Cô ăn xong, liền đứng dậy thu dọn chén đũa giúp bà quản gia, bà đã lắc đầu từ chối sợ ảnh hưởng đến thời gian của hai người, cô lại phản đối, nhất quyết giúp đỡ bà, càng có thời gian ở đây làm việc cô càng có cơ hội trốn tránh anh. Anh không hề lên tiếng, sự im lặng đến đáng sợ, anh chậm rãi, thư thả bước đến sofa, cầm báo lên đọc. Cử chỉ điềm đạm, tập trung cao độ vào tờ báo, không biết trong đó có gì khiến anh tập trung đến vậy. Cô rửa bát xong, rón rén chậm rãi bước đến cầu thang, nhìn anh tập trung không để ý đến xung quanh liền mừng rỡ vội vội vàng vàng chạy lên lầu.
Đi chậm thôi, còn có sức để giải bài tập
Tiếng nói trầm ấm của anh vang lên, cô giật thót mình, đứng lại, chầm chậm quay về sau lưng, bắt gặp ánh mắt chim ưng của anh đang nhìn chằm chằm vào cô.
Hôm nay... Có rất nhiều cần làm, hôm khác tôi sẽ làm bù nhé?
Cô cười cười, cử chỉ lúng túng, gãi đầu, tìm một lí do, anh không hề lên tiếng đáp trả, bước lên trước cô một bước, bế xốc cả thân thể nhỏ bé của cô nằm gọn trong lòng của anh.
Anh...anh làm gì vậy? Thả tôi ra...
Cô bất ngờ, theo quán tính kháng cự, cố gắng cựa người, vũng vẫy thoát khỏi, anh vẫn bình thản bước tiếp, không hề có ý định buông tha cho cô. Cô đánh vào ngực anh, tiếng la hét cho dù to thế nào cũng trở nên vô ích. Anh đột nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm vào cô, cô trợn mắt tròn xoe nhìn anh, tim đập mạnh liên hồi, cảm giác hồi hộp lan toả xung quanh cơ thể.
Suỵt, ngôi nhà này...không chỉ có riêng mình chúng ta!
Ý thức của cô chợt thất tỉnh. Phải rồi, nếu cô cứ tiếp tục la hét chẳng chắc nào khiến người khác càng hiểu lầm. Cô cắn cắn môi, im lặng, uỷ khuất không dám lên tiếng. Đến phòng của cô, ánh mắt sắc bén nhìn cô, ra lệnh cho cô mở cửa, cô không lên tiếng, chỉ gật đầu nhẹ, vớ bàn tay nhỏ bé của mình mở cửa. Anh bế cô bước vào, căn phòng khá bề bộn, lúc nãy cô vẫn chưa dọn dẹp kịp thời, mặc dù anh đã lên tiếng.
Đến nơi rồi, thả tôi xuống
Á!
Cô hoảng hốt kêu lên một tiếng, anh không nói không rằng, lại thả cô xuống giường một cách mạnh bạo mà không hề nói trước. Cô cắn môi, ấm ức, xoa xoa lưng. Tên này ngày càng đáng ghét.
Đây là tất cả dạng bài tập đã được học trên lớp, bây giờ cần luyện tập lại
Anh bước đến bàn học, lấy ra từ học bàn của cô một xấp giấy. Cô há hốc, đầu hơi choáng khi nhìn thấy xấp giấy khủng khiếp từ hộc bàn của mình.
Tại...tại sao chúng lại để vào bàn...
Cô ấp a ấp úng thốt không lên lời, chậm rãi tiến đến cầm lấy nó, nhìn chằm chằm vào chúng. Rõ ràng đã học qua, nhưng cô lại chẳng nhớ gì về chúng, những kiến thức đều theo gió bay đi.
Anh kéo ghế ra, ánh mắt nhìn cô, biểu hiện ra lệnh cho cô ngồi xuống. Cô áp lực, ngồi xuống cầm bút. Câu hỏi của cô vẫn chưa được giải đáp khiến cô vẫn ấm ức trong lòng, không tài nào tập trung.
Mỗi một bài học của em, tôi đều có làm sẵn bài luyện tập gửi quản gia cho vào hộc bàn
Tại sao, tại sao anh không hề nói cho tôi biết?
Cô nhíu mày lên tiếng, không ai nói, cô chẳng biết nó ở đâu, bao nhiêu ngày dồn lại chúng đã trở thành núi bài tập không thể nào leo kịp. Anh đúng là trêu người người khác mà...
