Làm gì có bác sĩ nào khuyên bệnh nhân đến Ngũ Đài sơn? Ý là Tôi không chữa khỏi được, ngài có thể đi cầu thần khấn phật sao?
Tiêu Tiêu bịt mắt, không dám nhìn vẻ mặt người đàn ông cụt tay kia.
Ông ta quả thực rất tức giận, thở hổn hển một hồi lâu, nắm đấm nắm chặt, dường như có thể xông tới đánh nhau với Triển Lệnh Quân bất cứ lúc nào. Triển Lệnh Quân thì vẫn ung dung bình tĩnh cầm lấy một quyển ca ta lô khác chậm rãi lật xem: Đương nhiên, nếu như ngài chịu hạ thấp tiêu chuẩn thì cũng có thể lựa chọn loại tay giả này .
Cánh tay máy thông minh có thể hoàn toàn thay thế bàn tay bình thường mới được bên EU nghiên cứu chế tạo ra năm ngoái, còn chưa sản xuất quy mô lớn, giá thành cực kì đắt đỏ, không phải người bình thường có thể thừa nhận được. Thông thường bệnh nhân bị cụt tay cụt chân đều sẽ lựa chọn sử dụng tay chân giả bình thường.
Tay giả chủ yếu là vì mỹ quan, khi đeo găng tay thoạt nhìn không khác gì người thường, loại đắt một chút có thể thông qua vòng kéo ở tay còn lại để thực hiện động tác nắm bắt đơn giản.
Người đàn ông trung niên đang không xuống thang được, lúc này nghe nói như thế liền làm như không quá quan tâm, cầm lên nhìn thấy giới thiệu tính năng và giá tiền, vẻ mặt lập tức dịu bớt không ít.
Chúng tôi đề nghị ngài sử dụng loại này, vì bàn tay thông minh vừa mới được nghiên cứu chế tạo, vẫn còn chưa đủ hoàn thiện. Tay thông minh phải phẫu thuật nối dây thần kinh không thể tháo rời, tay giả bình thường có thể tháo ra bất cứ lúc nào. Không bằng ngài cứ dùng loại này trước, mấy năm nữa công nghệ hoàn thiện hơn mới dùng tay thông minh . Triển Lệnh Quân nói không nhanh không chậm, rất có nhịp điệu, làm mọi người bất giác bị cuốn theo suy nghĩ của anh ta.
Quả nhiên, người đàn ông trung niên chỉ suy nghĩ một lát liền biểu thị đồng ý, Triển Lệnh Quân đứng dậy, lập tức có giám đốc khách hàng chuyên phụ trách bán thiết bị đắt tiền đi tới mời khách hàng đến phòng tiếp khách để giới thiệu cụ thể hơn về sự khác nhau của các loại tay giả.
Tiêu Tiêu nhìn mà há hốc mồm, cái gã Triển Lệnh Quân này đúng là giỏi thật, chỉ dăm ba câu đã giải quyết được một vụ gây rối, còn tiện thể tiếp thị bán hàng luôn.
Chứ sao nữa! Không có việc gì là anh cả không làm được! Lý Manh đang ở cạnh Tiêu Tiêu, dùng ánh mắt toàn là sùng bái nhìn về phía Triển Lệnh Quân đang đi lên tầng ba: Bệnh nhân bình thường đều ưu tiên sắp xếp cho Nhất Phàm, ca nào khó làm mới ném cho anh cả .
Khó làm mới ném cho anh cả... Khó làm...
Tiêu Tiêu cảm thấy trong không khí đột nhiên xuất hiện một bả vai to lớn, mang theo câu này của Lý Manh húc thẳng vào cột sống của cô. Lần trước lễ tân trực tiếp ném cô cho Triển Lệnh Quân, cũng có nghĩa trong mắt mọi người ở hội sở Tang Du, cô cũng là một khách hàng khác thường.
Xin hỏi chị cần loại hình gì?
Phải đẹp trai, chiều cao một mét tám lăm trở lên, dịu dàng, hiểu ý người khác .
Đến khám bác sĩ còn kén chọn chiều cao tướng mạo, quả thực là lập dị, háo sắc, một đóa hoa lạ mọc dưới cờ đỏ!
