Long Phượng Tình Trường

Chương 79: Thâm tình gặp lại

/119


Phương Trọng chạy theo đến cửa cung thì ta đột ngột dừng lại, khiến cho đầu nàng va vào phía sau lưng ta nên ôm mũi buồn bực bảo: “Sao điện hạ lại dừng bước?”

Ta nhớ đến giọng nói ngọt ngào đến ngấy của chính mình khi gọi hai chữ “Tam lang” kia, chợt cả người run rẩy, mặt nóng như thiêu nên vội che mặt quay người trở về.

Phương Trọng giữ lấy ta, hầu hạ ta mang giày, không khỏi cảm thán: “Nghe nói hồn phách hiện tại đang ở trong cơ thể Long Tam thái tử chính là hồn phách của trưởng tử Thiên Đế, cũng chính là Tiểu Nhạc lúc trước luôn ở bên cạnh Vương Phi. Lúc đó nô tỳ vốn tưởng rằng hắn đã hồn phi phách tán cùng với Vương Phi, nào ngờ hồn phách vẫn còn tồn tại trên thế gian này, quả thật không dễ dàng.”

Ta nghe Phương Trọng gọi tên Nhạc Kha thân thiết quen thuộc như vậy, kiềm chế nỗi buồn “muốn gặp mà không được” kia xuống, dò hỏi: “Năm đó Nhạc Kha đã từng ở trong thành Tu La sao? Sao Phương Trọng tỷ tỷ lại thân thiết với hắn như vậy?”

Phương Trọng dường như nhớ đến chuyện buồn cười gì đó: “Nhắc tới Nhạc tiểu tử thì mới nói, năm đó hắn chẳng vừa mắt với Vương thượng, làm gì cũng đối nghịch khiêu khích Vương, chẳng qua là Vương phi có ơn giáo dưỡng với hắn nên bây giờ mới chịu từ bỏ.”

Ta có vài phần không tin, vừa đi về vừa nói: “Tu La phụ thân là người tốt như vậy, làm sao mà Nhạc Kha không thích người chứ? Chắc chắn là Phương Trọng tỷ tỷ muốn gạt ta nên mới bịa ra chuyện này để lừa ta.” Nói chuyện đến thân thiết, ta lại rất muốn biết nội tình, nồng nhiệt ôm lấy cánh tay nàng, cầu khẩn nói: “Tỷ tỷ tốt, nói cho muội biết đi, vì sao phụ thân và Nhạc Kha không hợp nhau?”

Trước mắt chợt lóe lên ánh sáng màu bạc, một cuộn lông xù đột ngột nhào vào trong lòng, ta và Phương Trọng kẻ kéo người đẩy nó ra nhưng Cửu Ly vẫn dùng móng vuốt bám chặt vào trong lòng ta, nhất quyết không chịu xuống.

Phương Trọng “phụt” một tiếng bật cười, chỉ vào mấy cái chân bám chặt của Cửu Ly càng cười lớn: “Sao con thú này giống Nhạc tiểu tử năm đó thế?” Bỗng nhiên Cửu Ly đang ở trong lòng ta nhe răng hung dữ với nàng, đe dọa xong lại sủa gâu gâu thị uy.

Ta búng lên cái đầu nhỏ của Cửu Ly một cái: “Tiểu Ly, bây giờ đệ là quốc chủ của Thanh Khâu…quốc chủ Thanh Khâu.” Còn muốn làm ra hành vi hung hăng ngu muội chưa được khai hóa này, thật tổn hại danh dự của quốc chủ mà. Từ xưa đến nay Cửu Ly luôn thích nằm trong lòng ta,không thích kẻ khác quá gần gũi với ta, càng không ưa Nhạc Kha tiếp cận quá gần ta, mỗi lần như thế đều bất hòa với hắn. Từ nhỏ nó đã mất mẫu thân, ta lại rất yêu thương nó, nó quyến luyến ta cũng là chuyện đương nhiên. Chắc là cũng giống như Nhạc Kha, trong tình cảnh nguy hiểm được mẫu thân dịu dàng đối đãi, khi đó tuổi hắn còn nhỏ có lẽ cũng rất thân thiết với mẫu thân.

