“Thật vô cùng xin lỗi.” Người phục vụ khom lưng áy náy “Mời Cố tiên sinh chịu khó theo tôi lên lầu thay quần áo khác.”
Lê Hi nghiềm ngẫm nhìn bộ dáng chân thành của người phục vụ, cũng không có nói gì nhiều liền theo người lên lầu.
Lúc đi ngang qua đại sảnh, hắn mơ hồ nghe thấy Kỳ Tranh trịnh trọng tuyên bố với một vị lão nhân “Năm nay con sẽ kết hôn.”
Lê Hi giật mình, sau đó liền cảm thấy không liên quan gì đến mình.
Người phục vụ dẫn Lê Hi đến một căn phòng ở lầu ba rồi rời đi.
Lê Hi mở cửa bước vào thì thấy đó là một căn phòng ngủ hết sức thanh nhã, trên giường có đặt một bộ lễ phục màu trắng.
Quần áo được cắt may vô cùng tinh xảo ưu nhã, chứng tỏ được trình độ bậc thầy của người thợ.
Sờ sờ hột nút bằng ngọc ở cổ tay áo, hắn luôn cảm thấy cái kiểu dáng này có chút quen mắt.
Do dự một hồi, hắn rốt cuộc cũng mặc bộ lễ phục đó vào người rồi bước xuống lầu.
Bởi vì có chút chậm trễ nên thời điểm mà Lê Hi đi xuống thì buổi tiệc đã bắt đầu.
Lê Hi không hứng thú với khiêu vũ nên tìm một nơi khuất nào đó có góc nhìn tốt để xem kịch. Nhưng mà không ngờ lại đụng phải Hứa Nam đi vệ sinh trở lại.
Lê Hi không tính chào hỏi cậu ta, chỉ hơi gật đầu một cái rồi nhanh chóng đi qua.
Có điều Hứa Nam lập tức tóm lấy cánh tay của hắn.
“Chờ một chút.” Giọng nói của Hứa Nam có chút gáp gáp, thậm chí còn mang theo sự cầu xin mà ngay bản thân cậu ta cũng không nhận ra.
“Có chuyện?” Lê Hi hỏi ngược lại.
“Tại sao anh lại ở chỗ này?” Hứa Nam kéo hắn đến một chỗ vắng người lo lắng nói “Trạm Thiên Lãng cũng tới đây, gã đang tìm anh đó.”
Lê Hi nheo mắt lại quan sát.
Bộ dạng này của Hứa Nam hoàn toàn khác với trong trí nhớ của nguyên thân.
Không giống bộ dáng giả trang đơn thuần vô hại khi đứng ở trước mặt Trạm Thiên Lãng, và cũng không giống bộ dáng âm hiểm ngoan độc sau khi báo thù xong.
Hiện tại nhìn cậu ta trông có vẻ hết sức chân thành, bộ dáng cẩn thận lo lắng suy nghĩ vì hắn.
Nghĩ tới đây, Lê Hi hất tay Hứa Nam ra nói “Thế thì sao?”
“…” Lời nói thẳng thừng khiến Hứa Nam trắng bệch cả mặt.
Đúng vậy, thế thì sao chứ?
Hứa Nam lui về sau một bước, theo bản năng cách xa Lê Hi.
Bộ dáng không coi ai ra gì đó của Lê Hi khiến Hứa Nam lúng túng nhận rõ thân phận của mình
Cậu ta chẳng qua chỉ là một đứa con riêng của Cố gia, thậm chí ngay cả cái họ cũng chỉ có thể theo họ của mẹ.
Cho dù là quãng thời gian thơ ấu bị mẹ bán vào nhà giàu làm tôi tớ, hay tự cho bản thân thông minh mà lại bị Trạm Thiên Lãng đùa bỡn trong tay, hoặc là đứng trước Lê Hi – người thừa kế chân chính của Cố gia, cậu ta đều không có tư cách gì cả.
