Long Đồ Án

Chương 346: Thương hải tang điền

/379


Tuyết Phong vừa mới tỉnh dậy, điều đầu tiên là gọi lớn tên Tà Vũ, điều này đúng là khiến mọi người bất ngờ.

Công Tôn châm cho hắn mấy châm, để hắn tỉnh táo chút.

Mọi người nhìn lại Tuyết Phong, chỉ thấy hắn lúc này cũng không còn thở dốc nữa, hơi thở đều đặn hơn rồi.

Triệu Phổ hỏi Công Tôn: “Bây giờ hắn có tỉnh táo không?”

Công Tôn gật đầu một cái: “Tỉnh.”

Tuyết Phong há miệng, cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm Thiên Tôn cùng Ân Hậu, hình như có gì đó muốn nói, dáng vẻ rất nóng vội. Nhưng mà Công Tôn vẫn thi châm cho hắn, nhất thời hắn không thể phát ra lời.

“Ta thu hết châm cho ngươi, nhưng mà ngươi nhất định phải từ từ nói.” Công Tôn đưa tay, nhẹ nhàng nhổ mấy cây ngân châm ra.

Tuyết Phong thở hổn hển mấy hơi, sau đó nói với Thiên Tôn cùng Ân Hậu: “Tà Vũ ….”

Thiên Tôn không hiểu.

Ân Hậu nhìn hắn một chút: “Ngươi nói ba lần, có chỗ nào khác nhau không?”

Tất cả mọi người đều gật đầu, quả nhiên Ân Hậu dứt khoát, hơn nữa, hình như không chút nể tình.

Tuyết Phong có chút lúng túng, vừa rồi có thể là do hắn quá kích động, nhưng mà đối mặt với Ân Hậu vẫn là ngẩn người ngốc nghếch, có vẻ không dám ngẩng đầu lên.

Cắp mắt Triển Chiêu lúc này cũng híp lại mấy phần, năm đó Lão tiểu tử này chắc chắn đã làm chuyện trái lương tâm gì rồi! Lúc này Triển Chiêu đã cảm thấy lửa giận bốc lên đến bụng rồi! Theo cách nói của ngoại công, Tuyết Phong đã sớm biết thân phận của mình, mà vẫn làm bằng hữu với mình nhiều năm như vậy. Triển Chiêu vừa nghĩ đến việc mình đã từng cùng hắn uống rượu nói chuyện mà cảm thấy có chút buồn nôn, nếu quả thật theo lời Thiên Tôn nói, năm đó người này đã từng hại qua ngoại công!

Triển Chiêu còn đang tức giận, lại cảm giác có người đang nhẹ nhàng sờ cổ sau của hắn.

Triển Chiêu quả đúng là miêu tính, bình thường lúc vui vẻ, chỉ cần sờ sờ sau cổ hắn cũng có thể khiến hắn xoay mặt cười thật tươi với Bạch Ngọc Đường. Mà lúc không vui, cũng chỉ cần sờ sau cổ của hắn là có thể khiến hắn giảm đi không ít.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường mắt thì nhìn về phía Tuyết Phong nhưng tay lại sờ cổ mình, hẳn là thói quen của hắn đi, có lẽ do cảm nhận được tâm tình mình không được ổn định.

Triển Chiêu hơi thu liễm chút, mà Ân Hậu đứng trước mặt hắn, mặc dù không quay đầu lại nhưng cũng có chút kinh ngạc, theo bản năng mà nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.

Thông thường, người có tính tình rất tốt, một khi đã nổi giận thì hậu quả rất nghiêm trọng. Ngoại tôn này của hắn, đừng nhìn thường ngày nó luôn cười híp mắt, nhưng một khi tức giận lên thì vô cùng đáng sợ, cho dù muốn khuyên bảo nó cũng phải tốn chút công phu. Ân Hậu không khỏi cảm thán, Bạch Ngọc Đường đúng là rất giỏi a, Triển Chiêu xổ mao mà nó chỉ cần sờ sờ cái cổ một chút đã có thể xoa dịu ngay được rồi.

