Người ta vẫn nói thương trường như chiến trường, điều này không sai. Nhưng mọi người đều không biết, bất cứ nơi nào có cạnh tranh thì nơi đó chính là chiến trường. Mà đã là chiến trường thì sẽ có người thắng, kẻ thua. Mà hiện tại ở đại học A, có một bại tướng đã bị diệt sạch cả binh lẫn tốt, thua vô cùng thảm chính là tạp chí Buôn rau không cần vốn. Nguyên nhân ông hoàng tin tức của đại học A lập tức rớt ngôi thảm hại như vậy, là bởi vì một lý do hết sức mơ hồ cùng vớ vẩn. Đơn giản chỉ là một bài viết trên forum trường, chẳng những làm lượng tiêu thụ tuần này của tạp chí tụt dốc không phanh, thậm chí còn bị giới phê bình đánh giá thấp đến tệ hại. Mấy phim rẻ tiền trên imdb có khi còn được vote cao hơn danh tiếng của họ hiện tại. Cho nên, lãnh đạo của tạp chí lập tức liền mở một cuộc họp khẩn, đúc rút kinh nghiệm và kiểm điểm lại sai lầm. Sau 3 tiếng đồng hồ đám phóng viên nòng cốt bị đại pháo nã vào mặt, thì cuối cùng lãnh đạo vĩ đại cũng đưa ra được kết luận cuối cùng.
“Tìm người đó về đây!”
Làm cho đám nhân viên trực thuộc tạp chí chỉ có thể trợn ngược mắt. Một nick name X nạc danh trên diễn đàn, không chỉ là người đăng tin về “sinh hoạt phong phú” của Trần Hải Nam lần trước, mà lần này còn có hành vi cướp bài trắng trợn, trực tiếp gây nên tổn thất nặng nề cho tạp chí của bọn họ kỳ này. Nhưng với một nick name trên mạng, lại còn ở dạng nạc danh, một đám ngộ chữ khoa báo chí không biết bằng cách nào mới tìm nổi người này đây.
Một đám người tức giận bị đá khỏi phòng biên tập, ngồi vây quanh quán trà đá cổng trường hậm hực trút giận.
“Cái tên đáng ghét đó, làm sao tìm ra hắn bây giờ?” Phóng viên A đập cốc xuống bàn.
“Câu bài trắng trợn, thật thiếu đạo đức mà!” Phóng viên B vừa uống ngụm trà đá vừa phỉ nhổ.
“Cũng không thể nói như vậy, tự do ngôn luận mà!” Phóng viên C vừa bắn điếu cày vừa lim dim nói.
Lập tức ở đâu vươn tới 1 cánh tay, cướp cái điếu cày trên tay phóng viên C, nện thẳng ống trúc vào đầu hắn.
“Tự do con khỉ. Tin tức ấy chúng ta độc quyền hiểu không?” Nam tức giận đập thêm vài cái.
Sinh viên C bi thảm ngước trong mắt ực nước, khắp người toàn nước thuốc lào. Mọi người đều nói thuốc lào không tốt, bây giờ hắn biết tại sao không tốt. Thuốc lá có vẻ sạch sẽ hơn.
“Không ăn được người ta giờ còn trách ai!” Vừa dùng tay gạt nước thuốc lào hôi rình trên nước, hắn vừa nhăn mặt nhíu mày. Thật ghê tởm!
Nam tức giận trừng mắt nhìn bạn học C, cảm giác nước thuốc lào thật sự không đủ che đi mùi từ cái miệng thối của hắn. Càng nghĩ lại càng hậm hực, tất cả phải kể đến chuyện trong canteen ngày hôm ấy.
Học sinh A đánh học sinh B vì những bức hình trong điện thoại. Sau một thời gian điều tra và tìm hiểu sự việc, phóng viên của tạp chí Buôn rau không cần vốn chúng tôi đã tìm thấy chân tướng sự việc. Vào hồi x giờ y phút ngày z tháng p năm q, học sinh B đến gặp học sinh A với một số tiền và yêu cầu cậu ta ghép vài tấm ảnh.
Sự việc nhìn chung chỉ có vậy, là vấn đề vẫn xảy ra ở ký túc xá, ấy thế mà không ngờ cái tên X ẩn danh ấy lại viết ra một câu chuyện vô cùng hấp dẫn.
Chình là B nhờ A ghép ảnh khiêu gợi, mà kết quả không hiểu A nhầm lẫn hay vẫn là để tỏ lòng thành của mình với B, chẳng những ghép ảnh khiêu gợi cho B, thậm chí còn lột hết người ta ra ghép thành hình cấp 3. Nhưng buồn bực nhất chính là không chỉ lột bằng sạch người ta, mà A cũng tự lột sạch nằm bên cạnh B.
Phải, hắn thừa nhận tình yêu không biên giới. Hắn thừa nhận thời đại này con người có khuynh hướng rất kỳ lạ, tính hướng thì chỉ bậy bạ không khác gì biển báo giao thông ở Việt Nam. Trai không thích gái mà thích đồng loại. Còn gái không thích tình yêu nam nữ mà đổi lại thành namxnam. Thượng đế, thế giới thật hỗn mang!
Cũng nhờ câu chuyện đi vào lòng người của ai đó, tạp chí của bọn họ rơi vào thảm cảnh thiếu hấp dẫn. Nếu bài viết kia vừa miễn phí, nội dung lại có hàm xúc dĩ nhiên tờ báo của bọn họ là đồ bỏ. Thậm chí bị chỉ trích là đưa tin sai sự thật, không có đạo đức nghề nghiệp. Thượng đế ơi, ai mới không có đạo đức nghề nghiệp đây??
Nhưng mà, dù bi thảm tới thế nào đi nữa, hiện tại thứ họ cần phải làm chính là: Tìm người!!
Canteen trường một chiều nhàn nhã.
Thu thảnh thơi xúc một thìa cơm rang, vừa đảo mắt nhìn cái tình trạng hỗn loạn đối diện đầy thích thú, một tay cầm chiếc điện thoại nhẹ nhàng lướt trên mặt cảm ứng.
“Cô nương người tìm mày ngày càng nhiều rồi!” – from Thu.
“Tìm tao? Làm gì? Xin chữ ký hả?” – from Ngân.
“Mày chưa nghe lệnh truy nã của mày hả? :O ” – from Thu.
“Ai phát động?” – from Ngân.
“Giám đốc công an thành phố!” – from Thu.
Gửi xong tin nhắn cô thích thú cười sung sướng. Cặp lông mày lá liễu nhướng cao, trong con mắt có chút hồ nghi. Con bạn thân của cô từ sáng tới giờ liền biến mất không biết nó chuồn nơi nào, trong khi thả một quả boom nguyên tử như vậy. Nhưng phải thừa nhận, nó phỉ nhổ cô hủ nữ, nhưng câu chuyện của nó lại thật đi vào lòng người. Úp úp mở mở làm người ta bị hấp dẫn. Cái kiểu câu kéo dã man này, cô thật sự phải học hỏi mới được.
“Bảo ông ấy đừng tiếc con lợn đất, nên phát sóng trên tivi mới đủ sức thu hút!” – from Ngân.