Cậu ta vốn nghĩ Lê Hi xem thường mình, nhưng mà hai lần âm thầm tương trợ đó đã làm cho cậu ta dấy lên niềm hy vọng.
Cậu ta dám chắc Lê Hi đã biết được thân phận thật của mình, bằng không hắn sẽ không đời nào truyền tài nghệ của Cố gia cho mình.
Dù gì thì đó cũng là bí quyết gia truyền của Cố gia, không thể tùy tiện tung ra ngoài được.
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Nam chưa bao giờ gặp qua người nào như Lê Hi, giúp đỡ cậu ta vô điều kiện, cũng chính vì vây, Hứa Nam càng không muốn buông tay.
Cậu ta khát vọng nhanh chóng thành công, khát vọng đứng trên đỉnh huy hoàng của giới đá quý, trở thành người trên vạn người.
Cậu ta tin chắc, chờ đến ngày đó xảy ra, người kiêu ngạo như Lê Hi nhất định sẽ dừng lại bên người mình, chân chính nhìn thẳng vào mình.
Cậu ta nhìn ngũ quan của Lê Hi dưới ánh đèn mờ ảo càng tăng thêm nét quyến rũ, trái tim của Hứa Nam không tự chủ được mà đập dữ dội.
Cậu ta chăm chú nhìn nụ cười như có như không trên môi hắn, một loại tình cảm cấm kỵ từ một chỗ tận sâu trong linh hồn trào lên.
Cậu ta biết điều này là không đúng nhưng lại vô lực thay đổi.
Lê Hi tất nhiên nhìn thấu được sự giãy giụa trong mắt Hứa Nam.
Mặc dù hắn không hiểu vì sao Hứa Nam lại bộc phát loại tình cảm cấm kỵ này, nhưng chỉ cần không gây ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn thì hắn đều không có hứng thú tìm hiểu.
Liếc mắt thấy một bóng người quen thuộc như đã gặp ở đâu đó, Lê Hi giật mình một cái rồi đi tới bên cạnh Hứa Nam, vươn một ngón tay nâng cằm của cậu ta lên ôn nhu nói “Cám ơn cậu đã nhắc nhở.”
Hành động khác thường của Lê Hi làm cho Hứa Nam lúng túng không biết phải làm sao, nhưng rất nhanh cậu ta liền biết nguyên nhân hành động ám chỉ của Lê Hi.
“Trạm Thiên Lãng?” Hứa Nam nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy!” Lê Hi nở nụ cười cực kỳ hung dữ, ánh mắt của hắn mang theo chút nghiền ngẫm “Cậu nói xem, nếu gã thấy sủng vật của mình đang ý loạn tình mê trong vòng tay của kẻ khác thì sẽ mang tâm tình như thế nào?”
“Vậy gã… nhất định là sẽ tức điên lên.” Hứa Nam lẩm bẩm trả lời, tựa như vô ý mà đắm chìm vào sự ôn nhu giả tạo của Lê Hi.
Cảm nhận ngón tay thon dài của hắn vuốt dọc từ cằm lên gò má của mình, Hứa Nam nhìn vào đôi con ngươi đen nhánh nhưng sâu thẳm như đại dương và mang theo chút ý cười mờ nhạt.
Lúc này, Hứa Nam cảm thấy Lê Hi tựa như một ác ma bò từ dưới địa ngục lên mang theo sự hấp dẫn trí mạng, khiến người khác phải quỳ xuống dưới chân hắn, nhận lấy mật ngọt nhưng ẩn chứa đầy tội lỗi được hắn ban phát cho.
Dưới ánh đèn mờ tối trong hành lang hiện lên hình ảnh một thiếu niên giống như con rối và thanh niên trông có vẻ ngây thơ sạch sẽ đang thâm tình nhìn nhau.
Cảnh đẹp ý vui như thế khiến ai đi qua cũng phải ngoái đầu nhìn lại, nhưng trong mắt của Trạm Thiên Lãng lại là hình ảnh vô cùng chướng mắt.
