Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 160 - Bắc Hải Khai Hỏa

/182


Lúc tối, mọi người quả thực là thắng lợi trở về, tâm tình cực kỳ vui vẻ. Đi theo Lệ Sâm Nam Ca có thịt ăn nha! Ha ha.

Nam Ca nhặt tinh hạch một ngày rất là mệt mỏi, lúc trở về liền ngồi ở chỗ ngồi phía sau. Tân Vũ Hoa cùng cô ngồi cùng một chỗ vẫn luôn muốn nói lại thôi.

Mãi cho đến khi xe chuẩn bị lái vào trong căn cứ, Tân Vũ Hoa mới ngồi trong xe mở miệng: Nam Ca tỷ, chị thật sự muốn kết hôn sao?

Nam Ca còn đắm chìm trong đống tinh hạch xinh đẹp khó có thể kiềm chế đâu, mới nghe đến lời Tân Vũ Hoa nói, còn Hử? Một tiếng.

Không đợi Tân Vũ Hoa nói lại lần nữa Nam Ca liền gật đầu, tự nhiên nói: Đúng vậy. Không phải là nói hôn lễ đã chuẩn bị sắp xong sao.

Tân Vũ Hoa ở thời điểm mở miệng hỏi, thân thể Tông Hạo Hiên đang lái xe liền bắt đầu căng chặt. Bởi vì Tông Hạo Hiên cũng muốn hỏi một câu về chuyện này.

Ngồi ở tay lái phụ Lệ Sâm chú ý tới, Tông Hạo Hiên trong nháy mắt liền nắm chặt tay lái. Mặc dù là tình địch nhưng giờ phút này Lệ Sâm cũng chỉ làm như không thấy.

Mà Nam Ca tự nhiên trả lời như vậy khiến bên miệng Lệ Sâm hiện lên nụ cười tươi rói.

Tân Vũ Hoa nhất thời đỏ mắt lên, cậu đặc biệt không muốn để cho Nam Ca gả cho Lệ Sâm đâu. Ô ô ô, về sau lập gia đình, Nam Ca tỷ liền không phải là của mình rồi.

Nếu như Lệ Sâm biết rõ ý nghĩ này của cậu, nhất định phải uốn nắn lại. Nam Ca tỷ của cậu căn bản cũng chưa bao giờ thuộc về cậu đâu nhé.

Vậy Nam Ca tỷ, chị cảm thấy hạnh phúc không? Tân Vũ Hoa hỏi lại.

Vẻ mặt Lệ Sâm có chút lạnh lẽo. Rất tốt, đây là muốn trước mặt tôi đục khoét góc tường đúng không?

Nam Ca cẩn thận suy nghĩ một chút, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Tân Vũ Hoa, ôn hòa gật đầu: Hạnh phúc nha.

Có chỗ ở, có tinh hạch ăn, có máu uống, lại còn có người bao bọc, rốt cuộc không cần lo lắng hãi hùng nữa. Hơn nữa... Cô rất thích cùng Lệ Sâm ở cùng một chỗ nha.

Trên đời này nếu như không phải là có anh tồn tại thì chính mình khả năng vẫn là một con Zombie lêu lổng ở ngoài đấy.

Trừ anh ấy ra thì tôi không nghĩ ra mình sẽ cùng ai khác kết hôn nữa cả. Nam Ca nói ý tưởng chân thật nhất của mình lại thiếu chút nữa là ép nước mắt Tân Vũ Hoa chảy xuống.

Xe cũng mãnh liệt dừng lại một cái, phát ra tiếng thắng xe chói tai.

Mặt Tông Hạo Hiên âm trầm, nhưng lại không có dũng khí quay lại nhìn Nam Ca ngồi ở đằng sau một cái. Lời cô ấy đã quá rõ ràng, trừ Lệ Sâm ra. Cô ấy không thích bất luận kẻ nào khác nữa.

Cứng ngắc mở cửa xe, Tông Hạo Hiên chỉ nói mấy chữ: Tôi đi về trước.

Tân Vũ Hoa xoa xoa khóe mắt, Nam Ca phát hiện đầu ngón tay cậu trong suốt. Không muốn để cho Nam Ca nghĩ nhiều, Tân Vũ Hoa còn cố hết sức cười một cái: Vậy thì Nam Ca tỷ, chúc hai người hạnh phúc.

