Thấy nước trong ly muốn cạn Tử nhanh chống rời khỏi bộ ly quăng để lấy thêm nước:
- Hết nước rồi thôi để tui vào lấy thêm – khi vào trong nhưng không biết ở đâu miệng ý ới gọi ra, thì Như nhanh chóng nói:
- Để em vào trong xem sao – nhanh chóng rời khỏi mọi người.
Phía sau nhà Như xuất hiện làm Tử bối rối còn Như thì vui mừng và bị vấp té, một vòng tay ôm lấy Như, thoáng một chút ngỡ ngàng Tử lấy lại phong độ:
- Em có sao không.
- Dạ em không sao – Như đỏ bừng khuôn mặt.
- Anh tên Tử rất vui được gặp em – Tử cười xả giao.
Chính nụ cười này đã hớp hồn Như, vẻ bề ngoài ngây thơ, hơi e thẹn đã đánh lừa tất cả mọi người nhưng không thể qua mắt được kẻ đang điều khiển Toàn. Ngây người một chút Như mới bình tỉnh mà nói chuyện.
- Rất vui được gặp anh, để em giúp anh.
Như tỏ ra vô tình nhưng thật chất là cố tình để được đụng chạm Tử, còn anh thì nghĩ cũng bình thường nên cứ tiếp tục. Một lát sau cả hai quay lên nhà trước như không có chuyện gì xảy ra. Trời khuya mọi người bắt đầu ngủ cho một ngày mệt mỏi nhưng lại vui vẻ.
Ngài hôm sau Như tỏ ra thân thiện hơn nhiều nhưng đặc biệt là tiếp xúc nhiều với Tử, còn Tử thì thấy cô thân thiện vậy nên cũng đáp lại nhưng cũng không bỏ bê cậu quá nhiều. Với ánh mắt tinh tường Hân nhìn ra sự không bình thường trong cách cư xử của Như. Hân kéo cậu ra một chỗ vắng mà nói chuyện:
- Em nghĩ sau về Như – Hân hỏi.
- Như rất dễ thương, dễ hòa đồng, hôm qua còn rụt rè nhưng giờ đã khá hơn – cậu nhìn về phía Như rồi nói lại với Hân.
- Thì chị tán thành ý kiến của em, nhưng thấy có gì đó không được bình thường ở đây, đặc biệt là cách Như tiếp xúc nhiều với Tử – Hân nói khi mắt vẫn nhìn về chỗ Như đang đứng.
- Không sao đâu chị ơi, tại ảnh thân thiện nên Như mới tiếp xúc nhiều – cậu binh Như.
- Em gan quá vậy để Tử tiếp xúc nhiều với mấy cô gái không tốt đâu, em không sợ à – Hân lo lắng.
- Em tin tưởng ảnh mà – cậu cười.
- Đừng có ỷ y nha, em nên nhớ…. – Hân tính nói nhớ là một lần đã bị tổn thương và cũng chính điều đó làm cho quá trình biến đổi diễn ra nhanh hơn nhưng bị cắt lời.
- Em biết rồi mà chị, nhưng lần này em tin chắc rằng Tử rất thật lòng với em, ảnh rất yêu em – cậu lại cười.
- Đồng ý là nó yêu em nhưng em không sợ sao, nó vẫn là một thằng con trai nhưng…lại là thằng con trai dễ thu hút người khác đặc biệt với mấy đứa con gái.
- Em biết chứ lúc trước ảnh không để ý tới bất cứ một ai mà chỉ dành sự quan tâm chăm sóc cho mình em, em tin là sau này cũng như vậy – cậu tự tin.
- Lúc trước là vậy nhưng về sao thì không biết được, đặc biệt với cô gái tên Như, chị thấy có gì đó giả tạo và ác ác trong đôi mắt đó – Hân lo sợ.
- Chị đừng lo xa – cậu động viên Hân.
- Mà nè không lẽ em định không nói bí mật cho nó nghe sao, giấu suốt đời được sao?, rồi khi em đi nó phải làm sao lỡ như Tử làm điều dạy dột không phải em là người có lỗi sao.
