Lửa Hận Rừng Xanh

Chương 5: Bóng Quỷ Trong Sa Mù

/28


Giọng nói của viên chúa núi Mã Đầu Quảng Tây chầm chậm vang lên giữa lòng hang lạnh, im không tiếng động, chỉ nghe có tiếng củi thông cháy lép bép, xông mùi thơm khét, thỉnh thoảng có một cơn gió từ ngoài triền núi cao lùa vào, thổi rạp thoi lửa đuốc, gió chạy trốc quan tài nghe cũng xa xăm mơ hồ lạ.

Viên tướng lạc thảo Tàu nói tiếng Quảng Đông, thỉnh thoảng lại nói một tràng tiếng Quan Hỏa pha một vài tiếng Kinh lơ lớ, chàng trai Việt lặng lẽ đứng nghe, không nói thêm lời nào. Lúc đầu, chúa Mã Đầu còn nói giọng điệu nhu hòa, điềm tĩnh, sau tới những đoạn ghê gớm quái gở ông ta không nén được, giọng trở nên hầm hập, mặt mày biến đổi theo chuyện kể, sống động hết sức.

Thỉnh thoảng ông ta ngừng lại thở, nén cảm xúc, ngó Võ như dò phản ứng. Ông ta kể tỉ mỉ, từng động tác, cố nhớ từng câu nói, từng cử chỉ của các nhân vật liên hệ.

Từ lúc gặp quỷ bốn chân rượt thiếu phụ, đến khi quỷ chúa tứ túc hấp thiếu phụ thành cái túi da gớm ghiếc, lúc mấy người thoát nạn, chạy tới động Mèo trên núi, bị quỷ tinh theo bắt, tới chiều hôm sau, suýt rơi vào vuốt quỷ tại vùng Cầu Mây miệt Nước Hai, may được lão dị nhân Quy Võng Lạng giải cứu đem "đứa bé vòng xanh" về nuôi dạy... Nhất nhất ông ta đều kể rõ, đặc biệt là tiếng kêu thống thiết của thiếu phụ trẻ đẹp trước giờ lâm chung...

Mãi hai tiếng đồng hồ sau, chúa núi Đầu Ngựa mới ngừng lại, đưa tay lau mồ hôi trán, thở phào một hơi như muốn trút được cả mười bảy năm ôm ấp nấu nung cảnh chết chóc quái gở của người đàn bà bạc mệnh đã cam lòng thảm tử cực kỳ ghê rợn, còn hơn chịu theo về động làm vợ quỷ để phải giao hoan với con tinh chúa bốn chân Hồng Cẩu Quẩy nanh ác.

Chàng tuổi trẻ mồ côi đứng nghe như uống từng lời huyết hận, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, thân hình rung động, đến khi tướng lạc thảo già ngừng kể thì bộ mặt điển trai đã ướt đẫm nước mắt đau thương...

Một cơn gió lùa hang đá, ngọn đuốc rạp kéo dài kêu lép bép, tướng lạc thảo thở phì, tay vẫn ôm mặt, khẽ hỏi:

- Minh Thần! Cháu... chịu đựng được chứ? Tưởng không nên biết tỉ mỉ.

- Cháu chịu được! Chú cứ cho cháu biết từng ly từng tý... bí mật thường nhỏ như sợi tóc...

- Vậy... mẹ cháu đã chịu nhận một cái chết khổ nhục nhất thế gian, nhưng người đàn bà đó đáng cho đàn bà trong thiên hạ phải noi gương, đàn ông phải cúi đầu kính phục. Bà đã chết can đảm, khí tiết chống cự đến cùng trước khi bị yêu khí hành hạ. Võ Minh Thần hỏi thêm từng chi tiết, chúa Mã Đầu kể hết, đoạn chậm chạp vuốt mặt, thở dài, quay nhìn Võ:

- Tới nay đã mười bảy năm, bí mật vẫn bao trùm quanh vụ thảm sát, mẹ cháu vẫn là Vô danh nữ, không ai biết họ tên, quê quán, dòng dõi. Con tinh chúa tứ túc Hồng Cẩu Quẩy, không ai biết nó ở đâu, đường trần hay... âm phủ.

Nén xúc động dữ dội, Võ cúi nhìn cái xác người mẹ bất hạnh, lẩm bẩm nói một mình:

- Còn cha cháu... cũng không nhắc tới?

- Không hiểu cha cháu có biết mẹ cháu bị thảm sát không? Nhưng tất cả đầu mối có lẽ là ở chiếc "vòng xanh" và dây chuyền vàng. Có điều lạ lùng là mười bảy năm nay có nhiều kẻ đi tìm cái "vòng xanh", biết đâu không có cha cháu trong đó. Con tinh chúa, ngay đêm đó, nó cũng đi sục tìm "đứa con nít vòng xanh", chừng cái "vòng xanh" cháu đeo phải ẩn chứa điều gì bí mật đặc biệt.

Võ nhìn ngọn lửa:

- Con tinh chúa biết nói tiếng người... có thể nó là người mang lốt sài tinh? Hay là loài âm vật?

Chúa núi Đầu Ngựa trầm ngâm gãi râu:

- Bí mật này chưa khám phá nổi, cứ như những điều chứng kiến nhãn tiền lại càng khó quyết đoán. Tinh chúa nói tiếng người, trí xảo còn hơn người, nhưng súng đạn bắn không chết. Nó lại linh mẫn như quỷ, biết cả đường đi nước bước của người ta để phục bắt. Còn chuyện sài kíu độc biết nói tiếng người cũng chẳng có gì lạ. Con sáo, con yểng, con két, lưỡi cứng còn nói được, huống con sói lưỡi mềm như lưỡi người.

Võ Minh Thần nát óc suy nghĩ không sao đoán nổi. Chàng trai đưa vòng xanh điểm huyết, dây chuyền nửa đồng tiền ra ngắm nghía, tưởng đến thân thế mờ mịt, càng điên đầu. Chợt viên tướng lạc thảo Quảng Tây bật giọng:

- Hầy! Còn điều này, chú quên khuấy! Còn nhớ lúc bị nó ép đứng bên gốc cây tùng, có lần mẹ cháu rú lên, vẻ kinh khiếp hết sức, gọi nó là "con quỷ tiền kiếp". Lại bảo nó "theo ám hại không buông tha", "thà chết còn hơn làm vợ loài yêu ma nanh ác"... Xem thế, đủ biết trước ngày ngộ nạn mẹ cháu đã bị nó theo đuổi dọa nạt, có lẽ quá sợ hãi, mẹ cháu phải đem cháu trốn lên biên giới định sang Tàu nương náu, chẳng may con tinh chúa lại biết trước, đón đuổi. Giờ cháu tính sao... về di hài mẹ cháu? Chú nghĩ cháu nên làm lễ mai táng cho mẹ cháu được an nghỉ chốn suối vàng.

Võ Minh Thần run lời, mắt sáng dị thường:

- Mười bảy năm cách biệt, mẫu tử chia lìa, nay vừa thấy mặt, nếu táng ngay, chắc cháu buồn ghê gớm. Và cháu muốn có một ngày mẹ cháu chứng kiến cảnh loài quỷ ác bị phanh thây xẻ thịt, cho vong hồn người được mát mẻ. Vậy cháu xin chú cho cháu đem di hài mẹ trên bước đường tầm thù báo oán, để mẹ con sớm tối có nhau.

Tướng lạc thảo Quảng Tây trợn mắt:

- Hầy! Cháu điên sao? Đem xác theo, sao tiện. Cồng kềnh, nặng nề, bất tiện trong việc xông pha chiến đầu, lỡ mất xác thì sao? Vả lại xác bị con tinh hấp sát, liễm yêu khí mười bảy năm vẫn còn nặng mùi, đem bên mình, hơi xông ra, không được.

Võ điềm tĩnh:

- Mười bảy năm chưa mai táng, thêm ít tháng nữa cũng được. Cháu muốn nhìn thấy di hài mẹ cháu hàng ngày. Cháu sẽ có cách làm mùi không tiết ra. Cháu sẽ gói vào một bọc nhỏ, bỏ giỏ mây coi như hành lý, không ai biết đâu. Và có khi nhờ di hài mang theo, cháu càng dễ tìm ra tung tích con tinh chúa.

Thấy chàng trai có vẻ quyết ý, chúa Mã Đầu không ngăn nữa, bảo:

- Tùy ý cháu. Nhưng phải làm lễ cầu hồn. Mà cháu định bao giờ đi?

- Xin chú cho cháu đi ngay. Lòng nóng như lửa đốt, cháu quyết tìm cho được quỷ thù, coi là giống chi mà lại tàn ác vô lương đến thế. Đồng thời cháu phải tìm cho ra cha cháu, cùng dòng họ nguồn gốc.

Chúa núi Đầu Ngựa đặt tay lên vai chàng trai, ngậm ngùi:

- Cháu hết lòng nghĩ đến thù nhà, thật không phụ công chú đợi chờ bấy lâu. Cháu đi vào sương mù, tìm thù báo oán, chú dẫn cháu đến nơi xảy ra cuộc thảm sát.

