Sao sự việc cậu bị té Khương vô cùng ái nái về vụ việc, trong ánh mắt anh luôn ẩn lên vẻ hối lỗi vô cùng mà cũng vì chuyện đó mà anh với Nhân càng gần gũi với nhau hơn, anh tình nguyện làm tài xế đưa đón cậu đi học và bất cứ lúc nào Nhân yêu cầu. Cứ đi học về là Khương lại qua cậu, ban đầu còn thấy ngại nhưng rồi riết cũng quen.
Hôm nay mẹ cậu đi lấy hàng về bán chưa về đang ngồi một mình thì Khương qua đem nhiều đồ ăn. Gặp cậu Khương cười, tim cậu bỗng đập rộn ràng:
- Cô đâu rồi em.
- Mẹ em đi chợ lấy hàng rồi.
- Anh có mua nhiều đồ ăn lắm, đem qua đây để ăn chung với em và cô.
- Anh mua chi không biết.
- Mua để bồi dưỡng lại cho em, cũng tại anh mà em mới bị thương.
- Anh đâu cần vậy, cái đó là sự cố ngoài ý muốn mà, đâu ai muốn.
- Nhưng anh thấy rất cắn rứt, anh là người sống tình cảm mà.
- Rồi rồi, anh hiểu rồi – cậu cười cười.
- Thôi để anh vào hâm lại tí rồi chờ cô về ăn luôn.
- Để em phụ.
Nói xong hai anh em vào làm đồ ăn, cười nói vui vẻ. Khương còn tận tay đút cho cậu thử xem món anh mua coi ngon không, cậu cười để lộ lộ chiếc răng khểnh đáng yêu. Mẹ cậu về thấy cảnh tượng đó bà cười tươi mừng vì cậu tìm được một người anh trai tốt như vậy.
Chiếc nhẫn ngọc trai đen trên tay cậu đeo đã bắt đầu phát sáng và cậu biết rằng ngày mình biến thành người cá sẽ không xa. Một lần nữa người cô của cậu nàng Christiana đến, nàng âu yếm cậu và hôn liên tục và cậu.
- Cháu của cô lớn quá rồi, lần trước không kịp ôm cháu gì hết.
- Dạ, cháu vui khi có được người cô như cô.
- Có phải dạo gần đây chiếc nhẫn bắt đầu phát sáng phải không.
- Dạ phải, có vẻ như tần suất phát sáng ngày càng nhiều, ban đầu ngày có một hai lần và mấy ngày nay thì nó phát sáng gần như liên tục. Cháu lo quá cô ơi.
- Không sao đâu, có cô đây thì cháu yên tâm và cháu đừng quên còn có bà nội của cháu nữa mà, chúng ta sẽ không để cháu có chuyện gì đâu. Hãy nhớ kĩ điều này cháu là đứa cháu mà ta yêu nhất.
- Dạ cháu biết – nói xong cậu ôm Christiana vào lòng.
Hai cô cháu trò chuyện rôm rã nhưng chủ yếu suy ra thì chỉ liên quan tới vấn đề người cá mà thôi. Cậu hỏi về mọi thứ cậu thắc mắc dù lúc trước được nữ hoàng biển – bà nội đã trả lời nhưng vẫn còn nhiều điều cậu chưa hiểu rõ.
Hôm nay là đến sinh nhật của cậu, chiếc nhẫn càng phát sáng. Cậu đang ngồi lo lắng thì nàng Christiana một lần nữa xuất hiện.
- Chào cháu, chào em.
- Chào chị, chiếc nhẫn nó phát sáng liên tục, hôm nay là…
- Chị biết, chị đến để đưa nó đi đây bằng không thì nguy mất. Cháu cảm thấy thế nào.
- Sáng giờ cháu cảm thấy hơi mệt, trong người như có cái gì đó khó chịu lắm, và có những cơn đau bắt chợt ở chân khiến cháu muốn ngả ngụy.
- Chi em vào thu xếp đi rồi chúng ta cùng đi, tối nay sẽ là thời khắc khó khăn nhất.
- Dạ.