Thu chán chường lắc đầu cảm thán. Những ngón tay thon dài xinh xắn lướt trên mặt cảm ứng.
“Mày đang ở đâu? Đám phóng viên đang tìm mày trong thùng rác nè!” – from Thu.
“Rác ngày nào chả đổ! Không tìm nổi đâu! Được rồi, tao bận! Nói sau!” – from Ngân.
Thu nhíu chặt mày, con nhỏ này lại định làm trò gì? Cô nhướng mày nhìn vào đám đông. Tên đó vẫn đang ở đây, nó không thể đi theo dõi tên đó được. Vậy thì, nó đi đâu??
Lúc này, người nào đó đang đứng bên ngoài dưới một tán cây rộng, cố gắng ngước mắt nhìn lên phía cửa sổ tầng 2 của tòa nhà đối diện. Cô thầm nguyền rủa hệ kỹ thuật. Phòng máy của hệ kỹ thuật phải có thẻ mới mở cửa. Mà sinh viên môn xã hội như cô không thể vào dãy nhà thực hành này. Thật bất công. Nhưng mà không được nản trí. Ngân siết chặt tay, đôi mắt long lanh sáng rạng ngời, bao nhiêu tức giận hôm qua lại trỗi dậy một lần nữa. Đã 2 lần cô bị so sánh với cái tên Bin đó. Cô thậm chí còn không biết con chó đó có xinh xắn dễ thương không. Éc! Nhầm! Nhầm rồi! Dù có đẹp tới đâu bị so với chó là không được.
Còn đang nhiệt huyết sôi trào thì cánh cửa tòa nhà bật mở, 2 cậu thanh niên ăn mặc gọn gàng bước chân nhanh nhẹn bước ra ngoài. Sau đó từng tốp sinh viên cũng nối tiếp nhau đi về phía canteen. Ngân liền núp sau thân cây, cẩn thận quan sát con mồi.
Nhưng hết người này tới người khác ra rồi, cô vẫn không thể tìm nổi bóng dáng cái tủ lạnh đâu. Cho tới khi người thứ 302 biến mất trong khoảng sân đầy nắng, Ngân đã mồ hôi như tắm đứng tại chỗ. Cái tên tủ lạnh đó, lẽ nào trốn học buổi sáng. Cô buồn bực bước tới gần cửa kính tòa nhà, bên trong hành lang không một bóng người, đại sảnh không bật đèn có chút tối tăm. Còn đang buồn bực thì đột nhiên cô nhìn thấy có gì đó đang di chuyển. Cô lập tức chui vào trong bụi, cẩn thận ló mặt ra ngoài. Quả nhiên là hắn.
“Đúng là tủ lạnh chậm chạp!” Cô buồn bực lẩm bẩm.
Trần Hải Anh chậm chạp bước ra khỏi tòa nhà. Nhìn mặt trời đang tỏa sáng trên đầu, hắn hơi nheo mắt lại, con ngươi lạnh nhạt thường ngày bị ánh mặt trời chiếu tới chút ánh sáng hiếm hoi giống như viên đá tỏa sáng lấp lánh. Hắn chậm chạp bước xuống những bậc thang, gương mặt chẳng chút biểu cảm, bước chân dứt khoát nhưng lại làm cho người ta cảm giác hờ hững, vô định. Đợi hắn đi đủ xa, Ngân mới rời khỏi bụi cây, con mắt đen lấp lánh của cô phản chiếu một bóng lưng mờ nhạt, cặp lông mày của cô nhíu lại, khóe miệng hơi mở ra. Giữa khoảng sân chỉ đầy nắng là nắng, ở một nơi ánh sáng chói lòa như vậy không hiểu tại sao cô đôt nhiên cảm thấy rầu rĩ, u sầu? Hay có lẽ là.. cô đơn!
Ngân buồn bực bĩu môi. Tất cả là tại tủ lạnh, mỗi lần gặp hắn tâm trạng cô thật sự không tốt, rất không tốt.
Ngân cất bước đi theo bóng dáng của người nào đó, chỉ cảm thấy sự rầu rĩ trong lòng vơi đi một chút, nhưng lại để lại chút trống rỗng khó bù đắp. Cô không nên đa cảm như vậy. Cô đọc “tắt đèn” còn không động lấy một cọng lông mi, vậy mà tại sao lại có thể nẩy nòi cảm xúc với sự cô đơn của hắn chứ. Không nên. Tuyệt đối không nên.
Bây giờ không phải là lúc thương hại tình địch. Mà phải tập trung tinh thần, tìm điểm yếu của hắn. Đúng! Theo dõi hắn.
5’43’’ chiều cùng ngày…
Ngân chính thức đưa ra kết luận: Tủ lạnh chính xác là một kẻ cô đơn thuần túy. Cô đã đi theo hắn từ 11 giờ trưa, tính đến nay là gần 7 tiếng đồng hồ, vậy mà kết quả tổng kết chỉ là hắn rất cô đơn. Khi lên giảng đường hắn lạnh nhạt ngồi đó nghe giảng, không quay ngang quay ngửa như Nam, không nhí nhách điện thoại. Nếu nói hắn là sinh viên ngoan thì hơi khó tin, nhưng đích thị hắn ngồi im mà nghe, hoàn toàn không có chút hành động bình thường nào của sinh viên. Học hành nghiêm túc như vậy đã đành, đời sống ngoài giảng đường của hắn còn thảm hại hơn. Người ta rời ghế nhà trường thì tụ tập bạn bè, trà đá vỉa hè, hay chơi thể thao, nếu không cũng là gạ gẫm nhau sa đọa vào hàng net gần trường chơi điện tử, còn nếu không thuộc thể loại riêng tư thích một mình nhất cũng là ngồi trước máy tính xem phim cấp 4. Còn hắn? Người ta chơi bóng rổ thì hắn ngồi ghế đá đọc sách. Người ta xem phim sex thì hắn vào thư viện ngắm tư tưởng trần trụi của các nhà khoa học. Người ta ngồi trà đá buôn chuyện về scandal của người nổi tiếng thì hắn ngồi lắp ráp bo mạch điện tử. Bọn con trai thích gái ở truồng, còn hắn thì thích bóc tem và lột sạch vỏ ngoài của hàng điện tử. Người ta duy trì giỏi lắm vài lần 1 đêm, còn hắn cô nghi ngờ nếu không phải tới giờ thư viện đóng cửa thì hắn sẽ duy trì cả ngày không biết mệt mỏi. Ngân ngán ngẩm cắn ống hút, chỉ có thể cảm thán: Thật dai sức! Trâu bò!
Nhìn người nào đó đột nhiên đứng dậy, cô liền vứt luôn hộp sữa vào sọt rác, lập tức bám theo. Cuối cùng hắn cũng có hành động. Tốt quá! Ngồi nhìn hắn cả một ngày trời không thu được chút tin tức nào, thật sự nhàm chán. Đến xem nhím trong sở thú còn có vẻ thú vị hơn hắn. Cho nên giờ hắn cử động thật sự tốt, rất tốt.