Tiêu Tiêu lập dị bị gã cơ bắp Manh Manh kéo đi, bắt đầu khóa huấn luyện cận chiến mà gã chờ mong đã lâu.
Tầng ba có thiết bị gì? Tiêu Tiêu không thể vận động quá mạnh, chỉ có thể học các động tác cơ bản trước, vừa khoa tay múa chân vừa tán gẫu với huấn luyện viên.
Lý Manh nghiêm túc suy nghĩ một chút: Cái gì cũng có .
...
Trả lời cũng như không.
Tiêu Tiêu vừa khởi động vừa nhớ lại lời cô bé lễ tân nói về đặc quyền của thẻ VIP, mỗi tháng ba lần phục vụ tận nhà miễn phí, có thể vào khu vực đặc biệt ở tầng ba.
***
Thẻ VIP phải trả trọn gói một triệu, còn phải có hội viên VIP khác giới thiệu mới được . Lễ tân Điềm Điềm mở to đôi mắt vô tội nói.
Một triệu!
Tiêu Tiêu im lặng lấy ví tiền ra, lục tung cả ví cũng chỉ có mấy tờ một trăm, một chiếc thước dây và một chiếc thẻ tín dụng đã ghi nợ tám ngàn.
Một số người có trợ giúp trọng đại đối với hội sở cũng được tặng thẻ VIP, nhưng đều là thẻ trắng, bên trong không có tiền . Thấy Tiêu Tiêu hơi mất mát, Điềm Điềm cân nhắc dùng từ giải thích: VIP bình thường đều là các danh nhân trong xã hội gì đó, thực ra chị cũng không quá cần .
Phục vụ tại nhà kì thực không tốt bằng ở hội sở, dù sao thì thiết bị cũng có hạn, đối với người bình thường thì không cần gì phải thế, chỉ có những danh nhân không tiện xuất đầu lộ diện mới cần loại dịch vụ này.
Tiêu Tiêu nhún vai, cất chiếc thước dây vào trong ví. Nghe nói lúc nào cũng mang theo đồ nghề kiếm cơm sẽ có tài lộc nên lúc nào trong ví của cô cũng có một chiếc thước dây.
Anh có hẹn với bạn gái, anh về trước đây . Tống Đường mặc quần bò đi giầy thể thao tới chào lễ tân.
Nhìn thấy chuyên gia dinh dưỡng Tống Đường khó phân biệt là bác sĩ hay là bệnh nhân này, một chiếc bóng điện trên đầu Tiêu Tiêu đột nhiên sáng lên.
Xuất phát từ nội tâm, cô cũng không muốn trở thành một khách hàng khác thường, nhưng vấn đề là hội sở này căn bản không giống một tổ chức chữa bệnh, chuyên gia trị liệu và khách hàng lẫn lộn khó phân biệt được. May mà khi đó cô tương đối rụt rè, không nói ra lời nào không nên nói, nếu không chắc chắn Triển Lệnh Quân sẽ giảng giải cho cô về định nghĩa quấy rối tình dục .
Mà tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ việc bọn họ không có đồng phục thống nhất.
Đúng lúc này Triển Lệnh Quân cũng chuẩn bị ra về, Tiêu Tiêu dày mặt cùng anh ta đi ra. Xe vẫn còn đang sửa, bác sĩ Triển cũng phải đi tàu điện ngầm, hai người liền đi cùng đường.
Này, vì sao chuyên gia trị liệu các anh không mặc đồng phục? Ngày nào cũng mỗi người một kiểu, không phân biệt được bác sĩ với bệnh nhân . Tiêu Tiêu thăm dò.
Đồng phục xấu . Triển Lệnh Quân chăm chú nghiên cứu chiếc máy bán vé tự động rồi mới trịnh trọng nhét một tờ hai mươi tệ vào.
Đó là không được thiết kế tốt . Hai mắt Tiêu Tiêu phát sáng, cảm thấy mình đã nhìn thấy cơ hội, vội vã bắt đầu tiếp thị cho mình: Tôi thiết kế đồng phục riêng cho các anh được không? Chất liệu sẽ căn cứ tính chất công việc của mỗi người, hơn nữa bảo đảm thời trang, vừa mắt .
