Trên thế gian này không có người nào hoàn hảo. Hay nói một cách khác, kẻ nào cũng đầy khuyết điểm tựa như hàng phế phẩm bị sản xuất đại trà. Chính vì thế cho nên, Ngân vô cùng tự tin rằng cô nhất định sẽ bắt thóp được cái tủ lạnh. Có thể hắn ta sẽ mắc một tật xấu hiếm có nào đó. Giống như khi chọn đồ điện tử, bên ngoài rất đẹp đẽ nhưng khi bạn sử dụng mới biết, điện thoại đắt tiền cũng có thể đơ, máy điều hòa có thể không mát hoặc chảy nước, tivi có thể bị lỗi màu hoặc lệch một vài pixel mà mắt thường khó xác nhận, nhưng vẫn cứ là lỗi. Vào cái thời đại hàng Trung Quốc tràn lan như hiện nay, không gì có thể coi là được đảm bảo chất lượng. Cho nên, tên tủ lạnh ấy có thể ham mê đọc sách và mổ sẻ đồ điện tử, có thể không lúc nào rời tay khỏi quyển sách, có thể không mang theo play boy để “giải trí” trong giờ học, hoặc cũng không có tí đồ chơi nào trong túi, nhưng có thể những thứ đó hắn không cần, hoặc vì một “lý do” nào đó mà không phải dùng đến.. E hèm! Nói chung là chắc chắn hắn sẽ có khuyết điểm. Cho nên, việc của cô chính là tìm ra cái yếu điểm đó cho bằng được. Tủ lạnh chết dẫm, cứ chờ đó.
“Mày đang cười cái gì vậy?” Thu nhìn gương mặt con bạn thân, trong lòng không rét mà run. Cái gương mặt “hoang dâm vô độ” đối diện cho cô biết điềm xấu đang tới gần.
“Không có gì!” Ngân lập tức ngậm miệng lại. Éc. Tại sao cảm giác cằm ươn ướt nhỉ. Cô liền vươn tay… Éc.. chảy nước dãi.
“Mày vừa nghĩ tới cái gì thế?” Thu nghiêng người ghé sát vào tai con bạn hỏi nhỏ.
“Nghĩ tới cái gì?” Ngân trợn mắt, giọng nói cao hơn bình thường nửa cung.
Thu nheo con mắt lá dăm xinh đẹp của mình lại, dùng cái nhìn tựa như X-quang xuyên thấu qua người con bạn thân. “Nghĩ tới gì mà có vẻ sung sướng như vậy?”
“Sướng cái đầu mày ấy!” Ngân liền đẩy mặt con bạn ra xa. Đôi mắt xinh đẹp của kẻ nào đó rất nguy hiểm, thật sự rất nguy hiểm.
“Vậy sao mày lại chảy nước nhiều thế?” Nhướng nhướng mày, Thu huých nhẹ Ngân vẻ mặt thích thú.
“Cái.. cái gì? Đồ đen tối!” Ngân trừng mắt nhìn người đẹp bên cạnh. Nhìn nó lúc này có khác nào tú bà không hả trời. Mặc dù cô chưa gặp tú bà thời hiện đại bao giờ, nhưng tú bà thời cổ đại thì đọc không ít. Chắc cũng chỉ đến mức độ này thôi.
Thu càng dí sát mặt lại gần Ngân hơn, gương mặt xinh xắn lộ ra vẻ gian xảo, nụ cười của nó lúc này không khác gì con hồ ly gian trá. “Em gái, chị nói em chảy nước..”
Ngân trợn ngược mắt cảnh cáo kẻ nào đó, bàn tay đã thủ sẵn hộp sữa trên bàn. Mày thử nói xem, tao có sẵn vũ khí rồi.
Nhưng kẻ nào đó đâu có sợ một chút sữa quèn của ai đó. Cô thản nhiên dùng bàn tay thon dài, nõn nà làm một động tác hất tóc thật thanh thoát, con mắt lá dăm sâu khôn lường lộ ra chút ánh sáng làm cho người ta bị mê hoặc. “…chị nói em chảy nước.. miếng! Chứ em nghĩ đến nước gì mà thành đen tối vậy?”
Phọt!
Bàn tay nắm hộp sữa của cô bóp chặt, chiếc hộp giấy xấu số móp lại nhăn nhúm như thể một tờ giấy nháp, sữa còn trong hộp lập tức tràn ra làm ướt đẫm bàn tay của ai đó. Ngân cảm thấy mình sắp phát điên, con mắt cô đã trợn ngược, hơi thở hổn hển. Đây gọi là người ta đào hố, còn mình thì tự nguyện nhảy vào.
Thu thản nhiên cầm hộp sữa còn nguyên vẹn, lành lặn của mình, chậm rãi hút, con mắt lá dăm mang theo ý cười, lại vừa lúng liếng mê người liếc mắt đưa tình với kẻ đang thở dốc bên cạnh. Cô thờ ơ chống cằm, lười biếng cầm ống hút. “Nóng như vậy? Có cần giúp mày hạ hỏa không?”
Ngân lập tức đập đầu xuống bàn. Yêu nữ! Bạn cô rõ ràng là yêu nữ. Hạ cái đầu mày!!
Đang lúc tâm trạng cô xuống dốc không phanh thì đột nhiên một giọng nói làm cho cô bừng tỉnh. “Xin lỗi.”
“Hả?” Ngân lơ mơ ngẩng đầu, trên chiếc trán bướng bỉnh đã lằn lên một vết đo đỏ.
“A, mình.. mình có 2 vé xem phim cuối tuần. Bạn có..” Cậu con trai với gương mặt tròn tròn cùng với chiếc kính gọng đen dầy cộp, trên người mặc 1 chiếc áo sơ mi kẻ cộc tay sơ vin thẳng thắn y như cái dáng chào cờ của cậu ta lúc này.
“Không thể!” Cô lập tức cắt ngang lời cậu ta, giọng nói rất lạnh nhạt, giống như một con dao vừa mới cắm xuống mặt bàn.
“A.. nhưng mà..” Cậu lúng túng không biết nói câu gì.
“Xin lỗi, cuối tuần mình bận rồi!” Cô lạnh nhạt rút khăn giấy ở gần đó bắt đầu lau tay. Sữa tươi thật là nhớp.
“Vậy giữa tuần?” Cậu ta tràn đầy chờ đợi.
Ngân nghiêng đầu, con mắt trở nên sắc bén giống như con dao bầu mới được mài sắc, thỉnh thoảng còn bắn ra vài tia hàn quang.
“A, mình biết.. mình biết rồi! Xin lỗi đã làm phiền cậu!” Cậu con trai mặt mày đã xám xanh, mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên thái dương mập mạp của cậu, nói vừa dứt lời cậu lập tức chạy một mạch khỏi hiện trường.
“Xã hội thật tàn khốc!” Thu chống cằm thản nhiên nói.
“Vẫn còn có thể sống được!” Ngân thờ ơ vứt khăn giấy vào thùng rác, vừa khinh bỉ nhìn cái kẻ vừa cảm thán kia. Mày tưởng mày hiền lành lắm sao?
“Bí đỏ thật đáng thương. Mày thật thiếu trách nhiệm!” Thu nghiêm mặt, giơ cao ngọn cờ chính nghĩa với con bạn thân.
“Thiếu trách nhiệm cái khỉ!” Ngân tức giận trừng cô.
“Đã tỏ tình với người ta làm cho người ta xao động rồi, giờ lại để trái tim non nớt của bí đỏ một mình cô đơn! Đáng thương!” Vừa nói, Thu vừa khẽ lắc đầu, giọng điệu vô cùng truyền cảm.
Ngân liền nhoài người, vươn tay bá cổ con bạn thân, gương mặt cô cười thật “thân thiện”, khe khẽ nói bên tai nó. “Mày biết tao đang nghĩ gì không?”