Nhưng mà… Ngân trân trối nhìn cánh cửa trước mặt. Hắn đúng là phải hoạt động. Thậm chí còn là “hoạt động” mạnh nữa cơ. Đúng dù dẻo dai mấy thì cũng phải đến lúc xả thôi. Trong con mắt đen lấp lánh đột nhiên chớp chớp vài tia sáng biến thái, khóe môi cô khẽ nhếch lên. Bàn tay mạnh dạn đặt lên cửa, bước…
Chưa kịp vào. Dĩ nhiên là chưa kịp vào, cánh cửa đã bị mở ra. Một gương mặt lạnh nhạt liền xuất hiện, ánh mắt mơ hồ của hắn vẫn lạnh như mọi khi, chỉ có đồng tử nhỏ trong mắt hướng về phía cô làm cho Ngân có thể nhận ra, hắn đang nhìn mình. Cô kinh ngạc cứng đơ người, giống như bị đóng băng tại chỗ. Xả nhanh vậy sao?
“Còn muốn theo?!” Gương mặt sắt đá không thay đổi, đôi mắt vẫn lạnh lẽo như thường ngày, chỉ có đôi môi mỏng cứng rắn nhúc nhích. Giọng nói của hắn cứng rắn, làm cho người ta cảm thấy áp lực cùng mệnh lệnh.
“Tủ lạnh, anh…” Cô thấy miệng khô lưỡi đắng. Hắn ta thực sự rất lạnh.
“Theo đủ chưa?” Cặp chân mày của hắn khẽ nhúc nhích, tròng mắt đen nhìn cô chằm chằm.
“Anh… biết từ khi nào?” Cô kinh ngạc hỏi. Kĩ năng theo dõi của cô không cùi đâu nhé. Nếu không làm sao cô theo dấu cái tên họ Trần kia hàng tuần mà không bị phát hiện. Vậy mà hắn, lại có thể phát hiện nhanh như vậy. Ngân tròn mắt phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Đúng là quái thú mà!
Hắn không trả lời, chỉ lạnh nhạt nhìn cô, giống như mọi việc không liên quan đến hắn.
Ngân nhíu mày, không hiểu nổi cái người đối diện đang nghĩ cái gì? Cô muốn nhìn vào mắt hắn dò xét, giống như tên Trần Hải Nam kia mọi thứ đều thể hiện trong đôi mắt. Khi hắn cười ánh mắt sẽ lấp lánh niềm vui, khi hắn thấy hứng thú sẽ nheo mắt lại, khi hắn không hài lòng tròng mắt của hắn lại rất rõ ràng như thể hiện buồn bực trong lòng hắn. Nhưng nhìn vào mắt người này, cô chỉ thấy duy nhất hình ảnh của cô đang phản chiếu. Không một chút cảm xúc nào giống y như một tấm gương vô cảm vậy. Thật lạnh lẽo. Ngân nhíu chặt mày, bước chân vội vàng lùi lại.
“Đứng ngoài đợi!” Giọng nói lạnh nhạt của cô lại một lần nữa vang lên.
“Hả?” Ngân kinh ngạc há hốc mồm. “Ý anh là, anh cho tôi theo dõi anh?!” Cô không tin được nhìn hắn. Tủ lạnh quả nhiên là quái nhân.
“Tùy cô!” Giọng hắn vẫn đều đều, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy hắn đang uy hiếp.
Ngân ngậm chặt miệng, mặt cúi gằm giống như biết lỗi rất biết điều lùi một bước, dựa sát vào bước tường bên cạnh cửa wc nam.
“Được rồi chứ?” Cô hỏi.
Hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, tròng mắt chăm chú nhìn cô như thể đang dò xét. Sau đó lặng lẽ đóng cửa, không hề nói thêm lời nào.
Ngân thở phào 1 hơi. Còn tưởng sẽ bị tủ lạnh quạt một trận, may mắn. Nhưng mà cũng đúng thôi. Tủ lạnh là để giữ lạnh mà, đâu phải để tỏa nhiệt. Cái tủ lạnh lạnh nhạt này, có thể tỏa nhiệt mới gọi là hỏng. Nghĩ tới đây cô ngoan ngoãn đứng đó, đợi chờ cánh cửa kia bật mở, trong miệng cô khẽ ngân nga bài hát nhi đồng.
6’40”
Mặt trời dần dần xuống núi, những ánh nắng cuối ngày của một buổi chiều mùa hạ vẫn đỏ au gay gắt đến nóng bỏng. Không khí oi ả của mùa hè cùng những tiếng ve kêu râm ran càng làm cho lòng người bồn chồn. Ngân buồn chán dê chiếc xe máy, vừa nghiêng đầu quan sát người trước mặt.
Từ lúc ra khỏi wc, mặt hắn vẫn nghìn năm không thay đổi. Cô tự hỏi có phải hắn bị bệnh về cơ mặt không? Giống như một bộ phim nào đó, có người khi bé bị phá hủy toàn bộ cơ mặt lớn lên đi phẫu thuật chỉ có thể đắp da mặt lên, không thể phục hồi hoàn toàn các dây thần kinh nên người đó mãi mãi chỉ có duy nhất 1 biểu cảm. Không phải tình cờ và bất ngờ, hắn ta cũng gặp trường hợp bi thảm đó chứ? Nhưng mà, hắn rất lạ. Tuy rằng nơi này cách trường không xa, nhưng mà hắn lại đi bộ, xe buýt cũng không đi. Cô tốt bụng nói với hắn cô chở hắn. Vậy mà hắn lại làm như bức tượng không nghe không nhìn không hiểu. Tự thân vận động.
Tì một tay lên đầu xe, Ngân chán chường nhìn đại ca trước mặt vẫn rất thờ ơ bước từng bước. Cô thực sự muốn nói. Đại ca, anh làm ơn tốt bụng một chút được không? Anh đi quen rồi nhưng tôi thì không quen tốc độ rùa bò này đâu.
Hành trình tưởng chừng dài ngàn dặm của cô cuối cùng cũng có thể đến đích. Ngân thở dài vô cùng nhẹ nhõm, lạy trời chưa bao giờ cô cảm thấy xe máy lại bất tiện như lúc này. Nhưng cũng chính lúc này, cô phát hiện một chuyện rất rất… không thú vị.
“Anh là hàng xóm của tôi?!” Cô kinh ngạc há hốc miệng, nhìn cửa nhà hắn, lại quay sang trái cách đó chỉ 3 căn nhà, chính là nhà cô.
Hắn thờ ơ nhìn cô, sau đó lại xoay người nhét chìa khóa vào cổng bắt đầu mở cửa. Chìa khóa vừa tra vào ổ, liền nghe thấy tiếng ăng ẳng vui mừng của nhóc con nào đó, kèm theo là một tiếng bước chân có vẻ rối loạn.
Ngân vẫn chưa hết kinh ngạc thì cửa đã mở, một chú chó husky lớn lông đen trắng, liền cuốn lấy chân hắn.
“Lu!” Cô nhỏ giọng nói.
Chú chó husky nghe được giọng nói của cô, nó liền sủa vang một tiếng “gâu”, xoay gương mặt của nó lại phía cô.
“Lu?” Người nào đó cũng nghe thấy. Con mắt lạnh lẽo của hắn nhìn cô, lại xoa xoa đầu chú chó cưng, có vẻ nghiêm túc nhìn nó. “Nó giống cái lu chỗ nào?”
