Phương Hướng Tiền giật mình tỉnh lại, thái độ lập tức trở nên tốt đẹp, bước nhanh chạy lên lầu. Ngoài hành lang đụng phải Tiêu Tiêu đang chậm rãi đi về, hai người trợn mắt nhìn nhau một lát, Phương Hướng Tiền giơ ngón tay gần như chọc đến mũi Tiêu Tiêu: Chờ tôi gặp giám đốc xong tính sổ với cô sau .
Tiêu Tiêu lườm một cái khinh thường, đi vào phòng thiết kế, phát hiện mọi người đang tụ tập bàn tán, hoàn toàn không phát hiện cô đã quay về: Oa, vẻ mặt của chị Phương vừa rồi thật đáng sợ, quả thực như muốn ăn thịt người . Cô bé trợ lí sợ hãi vỗ ngực.
Tiêu Tiêu phải làm thế nào bây giờ? Triệu Hòa Bình lo lắng nhìn mọi người một lượt: Nếu hai người họ đánh nhau, mọi người giúp ai?
Đương nhiên là giúp Tiêu Tiêu rồi, chúng ta chính là đồng chí cách mạng . Cô bé trợ lí tuyên bố đầy nghĩa khí.
Tôi là đàn ông, không được đánh phụ nữ . Nhà thiết kế Tiểu Vương vò đầu bứt tóc.
Đầu với chả óc . Triệu Hòa Bình vỗ Tiểu Vương một cái lên đầu: Đánh phụ nữ đương nhiên không tốt, nhưng chúng ta có thể giữ chị Phương .
A... Mọi người bàng hoàng tỉnh ngộ, bọn họ không đánh người, nhưng bọn họ có thể ôm chị Phương cho Tiêu Tiêu đánh!
Phì...
Tiêu Tiêu không nhịn được bật cười thành tiếng.
Á!!! Triệu Hòa Bình sợ hãi kêu một tiếng, nhảy dựng lên, đồ đạc lung tung trên bàn lập tức rơi xuống đầy đất, nhìn thấy là Tiêu Tiêu liền thở phào một hơi: Dọa chết tôi rồi, cứ tưởng chị Phương về cơ .
Tưởng thế nào!
Hừ! Mọi người đồng loạt khinh thường.
Phương Hướng Tiền ngồi đối diện với giám đốc hành chính, lưng ưỡn thẳng tắp, không đoán được giám đốc gọi tới làm cái gì, chỉ có thể giữ nụ cười cứng nhắc đợi La Dự mở miệng. Nhưng La Dự mãi không mở miệng, chỉ làm việc trong tay mình, dường như không thấy một người sống sờ sờ trước mặt.
Ngồi như vậy đủ mười phút, Phương Hướng Tiền không chịu được nữa: Giám đốc...
La Dự không nói, đột nhiên bấm máy nội bộ gọi trợ lí vào chuyển tài liệu ông ta vừa phê duyệt đi, lại tỉ mỉ dặn dò một phen. Sau khi trợ lí ra ngoài, văn phòng lại rơi vào yên lặng, La Dự mở hộp thư bắt đầu trả lời thư.
Tiếng bàn phím lách cách vang vọng trong phòng yên tĩnh, Phương Hướng Tiền cuối cùng hiểu ra đây là giám đốc đang tức giận, không dám nói lời nào nữa, yên lặng ngồi đó, tim đập như nổi trống, nghĩ lại xem mình đã phạm lỗi gì.
Bỏ mặc Phương Hướng Tiền ngồi nửa tiếng, cuối cùng La Dự mới dừng công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn bà ta: Việc đẩy mạnh thực hiện chế độ đánh giá mới có vấn đề gì không?
Không có mưa to gió lớn như trong dự đoán, vẻ mặt hoà nhã đến bất ngờ, Phương Hướng Tiền không nắm được ý của giám đốc cho lắm, chỉ có thể cân nhắc lên tiếng: Không có vấn đề gì, cá biệt có nhân viên buồn bực, nhưng tôi sẽ xử lí tốt .