Xong xui cả ba bắt đầu lên đường, mẹ cậu khóa cửa lại kĩ càng rồi lên xe hướng ra biển. Dù Khương với Tú không có hợp nhau, Hân thì say đắm với Khương vì thế cả 3 nhất định sẽ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thú vị cho cậu, sẽ tạo bắt ngờ. Nhưng trước ngày sinh nhật cậu Hân điện thoại báo bận việc gia đình nên không thể dự được. Thế là chỉ còn Tú với Khương cùng nhau làm tiệc cho cậu. Nhưng khi Khương chạy về nhà thì thấy của nhà cậu đóng kín, anh tự hỏi có việc gì, sao khi vào nhà anh đi ra đi vào suốt mấy tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy cậu về thì điện thoại đỗ chuông. Khương bắt máy:
- Ông chuẩn bị tới đâu rồi.
- Xong hết rồi chỉ chờ tới tối và chờ nhân vật chính nữa là xong. Ê Tú nè, Nhân có nói với cậu là có công việc gì ngày hôm nay không sao trưa giờ thấy nhà đóng kín, chuyện này hơi kì, thường ngày đâu phải vậy.
- Ông có điện hỏi thử chưa.
- Máy báo bận, không biết chuyện gì xảy ra nữa.
- Chắc nhà nhóc đi công chuyện tí về chứ gì.
- Cũng mong là như vậy.
18h tối Khương vừa gọi điện thì có tiếng xe máy đậu trước cửa. Tú xuất hiện:
- Sao rồi.
- Nhìn không thấy sao hỏi tui nữa.
- Gì kì vậy – Tú nhìn qua nhà Nhân.
- Chiều giờ tui không liên lạc được với em ấy.
- Thôi chờ tí nữa đi chắc tối nhóc về mà.
- Ừ, thôi vào nhà chơi rồi đợi luôn, ba má tui đi công tác hết rồi.
Đợi tới 20h mà không thấy cậu về cả hai chán nản:
- Mớ đồ ăn và cái bánh kem này thế nào.
- Bỏ chứ để làm gì. Ê khoan hay mình nhậu đi, bỏ thì hơi phí.
- Ý kiến hay.
Thế là Tú và Khương bày ra nhậu, hai thằng nói khùng điên cho tới khuya cả hai điều say lúc đó là 22h. Tú chuẩn bị dắt xe về thì Khương can ngăn:
- Trời tối rồi về nguy hiểm lắm với lại ông say rồi.
- Nhiêu đây chưa nhầm nhò gì đâu anh bạn ạ, thằng nhóc làm mình mất hứng quá, uổng công anh em mình chuẩn bị kĩ lưỡng, rồi bà Hân chết tiệt, thôi tui về mai mốt gặp xử hai người đó sau – Tú cười.
- Ừ, nhớ chạy xe cẩn thận nha. Bye.
- Bye.
Tú lên xe vọt cái là mất bóng, Khương nhìn sang nhà cậu với một màu đen tăm tối làm cho anh thấy lo lo trong người.
Trong màn đêm của thời khắc mặt trăng máu dành cho những người không mang dòng máu thuần chủng có một tiếng cười man rợ vang lên:
- Chuyện ta giao ngươi làm tới đâu rồi.
- Dạ thưa cha mọi chuyện vẫn như cũ.
- Ta chờ xem lão già kia sẽ làm gì bảo đứa cháu của lão.
- Nhưng cậu ấy không có lỗi trong việc này.
- Con quá ngây thơ rồi đó con trai của ta, giao ước vẫn là giao ước không thể phá vỡ.
- Nhưng cậu ấy không đáng bị nguyền rủa như vậy.
- Con đừng có xem vào chuyện của thế hệ trước, tốt nhất con chỉ nên làm tốt những gì ta giao, nếu con chen vào thì đừng trách ta.
-….
Nói xong chàng trai đó lẵng lặng quay ra vụt đôi cánh trắng muốt rồi bay đi. Một bờ biển với bãi cát lạnh ngắt cùng với những con sóng liên tục sô vỗ vào bờ. Không gian yên tĩnh chỉ có sóng và màn đêm bao trùm. Mặt trăng bắt đầu nhướm máu, màu đỏ rực chói lòa cả một bầu trời, đối với con người bình thường thì không tài nào thấy được chỉ có những người mang dòng máu không thuần chủng, thiên sứ và người cá thuần chủng mới có thể nhìn thấy được.