Là do thái độ học tập không tốt
Bây giờ, chăm chỉ làm hết nó đi, rất nhiều môn đang đợi
Thấy cô không trả lời, anh bổ sung thêm một câu nữa, cô vừa nghe anh dứt lời liền mở ngăn tiếp theo, lại là một xấp tài liệu của môn khác. Những môn cô học kém đều được gói gọn trong hộc bàn...
Anh không nói gì, chỉ tay vào xấp giấy trước mặt của cô, lên tiếng.
Một tiếng sau, nộp bài
Giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tai của cô, giọng nói ấm nhưng lời nói lại ngược lại, cô cầm bút, bắt đầu giải từng câu.
Anh quan sát cô một lát, nhìn thấy sự chăm ngoan của cô liền hài lòng, đứng dậy.
Dương...Anh...đi đâu vậy?
Đột nhiên quay sang thấy anh đứng dậy, trong vô thức cô liền buộc miệng lên tiếng. Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn vào sâu trong đáy mắt của cô. Cô nhận ra được mình đã sai gì đó trong lời nói, vội vã bụm miệng, quay mặt vào chỗ khác. Anh không hề trả lời, chỉ lặng lẽ bước ra khỏi phòng, trước khi đi anh còn nhìn cô với cặp mắt ra lệnh, ngước mắt nhìn thời gian đồng hồ đang trôi qua khá nhanh.
Căn phòng hiện tại chỉ còn mình cô, chắc có lẽ anh đã bận làm việc, làm gì có thời gian dành trọn thời gian cho cô. Cô lắc lắc đầu, cả cơ thể mỏi mệt, liền nằm xuống bàn. Ngoài trời đang mưa, từng hạt mưa rơi tí tách, gió luồn vào khe cửa sổ, khiến cho không khí se se lạnh, những sợi tóc may của cô khẽ phấp phới. Cô lấy bịch bánh snack trong cặp nhâm nhi, tận hưởng thời tiết mát lành.
...
Anh bước vào phòng làm việc của mình, liền có điện thoại từ Lâm Đồng, đúng như lời hứa, giờ này Lâm Đồng sẽ báo cáo kết quả điều tra của mình. Anh áp điện thoại vào tai, không hề lên tiếng, Lâm Đồng lập tức hiểu rõ, đây là phong cách làm việc của anh, người tìm anh sẽ là người mở lời trước.
Em đã tìm gặp bác sĩ theo dõi cho tiểu thư, anh có muốn gặp gỡ để trò chuyện rõ ràng thêm không ạ? Hay em sẽ tự thảo luận...
Sắp lịch hẹn cho tôi!
Đi chậm thôi, còn có sức để giải bài tập
Tiếng nói trầm ấm của anh vang lên, cô giật thót mình, đứng lại, chầm chậm quay về sau lưng, bắt gặp ánh mắt chim ưng của anh đang nhìn chằm chằm vào cô.
Hôm nay... Có rất nhiều cần làm, hôm khác tôi sẽ làm bù nhé?
Cô cười cười, cử chỉ lúng túng, gãi đầu, tìm một lí do, anh không hề lên tiếng đáp trả, bước lên trước cô một bước, bế xốc cả thân thể nhỏ bé của cô nằm gọn trong lòng của anh.
Anh...anh làm gì vậy? Thả tôi ra...
Cô bất ngờ, theo quán tính kháng cự, cố gắng cựa người, vũng vẫy thoát khỏi, anh vẫn bình thản bước tiếp, không hề có ý định buông tha cho cô. Cô đánh vào ngực anh, tiếng la hét cho dù to thế nào cũng trở nên vô ích. Anh đột nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm vào cô, cô trợn mắt tròn xoe nhìn anh, tim đập mạnh liên hồi, cảm giác hồi hộp lan toả xung quanh cơ thể.
Suỵt, ngôi nhà này...không chỉ có riêng mình chúng ta!
Ý thức của cô chợt thất tỉnh. Phải rồi, nếu cô cứ tiếp tục la hét chẳng chắc nào khiến người khác càng hiểu lầm. Cô cắn cắn môi, im lặng, uỷ khuất không dám lên tiếng. Đến phòng của cô, ánh mắt sắc bén nhìn cô, ra lệnh cho cô mở cửa, cô không lên tiếng, chỉ gật đầu nhẹ, vớ bàn tay nhỏ bé của mình mở cửa. Anh bế cô bước vào, căn phòng khá bề bộn, lúc nãy cô vẫn chưa dọn dẹp kịp thời, mặc dù anh đã lên tiếng.