La Dự gật đầu, từ trong hộp danh thiếp lấy ra một tấm danh thiếp màu trắng đưa tới trước mặt Phương Hướng Tiền: Cô là một nhân tài, phương diện quản lí cũng rất xuất sắc, chỉ là không quá thích hợp với môi trường như phòng thiết kế. Vậy thế này, tôi đã giới thiệu cô với bạn của tôi, cô đến công ty của ông ấy sẽ tốt hơn một chút .
Phương Hướng Tiền trợn mắt há mồm nhận lấy tấm danh thiếp, đây là... muốn sa thải mình?
***
Đại Đại Dao: Buổi tối bố mẹ tao không ở nhà, mày đến nhà tao ngủ đi!
Tiêu Tiêu đang mày mò thiết kế đồng phục Tang Du đột nhiên nhận được lời mời của Lương Tĩnh Dao.
Tiểu Tiểu Bố: Nghe giọng mày cứ như là yêu đương vụng trộm ấy!
Đại Đại Dao: Thì chính là vụng trộm mà. Mẹ tao bảo tao ít chơi với mày thôi, nói FA sẽ lây, rồi sẽ biến thành hai con gái già .
Tiểu Tiểu Bố: ...
Điều kiện nhà Lương Tĩnh Dao rất tốt, mua một că nhà rộng rãi ở , một nhà ba người ở cùng một chỗ còn đỡ, lúc nào bố mẹ không ở nhà phải ở một mình liền hơi sợ. Mỗi lần như thế này, Lương Tĩnh Dao đều gọi bạn thân đến ở cùng.
Đây là váy của mày . Lương Tĩnh Dao mở va li, đổ các thứ bên trong ra đầy giường, đều là chiến lợi phẩm cô vừa vơ vét ở Hồng Kông về: Còn đống nước hoa này nữa, mày xem thích lọ nào thì lấy đi .
Tiêu Tiêu cũng không khách khí, cầm lấy chiếc váy lên xem. Mỗi lần cô đi công tác cũng mua quà cho Lương Tĩnh Dao, hai người có qua có lại, không có gánh nặng tâm lí gì. Còn nước hoa thì cô không thích, chỉ tò mò xem từng loại.
Đây là cái gì? Tiêu Tiêu cầm một chiếc hộp bọc nhung lên, nhìn như là trang sức, mở ra lại là một đôi ghim gài tay áo nạm sapphire: Ơ?
Giữa một đống đồ dùng của phụ nữ như mỹ phẩm, nước hoa, hộp gài tay áo này và chiếc cà vạt kia tỏ ra càng nổi bật. Chiếc cà vạt lúc trước Tiêu Tiêu đã thấy trên ảnh, nhìn từ cự li gần mới phát hiện chỗ đặc biệt mà trên ảnh không nhìn ra.
Đây là một chiếc cà vạt màu lam bảo thạch, màu sắc hơi tối nhưng dưới ánh đèn lại có thể nhìn thấy ánh sao rực rỡ, như một khoảng trời sao được in trên vải, đẹp đến mê người.
Cái này đẹp thật . Tiêu Tiêu cầm cà vạt than thở không thôi, sau đó nhìn cô bản trêu chọc: Cho ai thế? Chắc không phải mùa cho bố chứ?
Nếu là mua cho ông Lương thì ngay từ hôm đi công tác về đã phải tặng rồi, huống hồ kiểu cà vạt nổi bật này cũng không thích hợp với người lớn tuổi.
Ê, đừng động vào nó . Lương Tĩnh Dao giật lại cà vạt và cài tay áo đặt sang một bên.
Vốn chỉ là nói đùa vu vơ, không ngờ Lương Tĩnh Dao lại ấp úng khiến Tiêu Tiêu càng thêm tò mò, chọc chọc vào eo Lương Tĩnh Dao: Á à, có biến?
Ai da, không phải, đừng nói lung tung . Lương Tĩnh Dao vội vàng giải thích, dường như muốn nói gì đó nhưng rồi lại nuốt xuống, cầm lên một quả dâu tây nhét vào miệng Tiêu Tiêu, dùng biện pháp vật lí ngăn chặn cô bạn nói tiếp.
***
Phương Hướng Tiền liên tục hai ngày không đến làm, nói là nghỉ phép. Mọi người đều rất vui vẻ, nhiệt tình công việc tăng vọt chưa từng có.
Bà già cuồng công việc Phương Hướng Tiền mà cũng nghỉ phép? Triệu Hòa Bình rất là khó hiểu.