Triển Lệnh Quân cầm lấy vé tàu điện ngầm và tiền lẻ trả lại: Phí thiết kế của LY không rẻ, quý này không có dự toán dư thừa .
Không cần tiền . Tiêu Tiêu quẹt thẻ, cùng anh ta đi vào: Tôi thiết kế miễn phí cho các anh, nếu hài lòng tặng tôi một thẻ VIP trắng là được .
Triển Lệnh Quân liếc cô, không đáp.
Làm sao? Xem thường thiết kế của tôi à? Tiêu Tiêu phùng má lên: Tôi chính là nhà thiết kế xuất sắc của bộ phận may sẵn, tương lai sẽ trở thành chuyên gia đỉnh cấp của thế giới! Chờ năm năm nữa, đừng nói một chiếc thẻ trắng, dù là thẻ có năm triệu trong tài khoản cũng chưa chắc có thể mời được tôi .
Hai người ở cùng một phía so với ga này, đoàn tàu ầm ầm lao vào ga.
Tránh đường tránh đường, có lên tàu không đấy?
Phía sau có một bà già xách làn thức ăn thấy hai người tuổi trẻ phía trước vẫn đứng yên, có lẽ là sốt ruột nên mang theo thân hình mập mạp chen về phía trước.
Đường ray ở đây tương đối cũ, không có cửa chắn, Tiêu Tiêu đang nói liên miên bị cái bụng đàn hồi như quả bóng của bà già đụng vào, lập tức ngã về phía đường ray.
Ù ù... Tàu điện ngầm mang theo gió lạnh tạt vào mặt mà đến, con quái vật sắt thép to lớn từ đường hầm đen như mực chui ra, như một con thú ăn thịt khổng lồ chuẩn bị nuốt chửng Tiêu Tiêu nhỏ bé.
A!!!
Xung quanh có người nhìn thấy tình hình bên này, hoảng sợ hét lên một tiếng.
Tiêu Tiêu sợ đến mức tóc tai dựng ngược, cô đang đứng ở bên mép sân ga, nếu bị ngã sẽ rơi xuống đường ray bên dưới hai mét.
Một cánh tay khỏe mạnh đột nhiên vươn tới, vòng ra phía trước đỡ lấy vai cô, kịp thời kéo Tiêu Tiêu lại trước lúc đoàn tàu lao tới.
Lưng dựa vào một bộ ngực rắn chắc ấm áp, trái tim Tiêu Tiêu đã bay lên trời cao ngàn mét, sắp sửa nổ tung, bàng hoàng đứng bên mép sân ga một hồi lâu không hết sợ. Cô chậm rãi đưa tay nắm lấy cánh tay đang đỡ dưới cằm, bắt đầu run lên không dừng lại được.
Không sao chứ? Triển Lệnh Quân không dám buông Tiêu Tiêu ra ngay, sợ cô chưa đứng vững lại gnax xuống, một tay đữo cô, một tóm lấy bà già đang tìm cách chạy trốn.
Làm cái gì thế? Bà già cố gắng giãy ra.
Những người xung quanh vừa rồi không chú ý tới bên này, bây giờ nghe thấy tiếng ồn ào liền tới tấp quay lại nhìn.
Vừa rồi bà suýt nữa giết cô ấy . Tay Triển Lệnh Quân như đai sắt tóm chặt lấy cổ tay bà già, gằn giọng nói từng chữ một.
Ai u, cậu nói cái gì thế? Mọi người đều nhìn thấy, cậu bảo tôi làm cái gì? Bà già chống nạnh, ra vẻ không có gì sợ hãi.
Triển Lệnh Quân mặc kệ bà ta, quay sang nói với một cô bé mặc đồ học sinh bên cạnh: Làm ơn gọi cảnh sát .
Nghe thấy phải gọi cảnh sát, bà già lập tức hoảng lên, vùng vẫy định chạy: Tôi còn phải đi đón cháu, không có thời gian tào lao với các người .
Có người đang vội chen lên tàu trước, những ai không vội đều ở lại xem náo nhiệt. Trên sân ga xuất hiện hỗn loạn, nhân viên công tác của nhà ga liền bước nhanh về phía này.