“Nghĩ cái gì?” Thu tò mò hỏi.
“Mày nghĩ sao nếu tao thay mày trả lời thư của fan hâm mộ?” Ngân nhướng nhướng cặp lông mày, con mắt cười giảo hoạt nhìn ai đó.
“Mày..” Thu tức giận huých con bạn thân một cái thật mạnh, sau đó tức giận đứng phắt dậy bỏ đi.
Ngân sung sướng cười khanh khách. Cái này không thể trách cô, là nó khơi mào trước. Ai bảo nó luôn chạm vào nỗi đau tỏ tình nhầm trong wc của cô. Nó nghĩ cô không bị đả kích sao? Ai mà ngờ cái tên dành đến 60% thời gian đi học để ở trong toa lét trường ấy lại có thể cảm động vì lời tỏ tình của cô. Không, suy nghĩ kĩ lại thì chắc chắn không phải do lời tỏ tình có hàm xúc, mà là cuộn giấy vệ sinh đưa đúng thời điểm. Đúng là “một miếng khi đói bằng một gói khi no”. Ngân thở dài. Có lẽ chị dâu cô nói không sai, nhà cô có vẻ như có thù với 2 chữ “tỏ tình”. Nghe giang hồ đồn đại, vào cái ngày anh cả của cô tỏ tình trời đang quang đãng cũng lập tức nổi sấm to gió lớn, theo như chị gái xinh đẹp của dự báo thời tiết đưa tin cơn bão cấp 6 vừa chuyển hướng không đi vào Trung Quốc mà tiến thẳng vào nước ta. Tuy cô không đến mức trời đất bất dung như anh cả, nhưng cũng không được thành công cho lắm. Nghĩ tới đây cô đưa mắt nhìn về phía bàn của bí đỏ, chỉ thấy cậu ta đang nhìn cô từ lúc nào, khi 2 mắt đụng phải nhau cậu ta liền cúi đầu, cái tai đỏ ửng. Ngân hơi nhíu mày. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, cậu ta có cần đi vào wc nữa không?
Rời khỏi chỗ bí đỏ, cô lại nhìn cái canteen đang hỗn loạn vì đám phóng viên đang chạy đông chạy tây kiếm tin như mọi ngày. Trong lòng cô cảm thán, đúng là làm việc cho người thật vất vả. Đột nhiên một bóng dáng quen thuộc lọt vào mắt cô, Trần Hải Nam.
Hôm nay, hắn mặc một chiếc áo T-shirt màu đen, cùng với một chiếc quần bò trắng tinh. Dáng người không gầy cũng không béo, rất cân đối. Có lẽ bởi vì hắn hay chơi thể thao, nên bắp tay có hơi rắn chắc, thân hình cũng có vẻ cứng cỏi hơn người bình thường. Nếu so sánh với tên tủ lạnh thì đúng là một trời một vực. Tên tủ lạnh kia cả người gầy gò, làn da có chút tái nhợt, dáng người dong dỏng có thêm vài phần ẻo lả. Trái ngược với Nam, hắn ta cứng cỏi, làn da lại hơi rám nắng có vẻ rất khỏe khoắn. Đúng là, Nam vẫn hơn. Khoan. Khoan đã!
Ngân trợn trừng mắt. Cô vừa làm cái gì? Sao lại đem 2 người so sánh với nhau? Họ vốn là 2 người hoàn toàn không liên quan tới nhau mà! Cô đang nghĩ cái gì thế này? Đúng là bị một chai nước khoáng của hắn làm cho “mát” đầu rồi. Ngân buồn bực vò đầu, nhưng đôi mắt dần trở nên mờ mịt.
Phòng thực hành khoa công nghệ toán tin, một đám con trai đang trâu đầu lại nhìn màn hình máy tính, đôi khi lại phá lên cười. Phòng học lúc này không giống như lớp học, dường như cái chợ hay hàng net có vẻ thực tế hơn.
“Mày không xem à? Rất vui!” Long cười hớn hở, liếc mắt nhìn thằng bạn thân vẫn thờ ơ như mọi ngày ngồi trong góc không biết đang làm cái gì.
“Không!” Hải Anh lạnh như băng trả lời. Con mắt hắn vẫn chăm chú nhìn vào quyển sách trên tay, gương mặt hắn không chút biểu cảm, giống như mọi tiếng ồn xung quanh không liên quan tới hắn.
“Haizz~ Cái tên này, không có chút thú vui nào hết!” Long buồn bực thở dài. Bạn hắn lạnh giống như tảng băng.
“Ế! Đó không phải là cô bé dễ thương sao?” Long thích thú reo lên.
Hắn vẫn chỉ im lặng, gương mặt lạnh băng giống mọi ngày.
“Mày nhìn xem, mày nhìn xem. Đúng là cô bé tỏ tình với mày đúng không?” Long kéo tay hắn, muốn hắn rời mắt khỏi quyển sách nhàm chán một chút.
Nhưng người nào đó rất vô trách nhiệm, lại không có tinh thần hợp tác. Hắn vẫn thờ ơ ngồi trên ghế, giống như mọi việc hoàn toàn không liên quan đến hắn.
“Này này, đúng là cô ấy phải không?” Thấy thằng bạn dửng dưng nhưng Long vẫn không chịu buông tha, hắn với tay giật giật tay áo kẻ nào đó.
Hải Anh hơi đảo mắt liếc nhìn bàn tay đang giật áo mình của người nào đó, rồi lạnh nhạt “ừ” một tiếng. Gương mặt chẳng hề quan tâm.
“Cô ấy không phải đợi mày chứ?” Long thích thú nhìn sang bên cạnh. Mấy ngày nay hắn nghỉ học, nghe đám bạn nói tên này đi cùng một cô bé nào đó.
“Không!” Hải Anh lạnh nhạt trả lời, đôi mắt vẫn không rời khỏi khỏi những hàng chữ.
“Ế! Đó không phải thằng Nam sao?” Long hơi sửng sốt hỏi.
Hắn vẫn trầm ngâm ngồi 1 chỗ, ánh mắt cũng không hề động đậy, bàn tay nhẹ nhàng lật trang sách. Tâm trạng đông lạnh làm cho người đối diện cũng không hiểu nổi hắn đang muốn cái gì.
“Mày thật không quan tâm?” Long cẩn thận quay sang người bên cạnh, muốn nhìn xem hắn có chút phản ứng nào không, nhưng hoàn toàn không có.
Phịch!
Long hơi giật mình nhìn quyển sách dày cộp vừa bị đóng lại, cả người hắn cương cứng, thân thể hơi lùi lại phía trong. Bạn của hắn rất lạnh, cái này từ đầu hắn đã biết, nhưng bây giờ lại càng đặc biệt lạnh hơn.
“Ồn ào!” Hải Anh lạnh nhạt đứng dậy, cầm theo quyển sách sải bước đi ra ngoài.
Đợi khi cánh cửa kính phòng máy đóng lại, Long mới dám giãn người ra thở hổn hển. Đáng sợ! Thật đáng sợ. Tên đó hình như vừa nổi giận. Cứ mỗi lần nhắc tới tên kia là hắn lại bão nổi, đáng sợ đáng sợ. Bây giờ ai đụng tới hắn thì đúng là số đen đủi.
Bước qua. Bước lại! Bước qua, lại bước lại.
Ngân buồn bực cắn cắn móng tay, bàn chân vẫn tiếp tục bước không ngừng, con mắt tinh nghịch mọi ngày giờ đảo lại đảo, đảo lại đảo. Đảo mãi nhưng cô vẫn không thể suy nghĩ nổi điều gì. Cặp lông mày đen nhíu lại tựa như con sâu đo đang bò, gương mặt buồn bực như người bị trĩ lâu ngày.