Tần Á Nam cười thần bí, đi đến bên cạnh Tiêu Tiêu khẽ huých cô: Này, theo cậu thì có phải Phương Hướng Tiền gặp chuyện rồi không?
Tiêu Tiêu quay lại nhìn: Gặp chuyện là thế nào?
Tần Á Nam nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói thầm bên tai cô: Mình nói với cậu, cậu đừng nói với người khác, Phương Hướng Tiền bị đuổi việc rồi .
Thế à? Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn Tần Á Nam.
Biết thế là được, đừng bàn tán lung tung . Tần Á Nam nháy mắt với cô, vui vẻ đi ra.
Tiêu Tiêu lộ vẻ suy tư nhìn bóng lưng Tần Á Nam, cô biết con bé này thích nghe ngóng khắp nơi, nhưng thế này thì cũng thông thạo tin tức quá mức, chẳng lẽ là có bạn bè ở bên nhân sự và tài vụ?
Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, Tiêu Tiêu làm xong công việc trong tay liền chuyển sang thiết kế đồng phục Tang Du.
Đã hoàn thành sáu bộ, còn lại Triển Lệnh Quân và Liêu Nhất Phàm. Đối với quần áo của Triển tiên sinh, cô phải cân nhắc thật kĩ.
Triển Lệnh Quân yêu cầu làm màu đen, người này mặc màu đen cũng quả thực dễ coi, có điều cô vốn định thêm logo Tang Du lên áo, nếu là màu đen sẽ không hợp lắm. Hai cái cây vẽ trên đồ thể thao và đồ hưu nhàn đều được, nhưng dùng cho áo sơ mi kiểu quý tộc thì sẽ hạ thấp cấp bậc của trang phục.
Lấy ra một tờ giấy bìa màu đen, dùng bút nhũ bạc vẽ logo Tang Du trên đó, vẽ xong một hình lại vẽ tiếp hình khác đơn giản hơn. Cô vẽ liền mười hình, hình vẽ từ có cành có lá cuối cùng biến thành những đường nét cực gì đơn giản. Quét hình cuốic ùng vào trong máy tính rồi dùng phần mềm đồ họa vẽ lại, nối liền các đường nét vào nhau lại có chút giống hoa văn hình mây cổ đại.
Sử dụng hoa văn hình mây này trên cổ áo và tay áo sơ mi, đông tây kết hợp, mang một chút cổ điển, càng thêm vài phần sang trọng.
Nhanh chóng bổ sung thêm hình vẽ này cho sáu bộ đã thiết kế, điều chỉnh một số chi tiết nhỏ, dung hợp một vài yếu tố truyền thống, hiệu quả lại tốt ngoài ý muốn, thiết kế thành phẩm lập tức trở nên hoàn hảo.
Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm máy tính một hồi lâu, thầm cảm thấy mình đã tìm được một ý tưởng thiết kế mới, hoặc nói là một đường tắt để có thể lười biếng.
Dung nhập các yếu tố truyền thống vào trang phục hiện đại, chuyện này vẫn luôn có người làm, có điều công ty hoạt động theo mô hình quốc tế của bọn họ lại rất ít dùng. Lâu nay mọi người đều theo đuổi thời trang Âu Mỹ, muốn theo kịp giới thời trang phương Tây, về kiểu dáng và chất liệu đều cố gắng tiếp cận, dần dần lại mất đi ưu thế của mình.
Như hội sở Tang Du, rõ ràng là một cơ cấu phục hồi sức khỏe kiểu tây nhưng lại lấy một cái tên cổ điển. Thất chi Đông Ngung, thu chi Tang Du, nghe có vẻ phong cách hơn nhiều so với trung tâm phục hồi sức khỏe Hanks hay hội sở Elizabeth .
Như tu sĩ tu tiên thăng cấp, Tiêu Tiêu có cảm giác như Cửu Thiên Huyền Lôi đánh trúng thiên linh cái. Sau khi vứt bỏ những khuôn sáo trói buộc mình trong quá khứ, thế giới trước mắt đột nhiên trời cao biển rộng, mênh mông bát ngát.