- Vậy chị kêu em phải làm sao bây giờ, không lẽ nói: “anh ơi em rất yêu anh nhưng em là một sinh vật kì lạ không phải người và em sắp chết” – cậu hơi kích động.
- Em bình tĩnh, ý chị không phải vậy, nhưng chị và anh Tú đang lo lắng cho em nếu được chị sẽ cầu xin chúa tễ lên đỉnh Oly để sinh nữ thần nước của suối nguồn bắt tử cho em, chén thánh thì em yên tâm anh Tú sẽ lấy được nó – Hân an ủi.
- Em biết mọi người thương em nhưng từ từ hả chị lỡ như nữ thần không cho hay Ngài Lucian phát hiện thì sẽ liên lụy đến anh Tú mất. Rồi biết tìm đâu giọt nước mắt của tâm hồn trong sạch trong trong khi đó ta chưa biết một chút tin tức về con trai của nữ thần – giọng cậu buồn buồn.
- Chỉ cần tìm được sợi dây chuyền rồi kết hợp với chiếc nhẫn ngọc trai đen là sẽ tìm ra, em phải đặt nhiều hi vọng chứ – Hân khích lệ.
- Em biết nhưng nó quá mong manh.
- Đừng buồn nhất định sẽ có cách.
- Biết sao bây giờ, tới đâu tính tới đó, nếu mà Tử biết em là người cá không biết ảnh sẽ nghĩ sao về em nữa – cậu hỏi mong lung.
- Chị nghĩ nếu Tử yêu em thật lòng thì em là cái gì đi nữa thì vẫn yêu em thôi.
- Nếu ảnh biết em chết thì sao – lần này giọng cậu càng buồn.
- Chị từng hỏi Tử rằng nếu người yêu sắp chết thì sẽ làm gì, em biết Tử trả lời sao không: “Mình sẽ ở bên người ấy đến giây phút cuối cùng, sẽ làm người ấy hạnh phúc.” – Hân nhớ lại.
- Em hi vọng là vậy – cậu hơi vui.
- Giờ tĩnh táo lên nào, chị em mình váo ăn bánh xèo đi, chắc sắp xong rồi đó – Hân kéo cậu đi.
Cả hai bước vào thì gần như mọi việc từ khâu chuẩn bị tới làm bánh gần xong xuôi, chỉ việc dọn ra thế là xong.
Mọi người quay quần bên mâm bánh xèo thơm ngon, Tử thì tỏ ra vô cùng quan tâm cậu, tự tay lấy lá cuốn rồi đúc cho cậu ăn khiến cho ai nấy cũng phải ganh tị, dĩ nhiên Tú cũng ra lăng không kém khi đút cho Hân ăn, vẻ mặt hạnh phúc thì rạng ngời.
Một sự khó chịu len lõi trong lòng Như nhưng không thể hiện ra ngoài, tức mình vì khó lắm mới giành được vị trí ngồi kế Tử mà Tử lại chẳng ngó ngàng gì tới cả, cục tức ngày ngày lớn dần trong Như.
Ăn xong nghĩ ngơi cho tới chiều và thế là cả đám kéo nhau xuống sông tắm, ai cũng hào hứng cả. Rồi từng người từ trên cao nhảy xuống sông làm nước tung tóe khắp nơi, không chỉ vậy còn thi nhau bơi đua, chơi bắt rượt hay trốn tìm dưới sông nữa. Tử để ý thấy Như vẫn ngồi bắt động liền bơi đến hỏi:
- Sao em không ra chơi cùng mọi người.
- Em sợ…. – Như ấm úng rồi nói – tại em bơi không rành.
- Trời ai cũng biết bơi mà em lo gì, thôi ra bơi cùng với tụi anh, có gì anh lo – Tử hân hái.
- Em….