Hình như Tuyết Phong đang cố sắp xếp lại suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên, nói: “Ta nhìn thấy Tà Vũ, hắn sai ta làm việc!”

Tất cả mọi người chờ hắn nói.

“Hắn nói, bảo ta đi đánh thức Ưng Vương.” Tuyết Phong bất đắc dĩ.

Mọi người nhìn nhau một cái, cũng không biết trọng điểm nằm ở đâu.

Ân Hậu nhìn hắn một chút, nói: “Làm thế nào để đánh thức?”

Tuyết Phong lắc đầu: “Chuyện tiếp theo ta không nhớ rõ, ý thức hình như có chút mơ hồ, lại cứ như linh hồn xuất khiếu vậy, cảm thấy thân thể không hề nghe theo sự chỉ đạo của bản thân. Bây giờ những gì ta nhớ được cũng chỉ là một mớ vụn vặt mà thôi.”

Thiên Tôn cười thật tươi mà nhạo báng hắn: “Ta nói này, nửa đời trước ngươi đã không thể khống chế được mình, bây giờ đã là nửa đời sau rồi, sao vẫn không thể khống chế được mình a, xem ra cả đời của ngươi đều bị người ta khống chế đi? Đây chẳng phải là sống uổng một đời mà người ta vẫn nói sao?”

Tuyết Phong mặt đỏ tía tai, một câu cũng cãi không lại.

Mọi người yên lặng nhìn nhau một cái —– Thật là độc, chọc trúng chỗ đau luôn!

Tuyết Phong ủ rũ cúi đầu, dáng vẻ không còn mặt mũi nào gặp người ta được nữa, cũng thật khó cho hắn, tuổi cao như vậy rồi còn bị trọng thương.

Công Tôn kiểm tra thương tích cho hắn, nói: “Đối phương thi không đủ châm cho hắn, cho nên hắn mới còn lại chút trí nhớ thoáng qua, người hạ thủ với hắn không có nặng bằng Thanh Long bên kia. Thanh Long chỉ cần nhổ hết bảy mươi bảy châm Khóa Huyệt liền giống hệt người bình thường, không nhớ chút nào về chuyện đã xảy ra.”

“Châm này có sự khác nhau giữa số châm sao?” Triệu Phổ hỏi.

Công Tôn gật đầu: “Hạ Khóa Huyệt châm rất thần kỳ, cần sự tập trung cực cao, ngộ nhỡ có gì đó không hay xảy ra, bản thân mình cũng có thể thổ huyết.”

“Nghiêm trọng như vậy?” Mọi người kinh hãi.

Công Tôn gật đầu, sau đó nhìn Tuyết Phong một chút: “Hiển nhiên là đối phương không muốn giữ lại mạng sống của ngươi.”

Tuyết Phong cau mày.

“Người nào hạ châm cho ngươi hẳn là ngươi biết đi?” Triệu Phổ hỏi hắn.

Tuyết Phong suy nghĩ một chút, nói: “Ách …. Một người có cặp mắt rất quái dị! Sau khi ta thấy hắn liền mất đi ý thức.”

Mọi người nhìn nhau một cái ——- Chẳng lẽ lại là nam tử Phù Tang chột một mắt kia?

Triển Chiêu hỏi Ân Hậu: “Đến chỗ nào để tìm được Ngộ Tâm đó đây?”

Ân Hậu lắc đầu một cái.

“Mấy người cứu mạng hắn, sao hắn lại muốn hại người chứ?” Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn.

Thiên Tôn phất ta, chỉ Tuyết Phong: “Trước mắt người bị hại không phải chúng ta.”

“Vậy Thanh Long thì sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ừm….” Thiên Tôn sờ cằm: “Tiểu tử kia đúng là vong ân phụ nghĩa!”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười mà nhìn Thiên Tôn, không biết tại sao, tất cả mọi người đều cảm thấy, danh môn chính phái bị người ta lên án chất vấn như vậy mà Thiên Tôn lại rất vui vẻ.