Cơ thể cậu bắt đầu có những cơn nhức nhối, máu trong người cậu không ngừng duy chuyển với tốc độ ngày một nhanh hơn. Làn da trắng của cậu ngày càng ửng hồng những làn gân xanh nổi lên, da cậu bị rách toẹt ra máu bắt đầu tuông ra không ngừng. Cậu đau đớn, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Nàng Christiana nhìn thấy mà lòng đau như cắt nhưng không tài nào giúp được. Đôi chân như có một lực hút hút chúng lại. Lớp da bên ngoài bắt đầu bung ra, máu vẫn ra ướp đẫm cả bãi đá cộng thêm nước biển làm cho cậu đau đớn khôn cùng. Cậu nuốt nước mắt, cậu cố nhớ về mẹ về Khương về chị Hân và anh Tú nhớ lại những kỉ niệm đẹp để mong vơi đi phần nào đau đớn.
Sau khi lớp da ở ngoài bông ra hết thì một lớp vẫy màu vàng óng bắt đầu xuất hiện, nó xuất hiện bấy nhiêu thì máu lại ra bấy nhiêu công với sự nhức nhói cho tới khi nó phủ đầy đôi chân cậu và cái đuôi bắt đầu mọc ra. Phần trên của cậu cũng có loang lỗ những chiếc vẫy màu vàng óng sáng ngời, nó tượng trưng cho dòng dõi quý tộc.
Một cơ thể mới bắt đầu xuất hiện cậu trở thành một người cá thật thụ. Cậu như gần ngất đi sau quá trình biến đổi, bổng hơi thở bắt đầu đứt quảng từng cơn, ho sặc sụt như không thể thỡ được, thấy vậy nàng liền kéo cậu xuống biển và bơi xuống đáy đại dương lạnh nẽo, nơi vốn thuộc về cậu. Trog lúc kéo xuống biển thì cậu không còn biết gì, một hồi lâu sau cậu nghe tiếng nói của nhiều người:
- Cha à, hãy tha cho cháu nó, nó là con của thằng Jack và nó là cháu của cha, cha không thể vì lời nguyền mà giết chết nó. Cha hãy nhìn xem chiếc đuôi của nó, nó còn đẹp và sáng hơn bất cứ người nào trong chúng ta.
- Luật lệ đã đặt ra thì không thể nào phá vỡ.
- Nhưng cha à tại sao cha không cho nó sống vốn dĩ cuộc sống của nó – một bán người cá rất ngắn ngũi, tuổi thọ nó không cao bằng chúng ta, tại sao chúng ta lại không quan tâm chăm sóc cho nó cho tới……
- Nhưng…..
- Cha.
- Nếu vậy thôi được ta sẽ không làm hại nó, chỉ mong sau nó được hạnh phúc.
Nói xong vua thủy tề bơi lại ôm cậu vào lòng và đem cậu vào cung điện nguy nga và lộng lẫy nơi Ngài đang cai quãng trước con mắt ngỡ ngàng của Christiana và mọi người xung quanh. Một nụ cười nở trên môi nàng.
Tỉnh dậy cơ thể cậu còn đau nhứt không ngừng, mở mắt ra đập vào mất cậu đó là một màu xanh dịu dàng mà ấm áp nó không lạnh lẽo như những gì đã tưởng, từng đàn cá bơi tung tăng xung quanh và một ai đó đang bơi lại và mĩm cười với cậu:
- Chào cháu.
- Dạ con…..- cậu ú ớ.
- Rất vui được gặp cháu, kể từ nay cháu là một thành viên của cư dân đại dương này, ta rất vui khi có được đứa cháu đặt biệt như con.
- Ông là….ông không….giết con…?
- Dĩ nhiên là không vì con là cháu ta, đứa cháu mà ta mong gặp bấy lâu.
- Vậy sao con nghe….- cậu lo lắng hỏi.