“Ai!” Ngân kêu rên, cánh mũi cao thẳng của cô vừa đập phải cái gì vậy? Giữa đường còn có cột điện sao? Tên nào thiết kế vô duyên như vậy. Vừa xoa xoa cánh mũi, cô vừa chậm chạp mở mắt, nhưng đập vào mắt không phải là 1 khối bê tông cột điện mà là một thứ đáng lý không nên có ở đây.
“Tủ lạnh?” Cô kinh ngạc nhìn kẻ đang đứng đối diện với mình. Không phải đang giờ học sao?
Hắn thờ ơ liếc nhìn cô một cái, cặp lông mày màu đen hơi nhăn lại. Sau đó, lạnh nhạt lướt qua người cô, rời đi.
“A, tủ lạnh. Khoan đã! Khoan đã!” Ngân vội vàng vắt chân lên cổ bám theo kẻ nào đó.
Hắn im lặng không để ý tới cô.
“Anh học IT phải không?” Cô chớp chớp đôi mắt, rất nịnh nọt hỏi hắn.
Hắn vẫn chỉ im lặng.
“Anh biết đột nhập vào web trường thế nào chứ?” Cô vẫn tiếp tục hỏi.
Hải Anh lại sải bước nhanh hơn một chút, gương mặt thờ ơ không chút biểu tình.
“Web trường có thể xâm nhập không?” Ngân bước ngang hàng với hắn, hơi nghiêng đầu sang nhìn hắn dò xét.
Nhưng người nào đó lại hoàn toàn không có chút biểu cảm, chỉ lặng lẽ bước đi, tiến thẳng về phía canteen.
“Này, trả lời đi chứ!” Cô buồn bực hơi nhíu mày.
Chân hắn vững vàng bước lên những bậc tam cấp.
“Muốn truy ra địa chỉ đăng bài viết chắc không thể phải không?” Cô lại tiếp tục hỏi.
Hắn vươn tay mở cánh cửa kính trong suốt, một luồng khí mát lạnh của điều hòa liền phả ra như muốn hòa tan cái nóng của tiết trời bên ngoài. Hải Anh như hoàn toàn không cảm nhận được sự thay đổi nhiệt độ, hắn bước vào canteen rồi hướng thẳng quầy hàng đi tới.
Ngân thấy hắn không thay đổi tốc độ, gương mặt thỏa mãn vì hơi lạnh liền cứng đơ, chân trước chân sau vội vàng đuổi theo tủ lạnh.
“Này, nói gì đi chứ!”
Hắn im lặng, đi tới định cầm một chiếc sandwich. Ngân thấy bàn tay hắn vươn ra, liền nhanh như chớp lấy liền 2 chiếc sandwich đưa cho hắn.
Hải An him lặng, nhìn 2 chiếc bánh được dâng lên trước mặt mình, con mắt lạnh nhạt quét nhìn gương mặt người nào đó.
Ngân ngoan ngoãn 2 tay dâng bánh, gương mặt còn phải cố kéo lên cười gượng vài tiếng nịnh nọt.
Hắn nhìn cô khoảng 5 giây, dường như đang suy tính cái gì. Khi cô một thân toát mồ hôi trước con mắt lợn luộc của tủ lạnh, thì đột nhiên trên tay cô trống trơn. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn lòng bàn tay trống không của mình.
Hắn im lặng xoay người đi tới quầy tính tiền.
Ngân không biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng không biết khi những chiếc bánh sandwich kia bị lấy khỏi tay, trái tim cô dường như cũng nhẹ bẫng như tay cô lúc ấy. Bất giác khóe môi cô cong lên, bước chân vội vàng đuổi theo hắn.
Vẫn là một buổi trưa hè nóng nực, vẫn là sân trường vắng bóng người qua lại, vẫn là chiếc ghế đá dưới tàng cây cổ thụ, vẫn là món bánh sandwich cho bữa trưa vội vàng, vẫn là cô mở miệng còn hắn thì im lặng.
“Anh khao tôi sandwich, nên mời anh uống nước coi như huề nha!” Ngân vui vẻ giơ 2 chai nước ướp lạnh ra trước mặt hắn.
Hải Anh hơi liếc nhìn cô, rồi rất nhanh xoay đầu tiếp tục ăn bánh của mình.
Người gì kiêu ngạo. Ngân bĩu môi, ngồi xuống ghế cạnh hắn. “Anh uống thứ nào? Dâu? Cam?”
Hắn thờ ơ lật quyển sách để trên đùi, miệng chậm chạp nhai không hề phát ra tiếng động.
Ngân nghiến răng cái két. Muốn cậy miệng tên tủ lạnh này, đúng là khó hơn lên trời. Cô lạnh nhạt đặt 2 lon nước lạnh xuống ghế, cầm lấy chiếc sandwich của mình bắt đầu bóc bao nilong bên ngoài.
“Uống gì tự lấy đi!” Cô lạnh nhạt nói, chậm chạp cắn một miếng sandwich. Không có ớt vẫn ngon hơn rất nhiều.
Cả hai người đều rơi vào trầm lặng. Hắn vừa ăn vừa đọc sách của hắn, còn cô vừa cắn sandwich vừa nhìn ngó xung quanh.
Hôm nay trời rất xanh, ánh nắng nóng nực mùa hè đôi khi cũng có chút tác dụng đấy chứ. Cô nheo mắt lại, một vài tia nắng xuyên qua tàng cây rơi xuống gò má mềm mại của cô, bất giác cô hơi nghiêng đầu, vươn bàn tay ra để những tia nắng rơi thẳng xuống tay mình. Thời gian như chậm chạp nhích từng giây từng giây một, tiếng ve sầu hôm nay đột nhiên trở nên êm dịu khác thường, làm cho người ta cảm thấy thư thái.
Hắn lơ đễnh nghiêng đầu, liền nhìn thấy bàn tay đang nghịch ngợm những tia nắng của cô, ánh mắt lạnh nhạt hơi dời về phía gương mặt của cô. Khi nụ cười của cô rơi vào trong đáy mắt, cặp lông mày của hắn liền nhăn lại.
Ngân còn đang mải miết nghịch ngợm, nào có biết có kẻ đang triệt để khinh bỉ mình. Tâm trạng của cô đang rất tốt, nên giọng nói lanh lảnh đầy sức sống của cô liền trở nên mềm mại hơn.
“Thật ra ăn trưa bên ngoài cũng thoải mái lắm.” Không có đám phóng viên của tạp chí BRKCV săm soi xem bạn đang làm gì, không có ánh đèn flash thi thoảng lại nháy nháy tựa như chập điện trong phòng, không có những tiếng ồn ào náo nhiệt, không có những tin đồn lan truyền còn nhanh hơn bệnh dịch, không có đám con gái nói 3 câu thì hất tóc đến 2 lần như thể đang là người mẫu độc quyền cho 1 hãng dầu gội, không có đám con gái thi thoảng thì thầm to nhỏ ra vẻ thần bí, cao thâm trong khi bất cứ tên chó săn nào cũng biết đám đó đang nói xấu ai, lại càng không có đám người tự xem mình hơn người khác, ngồi trên bàn ăn chỉ cao mấy chục phân lại cứ nghĩ mình đang đứng trên nóc xã hội.. Ở bên ngoài sân trường thứ gì cũng không có. Cô hơi nghiêng đầu nhìn sang kẻ bên cạnh. Ở đây chỉ có 1 cái tủ lạnh luôn tựa lưng vào ghế im lặng.
Dựa người vào băng ghế, Ngân khẽ cười. “Con trai thật kỳ lạ!”
Hắn vẫn tiếp tục ăn và đọc sách, đến lông mày cũng không nhúc nhích dù 1 cm.
Cô hơi nhíu mày, con mắt đen láy sáng lấp lánh lấp lánh. Cô rất nghiêm túc nói với hắn. “Anh thật là kỳ lạ!”
