Có được thẻ ngân hàng Bách phu trưởng thì tài sản của người đó cũng phải có một triệu; còn Thiên phu trưởng, thì số dư phải có năm triệu; Vạn phu trưởng, số dư trong thẻ ngân hàng nhất định không ít hơn mười triệu!
Toàn bộ tài sản của Tô Hải, có khoảng ba nghìn.
Nhưng trong ba nghìn này có hơn một nửa là bất động sản và cổ phiếu.
Để làm tấm thẻ này, Tô Hải đã tích góp suốt bốn năm năm liền mới có tư cách để làm thẻ.
Đây là thứ đại diện cho thân phận và tiền tài, bây giờ không đem ra khoe khoang thì chờ tới khi nào mới khoe đây.
Đúng như dự đoán, nhìn thấy thẻ ngân hàng của Tô Hải, đến cả Từ Tiểu Nhu cũng không kiềm chế được mà chăm chú nhìn thêm một lúc.
Đúng là nhà họ Từ giàu có, nhưng đồ cổ chiếm tới hai phần ba tài sản.
Tài chính của gia tộc đều nằm trong tay bố cô cả.
Ngoài việc thu mua đồ cổ thì số tiền mà cô có thể chi tiêu riêng, cũng không tới mười triệu.
Nếu cô muốn mua "Thiên Không Chi Thành", thì chỉ có thể bán hết số đồ cổ mà cô thu mua cất giữ trong hai năm qua để đổi thành tiền mặt mà thôi.
Cảm nhận được ánh mắt của Từ Tiểu Nhu, Tô Hải rất sung sướng, mỉm cười đầy đắc ý.
Anh ta quay sang nói với người phục vụ: "Cầm thẻ đi quẹt đi, nhưng có một bàn tính riêng ra cho tôi."
Tô Hải chỉ tay về phía bàn của Trần Dương, người ngồi ở bàn đó đều là con cháu họ xa của nhà họ Tô, kể cả đắc tội với tất cả những người ngồi bàn đó, Tô Hải cũng chẳng để tâm.
"Có biết tại sao tôi lại không trả tiền bàn này không?" Tô Hải đứng dậy quay về phía bàn của Trần Dương rồi nói: "Mấy người muốn trách thì trách Trần Dương, là hắn ta làm liên lụy đến mọi người. Nếu không phải do hắn không hiểu quy tắc, không nhường chỗ cho tổng giám đốc Từ, bất lịch sự với khách quý, thì tôi cũng chẳng làm như vậy. Ai không biết chuyện còn tưởng Tô Hải tôi đây là người nhỏ mọn, nhưng hôm nay, cho dù có phá hỏng danh tiếng của mình, thì tôi cũng phải giáo huấn thứ vô dụng này, để hắn biết thế nào gọi là quy củ."
Tô Hải vừa nói xong, mọi người ào ào nhìn về phía Trần Dương, ánh mắt của ai nấy đều như thể sắp bùng cháy rồi.
Trần Dương cũng không hề xấu hổ, anh tỏ vẻ không quan tâm tới chuyện này.
"Hừ, thứ phế vật không làm nên trò trống gì." Tô Hải lạnh lùng hừ một tiếng, nói với Từ Tiểu Như: "Tổng giám đốc Từ, để cô chê cười rồi."
Từ Tiểu Nhu mỉm cười, không nói gì.
Sau khi đưa thẻ cho người phục vụ, Tô Hải nói tiếp: "Tổng giám đốc Từ, không phải cô thích "Thiên Không Chi Thành" sao, tôi quen biết nhiều bạn bè, tôi sẽ hỏi thăm một chút, có lẽ có thể mua giúp cô đấy!"
Cơ hội giành lấy ấn tượng tốt thế này, đương nhiên Tô Hải sẽ không bỏ qua.
Anh ta cứ nói vậy trước đã, cho dù có mua được hay không, thì Từ Tiểu Nhu cũng phải nhận một ân tình của anh ta, có thể nói là một mũi tên bắn trúng hai con chim.
"Cảm ơn anh." Từ Tiểu Nhu lịch sự đáp.