Đồng chí, mau tới giải quyết, bên này có hai kẻ ăn vạ! Bà già vừa nhảy nhót vừa hô to.
Nhân viên công tác đi tới, trước hết yêu cầu Triển Lệnh Quân buông bà già ra rồi hỏi rõ tình hình. Bà già tư chối không xin lỗi, khăng khăng là bọn họ ăn vạ.
Vừa rồi bà đẩy chị gái này! Một học sinh tiểu học lưng đeo cặp sách lòng đầy căm phẫn nói.
Đúng thế, tôi cũng nhìn thấy, suýt nữa làm người ta rơi xuống .
Sân ga này rất nguy hiểm, làm sao có thể xô đẩy chứ?
Những người xung quanh mồm năm miệng mười, bà già thấy tình thế không ổn, nắm chặt làn thức ăn định chạy nhưng lại bị một cảnh sát trật tự kịp thời chạy tới ngăn cản.
Thấy cảnh sát đã đến, bà già mới thật sự hoảng lên: Tôi xin lỗi được không? Xin lỗi cô, tôi vội đi đón cháu trai, thấy cô cậu đứng chắn ở cửa nói chuyện còn tưởng cô cậu không đi, thật sự không phải cố ý .
Tiêu Tiêu đã bình tĩnh lại, mình không làm sao nên cũng không định làm to chuyện.
Triển Lệnh Quân bên cạnh lại không đồng ý: Cố ý giết người, phương hại an ninh công cộng, không phải cô ấy nói một câu không sao là có thể giải quyết .
Cảnh sát vốn chỉ định phê bình giáo dục một chút cho xong, nghe thấy Triển Lệnh Quân nói tới an ninh công cộng, lại nhìn các hành khách đang chụp ảnh quay phim bên cạnh, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Đi theo chúng tôi một chuyến . Cảnh sát tiến lên giữ tay bà già, quay lại dặn nhân viên nhà ga: Làm ơn cung cấp nội dung ghi hình từ camera giám sát, chúng tôi cần lấy bằng chứng .
Thế là Tiêu Tiêu vốn định về nhà ngủ sớm một chút lại một lần nữa vào đồn.
Tiêu Tiêu bịt mắt, không dám nhìn vẻ mặt người đàn ông cụt tay kia.
Ông ta quả thực rất tức giận, thở hổn hển một hồi lâu, nắm đấm nắm chặt, dường như có thể xông tới đánh nhau với Triển Lệnh Quân bất cứ lúc nào. Triển Lệnh Quân thì vẫn ung dung bình tĩnh cầm lấy một quyển ca ta lô khác chậm rãi lật xem: Đương nhiên, nếu như ngài chịu hạ thấp tiêu chuẩn thì cũng có thể lựa chọn loại tay giả này .
Cánh tay máy thông minh có thể hoàn toàn thay thế bàn tay bình thường mới được bên EU nghiên cứu chế tạo ra năm ngoái, còn chưa sản xuất quy mô lớn, giá thành cực kì đắt đỏ, không phải người bình thường có thể thừa nhận được. Thông thường bệnh nhân bị cụt tay cụt chân đều sẽ lựa chọn sử dụng tay chân giả bình thường.
Tay giả chủ yếu là vì mỹ quan, khi đeo găng tay thoạt nhìn không khác gì người thường, loại đắt một chút có thể thông qua vòng kéo ở tay còn lại để thực hiện động tác nắm bắt đơn giản.
Người đàn ông trung niên đang không xuống thang được, lúc này nghe nói như thế liền làm như không quá quan tâm, cầm lên nhìn thấy giới thiệu tính năng và giá tiền, vẻ mặt lập tức dịu bớt không ít.
Chúng tôi đề nghị ngài sử dụng loại này, vì bàn tay thông minh vừa mới được nghiên cứu chế tạo, vẫn còn chưa đủ hoàn thiện. Tay thông minh phải phẫu thuật nối dây thần kinh không thể tháo rời, tay giả bình thường có thể tháo ra bất cứ lúc nào. Không bằng ngài cứ dùng loại này trước, mấy năm nữa công nghệ hoàn thiện hơn mới dùng tay thông minh . Triển Lệnh Quân nói không nhanh không chậm, rất có nhịp điệu, làm mọi người bất giác bị cuốn theo suy nghĩ của anh ta.