Chưa nói hết lời thì Như đã bị Tử kéo ra cùng chơi với mọi người nhưng chưa được bao lâu thì lại bị Tử bỏ rơi vì anh mãi chơi đùa cùng với cậu. Tức tối ghen tức đố kị lại có dịp bùng phát. “Thằng đó là gì mà anh lại quan tâm nó dữ vậy, lại là một kẽ biến thái tối ngày dụ trai, em là một cô gái đẹp sao anh không ngò ngàng gì tới hết vậy, em đâu có thua thằng đó tí nào, em không phục” Như nghĩ. Độc ác không ai bằng lòng dạ đàn bà mà càng độc ác hơn khi sự độc ác có kẻ tiếp tai, và Như đã nghe theo lời của kẻ điều khiển Toàn nhưng dưới hình dạng của Toàn mà hành động không nghĩ đến hậu quả.
Còn cậu và Tử sao khi lên bờ thay đồ xong, đầu còn vài giọt nước lăng tăng nhiểu xuống khuôn mặt xinh đẹp, khiến Tử phải nuốt nước bọt ừng ực vì hai hôm rồi chưa được thưởng thức đôi môi khiêu gợi và ngọt ngào ấy. Tử kêu lại:
- Nhân lại đây anh lau đầu cho.
- Dạ – cậu cười.
Ngồi trong lòng để Tử lau nhưng thỉnh thoảng cậu lại cảm nhận được hơi thở ấm nóng phải vài cổ mình, rồi vài cái hôn ở sau cổ và sau gáy xuất hiện làm cậu đỏ mặt ngượng ngùng, điều đó làm cho Tử thêm phần gạo rực.
- Anh này, không lo lau dùm em mà còn ở đó dê xồm, em quýnh anh bây giờ – cậu trách yêu.
- Người yêu của anh thì anh dê bộ không được sao, ai cấm, ai ra luật, em nỡ lòng quýnh anh sao – vừa nói Tử cắn nhẹ vào vùng cổ gợi cảm của cậu.
- Nhột..nhột anh – cậu cười híp cả mắt – anh chỉ giỏi lí sự.
- Bộ anh nói không đúng sau, vậy em quay lại quýnh anh đi nếu em đành lòng – quay cậu lại Tử đưa mặt mà mắt nhắm.
Cậu cười vì hành động quá ư trẻ con của anh, không nỡ đánh cậu hôn nhẹ vào má anh một cái làm miệng anh nở một nụ cười mãn nguyện.
- “Chụt”.
- Anh kêu em quýnh chứ không có kêu em hôn – anh trách lẫy.
- Nhưng em lỡ hôn rồi – cậu ngây thơ trả lời.
- Vậy vui lòng trả phí – Tử nhìn cậu với ánh mắt xào quyệt.
- Phí gì?
- Phí để được hôn.
- Có dụ này nữa sao, thôi để em lau – cậu vội lấy tay mình đưa lên mặt anh để lau nụ hôn đó.
- Đã thực hiện rồi không được lấy lại, phải trả – Tử khóa tay cậu lại và ôm cứng lấy cậu.
- Đau…đau anh. Thôi được vậy nhiêu tiền em trả – cậu chịu thua.
- Phí này tiền không trả nổi – anh lại cười.
- Gì mà khó quá vậy, vậy trả bằng gì – cậu thắc mắc.
- Cả cuộc đời của em, em đồng ý không.
- Anh khôn quá rồi – cậu không đồng ý.
- Muộn rồi tình yêu ơi, phí bắt đầu tính từ giờ phút này – anh cười gian.
- Không – câu la lên.
Tiếng la chưa kết thúc là môi chạm môi, những nụ hôn khao khát cháy bổng bắt đầu bùng nổ, những chiếc lưỡi tinh nghịch cuốn lấy nhau mãnh liệt mãi cho đến khi cậu hết hơi mới đẩy mặt Tử ra. Một luồn oxy tràn vào đầy phổi và chưa gì đã bị lắp bởi môi của Tử cứ thế mà cậu đáp trả lại mãnh liệt cũng không kém, làm cho Tử vô cùng hài lòng và thỏa mãn. Cảnh tượng đó lọt vào mắt Như khi tình cờ đi ngang qua phòng của cả hai, hai mắt nở to, khuôn mặt tức tối, tay cuộn lại thành cú đấm và tay kia thì bớp nát trái cà chua đang cầm.