Lần này, người nào đó cuối cùng cũng cử động. Hắn hơi nghiêng đầu, gương mặt giống như không hiểu nhìn cô.
Ngân nhíu mày. Làm gì nhìn tôi như sinh vật lạ? Người kỳ lạ là anh mới phải. Tôi là người hoàn toàn bình thường có được không?
Hắn lại tiếp tục nhìn cô không chớp mắt, gương mặt giống như đang nghiên cứu cái gì đó.
“Con trai đúng là sinh vật quá nguy hiểm!” Ngân lấy tay lau mồ hôi trên trán. Trời nóng quá. Đúng là rất nóng.
Hắn vẫn tiếp tục soi mói không rời.
Ngân thực sự cảm thấy, nếu hắn tiếp tục soi thì dù sức khỏe của cô có tốt đến đâu, hắn cũng có thể nội soi ra vài viên sỏi. Mà kể cả không có sỏi, mà tên tủ lạnh kia vẫn tiếp tục dùng tia X cường độ cao này để bắn về phía cô, cô chắc chắn sẽ bị nhiễm phóng xạ. Cho nên, vì sức khỏe ngày mai, cô chỉ có thể đánh tan sự chú ý của hắn.
“Anh nói xem ai cũng kỳ quặc như anh à?”
Hắn trừng mắt.
Ngân kinh ngạc đến ngừng thở. Dù chỉ 1 giây thôi, cô rõ ràng cảm nhận hắn bắn tia hủy diệt sang chỗ cô. Đúng là nguy hiểm. Nguy hiểm quá.
“Nhỏ mọn. Làm gì trừng mắt như nhìn kẻ thù như vậy? Tôi lại không thiếu nợ anh!” Cô buồn bực làu bàu.
Hắn vẫn tiếp tục nhìn cô như để nghiên cứu vấn đề gì đó.
Ngân dĩ nhiên không dám đi độ mắt với cái tủ lạnh. Dù sao hắn có thể bắn ra tia hủy diệt, cô lại chỉ có súng bắn ruồi vô hại. Thực lực chênh lệch quá xa, đâu ai ngu dại 1 chọi 1 với hắn. Cho nên, cô nhìn trời nhìn đất, nhìn cây nhìn lá, nhìn đá dưới chân, nhìn sách hắn đang đọc cũng không nhìn hắn. Nhưng mới nhìn thấy tựa đề quyển sách cô đã muốn đập đầu vào tường.
“Hiện đại đúng là hại điện!” Cô tức giận nghiến răng. Cái gì gọi là “thủ thuật vượt tường lửa”? Còn không phải là hack sao?
Hắn vẫn tiếp tục nghiên cứu cô rất nghiêm túc.
Ngân với tay cầm lấy quyển sách dày cộp của hắn, lật trái, lật phải như muốn moi toàn bộ dữ liệu bên trong ra.
“Anh không thể giúp tôi sao?” Cô buồn bực nhìn thẳng vào hắn như cầu cứu.
Trả lại cho cô chỉ là một gương mặt… hết sức nghiêm túc.
Ngân thực sự cảm thấy, cái mặt của hắn nếu dán thêm bên cạnh 1 tờ cáo phó, mọi người đảm bảo sẽ vô cùng thương tiếc cho xem.
“Thôi đi thôi đi! Biết là cái tủ lạnh như anh chẳng tốt bụng đi giúp đỡ người khác đâu. Tôi tự nghĩ cách vậy.”
Hắn vẫn chỉ.. im lặng.
“Phải rồi! Anh học IT chắc chắn phải có bạn cùng lớp chứ! Giới thiệu cho tôi 1 người được không?” Cô vẫn ôm 1 tia hy vọng cuối cùng, ánh mắt rất chờ mong nhìn hắn.
Nhưng người nào đó chỉ im lặng… nhìn.
“Được rồi! Được rồi! Không giúp thì không giúp!” Cần gì phải nội soi người khác như vậy.
Ngân buồn bực dựa vào thành ghế, trong đầu đang có tưởng tượng xem cái viễn cảnh tương lai của cô sẽ thế nào. Nếu như bọn họ tìm được người gửi bài viết là ai, như thế đám phóng viên của cái chợ rau ấy sẽ làm gì? Vì săn tin họ có thể dẫm đạp lên nhau, vậy để câu kéo 1 kẻ ngoại đạo vào tạp chí chắc cũng không đến nỗi nào đâu nhỉ? Nhưng cái tên chủ biên biến thái kia, không dễ đối phó. Dù sao hắn ta cũng là đàn em của anh ba, bình thường mới là chuyện lạ. Càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, trong đầu cô chưa gì đã hiện ra những tiêu đề trên tạp chí lần sau. Những dòng title như “Hé lộ bí mật ẩn số X”, hay “Người mang bí danh tên X, anh là ai?” hay “X một đại lượng đã được tìm thấy”, hay như “x, một thiên tài hay vẫn là kẻ biến thái?”… Mới nghĩ tới đây thôi mồ hôi cô đã bắt đầu chảy ròng ròng. Búa rìu của dư luận rất lợi hại, cái này cô biết. Cũng như khi bài báo về tên Trần Hải Nam của cô được tung ra, nghe giang hồ đồn đại số lượng fan hâm mộ trang cá nhân của hắn đã tăng vọt lên 30%, và 30% mới gia nhập ấy trước đây từng là thành viên tích cực của câu lạc bộ yêu cuồng dại, nhân loại đầy tình thương. Nghe thì có vẻ rất bác ái, nhưng điều kiện tham gia câu lạc bộ cũng rất đơn giản: Thứ nhất bạn phải mang giới tính đực (lấy cấu tạo sinh học làm cơ sở đánh giá); thứ hai: bạn phải yêu thương các bạn “đồng” lứa như chính sinh mạng mình (có thể xem là 1 hình thức tự kỷ). Phải phải. Các bạn đoán không sai, tôn chỉ của hội yêu cuồng dại, nhân loại đầy tình thương này chính là: chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho đàn ông. Và sau bài viết đầy xúc động về học sinh N khoa báo chí, nhóm người đầy “tình thương” này đã quyết định yêu thương người nào đó. Phản ứng của người trong cuộc? Dĩ nhiên là phẫn nộ. Chính vì thế cho nên, hắn không quảng ngại xa xôi, lặn lội từ dãy nhà A xuống dãy nhà E để tìm một kẻ có thể truy ra địa chỉ ip của kẻ mang bí danh X để có thể trả thù.
“Trần Hải Nam chết tiệt! Tại sao phải đuổi cùng giết tận như thế chứ!” Cô tức giận làu bàu. Hắn ta bực mình, còn cô thì sao? Người tỏ tình thất bại nhiều nhất? Đáng giận!
Trong khi còn đang chìm đắm trong thì hận của bản thân, cô hoàn toàn không để ý đến cái tủ lạnh đang nhìn cô đăm đăm. Cặp lông mày của hắn hơi nhíu lại.
“Anh nói xem hắn có phải quá đáng không?” Ngân đột nhiên quay sang nhìn tủ lạnh, như để trút bầu tâm sự. “Hắn tưởng tôi không có cách phá hắn chắc? Tôi là ai chứ?” Ngân vênh mặt lên nói. Nhưng chỉ có cô mới hiểu, cô chẳng quen ai bên khoa công nghệ thông tin cả.
“Giúp!” Một giọng nói rất thản nhiên vang lên.
“Phải tôi nhất định tìm người..” Còn đang cảm xúc lên cao cô liền hùa theo hắn, nhưng mới nhắc đến từ đó cô liền dường lại. Kinh ngạc quay đầu nhìn tủ lạnh. “Anh vừa nói gì?”
“Giúp!” Hắn chỉ thờ ơ lặp lại.
Ngân há hốc miệng. Đại ca anh đang đùa tôi sao? “Anh.. anh giúp tôi?”