-……
Ông không nói gì mà chỉ cười nụ cười hiền như chính khuôn mặt của ông, bỗng lòng cậu thấy ấm vô cùng. Sau đó người mà cậu đã từng gặp đó là bà nội của cậu. Bà cũng có một nụ cười và ánh mắt nhân hậu. Cả hai cùng đưa cậu đi tham quan khắp nơi, do chưa quen với cơ thể mới nên đôi lúc cậu bơi còn bị chệt choạch. Cậu vui vì lần đầu cậu tiếp xúc với bao nhiêu cái ngỡ ngàng mà trước tới giờ chưa từng được biết, nó vừa thú vị vừa vui. Ở đây mọi người điều yêu quý cậu nhất là ông cậu – vua thủy tề, ông luôn tận tình quan tâm và chăm sóc khiến cho nàng Christiana phải ngỡ ngàng:
- Có thật là những gì mẹ nói là sự thật không – bà ta nói về sự quan tâm của vua thủy tề đối với đứa cháu đặc biệt này cho Christiana nghe.
- Con không thấy những gì đang diễn ra trước mặt sao.
- Vậy mà con chứ tưởng……
- Cha con là một người ngoài cứng trong mềm, tuy là rất giận nhưng đó là sự thật nó lá cháu ông ấy, con cháu sao không thương yêu được, chắc con không biết đâu ông ấy mong gặp nó lắm, cha con cười nhiều hơn rồi đó.
- Nhưng còn bản giao ước thì sau. Dù có vui có hạnh phúc thì nó cũng sẽ ngắn ngũi đối với bán người cá như cháu nó……
- Mẹ biết, cha con biết và cả con cũng biết chuyện gì nó sẽ xảy ra đối với thằng bé, nhưng biết sau được, số phận đã an bày thì biết làm sau được – ba ta thở dài.
- Không còn cách nào khác sau.
- Mẹ cũng không biết, lời nguyền của bản giao ước quá mạnh một mình cha con không thể kháng lại dù ông ấy là vua thủy tề.
- Từ ngày có thằng bé xuất hiện không khí ở đây vui hẳn lên không có âm u lạnh lẽo như trước nữa.
- Phải. Con nhớ đừng bao giờ phạm vào lỗi như thằng Jack, nó chỉ khiến cho người con yêu thương phải khổ thôi. Mẹ biết con vẫn âm thầm sống gần mà chăm sóc nó, như vậy mẹ rất an tâm.
- Con sẽ làm hết mình không để ai có thể hãm hại nó được, nhưng không phải lúc nào con cũng bảo vệ được nó mẹ cũng biết…
- Con yên tâm mẹ sẽ âm thầm giúp con.
Hôm nay mẹ cậu đi lấy hàng về bán chưa về đang ngồi một mình thì Khương qua đem nhiều đồ ăn. Gặp cậu Khương cười, tim cậu bỗng đập rộn ràng:
- Cô đâu rồi em.
- Mẹ em đi chợ lấy hàng rồi.
- Anh có mua nhiều đồ ăn lắm, đem qua đây để ăn chung với em và cô.
- Anh mua chi không biết.
- Mua để bồi dưỡng lại cho em, cũng tại anh mà em mới bị thương.
- Anh đâu cần vậy, cái đó là sự cố ngoài ý muốn mà, đâu ai muốn.
- Nhưng anh thấy rất cắn rứt, anh là người sống tình cảm mà.
- Rồi rồi, anh hiểu rồi – cậu cười cười.
- Thôi để anh vào hâm lại tí rồi chờ cô về ăn luôn.
- Để em phụ.
Nói xong hai anh em vào làm đồ ăn, cười nói vui vẻ. Khương còn tận tay đút cho cậu thử xem món anh mua coi ngon không, cậu cười để lộ lộ chiếc răng khểnh đáng yêu. Mẹ cậu về thấy cảnh tượng đó bà cười tươi mừng vì cậu tìm được một người anh trai tốt như vậy.
Chiếc nhẫn ngọc trai đen trên tay cậu đeo đã bắt đầu phát sáng và cậu biết rằng ngày mình biến thành người cá sẽ không xa. Một lần nữa người cô của cậu nàng Christiana đến, nàng âu yếm cậu và hôn liên tục và cậu.
- Cháu của cô lớn quá rồi, lần trước không kịp ôm cháu gì hết.
- Dạ, cháu vui khi có được người cô như cô.
- Có phải dạo gần đây chiếc nhẫn bắt đầu phát sáng phải không.