Nghĩ đến Nhạc Kha lúc nhỏ cũng có dáng vẻ đáng yêu giống như Cửu Ly, sủa gâu gâu giống như con chó nhỏ mà hung dữ với phụ thân, ta nhịn không được “phì” cười một tiếng, đành hạ quyết định, bất chấp da mặt đã đỏ lên, quay đầu lại đi ngược ra bên ngoài.

Phương Trọng vừa cười vừa đuổi theo phía sau: “Công chúa điện hạ, người đây là muốn gặp hay không gặp vậy, tốt xấu gì người cũng phải xác định cho rõ ràng, cứ chạy tới chạy lui như vậy, người có thật sự điều khiển được bản thân không đấy?”

Ta ôm ngực, nơi này vốn rất còn đau, nhưng giờ phút này trái tim trong lồng ngực lại thổn thức vui vẻ đập liên hồi khiến cho ta có một cảm giác kinh ngạc xa lạ, đau không dứt lại ngọt ngào chẳng phai, vui mừng hân hoan, lo lắng lại vương chút sầu, tất cả cảm xúc ấy đều dâng trào lên khiến người ta nhất thời luống cuống tay chân, không thể dừng lại, nên đành dứt khoát thuận theo kế khích tướng của nàng ta mà đi gặp hắn một lần cũng tốt.

Ta quay đầu về phía Phương Trọng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nhạc Kha còn thiếu ta một khoản nợ, đương nhiên ta phải đi đòi lại.” Xoay người ôm lấy Cửu Ly đang ở trong lòng sống chết cũng không chịu xuống xoải bước mà đi, phía sau truyền đến tiếng người cố nín nhịn của Phương Trọng: “Vâng, Nhạc tiểu tử thiếu người một món nợ, nợ tình! Tốt nhất là lấy tim của hắn, đừng để tiên tử khác trộm mất vậy mới an tâm được nha!”

Bổn tiên nghiến răng rồi lại nghiến răng, da mặt nóng lên rồi lại nóng lên, nếu Phương Trọng không phải là nữ quan trong điện của phụ thân, tuổi tác lại tương đương với mẫu thân thì hôm nay ta nhất định không tha cho nàng cái tội dám giễu cợt bổn tiên!

Cửa thành Tu La cao ngất trong mây phát ra âm thanh nặng nề ken két, thủ vệ cửa thành thấy ta bước ra thì một mặt vội vàng vào trong cung báo tin, mặt khác lại không dám đắc tội với ta nên ngoan ngoãn mở rộng cửa thành. Ở bên ngoài khoảng trăm bước có một bóng người tuấn tú cẩm sam màu xanh ngọc, tóc dài tùy ý tung bay, ánh mắt sâu thẳm tĩnh lặng mênh mông, tóc cũng không mang mão ngọc, liếc nhìn thấy có vài phần tiều tụy, nếu như lúc thường ngày quả thật không thể tưởng tượng được đây là Nhạc Kha vốn xưa nay luôn chú trọng cách ăn mặc.

Phản ứng đầu tiên khi hắn thấy ta từ trong thành đi ra là ngớ ra, ý cười trên mặt lại nhàn nhạt như sóng nước khẽ gợn, nụ cười tựa như xoáy nước dần sâu, sóng biếc trong trẻo, đều là tình cảm dịu dàng nồng cháy, nơi ánh mắt hắn nhẹ lướt qua cũng khiến cho tay chân ta lúng túng không biết phải đặt đâu cho đúng. Nào ngờ khi hắn mở miệng lại nói ra những lời khiến cho ta chỉ muốn chạy trốn.

Hắn nói: “Thanh nhi, nàng làm cho vi phu lo lắng muốn chết!” Tình cảm chân thật tha thiết, nếu không phải bây giờ đầu óc ta còn tốt thì tất nhiên sẽ nghĩ rằng đây là vợ chồng ân ái xa cách đã lâu khiến cho người trông thấy mà lòng chua xót, hay là có lẽ do chứng hay quên của hắn vẫn còn nhưng rõ ràng ba hồn của hắn đã hợp nhất, vậy thì lời này tất nhiên là dùng để giễu cợt ta.