Hải Anh im lặng liếc nhìn cô 1 cái, rồi mới chậm chạp điểm nhẹ đầu.
Được rồi, cô thừa nhận. Hắn không chỉ kỳ lạ còn vô cùng bất bình thường. Hắn ta vừa mới gật đầu đúng không nhỉ? Không lý nào. Ngân lo lắng nhìn lên bầu trời, ngóng trông những biến đổi kinh người của thời tiết.
Hắn nhìn cô im lặng không nói gì. Sau đó lại lặng lẽ đứng thẳng người dậy.
“Ê! Anh đi đâu đó? Anh đi đâu vậy? Cẩn thận tối nay sẽ có bão to mất!.. Này, anh nghe tôi nói gì không? Đợi tôi!”
“Mày đang cười cái gì vậy?” Thu nhìn gương mặt con bạn thân, trong lòng không rét mà run. Cái gương mặt “hoang dâm vô độ” đối diện cho cô biết điềm xấu đang tới gần.
“Không có gì!” Ngân lập tức ngậm miệng lại. Éc. Tại sao cảm giác cằm ươn ướt nhỉ. Cô liền vươn tay… Éc.. chảy nước dãi.
“Mày vừa nghĩ tới cái gì thế?” Thu nghiêng người ghé sát vào tai con bạn hỏi nhỏ.
“Nghĩ tới cái gì?” Ngân trợn mắt, giọng nói cao hơn bình thường nửa cung.
Thu nheo con mắt lá dăm xinh đẹp của mình lại, dùng cái nhìn tựa như X-quang xuyên thấu qua người con bạn thân. “Nghĩ tới gì mà có vẻ sung sướng như vậy?”
“Sướng cái đầu mày ấy!” Ngân liền đẩy mặt con bạn ra xa. Đôi mắt xinh đẹp của kẻ nào đó rất nguy hiểm, thật sự rất nguy hiểm.
“Vậy sao mày lại chảy nước nhiều thế?” Nhướng nhướng mày, Thu huých nhẹ Ngân vẻ mặt thích thú.
“Cái.. cái gì? Đồ đen tối!” Ngân trừng mắt nhìn người đẹp bên cạnh. Nhìn nó lúc này có khác nào tú bà không hả trời. Mặc dù cô chưa gặp tú bà thời hiện đại bao giờ, nhưng tú bà thời cổ đại thì đọc không ít. Chắc cũng chỉ đến mức độ này thôi.
Thu càng dí sát mặt lại gần Ngân hơn, gương mặt xinh xắn lộ ra vẻ gian xảo, nụ cười của nó lúc này không khác gì con hồ ly gian trá. “Em gái, chị nói em chảy nước..”
Ngân trợn ngược mắt cảnh cáo kẻ nào đó, bàn tay đã thủ sẵn hộp sữa trên bàn. Mày thử nói xem, tao có sẵn vũ khí rồi.
Nhưng kẻ nào đó đâu có sợ một chút sữa quèn của ai đó. Cô thản nhiên dùng bàn tay thon dài, nõn nà làm một động tác hất tóc thật thanh thoát, con mắt lá dăm sâu khôn lường lộ ra chút ánh sáng làm cho người ta bị mê hoặc. “…chị nói em chảy nước.. miếng! Chứ em nghĩ đến nước gì mà thành đen tối vậy?”
Phọt!
Bàn tay nắm hộp sữa của cô bóp chặt, chiếc hộp giấy xấu số móp lại nhăn nhúm như thể một tờ giấy nháp, sữa còn trong hộp lập tức tràn ra làm ướt đẫm bàn tay của ai đó. Ngân cảm thấy mình sắp phát điên, con mắt cô đã trợn ngược, hơi thở hổn hển. Đây gọi là người ta đào hố, còn mình thì tự nguyện nhảy vào.
Thu thản nhiên cầm hộp sữa còn nguyên vẹn, lành lặn của mình, chậm rãi hút, con mắt lá dăm mang theo ý cười, lại vừa lúng liếng mê người liếc mắt đưa tình với kẻ đang thở dốc bên cạnh. Cô thờ ơ chống cằm, lười biếng cầm ống hút. “Nóng như vậy? Có cần giúp mày hạ hỏa không?”
Ngân lập tức đập đầu xuống bàn. Yêu nữ! Bạn cô rõ ràng là yêu nữ. Hạ cái đầu mày!!
Đang lúc tâm trạng cô xuống dốc không phanh thì đột nhiên một giọng nói làm cho cô bừng tỉnh. “Xin lỗi.”
“Hả?” Ngân lơ mơ ngẩng đầu, trên chiếc trán bướng bỉnh đã lằn lên một vết đo đỏ.
“A, mình.. mình có 2 vé xem phim cuối tuần. Bạn có..” Cậu con trai với gương mặt tròn tròn cùng với chiếc kính gọng đen dầy cộp, trên người mặc 1 chiếc áo sơ mi kẻ cộc tay sơ vin thẳng thắn y như cái dáng chào cờ của cậu ta lúc này.
“Không thể!” Cô lập tức cắt ngang lời cậu ta, giọng nói rất lạnh nhạt, giống như một con dao vừa mới cắm xuống mặt bàn.
“A.. nhưng mà..” Cậu lúng túng không biết nói câu gì.
“Xin lỗi, cuối tuần mình bận rồi!” Cô lạnh nhạt rút khăn giấy ở gần đó bắt đầu lau tay. Sữa tươi thật là nhớp.
“Vậy giữa tuần?” Cậu ta tràn đầy chờ đợi.
Ngân nghiêng đầu, con mắt trở nên sắc bén giống như con dao bầu mới được mài sắc, thỉnh thoảng còn bắn ra vài tia hàn quang.
“A, mình biết.. mình biết rồi! Xin lỗi đã làm phiền cậu!” Cậu con trai mặt mày đã xám xanh, mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên thái dương mập mạp của cậu, nói vừa dứt lời cậu lập tức chạy một mạch khỏi hiện trường.
“Xã hội thật tàn khốc!” Thu chống cằm thản nhiên nói.
“Vẫn còn có thể sống được!” Ngân thờ ơ vứt khăn giấy vào thùng rác, vừa khinh bỉ nhìn cái kẻ vừa cảm thán kia. Mày tưởng mày hiền lành lắm sao?
“Bí đỏ thật đáng thương. Mày thật thiếu trách nhiệm!” Thu nghiêm mặt, giơ cao ngọn cờ chính nghĩa với con bạn thân.
“Thiếu trách nhiệm cái khỉ!” Ngân tức giận trừng cô.
“Đã tỏ tình với người ta làm cho người ta xao động rồi, giờ lại để trái tim non nớt của bí đỏ một mình cô đơn! Đáng thương!” Vừa nói, Thu vừa khẽ lắc đầu, giọng điệu vô cùng truyền cảm.
Ngân liền nhoài người, vươn tay bá cổ con bạn thân, gương mặt cô cười thật “thân thiện”, khe khẽ nói bên tai nó. “Mày biết tao đang nghĩ gì không?”
“Nghĩ cái gì?” Thu tò mò hỏi.
“Mày nghĩ sao nếu tao thay mày trả lời thư của fan hâm mộ?” Ngân nhướng nhướng cặp lông mày, con mắt cười giảo hoạt nhìn ai đó.
“Mày..” Thu tức giận huých con bạn thân một cái thật mạnh, sau đó tức giận đứng phắt dậy bỏ đi.