- Dạ phải, có vẻ như tần suất phát sáng ngày càng nhiều, ban đầu ngày có một hai lần và mấy ngày nay thì nó phát sáng gần như liên tục. Cháu lo quá cô ơi.
- Không sao đâu, có cô đây thì cháu yên tâm và cháu đừng quên còn có bà nội của cháu nữa mà, chúng ta sẽ không để cháu có chuyện gì đâu. Hãy nhớ kĩ điều này cháu là đứa cháu mà ta yêu nhất.
- Dạ cháu biết – nói xong cậu ôm Christiana vào lòng.
Hai cô cháu trò chuyện rôm rã nhưng chủ yếu suy ra thì chỉ liên quan tới vấn đề người cá mà thôi. Cậu hỏi về mọi thứ cậu thắc mắc dù lúc trước được nữ hoàng biển – bà nội đã trả lời nhưng vẫn còn nhiều điều cậu chưa hiểu rõ.
Hôm nay là đến sinh nhật của cậu, chiếc nhẫn càng phát sáng. Cậu đang ngồi lo lắng thì nàng Christiana một lần nữa xuất hiện.
- Chào cháu, chào em.
- Chào chị, chiếc nhẫn nó phát sáng liên tục, hôm nay là…
- Chị biết, chị đến để đưa nó đi đây bằng không thì nguy mất. Cháu cảm thấy thế nào.
- Sáng giờ cháu cảm thấy hơi mệt, trong người như có cái gì đó khó chịu lắm, và có những cơn đau bắt chợt ở chân khiến cháu muốn ngả ngụy.
- Chi em vào thu xếp đi rồi chúng ta cùng đi, tối nay sẽ là thời khắc khó khăn nhất.
- Dạ.
Xong xui cả ba bắt đầu lên đường, mẹ cậu khóa cửa lại kĩ càng rồi lên xe hướng ra biển. Dù Khương với Tú không có hợp nhau, Hân thì say đắm với Khương vì thế cả 3 nhất định sẽ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thú vị cho cậu, sẽ tạo bắt ngờ. Nhưng trước ngày sinh nhật cậu Hân điện thoại báo bận việc gia đình nên không thể dự được. Thế là chỉ còn Tú với Khương cùng nhau làm tiệc cho cậu. Nhưng khi Khương chạy về nhà thì thấy của nhà cậu đóng kín, anh tự hỏi có việc gì, sao khi vào nhà anh đi ra đi vào suốt mấy tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy cậu về thì điện thoại đỗ chuông. Khương bắt máy:
- Ông chuẩn bị tới đâu rồi.
- Xong hết rồi chỉ chờ tới tối và chờ nhân vật chính nữa là xong. Ê Tú nè, Nhân có nói với cậu là có công việc gì ngày hôm nay không sao trưa giờ thấy nhà đóng kín, chuyện này hơi kì, thường ngày đâu phải vậy.
- Ông có điện hỏi thử chưa.
- Máy báo bận, không biết chuyện gì xảy ra nữa.
- Chắc nhà nhóc đi công chuyện tí về chứ gì.
- Cũng mong là như vậy.
18h tối Khương vừa gọi điện thì có tiếng xe máy đậu trước cửa. Tú xuất hiện:
- Sao rồi.
- Nhìn không thấy sao hỏi tui nữa.
- Gì kì vậy – Tú nhìn qua nhà Nhân.
- Chiều giờ tui không liên lạc được với em ấy.
- Thôi chờ tí nữa đi chắc tối nhóc về mà.
- Ừ, thôi vào nhà chơi rồi đợi luôn, ba má tui đi công tác hết rồi.
Đợi tới 20h mà không thấy cậu về cả hai chán nản:
- Mớ đồ ăn và cái bánh kem này thế nào.
- Bỏ chứ để làm gì. Ê khoan hay mình nhậu đi, bỏ thì hơi phí.
- Ý kiến hay.
Thế là Tú và Khương bày ra nhậu, hai thằng nói khùng điên cho tới khuya cả hai điều say lúc đó là 22h. Tú chuẩn bị dắt xe về thì Khương can ngăn:
- Trời tối rồi về nguy hiểm lắm với lại ông say rồi.