Sau khi nói xong, cậu giống như là chạy trốn khỏi xe vậy. Mặc dù cậu cùng Tông Hạo Hiên đi là hai phương hướng khác nhau, nhưng tâm tình bọn họ lại giống nhau.

Nam Ca còn đang duy trì trạng thái trong mộng không động đấy, một hồi lâu sau cô mới nhìn Lệ Sâm hỏi: Bọn họ làm sao thế?

Thời điểm giết Zombie không phải là còn rất hăng hái sao?

Lệ Sâm ý tứ sâu xa cười cười: Cảm thấy em sắp kết hôn nên hâm mộ em thôi.

Nam Ca cực kỳ tin tưởng Lệ Sâm gật gật đầu, lại còn rất là ưu việt nói: Hóa ra là như thế. Bọn họ nhìn em là một con Zombie mà cũng có thể kết hôn, mà bọn họ làm con người lại vẫn còn độc thân, trong lòng chênh lệch khẳng định rất lớn nha.

Lệ Sâm: ... Công lực bổ não của vợ tôi thật là làm cho ta nhìn thế là đủ rồi đấy.

Đề tài của Nam Ca lúc này đã trôi đến: Xem ra chúng ta trong khoảng thời gian này không thể xuất hiện trước mặt bọn họ nhiều, dễ dàng kích thích đến bọn họ đấy.

Lệ Sâm buồn cười: Ừm, em thật sự là quá tri kỷ.

Nam Ca ưỡn ngực ngẩng đầu, tự hào nói: Đó là đương nhiên, cục cưng vẫn luôn tri kỷ như thế.

Bảo trì tiết tấu ngày đầu tiên, toàn bộ nhân lực giết hết một tháng. Giải quyết được một khu vực rất lớn, vật tư cùng tinh hạch lấy được lại càng nhiều không kể xiết. Còn như đến cùng đã giết bao nhiêu Zombie, Nam Ca cũng không nhớ rõ nữa.

Mà bởi vì động tĩnh ở Bắc Hải lớn như vậy, cơ hồ là cả nước đều biết rõ căn cứ Bắc Hải đổi người lãnh đạo. Vị lãnh đạo này lại là người có thủ đoạn đặc biệt, không chỉ có thể hấp dẫn Zombie mà trong căn cứ lại nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc thử nghịch thiên, có thể làm cho người bình thường kích thích dị năng!

Vô số căn cứ trên đất nước đều phái người đến, muốn xác định một lần. Những tình huống tại căn cứ Bắc Hải này, là thật hay giả. Nếu quả thật có dạng thuốc này, bọn họ còn chờ cái gì chứ. Mặc kệ phải trả giá cao như thế nào cũng phải mua một nhóm mới được!

Về phần tại sao không tranh đoạt? Anh cho rằng căn cứ Bắc Hải giống như là căn cứ Tân Bình dễ khi dễ sao?

Xem một chút trong căn cứ Bắc Hải đều là những người nào? Chưa nói đến Lệ Sâm cùng Nam Ca, làm chủ trong trụ sở còn có các loại người có dị năng cao cấp khác, những người đó không vừa đâu. Quan trọng nhất là, hệ thống phòng ngự của căn cứ Bắc Hải là số một số hai trên cả nước đó!

Anh dám cùng căn cứ dạng này cứng đối cứng sao? Trừ phi là không muốn sống lâu nhé.

Còn như ý nghĩ muốn ám sát Lệ Sâm cùng Nam Ca thì càng đừng nghĩ, Nam Ca nhưng là hệ tinh thần cấp bảy đấy. Không đợi anh lại gần thì người ta đã phát hiện ra anh rồi, chuyện nghiền ép thần kinh anh không hề là áp lực.

Cho nên bọn họ chỉ có thể làm ra thái độ hữu hảo lui tới, mỗi ngày đều lo lắng chờ người bị phái đi hỏi thăm truyền đến tin tức.

Tuy nhiên một ngày sau, trạm radio bọn họ liền hận không thể bị đập nát. Bởi vì những người kia truyền tin tức về nói, người của căn cứ Bắc Hải giết Zombie giống như đạp đồ ăn vậy!