Ngân trừng mắt nhìn hắn. “Vậy nó giống cục pin chỗ nào chứ?!”
Hắn lười cho ý kiến. Thờ ơ đứng dậy, tiếp theo liền nói. “Bin vào nhà!” Nói rồi không buồn chào khách mà lập tức đi vào nhà khóa cửa.
Chú chó xoay đầu, dùng con mắt lành duy nhất của nó nhìn cô vẫy đuôi vài cái, rồi ngoan ngoãn chạy theo cậu chủ đi vào nhà.
Ngân im lặng đứng ngoài cửa, nhìn qua hàng rào gỗ vào trong sân ngôi nhà hắn. Trong đầu chỉ có duy nhất một ý tưởng: Trái đất tại sao lại tròn vậy chứ? Cô ở đây tại sao lại không biết hàng xóm là hắn?!
“Ngân, về nhà rồi sao không vào nhà? Lại đi cho chó ăn hả?” Một giọng nói lanh lảnh vang lên kéo hồn vía của cô trở lại hiện thực.
Cô quay đầu nhìn người ở cách đó 3 căn nhà. Đó là một người phụ nữ, mái tóc dài gợn sóng, trên người mặc một chiếc váy xòe màu be, trên tay đang xách túi to túi nhỏ. Ngân thấy vậy liền chạy lại, dựng xe, đỡ hết số túi người phụ nữ cầm trên tay.
“Chị dâu, không phải có người giúp việc sao? Anh cả mà biết thì lại làm loạn cho xem!”
“Anh em thật vẽ chuyện, có chút chuyện nhỏ cũng làm ầm lên!” Người phụ nữ bĩu môi, gương mặt không giống một người có chồng chút nào.
“Ai bảo chị đang là phụ nữ có thai!” Ngân mỉm cười, vừa dắt xe vào nhà vừa đóng cửa cẩn thận.
“Phụ nữ có thai thì sao?” Chị dâu hùng hổ nói.
“Thì phải cẩn thận!” Ngân khẽ cười đẩy cửa bước vào nhà.
“Mà phải rồi, hôm nay em cho nó ăn sớm vậy?” Người phụ nữ lơ đễnh hỏi.
“Em không cho nó ăn, chỉ là đi về cùng chủ nó!” Ngân nhún vai.
“Em gặp tên chủ đó?” Chị dâu kinh ngạc hỏi.
“Phải!” Ngân ngán ngẩm thở dài.
“Hắn ta trông thế nào? Chắc chắn giống kẻ cướp?!” Chị dâu hơi nghiêng người, cặp lông mày nhướng lên, con mắt hấp háy tò mò, dáng vẻ rất giống tội phạm.
Ngân trầm ngâm nhìn chị dâu của mình, trong đôi mắt đen láy có chút ánh sáng yếu ớt của sợ hãi. Cô rất muốn nói: Chị dâu, em cảm thấy chị còn lưu manh hơn. Nhưng cô nào dám nói, đành ngậm ngùi nhớ lại.
“Hắn cao tầm 1m78, gầy gầy, tóc ngắn gọn gàng, mặt mũi lạnh như băng!” Cô lẩm bẩm.
“Hắn ta là xã hội đen à?” Mắt chị dâu vẫn tiếp tục tỏa sáng, nhất là khi nói tới mấy chữ “xã hội đen” kia thì còn nhấp nháy y như đèn neon.
Ngân hơi lùi người lại, tránh khỏi gương mặt xinh xắn đối diện. “Chị dâu, hắn là sinh viên!”
“Sinh viên cũng có thể tham gia băng nhóm!” Chị dâu xoa xoa cằm, khóe miệng xinh xắn nhếch lên một nụ cười nửa miệng.
“Theo em thấy thì không đâu!” Ngân buồn chán vứt giầy vào tủ, xỏ đôi dép trong nhà rồi xách đồ vào bếp cất.
“Làm sao em chắc chắn như vậy, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài!” Chị dâu đứng dựa vào cửa bếp, rất nghiêm túc răn dạy.
“Hắn ta học cùng trường với em!” Ngân cất nốt mớ rau vào tủ lạnh, xoay người ngồi trên kệ bếp, trên tay cầm 2 quả táo. Một quả đưa lên miệng cắn, quả còn lại liền ném cho chị dâu.
“Cùng trường?” Chị dâu kinh ngạc hỏi lại.
“Khác khoa!” Bổ xung thêm một câu lại cắn một miếng táo.
“Vậy em đâu thân thiết với hắn. Nhìn con chó đó chị không nghĩ chủ nhân là người hiền lành!” Thùy vừa cắn miếng táo vừa nói.
Ngân nghe vậy chỉ có thể trầm ngâm. Thì ra Bin là nó. Nói tới chú chó đó, cô bắt đầu quen nó là lúc nào nhỉ? Hình như là 3 tháng trước. Khi đó cô theo lệ thường ngày đi tập thể dục buổi sáng, khi đi qua căn nhà bỏ trống từ lâu ấy thì đột nhiên nghe tiếng chó sủa. Khi cô tiến tới gần hàng rào thì nhìn thấy một chú husky. Nhưng trái với những con husky khác với bộ lông dày cùng 2 mắt xanh biếc như sói, Lu không như vậy. Một bên mắt của nó đục ngầu giống như người mù, chỉ có duy nhất một bên mắt xanh nhưng chính vì thế cô lại càng cảm thấy con đó giống như biết nói vậy. Nó rất to, giống những con husky khác, nhưng không đủ linh hoạt, bởi vì nó chỉ có 3 chân, một chiếc chân còn lại teo nhỏ giống như đứa trẻ bị bại liệt. Khi cô nhìn thấy nó, trong lòng cảm thấy rất phức tạp. Vừa yêu, lại càng nhiều giận. Nhìn nó giống như thể một con thú bị ngược đãi dã man. Bộ lông dày mượt mà của nó lại có đôi chỗ trụi lụi để lộ vết sẹo dài trên thân. Đó rõ ràng là bị ngược đãi. Nó không bao giờ bước ra khỏi cửa căn nhà, chỉ luôn luôn quanh quẩn trong sân, nhưng có những lúc cô không thấy nó trong khoảng sân, cho nên cô đoán nó đã vào nhà. Cô thường hay lén lút mang đồ ăn tới cho nó, có khi là xúc xích, có khi là thịt bò, có lúc lại là sườn miếng. Cô không biết tên nó, nhưng cô thích gọi là nó Lu. Cô từng rất tò mò, chủ nhân của nó đánh nó, hay chủ nhân của nó là người cứu nó? Hôm nay xem ra, đã có đáp án.
Trong đầu Ngân đột nhiên xuất hiện một bóng lưng nào đó, cùng với chú chó husky luôn ngồi trong sân giống như chờ đợi. Cô như nghe thấy lời từ chối của buổi tối ngày hôm đó. Bất giác khóe miệng cô nhếch lên, đôi mắt trở nên sáng lấp lánh, trong trái tim nhỏ nhoi thường ngày lại có thêm vài nhịp dồn dập. Đột nhiên cô cảm thấy, lời từ chối ấy là dễ chấp nhận nhất trong lịch sự tỏ tình thất bại của cô.