Tuyết Phong biết rất ít, hơn nữa thần trí không rõ ràng lắm, Công Tôn đề nghị để hắn nghỉ ngơi chút, lại châm cứu cho hắn thêm chút nữa xem hắn có thể thanh tỉnh hơn không, đến lúc đó lại nói sau.

Vì vậy, mọi người liền lui ra ngoài.

Lúc ra đến cửa, Bạch Ngọc Đường đi cuối cùng mà nhìn Thiên Tôn đang tính xem nên đi đâu ăn cơm đây, hỏi: “Hình như người rất vui thì phải.”

Thiên Tôn nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không đáng vui?”

Bạch Ngọc Đường khoanh tay, cảm thấy rất hứng thú hỏi: “Người vui vẻ là vì những kẻ chính phái kia đã chịu trừng phạt, hay là vui vẻ vì danh dự của Ân Hậu đã được khôi phục rồi?”

Thiên Tôn nghe xong liền sửng sốt, chỉ lát sau mọi người liền nghe thấy Thiên Tôn cười ha ha, vừa cười vừa nhéo mặt Bạch Ngọc Đường: “Nhất định là phương pháp giáo dục của vi sư thất bại rồi, sao lại thành thật thế chứ?”

Tất cả mọi người đồng tình mà nhìn Bạch Ngọc Đường đang bị Thiên Tôn coi như Tiểu Tứ Tử mà nhéo.

“Tìm nơi ăn cơm đi.” Lâm Dạ Hỏa cảm thấy nếu không ăn sẽ chết đói mất, cho nên mọi người liền nhanh chóng rời Ứng Thiên phủ, chuẩn bị đến tửu lâu đối diện.

Triển Chiêu bước chậm dần, vốn dĩ muốn chờ Bạch Ngọc Đường, nhưng lại nghe được đoạn đối thoại phía sau của Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn.

“Vậy rốt cuộc là vì sao người lại vui vẻ?” Bạch Ngọc Đường hình như vẫn muốn tìm hiểu kỹ, hỏi Thiên Tôn.

Thiên Tôn nhìn nhìn hắn, cười lạnh một tiếng: “Nói là người tốt, chỉ là vì có ý tốt, hoặc là có lý do nào dễ nghe, nhưng mà làm chuyện xấu thì vẫn là làm chuyện xấu, sớm muộn cũng sẽ báo ứng thôi.”

Nói xong Thiên Tôn liền phất tay áo rời đi, chạy đến phía trước tìm Ân Hậu, Lục Thiên Hàn và Vô Sa.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn bóng lưng của Thiên Tôn, lắc đầu một cái.

Triển Chiêu lui lại mấy bước, nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường: “Rốt cuộc Thiên Tôn làm sao có thể trở thành Minh chủ võ lâm thế?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Thế nào làm thì không biết, nhưng Minh chủ kiểu này đúng là rất hiếm.”

Triển Chiêu còn đang cười, lại thấy ngoài cửa chính rất loạn.

Mọi người liền thấy một bóng người lăn lông lốc vào trong, lưng đeo một cái bọc y phục cực lớn, còn lớn hơn cả người hắn nữa, cứ thế mà lăn thẳng vào viện, đúng lúc lăn đến bên chân của Ân Hậu.

Mọi người vừa mới cúi đầu nhì, chỉ thấy một thiếu niên ngẩng đầu lên: “Ân Hậu, Cửu Nương nói là mấy ngày tới có tuyết rơi, bảo con mang cho người một bộ y phục thật dày đến!”

Mọi người theo bản năng mà nhìn bọc y phục to đùng trên lưng thiếu niên kia …. Đây hẳn không phải là “một” bộ y phục đi? Mà nhìn lại trời quang mây tạnh xung quanh ——- Đây mà báo hiệu mấy ngày tới có tuyết rơi sao? Đứa nhỏ này con nhà ai mà khùng như vậy a?