Võ Minh Thần khẳng khái:

- Chẳng dám làm nhọc lòng chú, cháu đi với Quản Kình được rồi. Xin cho cháu được tự tay báo thù cho mẹ cháu và rửa hận cho những người chết oan ức chiều đó. Chú cho cháu rõ địa điểm cũng đủ. Chẳng hay chú có biết quan năm giám binh hồi đó nay còn sống không? Và hiện ở đâu?

- Ông ta về hưu khá lâu rồi. Có hồi về Tây mấy năm, sau có sang Cao Bằng chơi, năm năm nay không được tin. Nếu cháu muốn đi một mình, phải cẩn thận lắm à. Chưa biết chừng chú cũng sang Nam có việc.

Hai người nói chuyện giây lát xong, Võ Minh Thần thắp tuần hương nữa khấn vái hương hồn người mẹ xấu số, đoạn đậy nắp ván thiên lại, hai người đưa nhau rời khỏi hang đá. Ra tới triền ngoài, chàng tuổi trẻ nước mắt vẫn chảy ròng ròng, tưởng như "vừa từ dĩ vãng đau thương trở về".

Không ai nói nửa lời. Tang tóc quá khứ đè nặng trĩu tâm hồn. Trời vẫn cao lồng lộng, nắng sáng rực rỡ, gió mát rượi, nhưng chàng trai mồ côi vụt thấy lòng mình đã đổi khác. Xưa ngọn lửa cô đơn nung nấu, nay lại thêm ngọn lửa căm hờn ngùn ngụt.

Quản Kình ngồi đợi trong căn nhà viên chúa soái Thập Vạn Đại Sơn, vừa thấy mặt hai người, đã hiểu ngay tiểu chủ đang cơn đau đớn vô cùng. Y chỉ kín đáo thở dài ái ngại, không dám hỏi. Nhưng Võ Minh Thần đã nói luôn:

- Chú kiếm giúp ngũ vị hương, sáp ong, sửa soạn tẩm liệm, bọc di hài đem về Nam. Nhưng chú chẳng nên ngó thấy. Di hài bị hấp sát coi ghê gớm lắm, chú thấy sẽ bị ám ảnh suốt đời.

Quản Kình tuân lời, nhờ viên chúa núi Mã Đầu sai viên đầu lãnh thân tín phụ lực, chỉ lát sau đã kiếm được các đồ tẩm liệm.

Cả bọn lại đưa nhau tới hang đá triền sau, nhưng đem vào hang đặt đó, bỏ ra liền, chỉ còn Võ Minh Thần cùng viên chúa Mã Đầu. Võ tự tay dùng nước ngũ vị hương tắm rửa di hài mẹ, tiêm thêm mấy ống "phoóc môn". Ướp xong, nấu lỏng sáp ong, phết bọc kín di hài thật dày, kín cho mùi xú khí khỏi xông ra. Lát sau di hài người bạc mệnh đã thành một pho tượng sáp ong, không ai ngờ là xác người. Thận trọng, Võ cùng chúa Mã Đầu mặc xiên y sạch cho "pho tượng sáp" và nhè nhẹ bẻ gập bụng, gập đôi lại, dùng lụa bọc kỹ, rồi mới cho vào một cái túi thổ cẩm, thắt kín lại, bỏ vào giỏ mây. Còn mớ đầu lâu, xương xẩu của nạn nhân khác, Võ đề nghị cứ để nguyên trong hòm.

Rồi ngay đêm đó, Võ Minh Thần kín đáo làm lễ cầu hồn, chỉ có chúa Mã Đầu, Quản Kình dự. Trong hang đá chàng trai vật mình khóc thảm thê, khiến người ngoài cũng phải sa nước mắt, an ủi hết lời.

Những tưởng chàng trai mồ côi sẽ rầu rĩ ủ ê, nhưng sau tuần cầu hồn, khóc mẹ, Võ Minh Thần lau luôn nước mắt, mặt trở nên lạnh lẽo lạ thường, phủ phục thề sẽ tận diệt giống thù, rửa hờn cốt nhục. Xong, nửa đêm, đeo giỏ đựng xác mẹ sau lưng, chàng trai liền cũng chúa Mã Đầu, Quản Kình đóng cửa hang, về trại soái.

Ngay sáng sau, chàng trai tuổi trẻ bái biệt vợ chồng chúa soái Thập Vạn Đại Sơn, xin phép "Vua Pạc Hoọc" lên đường. Nàng nữ soái Liễu Thôn miệt Lùng Phầy dịu dàng bảo:

- Biên giới Việt - Trung này rất nhiều quái vật quái nhân, thù giết mẹ hiền đệ không phải ma nhân tinh quái cũng là độc vật yêu quỷ, tài nghệ lợi hại lại sẵn ma thuật phi phàm, sức người không địch nổi. Nó lại cực hung hiểm, quỷ trá khôn lường. Hiền đệ về Nam phải cẩn trọng lắm mới được. Nếu hiền đệ chẳng khách tính, vợ chồng ta rất yên lòng được giúp hiền đệ điều hữu ích.

Võ Minh Thần lễ phép thưa:

- Chỉ sợ nhọc lòng bậc danh giá, kẻ mồ côi này lúc nào cũng chỉ mong được lời chỉ dạy.

Bạch Y Nương Phượng Kiều mỉm cười:

- Chớ quên hiền đệ đã cứu mẹ con ta. Nay hiền đệ đã thọ giáo danh sư, bản lãnh đã cao, vợ chồng ta muốn truyền thêm cho hiền đệ một vài bí thuật cần thiết sau này.

Võ cúi đầu bái lãnh. Chúa tướng Thập Vạn Đại Sơn giọng chuông đồng:

- Xông pha độc hành, ra vào sào huyệt đối đầu địch nhân quái vật, không gì bằng biết thôi miên thuật. Ta sẽ truyền dạy hiền đệ về phép thôi miên. Đáo sự gặp quái vật quái nhân dùng đòn mê, phun khí độc, nhất chúng thường phun lúc bất ngờ, kín đáo hoặc gặp bất kể loại chưởng kình độc hại nào, chống lại không gì bằng "Khẩu phong lôi", vì học được môn phản phong này, các yếu huyệt mặc nhiên bế kín thường trực, khỏi sợ bị đánh ngầm. Đã thế, "Khẩu phong lôi" đánh ra như sấm nổ, mạnh hơn đánh bằng tay, phá giải được nhiều môn độc công hiện nay. Ta sẽ truyền "Khẩu phong lôi" cho hiền đệ. Ra giữa thiên binh cận chiến, nhất gặp sài lang tứ túc Hồng Cẩu Quẩy thường kéo tràn cả trăm ngàn con một lúc, chống lại không gì bằng "vanh khiên", bí thuật trấn quốc của nước Nam từ thiên cổ. Hiền đệ sẽ được học khiên.

Bạch Y Nương tiếp:

- Không đeo súng mà lúc nào cũng có súng bắn. Khi chĩa nổ, bao giờ cũng nhanh hơn kẻ địch ba giây, dầu kẻ địch là... Thần Xạ Đại Sơn Vương vô địch, bất ngờ cũng bị luôn. Bí pháp tốc xạ này là của tôn sư đảo chủ Thần Tiên đảo Nam Cực truyền. Ta sẽ luyện cho hiền đệ phép "nhả đạn trong tay áo".

- Hai tay hai súng, dẫu nhanh mấy cũng chỉ bắn được hai kẻ địch một loạt, lỡ rơi vào chỗ trống, bốn kẻ địch xông vào một lúc, hoặc đối đầu không cần dùng tay cũng được, không gì hơn bắn bằng... chân. Ta sẽ bảo hiền đệ phép "bắn bằng chân". Ta sẽ bảo hiền đệ thuật phóng giáo, bắn súng bằng chân.

- Còn nhiều thuật quan hệ khác cho kẻ dọc ngang như "cánh không phi", "đạp vật thủy thượng phiêu", gồng ngải, độn toán, y học giải phẫu, trị độc thương, phép sai khiến ma xó, sai âm binh, điều quân khiển tướng, sai khiến loài thú điểu... Còn hàng trăm phép cần yếu khác, vợ chồng ta sẽ tùy tiện bảo dần, rồi hiền đệ còn phải luyện sau này nữa. Có điều chú ý: Cứ như loài quỷ mắt đỏ tứ túc kia rất nhiều ma thuật, lắm ngón phi phàm, mấy thứ chúng ta không chuyên luyện, ta sẽ giới thiệu hiền đệ tới cho bạn ta truyền bí thuật. Về các pháp môn đó, không ai sánh nổi nữ chúa động Thanh Âm bên lãnh địa Cao Bằng, miệt giữa Sóc Giang Đồng Văn.

- Tiếc lòng hiền đệ như lửa đốt, chẳng lưu lại Vân Nam này vài năm, nhưng ít nhất cũng phải một, hai mùa. Với tài nghệ hiền đệ, ta tin mọi việc luyện sẽ chóng thành. Nhân dịp ta sẽ dượt lại các món võ thuật cho hiền đệ. Vậy hãy gác thù sâu, chuyên luyện ít lâu đã.

"Vua Pạc Hoọc" chêm vào:

- Quản Kình đi theo sát, cũng nên học thêm cho giỏi. Ta cùng Voòng huynh sẽ truyền dạy nội công ngoại khoa cho.

Thầy trò Võ Minh Thần mừng khôn xiết, xin đồng lãnh giáo.