"Cô khách khí quá, đây là chuyện tôi nên làm mà." Tô Hải mỉm cười, anh ta còn đang muốn nịnh hót thêm mấy câu, thì một người phục vụ nhanh chân đi tới trước mặt Tô Hải, cúi chào một cái rồi nói: "Tiên sinh, thật ngại quá, phiền anh đổi thẻ khác để thanh toán hóa đơn."
"Sao cơ?" Tô Hải tưởng anh ta nghe nhầm, nói: "Cô bảo tôi đổi thẻ thanh toán?"
"Phải thưa tiên sinh, bởi vì thẻ này của anh... số dư không đủ, không đủ thanh toán..."
Người phục vụ còn chưa nói hết, thì Tô Hải đã lớn tiếng hét lên: "Cô nói láo, trong thẻ của tôi có 10.5 triệu tệ, sao có thể không đủ được?"
"Xin...xin lỗi tiên sinh, lần này hóa đơn của anh tổng cộng hết ba mươi hai triệu tệ."
Nghe người phục vụ nói xong, Trần Dương suýt chút nữa cười phun cả nước miếng.
Vừa rồi khi người phục vụ đem rượu lên anh đã phát hiện ra, bọn họ đem rượu vang đỏ từ năm 1945 của lò rượu Mouton, thương hiệu rượu này không thường gặp như Lafite, La Romanee-Conti.
Nhưng vào năm 1997, phòng đấu giá Caltex ra giá trên trời tới hai mươi ba nghìn đô la, trải qua hai mươi năm tới ngày hôm nay, cho nên một chai rượu có giá tới hơn một triệu.
Mỗi bàn một bình, vậy là hai mươi bình rồi.
Chuyện này, Trần Dương chỉ muốn nói một câu đáng đời, Tô Hải được người ta khen vài câu, đã chẳng biết trời đất gì nữa rồi.
"Cô đang lừa tôi phải không?" Tô Hải hoảng hồn, anh ta đứng dậy nói với người phục vụ: "Nhà họ Tô chúng tôi, tính cả khách mời, tổng cộng có hai trăm người, cứ cho là mỗi người hết mười nghìn thì cũng chỉ hơn hai triệu mà thôi, sao có thể lên tới hơn hai mươi triệu cơ chứ, mấy người lừa đảo đấy à, mau gọi quản lý tới đây, tôi phải khiếu nại."
Không có lựa chọn khác.
Người phục vụ đành phải gọi quản lý tới.
Quản lý là một người khoảng hơn hai mươi tuổi, anh ta đi tới trước mặt Tô Hải, nói: "Chào tiên sinh, xin hỏi anh có chỗ nào thắc mắc?"
"Tôi thắc mắc cái gì sao?" Tô Hải chỉ vào mặt người quản lý rồi nói: "Anh nói cho tôi biết, chúng tôi chừng này người sao có thể có hóa đơn những ba hai triệu chứ? Đây là lừa đảo, mấy người có tin tôi tìm phóng viên tới vạch trần mấy người không hả?"
Người quản lý cũng không vội, anh ta thản nhiên cúi người nói: "Tiên sinh bình tĩnh, đừng tức giận, tôi sẽ lấy hóa đơn tới đây, anh sẽ hiểu thôi."
Rất nhanh, người phục vụ đem hóa đơn tới, người quản lý đưa hóa đơn cho Tô Hải rồi nói: "Tiên sinh, đây là hóa đơn thanh toán của anh, hai mươi tám bàn tiệc tổng cộng hết năm trăm nghìn tệ. Còn lại 31.5 triệu tệ, là tiền rượu."
"Anh cho rằng tôi là kẻ ngu ngốc phải không, rượu gì mà những 31.5 triệu tệ chứ?" Lửa giận trong người Tô Hải bốc lên, anh ta lập tức túm cổ áo người quản lý mà nói: "Hôm nay anh mà không nói rõ ra cho tôi, tôi sẽ không để yên cho anh đây."