Dương Tiếu, chị cảm thấy chị sắp phi thăng rồi . Tiêu Tiêu quay lại, hai mắt sáng rực nói với nhân viên chế bản vẻ mặt ngỡ ngàng.
Thế à? Chúc mừng chị! Mặc dù không nghe hiểu nhưng Dương Tiếu vẫn nghiêm túc chúc mừng.
Ha ha ha ha! Tiêu Tiêu chống nạnh cười to, thấy đã đến giờ về liền tắt máy tính, cất chiếc thước hình mây mà mình thích nhất đi rồi ra về.
Hôm nay là ngày đo kích thước cho Triển tiên sinh.
Có thể tiếp xúc thân hình hoàn mĩ đó, không biết chừng còn có thể lén sờ mấy cái.
Không nên không nên, quá lưu manh rồi! Tiêu Tiêu đứng trước cửa Tang Du, lắc lắc đầu gạt bỏ những tư tưởng đen tối đó, thầm nói mấy lần: Người quân tử, có thể nhìn xa mà không thể sờ gần .
Cô chỉ coi Triển Lệnh Quân là nam thần, không có suy nghĩ không an phận, tuyệt đối không có!
Chuẩn bị tâm lí xong xuôi, Tiêu Tiêu bước chân vào phòng làm việc của Triển tiên sinh. Vừa mới nhìn thấy Triển Lệnh Quân, phòng tuyến tâm lí vừa xây dựng xong liền sụp đổ tan tành.
Triển tiên sinh vẫn mặc áo sơ mi màu đen như cũ, đeo một chiếc cà vạt đẹp đẽ, chiếc cà vạt đen như bầu trời đêm, bên trên có ánh sao lấp lánh.
Đó là mẫu số lượng hạn chế mà Lương Tĩnh Dao mua từ Hồng Kông.
Nên nghĩ đến từ trước mới đúng chứ, Lương Tĩnh Dao khỏe mạnh bình thường, vì sao lại biết một hội sở như vậy, tất nhiên là vì có liên lạc với nơi này. Ngay lúc đầu Lương Tĩnh Dao còn hỏi cô: Chẳng lẽ trà sữa tiên sinh của mày họ Triển?
Bọn họ rõ ràng biết nhau, nhưng Lương Tĩnh Dao chưa bao giờ nhắc đến Triển Lệnh Quân trước mặt cô, đó là bởi vì cô rõ ràng quá háo sắc, làm cho Dao Dao khó xử...
Tiêu Tiêu lườm một cái khinh thường, đi vào phòng thiết kế, phát hiện mọi người đang tụ tập bàn tán, hoàn toàn không phát hiện cô đã quay về: Oa, vẻ mặt của chị Phương vừa rồi thật đáng sợ, quả thực như muốn ăn thịt người . Cô bé trợ lí sợ hãi vỗ ngực.
Tiêu Tiêu phải làm thế nào bây giờ? Triệu Hòa Bình lo lắng nhìn mọi người một lượt: Nếu hai người họ đánh nhau, mọi người giúp ai?
Đương nhiên là giúp Tiêu Tiêu rồi, chúng ta chính là đồng chí cách mạng . Cô bé trợ lí tuyên bố đầy nghĩa khí.
Tôi là đàn ông, không được đánh phụ nữ . Nhà thiết kế Tiểu Vương vò đầu bứt tóc.
Đầu với chả óc . Triệu Hòa Bình vỗ Tiểu Vương một cái lên đầu: Đánh phụ nữ đương nhiên không tốt, nhưng chúng ta có thể giữ chị Phương .
A... Mọi người bàng hoàng tỉnh ngộ, bọn họ không đánh người, nhưng bọn họ có thể ôm chị Phương cho Tiêu Tiêu đánh!
Phì...
Tiêu Tiêu không nhịn được bật cười thành tiếng.
Á!!! Triệu Hòa Bình sợ hãi kêu một tiếng, nhảy dựng lên, đồ đạc lung tung trên bàn lập tức rơi xuống đầy đất, nhìn thấy là Tiêu Tiêu liền thở phào một hơi: Dọa chết tôi rồi, cứ tưởng chị Phương về cơ .
Tưởng thế nào!
Hừ! Mọi người đồng loạt khinh thường.