Từ đó hai người lưu lại miền Thập Vạn Đại Sơn, học thêm bí pháp, dị thuật, pháp môn. Vốn giàu nhân điện, quen khổ hạnh, lại nuôi chí báo cừu giải oan hồn cho từ mẫu, chàng tuổi trẻ mồ côi dốc lòng khổ luyện. Nhờ siêng năng, mạnh ý chí, sẵn có bản lãnh, lại được vợ chồng viên chúa soái Thập Vạn Đại Sơn hết lòng truyền dạy bí pháp, thay nhau tập dượt, rèn luyện, chàng trai tiến lên vượt bậc.

Ngoài ra, nhờ sống gần chúa Thần Xạ, vốn bực ngang dọc xông pha vào sinh ra tử rất nhiều, trải trăm ngàn cuộc chiến kỳ hiểm phi thường, rất giàu kinh nghiệm sống về mọi mặt, khi tửu hậu lúc trà dư, thường đem ra truyền giảng, lại cho biết sâu rộng về các nhân vật võ lâm đương thời, từ tài nghệ, bản lãnh, sở trường sở đoản... lại nói cặn kẽ về địa hình miền biên địa Trung - Việt, vùng thượng du đất Bắc, mấy dải sơn lâm Vân Nam, Lưỡng Quảng, mấy miệt duyên hải vịnh Bắc Kỳ, các hải đảo, quần đảo Hạ Long, Bái Tử Long, sang tận Hải Nam, Quảng Châu, nhất nhất có gì đặc biệt đều nói rõ, kể cả phong tục tập quán...

Càng ở bên hai vợ chồng chúa Thập Vạn cùng viên chúa Mã Đầu, thầy trò Võ Minh Thần càng kinh ngạc bái phục, không thể ngờ hai người lại đều tài giỏi, từng trải hơn cả người sống trăm tuổi.

Chúa Thập Vạn vốn kẻ sống rất nghiêm minh trung thực, ân oán phân minh, vừa gặp Minh Thần đã yêu thương ngay, lại thêm chuyện chàng trai tình cờ cứu được hai mẹ con Phượng Kiều thoát nạn bất ngờ, nên cố sức truyền dạy cặn kẽ, không tiếc một môn bí mật nào. Còn Quản Kình được hai viên chúa tướng lạc thảo Tàu dạy hết lòng, võ nghệ, tài thuật cũng tiến rất mau.

Thấm thoát đã hết thu sang đông, rồi gần hết xuân sắp sang hè, thầy trò Võ Minh Thần bản lãnh đã vượt hẳn, tính ra đã lưu lại Vân Nam bảy, tám tháng trường. Một đêm nằm nghe gió thổi mặt triền khuya, tự nhiên lòng miên man dậy niềm u uất, nhớ thù mẹ thác oan, tủi nhục tràn đầy khóe mắt. Chàng trai đem xác mẹ ra thắp hương khấn vái, và ngay sáng sau lên xin phép ra đi tìm thù.

Vợ chồng chúa Thập Vạn cùng Mã Đầu Pạc Hoọc, Voòng Hải Sơn Vương nắm tay căn dặn hết lời, lại đem tặng thầy trò các mọi thứ cần dùng khi về nước, đặc biệt có hai bộ giáp trận và hai cái khiên kép chế tạo rất tinh vi.

Giáp bằng mây đen kép, giữa lót cao su dày hơn lốp xe, kẹp thép dày, trước ngực, bụng còn đắp thêm hai mảnh mica loại kính chiến xa, có cả mũ trụ dính liền sau gáy, toàn khối ghép từng phần có bản lề, lò xo, có thể gập vào thành khối nhỏ.

Khiên, một cái thành hai úp lấy nhau, cũng lát các thứ như giáp, cần có thể tháo làm hai. Khiên giáp đều bọc vải chàm, có phết một thứ nhựa thuốc kỵ thủy, kỵ hỏa, đi mưa không ướt. Trong khiên trụ ghép một khoảng rỗng, nếu cần có thể đổ cát hoặc chì thêm cũng được.

Bình nhật khiên dùng thay mũ nón, coi đúng mũ rộng vành. Lại tặng thêm hai đôi giày vải Tàu, trong có sẵn bộ phận gài súng bên mắt cá rất kín, tặng thêm hai mảnh vải chàm rộng cũng ngâm nhựa thuốc, có thể dùng làm "tăng", áo đi mưa, chăn đắp.

Không quên tặng thêm hai con giáp mã khỏe, nòi ngựa chiến quen đi núi. Quản Kình to con, đồ dùng toàn khổ lớn như của "Vua Pạc Hoọc". Võ Minh Thần chẳng có chi tặng lại, chỉ biết dâng mấy mảnh da, xương Mạc thú làm kỷ vật tạ từ.

Vợ chồng chúa soái Thập Vạn Đại Sơn cùng chú bé Hồng Kiệt, chúa Mã Đầu, các cận tướng thủ túc đưa hai thầy trò Võ Minh Thần xuống núi, tiễn mấy dặm đường, Võ xuống ngựa, kính cẩn:

- Nay kẻ mồ côi này về Nam tìm cừu báo oán, bốn phía mịt mù tăm hơi, đường đời ẩn trắc, thực hư, bạn thù lẫn lộn, chẳng khác kẻ đi tìm bóng chim tăm cá. Dám xin bậc phụ huynh ban cho vài lời tiên tri, chẳng hay chuyến đi này có tìm đặng quân thù, nguồn gốc mẹ cha chăng?

Chúa Thập Vạn nhảy xuống đưa tay trái đánh một quẻ độn Lục Nhâm, Trần phu nhân Bạch Y nương tử cũng đánh Lục Nhâm, hai vợ chồng cùng giơ tay cho nhau coi. Chúa núi Mã Đầu Pạc Hoọc đại vương liếc coi kinh ngạc, thấy hai ngón tay trỏ lần cung cùng ngưng một chỗ giống nhau như rập khuôn. Hai vợ chồng chúa soái Thập Vạn ghé sát nhau, lẩm bẩm, cả hai thoáng cau mày, nhìn nhau.

Chúa Thập Vạn rút cây súng, lật lấy một viên, quay bảo đám cận tướng:

- Viên mã tử!

Voòng Lầu lấy một viên cắm vào. Chúa Thập Vạn xòe tay xoay tít cối đạn, quay mấy vòng trên ngón trỏ, bắn chỉ thiên. Tách! Đạn thối. Lật cối xem đúng viên mã tử mặt đỏ. Thoáng sợi mây bâng khuâng, chúa Mười Vạn Núi cắm súng nhìn Võ mấy giây, vỗ nhẹ vai, cao giọng:

- Chuyến này về nước gặp kỳ duyên nhưng phải coi chừng nghiệp sát. Phải quay súng bảy vòng trước khi nổ, quay ngoảnh mặt bảy lần trước khi nhìn, nhất nhất phải cẩn trọng. Ta có mấy câu tặng hiền đệ, hãy nhớ kỹ: "Đồng bất đồng, bất đồng thị đồng. Khai bất khai, bất khai thị khai. Khai đồng nghịch lý, càn khôn ngộ càn khôn, cát hung khả đáo".

Võ cúi đầu lãnh giáo, khẽ hỏi:

- Chẳng hay quân thù hấp sát có phải đích tinh chúa Hồng Cẩu Quẩy?

Chúa Thập Vạn trầm mặt:

- Quỷ tứ túc không ra quỷ, người không ra người, bán âm bán dương, bán phàm bán tục. Trong thân có lẫn nhân khí, yêu khí, hình như ở mấy chủng loại. Ta có ý nghĩ: Nhân vật phi nhân phi thú phi quỷ phi tinh này đang ở vào độ hóa hình như một vài giống hãn hữu xưa nay, vì một phép tu luyện ngược lại các định luật thông thường về vật lý. Mười bảy năm qua, tất còn lợi hại hơn xưa nhiều. Ta e kẻ nào lọt vào tay sẽ chỉ còn mớ da không. Phải cẩn thận hết sức.

Thầy trò Võ sụp vái giã biệt. Súng nổ tiễn chân đì đẹt, hai thầy trò giật ngựa đi như gió, phút chốc đã chìm khuất sau các núi đèo trùng điệp.

Nhìn theo bóng dáng người tuổi trẻ đeo di hài mẹ sau lưng, nhấp nhô phai chìm cuối dặm dài quan san, viên chúa Thập Vạn Đại Sơn không nói nửa lời, khá lâu chợt chép miệng, lẩm bẩm:

- Nghiệt số gớm ghê! Cầu trời cho hắn đủ sức vượt qua biển gió cuồng.

Viên tướng lạc thảo Mã Đầu gãi râu, lo lắng khẽ hỏi:

- Chủ soái à! Nó về Nam chuyến này... có gì xảy ra...?

- Bí mật lạ lùng! Quẻ độn ứng càng khó giải! Toàn hư hư thực thực, có có không không! Hừ! Nếu không dành cho hiếu tử báo cừu, ta cũng thấy tò mò hết sức, chỉ muốn xuống núi một phen! Yên lòng! Kẻ sinh ra dưới một ngôi sao dị kỳ như thế không dễ gì được trốn nợ đời đâu! Ta về thôi!

