Chiều tối đến Tang Du, Tiêu Tiêu mang theo mô hình 3D của tất cả các bản thiết kế, chuẩn bị giảng giải cho mọi người từng cái một.
Oa, có phải tôi sắp có quần áo mới mặc không? Lý Manh rất là vui vẻ, bỏ mặc bệnh nhân còn đang kéo đẩy chạy ra.
Tiêu Tiêu cười gật đầu, đang định trò chuyện một lát với hắn, Triển Lệnh Quân và Liêu Nhất Phàm đồng thời từ trong thang máy đi ra.
Tình hình này của Mộ tiên sinh nên để Tinh Tinh nói chuyện với ông ấy . Liêu Nhất Phàm dường như có chút tranh chấp với Triển Lệnh Quân, cô mặc chiếc quần ống rộng màu trắng đã từng mặc, bước đi lả lướt nhẹ nhàng.
Lúc đo kích thước, Tiêu Tiêu đã hiểu nguyên nhân Liêu Nhất Phàm thích quần ống rộng. Chân Liêu Nhất Phàm trên nhỏ dưới to, đùi tương đối nhỏ nhưng bắp chân lại to hơn bình thường, quần ống rộng mềm mại có thể che giấu được đôi chân không dễ coi lắm của cô.
Trạng thái tâm lí của ông ấy không hề có vấn đề gì, nếu là cô cũng không thể phấn khởi được . Triển Lệnh Quân không có vẻ mặt gì khác lạ, trong mắt có một chút không kiên nhẫn được che giấu rất tốt.
Lệnh Quân, bệnh nhân buông xuôi, nhưng anh không thể buông xuôi theo họ được . Liêu Nhất Phàm vẫn đang bảo vệ ý kiến nhưng cách xưng hô thân mật khiến mùi thuốc súng nhạt đi rất nhiều.
Tiêu Tiêu nghe thấy cách xưng hô thế này, không nhịn được trong lòng khẽ động.
Bệnh nhân tập kéo đẩy loay hoay bỏ thiết bị ra, khập khiễng đi tới, gạt Lý Manh nhìn ra bên ngoài: Oa, bác sĩ Liêu và bác sĩ Triển có phải một cặp không? Nghe nói họ cùng tốt nghiệp một trường, đại học gì đó của Mỹ ấy?
Lý Manh giữ lấy bệnh nhân: Anh kéo đẩy xong rồi à?
Một lát nữa tập tiếp, để tôi xem xong đã . Bệnh nhân bị Lý Manh kéo vào: Nghe nói bác sĩ Liêu vì bác sĩ Triển nên mới ở lại Tang Du có phải không? A a a, đau đau đau!
Tiêu Tiêu nhìn hai người bên kia, chậm rãi cắn môi.
Triển Lệnh Quân dừng chân, nghiêm túc nhìn Liêu Nhất Phàm, hai ămts đen như mực, cho dù không có vẻ mặt gì cũng khiến người ta có một ảo giác thâm tình: Bác sĩ Liêu, nơi này là địa điểm làm việc, cô có thể gọi tôi là bác sĩ Triển, giám đốc Triển hay Triển sư huynh, nhưng không được gọi tôi là Lệnh Quân .
Nghe thấy câu này, mặt Liêu Nhất Phàm đột nhiên trắng đi, đứng ngây ra tại chỗ.
Triển Lệnh Quân lại không để ý đến Liêu Nhất Phàm nữa, đi thẳng tới trước mặt Tiêu Tiêu, từ túi áo vét móc ra chiếc thẻ trắng đến mức gần như trong suốt: Thẻ của cô .
Chờ một chút! Liêu Nhất Phàm bước nhanh tới, đưa tay giật lấy chiếc thẻ: Lúc đầu đã nói phải cho mỗi người đều hài lòng mới có thể nhận được thẻ VIP .
Tiêu Tiêu chớp chớp mắt, thế là mình thành ruồi muỗi vạ lây à? Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Liêu Nhất Phàm che giấu phía sau mắt kính, dường như mình cướp mất sự quan tâm quý mến của sư huynh dành cho cô ta không bằng, không biết vì sao lại có chút vui vẻ: Không thành vấn đề, mượn máy tính một chút, tôi sẽ giới thiệu cho mọi người .
Tầng hai Tang Du có phòng chiếu, Tiêu Tiêu mở máy chiếu lên trình bày về cả tám bộ quần áo. Những người không bận việc đều chạy lên hóng, Triển Lệnh Quân ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, Liêu Nhất Phàm ngồi bên cạnh anh ta, soi mói nhìn hình ảnh Tiêu Tiêu chiếu ra. Bây giờ đang là một loạt hình ảnh nhỏ đặt cạnh nhau, căn bản không nhìn ra xấu đẹp.
Nghe nói bọn em cũng có phần? Hai y tá trẻ mở cửa thò đầu vào nhìn.
