Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 228 - Chương 216

/362


Qua nhiều mệt mỏi như thế, hai người quả nhiên ngủ đến quên thời gian, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Thanh Hòa không ở nhà họ Tiêu lúc sáng sớm từ khi thành con dâu.

Hai người bị tiếng điện thoại đánh thức.

Lúc đó đã là giữa trưa, bên ngoài trời đã nóng nhưng bên trong có điều hoà nên vẫn rất thoải mái, lại thêm chăn mềm đệm êm, cả hai đều rúc sâu hơn vào chăn, không ai muốn ra ngoài.

Nghĩ đến có thể là điện thoại công việc, anh không thể không nhận, một tay đưa ra lấy máy,một tay nghịch tóc cô.

Vừa nhìn điện thoại mặt anh nhanh chóng trầm xuống, bàn tay đang nghịch tóc cô cũng dừng lại, chỉ đáp ngắn ngủi: “Alo? Nói!”

Người bên kia không biết đã nói gì, anh rút tay cô đang gối lại, rời giường: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay.”

Cô vẫn mơ mơ màng màng, nhìn anh nhanh chóng mặc quần áo, nhanh chóng cầm theo đồ đạc, giống như có việc ra ngoài, vì thế ngồi dậy.

Anh quay đầu lại, ấn cô xuống giường: “Anh ngủ tiếp một chút đi! Không cần ra ngoài! Hôm qua mệt mỏi như vậy đủ rồi!”

“Nhưng mà…. cũng giữa trưa rồi, nên dậy thôi………”

“Không cần phải vội! Em cứ ngủ tiếp, chút nữa anh sẽ gọi cơm trưa cho em, ăn xong em hãy ngủ tiếp nhé!” Anh kéo chăn cho cô che cả người, vuốt vuốt tóc cô giống như trấn an, nhưng trong mắt không giấu được một tia lo lắng khẽ lướt qua, tuy nhiên cô đã kịp phát hiện, cô đã quá quen thuộc với khuôn mặt anh……..

Cô nằm lại, cực kì ngoan ngoãn nghe lời: “Khi nào thì anh về? Là về nhà hay quay lại đây?”

“Tuỳ em, nếu em ăn trưa xong muốn về thì gọi cho anh, anh sẽ đưa em về.” Anh mỉm cười, cầm theo cặp tài liệu, “Anh đi đây!”

“Ừm….” Cô nhìn theo anh, không biết vì sao, lúc này cô rất không muốn nhìn anh rời đi như thế…….

Cô từng hứa sẽ cùng anh trong mọi thứ, năm mười sáu là cùng anh học, mơ mơ hồ hồ chia rồi hợp mười mấy năm, cách trở lớn như thế, lúc này cô mới hiểu vì sao hai lần cô rời đi, anh không lần nào đi tiễn cô…….

Nhìn theo bóng một người rời đi, chuyện này không hề dễ dàng…….

“Anh hai….” Cô nhịn không được gọi theo, có chút nghẹn ngào……

“Ừm?” Anh quay đầu lại, nhìn thấy cô liền bật cười, “Em sao thế?”

Cô không có thói quen bám người, nhưng lúc này đang khẽ chu môi, giống như một viên kẹo hoa quả mềm mại và ngọt ngào……

Cô không kìm được lòng, đưa hai tay ra khỏi chân, ý muốn ôm.

Anh rất kinh ngạc, chưa từng thấy qua cô như thế……

Thế nhưng, anh rất thích cô như thế, một cô độc lập, kiên cường, lạnh nhạt lại có một ngày trở nên mềm mại…….

Anh cảm giác như mình sắp ngẹt thở….

Anh cẩn thận đặt cặp tài liệu xuống, đi đến bên giường, ôm rồi hôn cô, lúc đầu chỉ định chạm nhẹ nhưng về sau lại không thể dứt ngay, triền miên chưa muốn rời.

Anh mút mạnh môi cô, thở dốc: “Nếu cứ như vậy anh sẽ không đi được……..”

Cô đưa ngón tay khẽ chỉnh lại phần tóc rối cho anh: “Đi đâu?”

“…. Đi gặp người uỷ thác.” Anh nói.

Cô tự giác không hỏi thêm, đây là nguyên tắc, nếu là có liên quan đến công việc luật sư của anh, cô không tiện hỏi nhiều.

Cô cười với anh: “Anh mau đi đi, em ngủ tiếp đây, hi hi…”

“Được, anh sẽ về sớm!”

Anh đi tới cửa, ánh mắt của cô vẫn dán trên lưng anh, mãi cho đến khi anh khuất hẳn sau cánh cửa.

Cánh cửa khép lại, cô nhắm mắt.

&&&&&DieeendaU*T(aaannleY$(8eequyyyd000nT%

Quả nhiên anh không quên chuyện gọi cơm cho cô, cơm đưa đến nhưng lúc lâu sau cô mới xuống giường.

Cả buổi chiều nhàn nhã nên cô không vội ăn trưa. Mặc dù trong nhà rất gọn gàng sạch sẽ nhưng cô không ngại dọn dẹp thêm, gấp quần áo của anh, giặt ga giường…….

Một buổi chiều cứ thế trôi qua.

Anh nói là sẽ về sớm nhưng mãi đến lúc hoàng hôn vẫn chưa thấy quay

/362

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status