- Hết nước rồi thôi để tui vào lấy thêm – khi vào trong nhưng không biết ở đâu miệng ý ới gọi ra, thì Như nhanh chóng nói:
- Để em vào trong xem sao – nhanh chóng rời khỏi mọi người.
Phía sau nhà Như xuất hiện làm Tử bối rối còn Như thì vui mừng và bị vấp té, một vòng tay ôm lấy Như, thoáng một chút ngỡ ngàng Tử lấy lại phong độ:
- Em có sao không.
- Dạ em không sao – Như đỏ bừng khuôn mặt.
- Anh tên Tử rất vui được gặp em – Tử cười xả giao.
Chính nụ cười này đã hớp hồn Như, vẻ bề ngoài ngây thơ, hơi e thẹn đã đánh lừa tất cả mọi người nhưng không thể qua mắt được kẻ đang điều khiển Toàn. Ngây người một chút Như mới bình tỉnh mà nói chuyện.
- Rất vui được gặp anh, để em giúp anh.
Như tỏ ra vô tình nhưng thật chất là cố tình để được đụng chạm Tử, còn anh thì nghĩ cũng bình thường nên cứ tiếp tục. Một lát sau cả hai quay lên nhà trước như không có chuyện gì xảy ra. Trời khuya mọi người bắt đầu ngủ cho một ngày mệt mỏi nhưng lại vui vẻ.
Ngài hôm sau Như tỏ ra thân thiện hơn nhiều nhưng đặc biệt là tiếp xúc nhiều với Tử, còn Tử thì thấy cô thân thiện vậy nên cũng đáp lại nhưng cũng không bỏ bê cậu quá nhiều. Với ánh mắt tinh tường Hân nhìn ra sự không bình thường trong cách cư xử của Như. Hân kéo cậu ra một chỗ vắng mà nói chuyện:
- Em nghĩ sau về Như – Hân hỏi.
- Như rất dễ thương, dễ hòa đồng, hôm qua còn rụt rè nhưng giờ đã khá hơn – cậu nhìn về phía Như rồi nói lại với Hân.
- Thì chị tán thành ý kiến của em, nhưng thấy có gì đó không được bình thường ở đây, đặc biệt là cách Như tiếp xúc nhiều với Tử – Hân nói khi mắt vẫn nhìn về chỗ Như đang đứng.
- Không sao đâu chị ơi, tại ảnh thân thiện nên Như mới tiếp xúc nhiều – cậu binh Như.
- Em gan quá vậy để Tử tiếp xúc nhiều với mấy cô gái không tốt đâu, em không sợ à – Hân lo lắng.
- Em tin tưởng ảnh mà – cậu cười.
- Đừng có ỷ y nha, em nên nhớ…. – Hân tính nói nhớ là một lần đã bị tổn thương và cũng chính điều đó làm cho quá trình biến đổi diễn ra nhanh hơn nhưng bị cắt lời.
- Em biết rồi mà chị, nhưng lần này em tin chắc rằng Tử rất thật lòng với em, ảnh rất yêu em – cậu lại cười.
- Đồng ý là nó yêu em nhưng em không sợ sao, nó vẫn là một thằng con trai nhưng…lại là thằng con trai dễ thu hút người khác đặc biệt với mấy đứa con gái.
- Em biết chứ lúc trước ảnh không để ý tới bất cứ một ai mà chỉ dành sự quan tâm chăm sóc cho mình em, em tin là sau này cũng như vậy – cậu tự tin.
- Lúc trước là vậy nhưng về sao thì không biết được, đặc biệt với cô gái tên Như, chị thấy có gì đó giả tạo và ác ác trong đôi mắt đó – Hân lo sợ.
- Chị đừng lo xa – cậu động viên Hân.
- Mà nè không lẽ em định không nói bí mật cho nó nghe sao, giấu suốt đời được sao?, rồi khi em đi nó phải làm sao lỡ như Tử làm điều dạy dột không phải em là người có lỗi sao.
