Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 212 - Chương 200

/362


Trong phòng tắm, cô đứng đối diện với gương.

Khoé mắt ẩm ướt khẽ lướt một vòng, vẫn thấy dấu răng mờ mờ, do anh để lại.

Cô nhìn vào đôi mắt của chính mình trong gương, ửng đỏ ướt át, thứ đang yếu ớt run rẩy trong gương kia chính là cơ thể nhỏ bé của cô.

Cô che mắt, nhớ lại chính mình ngày hôm đó, sau khi nhận được điện thoại liền điên cuồng rời đi.

Joyce ngẩn người nhìn cô thu dọn đồ đạc, không hiểu được rốt cuộc cô đang làm gì, không ngừng đi qua đi lại quanh người cô, không ngừng hỏi: “Thanh Hòa, cậu bị điên?”

“Thanh Hòa, cậu trở về thật sao?”

“Thanh Hòa, không phải cậu nói sẽ không về nước sao?”

“Thanh Hòa, cậu mới được hai năm, còn chưa tốt nghiệp! Cậu không cần học vị nữa sao?”

“Thanh Hòa, rốt cuộc là vì sao? Cậu nói cho mình biết đi.”

“….”

Vì cái gì? Vì cái gì? Cô cùng tự hỏi chính mình, bên tai vẫn còn văng văng tiếng thì thầm của anh: “Em gái, anh rất sợ……..”

Cô không nói cho Joyce biết, thực ra, cô chỉ đang sợ hãi mà thôi………….

Cô trong veo mà lạnh lùng, nhẹ nhàng ôm lấy Joyce,nói: “Hẹn gặp lại………”

Đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm một người………

Gặp lại, cũng không gặp…….

Nhớ lại lúc đó, mình cô và một vali, đi qua biển rồi đất, về lại Bắc Kinh, đứng giữa không khí mờ sương nơi đây, cô cứ ngỡ mình đang trong mộng.

Cô đứng yên lại ở sân bay hồi lâu, mới tỉnh táo lại, nghĩ lại thấy bản thân đã quá xúc động mà hành động lỗ mãng. Những chuyện còn ở Mỹ rất nhiều, chưa xin phép nghỉ ở trường và chỗ làm, cũng không nghĩ đến sau khi về nước sẽ làm gì. Haizz, cô nhịn không được mà thở dài cho chính mình…….

Nhưng là, cô là Diệp Thanh Hòa.

Cô nhìn quanh sân bay, cô tự nói với chính mình cô không hề làm sai, cũng suy nghĩ cẩn thận sau này nên làm gì……..

Chuyện cô muốn, cô chờ mong không nhiều lắm………

Thuê một căn phòng vừa phải làm tổ ấm cho mình, còn chuyện công việc, cô chọn tiếp tục học cao học chuyên ngành, bằng thành tích của cô và sự giúp đỡ của một vài bạn bè, cô thuận tiện được xét duyệt vào làm luật sư tập sự của Thiên Hải, hơn nữa chủ văn phòng Thiên Hải chính là Bạch Tân, học trưởng khoa Luật trường đại học của cô, nên luôn dành cho cô những cơ hội tốt, vụ án này chính là một trong số đó……

Đương nhiên cô cũng hiểu được, sở dĩ cô được trao cơ hội này vì đối thủ của Bạch Tân là Tiêu Y Đình…….

Cửa phòng tắm vang lên, bên ngoài là giọng nói của anh: “Vẫn chưa xong sao?”

Cô buông tay xuống, mở mắt ra: “Em xong ngay đây!”

Cô lấy nước lạnh vỗ vỗ vào mặt sau đó mới mở cửa, phát hiện anh đã về phòng tắm rửa ăn mặc chỉnh tề từ lúc nào, vẫn là phong cách gọn gàng lịch sự, áo khoác và sơ mi trắng.