Ta đưa mắt liếc ngang qua, vốn tưởng rằng khi hắn thấy thì có thể bớt phóng túng hơn, nào ngờ hắn lại lập tức mở rộng vòng tay trước mặt binh lính Tu La đang đứng phía sau, đây vốn là muốn gây rắc rối cho bổn tiên mà, chẳng lẽ hắn muốn đẩy bổn tiên lên đầu sóng ngọn gió.

Mặc dù da mặt bổn tiên dày như tường thành nhưng không thể chóng chọi nổi hành vi lưu manh vô lại lại vô liêm sỉ của hắn, ôm Cửu Ly vội vàng xoay người tránh đi, cái mặt dày này của ta cũng nóng bừng lên, không biết đây là lần thứ mấy trong ngày nữa, có lẽ lúc này chắc chắn đã đỏ au. Miệng lưỡi xưa nay lanh lợi của ta hiếm khi lại mất linh như hôm nay, lắp bắp nói: “Chàng…chàng…” Thật không biết nên trả lời thế nào đây.

Ý cười trên mặt của hắn càng nồng đậm, quả thật nụ cười rạng ngời của hắn tựa như đóa Tây Phồn Cúc đang nở rộ, rực rỡ mà lại thơm hương, hắn đưa ánh mắt lướt nhẹ qua bụng của ta rồi chậm rãi nói: “Thanh nhi à, vi phu không hề ngơi nghỉ mà đuổi theo đến đây, ngày cũng lo, đêm cũng lo chỉ sợ nàng bị thương quá nặng, hiện giờ nhìn thấy nàng rồi vi phu mới an tâm đôi chút.”

Tuy rằng lời nói thân thiết nhưng ánh mắt của hắn cứ đảo tới đảo lui trên bụng ta, rõ ràng là đang trêu tức mà, cố tình khiến ta nhớ đến lời nói bịa đặt lúc ở Đông Hải “Con của chúng ta…”, nếu không phải hiện tại đang đứng ở cửa thành Tu La đều được lát đá trên mặt đất thì ta thật sự hận không thể chui xuống đất luôn, vĩnh viễn không gặp thằng nhãi này nữa. Lén che mặt liếc nhìn ra phía sau, cửa thành mở rộng, một đám người đang tựa sát cửa thành, ngoại trừ binh lính giữ cửa thành còn trông thấy rõ ràng nhất là bộ mặt tươi cười chói mắt của Phương Trọng.

Ta giậm chân thầm oán giận: “Chàng bị điên rồi à?”

Với nụ cười rạng ngời kia, sự nhanh nhạy như chớp ấy hắn nhanh chóng kéo tay ta rồi lại liếc nhìn một lượt, thương tiếc nói: “Lại gầy rồi, phụ thân Tu La của nàng chẳng những không biết chăm sóc Nhị công chúa, mà ngay cả tiểu ngốc điểu như nàng cũng chẳng chăm sóc nổi, mới chia xa chưa được mấy ngày thì nàng đã gầy đi một vòng rồi.” Giọng nói vang dội, mang ý trách cứ sâu sắc. Quần chúng nhân dân đang đứng ở cửa thành lặng lẽ theo dõi nhưng kỳ quái là đưa lưng ra ngoài, mặt thì hướng vào trong thành giống như đang tìm người vậy, nhưng rõ ràng hai chân vẫn bất động giống như đã cắm rễ tại chỗ, lỗ tai thì dựng thẳng lên cao.

Ta cố tránh né nhưng chẳng những tránh không được mà ngay cả nửa người cũng bị kéo vào trong lòng hắn. Hắn ôm ta vừa đi về phía cổng thành vừa thấp giọng nói: “Tửu lượng của ta không tốt, Thanh nhi ngốc phải cứu giúp vi phu trong cảnh dầu sôi nước bỏng!”

Ta chẳng hiểu rõ ràng, nhưng buồn phiền chuyện hắn trước mặt mọi người một tiếng ‘vi phu’, hai tiếng ‘vi phu’, mặt mày thì tươi cười, ta tức quá đạp mạnh lên giày mềm nơi chân trái của hắn, thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn méo mó mới cảm thấy mỹ mãn, thấp giọng nói sát vào lỗ tai hắn: “Cho chàng nói hưu nói vượn này!”