- Vậy chị kêu em phải làm sao bây giờ, không lẽ nói: “anh ơi em rất yêu anh nhưng em là một sinh vật kì lạ không phải người và em sắp chết” – cậu hơi kích động.
- Em bình tĩnh, ý chị không phải vậy, nhưng chị và anh Tú đang lo lắng cho em nếu được chị sẽ cầu xin chúa tễ lên đỉnh Oly để sinh nữ thần nước của suối nguồn bắt tử cho em, chén thánh thì em yên tâm anh Tú sẽ lấy được nó – Hân an ủi.
- Em biết mọi người thương em nhưng từ từ hả chị lỡ như nữ thần không cho hay Ngài Lucian phát hiện thì sẽ liên lụy đến anh Tú mất. Rồi biết tìm đâu giọt nước mắt của tâm hồn trong sạch trong trong khi đó ta chưa biết một chút tin tức về con trai của nữ thần – giọng cậu buồn buồn.
- Chỉ cần tìm được sợi dây chuyền rồi kết hợp với chiếc nhẫn ngọc trai đen là sẽ tìm ra, em phải đặt nhiều hi vọng chứ – Hân khích lệ.
- Em biết nhưng nó quá mong manh.
- Đừng buồn nhất định sẽ có cách.
- Biết sao bây giờ, tới đâu tính tới đó, nếu mà Tử biết em là người cá không biết ảnh sẽ nghĩ sao về em nữa – cậu hỏi mong lung.
- Chị nghĩ nếu Tử yêu em thật lòng thì em là cái gì đi nữa thì vẫn yêu em thôi.
- Nếu ảnh biết em chết thì sao – lần này giọng cậu càng buồn.
- Chị từng hỏi Tử rằng nếu người yêu sắp chết thì sẽ làm gì, em biết Tử trả lời sao không: “Mình sẽ ở bên người ấy đến giây phút cuối cùng, sẽ làm người ấy hạnh phúc.” – Hân nhớ lại.
- Em hi vọng là vậy – cậu hơi vui.
- Giờ tĩnh táo lên nào, chị em mình váo ăn bánh xèo đi, chắc sắp xong rồi đó – Hân kéo cậu đi.
Cả hai bước vào thì gần như mọi việc từ khâu chuẩn bị tới làm bánh gần xong xuôi, chỉ việc dọn ra thế là xong.
Mọi người quay quần bên mâm bánh xèo thơm ngon, Tử thì tỏ ra vô cùng quan tâm cậu, tự tay lấy lá cuốn rồi đúc cho cậu ăn khiến cho ai nấy cũng phải ganh tị, dĩ nhiên Tú cũng ra lăng không kém khi đút cho Hân ăn, vẻ mặt hạnh phúc thì rạng ngời.
Một sự khó chịu len lõi trong lòng Như nhưng không thể hiện ra ngoài, tức mình vì khó lắm mới giành được vị trí ngồi kế Tử mà Tử lại chẳng ngó ngàng gì tới cả, cục tức ngày ngày lớn dần trong Như.
Ăn xong nghĩ ngơi cho tới chiều và thế là cả đám kéo nhau xuống sông tắm, ai cũng hào hứng cả. Rồi từng người từ trên cao nhảy xuống sông làm nước tung tóe khắp nơi, không chỉ vậy còn thi nhau bơi đua, chơi bắt rượt hay trốn tìm dưới sông nữa. Tử để ý thấy Như vẫn ngồi bắt động liền bơi đến hỏi:
- Sao em không ra chơi cùng mọi người.
- Em sợ…. – Như ấm úng rồi nói – tại em bơi không rành.
- Trời ai cũng biết bơi mà em lo gì, thôi ra bơi cùng với tụi anh, có gì anh lo – Tử hân hái.
- Em….