Ngân sung sướng cười khanh khách. Cái này không thể trách cô, là nó khơi mào trước. Ai bảo nó luôn chạm vào nỗi đau tỏ tình nhầm trong wc của cô. Nó nghĩ cô không bị đả kích sao? Ai mà ngờ cái tên dành đến 60% thời gian đi học để ở trong toa lét trường ấy lại có thể cảm động vì lời tỏ tình của cô. Không, suy nghĩ kĩ lại thì chắc chắn không phải do lời tỏ tình có hàm xúc, mà là cuộn giấy vệ sinh đưa đúng thời điểm. Đúng là “một miếng khi đói bằng một gói khi no”. Ngân thở dài. Có lẽ chị dâu cô nói không sai, nhà cô có vẻ như có thù với 2 chữ “tỏ tình”. Nghe giang hồ đồn đại, vào cái ngày anh cả của cô tỏ tình trời đang quang đãng cũng lập tức nổi sấm to gió lớn, theo như chị gái xinh đẹp của dự báo thời tiết đưa tin cơn bão cấp 6 vừa chuyển hướng không đi vào Trung Quốc mà tiến thẳng vào nước ta. Tuy cô không đến mức trời đất bất dung như anh cả, nhưng cũng không được thành công cho lắm. Nghĩ tới đây cô đưa mắt nhìn về phía bàn của bí đỏ, chỉ thấy cậu ta đang nhìn cô từ lúc nào, khi 2 mắt đụng phải nhau cậu ta liền cúi đầu, cái tai đỏ ửng. Ngân hơi nhíu mày. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, cậu ta có cần đi vào wc nữa không?
Rời khỏi chỗ bí đỏ, cô lại nhìn cái canteen đang hỗn loạn vì đám phóng viên đang chạy đông chạy tây kiếm tin như mọi ngày. Trong lòng cô cảm thán, đúng là làm việc cho người thật vất vả. Đột nhiên một bóng dáng quen thuộc lọt vào mắt cô, Trần Hải Nam.
Hôm nay, hắn mặc một chiếc áo T-shirt màu đen, cùng với một chiếc quần bò trắng tinh. Dáng người không gầy cũng không béo, rất cân đối. Có lẽ bởi vì hắn hay chơi thể thao, nên bắp tay có hơi rắn chắc, thân hình cũng có vẻ cứng cỏi hơn người bình thường. Nếu so sánh với tên tủ lạnh thì đúng là một trời một vực. Tên tủ lạnh kia cả người gầy gò, làn da có chút tái nhợt, dáng người dong dỏng có thêm vài phần ẻo lả. Trái ngược với Nam, hắn ta cứng cỏi, làn da lại hơi rám nắng có vẻ rất khỏe khoắn. Đúng là, Nam vẫn hơn. Khoan. Khoan đã!
Ngân trợn trừng mắt. Cô vừa làm cái gì? Sao lại đem 2 người so sánh với nhau? Họ vốn là 2 người hoàn toàn không liên quan tới nhau mà! Cô đang nghĩ cái gì thế này? Đúng là bị một chai nước khoáng của hắn làm cho “mát” đầu rồi. Ngân buồn bực vò đầu, nhưng đôi mắt dần trở nên mờ mịt.
Phòng thực hành khoa công nghệ toán tin, một đám con trai đang trâu đầu lại nhìn màn hình máy tính, đôi khi lại phá lên cười. Phòng học lúc này không giống như lớp học, dường như cái chợ hay hàng net có vẻ thực tế hơn.
“Mày không xem à? Rất vui!” Long cười hớn hở, liếc mắt nhìn thằng bạn thân vẫn thờ ơ như mọi ngày ngồi trong góc không biết đang làm cái gì.
“Không!” Hải Anh lạnh như băng trả lời. Con mắt hắn vẫn chăm chú nhìn vào quyển sách trên tay, gương mặt hắn không chút biểu cảm, giống như mọi tiếng ồn xung quanh không liên quan tới hắn.
“Haizz~ Cái tên này, không có chút thú vui nào hết!” Long buồn bực thở dài. Bạn hắn lạnh giống như tảng băng.
“Ế! Đó không phải là cô bé dễ thương sao?” Long thích thú reo lên.
Hắn vẫn chỉ im lặng, gương mặt lạnh băng giống mọi ngày.
“Mày nhìn xem, mày nhìn xem. Đúng là cô bé tỏ tình với mày đúng không?” Long kéo tay hắn, muốn hắn rời mắt khỏi quyển sách nhàm chán một chút.
Nhưng người nào đó rất vô trách nhiệm, lại không có tinh thần hợp tác. Hắn vẫn thờ ơ ngồi trên ghế, giống như mọi việc hoàn toàn không liên quan đến hắn.
“Này này, đúng là cô ấy phải không?” Thấy thằng bạn dửng dưng nhưng Long vẫn không chịu buông tha, hắn với tay giật giật tay áo kẻ nào đó.
Hải Anh hơi đảo mắt liếc nhìn bàn tay đang giật áo mình của người nào đó, rồi lạnh nhạt “ừ” một tiếng. Gương mặt chẳng hề quan tâm.
“Cô ấy không phải đợi mày chứ?” Long thích thú nhìn sang bên cạnh. Mấy ngày nay hắn nghỉ học, nghe đám bạn nói tên này đi cùng một cô bé nào đó.
“Không!” Hải Anh lạnh nhạt trả lời, đôi mắt vẫn không rời khỏi khỏi những hàng chữ.
“Ế! Đó không phải thằng Nam sao?” Long hơi sửng sốt hỏi.
Hắn vẫn trầm ngâm ngồi 1 chỗ, ánh mắt cũng không hề động đậy, bàn tay nhẹ nhàng lật trang sách. Tâm trạng đông lạnh làm cho người đối diện cũng không hiểu nổi hắn đang muốn cái gì.
“Mày thật không quan tâm?” Long cẩn thận quay sang người bên cạnh, muốn nhìn xem hắn có chút phản ứng nào không, nhưng hoàn toàn không có.
Phịch!
Long hơi giật mình nhìn quyển sách dày cộp vừa bị đóng lại, cả người hắn cương cứng, thân thể hơi lùi lại phía trong. Bạn của hắn rất lạnh, cái này từ đầu hắn đã biết, nhưng bây giờ lại càng đặc biệt lạnh hơn.
“Ồn ào!” Hải Anh lạnh nhạt đứng dậy, cầm theo quyển sách sải bước đi ra ngoài.
Đợi khi cánh cửa kính phòng máy đóng lại, Long mới dám giãn người ra thở hổn hển. Đáng sợ! Thật đáng sợ. Tên đó hình như vừa nổi giận. Cứ mỗi lần nhắc tới tên kia là hắn lại bão nổi, đáng sợ đáng sợ. Bây giờ ai đụng tới hắn thì đúng là số đen đủi.
Bước qua. Bước lại! Bước qua, lại bước lại.
Ngân buồn bực cắn cắn móng tay, bàn chân vẫn tiếp tục bước không ngừng, con mắt tinh nghịch mọi ngày giờ đảo lại đảo, đảo lại đảo. Đảo mãi nhưng cô vẫn không thể suy nghĩ nổi điều gì. Cặp lông mày đen nhíu lại tựa như con sâu đo đang bò, gương mặt buồn bực như người bị trĩ lâu ngày.
“Ai!” Ngân kêu rên, cánh mũi cao thẳng của cô vừa đập phải cái gì vậy? Giữa đường còn có cột điện sao? Tên nào thiết kế vô duyên như vậy. Vừa xoa xoa cánh mũi, cô vừa chậm chạp mở mắt, nhưng đập vào mắt không phải là 1 khối bê tông cột điện mà là một thứ đáng lý không nên có ở đây.
“Tủ lạnh?” Cô kinh ngạc nhìn kẻ đang đứng đối diện với mình. Không phải đang giờ học sao?
Hắn thờ ơ liếc nhìn cô một cái, cặp lông mày màu đen hơi nhăn lại. Sau đó, lạnh nhạt lướt qua người cô, rời đi.
“A, tủ lạnh. Khoan đã! Khoan đã!” Ngân vội vàng vắt chân lên cổ bám theo kẻ nào đó.