Phương Hướng Tiền ngồi đối diện với giám đốc hành chính, lưng ưỡn thẳng tắp, không đoán được giám đốc gọi tới làm cái gì, chỉ có thể giữ nụ cười cứng nhắc đợi La Dự mở miệng. Nhưng La Dự mãi không mở miệng, chỉ làm việc trong tay mình, dường như không thấy một người sống sờ sờ trước mặt.
Ngồi như vậy đủ mười phút, Phương Hướng Tiền không chịu được nữa: Giám đốc...
La Dự không nói, đột nhiên bấm máy nội bộ gọi trợ lí vào chuyển tài liệu ông ta vừa phê duyệt đi, lại tỉ mỉ dặn dò một phen. Sau khi trợ lí ra ngoài, văn phòng lại rơi vào yên lặng, La Dự mở hộp thư bắt đầu trả lời thư.
Tiếng bàn phím lách cách vang vọng trong phòng yên tĩnh, Phương Hướng Tiền cuối cùng hiểu ra đây là giám đốc đang tức giận, không dám nói lời nào nữa, yên lặng ngồi đó, tim đập như nổi trống, nghĩ lại xem mình đã phạm lỗi gì.
Bỏ mặc Phương Hướng Tiền ngồi nửa tiếng, cuối cùng La Dự mới dừng công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn bà ta: Việc đẩy mạnh thực hiện chế độ đánh giá mới có vấn đề gì không?
Không có mưa to gió lớn như trong dự đoán, vẻ mặt hoà nhã đến bất ngờ, Phương Hướng Tiền không nắm được ý của giám đốc cho lắm, chỉ có thể cân nhắc lên tiếng: Không có vấn đề gì, cá biệt có nhân viên buồn bực, nhưng tôi sẽ xử lí tốt .
La Dự gật đầu, từ trong hộp danh thiếp lấy ra một tấm danh thiếp màu trắng đưa tới trước mặt Phương Hướng Tiền: Cô là một nhân tài, phương diện quản lí cũng rất xuất sắc, chỉ là không quá thích hợp với môi trường như phòng thiết kế. Vậy thế này, tôi đã giới thiệu cô với bạn của tôi, cô đến công ty của ông ấy sẽ tốt hơn một chút .
Phương Hướng Tiền trợn mắt há mồm nhận lấy tấm danh thiếp, đây là... muốn sa thải mình?
***
Đại Đại Dao: Buổi tối bố mẹ tao không ở nhà, mày đến nhà tao ngủ đi!
Tiêu Tiêu đang mày mò thiết kế đồng phục Tang Du đột nhiên nhận được lời mời của Lương Tĩnh Dao.
Tiểu Tiểu Bố: Nghe giọng mày cứ như là yêu đương vụng trộm ấy!
Đại Đại Dao: Thì chính là vụng trộm mà. Mẹ tao bảo tao ít chơi với mày thôi, nói FA sẽ lây, rồi sẽ biến thành hai con gái già .
Tiểu Tiểu Bố: ...
Điều kiện nhà Lương Tĩnh Dao rất tốt, mua một că nhà rộng rãi ở , một nhà ba người ở cùng một chỗ còn đỡ, lúc nào bố mẹ không ở nhà phải ở một mình liền hơi sợ. Mỗi lần như thế này, Lương Tĩnh Dao đều gọi bạn thân đến ở cùng.
Đây là váy của mày . Lương Tĩnh Dao mở va li, đổ các thứ bên trong ra đầy giường, đều là chiến lợi phẩm cô vừa vơ vét ở Hồng Kông về: Còn đống nước hoa này nữa, mày xem thích lọ nào thì lấy đi .
Tiêu Tiêu cũng không khách khí, cầm lấy chiếc váy lên xem. Mỗi lần cô đi công tác cũng mua quà cho Lương Tĩnh Dao, hai người có qua có lại, không có gánh nặng tâm lí gì. Còn nước hoa thì cô không thích, chỉ tò mò xem từng loại.
Đây là cái gì? Tiêu Tiêu cầm một chiếc hộp bọc nhung lên, nhìn như là trang sức, mở ra lại là một đôi ghim gài tay áo nạm sapphire: Ơ?