“Em gái, cười một mình chuyện gì vậy?” Thùy – chị dâu tò mò hỏi.
Ngân nhìn chị dâu mình đang hứng thú bừng bừng như tìm ra vụ án mới, cả người cô lập tức run lên bần bật. Rời khỏi kệ bếp, cô nhanh chân chạy lên nhà, vứt lại một câu rất vô trách nhiệm.
“Cơm tối gọi em!”
Thùy đứng trong bếp, trầm ngâm nhìn theo bóng dáng cô em chồng, tay mân mê quả táo nhỏ giọng nói. “Nhất định có vấn đề!”
“Tìm người đó về đây!”
Làm cho đám nhân viên trực thuộc tạp chí chỉ có thể trợn ngược mắt. Một nick name X nạc danh trên diễn đàn, không chỉ là người đăng tin về “sinh hoạt phong phú” của Trần Hải Nam lần trước, mà lần này còn có hành vi cướp bài trắng trợn, trực tiếp gây nên tổn thất nặng nề cho tạp chí của bọn họ kỳ này. Nhưng với một nick name trên mạng, lại còn ở dạng nạc danh, một đám ngộ chữ khoa báo chí không biết bằng cách nào mới tìm nổi người này đây.
Một đám người tức giận bị đá khỏi phòng biên tập, ngồi vây quanh quán trà đá cổng trường hậm hực trút giận.
“Cái tên đáng ghét đó, làm sao tìm ra hắn bây giờ?” Phóng viên A đập cốc xuống bàn.
“Câu bài trắng trợn, thật thiếu đạo đức mà!” Phóng viên B vừa uống ngụm trà đá vừa phỉ nhổ.
“Cũng không thể nói như vậy, tự do ngôn luận mà!” Phóng viên C vừa bắn điếu cày vừa lim dim nói.
Lập tức ở đâu vươn tới 1 cánh tay, cướp cái điếu cày trên tay phóng viên C, nện thẳng ống trúc vào đầu hắn.
“Tự do con khỉ. Tin tức ấy chúng ta độc quyền hiểu không?” Nam tức giận đập thêm vài cái.
Sinh viên C bi thảm ngước trong mắt ực nước, khắp người toàn nước thuốc lào. Mọi người đều nói thuốc lào không tốt, bây giờ hắn biết tại sao không tốt. Thuốc lá có vẻ sạch sẽ hơn.
“Không ăn được người ta giờ còn trách ai!” Vừa dùng tay gạt nước thuốc lào hôi rình trên nước, hắn vừa nhăn mặt nhíu mày. Thật ghê tởm!
Nam tức giận trừng mắt nhìn bạn học C, cảm giác nước thuốc lào thật sự không đủ che đi mùi từ cái miệng thối của hắn. Càng nghĩ lại càng hậm hực, tất cả phải kể đến chuyện trong canteen ngày hôm ấy.
Học sinh A đánh học sinh B vì những bức hình trong điện thoại. Sau một thời gian điều tra và tìm hiểu sự việc, phóng viên của tạp chí Buôn rau không cần vốn chúng tôi đã tìm thấy chân tướng sự việc. Vào hồi x giờ y phút ngày z tháng p năm q, học sinh B đến gặp học sinh A với một số tiền và yêu cầu cậu ta ghép vài tấm ảnh.
Sự việc nhìn chung chỉ có vậy, là vấn đề vẫn xảy ra ở ký túc xá, ấy thế mà không ngờ cái tên X ẩn danh ấy lại viết ra một câu chuyện vô cùng hấp dẫn.
Chình là B nhờ A ghép ảnh khiêu gợi, mà kết quả không hiểu A nhầm lẫn hay vẫn là để tỏ lòng thành của mình với B, chẳng những ghép ảnh khiêu gợi cho B, thậm chí còn lột hết người ta ra ghép thành hình cấp 3. Nhưng buồn bực nhất chính là không chỉ lột bằng sạch người ta, mà A cũng tự lột sạch nằm bên cạnh B.
Phải, hắn thừa nhận tình yêu không biên giới. Hắn thừa nhận thời đại này con người có khuynh hướng rất kỳ lạ, tính hướng thì chỉ bậy bạ không khác gì biển báo giao thông ở Việt Nam. Trai không thích gái mà thích đồng loại. Còn gái không thích tình yêu nam nữ mà đổi lại thành namxnam. Thượng đế, thế giới thật hỗn mang!
Cũng nhờ câu chuyện đi vào lòng người của ai đó, tạp chí của bọn họ rơi vào thảm cảnh thiếu hấp dẫn. Nếu bài viết kia vừa miễn phí, nội dung lại có hàm xúc dĩ nhiên tờ báo của bọn họ là đồ bỏ. Thậm chí bị chỉ trích là đưa tin sai sự thật, không có đạo đức nghề nghiệp. Thượng đế ơi, ai mới không có đạo đức nghề nghiệp đây??
Nhưng mà, dù bi thảm tới thế nào đi nữa, hiện tại thứ họ cần phải làm chính là: Tìm người!!
Canteen trường một chiều nhàn nhã.
Thu thảnh thơi xúc một thìa cơm rang, vừa đảo mắt nhìn cái tình trạng hỗn loạn đối diện đầy thích thú, một tay cầm chiếc điện thoại nhẹ nhàng lướt trên mặt cảm ứng.
“Cô nương người tìm mày ngày càng nhiều rồi!” – from Thu.
“Tìm tao? Làm gì? Xin chữ ký hả?” – from Ngân.
“Mày chưa nghe lệnh truy nã của mày hả? :O ” – from Thu.
“Ai phát động?” – from Ngân.
“Giám đốc công an thành phố!” – from Thu.
Gửi xong tin nhắn cô thích thú cười sung sướng. Cặp lông mày lá liễu nhướng cao, trong con mắt có chút hồ nghi. Con bạn thân của cô từ sáng tới giờ liền biến mất không biết nó chuồn nơi nào, trong khi thả một quả boom nguyên tử như vậy. Nhưng phải thừa nhận, nó phỉ nhổ cô hủ nữ, nhưng câu chuyện của nó lại thật đi vào lòng người. Úp úp mở mở làm người ta bị hấp dẫn. Cái kiểu câu kéo dã man này, cô thật sự phải học hỏi mới được.
“Bảo ông ấy đừng tiếc con lợn đất, nên phát sóng trên tivi mới đủ sức thu hút!” – from Ngân.
Thu chán chường lắc đầu cảm thán. Những ngón tay thon dài xinh xắn lướt trên mặt cảm ứng.
“Mày đang ở đâu? Đám phóng viên đang tìm mày trong thùng rác nè!” – from Thu.
“Rác ngày nào chả đổ! Không tìm nổi đâu! Được rồi, tao bận! Nói sau!” – from Ngân.
Thu nhíu chặt mày, con nhỏ này lại định làm trò gì? Cô nhướng mày nhìn vào đám đông. Tên đó vẫn đang ở đây, nó không thể đi theo dõi tên đó được. Vậy thì, nó đi đâu??