"Tiên sinh, quân tử động khẩu không động thủ." Người quản lý mặt không đổi sắc, anh ta giữ khoảng cách với Tô Hải, nói: "Rượu mà anh gọi là rượu vang đỏ loại "có giới hạn" được sản xuất từ lò rượu Chateau Mouton Rothschild của Pháp, mỗi năm chỉ sản xuất một nghìn chai, giá thị trường là 1 triệu 260 nghìn một chai, tổng cộng anh gọi hai mươi tám chai, chúng tôi lấy giá này đã là ưu đãi cho anh rồi."
"Tôi bảo mấy người đem loại rượu đắt như vậy lên lúc nào hả?" Tô Hải tức giận nói: "Nhà hàng của mấy người chèn ép khách hàng, tôi phải khiếu nại các người."
Người quản lý lạnh lùng nhìn Tô Hải, mặc dù anh ta còn trẻ tuổi, nhưng anh ta cũng đã gặp không ít nhân vật lớn có máu mặt ở thành phố Tây Xuyên. Nhưng loại người không có tiền mà lại thích thể hiện thế này, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải.
Mặc dù phải đối mặt với kẻ trơ trẽn như Tô Hải, nhưng tố chất chuyên nghiệp vẫn khiến anh ta duy trì nụ cười: "Phiền tiên sinh tỉnh táo một chút. Đầu tiên, chính anh là người bảo phục vụ đem loại rượu đắt nhất lên, chuyện này chúng tôi có máy quay giám sát làm chứng. Thứ hai, rượu mà chúng tôi cung cấp, đều là rượu được sản xuất ở lò rượu Chateau Mouton Rothschild, chuyện này anh có thể yên tâm. Thứ ba, vuốt mặt thì phải nể mũi, phiền anh tôn trọng tôi một chút."
Người quản lý vừa nói xong, thì mấy chục người đàn ông cao lớn, từ bên ngoài xông vào.
Ai nấy đều mặc âu phục màu đen, đeo kính râm, to cao khỏe mạnh, dáng người lực lưỡng.
Bọn họ là bảo vệ của nhà hàng Vương Triều, là khách sạn sáu sao duy nhất ở thành phố Tây Xuyên, hầu như không có kẻ nào không có mắt dám gây sự ở đây.
Người ở thành phố Tây Xuyên có ai mà không biết ông chủ nhà hàng Vương Triều có quan hệ rộng rãi, quen biết cả xã hội đen lẫn dân làm ăn hợp pháp. Dám gây sự ở đây, trừ phi là kẻ ăn gan hùm mật báo.
Đứng sau những người này còn có một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, mặc trang phục thời nhà Đường, trong tay xoay hai viên đầu sư tử.
Đây không phải ai khác, mà chính là ông chủ của nhà hàng Vương Triều, Chu Hữu Danh.
Chu Hữu Danh vừa dẫn bảo vệ tới, người nhà họ Tô đều hoảng sợ.
Đừng thấy dáng vẻ vô hại của anh ta mà lầm, ở thành phố Tây Xuyên có ai mà không biết anh ta lòng dạ độc ác, người đắc tội với anh ta không chết thì cũng tàn tật.
Sau lưng Tô Hải lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh, người này bá chủ Tây Xuyên, là Chu Hữu Danh đấy.
Ông chủ xuất hiện, khiến người quản lý chẳng hề nể mặt Tô Hải nữa: "Nhà họ Tô mấy người cũng là gia tộc hạng ba có tiếng ở Tây Xuyên, rượu là anh tự gọi lên, chẳng lẽ muốn quỵt nợ?"
"Hiểu lầm!" Tô Hải nhanh chóng gật đầu rồi cúi người nói: "Đây đều là hiểu lầm cả, sao chúng tôi có thể quỵt nợ được chứ, chúng tôi trả tiền, chúng tôi trả tiền..."
Nhưng, cả người anh ta chỉ có 10.5 triệu, còn 21.5 triệu, có đem bán anh ta cũng chẳng lấy ra nổi.
Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ! Nếu không trả tiền thì sẽ trở thành đi vào ngang nhiên, đi ra bầm dập mất.