Anh được ông trời thiên vị đến mức nào nữa? Từ một thiếu niên tuấn tú dương dương tự đắc bây giờ đã trầm ổn, là một người đàn ông trưởng thành ……

Cô ngơ ngẩn ngắm nhìn anh, anh không bỏ lỡ dịp chọc cô: “Có phải anh càng ngày càng đẹp trai không?”

Cô dời ánh mắt, nhớ tới chuyện mình cần nói với anh: “Anh hai, em muốn hỏi anh chuyện này lần cuối, anh có thể buông tha vụ án kia hay không?”

Con ngươi màu hổ phách của anh di chuyển, tựa tiếu phi tiếu: “Anh cũng thật lòng trả lời em, anh đã nhận vụ án thì sẽ không bao giờ buông, đương nhiên, là chưa từng thất bại, bây giờ anh chỉ có thể cho em một đề nghị, đó là nhanh chóng cùng anh xuống nhà ăn sáng!”

“Anh xuống trước đi, em sẽ xuống sau.” Cô hạ thấp giọng.

Vụ án đầu tiên đã là đối thủ của anh?

Luật sư Tiêu chưa một lần thất bại…….

Môi cô bất giác mỉm cười.

Một ngày đẹp trời gieo xuống một hạt giống, tưới nước đúng hạn, ngày ngày ngóng trông nó lớn lên, mười mấy năm sau cây nhỏ trưởng thành, cành lá xum xuê phấp phới trong gió, trong lòng người trồng chắc chắn sẽ rất vui vẻ, dù sao cũng do chính tay mình gieo xuống……

Cô lấy từ trong túi xách ra một chiếc kính mắt, vẫn là màu đen nhưng không quá khổ như trước kia, chỉ là một chiếc kính đơn giản, trang nhã.

Cô mang kính, xuống lầu.

Cô lại được ngồi trong bàn ăn của nhà họ Tiêu.

Vừa ngồi xuống, Tiêu Thành Hưng liền cảm thán: “Cuối cùng cũng trờ về! Bàn ăn cũng không còn lạnh ngắt như trước nữa! Nha đầu, lần này còn đi nữa không?”

Diệp Thanh Hòa nghĩ nghĩ, gật đầu: “Không đi nữa.”

Khương Vãn Ngư nghe xong, nghiêng mắt nhìn cô, đặt đũa xuống, thản nhiên đi vào trong bếp.

Từ đầu Tiêu Y Đình chỉ biết tập trung ăn, ba chữ kia khiến tay cầm đũa của anh hơi run run, nhưng khuôn mặt vẫn không thay đổi, bình tĩnh cắn rồi nuốt chiếc bánh bao đang ăn dở.

Dì Vân từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy cô vô cùng vui vẻ, cười nói: “Sao cháu lại đeo kính rồi? Không đeo sẽ xinh đẹp hơn đó!”

Cô ngẩn ra, cười cười, có chút mất tự nhiên: “Đeo kính……. trông cháu sẽ chín chắn hơn……. Đương sự của cháu cũng sẽ tin tưởng cháu hơn……..”

Rồi sau đó, cúi đầu ăn.

Tiêu Thành Hưng nghe xong cười nói: “Bác nói cháu nghe, nha đầu, cháu làm luật sư, sao không đến văn phòng của anh hai? Đến chỗ người khác là có ý gì đây?”

“Cháu….” Diệp Thanh Hòa liếc nhìn Tiêu Y Đình, “Cháu….. sợ mình không làm tốt, ảnh hưởng đến anh ấy….”

Tiêu Thành Hưng càng vui vẻ: “Làm mất mặt nhà người khác chả nhẽ lại tốt hơn làm mất mặt chính nhà mình?”

Tiêu Y Đình đã ăn xong, đặt bát đũa xuống, ánh mắt dừng lại trên người cô, khoé môi nhợt nhạt cười: “Cha, cô ấy chưa

/362

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status