Hắn im lặng không để ý tới cô.
“Anh học IT phải không?” Cô chớp chớp đôi mắt, rất nịnh nọt hỏi hắn.
Hắn vẫn chỉ im lặng.
“Anh biết đột nhập vào web trường thế nào chứ?” Cô vẫn tiếp tục hỏi.
Hải Anh lại sải bước nhanh hơn một chút, gương mặt thờ ơ không chút biểu tình.
“Web trường có thể xâm nhập không?” Ngân bước ngang hàng với hắn, hơi nghiêng đầu sang nhìn hắn dò xét.
Nhưng người nào đó lại hoàn toàn không có chút biểu cảm, chỉ lặng lẽ bước đi, tiến thẳng về phía canteen.
“Này, trả lời đi chứ!” Cô buồn bực hơi nhíu mày.
Chân hắn vững vàng bước lên những bậc tam cấp.
“Muốn truy ra địa chỉ đăng bài viết chắc không thể phải không?” Cô lại tiếp tục hỏi.
Hắn vươn tay mở cánh cửa kính trong suốt, một luồng khí mát lạnh của điều hòa liền phả ra như muốn hòa tan cái nóng của tiết trời bên ngoài. Hải Anh như hoàn toàn không cảm nhận được sự thay đổi nhiệt độ, hắn bước vào canteen rồi hướng thẳng quầy hàng đi tới.
Ngân thấy hắn không thay đổi tốc độ, gương mặt thỏa mãn vì hơi lạnh liền cứng đơ, chân trước chân sau vội vàng đuổi theo tủ lạnh.
“Này, nói gì đi chứ!”
Hắn im lặng, đi tới định cầm một chiếc sandwich. Ngân thấy bàn tay hắn vươn ra, liền nhanh như chớp lấy liền 2 chiếc sandwich đưa cho hắn.
Hải An him lặng, nhìn 2 chiếc bánh được dâng lên trước mặt mình, con mắt lạnh nhạt quét nhìn gương mặt người nào đó.
Ngân ngoan ngoãn 2 tay dâng bánh, gương mặt còn phải cố kéo lên cười gượng vài tiếng nịnh nọt.
Hắn nhìn cô khoảng 5 giây, dường như đang suy tính cái gì. Khi cô một thân toát mồ hôi trước con mắt lợn luộc của tủ lạnh, thì đột nhiên trên tay cô trống trơn. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn lòng bàn tay trống không của mình.
Hắn im lặng xoay người đi tới quầy tính tiền.
Ngân không biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng không biết khi những chiếc bánh sandwich kia bị lấy khỏi tay, trái tim cô dường như cũng nhẹ bẫng như tay cô lúc ấy. Bất giác khóe môi cô cong lên, bước chân vội vàng đuổi theo hắn.
Vẫn là một buổi trưa hè nóng nực, vẫn là sân trường vắng bóng người qua lại, vẫn là chiếc ghế đá dưới tàng cây cổ thụ, vẫn là món bánh sandwich cho bữa trưa vội vàng, vẫn là cô mở miệng còn hắn thì im lặng.
“Anh khao tôi sandwich, nên mời anh uống nước coi như huề nha!” Ngân vui vẻ giơ 2 chai nước ướp lạnh ra trước mặt hắn.
Hải Anh hơi liếc nhìn cô, rồi rất nhanh xoay đầu tiếp tục ăn bánh của mình.
Người gì kiêu ngạo. Ngân bĩu môi, ngồi xuống ghế cạnh hắn. “Anh uống thứ nào? Dâu? Cam?”
Hắn thờ ơ lật quyển sách để trên đùi, miệng chậm chạp nhai không hề phát ra tiếng động.
Ngân nghiến răng cái két. Muốn cậy miệng tên tủ lạnh này, đúng là khó hơn lên trời. Cô lạnh nhạt đặt 2 lon nước lạnh xuống ghế, cầm lấy chiếc sandwich của mình bắt đầu bóc bao nilong bên ngoài.
“Uống gì tự lấy đi!” Cô lạnh nhạt nói, chậm chạp cắn một miếng sandwich. Không có ớt vẫn ngon hơn rất nhiều.
Cả hai người đều rơi vào trầm lặng. Hắn vừa ăn vừa đọc sách của hắn, còn cô vừa cắn sandwich vừa nhìn ngó xung quanh.
Hôm nay trời rất xanh, ánh nắng nóng nực mùa hè đôi khi cũng có chút tác dụng đấy chứ. Cô nheo mắt lại, một vài tia nắng xuyên qua tàng cây rơi xuống gò má mềm mại của cô, bất giác cô hơi nghiêng đầu, vươn bàn tay ra để những tia nắng rơi thẳng xuống tay mình. Thời gian như chậm chạp nhích từng giây từng giây một, tiếng ve sầu hôm nay đột nhiên trở nên êm dịu khác thường, làm cho người ta cảm thấy thư thái.
Hắn lơ đễnh nghiêng đầu, liền nhìn thấy bàn tay đang nghịch ngợm những tia nắng của cô, ánh mắt lạnh nhạt hơi dời về phía gương mặt của cô. Khi nụ cười của cô rơi vào trong đáy mắt, cặp lông mày của hắn liền nhăn lại.
Ngân còn đang mải miết nghịch ngợm, nào có biết có kẻ đang triệt để khinh bỉ mình. Tâm trạng của cô đang rất tốt, nên giọng nói lanh lảnh đầy sức sống của cô liền trở nên mềm mại hơn.
“Thật ra ăn trưa bên ngoài cũng thoải mái lắm.” Không có đám phóng viên của tạp chí BRKCV săm soi xem bạn đang làm gì, không có ánh đèn flash thi thoảng lại nháy nháy tựa như chập điện trong phòng, không có những tiếng ồn ào náo nhiệt, không có những tin đồn lan truyền còn nhanh hơn bệnh dịch, không có đám con gái nói 3 câu thì hất tóc đến 2 lần như thể đang là người mẫu độc quyền cho 1 hãng dầu gội, không có đám con gái thi thoảng thì thầm to nhỏ ra vẻ thần bí, cao thâm trong khi bất cứ tên chó săn nào cũng biết đám đó đang nói xấu ai, lại càng không có đám người tự xem mình hơn người khác, ngồi trên bàn ăn chỉ cao mấy chục phân lại cứ nghĩ mình đang đứng trên nóc xã hội.. Ở bên ngoài sân trường thứ gì cũng không có. Cô hơi nghiêng đầu nhìn sang kẻ bên cạnh. Ở đây chỉ có 1 cái tủ lạnh luôn tựa lưng vào ghế im lặng.
Dựa người vào băng ghế, Ngân khẽ cười. “Con trai thật kỳ lạ!”
Hắn vẫn tiếp tục ăn và đọc sách, đến lông mày cũng không nhúc nhích dù 1 cm.
Cô hơi nhíu mày, con mắt đen láy sáng lấp lánh lấp lánh. Cô rất nghiêm túc nói với hắn. “Anh thật là kỳ lạ!”
Lần này, người nào đó cuối cùng cũng cử động. Hắn hơi nghiêng đầu, gương mặt giống như không hiểu nhìn cô.
Ngân nhíu mày. Làm gì nhìn tôi như sinh vật lạ? Người kỳ lạ là anh mới phải. Tôi là người hoàn toàn bình thường có được không?
Hắn lại tiếp tục nhìn cô không chớp mắt, gương mặt giống như đang nghiên cứu cái gì đó.
“Con trai đúng là sinh vật quá nguy hiểm!” Ngân lấy tay lau mồ hôi trên trán. Trời nóng quá. Đúng là rất nóng.
Hắn vẫn tiếp tục soi mói không rời.