Đến nơi rồi, thả tôi xuống
Á!
Cô hoảng hốt kêu lên một tiếng, anh không nói không rằng, lại thả cô xuống giường một cách mạnh bạo mà không hề nói trước. Cô cắn môi, ấm ức, xoa xoa lưng. Tên này ngày càng đáng ghét.
Đây là tất cả dạng bài tập đã được học trên lớp, bây giờ cần luyện tập lại
Anh bước đến bàn học, lấy ra từ học bàn của cô một xấp giấy. Cô há hốc, đầu hơi choáng khi nhìn thấy xấp giấy khủng khiếp từ hộc bàn của mình.
Tại...tại sao chúng lại để vào bàn...
Cô ấp a ấp úng thốt không lên lời, chậm rãi tiến đến cầm lấy nó, nhìn chằm chằm vào chúng. Rõ ràng đã học qua, nhưng cô lại chẳng nhớ gì về chúng, những kiến thức đều theo gió bay đi.
Anh kéo ghế ra, ánh mắt nhìn cô, biểu hiện ra lệnh cho cô ngồi xuống. Cô áp lực, ngồi xuống cầm bút. Câu hỏi của cô vẫn chưa được giải đáp khiến cô vẫn ấm ức trong lòng, không tài nào tập trung.
Mỗi một bài học của em, tôi đều có làm sẵn bài luyện tập gửi quản gia cho vào hộc bàn
Tại sao, tại sao anh không hề nói cho tôi biết?
Cô nhíu mày lên tiếng, không ai nói, cô chẳng biết nó ở đâu, bao nhiêu ngày dồn lại chúng đã trở thành núi bài tập không thể nào leo kịp. Anh đúng là trêu người người khác mà...
Là do thái độ học tập không tốt
Bây giờ, chăm chỉ làm hết nó đi, rất nhiều môn đang đợi
Thấy cô không trả lời, anh bổ sung thêm một câu nữa, cô vừa nghe anh dứt lời liền mở ngăn tiếp theo, lại là một xấp tài liệu của môn khác. Những môn cô học kém đều được gói gọn trong hộc bàn...
Anh không nói gì, chỉ tay vào xấp giấy trước mặt của cô, lên tiếng.
Một tiếng sau, nộp bài
Giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tai của cô, giọng nói ấm nhưng lời nói lại ngược lại, cô cầm bút, bắt đầu giải từng câu.
Anh quan sát cô một lát, nhìn thấy sự chăm ngoan của cô liền hài lòng, đứng dậy.
Dương...Anh...đi đâu vậy?
Đột nhiên quay sang thấy anh đứng dậy, trong vô thức cô liền buộc miệng lên tiếng. Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn vào sâu trong đáy mắt của cô. Cô nhận ra được mình đã sai gì đó trong lời nói, vội vã bụm miệng, quay mặt vào chỗ khác. Anh không hề trả lời, chỉ lặng lẽ bước ra khỏi phòng, trước khi đi anh còn nhìn cô với cặp mắt ra lệnh, ngước mắt nhìn thời gian đồng hồ đang trôi qua khá nhanh.
Căn phòng hiện tại chỉ còn mình cô, chắc có lẽ anh đã bận làm việc, làm gì có thời gian dành trọn thời gian cho cô. Cô lắc lắc đầu, cả cơ thể mỏi mệt, liền nằm xuống bàn. Ngoài trời đang mưa, từng hạt mưa rơi tí tách, gió luồn vào khe cửa sổ, khiến cho không khí se se lạnh, những sợi tóc may của cô khẽ phấp phới. Cô lấy bịch bánh snack trong cặp nhâm nhi, tận hưởng thời tiết mát lành.
...
Anh bước vào phòng làm việc của mình, liền có điện thoại từ Lâm Đồng, đúng như lời hứa, giờ này Lâm Đồng sẽ báo cáo kết quả điều tra của mình. Anh áp điện thoại vào tai, không hề lên tiếng, Lâm Đồng lập tức hiểu rõ, đây là phong cách làm việc của anh, người tìm anh sẽ là người mở lời trước.
Em đã tìm gặp bác sĩ theo dõi cho tiểu thư, anh có muốn gặp gỡ để trò chuyện rõ ràng thêm không ạ? Hay em sẽ tự thảo luận...
Sắp lịch hẹn cho tôi!
/105
|