- Nhiêu đây chưa nhầm nhò gì đâu anh bạn ạ, thằng nhóc làm mình mất hứng quá, uổng công anh em mình chuẩn bị kĩ lưỡng, rồi bà Hân chết tiệt, thôi tui về mai mốt gặp xử hai người đó sau – Tú cười.
- Ừ, nhớ chạy xe cẩn thận nha. Bye.
- Bye.
Tú lên xe vọt cái là mất bóng, Khương nhìn sang nhà cậu với một màu đen tăm tối làm cho anh thấy lo lo trong người.
Trong màn đêm của thời khắc mặt trăng máu dành cho những người không mang dòng máu thuần chủng có một tiếng cười man rợ vang lên:
- Chuyện ta giao ngươi làm tới đâu rồi.
- Dạ thưa cha mọi chuyện vẫn như cũ.
- Ta chờ xem lão già kia sẽ làm gì bảo đứa cháu của lão.
- Nhưng cậu ấy không có lỗi trong việc này.
- Con quá ngây thơ rồi đó con trai của ta, giao ước vẫn là giao ước không thể phá vỡ.
- Nhưng cậu ấy không đáng bị nguyền rủa như vậy.
- Con đừng có xem vào chuyện của thế hệ trước, tốt nhất con chỉ nên làm tốt những gì ta giao, nếu con chen vào thì đừng trách ta.
-….
Nói xong chàng trai đó lẵng lặng quay ra vụt đôi cánh trắng muốt rồi bay đi. Một bờ biển với bãi cát lạnh ngắt cùng với những con sóng liên tục sô vỗ vào bờ. Không gian yên tĩnh chỉ có sóng và màn đêm bao trùm. Mặt trăng bắt đầu nhướm máu, màu đỏ rực chói lòa cả một bầu trời, đối với con người bình thường thì không tài nào thấy được chỉ có những người mang dòng máu không thuần chủng, thiên sứ và người cá thuần chủng mới có thể nhìn thấy được.
Cơ thể cậu bắt đầu có những cơn nhức nhối, máu trong người cậu không ngừng duy chuyển với tốc độ ngày một nhanh hơn. Làn da trắng của cậu ngày càng ửng hồng những làn gân xanh nổi lên, da cậu bị rách toẹt ra máu bắt đầu tuông ra không ngừng. Cậu đau đớn, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Nàng Christiana nhìn thấy mà lòng đau như cắt nhưng không tài nào giúp được. Đôi chân như có một lực hút hút chúng lại. Lớp da bên ngoài bắt đầu bung ra, máu vẫn ra ướp đẫm cả bãi đá cộng thêm nước biển làm cho cậu đau đớn khôn cùng. Cậu nuốt nước mắt, cậu cố nhớ về mẹ về Khương về chị Hân và anh Tú nhớ lại những kỉ niệm đẹp để mong vơi đi phần nào đau đớn.
Sau khi lớp da ở ngoài bông ra hết thì một lớp vẫy màu vàng óng bắt đầu xuất hiện, nó xuất hiện bấy nhiêu thì máu lại ra bấy nhiêu công với sự nhức nhói cho tới khi nó phủ đầy đôi chân cậu và cái đuôi bắt đầu mọc ra. Phần trên của cậu cũng có loang lỗ những chiếc vẫy màu vàng óng sáng ngời, nó tượng trưng cho dòng dõi quý tộc.
Một cơ thể mới bắt đầu xuất hiện cậu trở thành một người cá thật thụ. Cậu như gần ngất đi sau quá trình biến đổi, bổng hơi thở bắt đầu đứt quảng từng cơn, ho sặc sụt như không thể thỡ được, thấy vậy nàng liền kéo cậu xuống biển và bơi xuống đáy đại dương lạnh nẽo, nơi vốn thuộc về cậu. Trog lúc kéo xuống biển thì cậu không còn biết gì, một hồi lâu sau cậu nghe tiếng nói của nhiều người:
- Cha à, hãy tha cho cháu nó, nó là con của thằng Jack và nó là cháu của cha, cha không thể vì lời nguyền mà giết chết nó. Cha hãy nhìn xem chiếc đuôi của nó, nó còn đẹp và sáng hơn bất cứ người nào trong chúng ta.
- Luật lệ đã đặt ra thì không thể nào phá vỡ.