Tô Hải chợt nhìn thấy bà Tô, anh ta bò tới trước mặt bà, cầu xin: "Bà nội, giúp cháu với..."
"Thật là." Bà Tô thở dài một tiếng, được người ta đỡ đứng dậy, đi tới trước mặt Chu Hữu Danh, run rẩy cúi chào anh ta: "Tổng giám đốc Chu, chuyện này là nhà họ Tô chúng tôi không phải, cháu tôi còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, là do người làm bà như tôi không dạy tốt, tôi thay nó xin lỗi. Chúng tôi sẽ trả tiền."
Thấy bà Tô cúi người xin lỗi một người trẻ tuổi hơn bà, con cháu nhà họ Tô hết sức khó chịu, đều do Tô Hải không có tiền mà còn thích thể hiện, nhất định phải gọi loại rượu đắt nhất.
Vừa rồi có mấy người của nhà họ Tô lên mạng tìm kiếm, đúng là hơn một triệu một chai rượu.
Sau khi bà Tô xin lỗi xong, Tô Hải và con cháu nhà họ Tô cũng tới trước mặt ông ta không ngừng xin lỗi, chỉ lo Chu Hữu Danh không vui, sẽ bắt bọn họ lại.
Chỉ còn Trần Dương là không đi qua đó, anh ở một bên nhìn cảnh tượng này cảm thấy có chút buồn chán, Trần Dương đứng dậy đi về phía cửa.
Điều khiến Trần Dương bất ngờ là người không có địa vị gì năm xưa đứng trước cửa nhà họ Trần khổ sở cầu xin được hợp tác, nay nhảy một cái đã trở thành nhân vật lớn nhất ở thành phố Tây Xuyên, đúng là vận mệnh biến hóa thất thường mà.
Khi đó anh đầu tư cho Chu Hữu Danh năm trăm nghìn tệ quả là không uổng phí, anh cũng không nhìn nhầm người, Chu Hữu Danh này đúng là không phải kẻ tầm thường.
Anh không muốn anh và Chu Hữu Danh nhận ra nhau trong tình cảnh này, không còn cách nào khác phải khom người, lặng lẽ đi ra cửa.
Toàn bộ tài sản của Tô Hải, có khoảng ba nghìn.
Nhưng trong ba nghìn này có hơn một nửa là bất động sản và cổ phiếu.
Để làm tấm thẻ này, Tô Hải đã tích góp suốt bốn năm năm liền mới có tư cách để làm thẻ.
Đây là thứ đại diện cho thân phận và tiền tài, bây giờ không đem ra khoe khoang thì chờ tới khi nào mới khoe đây.
Đúng như dự đoán, nhìn thấy thẻ ngân hàng của Tô Hải, đến cả Từ Tiểu Nhu cũng không kiềm chế được mà chăm chú nhìn thêm một lúc.
Đúng là nhà họ Từ giàu có, nhưng đồ cổ chiếm tới hai phần ba tài sản.
Tài chính của gia tộc đều nằm trong tay bố cô cả.
Ngoài việc thu mua đồ cổ thì số tiền mà cô có thể chi tiêu riêng, cũng không tới mười triệu.
Nếu cô muốn mua "Thiên Không Chi Thành", thì chỉ có thể bán hết số đồ cổ mà cô thu mua cất giữ trong hai năm qua để đổi thành tiền mặt mà thôi.
Cảm nhận được ánh mắt của Từ Tiểu Nhu, Tô Hải rất sung sướng, mỉm cười đầy đắc ý.
Anh ta quay sang nói với người phục vụ: "Cầm thẻ đi quẹt đi, nhưng có một bàn tính riêng ra cho tôi."
Tô Hải chỉ tay về phía bàn của Trần Dương, người ngồi ở bàn đó đều là con cháu họ xa của nhà họ Tô, kể cả đắc tội với tất cả những người ngồi bàn đó, Tô Hải cũng chẳng để tâm.