Thiếu niên kia kéo bọc y phục lên mở ra: “Vì vậy, con liền quyết định trên đường đi mua một bộ …. Nhưng mà thấy bộ nào cũng rất hợp với Ân Hậu, cho nên càng mua càng nhiều ….”

Ân Hậu đỡ trán, chỉ bên ngoài: “Đi về.”

Thiếu niên kia nằm trên đỉnh đống y phục mà cọ cọ: “Vậy người mặc thử một bộ trước đi!”

Ân Hậu không nói đi ra ngoài, thiếu niên lại đeo theo bọc y phục vội vàng chạy theo.

Tất cả mọi người há to miệng mà nhìn một màn này.

Triển Chiêu khoanh tay: “Thế này là sao?”

Tiểu Tứ Tử ngồi trên tay Triệu Phổ hỏi: “Cửu Cửu, đó có phỉa là Hiện Hiện không? Hình như có chút béo a.”

Mọi người nhìn nhau một cái, đó không phải là Sằn Hiện sao!

“Từ lần từ biệt trước, rất lâu rồi không thấy Sằn Hiện.” Bạch Ngọc Đường có chút ngạc nhiên: “Tại sao lại ở đây?”

Triển Chiêu hơi bất lực: “Nghe Cửu Nương nói, nó chạy đến đầu phục Ma Cung, suốt ngày bám lấy ngoại công, cứ như một tên cuồng theo đuôi ấy, ngoại công cũng không dám trở về Ma Cung luôn.”

Mọi người thấy Sằn Hiện đeo theo bọc y phục thật lớn, đang ôm cái vẻ mặt si ngốc mà chạy theo Ân Hậu ra ngoài cũng có chút dở khóc dở cười.

Lúc đi ra ngoài, Triển Chiêu nhặt lên một chiếc áo choàng tránh gió rơi ra từ bọc y phục của Sằn Hiện.

Triển Chiêu mở áo choàng ra nhìn một chút, áo choàng này vô cùng uy vũ cùng quý khí, ngoại công hắn khoác lên hẳn rất đẹp. Nhưng mà, Triển Chiêu biết cái này thật ra không hề thích hợp Ân Hậu chút nào, Ân Hậu cũng không thích phong cách này. Ngoại công hắn thích tự do tự tại không câu nệ tiểu tiết, tùy tính sống phóng khoáng qua ngày …. Nhưng mà nhìn kiểu dáng cùng quý khí thế này, rất thích hợp với Ưng Vương trong mộng kia.

Suy nghĩ một chút, Triển Chiêu chợt dừng bước lại, nhìn chằm chằm áo choàng đó mà phát ngốc.

Mọi người cũng sắp đến tửu lâu ăn cơm rồi, Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn thấy bên trong cửa, Triển Chiêu đang đứng trong tuyết mà hơi cau mày nhìn chiếc áo khoác gió màu đen trong tay mình.

Nhưng mà ….

Bạch Ngọc Đường cũng không đi quấy rầy hắn, chỉ đứng ngoài cửa mà chờ đợi hắn.

Một lúc lâu sau, Triển Chiêu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đang đứng tựa vào đại môn màu đỏ mà nhìn mình.

Triển Chiêu cười cười, cầm áo gió đi tới, hỏi: “Ngươi có đói bụng không?”

Bạch Ngọc Đường thờ ơ nhướng mi, đồ ăn đối với Bạch Ngũ gia mà nói cũng chẳng có lực hút đặc biệt gì, dù sao thì cũng chắc chắn không có lực hút bằng Mèo là được, cho nên lắc đầu.

“Chúng ta đi dạo chút đi?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường hồ hởi gật đầu, cùng Triển Chiêu đi đến con phố dài cắt ngang phía trước nha môn, rảnh rỗi đi dạo.

Mọi người đang ăn cơm trên lầu hai tửu lâu, lại thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi sang nơi khác.

Tiểu Tứ Tử gặm chân gà hỏi Công Tôn: “Phụ thân, Miêu Miêu cùng Bạch Bạch không ăn sao?”