Không sai, hai bạn cũng có . Tiêu Tiêu tươi cười mời y tá đi vào. Ngoài mấy chuyên gia trị liệu, hội sở Tang Du còn có rất nhiều nhân viên công tác, bao gồm lễ tân, phục vụ, y tá, nhà thiết kế Tiêu vốn tính chu đáo đương nhiên cũng thiết kế cho họ.
Đầu tiên mở ra là quần áo của chuyên gia vật lí trị liệu. Quần áo lấy đen trắng làm màu sắc chính, thuận tiện cho vận động. Lý Manh cứ tưởng quần áo của mình sẽ là loại bó sát người, lúc nhìn thấy hình ảnh 3D liền không khỏi sửng sốt. Chiếc quần bó sát người không thấy đâu, thay vào đó là một chiếc quần tập võ bằng vải gai tương tự như trang phục tập Thái Cực Quyền, có thể che giấu khuyết điểm mông nhỏ của anh ta, sẽ không tỏ ra mất cân đối trên dưới. Chiếc áo lót ba lỗ cũng được điều chỉnh theo kiểu quần, vẫn là thiết kế sát người, nhưng xung quanh lại thêu hoa văn hình mây có vẻ cổ xưa.
Hoa văn mây này không phải hoa văn mây thật mà là biểu tượng của Tang Du . Tiêu Tiêu mở một bức ảnh động, mười bức vẽ lúc trước của cô được làm thành hoạt hình làm mọi người thấy rõ cây dâu và cây du từng bước biến thành những đường nét đơn giản này như thế nào.
Thật tuyệt! Lễ tân Điềm Điềm không nhịn được kêu lên một tiếng.
Tiêu Tiêu cười cười với Điềm Điềm, chuyển sang bộ của Điềm Điềm. Trang phục của lễ tân là một chiếc váy âu phục, dùng phong cách thủy mặc đen trắng, phía trước thiết kế có cúc giả, nhưng lúc mặc vào lại dùng khóa kéo sau lưng. Lúc trước Tiêu Tiêu đã nói chuyện với Điềm Điềm, được biết cô bé thích loại âu phục phong cách Lolita này liền quyết định sẽ làm như vậy. Có điều đây dù sao cũng là đồng phục, không thể làm quá phức tạp, vì thế dây buộc sau lưng được đơn giản hoá thành khóa kéo, dù vậy vẫn khiến Điềm Điềm phải chạy tới ôm chầm lấy Tiêu Tiêu.
Em thích cái váy này quá, anh cả, em thật sự có thể mặc bộ này đi làm sao? Điềm Điềm lại chạy đến trước mặt Triển Lệnh Quân, hai mắt long lanh nhìn anh ta.
Lông mày Tiêu Tiêu khẽ động, lễ tân đi làm mặc cái gì tại sao lại cần Triển Lệnh Quân đồng ý?
Có thể, nếu toàn bộ phương án được thông qua . Triển Lệnh Quân nói lạnh nhạt.
Liêu Nhất Phàm biến sắc, không nhịn được trợn mắt nhìn Triển Lệnh Quân một cái. Anh ta nói ra lời này, mấy người hài lòng với đồng phục sẽ cố gắng xúi giục những người khác đồng ý, nếu đến lúc đó cô ta cố ý bới bèo ra bọ thì sẽ đắc tội các đồng nghiệp khác.
Quả nhiên Điềm Điềm với nhân duyên tốt nhất Tang Du bắt đầu mở to mắt như đèn pha bắn phá một vòng, thấy ai không hài lòng liền đến làm nũng đến lúc phải hài lòng mới thôi.
Thiết kế của Tiêu Tiêu không hề khiến Điềm Điềm có quá nhiều không gian thi triển làm nũng đại pháp, mấy bộ đồ tiếp theo đều rất xuất sắc. Trang phục hưu nhàn của Tống Đường, trang phục thục nữ chín chắn của chuyên gia tâm lí Mạc Tinh Tinh đều được đương sự chấp nhận. Nhân viên phục vụ và y tá không phải thiết kế riêng cho từng người mà có kiểu dáng thống nhất, dù vậy cũng đẹp hơn đồng phục thông thường nhiều.
Oa, đồng phục thế này mình cũng có thể mặc ra ngoài . Hai y tá trẻ hưng phấn bàn tán với nhau.
Liêu Nhất Phàm nhìn bộ đồ văn phòng màu trắng thiết kế cho, quần ống rộng màu trắng, trên hẹp dưới rộng, phần đùi thu hẹp một chút, từ đầu gối trở xuống như là một đóa hoa loa kèn nở rộ, tỏ ra chân rất nhỏ, lại vừa khéo có thể che giấu bắp chân to. Nếu ở siêu thị nhìn thấy mẫu này, cô ta sẽ mua ngay không hề do dự, lúc này lại không nói gì mà chỉ có thể gật đầu thông qua.