Không thể nào kìm nén được cơn tức giận của bản thân, gã gọi điện thoại cho cấp dưới của mình.
===Hết chương 42===
Lê Hi nghiềm ngẫm nhìn bộ dáng chân thành của người phục vụ, cũng không có nói gì nhiều liền theo người lên lầu.
Lúc đi ngang qua đại sảnh, hắn mơ hồ nghe thấy Kỳ Tranh trịnh trọng tuyên bố với một vị lão nhân “Năm nay con sẽ kết hôn.”
Lê Hi giật mình, sau đó liền cảm thấy không liên quan gì đến mình.
Người phục vụ dẫn Lê Hi đến một căn phòng ở lầu ba rồi rời đi.
Lê Hi mở cửa bước vào thì thấy đó là một căn phòng ngủ hết sức thanh nhã, trên giường có đặt một bộ lễ phục màu trắng.
Quần áo được cắt may vô cùng tinh xảo ưu nhã, chứng tỏ được trình độ bậc thầy của người thợ.
Sờ sờ hột nút bằng ngọc ở cổ tay áo, hắn luôn cảm thấy cái kiểu dáng này có chút quen mắt.
Do dự một hồi, hắn rốt cuộc cũng mặc bộ lễ phục đó vào người rồi bước xuống lầu.
Bởi vì có chút chậm trễ nên thời điểm mà Lê Hi đi xuống thì buổi tiệc đã bắt đầu.
Lê Hi không hứng thú với khiêu vũ nên tìm một nơi khuất nào đó có góc nhìn tốt để xem kịch. Nhưng mà không ngờ lại đụng phải Hứa Nam đi vệ sinh trở lại.
Lê Hi không tính chào hỏi cậu ta, chỉ hơi gật đầu một cái rồi nhanh chóng đi qua.
Có điều Hứa Nam lập tức tóm lấy cánh tay của hắn.
“Chờ một chút.” Giọng nói của Hứa Nam có chút gáp gáp, thậm chí còn mang theo sự cầu xin mà ngay bản thân cậu ta cũng không nhận ra.
“Có chuyện?” Lê Hi hỏi ngược lại.
“Tại sao anh lại ở chỗ này?” Hứa Nam kéo hắn đến một chỗ vắng người lo lắng nói “Trạm Thiên Lãng cũng tới đây, gã đang tìm anh đó.”
Lê Hi nheo mắt lại quan sát.
Bộ dạng này của Hứa Nam hoàn toàn khác với trong trí nhớ của nguyên thân.
Không giống bộ dáng giả trang đơn thuần vô hại khi đứng ở trước mặt Trạm Thiên Lãng, và cũng không giống bộ dáng âm hiểm ngoan độc sau khi báo thù xong.
Hiện tại nhìn cậu ta trông có vẻ hết sức chân thành, bộ dáng cẩn thận lo lắng suy nghĩ vì hắn.
Nghĩ tới đây, Lê Hi hất tay Hứa Nam ra nói “Thế thì sao?”
“…” Lời nói thẳng thừng khiến Hứa Nam trắng bệch cả mặt.
Đúng vậy, thế thì sao chứ?
Hứa Nam lui về sau một bước, theo bản năng cách xa Lê Hi.
Bộ dáng không coi ai ra gì đó của Lê Hi khiến Hứa Nam lúng túng nhận rõ thân phận của mình
Cậu ta chẳng qua chỉ là một đứa con riêng của Cố gia, thậm chí ngay cả cái họ cũng chỉ có thể theo họ của mẹ.
Cho dù là quãng thời gian thơ ấu bị mẹ bán vào nhà giàu làm tôi tớ, hay tự cho bản thân thông minh mà lại bị Trạm Thiên Lãng đùa bỡn trong tay, hoặc là đứng trước Lê Hi – người thừa kế chân chính của Cố gia, cậu ta đều không có tư cách gì cả.
Cậu ta vốn nghĩ Lê Hi xem thường mình, nhưng mà hai lần âm thầm tương trợ đó đã làm cho cậu ta dấy lên niềm hy vọng.