Lúc này, người nào đó đang đứng bên ngoài dưới một tán cây rộng, cố gắng ngước mắt nhìn lên phía cửa sổ tầng 2 của tòa nhà đối diện. Cô thầm nguyền rủa hệ kỹ thuật. Phòng máy của hệ kỹ thuật phải có thẻ mới mở cửa. Mà sinh viên môn xã hội như cô không thể vào dãy nhà thực hành này. Thật bất công. Nhưng mà không được nản trí. Ngân siết chặt tay, đôi mắt long lanh sáng rạng ngời, bao nhiêu tức giận hôm qua lại trỗi dậy một lần nữa. Đã 2 lần cô bị so sánh với cái tên Bin đó. Cô thậm chí còn không biết con chó đó có xinh xắn dễ thương không. Éc! Nhầm! Nhầm rồi! Dù có đẹp tới đâu bị so với chó là không được.
Còn đang nhiệt huyết sôi trào thì cánh cửa tòa nhà bật mở, 2 cậu thanh niên ăn mặc gọn gàng bước chân nhanh nhẹn bước ra ngoài. Sau đó từng tốp sinh viên cũng nối tiếp nhau đi về phía canteen. Ngân liền núp sau thân cây, cẩn thận quan sát con mồi.
Nhưng hết người này tới người khác ra rồi, cô vẫn không thể tìm nổi bóng dáng cái tủ lạnh đâu. Cho tới khi người thứ 302 biến mất trong khoảng sân đầy nắng, Ngân đã mồ hôi như tắm đứng tại chỗ. Cái tên tủ lạnh đó, lẽ nào trốn học buổi sáng. Cô buồn bực bước tới gần cửa kính tòa nhà, bên trong hành lang không một bóng người, đại sảnh không bật đèn có chút tối tăm. Còn đang buồn bực thì đột nhiên cô nhìn thấy có gì đó đang di chuyển. Cô lập tức chui vào trong bụi, cẩn thận ló mặt ra ngoài. Quả nhiên là hắn.
“Đúng là tủ lạnh chậm chạp!” Cô buồn bực lẩm bẩm.
Trần Hải Anh chậm chạp bước ra khỏi tòa nhà. Nhìn mặt trời đang tỏa sáng trên đầu, hắn hơi nheo mắt lại, con ngươi lạnh nhạt thường ngày bị ánh mặt trời chiếu tới chút ánh sáng hiếm hoi giống như viên đá tỏa sáng lấp lánh. Hắn chậm chạp bước xuống những bậc thang, gương mặt chẳng chút biểu cảm, bước chân dứt khoát nhưng lại làm cho người ta cảm giác hờ hững, vô định. Đợi hắn đi đủ xa, Ngân mới rời khỏi bụi cây, con mắt đen lấp lánh của cô phản chiếu một bóng lưng mờ nhạt, cặp lông mày của cô nhíu lại, khóe miệng hơi mở ra. Giữa khoảng sân chỉ đầy nắng là nắng, ở một nơi ánh sáng chói lòa như vậy không hiểu tại sao cô đôt nhiên cảm thấy rầu rĩ, u sầu? Hay có lẽ là.. cô đơn!
Ngân buồn bực bĩu môi. Tất cả là tại tủ lạnh, mỗi lần gặp hắn tâm trạng cô thật sự không tốt, rất không tốt.
Ngân cất bước đi theo bóng dáng của người nào đó, chỉ cảm thấy sự rầu rĩ trong lòng vơi đi một chút, nhưng lại để lại chút trống rỗng khó bù đắp. Cô không nên đa cảm như vậy. Cô đọc “tắt đèn” còn không động lấy một cọng lông mi, vậy mà tại sao lại có thể nẩy nòi cảm xúc với sự cô đơn của hắn chứ. Không nên. Tuyệt đối không nên.
Bây giờ không phải là lúc thương hại tình địch. Mà phải tập trung tinh thần, tìm điểm yếu của hắn. Đúng! Theo dõi hắn.
5’43’’ chiều cùng ngày…
Ngân chính thức đưa ra kết luận: Tủ lạnh chính xác là một kẻ cô đơn thuần túy. Cô đã đi theo hắn từ 11 giờ trưa, tính đến nay là gần 7 tiếng đồng hồ, vậy mà kết quả tổng kết chỉ là hắn rất cô đơn. Khi lên giảng đường hắn lạnh nhạt ngồi đó nghe giảng, không quay ngang quay ngửa như Nam, không nhí nhách điện thoại. Nếu nói hắn là sinh viên ngoan thì hơi khó tin, nhưng đích thị hắn ngồi im mà nghe, hoàn toàn không có chút hành động bình thường nào của sinh viên. Học hành nghiêm túc như vậy đã đành, đời sống ngoài giảng đường của hắn còn thảm hại hơn. Người ta rời ghế nhà trường thì tụ tập bạn bè, trà đá vỉa hè, hay chơi thể thao, nếu không cũng là gạ gẫm nhau sa đọa vào hàng net gần trường chơi điện tử, còn nếu không thuộc thể loại riêng tư thích một mình nhất cũng là ngồi trước máy tính xem phim cấp 4. Còn hắn? Người ta chơi bóng rổ thì hắn ngồi ghế đá đọc sách. Người ta xem phim sex thì hắn vào thư viện ngắm tư tưởng trần trụi của các nhà khoa học. Người ta ngồi trà đá buôn chuyện về scandal của người nổi tiếng thì hắn ngồi lắp ráp bo mạch điện tử. Bọn con trai thích gái ở truồng, còn hắn thì thích bóc tem và lột sạch vỏ ngoài của hàng điện tử. Người ta duy trì giỏi lắm vài lần 1 đêm, còn hắn cô nghi ngờ nếu không phải tới giờ thư viện đóng cửa thì hắn sẽ duy trì cả ngày không biết mệt mỏi. Ngân ngán ngẩm cắn ống hút, chỉ có thể cảm thán: Thật dai sức! Trâu bò!
Nhìn người nào đó đột nhiên đứng dậy, cô liền vứt luôn hộp sữa vào sọt rác, lập tức bám theo. Cuối cùng hắn cũng có hành động. Tốt quá! Ngồi nhìn hắn cả một ngày trời không thu được chút tin tức nào, thật sự nhàm chán. Đến xem nhím trong sở thú còn có vẻ thú vị hơn hắn. Cho nên giờ hắn cử động thật sự tốt, rất tốt.
Nhưng mà… Ngân trân trối nhìn cánh cửa trước mặt. Hắn đúng là phải hoạt động. Thậm chí còn là “hoạt động” mạnh nữa cơ. Đúng dù dẻo dai mấy thì cũng phải đến lúc xả thôi. Trong con mắt đen lấp lánh đột nhiên chớp chớp vài tia sáng biến thái, khóe môi cô khẽ nhếch lên. Bàn tay mạnh dạn đặt lên cửa, bước…
Chưa kịp vào. Dĩ nhiên là chưa kịp vào, cánh cửa đã bị mở ra. Một gương mặt lạnh nhạt liền xuất hiện, ánh mắt mơ hồ của hắn vẫn lạnh như mọi khi, chỉ có đồng tử nhỏ trong mắt hướng về phía cô làm cho Ngân có thể nhận ra, hắn đang nhìn mình. Cô kinh ngạc cứng đơ người, giống như bị đóng băng tại chỗ. Xả nhanh vậy sao?