Chúa Thập Vạn cùng vợ nhảy lên ngựa, bọn cận tướng tài danh lẳng lặng lên theo, lóc cóc trở về đại trại, bộ mặt phong trần đanh thép vẫn còn in đậm nét ngậm ngùi, bâng khuâng...

* * *

Ngay sau khi bái biệt vợ chồng vị chúa tể Thập Vạn cùng "Vua Pạc Hoọc" Voòng, thầy trò Minh Thần cứ mải miết ra roi đi miết, hai ngày sau đã ra khỏi trấn sơn hùng cứ của chúa tể rừng già Vân Nam. Ngày đi đêm nghỉ, nhờ theo lộ trình của vị chúa tể Mười Vạn núi chỉ vạch, chẳng mấy bữa đã bắt vào con đường xe lửa, lóc cóc xuôi nửa buổi đã tới biên giới.

Dừng ngựa trên đèo cao, trông xuống, thấy một vùng biên trấn cư dân trù mật, mái ngói rực đỏ dưới ánh nắng chiều trọng xuân, cắt ngang bởi một dòng sông xanh lặng lờ chảy quanh co, đổ tới ngã ba, giữa cảnh sơn lâm kỳ thú, xa tít về phía Nam, bên kia đất Việt, trấn biên nhà ngói như bát úp, có cây cầu sắt bắc qua sông rừng ngăn đôi lãnh thổ Tàu, ta.

- Hồ Kiều kia rồi! Cầu Trấn Phòng! Bên kia là Lào Cai. Nước Nam kia rồi. Tôi còn nhớ ngót mười năm trước, tôn sư có cho theo về nước một lần, đi qua vùng biên này đây. À! Cảnh vật vẫn không đổi thay bao nhiêu. Vùng này, chú thường qua lại?

- Da có đến năm, sáu bận. Nhất hồi cụ nhà về ở hẳn đồn điền Yên Bái, tôi thường cùng chú Trưởng Sềnh qua đây. Trước còn vắng hơn giờ, ngay bên Hồ Kiều cũng có rạp hát tuồng Tàu, quán ăn, hiệu buôn đủ thứ. Vì là ga địa đầu, dân Hồ Kiều Lào Cai qua lại buôn bán như đi chợ à. Giờ chiều rồi, ta xuống phố nghỉ ngơi, mai sang bên kia cũng sớm chán. Mà... cậu hai à, cậu tính về qua Yên Bái ít bữa, hay... đi đâu?

Võ Minh Thần đăm đăm nhìn xuống mấy miền trấn biên, bâng khuâng:

- Đi tìm con quỷ ác trong sa mù, có chỗ nào định sở hẳn đâu? Nhưng tôi tính thẳng tới biên giới Cao Bằng, vùng Sóc Giang bên trên Nước Hai, coi lại nơi mẹ tôi bị con quỷ bắt giết, nhân thể tìm kiếm động Thanh Âm. Dạo này chẳng hiểu qua cầu Trấn Phòng có dễ không. Phía quân Tàu không ngại, hơi ngại lính nhà nước Đông Dương gác cầu Trấn Phòng.

- Không hề gì, cậu hai. Dọc đường xe lửa Hà Nội - Côn Minh tôi quen nhiều, nếu lạ, ta đãi vài đồng "xòe" là xuôi. Dân Lào Cai Hồ Kiều vẫn qua lại rầm rập mà.

Hai thầy trò Võ lóc cóc tế ngựa xuống thị trấn Hồ Kiều. Đến nơi mới bốn giờ chiều, vẫn còn vài tia nắng hoe đẹp trời, chậm sương mù, khí đá.

Hồ Kiều vốn là ải địa đầu Trung Hoa trông sang Lào Cai, chỉ cách một cây cầu Trấn Phòng, biên trấn này thuộc lãnh địa Vân Nam hiểm trở, cách thủ phủ Côn Minh hàng trăm cây số, nhờ con đường xe lửa Hà Nội - Côn Minh, việc buôn bán được mở mang qua nhiều miền sơn lâm hiểm trở, đặc biệt là giao thương với Đông Dương, Hồ Kiều cùng nhiều vùng xa xôi sống nhờ các hàng hóa vật dụng bên Nam tải qua cầu nhiều hơn nhờ thủ phủ Côn Minh, nên quan chức Tàu đương thời từ hồi Đường Nghiêu tới Long Vân vẫn cho qua lại dễ dàng.

Còn bên Việt Nam, nhà nước cũng cho qua lại dễ dàng, người bên Lào Cai sang Hồ Kiều xem tuồng Tàu đêm về là thường, cũng như người bên Hồ Kiều sang Lào Cai đánh bạc như đi chợ vậy. Bình thường chỉ có một chú lính Trung Hoa gác đầu cầu, bên kia Lào Cai cũng vậy.

Nhưng khi thầy trò Võ Minh Thần vào trấn Hồ Kiều, hồi này lại thấy lính Tàu rầm rập qua lại, kỵ bộ lố nhố mới kéo về. Hỏi dân đầu trấn mới hay mấy hôm trước vừa xảy ra liền hai, ba vụ cướp tàu hết sức táo bạo ngay khi chuyến tàu đêm Hà Nội - Côn Minh đang chạy qua cầu Trấn Phòng.

Quân cướp chặn tàu, "ăn hàng" xong, nhảy xuống xuồng độc mộc biến mất, nhanh như cơn lốc và đặc biệt nhất là cả mấy vụ chúng toàn cướp đoạt... vòng ngọc thạch xanh điểm huyết, điểm vàng, không lấy tiền bạc, hàng hóa chi cả. Người kể là một chú khách chuyên buôn đường Côn Minh - Lào Cai, còn cho biết cả mười mấy năm rồi, thỉnh thoảng lại xảy ra một vài vụ cướp kỳ lạ như thế, và những tiệm kim hoàn thường bị cướp tới thăm, nhưng cũng lấy vòng xanh thôi.

- Vòng ngọc xanh? Tại sao chỉ cướp vòng ngọc xanh? Bọn bí mật nào muốn thu hết vòng ngọc thiên hạ làm gì? Có liên hệ chi tới cái vòng ta đeo không? Mà một bọn, hay nhiều bọn? Đêm Trung thu, từ Tam Đảo xuống Vĩnh Yên đón tàu ngược Yên Bái, cũng gặp một đám cướp vòng xanh. Lạ thật. Rất tiếc đêm năm ngoái không bắt một tên cầm đầu tra hỏi.

Quản Kình bảo:

- Cậu hai có cái vòng xanh kỷ vật, cũng nên cẩn thận. Chớ nên đeo lộ, chúng dám theo dõi hạ thủ đoạt lấy. Bọc kín là hơn.

Võ Minh Thần cười, nói nhỏ:

- Có lúc nên giấu, có lúc nên đeo ra ngoài cho nó bu lại. Tôi có cảm tưởng rõ rệt chuyện cướp vòng ít nhiều đều có liên hệ tới chiếc vòng mẹ tôi để lại, vì con tinh chúa Hồng Cẩu Quẩy cũng đi tìm bắt "đứa bé vòng xanh", chắc nó bắt để lấy chiếc vòng này. Ta có thể dùng làm mồi nhử chúng trong bóng tối chường mặt ra.

- Mẹo này cũng được, nhưng nếu tôi để chúng chú ý vào tôi, cậu hai đứng ngoài dễ bề hành động hơn. Tay tôi to lắm, chắc khó vừa.

- Vừa! Vòng này ngoại khổ, loại vòng gia truyền từ nhiều thế kỷ, cổ nhân xưa to xương, vòng ngọc càng lâu năm càng điểm huyết nhiều. Nhưng giờ ta có mang cả trung liên, nhập trấn sao tiện? Nên tránh xung đột với quan binh.

Quản Kình gãi râu, chợt bảo:

- Cậu hai! Ta cứ đi như dân thường, chỉ việc dấu súng đi cho tiện. Còn nếu họ đòi khám, cậu hai đã quên lá cờ ông chúa Thập Vạn trao cho rồi ư?

- À! Nhưng cờ đó chỉ để qua lại vùng giang sơn Thập Vạn, đâu phải cờ tổng đốc, toàn quyền mà hòng đắc dụng đất này?

Quản Kình gật gù:

- Không phải cờ tổng đốc, toàn quyền nhưng là cờ hiệu chúa tể Mười Vạn Núi, từ tổng đốc Vân Nam đến toàn quyền Đông Dương đều phải nể vì chúa Thập Vạn, tuy chỉ là tay lạc thảo rừng xanh nhưng lại là lạc thảo anh hùng trong đời dọc ngang, việc đó ai cũng biết. Nên lính Tàu, lính Tây, ta, không ai muốn gây sự với người Thập Vạn đâu. Cậu hai cứ đưa lá cờ đây.

Võ Minh Thần rút luôn lá cờ hiệu đuôi nheo trong giỏ trao cho Quản Kình. Cờ nền đỏ đậm, thêu hình quần sơn nhấp nhô với hình chim đại bàng kim tuyến vàng, mắt đỏ khé, xòe cánh trên ngọn Thập Vạn, xung quanh có tua vàng, chỗ nền quần sơn còn có thêm một hình tròn kim tuyến có hình đại bàng nhỏ giữa chữ "Soái" vòng ở chữ "Thập Vạn Đại Sơn Vân Nam".