Cửa thành đông nghìn nghịt trào ra một đoàn binh tướng, ta loáng thoáng nghe thấy câu cuối mang theo ý cười không ngừng của hắn: “Không phải Thanh nhi tự mình cầu hôn vi phu, tự định lời thề uyên ương đó sao?” liền bị mấy vị tướng lĩnh thủ thành túm đi.

Ta căm hận không thôi muốn bắt hắn lại, ra sức đánh hắn một trận, lại cảm thấy tâm trạng lúc này thật sự không thể xuống tay được, mùi hương hoa thạch huỳnh vẫn quanh quẩn bên mũi cũng đủ khiến cho người mê say, nào có đủ lửa giận để lột da rút xương hắn?

Mấy vị tướng lĩnh thủ thành cười sang sảng đến vui vẻ, đều khách khí nói với ta: ” Nhạc tiểu tử đã đợi ở đây liên tục mấy ngày nhưng Vương thượng vẫn chưa từng hạ lệnh mở cổng thành, bọn thuộc hạ cũng không dám tự tiện quyết định. Hôm nay công chúa ra lệnh mở cửa thành nghênh đón tên tiểu tử này vào, vậy bọn thuộc hạ xin mạo gan mượn hắn một lát, trước uống hết chín mười vò rượu của Nhạc tiểu tử, sau đó cũng dạy cho hắn biết quy củ của thành Tu La, tránh cho hắn sau vạn năm chưa trở lại nơi này thì đã quên sạch hết.”

Người cũng bị bọn họ đoạt đi, nếu ta mở miệng ngăn cản thì thật ra cũng không có cách nào nói ra miệng. Nhưng theo lời của những vị tướng thủ thành này thì làm như Nhạc Kha là vật sở hữu riêng của ta vậy, không viết vì sao khi nghĩ đến đây thì mặt dày của ta đỏ ửng lên, có vài phần ngượng ngùng gật đầu: “Các vị thúc thúc cứ thoải mái!”

Mấy vị tướng thủ thành này đều đi theo Tu La phụ thân chinh chiến khắp nơi, tuổi tác cũng tương đương với phụ thân, bình thường lúc nghị sự ở Tư Hoàng Điện, ta tất nhiên cũng gọi một tiếng thúc thúc, nhún nhường ba phần.

“Không dám không dám, công chúa khách khí rồi.”

Nói xong,một người cao lớn xách vò rượu lên, ngay cả nắp đậy cũng không mở ra đã ném đi: “Nhạc tiểu tử đón lấy.”

Nhạc Kha với vẻ mặt khổ sở tiếp lấy vò rượu, tự mở nắp ra, ngửa đầu uống một mạch, lại chuyển cho một nam nhân Tu La bên cạnh. Ta trợn mắt há miệng nhìn nam nhân Tu La kia nhận lấy vò rượu, cũng uống như thế rồi lại ném cho một nam nhân khác…Còn chưa chuyển hết một vòng thì vò rượu này đã cạn, một người khác đã xách một vò rượu nữa đến, tiếp tục uống luân phiên…

Ta đã sớm biết tộc Tu La rất giỏi chiến đấu lại giỏi uống rượu, ngay cả phụ thân cũng uống rượu như uống nước, cho đến bây giờ vẫn chưa từng thấy người say. Vạn lần cũng chưa từng nghĩ đến Nhạc Kha thế nhưng cũng cực kỳ thân thiết hòa mình vào những mãnh tướng của Tu La giới, có thể tận hứng cùng mọi người uống rượu. Ta tò mò kéo tay Phương Trọng, chỉ vào hắn nói: “Đây là sao vậy?”

Trong lòng ta tự nhiên cảm thấy vui mừng, chỉ cảm thấy con đường phía trước cũng không u ám như mình nghĩ. Tộc Tu La chưa từng vì chuyện Nhạc Kha là trưởng tử của Thiên Đế mà không hỏi nguyên do thì đã có ý thù địch với hắn, ngược lại bọn họ lại rất thân quen với nhau.

Phương Trọng vuốt ve cái đầu nhỏ của Cửu Ly, nhận lấy ánh mắt bất mãn hờn giận dữ dội của nó, lúc này ánh mắt nàng ta mang theo thâm ý khác liếc nhìn ta: “Nhạc tiểu tử thân thiết với đám người kia, công chúa cảm thấy không vui à?”


/119

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status