Quả nhiên, người đàn ông trung niên chỉ suy nghĩ một lát liền biểu thị đồng ý, Triển Lệnh Quân đứng dậy, lập tức có giám đốc khách hàng chuyên phụ trách bán thiết bị đắt tiền đi tới mời khách hàng đến phòng tiếp khách để giới thiệu cụ thể hơn về sự khác nhau của các loại tay giả.
Tiêu Tiêu nhìn mà há hốc mồm, cái gã Triển Lệnh Quân này đúng là giỏi thật, chỉ dăm ba câu đã giải quyết được một vụ gây rối, còn tiện thể tiếp thị bán hàng luôn.
Chứ sao nữa! Không có việc gì là anh cả không làm được! Lý Manh đang ở cạnh Tiêu Tiêu, dùng ánh mắt toàn là sùng bái nhìn về phía Triển Lệnh Quân đang đi lên tầng ba: Bệnh nhân bình thường đều ưu tiên sắp xếp cho Nhất Phàm, ca nào khó làm mới ném cho anh cả .
Khó làm mới ném cho anh cả... Khó làm...
Tiêu Tiêu cảm thấy trong không khí đột nhiên xuất hiện một bả vai to lớn, mang theo câu này của Lý Manh húc thẳng vào cột sống của cô. Lần trước lễ tân trực tiếp ném cô cho Triển Lệnh Quân, cũng có nghĩa trong mắt mọi người ở hội sở Tang Du, cô cũng là một khách hàng khác thường.
Xin hỏi chị cần loại hình gì?
Phải đẹp trai, chiều cao một mét tám lăm trở lên, dịu dàng, hiểu ý người khác .
Đến khám bác sĩ còn kén chọn chiều cao tướng mạo, quả thực là lập dị, háo sắc, một đóa hoa lạ mọc dưới cờ đỏ!
Tiêu Tiêu lập dị bị gã cơ bắp Manh Manh kéo đi, bắt đầu khóa huấn luyện cận chiến mà gã chờ mong đã lâu.
Tầng ba có thiết bị gì? Tiêu Tiêu không thể vận động quá mạnh, chỉ có thể học các động tác cơ bản trước, vừa khoa tay múa chân vừa tán gẫu với huấn luyện viên.
Lý Manh nghiêm túc suy nghĩ một chút: Cái gì cũng có .
...
Trả lời cũng như không.
Tiêu Tiêu vừa khởi động vừa nhớ lại lời cô bé lễ tân nói về đặc quyền của thẻ VIP, mỗi tháng ba lần phục vụ tận nhà miễn phí, có thể vào khu vực đặc biệt ở tầng ba.
***
Thẻ VIP phải trả trọn gói một triệu, còn phải có hội viên VIP khác giới thiệu mới được . Lễ tân Điềm Điềm mở to đôi mắt vô tội nói.
Một triệu!
Tiêu Tiêu im lặng lấy ví tiền ra, lục tung cả ví cũng chỉ có mấy tờ một trăm, một chiếc thước dây và một chiếc thẻ tín dụng đã ghi nợ tám ngàn.
Một số người có trợ giúp trọng đại đối với hội sở cũng được tặng thẻ VIP, nhưng đều là thẻ trắng, bên trong không có tiền . Thấy Tiêu Tiêu hơi mất mát, Điềm Điềm cân nhắc dùng từ giải thích: VIP bình thường đều là các danh nhân trong xã hội gì đó, thực ra chị cũng không quá cần .
Phục vụ tại nhà kì thực không tốt bằng ở hội sở, dù sao thì thiết bị cũng có hạn, đối với người bình thường thì không cần gì phải thế, chỉ có những danh nhân không tiện xuất đầu lộ diện mới cần loại dịch vụ này.
Tiêu Tiêu nhún vai, cất chiếc thước dây vào trong ví. Nghe nói lúc nào cũng mang theo đồ nghề kiếm cơm sẽ có tài lộc nên lúc nào trong ví của cô cũng có một chiếc thước dây.