Quản Kình cắm luôn bên cổ ngựa, cùng Võ Minh Thần vào thẳng trấn Hồ Kiều, trung liên đeo vai, súng trễ sườn, đội mũ khiên rộng vành, mặc giáp ngầm coi hết sức oai vĩ, đúng tay thảo dã giang hồ.

Dân trấn Hồ Kiều lẫn lộn Tàu, ta, Xạ Phang, Dao, trông thấy hai người đi dọc đường tàu vào, thảy đều nhìn theo, chỉ trỏ, tránh dạt nhường lối. Bỗng gặp một đám lố nhố lính Tàu xách súng chạy ra, một viên quan võ trẻ quát hỏi:

- Hầy à! Hai người kia mang súng vào trấn có việc gì à? Coi giấy!

Quản Kình đi trước chưa kịp đáp, chợt có một viên quan tư trạc ngoại tứ tuần, râu quai nón, mạnh khỏe từ trong căn nhà gần đấy đi ra, vừa thấy bóng cờ đuôi nheo cắm bên cổ ngựa, y vùng trợn mắt nạt đám thuộc hạ:

- Hầy à! Lui ra cho sếnh sáng đi! Không thấy cây cờ hiệu kia sao? Hầy, một con đại bàng mắt đỏ trên chỏm núi, cờ hiệu ông chúa tướng Thập Vạn Đại Sơn, bạn thân quan Tổng đốc Đại tướng Tài Nhân à!

Đám lính Tàu dạt ra, viên quan tư hỏi:

- Nhị sếnh sáng về Nam?

Quản Kình đưa tay chào, gật đầu:

- Ngộ phò "Công tử Đại vương" sang Nam có chút việc. Công tử đây là... em chúa tướng Thần Xạ. Dạo này sao Hồ Kiều canh phòng cẩn thận dữ à?

Viên quan Tàu vò râu than:

- Hầy à! Dạo này có tụi thổ phỉ bạo gan cướp tàu hỏa ngay giữa cầu à! Bên sở hỏa xa Vân Nam kêu, ông tướng ngộ mới sai về đây bắt cướp.

- Hà hà! Nhân dịp sang Nam để ngộ nói với "Công tử Đại vương" ngộ bắt giúp một tay à.

Viên tướng Tàu cười ha hả, xua lính dạt ra, vẻ lễ độ hết sức. Võ Minh Thần cũng mỉm cười chào, cùng Quản Kình giục ngựa qua nghiễm nhiên vào thẳng trấn. Mãi lúc đó, chàng trai mới hiểu rõ oai danh vị chúa tể Mười Vạn Núi lan rộng khắp mấy cõi, đến quan quân cũng phải kính phục. Hai thầy trò lần vào một tửu quán ngay khu đông đúc, nghỉ ngơi.

Đoán có thể có tai mắt "bọn bí mật" cướp vòng tại Hồ Kiều, Quản Kình bảo Võ Minh Thần chuyền chiếc vòng xanh cho y đeo, giấu hết súng lớn nhỏ trước khi vào quán. Quán khá đông đúc, khách thương, dân hào phú các vùng lần tới, sang Lào Cai đánh tài xỉu, hành khách Tàu, lính tráng quan chức... ra vào tấp nập, xen lẫn thổ dân, giang hồ tứ chiếng.

Hai người buộc ngựa gốc cây, lên kiếm được cái bàn kê gần cửa sổ "ban công", có thể nhìn xuống dưới được. Đoạn gọi tửu bảo đem thịt tới, ngồi ăn uống. Thực khách khá đông, cười nói líu lô, khạc nhổ bừa bãi, đúng không khí quán Tàu. Võ Minh Thần không quen uống rượu, nhưng cũng ngồi đối ẩm với Quản Kình cho khuây khỏa.

Rượu được một tuần, chợt nghe có tiếng người cười vang từ dưới cầu thang nhấp nhô đi lên, tiếng cười nghe như chiêng khánh, lệnh vỡ khua, khiến thực khách muốn vỡ màng tai, nhiều kẻ phải bịt vội tai tru tréo. Chỉ có hai người khách trung niên mặt mũi lạnh như tiền cứ ngồi ăn uống, không buồn lưu ý.

- Hà hà! Khát cháy cổ rồi. Bồi bếp, chủ quán đâu? Có rượu hảo hạng mau đem vài hũ. Quả nhân thưởng tiền. Thật ngon nghe. Ngự tửu quả nhân đem theo gần hết à! Hỏa tốc! Hỏa tốc!

Một bóng người theo tiếng hô rượu bước lên gác, đứng ngay đầu cầu thang đưa mắt ngó kiếm bàn trống.

- Của trời cho... nửa cái càn khôn, tử công phu mới vớ được đó. Ma Khách. Bữa đó hình như ngươi cũng có mặt, ngươi bịt mặt, rượt theo "nàng công chúa" ở hồ Ba Bể liền mấy ngày đêm, mấy phen bắt hụt, người lại xua quân đuổi theo quả nhân thì phải. Nay lại gặp quả nhân... Hà hà...

Lạnh lẽo, người trung niên nhún vai, khô giọng: "Trùng rượu! Ta lại phải đánh lừa ngươi ư" và bỏ về chỗ ngồi.

- Khoan! Trẫm nói cho vui! Cứ xem chơi càn khôn luyện đây.

Vẫn không nhìn lại, người áo đoạn vén luôn tay áo, giơ tay trái lên khỏi đầu.

Võ Minh Thần nghe hai khách dị này đối đáp với nhau bỗng giật hẳn tim nghe mấy tiếng "nàng công chúa", "hồ Ba Bể", "rượt mấy ngày đêm, mấy phen bắt hụt". Võ nghĩ thầm:

- Bọn này có liên hệ gì tới vụ thảm sát mẹ ta chăng? Hay dữ. Không ngờ vừa về đến đất Hồ Kiều đã gặp may.

Bèn cứ làm mặt điềm nhiên cứ ngồi ăn uống với Quản Kình, theo dõi từng cử chỉ, chợt thấy người khách trung niên "Ma Khách" bước sau lưng người áo đoạn phương phi giơ kính lúp soi sát chiếc vòng trên tay người này.

Hai con mắt sáng hẳn lên, hắn giơ tay vẫy người đồng ẩm lại, trao kính lúp cho gã, gã này cũng mặc xườn xám, cũng gầy nhom, gã cúi lom khom soi lúp, dòm kỹ hơn, nghiêng ngó. Bỗng gã vùng đứng thẳng người,vẻ chán nản thất vọng, nói gọn lỏn:

- Không phải "nó"!

Người áo đoạn giật thót mình, co tay nhổm bật dậy như cái lò xo, lần này mới xoay người lại trợn ngược mắt, hỏi giật giọng:

- Sao? Không phải "nó"? Ma Kinh! Ngươi bảo không phải nửa cái càn khôn?

Cả hai gã trung niên mặt lạnh cùng cúi dòm lần chót, cùng nhún vai lắc đầu, lẩm bẩm "vòng giả, vòng giả". Người có hiệu "Ma Kinh" ngửa mặt lên trần, thở phì chán chường:

- Của vất đi! Toi công của, toi nhân mạng, phí mười bảy năm tìm kiếm. Sâu rượu! Giữ lấy của quý mà chơi. Không ai ăn cướp đâu.

Dứt lời, cả hai cùng trở về chỗ cũ. Người áo đoạn cũng lôi kính hiển vi ra soi, hết soi lại dòm hai gã kia như muốn dò hư thực, chợt vùng quay sang vẫy gọi:

- A! Ma Khách, Ma Kinh! Còn của các người... sao không đưa trẫm coi thử?

Hai gã này ngó nhau, gã Ma Kinh lôi trong bọc ra môt cái túi thổ cẩm lớn, đứng lên, tiến lại cầm dốc ngược, "xoảng xoảng, lạch cạch" hàng bốn năm chục cái vòng xanh điểm huyết vung vãi khắp mặt bàn; ném cả cái túi không xuống, lạnh như tiền:

- Mười bảy năm mồ hôi xương máu, mấy mươi vạn cây số lang thang... biếu nhà ngươi đó. Cất đi, về làm "sưu tầm vòng ngọc" chơi, cũng có giá đấy.

Nói đoạn bỏ về chỗ, người áo đoạn chụp lấy soi lúp, dòm từng cái. Thầy trò Võ liếc sang thấy mỗi cái vòng này sàn sàn cùng cỡ, khổ đều giống cái vòng Võ đeo, tuy nhiều cái điểm huyết ít hơn.

Võ Minh Thần thấy cả bọn họ đều nhắc đến vòng xanh, cho là có liên hệ bí mật tới thân thế mình, Võ khẽ bảo Quản Kình:

- Cơ hội rồi! Phải ra mặt thôi.

Quản Kình đưa mắt quan sát một vòng, khẽ bảo:

- Bọn này toàn hạng ma nhân quái gở, cao bản lãnh, nếu ra mặt, chúng xúm cả lại, ta bất lợi. Ta nên trì hoãn, tốt hơn.

Võ Minh Thần nóng lòng, nhíu mày ngẫm nghĩ, nhìn quanh lầu, thấy phòng hẹp, đông khách, xảy cuộc chiến sẽ nhiều người chết oan, lại chưa lượng rõ được bản lãnh địch thủ, chàng trai chợt nghĩ ra một kế, tặc lưỡi bảo Quản Kình:

- Trì hoãn, chúng bỏ đi hết, biết theo tụi nào? Chi bằng, có cách này... như thế... như thế...

