo giác, bà cứ có cảm giác rằng Nghiêm Chân đang ngồi đây mặt đối mặt với bà không hề giống với vẻ gươm súng sẵn sàng khi gặp trong bệnh viện hai ngày trước nữa. Bà nghĩ, bây giờ có lẽ là cơ hội để trò chuyện.

Bà Tưởng Di cân nhắc lên tiếng: “Nghiêm Chân.”

“Vâng?” Nghiêm Chân ngẩng lên nhìn thẳng vào bà, sự lạnh nhạt trong ánh mắt còn chưa kịp thu hồi khiến bà Tưởng Di ngừng lời.

Bà sững sờ một thoáng, rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười hoàn mỹ: “Cô biết, có thể cháu rất giận cô. Vì cô đã bỏ ngoài tai lời khuyên của cháu vẫn đến thăm bà nội cháu. Nhưng mà Nghiêm Chân ạ, có những chuyện, thực lòng cô rất muốn biết.”

Nghiêm Chân vuốt nhẹ chén trà, ồ lên một tiếng: “Cháu hiểu, nhưng cháu đã nói rồi, cháu không muốn nhắc đến bố cháu trước mặt cô.”

“Nghiêm Chân, cháu đừng vậy mà...” Bà Tưởng Di vươn tay định nắm lấy tay cô, Nghiêm Chân bất giác lùi về sau, bà Tưởng Di càng thêm bối rối dừng động tác lại.

Nghiêm Chân nghĩ, chắc cả đời bà Tưởng Di cũng chưa từng phải khép nép nhã nhặn như thế này bao giờ. Nói vậy, bà ấy đích xác đã chọn được một người chồng đúng đắn, có thể khiến cho bà được người ta kính trọng, không hiểu thế nào là đi vào đường cùng, càng không hiểu thế nào là chán nản tuyệt vọng. Cuộc đời Nghiêm Chân mới được bao năm, chưa đầy ba mươi năm, nhưng Nghiêm Chân lại cảm thấy mình sống còn mệt mỏi hơn cả bà.

“Bố cháu, chưa bao giờ nhắc đến cô. Vậy nên, cháu cũng không biết phải nói gì với cô.” Nghiêm Chân nhìn bà, lạnh nhạt nói tiếp: “Bố cháu ra đi quá vội, lúc cháu tới nơi thì toàn thân bố đã lạnh ngắt cứng đờ, nên cũng không kịp trăng trối lại điều gì. Cháu từng thử hỏi những chuyện về mẹ cháu, nhưng đó là khi bố đã uống say, lúc bố tỉnh táo cháu không bao giờ dám nhắc đến, vì cháu sợ bố sẽ buồn.”

“Ông ấy mất rồi?” Sắc mặt bà Tường Di mới đó đã trở nên tái mét, chừng như không kiểm soát được mà đứng bật dậy khỏi ghế ngồi.

Nghiêm Chân ngẩng lên nhìn bà, trong ánh mắt một tầng tĩnh lặng, “Bà nội không nói với cô sao ạ? Bố cháu đã mất nhiều năm về trước rồi.”

Bà Tưởng Di gần như chết lặng giương mắt nhìn cô đờ đẫn: “Ông ấy, ông ấy mất như thế nào?”

“Nhồi máu cơ tim đột phát, lúc đưa đến bệnh viện đã không cứu được nữa.” Nhận ra giọng nói của mình đã hơi lạc đi, Nghiêm Chân vội nhấp một ngụm trà, “Nhưng có lẽ những chuyện này đã không còn liên quan gì tới cô nữa rồi.”

Bà Tưởng Di nhìn cô mờ mịt, rất lâu mới chớp chớp mắt, ngồi xuống lại, “Sao có thể như thế được?” Như là đang hỏi Nghiêm Chân, lại giống như đang tự nói với mình.

Nghiêm Chân lặng lẽ rót một chén trà cuối cùng cho hai người, “Không có chuyện gì là không thể.” Cô mỉm cười, nhìn bà Tưởng Di, “Cháu với Hoài Việt sống rất tốt, thế nên cháu luôn cảm thấy, hết thảy những chuyện đã qua không còn quan trọng nữa. Nếu như có thể, cháu thực sự muốn xem như cô chưa từng xuất hiện. Cháu không muốn biết thân phận của cô, vì điều đó với cháu mà nói đã thuộc về một phần của quá khứ, cháu cũng không để ý tới gia đình cô, chỉ cần chúng ta không ai phiền nhiễu đến ai. Xin hỏi...” Nói đến đây cô ngừng lại, giống như đang đắn đo chọn lời: “Xin hỏi, cô có thể thỏa mãn yêu cầu này của cháu hay không?”

“Nghiêm Chân, cô...” Bà Tưởng Di luống cuống đứng lên, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt Nghiêm Chân kiên định là thế. cuối cùng bà vẫn bằng lòng thỏa hiệp. Dường như sức lực để chống đỡ bà đã dùng cạn, bà gần như ngồi tê liệt trên ghế, đến cả giọng nói cũng khản đặc: “Được. Thời gian này đã làm phiền cháu, cô xin lỗi.”