Anh có hẹn với bạn gái, anh về trước đây . Tống Đường mặc quần bò đi giầy thể thao tới chào lễ tân.
Nhìn thấy chuyên gia dinh dưỡng Tống Đường khó phân biệt là bác sĩ hay là bệnh nhân này, một chiếc bóng điện trên đầu Tiêu Tiêu đột nhiên sáng lên.
Xuất phát từ nội tâm, cô cũng không muốn trở thành một khách hàng khác thường, nhưng vấn đề là hội sở này căn bản không giống một tổ chức chữa bệnh, chuyên gia trị liệu và khách hàng lẫn lộn khó phân biệt được. May mà khi đó cô tương đối rụt rè, không nói ra lời nào không nên nói, nếu không chắc chắn Triển Lệnh Quân sẽ giảng giải cho cô về định nghĩa quấy rối tình dục .
Mà tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ việc bọn họ không có đồng phục thống nhất.
Đúng lúc này Triển Lệnh Quân cũng chuẩn bị ra về, Tiêu Tiêu dày mặt cùng anh ta đi ra. Xe vẫn còn đang sửa, bác sĩ Triển cũng phải đi tàu điện ngầm, hai người liền đi cùng đường.
Này, vì sao chuyên gia trị liệu các anh không mặc đồng phục? Ngày nào cũng mỗi người một kiểu, không phân biệt được bác sĩ với bệnh nhân . Tiêu Tiêu thăm dò.
Đồng phục xấu . Triển Lệnh Quân chăm chú nghiên cứu chiếc máy bán vé tự động rồi mới trịnh trọng nhét một tờ hai mươi tệ vào.
Đó là không được thiết kế tốt . Hai mắt Tiêu Tiêu phát sáng, cảm thấy mình đã nhìn thấy cơ hội, vội vã bắt đầu tiếp thị cho mình: Tôi thiết kế đồng phục riêng cho các anh được không? Chất liệu sẽ căn cứ tính chất công việc của mỗi người, hơn nữa bảo đảm thời trang, vừa mắt .
Triển Lệnh Quân cầm lấy vé tàu điện ngầm và tiền lẻ trả lại: Phí thiết kế của LY không rẻ, quý này không có dự toán dư thừa .
Không cần tiền . Tiêu Tiêu quẹt thẻ, cùng anh ta đi vào: Tôi thiết kế miễn phí cho các anh, nếu hài lòng tặng tôi một thẻ VIP trắng là được .
Triển Lệnh Quân liếc cô, không đáp.
Làm sao? Xem thường thiết kế của tôi à? Tiêu Tiêu phùng má lên: Tôi chính là nhà thiết kế xuất sắc của bộ phận may sẵn, tương lai sẽ trở thành chuyên gia đỉnh cấp của thế giới! Chờ năm năm nữa, đừng nói một chiếc thẻ trắng, dù là thẻ có năm triệu trong tài khoản cũng chưa chắc có thể mời được tôi .
Hai người ở cùng một phía so với ga này, đoàn tàu ầm ầm lao vào ga.
Tránh đường tránh đường, có lên tàu không đấy?
Phía sau có một bà già xách làn thức ăn thấy hai người tuổi trẻ phía trước vẫn đứng yên, có lẽ là sốt ruột nên mang theo thân hình mập mạp chen về phía trước.
Đường ray ở đây tương đối cũ, không có cửa chắn, Tiêu Tiêu đang nói liên miên bị cái bụng đàn hồi như quả bóng của bà già đụng vào, lập tức ngã về phía đường ray.
Ù ù... Tàu điện ngầm mang theo gió lạnh tạt vào mặt mà đến, con quái vật sắt thép to lớn từ đường hầm đen như mực chui ra, như một con thú ăn thịt khổng lồ chuẩn bị nuốt chửng Tiêu Tiêu nhỏ bé.
A!!!
Xung quanh có người nhìn thấy tình hình bên này, hoảng sợ hét lên một tiếng.
Tiêu Tiêu sợ đến mức tóc tai dựng ngược, cô đang đứng ở bên mép sân ga, nếu bị ngã sẽ rơi xuống đường ray bên dưới hai mét.