“Còn muốn theo?!” Gương mặt sắt đá không thay đổi, đôi mắt vẫn lạnh lẽo như thường ngày, chỉ có đôi môi mỏng cứng rắn nhúc nhích. Giọng nói của hắn cứng rắn, làm cho người ta cảm thấy áp lực cùng mệnh lệnh.
“Tủ lạnh, anh…” Cô thấy miệng khô lưỡi đắng. Hắn ta thực sự rất lạnh.
“Theo đủ chưa?” Cặp chân mày của hắn khẽ nhúc nhích, tròng mắt đen nhìn cô chằm chằm.
“Anh… biết từ khi nào?” Cô kinh ngạc hỏi. Kĩ năng theo dõi của cô không cùi đâu nhé. Nếu không làm sao cô theo dấu cái tên họ Trần kia hàng tuần mà không bị phát hiện. Vậy mà hắn, lại có thể phát hiện nhanh như vậy. Ngân tròn mắt phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Đúng là quái thú mà!
Hắn không trả lời, chỉ lạnh nhạt nhìn cô, giống như mọi việc không liên quan đến hắn.
Ngân nhíu mày, không hiểu nổi cái người đối diện đang nghĩ cái gì? Cô muốn nhìn vào mắt hắn dò xét, giống như tên Trần Hải Nam kia mọi thứ đều thể hiện trong đôi mắt. Khi hắn cười ánh mắt sẽ lấp lánh niềm vui, khi hắn thấy hứng thú sẽ nheo mắt lại, khi hắn không hài lòng tròng mắt của hắn lại rất rõ ràng như thể hiện buồn bực trong lòng hắn. Nhưng nhìn vào mắt người này, cô chỉ thấy duy nhất hình ảnh của cô đang phản chiếu. Không một chút cảm xúc nào giống y như một tấm gương vô cảm vậy. Thật lạnh lẽo. Ngân nhíu chặt mày, bước chân vội vàng lùi lại.
“Đứng ngoài đợi!” Giọng nói lạnh nhạt của cô lại một lần nữa vang lên.
“Hả?” Ngân kinh ngạc há hốc mồm. “Ý anh là, anh cho tôi theo dõi anh?!” Cô không tin được nhìn hắn. Tủ lạnh quả nhiên là quái nhân.
“Tùy cô!” Giọng hắn vẫn đều đều, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy hắn đang uy hiếp.
Ngân ngậm chặt miệng, mặt cúi gằm giống như biết lỗi rất biết điều lùi một bước, dựa sát vào bước tường bên cạnh cửa wc nam.
“Được rồi chứ?” Cô hỏi.
Hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, tròng mắt chăm chú nhìn cô như thể đang dò xét. Sau đó lặng lẽ đóng cửa, không hề nói thêm lời nào.
Ngân thở phào 1 hơi. Còn tưởng sẽ bị tủ lạnh quạt một trận, may mắn. Nhưng mà cũng đúng thôi. Tủ lạnh là để giữ lạnh mà, đâu phải để tỏa nhiệt. Cái tủ lạnh lạnh nhạt này, có thể tỏa nhiệt mới gọi là hỏng. Nghĩ tới đây cô ngoan ngoãn đứng đó, đợi chờ cánh cửa kia bật mở, trong miệng cô khẽ ngân nga bài hát nhi đồng.
6’40”
Mặt trời dần dần xuống núi, những ánh nắng cuối ngày của một buổi chiều mùa hạ vẫn đỏ au gay gắt đến nóng bỏng. Không khí oi ả của mùa hè cùng những tiếng ve kêu râm ran càng làm cho lòng người bồn chồn. Ngân buồn chán dê chiếc xe máy, vừa nghiêng đầu quan sát người trước mặt.
Từ lúc ra khỏi wc, mặt hắn vẫn nghìn năm không thay đổi. Cô tự hỏi có phải hắn bị bệnh về cơ mặt không? Giống như một bộ phim nào đó, có người khi bé bị phá hủy toàn bộ cơ mặt lớn lên đi phẫu thuật chỉ có thể đắp da mặt lên, không thể phục hồi hoàn toàn các dây thần kinh nên người đó mãi mãi chỉ có duy nhất 1 biểu cảm. Không phải tình cờ và bất ngờ, hắn ta cũng gặp trường hợp bi thảm đó chứ? Nhưng mà, hắn rất lạ. Tuy rằng nơi này cách trường không xa, nhưng mà hắn lại đi bộ, xe buýt cũng không đi. Cô tốt bụng nói với hắn cô chở hắn. Vậy mà hắn lại làm như bức tượng không nghe không nhìn không hiểu. Tự thân vận động.
Tì một tay lên đầu xe, Ngân chán chường nhìn đại ca trước mặt vẫn rất thờ ơ bước từng bước. Cô thực sự muốn nói. Đại ca, anh làm ơn tốt bụng một chút được không? Anh đi quen rồi nhưng tôi thì không quen tốc độ rùa bò này đâu.
Hành trình tưởng chừng dài ngàn dặm của cô cuối cùng cũng có thể đến đích. Ngân thở dài vô cùng nhẹ nhõm, lạy trời chưa bao giờ cô cảm thấy xe máy lại bất tiện như lúc này. Nhưng cũng chính lúc này, cô phát hiện một chuyện rất rất… không thú vị.
“Anh là hàng xóm của tôi?!” Cô kinh ngạc há hốc miệng, nhìn cửa nhà hắn, lại quay sang trái cách đó chỉ 3 căn nhà, chính là nhà cô.
Hắn thờ ơ nhìn cô, sau đó lại xoay người nhét chìa khóa vào cổng bắt đầu mở cửa. Chìa khóa vừa tra vào ổ, liền nghe thấy tiếng ăng ẳng vui mừng của nhóc con nào đó, kèm theo là một tiếng bước chân có vẻ rối loạn.
Ngân vẫn chưa hết kinh ngạc thì cửa đã mở, một chú chó husky lớn lông đen trắng, liền cuốn lấy chân hắn.
“Lu!” Cô nhỏ giọng nói.
Chú chó husky nghe được giọng nói của cô, nó liền sủa vang một tiếng “gâu”, xoay gương mặt của nó lại phía cô.
“Lu?” Người nào đó cũng nghe thấy. Con mắt lạnh lẽo của hắn nhìn cô, lại xoa xoa đầu chú chó cưng, có vẻ nghiêm túc nhìn nó. “Nó giống cái lu chỗ nào?”
Ngân trừng mắt nhìn hắn. “Vậy nó giống cục pin chỗ nào chứ?!”
Hắn lười cho ý kiến. Thờ ơ đứng dậy, tiếp theo liền nói. “Bin vào nhà!” Nói rồi không buồn chào khách mà lập tức đi vào nhà khóa cửa.
Chú chó xoay đầu, dùng con mắt lành duy nhất của nó nhìn cô vẫy đuôi vài cái, rồi ngoan ngoãn chạy theo cậu chủ đi vào nhà.