"Có biết tại sao tôi lại không trả tiền bàn này không?" Tô Hải đứng dậy quay về phía bàn của Trần Dương rồi nói: "Mấy người muốn trách thì trách Trần Dương, là hắn ta làm liên lụy đến mọi người. Nếu không phải do hắn không hiểu quy tắc, không nhường chỗ cho tổng giám đốc Từ, bất lịch sự với khách quý, thì tôi cũng chẳng làm như vậy. Ai không biết chuyện còn tưởng Tô Hải tôi đây là người nhỏ mọn, nhưng hôm nay, cho dù có phá hỏng danh tiếng của mình, thì tôi cũng phải giáo huấn thứ vô dụng này, để hắn biết thế nào gọi là quy củ."
Tô Hải vừa nói xong, mọi người ào ào nhìn về phía Trần Dương, ánh mắt của ai nấy đều như thể sắp bùng cháy rồi.
Trần Dương cũng không hề xấu hổ, anh tỏ vẻ không quan tâm tới chuyện này.
"Hừ, thứ phế vật không làm nên trò trống gì." Tô Hải lạnh lùng hừ một tiếng, nói với Từ Tiểu Như: "Tổng giám đốc Từ, để cô chê cười rồi."
Từ Tiểu Nhu mỉm cười, không nói gì.
Sau khi đưa thẻ cho người phục vụ, Tô Hải nói tiếp: "Tổng giám đốc Từ, không phải cô thích "Thiên Không Chi Thành" sao, tôi quen biết nhiều bạn bè, tôi sẽ hỏi thăm một chút, có lẽ có thể mua giúp cô đấy!"
Cơ hội giành lấy ấn tượng tốt thế này, đương nhiên Tô Hải sẽ không bỏ qua.
Anh ta cứ nói vậy trước đã, cho dù có mua được hay không, thì Từ Tiểu Nhu cũng phải nhận một ân tình của anh ta, có thể nói là một mũi tên bắn trúng hai con chim.
"Cảm ơn anh." Từ Tiểu Nhu lịch sự đáp.
"Cô khách khí quá, đây là chuyện tôi nên làm mà." Tô Hải mỉm cười, anh ta còn đang muốn nịnh hót thêm mấy câu, thì một người phục vụ nhanh chân đi tới trước mặt Tô Hải, cúi chào một cái rồi nói: "Tiên sinh, thật ngại quá, phiền anh đổi thẻ khác để thanh toán hóa đơn."
"Sao cơ?" Tô Hải tưởng anh ta nghe nhầm, nói: "Cô bảo tôi đổi thẻ thanh toán?"
"Phải thưa tiên sinh, bởi vì thẻ này của anh... số dư không đủ, không đủ thanh toán..."
Người phục vụ còn chưa nói hết, thì Tô Hải đã lớn tiếng hét lên: "Cô nói láo, trong thẻ của tôi có 10.5 triệu tệ, sao có thể không đủ được?"
"Xin...xin lỗi tiên sinh, lần này hóa đơn của anh tổng cộng hết ba mươi hai triệu tệ."
Nghe người phục vụ nói xong, Trần Dương suýt chút nữa cười phun cả nước miếng.
Vừa rồi khi người phục vụ đem rượu lên anh đã phát hiện ra, bọn họ đem rượu vang đỏ từ năm 1945 của lò rượu Mouton, thương hiệu rượu này không thường gặp như Lafite, La Romanee-Conti.
Nhưng vào năm 1997, phòng đấu giá Caltex ra giá trên trời tới hai mươi ba nghìn đô la, trải qua hai mươi năm tới ngày hôm nay, cho nên một chai rượu có giá tới hơn một triệu.
Mỗi bàn một bình, vậy là hai mươi bình rồi.
Chuyện này, Trần Dương chỉ muốn nói một câu đáng đời, Tô Hải được người ta khen vài câu, đã chẳng biết trời đất gì nữa rồi.
"Cô đang lừa tôi phải không?" Tô Hải hoảng hồn, anh ta đứng dậy nói với người phục vụ: "Nhà họ Tô chúng tôi, tính cả khách mời, tổng cộng có hai trăm người, cứ cho là mỗi người hết mười nghìn thì cũng chỉ hơn hai triệu mà thôi, sao có thể lên tới hơn hai mươi triệu cơ chứ, mấy người lừa đảo đấy à, mau gọi quản lý tới đây, tôi phải khiếu nại."