- Nhưng cha à tại sao cha không cho nó sống vốn dĩ cuộc sống của nó – một bán người cá rất ngắn ngũi, tuổi thọ nó không cao bằng chúng ta, tại sao chúng ta lại không quan tâm chăm sóc cho nó cho tới……
- Nhưng…..
- Cha.
- Nếu vậy thôi được ta sẽ không làm hại nó, chỉ mong sau nó được hạnh phúc.
Nói xong vua thủy tề bơi lại ôm cậu vào lòng và đem cậu vào cung điện nguy nga và lộng lẫy nơi Ngài đang cai quãng trước con mắt ngỡ ngàng của Christiana và mọi người xung quanh. Một nụ cười nở trên môi nàng.
Tỉnh dậy cơ thể cậu còn đau nhứt không ngừng, mở mắt ra đập vào mất cậu đó là một màu xanh dịu dàng mà ấm áp nó không lạnh lẽo như những gì đã tưởng, từng đàn cá bơi tung tăng xung quanh và một ai đó đang bơi lại và mĩm cười với cậu:
- Chào cháu.
- Dạ con…..- cậu ú ớ.
- Rất vui được gặp cháu, kể từ nay cháu là một thành viên của cư dân đại dương này, ta rất vui khi có được đứa cháu đặt biệt như con.
- Ông là….ông không….giết con…?
- Dĩ nhiên là không vì con là cháu ta, đứa cháu mà ta mong gặp bấy lâu.
- Vậy sao con nghe….- cậu lo lắng hỏi.
-……
Ông không nói gì mà chỉ cười nụ cười hiền như chính khuôn mặt của ông, bỗng lòng cậu thấy ấm vô cùng. Sau đó người mà cậu đã từng gặp đó là bà nội của cậu. Bà cũng có một nụ cười và ánh mắt nhân hậu. Cả hai cùng đưa cậu đi tham quan khắp nơi, do chưa quen với cơ thể mới nên đôi lúc cậu bơi còn bị chệt choạch. Cậu vui vì lần đầu cậu tiếp xúc với bao nhiêu cái ngỡ ngàng mà trước tới giờ chưa từng được biết, nó vừa thú vị vừa vui. Ở đây mọi người điều yêu quý cậu nhất là ông cậu – vua thủy tề, ông luôn tận tình quan tâm và chăm sóc khiến cho nàng Christiana phải ngỡ ngàng:
- Có thật là những gì mẹ nói là sự thật không – bà ta nói về sự quan tâm của vua thủy tề đối với đứa cháu đặc biệt này cho Christiana nghe.
- Con không thấy những gì đang diễn ra trước mặt sao.
- Vậy mà con chứ tưởng……
- Cha con là một người ngoài cứng trong mềm, tuy là rất giận nhưng đó là sự thật nó lá cháu ông ấy, con cháu sao không thương yêu được, chắc con không biết đâu ông ấy mong gặp nó lắm, cha con cười nhiều hơn rồi đó.
- Nhưng còn bản giao ước thì sau. Dù có vui có hạnh phúc thì nó cũng sẽ ngắn ngũi đối với bán người cá như cháu nó……
- Mẹ biết, cha con biết và cả con cũng biết chuyện gì nó sẽ xảy ra đối với thằng bé, nhưng biết sau được, số phận đã an bày thì biết làm sau được – ba ta thở dài.
- Không còn cách nào khác sau.
- Mẹ cũng không biết, lời nguyền của bản giao ước quá mạnh một mình cha con không thể kháng lại dù ông ấy là vua thủy tề.
- Từ ngày có thằng bé xuất hiện không khí ở đây vui hẳn lên không có âm u lạnh lẽo như trước nữa.
- Phải. Con nhớ đừng bao giờ phạm vào lỗi như thằng Jack, nó chỉ khiến cho người con yêu thương phải khổ thôi. Mẹ biết con vẫn âm thầm sống gần mà chăm sóc nó, như vậy mẹ rất an tâm.
- Con sẽ làm hết mình không để ai có thể hãm hại nó được, nhưng không phải lúc nào con cũng bảo vệ được nó mẹ cũng biết…
- Con yên tâm mẹ sẽ âm thầm giúp con.
/57
|