Công Tôn vừa múc canh cho bé vừa nói: “Có thể đi….”

“Gần đây hai đứa nó thường đơn độc hành động.” Thiên Tôn nhìn bóng lưng hai người rồi lại nhìn Ân Hậu ở đối diện.

Ân Hậu không nói gì, một tay đẩy đẩy Sằn Hiện vô thức mà tiến đến trước người hắn, bưng bát ăn cơm. Vừa mới bưng bát lên, chỉ trong nháy mắt …. Trong bát đã đầy lù thức ăn.

Ân Hậu cấm ngữ mà nhìn Sằn Hiện y như con chó nhỏ đang “vẫy đuôi” ngước mặt nhìn hắn, không khỏi có xúc động than trời.

Lúc này mọi người chỉ có thể cảm khái ——- Năm đó ngoại mẫu của Triển Chiêu thật đáng sợ, phá vỡ lời tiên đoán của Yêu Vương, cho nên, Ân Hậu vốn được xưng vạn người sợ này, bây giờ bên người lại có một Sằn Hiện sùng bái hắn như thần tiên vậy.

“Hình như Triển Chiêu có chút thông minh hơn chút rồi a!” Âu Dương Thiếu Chinh vừa ăn vừa lầm bầm: “Trước kia lại còn cảm thấy hắn luôn ngố ngố chứ.”

“Vụ án lần này có liên quan đến Ân Hậu, cho nên hắn đặc biệt chú ý, cũng thông minh lại.” Triệu Phổ thờ ơ nói: “Người như Triển Chiêu chính là người Tốt mệnh như người ta vẫn nói.”

Công Tôn không hiểu: “Tốt mệnh?”

Triệu Phổ gắp một cái đùi gà vào bát hắn, nói: “Trên đời này, người không tốt mệnh chính là lúc cần hồ đồ lại đi thông minh, lúc cần thông minh lại đi hồ đồ. Mệnh khá một chút chính là lúc cần thông minh thì thông minh, lúc cần hồ đồ thì hồ đồ. Mà người tốt mệnh nhất chính là người hiểu rõ lúc nào cần thông minh, lúc muốn hồ đồ liền hồ đồ ngay được.”

Công Tôn mở to mắt nhìn, Tiểu Tứ Tử lại vỗ tay: “Cửu Cửu nói vòng vo thật giỏi a!”

Triệu Phổ nhìn Tiểu Tứ Tử một lúc lâu, bổ sung thêm: “Còn có một người tốt mệnh đến cảnh giới chí cao.”

Tất cả mọi người nhìn hắn, ý là —– Nguyện nghe đầy đủ ngọn ngành.

Triệu Phổ chép miệng mà nhìn Tiểu Tứ Tử đang chia đôi cái trứng gà với Tiêu Lương: “Lúc ngươi nghĩ nó hồ đồ thì nó thông minh, lúc ngươi nghĩ nó thông minh, nó lại hồ đồ.”

…………………….

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sóng vai đi trên đường lớn vừa mới có tuyết rơi xong của Ứng Thiên phủ, sau hồi bão tuyết, đường phố cũng sạch sẽ hơn.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Miêu Nhi, có phải ngươi đã nghĩ ra gì không?”

“Ừ…. Ta cũng không chắc chắn lắm.” Triển Chiêu nhẹ nhàng đụng vào cánh tay Bạch Ngọc Đường: “Nhưng mà ta muốn nói với ngươi chút chuyện của Ưng Vương.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Nói gì về hắn?”

“Qủa thật ngoại hình của Ưng Vương rất giống ngoại công!” Triển Chiêu nói.

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Lần trước ngươi có nói qua, rất giống Ân Hậu, chỉ là quý khí cùng lãnh khốc hơn một chút ….”

Triển Chiêu gật đầu một cái: “Hắn mang đến cho ta cảm giác rất mãnh liệt, chính là cảm giác đế vương.”

Bạch Ngọc Đường hơi nhướng mi: “Còn mãnh liệt hơn cả Triệu Trinh?”