Ngân thực sự cảm thấy, nếu hắn tiếp tục soi thì dù sức khỏe của cô có tốt đến đâu, hắn cũng có thể nội soi ra vài viên sỏi. Mà kể cả không có sỏi, mà tên tủ lạnh kia vẫn tiếp tục dùng tia X cường độ cao này để bắn về phía cô, cô chắc chắn sẽ bị nhiễm phóng xạ. Cho nên, vì sức khỏe ngày mai, cô chỉ có thể đánh tan sự chú ý của hắn.
“Anh nói xem ai cũng kỳ quặc như anh à?”
Hắn trừng mắt.
Ngân kinh ngạc đến ngừng thở. Dù chỉ 1 giây thôi, cô rõ ràng cảm nhận hắn bắn tia hủy diệt sang chỗ cô. Đúng là nguy hiểm. Nguy hiểm quá.
“Nhỏ mọn. Làm gì trừng mắt như nhìn kẻ thù như vậy? Tôi lại không thiếu nợ anh!” Cô buồn bực làu bàu.
Hắn vẫn tiếp tục nhìn cô như để nghiên cứu vấn đề gì đó.
Ngân dĩ nhiên không dám đi độ mắt với cái tủ lạnh. Dù sao hắn có thể bắn ra tia hủy diệt, cô lại chỉ có súng bắn ruồi vô hại. Thực lực chênh lệch quá xa, đâu ai ngu dại 1 chọi 1 với hắn. Cho nên, cô nhìn trời nhìn đất, nhìn cây nhìn lá, nhìn đá dưới chân, nhìn sách hắn đang đọc cũng không nhìn hắn. Nhưng mới nhìn thấy tựa đề quyển sách cô đã muốn đập đầu vào tường.
“Hiện đại đúng là hại điện!” Cô tức giận nghiến răng. Cái gì gọi là “thủ thuật vượt tường lửa”? Còn không phải là hack sao?
Hắn vẫn tiếp tục nghiên cứu cô rất nghiêm túc.
Ngân với tay cầm lấy quyển sách dày cộp của hắn, lật trái, lật phải như muốn moi toàn bộ dữ liệu bên trong ra.
“Anh không thể giúp tôi sao?” Cô buồn bực nhìn thẳng vào hắn như cầu cứu.
Trả lại cho cô chỉ là một gương mặt… hết sức nghiêm túc.
Ngân thực sự cảm thấy, cái mặt của hắn nếu dán thêm bên cạnh 1 tờ cáo phó, mọi người đảm bảo sẽ vô cùng thương tiếc cho xem.
“Thôi đi thôi đi! Biết là cái tủ lạnh như anh chẳng tốt bụng đi giúp đỡ người khác đâu. Tôi tự nghĩ cách vậy.”
Hắn vẫn chỉ.. im lặng.
“Phải rồi! Anh học IT chắc chắn phải có bạn cùng lớp chứ! Giới thiệu cho tôi 1 người được không?” Cô vẫn ôm 1 tia hy vọng cuối cùng, ánh mắt rất chờ mong nhìn hắn.
Nhưng người nào đó chỉ im lặng… nhìn.
“Được rồi! Được rồi! Không giúp thì không giúp!” Cần gì phải nội soi người khác như vậy.
Ngân buồn bực dựa vào thành ghế, trong đầu đang có tưởng tượng xem cái viễn cảnh tương lai của cô sẽ thế nào. Nếu như bọn họ tìm được người gửi bài viết là ai, như thế đám phóng viên của cái chợ rau ấy sẽ làm gì? Vì săn tin họ có thể dẫm đạp lên nhau, vậy để câu kéo 1 kẻ ngoại đạo vào tạp chí chắc cũng không đến nỗi nào đâu nhỉ? Nhưng cái tên chủ biên biến thái kia, không dễ đối phó. Dù sao hắn ta cũng là đàn em của anh ba, bình thường mới là chuyện lạ. Càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, trong đầu cô chưa gì đã hiện ra những tiêu đề trên tạp chí lần sau. Những dòng title như “Hé lộ bí mật ẩn số X”, hay “Người mang bí danh tên X, anh là ai?” hay “X một đại lượng đã được tìm thấy”, hay như “x, một thiên tài hay vẫn là kẻ biến thái?”… Mới nghĩ tới đây thôi mồ hôi cô đã bắt đầu chảy ròng ròng. Búa rìu của dư luận rất lợi hại, cái này cô biết. Cũng như khi bài báo về tên Trần Hải Nam của cô được tung ra, nghe giang hồ đồn đại số lượng fan hâm mộ trang cá nhân của hắn đã tăng vọt lên 30%, và 30% mới gia nhập ấy trước đây từng là thành viên tích cực của câu lạc bộ yêu cuồng dại, nhân loại đầy tình thương. Nghe thì có vẻ rất bác ái, nhưng điều kiện tham gia câu lạc bộ cũng rất đơn giản: Thứ nhất bạn phải mang giới tính đực (lấy cấu tạo sinh học làm cơ sở đánh giá); thứ hai: bạn phải yêu thương các bạn “đồng” lứa như chính sinh mạng mình (có thể xem là 1 hình thức tự kỷ). Phải phải. Các bạn đoán không sai, tôn chỉ của hội yêu cuồng dại, nhân loại đầy tình thương này chính là: chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho đàn ông. Và sau bài viết đầy xúc động về học sinh N khoa báo chí, nhóm người đầy “tình thương” này đã quyết định yêu thương người nào đó. Phản ứng của người trong cuộc? Dĩ nhiên là phẫn nộ. Chính vì thế cho nên, hắn không quảng ngại xa xôi, lặn lội từ dãy nhà A xuống dãy nhà E để tìm một kẻ có thể truy ra địa chỉ ip của kẻ mang bí danh X để có thể trả thù.
“Trần Hải Nam chết tiệt! Tại sao phải đuổi cùng giết tận như thế chứ!” Cô tức giận làu bàu. Hắn ta bực mình, còn cô thì sao? Người tỏ tình thất bại nhiều nhất? Đáng giận!
Trong khi còn đang chìm đắm trong thì hận của bản thân, cô hoàn toàn không để ý đến cái tủ lạnh đang nhìn cô đăm đăm. Cặp lông mày của hắn hơi nhíu lại.
“Anh nói xem hắn có phải quá đáng không?” Ngân đột nhiên quay sang nhìn tủ lạnh, như để trút bầu tâm sự. “Hắn tưởng tôi không có cách phá hắn chắc? Tôi là ai chứ?” Ngân vênh mặt lên nói. Nhưng chỉ có cô mới hiểu, cô chẳng quen ai bên khoa công nghệ thông tin cả.
“Giúp!” Một giọng nói rất thản nhiên vang lên.
“Phải tôi nhất định tìm người..” Còn đang cảm xúc lên cao cô liền hùa theo hắn, nhưng mới nhắc đến từ đó cô liền dường lại. Kinh ngạc quay đầu nhìn tủ lạnh. “Anh vừa nói gì?”
“Giúp!” Hắn chỉ thờ ơ lặp lại.
Ngân há hốc miệng. Đại ca anh đang đùa tôi sao? “Anh.. anh giúp tôi?”
Hải Anh im lặng liếc nhìn cô 1 cái, rồi mới chậm chạp điểm nhẹ đầu.
Được rồi, cô thừa nhận. Hắn không chỉ kỳ lạ còn vô cùng bất bình thường. Hắn ta vừa mới gật đầu đúng không nhỉ? Không lý nào. Ngân lo lắng nhìn lên bầu trời, ngóng trông những biến đổi kinh người của thời tiết.
Hắn nhìn cô im lặng không nói gì. Sau đó lại lặng lẽ đứng thẳng người dậy.
“Ê! Anh đi đâu đó? Anh đi đâu vậy? Cẩn thận tối nay sẽ có bão to mất!.. Này, anh nghe tôi nói gì không? Đợi tôi!”
/20
|