Ngân im lặng đứng ngoài cửa, nhìn qua hàng rào gỗ vào trong sân ngôi nhà hắn. Trong đầu chỉ có duy nhất một ý tưởng: Trái đất tại sao lại tròn vậy chứ? Cô ở đây tại sao lại không biết hàng xóm là hắn?!
“Ngân, về nhà rồi sao không vào nhà? Lại đi cho chó ăn hả?” Một giọng nói lanh lảnh vang lên kéo hồn vía của cô trở lại hiện thực.
Cô quay đầu nhìn người ở cách đó 3 căn nhà. Đó là một người phụ nữ, mái tóc dài gợn sóng, trên người mặc một chiếc váy xòe màu be, trên tay đang xách túi to túi nhỏ. Ngân thấy vậy liền chạy lại, dựng xe, đỡ hết số túi người phụ nữ cầm trên tay.
“Chị dâu, không phải có người giúp việc sao? Anh cả mà biết thì lại làm loạn cho xem!”
“Anh em thật vẽ chuyện, có chút chuyện nhỏ cũng làm ầm lên!” Người phụ nữ bĩu môi, gương mặt không giống một người có chồng chút nào.
“Ai bảo chị đang là phụ nữ có thai!” Ngân mỉm cười, vừa dắt xe vào nhà vừa đóng cửa cẩn thận.
“Phụ nữ có thai thì sao?” Chị dâu hùng hổ nói.
“Thì phải cẩn thận!” Ngân khẽ cười đẩy cửa bước vào nhà.
“Mà phải rồi, hôm nay em cho nó ăn sớm vậy?” Người phụ nữ lơ đễnh hỏi.
“Em không cho nó ăn, chỉ là đi về cùng chủ nó!” Ngân nhún vai.
“Em gặp tên chủ đó?” Chị dâu kinh ngạc hỏi.
“Phải!” Ngân ngán ngẩm thở dài.
“Hắn ta trông thế nào? Chắc chắn giống kẻ cướp?!” Chị dâu hơi nghiêng người, cặp lông mày nhướng lên, con mắt hấp háy tò mò, dáng vẻ rất giống tội phạm.
Ngân trầm ngâm nhìn chị dâu của mình, trong đôi mắt đen láy có chút ánh sáng yếu ớt của sợ hãi. Cô rất muốn nói: Chị dâu, em cảm thấy chị còn lưu manh hơn. Nhưng cô nào dám nói, đành ngậm ngùi nhớ lại.
“Hắn cao tầm 1m78, gầy gầy, tóc ngắn gọn gàng, mặt mũi lạnh như băng!” Cô lẩm bẩm.
“Hắn ta là xã hội đen à?” Mắt chị dâu vẫn tiếp tục tỏa sáng, nhất là khi nói tới mấy chữ “xã hội đen” kia thì còn nhấp nháy y như đèn neon.
Ngân hơi lùi người lại, tránh khỏi gương mặt xinh xắn đối diện. “Chị dâu, hắn là sinh viên!”
“Sinh viên cũng có thể tham gia băng nhóm!” Chị dâu xoa xoa cằm, khóe miệng xinh xắn nhếch lên một nụ cười nửa miệng.
“Theo em thấy thì không đâu!” Ngân buồn chán vứt giầy vào tủ, xỏ đôi dép trong nhà rồi xách đồ vào bếp cất.
“Làm sao em chắc chắn như vậy, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài!” Chị dâu đứng dựa vào cửa bếp, rất nghiêm túc răn dạy.
“Hắn ta học cùng trường với em!” Ngân cất nốt mớ rau vào tủ lạnh, xoay người ngồi trên kệ bếp, trên tay cầm 2 quả táo. Một quả đưa lên miệng cắn, quả còn lại liền ném cho chị dâu.
“Cùng trường?” Chị dâu kinh ngạc hỏi lại.
“Khác khoa!” Bổ xung thêm một câu lại cắn một miếng táo.
“Vậy em đâu thân thiết với hắn. Nhìn con chó đó chị không nghĩ chủ nhân là người hiền lành!” Thùy vừa cắn miếng táo vừa nói.
Ngân nghe vậy chỉ có thể trầm ngâm. Thì ra Bin là nó. Nói tới chú chó đó, cô bắt đầu quen nó là lúc nào nhỉ? Hình như là 3 tháng trước. Khi đó cô theo lệ thường ngày đi tập thể dục buổi sáng, khi đi qua căn nhà bỏ trống từ lâu ấy thì đột nhiên nghe tiếng chó sủa. Khi cô tiến tới gần hàng rào thì nhìn thấy một chú husky. Nhưng trái với những con husky khác với bộ lông dày cùng 2 mắt xanh biếc như sói, Lu không như vậy. Một bên mắt của nó đục ngầu giống như người mù, chỉ có duy nhất một bên mắt xanh nhưng chính vì thế cô lại càng cảm thấy con đó giống như biết nói vậy. Nó rất to, giống những con husky khác, nhưng không đủ linh hoạt, bởi vì nó chỉ có 3 chân, một chiếc chân còn lại teo nhỏ giống như đứa trẻ bị bại liệt. Khi cô nhìn thấy nó, trong lòng cảm thấy rất phức tạp. Vừa yêu, lại càng nhiều giận. Nhìn nó giống như thể một con thú bị ngược đãi dã man. Bộ lông dày mượt mà của nó lại có đôi chỗ trụi lụi để lộ vết sẹo dài trên thân. Đó rõ ràng là bị ngược đãi. Nó không bao giờ bước ra khỏi cửa căn nhà, chỉ luôn luôn quanh quẩn trong sân, nhưng có những lúc cô không thấy nó trong khoảng sân, cho nên cô đoán nó đã vào nhà. Cô thường hay lén lút mang đồ ăn tới cho nó, có khi là xúc xích, có khi là thịt bò, có lúc lại là sườn miếng. Cô không biết tên nó, nhưng cô thích gọi là nó Lu. Cô từng rất tò mò, chủ nhân của nó đánh nó, hay chủ nhân của nó là người cứu nó? Hôm nay xem ra, đã có đáp án.
Trong đầu Ngân đột nhiên xuất hiện một bóng lưng nào đó, cùng với chú chó husky luôn ngồi trong sân giống như chờ đợi. Cô như nghe thấy lời từ chối của buổi tối ngày hôm đó. Bất giác khóe miệng cô nhếch lên, đôi mắt trở nên sáng lấp lánh, trong trái tim nhỏ nhoi thường ngày lại có thêm vài nhịp dồn dập. Đột nhiên cô cảm thấy, lời từ chối ấy là dễ chấp nhận nhất trong lịch sự tỏ tình thất bại của cô.
“Em gái, cười một mình chuyện gì vậy?” Thùy – chị dâu tò mò hỏi.
Ngân nhìn chị dâu mình đang hứng thú bừng bừng như tìm ra vụ án mới, cả người cô lập tức run lên bần bật. Rời khỏi kệ bếp, cô nhanh chân chạy lên nhà, vứt lại một câu rất vô trách nhiệm.
“Cơm tối gọi em!”
Thùy đứng trong bếp, trầm ngâm nhìn theo bóng dáng cô em chồng, tay mân mê quả táo nhỏ giọng nói. “Nhất định có vấn đề!”
/20
|