Quản Kình tán đồng, Võ Minh Thần đứng luôn dậy tiến lại chỗ bọn Song Ma, nghiêng mình, cất giọng lễ phép hỏi:

- Kẻ hậu sinh này xin có lời chào liệt vị tiền bối.

- Muốn gì? Muốn vuốt râu...?

Vẫn điềm nhiên, Võ Minh Thần đưa mắt nhìn cả Song Ma, Tửu Chúa, cao giọng:

- Kẻ hậu sinh này ngồi ăn, vừa thấy liệt vị tiền bối cãi nhau về cái vòng. Kẻ hậu sinh này tình cờ thấy có người đeo cái vòng điểm huyết lớn, muốn mách bậc tiền bối, nhưng nếu bậc tiền bối không thích, kẻ hậu sinh xin lỗi đã làm rộn tai.

Dứt lời, Võ chào quay đi, ngay lúc đó, người áo đoạn có hiệu Tửu Chúa đứng sổ lên vẫy gọi lớn:

- À à! Chú em Thổ Quảng Tây hay Thổ ta, Thổ phỉ chi đó... sang đây nhậu chơi với quả nhân. Lại đây! Lại đây!

Võ Minh Thần cố đợi cho cả ba lão nôn nóng mới từ tốn lên tiếng:

- Thưa liệt vị tiền bối! Kẻ hậu sinh này vừa thấy một người đeo một cái vòng xanh điểm huyết rất lạ. Cái vòng này cỡ to, tay mập cũng đeo được, mình nó to gần bằng ngón tay trỏ. Về điểm, thì nó điểm gần hết, có lẽ chưa thấy cái vòng nào lại khác đời đến thế. Thưa chẳng hay có phải...?

Vừa nghe đến đấy, Song Ma vỗ đùi hét inh ỏi:

- Đúng! Đúng rồi! Đúng "nó" rồi! Ôi chao! Cứu tinh! Hiền đệ cứu tinh! Nói mau! Gặp nó ở đâu? Chỗ nào? Đứa nào đeo? Nói mau! Bọn tao đi ngay!

Tửu Chúa cũng giục, nhưng lại vuốt râu, đưa mắt ra hiệu cho Võ chớ nói ngay, để nói riêng cho y biết. Tương kế tựu kế, Võ Minh Thần làm mặt ngây ngô hỏi:

- Nhưng chẳng hay vì sao mà cả mấy vị tiền bối đây đều có vẻ chú ý đến nó? Chẳng hay nó có gì đặc biệt?

Cả ba lão liếc nhìn nhau như ngầm dò ý, cả ba ngó Võ chòng chọc. Một lão vuốt râu, cười hè hè, gật gù:

- Hà hà! Cái vòng điểm huyết, hà hà! Nó là cái vòng điểm huyết, có vậy thôi. Mà chú em để ý làm quái gì cho mệt óc. Quan hệ hay không để mặc mấy thằng già này lo liệu. Chú em gặp nó ở đâu? Nói nghe chơi.

Võ tỏ vẻ băn khoăn lo ngại, từ tốn bảo:

- Kẻ hậu sinh này tình cờ thấy, cũng chỉ cho là lạ mắt chút thôi, nhưng vừa nghe chư vị nói tới, kẻ này mới lạ nữa, không thể không muốn biết. Chắc phải có gì hệ trọng, chưa rõ đã nói ra, nhỡ chư vị đâm chém nhau giành giật nó, gây án mạng, kẻ này hóa mang tội, xin chư vị hiểu cho.

Cả mấy lão đều nóng ruột, vò đầu bứt tai, nhăn mặt, cứ dỗ dành chàng trai nói, chàng trai lại cứ đòi phải biết rõ về lai lịch cái vòng mới nói. Cuối cùng lão Ma Khách kêu lớn:

- Ôi chao! Chú nhỏ này muốn về âm phủ hay sao cứ nằng nặc đòi biết nó! Vậy tao nói qua cho biết, rồi trỏ chỗ mau, nghe: Cái vòng đó không phải vòng thường, nó là một trong ba cái vòng càn khôn. Mỗi cái có một phép lạ, ghép lại sẽ đảo quyền thiên hạ, đảo lộn càn khôn, kẻ làm chủ càn khôn lúc đó sẽ sống lâu bằng ông Bành Tổ... Bọn tao đi kiếm khắp năm châu bốn biển. Mười bảy năm trước cướp hụt của "nàng công chúa" bồng con nít, cả lũ phờ râu, suýt chết. Mười bảy năm đi kiếm lại đây. Vậy đó! Quý vậy đó! Nói đi!

Biết qua được tia sáng bí ẩn, Võ mừng thầm, lại hỏi:

- Chắc còn nhiều điều khác lạ nữa. Xin tiền bối cho hay. "Nàng công chúa" bồng đứa nhỏ... rồi ra sao? Tại sao lại có?

Không đợi chàng nói hết, lão Ma Kinh vùng cười thét:

- Dài dòng! Dài dòng! Biết thế đủ rồi, còn đòi gì nữa? Mấy điều đó đánh đổi ở chuyện chú mày đủ rồi. Chớ tham lam hỏi nữa, rước vạ vào thân. Nói mau! À hay... hay chú mày cũng muốn giật vòng càn khôn? Chú mày bịa chuyện lừa mấy thằng già này?

Võ Minh Thần lắc đầu:

- Kẻ hậu sinh này đang chán đời, chẳng dại gì lại thích sống lâu như ông Bành Tổ rước thêm khổ vào thân. Nhưng kẻ này chỉ sợ các vị cùng tìm tới giết nhau, kẻ này thật có tội lớn. Nhất nói ra, chỉ đến tối các vị sẽ gặp ngay người mang vòng, vậy xin tiền bối tha lỗi cho, kẻ này xin ra một điều kiện nhỏ: Sẽ nói cho vị nào cho biết thêm một vài điều về cái vòng. Chẳng hạn như "nàng công chúa bồng đứa con nít" là ai? Chồng nàng là ai?

Cả ba cùng dòm chòng chọc, thoáng nghi ngờ, rồi vùng cười lớn:

- Không xong! Không xong! Nhỏ con, ngươi đánh lừa chúng ta để dò la tin tức phải không? À! Hậu sinh lếu láo lừa bịp cả tiền bối. Nói mau! Mấy thằng già này ngứa tay rồi đây!

Tất cả đều lừ lừ, coi bắt đầu nổi nóng. Võ Minh Thần nhác qua sắc diện, hoàn cảnh, biết mấy lão cáo già này không chịu nói thêm nữa, làm găng sẽ thành cuộc xung đột ngay, chàng trai bèn mỉm cười bảo:

- Chư vị chớ lầm. Kẻ này chẳng có ẩn ý gì đâu. Nhưng chỉ ngại chư vị huyết chiến...

- Ôi chao! Khỏi lo chuyện đó! Việc riêng của mấy thằng già. Việc của chú mày là cứ nói. Nói mau nghe!

Tuy nói thế, nhưng Song Ma cũng nhất loạt vươn mình ghé sát tai vào mặt Võ Minh Thần, Tửu Chúa cũng ghé luôn. Võ Minh Thần vụt nghĩ ra một mẹo, ghé sát Song Ma, thì thào bằng tiếng Quan Hỏa:

- Kẻ đeo cái vòng đó từ trong rừng ra đón tàu sang Nam, hắn mặc quần áo chàm, đội nón sụp trán. Nghe hắn bàn với tên đồng hành sẽ đi chuyến tàu đêm nay.

Xong ghé tai Tửu Chúa dùng tiếng ta thì thầm:

- Hắn đi hai người, mặc xườn xám. Họ bàn nhau sẽ vượt qua cầu Trấn Phòng, trên toa súc vật hàng hóa chi đó để tránh lính Đông Dương dòm ngó.

Dứt lời, Võ Minh Thần điềm nhiên xốc hành trang, bảo Quản Kình tính tiền trả, định bỏ đi luôn.

Cả ba lão dòm nhau, tia mắt hớn hở thoáng nghi hoặc. Lão Ma Khách vùng quát:

- Khoan, hỏi đã. Chú mày không đánh lừa bọn tao chứ?

Võ Minh Thần nhướng mày nhìn cả ba lão dõng dạc:

- Lừa mấy vị tiền bối để làm gì chứ? Chẳng qua tình cờ thấy mấy vị định đánh nhau không đâu, kẻ này mới mách giúp đấy thôi. Nhưng xin chớ tiết lộ.

Mấy lão lẩm bẩm: "Ờ, nó vô can, lừa làm gì nhỉ". Võ Minh Thần lại bồi thêm búa nữa:

- Tối nay bọn tôi cũng đợi tàu đêm qua Lào Cai, nếu tiện thấy, xin mách ngầm tiền bối.

Nói đoạn, hai thầy trò chào ba lão, rời khỏi quán. Cả mấy lão như mấy con thú biết đường đi của con mồi non, mừng thầm hết sức.

