Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 223 - Chương 211

/362


Cô không nói gì nữa, chỉ mím môi cười, có một số chuyện trong lòng cô biết rõ là được rồi! Không nên để cho người ngoài biết, nếu không sẽ ảnh hưởng danh dự của anh.

Anh nói muốn ‘ăn’ nữa, lại một lần rồi một lần, cô không chịu được mệt mỏi cuối cùng ngủ thiếp đi.

Đang mơ mơ màng màng đột nhiên cô cảm giác có gió mát thổi vào tai mình, hơi ngưa ngứa, cô miễn cưỡng mở mắt ra, thấy hai tay anh đang bưng gì đó đứng trước mắt cô, trên mặt đều là vẻ đắc ý.

“Tới dùng cơm! Còn nóng hổi!” Anh coi phần cơm như vật quý, trịnh trọng đặt lên bàn.

Cô ngồi dậy đưa mắt nhìn, đây là……. cơm Đại luật sư Tiêu làm sao? Các loại món ăn trộn lên với cơm, hai bát lớn……

Anh cười hắc hắc: “Chỉ là một nửa tài nghệ của anh thôi nhưng mùi vị cũng đủ ổn, anh thử rồi, so với cơm trộn của Hàn Quốc ngon hơn nhiểu! Em ăn đi!”

“….” Đây rất có thể là…… đồ ăn do dì Vân nấu, anh lại trộn tất cả lên với cơm, mùi vị chắc chắn sẽ rất………

Bất kể là như thế nào, đây cùng là lần đầu tiên Nhị thiếu gia nhà họ Tiêu xuống bếp, cũng nên khích lệ tinh thần……..

Cô rất nể tình ăn một miếng nhỏ, người nào đó nhìn cô chăm chú chờ nghe lời khen từ cô, ánh mắt lấp lánh như trẻ nhỏ: “Vị như thế nào? Ngon đúng không?”

“Rất ngon….” Câu khen ngợi kia là từ thật tâm, ngoài dự liệu của cô, mùi vị không đến nỗi nào.

Toàn thân anh như được thả lỏng, cười híp mắt: “Cho nên người ta nói, chỉ cần Tiêu Y Đình ra tay, không chuyện gì là không nên, xuống bếp có gì to tát, anh sinh ra đã có khiếu đầu bếp rồi! Chỉ là những năm qua không có dịp……”

Cô cười gật đầu: “Đúng rồi, đầu bếp Tiêu, lần này anh không đốt phòng ăn đấy chứ?”

“…..”

“Không có nước chảy?”

“…..”

“Ồ….. coi như cuộc chiến vừa rồi không quá lớn….” Cô không ngại khen ngợi anh, rốt cuộc cũng đã trưởng thành, làm việc cũng đã chững chạc hơn…..

Vừa dứt lời, đột nhiên có tiếng của Khương Vãn Ngư từ dưới lầu vọng lên, có vẻ hốt hoảng: “Không phải nhà bị trộm đột nhập đó chứ? Phòng bếp ngổn ngang như thế này, mọi người xem trong phòng có mất gì không…..”

Mặt Tiêu Y Đình nhanh chóng đỏ ửng lên, chạy trối chết ra ngoài: “Mẹ, không cần lo….. Không phải có trộm, cũng không mất gì, là con….”

“Con?”

“Con tìm đồ ăn….”

“Con tìm đồ ăn cái kiểu gì mà biến phòng bếp thành thế này hả?! Con nhìn coi, mặt đất đầy thức ăn! Thanh Hòa đâu? Sao con bé không giúp con?” Chuyện Khương Vãn Ngư nghĩ đến đầu tiên chính là trách nhiệm của con dâu.

“Mẹ! Mẹ nhỏ giọng đi một chút có được không? Thanh Hòa cô ấy đang mệt…..” Vừa ngửi thấy lửa sắp lan lên người cô, anh vội nói.

“Con bé mệt mỏi, mẹ còn mệt hơn! Có ngày nào mấy chuyện ăn uống mặc chơi của mấy người trong nhà không vây lấy mẹ hay không? Con có từng đau lòng cho mẹ chưa?” Khương Vãn Ngư nâng giọng.

Giữa vợ và mẹ vĩnh viễn tồn tại một vấn đề tranh nhau tình cảm.

Trong khi con trai chỉ biết xót cho vợ, người làm mẹ thoải mái được sao? Nếu như lúc đầu không tức giận thì bây giờ cũng không giữ được bình tĩnh nữa.

Diệp Thanh Hòa nằm trên giường nghe thấy toàn bộ, định bụng rời giường thu dọn ‘chiến trường’ anh làm ra, lại nghe thấy giọng của Tiêu Y Đình: “Mẹ, đâu có giống nhau được! Không phải mẹ luôn mong muốn sớm được ôm cháu trai sao? Không phải là mẹ không biết thể lực của Thanh Hòa, vốn không bền, chỉ một chút là mệt…….”

“Con bé có rồi sao?” Khương Vãn Ngư lập tức dịu lại.

“Chưa có….. nhưng ai mà biết được? Sẽ có nhanh ấy chứ? Nên bọn con vẫn luôn cố gắng!” Tiêu Y Đình cười hắc hắc, “Mẹ, người khổ cực nhiều rồi…….”

Cuối cùng Khương Vãn Ngư cũng đã mềm xuống: “Mẹ cũng không quá khổ cực, đợi chút chị Vân về dọn cho con!”

Tiêu Y Đình lập tức tận dụng hết mọi ngôn ngữ nịnh bợ mình có dụ Khương Vãn Ngư ra phòng khách.

Lúc sau quay lại phòng thấy cô đã rời giường, ánh mắt như nước nhìn anh, anh theo bản năng giấu hai tay về phía sau.

Động tác nhỏ kia bị cô phát hiện, hai hàng lông mày cau lại: “Để em nhìn một chút!”

“Ha ha, không sao, không sao…. Em ăn đi….. Ăn…” Anh vẫn giữ hai tay ở phía sau, thuận tiện kéo tay áo xuống.

Cô không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm anh.

Anh bất đắc dĩ đưa tay ra cho cô nhìn: “Không có vấn đề gì đâu! Lúc lấy cơm có bị bỏng một chút….. Nhưng anh tiến bộ rất nhiều đó nha! Ít nhất phòng bếp cũng không bị cháy, có đúng không? Cho anh thêm một cơ hội, anh sẽ còn làm tốt hơn nữa!”

Cô cầm cánh tay anh, nhìn chăm chú mảnh da đỏ ửng lên vì bỏng, đột nhiên có chút giận dỗi: “Anh thật ngốc! Tại sao không gọi em?”

Từ trước đến nay anh vốn không phải có thể tự lo cho mình, không phải cô không biết, muốn thể hiện gì chứ?

Anh giang hai tay ra ôm chầm lấy cô, cằm đặt trên vai cô: “Anh phải học đi chứ! Sau này lúc chúng ta có tiểu Bảo Bối, chắc chắn em sẽ không có thời gian, anh phải học để giúp em chăm sóc tiểu Bảo Bối, em cũng sẽ bớt vất vả hơn……..”

Tiểu Bảo Bối…..

Người Diệp Thanh Hòa hơi cứng đờ.

“Em gái….” Anh khẽ cắn má cô, mùi hương nhàn nhạt trên người cô lại chiếm trọn hô hấp của anh, “ Em gái, anh đúng là người chồng cực phẩm đó, em xem, anh có thể kiếm tiền nuôi gia đình, có thể nấu ăn, am hiểu việc nhà, còn

/362

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status