Giữa một đống đồ dùng của phụ nữ như mỹ phẩm, nước hoa, hộp gài tay áo này và chiếc cà vạt kia tỏ ra càng nổi bật. Chiếc cà vạt lúc trước Tiêu Tiêu đã thấy trên ảnh, nhìn từ cự li gần mới phát hiện chỗ đặc biệt mà trên ảnh không nhìn ra.
Đây là một chiếc cà vạt màu lam bảo thạch, màu sắc hơi tối nhưng dưới ánh đèn lại có thể nhìn thấy ánh sao rực rỡ, như một khoảng trời sao được in trên vải, đẹp đến mê người.
Cái này đẹp thật . Tiêu Tiêu cầm cà vạt than thở không thôi, sau đó nhìn cô bản trêu chọc: Cho ai thế? Chắc không phải mùa cho bố chứ?
Nếu là mua cho ông Lương thì ngay từ hôm đi công tác về đã phải tặng rồi, huống hồ kiểu cà vạt nổi bật này cũng không thích hợp với người lớn tuổi.
Ê, đừng động vào nó . Lương Tĩnh Dao giật lại cà vạt và cài tay áo đặt sang một bên.
Vốn chỉ là nói đùa vu vơ, không ngờ Lương Tĩnh Dao lại ấp úng khiến Tiêu Tiêu càng thêm tò mò, chọc chọc vào eo Lương Tĩnh Dao: Á à, có biến?
Ai da, không phải, đừng nói lung tung . Lương Tĩnh Dao vội vàng giải thích, dường như muốn nói gì đó nhưng rồi lại nuốt xuống, cầm lên một quả dâu tây nhét vào miệng Tiêu Tiêu, dùng biện pháp vật lí ngăn chặn cô bạn nói tiếp.
***
Phương Hướng Tiền liên tục hai ngày không đến làm, nói là nghỉ phép. Mọi người đều rất vui vẻ, nhiệt tình công việc tăng vọt chưa từng có.
Bà già cuồng công việc Phương Hướng Tiền mà cũng nghỉ phép? Triệu Hòa Bình rất là khó hiểu.
Tần Á Nam cười thần bí, đi đến bên cạnh Tiêu Tiêu khẽ huých cô: Này, theo cậu thì có phải Phương Hướng Tiền gặp chuyện rồi không?
Tiêu Tiêu quay lại nhìn: Gặp chuyện là thế nào?
Tần Á Nam nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói thầm bên tai cô: Mình nói với cậu, cậu đừng nói với người khác, Phương Hướng Tiền bị đuổi việc rồi .
Thế à? Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn Tần Á Nam.
Biết thế là được, đừng bàn tán lung tung . Tần Á Nam nháy mắt với cô, vui vẻ đi ra.
Tiêu Tiêu lộ vẻ suy tư nhìn bóng lưng Tần Á Nam, cô biết con bé này thích nghe ngóng khắp nơi, nhưng thế này thì cũng thông thạo tin tức quá mức, chẳng lẽ là có bạn bè ở bên nhân sự và tài vụ?
Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, Tiêu Tiêu làm xong công việc trong tay liền chuyển sang thiết kế đồng phục Tang Du.
Đã hoàn thành sáu bộ, còn lại Triển Lệnh Quân và Liêu Nhất Phàm. Đối với quần áo của Triển tiên sinh, cô phải cân nhắc thật kĩ.
Triển Lệnh Quân yêu cầu làm màu đen, người này mặc màu đen cũng quả thực dễ coi, có điều cô vốn định thêm logo Tang Du lên áo, nếu là màu đen sẽ không hợp lắm. Hai cái cây vẽ trên đồ thể thao và đồ hưu nhàn đều được, nhưng dùng cho áo sơ mi kiểu quý tộc thì sẽ hạ thấp cấp bậc của trang phục.
Lấy ra một tờ giấy bìa màu đen, dùng bút nhũ bạc vẽ logo Tang Du trên đó, vẽ xong một hình lại vẽ tiếp hình khác đơn giản hơn. Cô vẽ liền mười hình, hình vẽ từ có cành có lá cuối cùng biến thành những đường nét cực gì đơn giản. Quét hình cuốic ùng vào trong máy tính rồi dùng phần mềm đồ họa vẽ lại, nối liền các đường nét vào nhau lại có chút giống hoa văn hình mây cổ đại.