Ra đến ngoài, thầy trò Võ Minh Thần bàn nhau tới ngay ga địa đầu Hồ Kiều hỏi thăm giờ tàu từ Côn Minh đến. Và để tránh bị đám quái lão theo sát, hai thầy trò lập tức ra khỏi Hồ Kiều, tế ngựa ngược đường sắt, đến ga khác chờ tàu.

Nhưng đêm đó trục trặc, mãi nửa đêm tàu Côn Minh mới chạy tới. Thầy trò Võ mua sẵn vé, cho ngựa chạy lên toa súc vật, toa này cũng có mấy con ngựa, hai thầy trò kiếm luôn chỗ khuất, ngồi thay y phục, giả làm hai chú khách buôn mặc xườn xám. Lại đội mũ che sụp trán, lấy hai cái mặt nạ da người đeo, ngồi vấn thuốc lá sừng bò hút phì phèo, đợi... cá cắn câu. Chàng trai đã chọn Tửu Chúa để nói chuyện.

Chuyến tàu đêm chạy qua miền sơn lâm hiểm trở, núi đồi trùng trùng nằm bằn bặt dưới trăng sương. Lát sau đã tới Hồ Kiều.

Hồ Kiều trấn địa đầu cũng nằm giữa núi đồi hùng vĩ, xe lửa lắm lúc bò lên núi như con mãng xà đêm, khạc tàn than bay tung như hoa đỏ khé. Khi tàu thét còi vào ga, Võ Minh Thần để Quản Kình ngồi gần cửa, còn chàng trai vào một xó khuất sau mấy con ngựa. Toa súc vật, hàng hóa tận cuối, ngồi cửa toa có thể trông suốt lên mạn đầu tàu. Quản Kình kéo cửa chỉ để khe nhỏ. Hành khách lên xuống tấp nập, phần đông là Tàu, ít viên chức... Vì mới xảy ra vụ cướp, có cả bóng lính Tàu, phần nhiều chỉ có dãy toa hành khách là nhộn nhịp, dãy toa cuối vắng hoe.

Hai thầy trò Võ đang sốt ruột chưa thấy Tửu Chúa, bất thần nghe "cạch" một tiếng, cánh cửa phía bên kia sịch mở, Quản Kình dòm lại đã thấy một cái bóng đen đen trắng trắng đứng sững ngay khung cửa tối mò.

Nhờ khung cửa in trên trời mờ, không cần phải chú ý nhìn kỹ, cũng nhận ra chính người áo đoạn ban chiều trong tửu quán. Lão quét lia cặp nhãn tuyến đỏ khé như mắt thú tìm mồi, nhận ngay bóng Quản Kình ngồi bên kia cửa. Thân pháp dị thường, lão chỉ động nhẹ cây batoong đã xẹt qua sườn mấy con ngựa, đừng xế bên Quản Kình.

Tia mắt thoáng sáng rực, dòm từ đầu tới chân Quản Kình đúng dáng kẻ Võ tả, y phát tiếng cười khô, hỏi bằng tiếng Quan Hỏa:

- Sếnh sáng ngồi... ngắm cảnh?

Vẫn tựa lưng cạnh cửa, Quản Kình ngước nhìn lên, nhe răng cười lạnh lùng:

- Ngộ ngồi đây coi ngựa! Nị không có ngựa, xuống toa này làm gì?

Quản Kình nói xong cứ điềm nhiên nhìn ra ngoài trời, con tàu đêm vẫn chạy qua Hồ Kiều hướng về phía cầu Trấn Phòng. Tửu Chúa dòm chòng chọc vào cổ tay Quản Kình, Quản Kình giật nhẹ tay nắm lấy đầu gậy vùng hỏi:

- Hầy à! Nị muốn gì?

- À! Quả nhân muốn xem cái vòng nị đeo... coi có phải "vòng càn khôn" không? Có người bảo nị, xườn xám đeo.

Vừa nói, Tửu Chúa vừa dằn mạnh tay Quản Kình. Dùng đầu gậy hất cổ tay lên, Quản Kình mắng:

- Muốn coi ngộ cho coi, làm gì như kẻ cướp thế?

Dứt lời, Quản Kình gạt gậy ra, vén luôn cổ tay áo giơ cao.

Tửu Chúa rút đèn bấm chiếu soi, kêu:

- Đúng "nó" rồi! Hà hà! "Vòng càn khôn", tìm kiếm cả đời người! Nị có tài cán gì dám giữ "của giết người" này? Thôi! Biếu quả nhân, quả nhân biếu lại mấy chục cái vòng khác. Quản Kình trợn mắt:

- Mậu hẩu! Mậu hẩu! Đồ gia bảo của nhà ngộ, không đổi! Mà nị thích cái vòng này vì lẽ gì à?

Tửu Chúa vuốt râu:

- Còn vì lẽ gì? Vòng càn khôn, nị đổi cho quả nhân.

Quản Kình nói lớn:

- Ngộ chỉ biết vật gia bảo ông cha để lại. Vật thiêng liêng, không đổi.

Tửu Chúa trợn mắt:

- À nói vậy không phải cái vòng của nàng công chúa bị con quái vật đuổi bắt sao? Hà hà! "Càn khôn, càn khôn, hựu càn khôn, biến vi càn; càn khôn, càn khôn, nhập càn khôn, hóa vi khôn; càn khôn hữu chủ". Ôi chao! Tính quả nhân đổi chác phân minh, không ưa cướp giật, ăn quịt, nhưng cái món này, nếu nị không đổi, quả nhân đành mượn đỡ vậy, nếu không đứa khác nó thấy cũng ăn cướp mất, phí của quý đi.

Võ Minh Thần ngồi thu mình một xó, nghe y nói đến câu "nàng công chúa lúc bị con quái đuổi bắt", bỗng giật hẳn tim, mừng khôn xiết vừa toan lên tiếng, đã thấy Tửu Chúa đưa đầu gậy thọc vụt vào ngực Quản Kình.

Thủ pháp y lẹ như chớp, nhưng Quản Kình lúc này bản lĩnh đã cao đưa tay gạt "bịch" đầu gậy sang bên, nào dè y đã sà vụt xuống túm ngay lấy cổ tay Quản Kình, Quản Kình tay nắm gậy tay kia đảo nửa vòng túm lại cổ tay y. Tửu Chúa vận sức, túm ngược lại, cười khà:

- Nị này có "nghệ" à! Nhưng chú mày không địch nổi quả nhân đâu, để quả nhân "tia rượu mời", nị có thể bán thân bất toại à! Chớ có dại à!

Quản Kình phóng chân đá, Tửu Chúa vừa ấn tay gậy cản, Võ Minh Thần đã từ xó tối toa xẹt tới sau lưng, thọc vụt đầu ô vào gáy, quát:

- Khoan! Đứng im! Huyệt này đường máu chạy lên đầu, ấn nhẹ đứt mạch máu liền. Tửu Chúa giật mình, đứng lom khom, hét chìm:

- À giỏi! Chú nào bế điện lừa quả nhân, giỏi à! Muốn gì?

Khô giọng, vẫn dằn lời:

- Muốn hỏi về con quái đuổi bắt người đàn bà... mười bảy năm xưa rồi hạ sát người ấy vô cùng thê thảm.

Tửu Chúa vẫn ghìm Quản Kình, cao giọng:

- Mi là thằng nào dám lừa thọc gáy bậc đế vương tửu! Đồng bọn với chú khách này? Nên nhớ: Quả nhân đổi chác phân minh, ân oán sòng phẳng, quả nhân cứu mụ công chúa đổi cái vòng, mụ lại lừa quả nhân, đưa vòng giả! Đáng đời, mụ bị con quái bắt đi.

Võ Minh Thần nghĩ thầm:

- Xem thế này, ông già sâu rượu không phải thủ phạm, ta nên thủ lễ, chẳng nên gây chuyện đánh nhau.

Bèn dịu giọng dùng tiếng Kinh bảo:

- Mỗ đây là con người đàn bà đó. Mười bảy năm lưu lạc mới về, muốn tìm lại kẻ thù, xin tiền bối miễn thứ, cho mỗ hỏi vài điểu!

Tửu Chúa bỗng cười thét:

- Nói láo! Nàng công chúa bụng to vượt cạn chạy trốn, đẻ rơi bên Hồ Ba Bể đẻ đứa thị mẹt, chú mày giọng Thổ ồ ồ, giống đực, dám nhận càn, bịp quả nhân sao?

Võ Minh Thần sững sờ, ngơ ngác, "à" một tiếng, thu luôn dù về, khẽ thở dài:

- Nếu vậy, không phải vụ thảm sát trên biên thùy rồi. Khi xảy ra tai nạn, kẻ này đã lên hai mươi mốt. Xin tiền bối miễn trách.

Tửu Chúa nhổm xẹt vụt sang bên, quay dòm Võ chòng chọc. Quản Kình cũng đứng lên. Tửu Chúa trợn mắt hỏi:

- Mà nị là đứa nào mới được chứ! Ôi chao! Chí ngu! Chí ngu! Hai đứa mày chính là hai chú Thổ Quảng Tây Cao Bằng Thổ Tàu Thổ ta hồi chiều trong quán rượu. Quả nhân già đời bị bọn mi lừa rồi.