Triển Chiêu cười một tiếng “Triệu Trinh đúng là có quý khí vương giả, nhưng mà đó là loại khí chất vững vàng của quân chủ nhân từ, hoàn toàn khác cảm giác đế vương khí của Ưng Vương.”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy khó có thể tưởng tượng được cái loại cảm giác mà Triển Chiêu miêu tả đó: “Khí phách hơn cả Triệu Phổ sao?”

Triển Chiêu tiếp tục lắc đầu: “Triệu Phổ mang đến cảm giác Nguyên soái, hơn nữa hắn có chút buông thả …. Cảm giác về Ưng Vương đó hoàn toàn khác. Ta ở cùng chỗ với hắn, mặc dù hắn không hề nhìn thấy ta, nhưng mà ta lại có cảm giác nổi hết cả da gà.”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Trên người Ân Hậu cũng có chút xíu khí chất đặc biệt đó, chẳng hạn như lúc người không cười, hoặc là …. Đặc biệt những lúc nghiêm túc, nhưng mà ngươi có phát hiện hay không …..”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Chỉ cần Ân Hậu hơi nghiêm túc một chút, sư phụ ta liền đến trêu chọc người.” Bạch Ngọc Đường hình như cảm thấy kỳ quái.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, sờ cằm: “Nói như vậy, hình như không chỉ có Thiên Tôn đâu.”

Bạch Ngọc Đường không hiểu.

“Toàn bộ người Ma Cung đều vậy cả!” Triển Chiêu hình như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Cả đám người ở Ma Cung mỗi khi rảnh rỗi đều trêu chọc ngoại công ta, đặc biệt là lúc người yên lặng. Trước kia ta đã từng hỏi qua Cửu di, nàng nói, sau khi ngoại mẫu mất, có những lúc ngoại công nhớ ngoại mẫu hoặc những lúc người ngồi im một mình, dáng vẻ rất đáng sợ.”

Bạch Ngọc Đường nghe xong, gật đầu một cái, hình như có thể hiểu được: “Bình thường sư phụ ta nhìn rất nhị, nhưng có những lúc nhìn người ở một mình, cũng có cảm giác như người không thuộc thế giới này vậy ….”

Bạch Ngọc Đường còn chưa dứt lời, Triển Chiêu đột nhiên nhìn hắn, hỏi: “Ngươi nói …. Thiên Tôn giống cái gì?”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu: “…. Không giống người của thế giới này.”

Triển Chiêu cau mày cúi đầu, càng nghĩ càng cảm thấy —– Có cái gì đó, hình như có cảm giác gì đó nảy ra thì phải.

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, thấy hắn lại giống như chui vào ngõ cụt rồi, liền nói: “Thật ra cũng bình thường thôi, dù sao bọn họ cũng đã hơn một trăm tuổi rồi, người hai mươi mấy tuổi cũng không thể nào hiểu được đâu.”

Nghe đến đó, Triển Chiêu cuối cùng cũng dừng bước, sau đó xoay đầu nhìn bốn xung quanh, hình như đang chọn hướng đi, cuối cùng quay người lại, bước đi.

Bạch Ngọc Đường bị hắn làm cho đầu óc mơ hồ, đuổi theo: “Ngươi đi đâu vậy?”

“Ăn cơm!” Triển Chiêu trả lời dứt khoát.

Bạch Ngọc Đường có chút bất lực, có phải vì vụ án có liên quan đến Ân Hậu nên Triển Chiêu có hơi nhạy cảm chút không đây.

“Ăn no mới dễ làm việc!” Triển Chiêu nhấn mạnh.

“Ngươi muốn làm cái gì?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên thấy Triển Chiêu đằng đằng sát khí.

“Đi tìm Đan Nghĩa Nhân.” Triển Chiêu dứt khoát trả lời.

Bạch Ngọc Đường không hiểu, nhưng mà Triển Chiêu cũng không nói nhiều, chỉ kéo hắn lại, xông thẳng đến tửu lâu.


/379

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status