Không có lựa chọn khác.
Người phục vụ đành phải gọi quản lý tới.
Quản lý là một người khoảng hơn hai mươi tuổi, anh ta đi tới trước mặt Tô Hải, nói: "Chào tiên sinh, xin hỏi anh có chỗ nào thắc mắc?"
"Tôi thắc mắc cái gì sao?" Tô Hải chỉ vào mặt người quản lý rồi nói: "Anh nói cho tôi biết, chúng tôi chừng này người sao có thể có hóa đơn những ba hai triệu chứ? Đây là lừa đảo, mấy người có tin tôi tìm phóng viên tới vạch trần mấy người không hả?"
Người quản lý cũng không vội, anh ta thản nhiên cúi người nói: "Tiên sinh bình tĩnh, đừng tức giận, tôi sẽ lấy hóa đơn tới đây, anh sẽ hiểu thôi."
Rất nhanh, người phục vụ đem hóa đơn tới, người quản lý đưa hóa đơn cho Tô Hải rồi nói: "Tiên sinh, đây là hóa đơn thanh toán của anh, hai mươi tám bàn tiệc tổng cộng hết năm trăm nghìn tệ. Còn lại 31.5 triệu tệ, là tiền rượu."
"Anh cho rằng tôi là kẻ ngu ngốc phải không, rượu gì mà những 31.5 triệu tệ chứ?" Lửa giận trong người Tô Hải bốc lên, anh ta lập tức túm cổ áo người quản lý mà nói: "Hôm nay anh mà không nói rõ ra cho tôi, tôi sẽ không để yên cho anh đây."
"Tiên sinh, quân tử động khẩu không động thủ." Người quản lý mặt không đổi sắc, anh ta giữ khoảng cách với Tô Hải, nói: "Rượu mà anh gọi là rượu vang đỏ loại "có giới hạn" được sản xuất từ lò rượu Chateau Mouton Rothschild của Pháp, mỗi năm chỉ sản xuất một nghìn chai, giá thị trường là 1 triệu 260 nghìn một chai, tổng cộng anh gọi hai mươi tám chai, chúng tôi lấy giá này đã là ưu đãi cho anh rồi."
"Tôi bảo mấy người đem loại rượu đắt như vậy lên lúc nào hả?" Tô Hải tức giận nói: "Nhà hàng của mấy người chèn ép khách hàng, tôi phải khiếu nại các người."
Người quản lý lạnh lùng nhìn Tô Hải, mặc dù anh ta còn trẻ tuổi, nhưng anh ta cũng đã gặp không ít nhân vật lớn có máu mặt ở thành phố Tây Xuyên. Nhưng loại người không có tiền mà lại thích thể hiện thế này, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải.
Mặc dù phải đối mặt với kẻ trơ trẽn như Tô Hải, nhưng tố chất chuyên nghiệp vẫn khiến anh ta duy trì nụ cười: "Phiền tiên sinh tỉnh táo một chút. Đầu tiên, chính anh là người bảo phục vụ đem loại rượu đắt nhất lên, chuyện này chúng tôi có máy quay giám sát làm chứng. Thứ hai, rượu mà chúng tôi cung cấp, đều là rượu được sản xuất ở lò rượu Chateau Mouton Rothschild, chuyện này anh có thể yên tâm. Thứ ba, vuốt mặt thì phải nể mũi, phiền anh tôn trọng tôi một chút."
Người quản lý vừa nói xong, thì mấy chục người đàn ông cao lớn, từ bên ngoài xông vào.
Ai nấy đều mặc âu phục màu đen, đeo kính râm, to cao khỏe mạnh, dáng người lực lưỡng.
Bọn họ là bảo vệ của nhà hàng Vương Triều, là khách sạn sáu sao duy nhất ở thành phố Tây Xuyên, hầu như không có kẻ nào không có mắt dám gây sự ở đây.