Võ Minh Thần chắp tay tạ lỗi, hỏi chuyện "con quái đuổi nàng công chúa", lão vua rượu kể qua vụ Giao Long Chúa bắt người đàn bà họ Bạc, đi với chồng, lúc đó chàng trai mới biết có sự trùng hợp về nạn quỷ, cùng "xảy trong" năm đó, nhưng nhân vật, địa danh khác hẳn. Mẹ chàng bị nạn trên biên giới phân mao, hung thủ là con tinh chúa Hồng Cẩu Quẩy, còn người công chúa họ Bạc Tây Bắc kia bị nạ Giao Long Chúa dưới Hồ Ba Bể.

Nhưng có một điểm trùng hợp rất đáng chú ý là cả hai con quái tinh đều rượt bắt, ép duyên hai người đàn bà tuyệt sắc, cả hai đều mặc xiêm y miền núi, một người mặc lối Thái trắng, một người mặc lối Thái đen, và đặc biệt nhất là cả hai người bất hạnh đều có con nít, mang một chiếc vòng ngọc xanh điểm huyết!

Võ Minh Thần còn đang ngẫm nghĩ, bỗng thấy Tửu Chúa nói lớn:

- Hai con quái đuổi bắt hai nàng có hai cái vòng ngọc xanh, nếu vậy đúng hai cái càn khôn rồi! Chú nhỏ mau đưa quả nhân cái vòng kia, quả nhân sẽ giúp một tay đi tìm con quỷ bốn chân cho.

Võ Minh Thần từ tốn:

- Vòng kia dính liền đến thân thế kẻ này, rất tiếc chưa thể biếu tiền bối được. Tửu Chúa trợn mắt

- Ồ... quả nhân đã kể cho chú mày nghe chuyện quỷ ngàn vàng rồi quả nhân không tiếc, chú mày lại tiếc cái vòng ư? Đổi chác phải sòng phẳng chứ.

Võ nghiêm mặt:

- Kẻ này chỉ còn cài vòng này để đi tìm nguồn gốc, dẫu thác chẳng dám rời tay, xin tiền bối hiểu cho.

Tửu Chúa cứ nhất định đòi vòng, bất thần vung tay chụp Quản Kình, chưa tuột lấy vòng, Võ Minh Thần xẹt lại chặn ngang. Cả bốn cánh tay dính vào nhau, Tửu Chúa cười thét:

- Hà hà! Chịu biếu vòng xanh hay "uống rượu tía"?

Không nao núng, Võ lạnh lùng:

- Vô thù vô oán, mỗ đây chẳng muốn hại người! Nhưng nếu tiền bối dùng đòn độc tia rượu, mỗ cũng buộc phải dùng đến "Khẩu phong lôi".

Quản Kình rút cổ vào, khép thêm cánh cửa. Tửu Chúa đi vô không nổi, lại không dám dùng đòn độc, lão đâm cáu, dọa:

- Ngốc tử! Không cho trẫm mượn, trẫm gọi hai ma vào... chia! Nó đánh đòn hội chợ, thầy trò nhà ngươi mất mạng à!

- Không sao! Tiền bối cứ gọi vào đây! Mỗ chỉ kêu lên một tiếng, hai ma sẽ xúm lại đòi tiền bối cái vòng vừa đoạt.

Lão sâu rượu nổi giận vùng lấy tận lực áp đảo Võ, miệng hét, nhưng vẫn không dám hét to, chỉ chực lôi Võ vào xó tối:

- Loạn ngôn! Sao dám đặt điều vu cáo? Trẫm còn đang vật lộn với ngươi, chưa sờ được cái vòng, giữ hồi nào, dám láo.

Võ Minh Thần chợt nảy ra một kế, vùng ra hiệu cho Quản Kình. Quản Kình rút phăng cây súng Saint Etienne trong mình ra, giơ cao, tiến lại gần Tửu Chúa, khẽ giọng:

- Nếu không chịu bỏ tham vọng, mỗ cho "chó lửa" này cắn liền, chớ trách.

Hai tay còn mắc dính tay Võ, lão vua rượu phát hoảng lùi lại mắng. Quản Kình sấn tới định nện báng súng, Võ cố đẩy ra bên cửa.

Tửu Chúa rít trong cổ họng:

- Thằng ngốc! Đóng hết cửa lại cho trẫm.

Võ Minh Thần nãy giờ vẫn nhè cơ hội chợt thấy lão vua rượu nghiêng nghiêng dòm ra, chàng trai thừa cơ lão mải lùi sợ Quản Kình nện báng súng, bất thần hét một tiếng to như sấm cốt để "đoạt khí" địch thủ theo lối võ sĩ đạo Phù Tang, và chàng trai dùng luôn một thế võ "Judo" Nhật pha cả thế võ đô vật Việt Nam gánh phăng lão vua rượu lên vai, lưng, quăng nghiến ra ngoài cửa toa.

Bị cú "xin âm dương" quá bất ngờ, lão vua rượu không kịp đề phòng, hóa giải, Võ lại xoay đòn nhanh như chớp, lão chỉ kịp kêu "ối" một tiếng, cả thân hình đã bị ném bổng ra ngoài, lúc này xe lửa lại đang bò qua cầu, cầu Trấn Phong cũng hẹp, Võ lại dùng tận lực, sợ lão bị quật vào thành cầu, nên lão bắn vòng cầu hàng mấy thước, vọt qua thành cầu hổng, rớt xuống sông vun vút, coi không khác tay lực sĩ từ trong toa nhảy ra theo lối "pê - ri - lơ Thụy Điển".

Rất nhanh, Quản Kình nhảy vọt ra chảy đuổi theo bám thành cầu, tru tréo líu lo tiếng Quảng Đông:

- Thổ phỉ! Thổ phỉ ăn cướp! Nó cướp cái vòng ngọc của ngộ! Tỉu nà thằng ăn cướp.

Trên toa súc vật, Võ Minh Thần cũng nhảy xuống theo, Quản Kình làm bộ tiếc của định nhảy xuống sông, Võ giữ lại, tàu chạy chầm chậm, hai người vừa chỉ trỏ, chạy dọc thành cầu. Quả nhiên, trên nóc toa có tiếng hét:

- À! Sâu rượu! Sâu rượu nhảy xuống sông? Nó vớ được vòng rồi!

Song Ma nhất tề nhảy vèo xuống như con cắt, kẻ bíu thành cầu dòm xuống sông, kẻ túm vai thầy trò Võ, hét:

- Đứa nào đó?

- Hầy à! Ngộ đang ngồi ngủ gật, nó qua làm quen, nó tuốt cái vòng ngộ đeo, nó nhanh như con cáo! Cái vòng gia bảo... ngộ... ngộ phải đi trình các quan Tây quan Tàu...

- Tỉu nà cái nị! Sao không lên toa hành khách... để nó cướp giật? Tỉu nà!

Dưới sông trăng, cái bóng đen, trắng đã rớt "tõm" giữa vùng nước đầy hơi trắng. Tửu Chúa quả tay cao nghệ đã kịp giang tay hạ xuống đứng lên chùm bầu vẫn đeo lủng lẳng.

Song Ma càng tin Tửu Chúa đã đoạt vòng "chẩu", lẹ như chớp cả hai nhảy véo véo xuống sông như bầy chim bói cá. Hành khách trên các toa thò cả đầu ra, dòm, kêu, chỉ trỏ, cho là ma quái, lính gác cầu cũng sổ ra dòm, tàu chạy xình xịch, thầy trò Võ Minh Thần thở phào, trút được gánh nặng, leo lên toa cùng đứng nhìn sông núi Hồ Kiều biên địa lùi dần trong trăng sương. Tiếng còi xe lửa vang vọng đêm biên thùy, phút chốc đã vượt khỏi cầu Trấn Phong, chạy sang đất Lào Cai.

Đoán chắc đám quái nhân kia thế nào cũng lên bờ đuổi theo Tàu, Võ Minh Thần, Quản Kình nhân khi xe lửa chạy qua ga Lào Cai, hai thầy trò cõng cả ngựa, nhảy luôn xuống đất, ung dung kiếm quán nghỉ ngơi qua đêm...

Ngay sáng sau, hai người rơi Lào Cai, dùng thượng đạo xuyên sơn qua Hà Giang vượt mấy rặng Si Công Linh, Pi A Ya, sang đất Cao Bằng tìm đến vùng xảy ra cuộc thảm sát mười bảy năm xưa.

Vùng người mẹ Võ Minh Thần bị nạn quỷ tinh nằm giữa vùng Trùng Khánh Sóc Giang, tận biên phận phân mao hoang dã, hai người theo lời Chúa núi Mã Đầu căn dặn, tìm được tới chỗ gốc cây tùng xưa, gần con suối cũ. Mười bảy năm qua, rừng núi biên thùy như cũng già đi, nơi gốc tùng, cỏ mọc xanh um, bờ suối cũng đầy hoa dại, đặc biệt con đường mòn xuyên sơn hình như lâu lắm không có người qua lại, cỏ mọc cao bằng đầu.

Suối tuôn lơ lửng, vô tình, bốn bề quạnh quẽ vắng lặng, chỉ có tiếng gió rào cành lá, chim kêu vượn hú, gà gáy hoẵng than, ngơ ngác, miền biên giới đìu hiu cô tịch hoang liêu... chẳng thấy bóng quỷ sứ biên thùy đâu, cũng chẳng còn lấy chút di tích c

/28

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status