Một cánh tay khỏe mạnh đột nhiên vươn tới, vòng ra phía trước đỡ lấy vai cô, kịp thời kéo Tiêu Tiêu lại trước lúc đoàn tàu lao tới.
Lưng dựa vào một bộ ngực rắn chắc ấm áp, trái tim Tiêu Tiêu đã bay lên trời cao ngàn mét, sắp sửa nổ tung, bàng hoàng đứng bên mép sân ga một hồi lâu không hết sợ. Cô chậm rãi đưa tay nắm lấy cánh tay đang đỡ dưới cằm, bắt đầu run lên không dừng lại được.
Không sao chứ? Triển Lệnh Quân không dám buông Tiêu Tiêu ra ngay, sợ cô chưa đứng vững lại gnax xuống, một tay đữo cô, một tóm lấy bà già đang tìm cách chạy trốn.
Làm cái gì thế? Bà già cố gắng giãy ra.
Những người xung quanh vừa rồi không chú ý tới bên này, bây giờ nghe thấy tiếng ồn ào liền tới tấp quay lại nhìn.
Vừa rồi bà suýt nữa giết cô ấy . Tay Triển Lệnh Quân như đai sắt tóm chặt lấy cổ tay bà già, gằn giọng nói từng chữ một.
Ai u, cậu nói cái gì thế? Mọi người đều nhìn thấy, cậu bảo tôi làm cái gì? Bà già chống nạnh, ra vẻ không có gì sợ hãi.
Triển Lệnh Quân mặc kệ bà ta, quay sang nói với một cô bé mặc đồ học sinh bên cạnh: Làm ơn gọi cảnh sát .
Nghe thấy phải gọi cảnh sát, bà già lập tức hoảng lên, vùng vẫy định chạy: Tôi còn phải đi đón cháu, không có thời gian tào lao với các người .
Có người đang vội chen lên tàu trước, những ai không vội đều ở lại xem náo nhiệt. Trên sân ga xuất hiện hỗn loạn, nhân viên công tác của nhà ga liền bước nhanh về phía này.
Đồng chí, mau tới giải quyết, bên này có hai kẻ ăn vạ! Bà già vừa nhảy nhót vừa hô to.
Nhân viên công tác đi tới, trước hết yêu cầu Triển Lệnh Quân buông bà già ra rồi hỏi rõ tình hình. Bà già tư chối không xin lỗi, khăng khăng là bọn họ ăn vạ.
Vừa rồi bà đẩy chị gái này! Một học sinh tiểu học lưng đeo cặp sách lòng đầy căm phẫn nói.
Đúng thế, tôi cũng nhìn thấy, suýt nữa làm người ta rơi xuống .
Sân ga này rất nguy hiểm, làm sao có thể xô đẩy chứ?
Những người xung quanh mồm năm miệng mười, bà già thấy tình thế không ổn, nắm chặt làn thức ăn định chạy nhưng lại bị một cảnh sát trật tự kịp thời chạy tới ngăn cản.
Thấy cảnh sát đã đến, bà già mới thật sự hoảng lên: Tôi xin lỗi được không? Xin lỗi cô, tôi vội đi đón cháu trai, thấy cô cậu đứng chắn ở cửa nói chuyện còn tưởng cô cậu không đi, thật sự không phải cố ý .
Tiêu Tiêu đã bình tĩnh lại, mình không làm sao nên cũng không định làm to chuyện.
Triển Lệnh Quân bên cạnh lại không đồng ý: Cố ý giết người, phương hại an ninh công cộng, không phải cô ấy nói một câu không sao là có thể giải quyết .
Cảnh sát vốn chỉ định phê bình giáo dục một chút cho xong, nghe thấy Triển Lệnh Quân nói tới an ninh công cộng, lại nhìn các hành khách đang chụp ảnh quay phim bên cạnh, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Đi theo chúng tôi một chuyến . Cảnh sát tiến lên giữ tay bà già, quay lại dặn nhân viên nhà ga: Làm ơn cung cấp nội dung ghi hình từ camera giám sát, chúng tôi cần lấy bằng chứng .
Thế là Tiêu Tiêu vốn định về nhà ngủ sớm một chút lại một lần nữa vào đồn.
/95
|