Sử dụng hoa văn hình mây này trên cổ áo và tay áo sơ mi, đông tây kết hợp, mang một chút cổ điển, càng thêm vài phần sang trọng.
Nhanh chóng bổ sung thêm hình vẽ này cho sáu bộ đã thiết kế, điều chỉnh một số chi tiết nhỏ, dung hợp một vài yếu tố truyền thống, hiệu quả lại tốt ngoài ý muốn, thiết kế thành phẩm lập tức trở nên hoàn hảo.
Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm máy tính một hồi lâu, thầm cảm thấy mình đã tìm được một ý tưởng thiết kế mới, hoặc nói là một đường tắt để có thể lười biếng.
Dung nhập các yếu tố truyền thống vào trang phục hiện đại, chuyện này vẫn luôn có người làm, có điều công ty hoạt động theo mô hình quốc tế của bọn họ lại rất ít dùng. Lâu nay mọi người đều theo đuổi thời trang Âu Mỹ, muốn theo kịp giới thời trang phương Tây, về kiểu dáng và chất liệu đều cố gắng tiếp cận, dần dần lại mất đi ưu thế của mình.
Như hội sở Tang Du, rõ ràng là một cơ cấu phục hồi sức khỏe kiểu tây nhưng lại lấy một cái tên cổ điển. Thất chi Đông Ngung, thu chi Tang Du, nghe có vẻ phong cách hơn nhiều so với trung tâm phục hồi sức khỏe Hanks hay hội sở Elizabeth .
Như tu sĩ tu tiên thăng cấp, Tiêu Tiêu có cảm giác như Cửu Thiên Huyền Lôi đánh trúng thiên linh cái. Sau khi vứt bỏ những khuôn sáo trói buộc mình trong quá khứ, thế giới trước mắt đột nhiên trời cao biển rộng, mênh mông bát ngát.
Dương Tiếu, chị cảm thấy chị sắp phi thăng rồi . Tiêu Tiêu quay lại, hai mắt sáng rực nói với nhân viên chế bản vẻ mặt ngỡ ngàng.
Thế à? Chúc mừng chị! Mặc dù không nghe hiểu nhưng Dương Tiếu vẫn nghiêm túc chúc mừng.
Ha ha ha ha! Tiêu Tiêu chống nạnh cười to, thấy đã đến giờ về liền tắt máy tính, cất chiếc thước hình mây mà mình thích nhất đi rồi ra về.
Hôm nay là ngày đo kích thước cho Triển tiên sinh.
Có thể tiếp xúc thân hình hoàn mĩ đó, không biết chừng còn có thể lén sờ mấy cái.
Không nên không nên, quá lưu manh rồi! Tiêu Tiêu đứng trước cửa Tang Du, lắc lắc đầu gạt bỏ những tư tưởng đen tối đó, thầm nói mấy lần: Người quân tử, có thể nhìn xa mà không thể sờ gần .
Cô chỉ coi Triển Lệnh Quân là nam thần, không có suy nghĩ không an phận, tuyệt đối không có!
Chuẩn bị tâm lí xong xuôi, Tiêu Tiêu bước chân vào phòng làm việc của Triển tiên sinh. Vừa mới nhìn thấy Triển Lệnh Quân, phòng tuyến tâm lí vừa xây dựng xong liền sụp đổ tan tành.
Triển tiên sinh vẫn mặc áo sơ mi màu đen như cũ, đeo một chiếc cà vạt đẹp đẽ, chiếc cà vạt đen như bầu trời đêm, bên trên có ánh sao lấp lánh.
Đó là mẫu số lượng hạn chế mà Lương Tĩnh Dao mua từ Hồng Kông.
Nên nghĩ đến từ trước mới đúng chứ, Lương Tĩnh Dao khỏe mạnh bình thường, vì sao lại biết một hội sở như vậy, tất nhiên là vì có liên lạc với nơi này. Ngay lúc đầu Lương Tĩnh Dao còn hỏi cô: Chẳng lẽ trà sữa tiên sinh của mày họ Triển?
Bọn họ rõ ràng biết nhau, nhưng Lương Tĩnh Dao chưa bao giờ nhắc đến Triển Lệnh Quân trước mặt cô, đó là bởi vì cô rõ ràng quá háo sắc, làm cho Dao Dao khó xử...
/95
|