Những con Zombie kia xoát xoát liền bị hấp dẫn từ trong nước đi lên, người trong căn cứ Bắc Hải có rất nhiều binh sĩ, có rất nhiều đoàn đội tác chiến. Những con Zombie kia căn bản không phải là đối thủ! Nhìn bọn họ chém giết Zombie thật sự là quá sảng khoái!

Giờ phút này người được căn cứ Thượng Kinh phái đi chính là người cùng lãnh đạo tối cao của căn cứ Cố Liệt trò chuyện. Thượng Kinh cùng Bắc Hải đều là căn cứ lớn, có người đứng sau cho nên có thể thông qua truyền thanh mà trò chuyện.

Đợi chút... Cố Liệt hỏi: Cậu là nói, bọn họ cho các cậu đứng ngoài quan sát sao?

Đúng vậy. Người kia cũng có chút không tin tưởng nói: Loại tình cảnh này chúng ta đều cho là cơ mật, ai biết bọn họ một chút cũng không có kiêng kỵ chúng ta! Ngài còn không thấy được, người có dị năng hệ sét kia ném một cột sấm sét xuống, đùng đùng, mấy trăm Zombie than khóc liền trực tiếp bị giật chết! Hơn nữa tôi nghe người bên cạnh nói, anh ta mới chỉ dùng ba thành lực! Các loại người khủng bố tôi đã thấy nhiều nhưng lúc đó cũng chết lặng!

Cố Liệt cũng đột nhiên hứng thú: Thuốc trong truyền thuyết kia đâu?

Cái này lại để cho tôi còn giật mình hơn, bọn họ thế nhưng tại chỗ tuyển vài người bình thường đi ra. Hiện tại tỷ lệ thành công của thuốc thử này là một phần ba! Tuyển ra đến mười người, có đến bốn người kích thích được dị năng! Hơn nữa người lãnh đạo căn cứ Bắc Hải nói cho chúng tôi biết, nết muốn thuốc thử thì chỉ cần lấy vật tư đi đổi thôi.

Tâm tình Cố Liệt trầm trọng hỏi: Cần bao nhiêu vật tư? Đồng thời, ông ta còn âm thầm tính toán tồn kho còn dư lại bao nhiêu.

Một liều thuốc thử chỉ cần lượng vật tư cho một người trưởng thành ăn ba ngày đi đổi!

Cái gì? Cố Liệt trợn to hai mắt, bởi vì ông ta mở loa ngoài. Đừng nói là ông ta, mà ngay cả Trần Bạch Kiêu ở bên cạnh dự thính cũng cảm thấy rung động. Thuốc thử trân quý như thế mà chỉ cần lượng vật tư ba ngày sao? Đây cũng quá ít rồi đấy? Xác định không nhầm lẫn gì chứ?

Ha ha, lúc ban đầu chúng tôi phản ứng giống hệt ngài, đều cho rằng căn cứ Bắc Hải có âm mưu. Có người gan to trực tiếp cầm ba ngày vật tư đi ra, sau đó liền đổi được thuốc! Khi đó Lệ Sâm còn nói, thuốc này lấy về là để chính mình dùng. Còn mời người nghiên cứu cũng phải dựa vào chúng ta tự mình làm chủ! Tôi cũng đổi được ba liều đấy!

Tâm tình Cố Liệt rất phức tạp. Tại tận thế, ai mà không vì một chút tài nguyên mà tranh đoạt được ngươi chết ta sống? Nếu như căn cứ Bắc Hải muốn xưng bá toàn bộ hoa hạ thì dựa vào loại thuốc nghịch thiên này cũng có thể.

Nhưng mà bây giờ anh ta làm như thế cũng không phải là coi tiền như rác, mà là anh ta nguyện ý vì toàn bộ nhân loại mà cống hiến! Cố Liệt thậm chí khẳng định, căn cứ Bắc Hải có bác sĩ lợi hại như thế, chờ về sau bọn họ nghiên cứu ra các loại thuốc khác, cũng sẽ cống hiến cho nhận loại hết thôi!

Chỉ cần người đi đổi lấy thuốc thử có thể hơi không chịu thua kém một chút cũng có thể lấy ra đủ vật tư đến, đồng giá trao đổi.

Căn cứ Bắc Hải đây là muốn theo chính sách nhân từ!