Chưa nói hết lời thì Như đã bị Tử kéo ra cùng chơi với mọi người nhưng chưa được bao lâu thì lại bị Tử bỏ rơi vì anh mãi chơi đùa cùng với cậu. Tức tối ghen tức đố kị lại có dịp bùng phát. “Thằng đó là gì mà anh lại quan tâm nó dữ vậy, lại là một kẽ biến thái tối ngày dụ trai, em là một cô gái đẹp sao anh không ngò ngàng gì tới hết vậy, em đâu có thua thằng đó tí nào, em không phục” Như nghĩ. Độc ác không ai bằng lòng dạ đàn bà mà càng độc ác hơn khi sự độc ác có kẻ tiếp tai, và Như đã nghe theo lời của kẻ điều khiển Toàn nhưng dưới hình dạng của Toàn mà hành động không nghĩ đến hậu quả.
Còn cậu và Tử sao khi lên bờ thay đồ xong, đầu còn vài giọt nước lăng tăng nhiểu xuống khuôn mặt xinh đẹp, khiến Tử phải nuốt nước bọt ừng ực vì hai hôm rồi chưa được thưởng thức đôi môi khiêu gợi và ngọt ngào ấy. Tử kêu lại:
- Nhân lại đây anh lau đầu cho.
- Dạ – cậu cười.
Ngồi trong lòng để Tử lau nhưng thỉnh thoảng cậu lại cảm nhận được hơi thở ấm nóng phải vài cổ mình, rồi vài cái hôn ở sau cổ và sau gáy xuất hiện làm cậu đỏ mặt ngượng ngùng, điều đó làm cho Tử thêm phần gạo rực.
- Anh này, không lo lau dùm em mà còn ở đó dê xồm, em quýnh anh bây giờ – cậu trách yêu.
- Người yêu của anh thì anh dê bộ không được sao, ai cấm, ai ra luật, em nỡ lòng quýnh anh sao – vừa nói Tử cắn nhẹ vào vùng cổ gợi cảm của cậu.
- Nhột..nhột anh – cậu cười híp cả mắt – anh chỉ giỏi lí sự.
- Bộ anh nói không đúng sau, vậy em quay lại quýnh anh đi nếu em đành lòng – quay cậu lại Tử đưa mặt mà mắt nhắm.
Cậu cười vì hành động quá ư trẻ con của anh, không nỡ đánh cậu hôn nhẹ vào má anh một cái làm miệng anh nở một nụ cười mãn nguyện.
- “Chụt”.
- Anh kêu em quýnh chứ không có kêu em hôn – anh trách lẫy.
- Nhưng em lỡ hôn rồi – cậu ngây thơ trả lời.
- Vậy vui lòng trả phí – Tử nhìn cậu với ánh mắt xào quyệt.
- Phí gì?
- Phí để được hôn.
- Có dụ này nữa sao, thôi để em lau – cậu vội lấy tay mình đưa lên mặt anh để lau nụ hôn đó.
- Đã thực hiện rồi không được lấy lại, phải trả – Tử khóa tay cậu lại và ôm cứng lấy cậu.
- Đau…đau anh. Thôi được vậy nhiêu tiền em trả – cậu chịu thua.
- Phí này tiền không trả nổi – anh lại cười.
- Gì mà khó quá vậy, vậy trả bằng gì – cậu thắc mắc.
- Cả cuộc đời của em, em đồng ý không.
- Anh khôn quá rồi – cậu không đồng ý.
- Muộn rồi tình yêu ơi, phí bắt đầu tính từ giờ phút này – anh cười gian.
- Không – câu la lên.
Tiếng la chưa kết thúc là môi chạm môi, những nụ hôn khao khát cháy bổng bắt đầu bùng nổ, những chiếc lưỡi tinh nghịch cuốn lấy nhau mãnh liệt mãi cho đến khi cậu hết hơi mới đẩy mặt Tử ra. Một luồn oxy tràn vào đầy phổi và chưa gì đã bị lắp bởi môi của Tử cứ thế mà cậu đáp trả lại mãnh liệt cũng không kém, làm cho Tử vô cùng hài lòng và thỏa mãn. Cảnh tượng đó lọt vào mắt Như khi tình cờ đi ngang qua phòng của cả hai, hai mắt nở to, khuôn mặt tức tối, tay cuộn lại thành cú đấm và tay kia thì bớp nát trái cà chua đang cầm.
/57
|