Người ở thành phố Tây Xuyên có ai mà không biết ông chủ nhà hàng Vương Triều có quan hệ rộng rãi, quen biết cả xã hội đen lẫn dân làm ăn hợp pháp. Dám gây sự ở đây, trừ phi là kẻ ăn gan hùm mật báo.
Đứng sau những người này còn có một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, mặc trang phục thời nhà Đường, trong tay xoay hai viên đầu sư tử.
Đây không phải ai khác, mà chính là ông chủ của nhà hàng Vương Triều, Chu Hữu Danh.
Chu Hữu Danh vừa dẫn bảo vệ tới, người nhà họ Tô đều hoảng sợ.
Đừng thấy dáng vẻ vô hại của anh ta mà lầm, ở thành phố Tây Xuyên có ai mà không biết anh ta lòng dạ độc ác, người đắc tội với anh ta không chết thì cũng tàn tật.
Sau lưng Tô Hải lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh, người này bá chủ Tây Xuyên, là Chu Hữu Danh đấy.
Ông chủ xuất hiện, khiến người quản lý chẳng hề nể mặt Tô Hải nữa: "Nhà họ Tô mấy người cũng là gia tộc hạng ba có tiếng ở Tây Xuyên, rượu là anh tự gọi lên, chẳng lẽ muốn quỵt nợ?"
"Hiểu lầm!" Tô Hải nhanh chóng gật đầu rồi cúi người nói: "Đây đều là hiểu lầm cả, sao chúng tôi có thể quỵt nợ được chứ, chúng tôi trả tiền, chúng tôi trả tiền..."
Nhưng, cả người anh ta chỉ có 10.5 triệu, còn 21.5 triệu, có đem bán anh ta cũng chẳng lấy ra nổi.
Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ! Nếu không trả tiền thì sẽ trở thành đi vào ngang nhiên, đi ra bầm dập mất.
Tô Hải chợt nhìn thấy bà Tô, anh ta bò tới trước mặt bà, cầu xin: "Bà nội, giúp cháu với..."
"Thật là." Bà Tô thở dài một tiếng, được người ta đỡ đứng dậy, đi tới trước mặt Chu Hữu Danh, run rẩy cúi chào anh ta: "Tổng giám đốc Chu, chuyện này là nhà họ Tô chúng tôi không phải, cháu tôi còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, là do người làm bà như tôi không dạy tốt, tôi thay nó xin lỗi. Chúng tôi sẽ trả tiền."
Thấy bà Tô cúi người xin lỗi một người trẻ tuổi hơn bà, con cháu nhà họ Tô hết sức khó chịu, đều do Tô Hải không có tiền mà còn thích thể hiện, nhất định phải gọi loại rượu đắt nhất.
Vừa rồi có mấy người của nhà họ Tô lên mạng tìm kiếm, đúng là hơn một triệu một chai rượu.
Sau khi bà Tô xin lỗi xong, Tô Hải và con cháu nhà họ Tô cũng tới trước mặt ông ta không ngừng xin lỗi, chỉ lo Chu Hữu Danh không vui, sẽ bắt bọn họ lại.
Chỉ còn Trần Dương là không đi qua đó, anh ở một bên nhìn cảnh tượng này cảm thấy có chút buồn chán, Trần Dương đứng dậy đi về phía cửa.
Điều khiến Trần Dương bất ngờ là người không có địa vị gì năm xưa đứng trước cửa nhà họ Trần khổ sở cầu xin được hợp tác, nay nhảy một cái đã trở thành nhân vật lớn nhất ở thành phố Tây Xuyên, đúng là vận mệnh biến hóa thất thường mà.
Khi đó anh đầu tư cho Chu Hữu Danh năm trăm nghìn tệ quả là không uổng phí, anh cũng không nhìn nhầm người, Chu Hữu Danh này đúng là không phải kẻ tầm thường.
Anh không muốn anh và Chu Hữu Danh nhận ra nhau trong tình cảnh này, không còn cách nào khác phải khom người, lặng lẽ đi ra cửa.
/836
|