Nghiêm Chân cười, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh nói: “Không có gì ạ.” Dứt lời cô gọi phục vụ tới thanh toán, hơi gật đầu với bà Tưởng Di, không đợi bà có phản ứng hay không đã đứng thẳng dậy nhanh chóng rời đi. Cô nghĩ, có lẽ không có kết thúc nào phù hợp hơn cho cô và bà Tưởng Di nữa, cô không muốn làm bố thất vọng, cũng không muốn gượng ép chính mình, vậy nên cách duy nhất đó là xem nhau như người lạ ngang qua.

“Sao lại ngẩn ra thế?”

Một bàn tay trắng ngần huơ huơ trước mắt, Nghiêm Chân hoàn hồn, trừng mắt khó chịu với bác sĩ Đồ, đồng thời giấu nhẹm đi khói mù trong đáy mắt, “Chuyện gì?”

“Xem giọng chị kìa.” Đồ Hiểu trề môi ra, “Tôi đến báo tin vui cho chị đây.”

“Tin vui gì?” Cô ngờ vực nhìn bác sĩ Đồ.

“Đã định ngày phẫu thuật cho Tham mưu trưởng rồi, xem đi này.” Nói rồi nhét vào tay cô mấy tờ giấy mỏng.

Nghiêm Chân có phần bất ngờ, nhìn thoáng qua cô ấy rồi lại cúi nhìn tập tài liệu kia, trong ánh mắt ngập tràn nỗi phấn khích. Đồ Hiểu nhìn cô, trộm cười, quay lưng đi làm việc.

Nhìn những giấy tờ này, Nghiêm Chân thực sự thở phào nhẹ nhõm. Phẫu thuật xong là Cố Hoài Việt có thể trở về thành phố C nghỉ ngơi điều dưỡng. Thời tiết lạnh dần, cô vẫn thích thành phố C hơn. Vì ở đó ấm áp hơn thành phố B, cảm giác sẽ dễ chịu hơn. Vả lại, cô còn có chút lòng riêng, chính là sau khi trở về thành phố C cho dù Cố Hoài Việt muốn bận bịu công việc cũng không được nữa. Thời gian này tuy anh nói là đang dưỡng thương nhưng vẫn thường xuyên có người trong Sư đoàn tới tìm anh bàn chuyện ở đơn vị. Cô cũng biết anh không thể dứt bỏ công việc hoàn toàn, nhưng cô càng muốn anh được tĩnh dưỡng hơn. Sức khỏe, mới là cái gốc để làm Cách mạng mà.

Nghiêm Chân phát hiện mình bây giờ ngày càng ỷ lại vào Cố Hoài Việt, buổi tối hôm lần đầu tiên gặp bà Tưởng Di ở bệnh viện, cô từng thử nói với anh chuyện giữa cô và bà Tưởng Di. Kỳ thực trước đó không phải cô chưa từng lưỡng lự, nhưng một câu nói của anh đã dẹp tan hết mọi nghi ngờ của cô, anh bảo với cô rằng, bất luận cô quyết định thế nào anh đều ủng hộ. Nghiêm Chân vì lẽ đó mà cảm động sâu sắc, bởi đây không phải là điều mà người đàn ông nào cùng có thể làm được. May mắn thay, cô đã chọn lựa anh.

Hôm nay, Lưu Hướng Đông đến tìm Cố Hoài Việt, hai người mượn một phòng họp nhỏ của bệnh viện bàn bạc đến nửa ngày, đợi đến lúc Lưu Hướng Đông ra về đã là chín giờ tối. Cố Hoài Việt trở về phòng bệnh thì Nghiêm Chân đang trải giường, nghe thấy tiếng động ngẩng lên cười với anh: “Đã về đấy à? Lão Lưu đi rồi hả anh?”

“Ừ.” Cố Hoài Việt đáp lời, yên lặng ngồi xuống cuối giường ngắm nhìn cô đang bận rộn.

“Sao thế?” Nghiêm Chân không kìm được nấn ná nhìn anh, Cố Hoài Việt lại khẽ cười, nắm tay cô.

“Nghiêm Chân.”

“Dạ?”

“Anh vừa mới nhẩm tính, từ khi lấy nhau đến giờ, thời gian chúng mình bên nhau hình như còn chưa được đến ba tháng.”

Nghiêm Chân không khỏi ngạc nhiên, nhìn điệu bộ nghiêm túc của anh cười cười: “Áy náy à?” Nói rồi đưa tay vuốt cằm làm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ: “Thực ra em đã rất mãn nguyện rồi, anh nghĩ mà xem chúng mình mới lấy nhau có hơn một năm, so với các chị vợ lính ba năm không được gặp mặt chồng thì hạnh phúc hơn hẳn.”

Cố Hoài Việt nhìn cô, khóe môi khe khẽ nhếch lên, thì ra người con gái này lại dễ dàng thấy thỏa lòng đến thế. Nghĩ vậy, anh liền không kìm được giơ tay ra muốn ôm cô lại gần. Nghiêm Chân hơi đỏ mặt, thấy mình thoắt cái đã lại bị anh lừa lên trên chân vội đẩy anh ra: “Bỏ em xuống, anh mau nghỉ ngơi đi, mai còn phải làm kiểm tra chuẩn bị phẫu thuật nữa!”

Ấy thế mà Cố Hoài Việt lại không chịu nhúc nhích, bàn tay ôm eo cô siết chặt thêm, giọng nói thảnh thơi pha lẫn tự đắc: “Không bỏ đấy.”

/49

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status