Cậu ta dám chắc Lê Hi đã biết được thân phận thật của mình, bằng không hắn sẽ không đời nào truyền tài nghệ của Cố gia cho mình.
Dù gì thì đó cũng là bí quyết gia truyền của Cố gia, không thể tùy tiện tung ra ngoài được.
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Nam chưa bao giờ gặp qua người nào như Lê Hi, giúp đỡ cậu ta vô điều kiện, cũng chính vì vây, Hứa Nam càng không muốn buông tay.
Cậu ta khát vọng nhanh chóng thành công, khát vọng đứng trên đỉnh huy hoàng của giới đá quý, trở thành người trên vạn người.
Cậu ta tin chắc, chờ đến ngày đó xảy ra, người kiêu ngạo như Lê Hi nhất định sẽ dừng lại bên người mình, chân chính nhìn thẳng vào mình.
Cậu ta nhìn ngũ quan của Lê Hi dưới ánh đèn mờ ảo càng tăng thêm nét quyến rũ, trái tim của Hứa Nam không tự chủ được mà đập dữ dội.
Cậu ta chăm chú nhìn nụ cười như có như không trên môi hắn, một loại tình cảm cấm kỵ từ một chỗ tận sâu trong linh hồn trào lên.
Cậu ta biết điều này là không đúng nhưng lại vô lực thay đổi.
Lê Hi tất nhiên nhìn thấu được sự giãy giụa trong mắt Hứa Nam.
Mặc dù hắn không hiểu vì sao Hứa Nam lại bộc phát loại tình cảm cấm kỵ này, nhưng chỉ cần không gây ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn thì hắn đều không có hứng thú tìm hiểu.
Liếc mắt thấy một bóng người quen thuộc như đã gặp ở đâu đó, Lê Hi giật mình một cái rồi đi tới bên cạnh Hứa Nam, vươn một ngón tay nâng cằm của cậu ta lên ôn nhu nói “Cám ơn cậu đã nhắc nhở.”
Hành động khác thường của Lê Hi làm cho Hứa Nam lúng túng không biết phải làm sao, nhưng rất nhanh cậu ta liền biết nguyên nhân hành động ám chỉ của Lê Hi.
“Trạm Thiên Lãng?” Hứa Nam nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy!” Lê Hi nở nụ cười cực kỳ hung dữ, ánh mắt của hắn mang theo chút nghiền ngẫm “Cậu nói xem, nếu gã thấy sủng vật của mình đang ý loạn tình mê trong vòng tay của kẻ khác thì sẽ mang tâm tình như thế nào?”
“Vậy gã… nhất định là sẽ tức điên lên.” Hứa Nam lẩm bẩm trả lời, tựa như vô ý mà đắm chìm vào sự ôn nhu giả tạo của Lê Hi.
Cảm nhận ngón tay thon dài của hắn vuốt dọc từ cằm lên gò má của mình, Hứa Nam nhìn vào đôi con ngươi đen nhánh nhưng sâu thẳm như đại dương và mang theo chút ý cười mờ nhạt.
Lúc này, Hứa Nam cảm thấy Lê Hi tựa như một ác ma bò từ dưới địa ngục lên mang theo sự hấp dẫn trí mạng, khiến người khác phải quỳ xuống dưới chân hắn, nhận lấy mật ngọt nhưng ẩn chứa đầy tội lỗi được hắn ban phát cho.
Dưới ánh đèn mờ tối trong hành lang hiện lên hình ảnh một thiếu niên giống như con rối và thanh niên trông có vẻ ngây thơ sạch sẽ đang thâm tình nhìn nhau.
Cảnh đẹp ý vui như thế khiến ai đi qua cũng phải ngoái đầu nhìn lại, nhưng trong mắt của Trạm Thiên Lãng lại là hình ảnh vô cùng chướng mắt.
Không thể nào kìm nén được cơn tức giận của bản thân, gã gọi điện thoại cho cấp dưới của mình.
===Hết chương 42===
/58
|