Sau khi cắt đứt trò chuyện, Cố Liệt nói với Trần Bạch Kiêu: Cậu đi gọi điện thoại cho Bắc Hải, nghiêm túc một chút. Ước thời gian đi, tôi chuẩn bị tự mình đi thăm hỏi Lệ Sâm của căn cứ Bắc Hải.

Trần Bạch Kiêu nhíu nhíu mày: Chuyện này tôi có thể an bài, nhưng mà mấy tháng nay ông cũng không đi được. Việc trong căn cứ Thượng Kinh cũng rất nhiều, chúng ta cùng nước ngoài còn có hợp tác. Hơn nữa, người ông vẫn đang tìm kiếm kia còn chưa có tung tích.

Cố Liệt cũng không khỏi tiếc nuối: Chuyện đi Bắc Hải liền kéo dài thêm một chút đi. Biệt hiệu D vẫn luôn không có tin tức, chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều. Nhưng mà thứ trong tay anh ta, chúng ta nhất định phải tìm được.

Trần Bạch Kiêu có chút không giải thích được: Ông hình như cũng không biết thứ kia cụ thể là cái gì, tại sao phải cấp bách như thế? Hiện nay, bất kể là vũ khí hay là người có dị năng, chúng ta cũng không thiếu mà.

Mặc dù không biết là cái gì, nhưng tôi lấy được tin tức chuẩn xác từ nước ngoài. Thứ trong tay anh ta đủ để cứu vớt toàn bộ nhân loại. Hiện tại toàn bộ động vật đều đã biến dị, cậu cảm thấy chúng ta còn có bao nhiêu thời gian chứ? Tài nguyên đã càng ngày càng ít rồi.

Trần Bạch Kiêu thấy ông ta ngưng trọng như thế, tim cũng không khỏi trầm xuống. Đúng vậy, anh ta cùng Lệ Sâm đều có lòng bác ái, nếu đã bị anh ta biết rõ cái tin tức này, anh ta tất nhiên sẽ không buông tha.

Cậu ở trước khi giải ngũ không phải cùng anh ta là chiến hữu sao, nhà của anh ta ở Thượng Kinh. Tôi cảm thấy được, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ trở về thôi. Trần Bạch Kiêu mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng tuyệt không khẳng định, cũng chỉ là anh ta cho bản thân cùng Cố Liệt một chút an ủi mà thôi.

Chỉ mong là thế. Thời thời khắc khắc quản lý mỗi một tuyến đường phòng vệ cho tôi. Vừa có tin tức của anh ta thì lập tức báo cho tôi.

Hai ngày sau, người Thượng Kinh phái đi đã kết thúc chuyến Tham quan học tập ở căn cứ Bắc Hải. Theo đạo lý mà nói, Cố Liệt phái đi là máy bay trực thăng. Khi bọn họ chuẩn bị trở về, sao có thể vẫn chưa nhận được tin tức chứ?

Chờ đến lúc cảm thấy lo lắng, Bắc Hải quả nhiên chấp nhận thông qua đường dây. Người đàn ông bên cạnh kia cực kỳ hứng thú đối với Cố Liệt nói: Tiên sinh, chúng ta lùi ngày trở về vài ngày nữa được không.

Sao thế? Sự tình có biến? Cố Liệt khẩn trương, rất sợ người Bắc Hải đổi ý.

Không phải, hàng đều đã được đóng gói cất kỹ. Là chuyện Lệ Sâm kết hôn, những người trong Bắc Hải đều mời chúng tôi ở lại uống rượu mừng! Không riêng gì chúng tôi mà người của những trụ sở khác cũng không đi!

Vừa nghe đến là nguyên nhân này, Cố Liệt thở phào nhẹ nhõm, còn cười dặn dò: Được, vậy các cậu liền ở lại tham gia hôn lễ rồi hãng trở về. Thuận tiện thay tôi chuẩn bị một phần lễ vật đi. Cảm tạ căn cứ Bắc Hải khẳng khái trợ giúp.

Ngài yên tâm! Tôi nhất định sẽ chuyển lời cho ngài!

Cúp điện thoại xong, người của căn cứ Bắc Hải đã thúc giục anh ta: Mau lại đây dọn bàn đi! Chờ thêm lát nữa sẽ không có vị trí tốt đâu!

/182

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status