Tiêu Tiêu nhận được thẻ VIP như ý nguyện, hào phóng nộp tiền một quỹ luôn. Kì thực cô rất muốn làm thẻ năm, nhưng một chút tiền thưởng nửa năm không đủ cho cô tiêu, vẫn phải đợi có thưởng xuân hè nớp nộp được.
Chúc mừng chị trở thành khách hàng VIP của Tang Du, sảnh khách quý tầng ba sẽ mở cửa chào đón chị. Mỗi tháng có ba lần phục vụ tận nhà miễn phí, cuối tháng chưa dùng tự động xóa bỏ, không được cộng dồn vào tháng sau, xin chị nhớ rõ . Điềm Điềm trịnh trọng nói với cô những chuyện cần chú ý.
Phục vụ tận nhà cần hẹn trước, có thể hẹn bất kì ai trong hội sở.
Chuyên gia vật lí trị liệu có thể tới nhà thịt gà, chuyên gia dinh dưỡng tới nhà nấu ăn, chuyên gia cố vấn tâm lí tới nhà tán gẫu, y tá có thể tới nhà xoa bóp, nhân viên phục vụ có thể tới nhà quét dọn. Chuyên gia trị liệu tổng hợp không hạn chế phạm vi sử dụng, nhưng phải trong phạm vi hợp pháp . Điềm Điềm tinh nghịch nháy mắt.
Thế còn lễ tân? Tiêu Tiêu ngứa miệng trêu chọc một câu.
Lễ tân có thể tới nhà làm thẻ . Điềm Điềm nghiêm túc trả lời.
Khóe miệng Tiêu Tiêu giật giật, ai lại đi gọi lễ tân đến nhà giao tiền chứ?
Ai nói chuyên gia dinh dưỡng cung cấp dịch vụ nấu ăn? Điềm Điềm, em đừng nói linh tinh, tháng này anh đã bị yêu cầu tới nhà nấu ăn ba lần rồi, còn bắt anh tự mang nguyên liệu nữa . Tống Đường xông tới cố gắng ngăn cản Điềm Điềm quảng cáo láo: Chuyên gia dinh dưỡng chỉ phụ trách thử đồ ăn, khống chế lượng ăn của khách hàng, cũng là nói cô gọi một chiếc pizza nhưng chỉ có thể ăn hai trăm gam, còn lại đều thuộc về chuyên gia dinh dưỡng, hiểu chưa?
Lễ tân đã giới thiệu như vậy thì tôi cũng tin như vậy, nếu không tới nhà nấu ăn, tôi có thể khiếu nại đúng không? Tiêu Tiêu cười xấu xa hỏi.
Có thể khiếu nại . Lý Manh đi tới, đưa tay vò đầu Tống Đường: Tối nay đến nấu ăn cho anh, anh mua cá rồi .
Lượn!
Trở thành khách VIP, tâm tình của Tiêu Tiêu rất tốt, định làm người tốt đến cùng, liên lạc với nhà may cho Tang Du: Ông chủ của bọn em là ai, để chị nói với ông ấy .
Điềm Điềm ngẩn ra, nhìn về phía Triển Lệnh Quân phía sau Tiêu Tiêu.
Cô định tìm Đại Lương Sáng Thế à? Triển Lệnh Quân cầm chiếc USB Tiêu Tiêu để quên ở phòng chiếu.
Đúng vậy! Tiêu Tiêu nhận lấy USB, vỗ đầu: Suýt nữa quên mất, đó là công ty của dượng anh, anh đến đặt vấn đề với họ có lẽ còn giảm giá nhiều hơn .
Công ty nhà Lương Tĩnh Dao chính là nhà sản xuất trang phục chủ yếu của LY, do quan hệ với Dao Dao nên có lúc cô cũng nhờ Đại Lương Sáng Thế giúp cô làm một vài việc, cho nên lúc trước đáp ứng may đồng phục cũng dự định như vậy.
Lúc đó cô cùng tôi đi một chuyến . Triển Lệnh Quân gật đầu, không từ chối cũng không để Tiêu Tiêu phủi trách nhiệm.
Bị ngắt lời như vậy, Tiêu Tiêu lại quên mất chuyện hỏi ông chủ Tang Du, đến tận hôm sau đi làm mới nhớ tới, càng nghĩ càng thấy không phù hợp.
Không đợi cô nghĩ rõ ràng, cửa khóa vân tay kêu lên một tiếng, Phương Hướng Tiền đã nhiều ngày không gặp không ngờ lại đến, không nói một lời cắm cúi thu dọn đồ đạc cá nhân trên bàn làm việc.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không một ai đi tới nói chuyện với Phương Hướng Tiền. Phương Hướng Tiền thu dọn xong ôm một hộp giấy đi tới cửa, nhìn quanh một vòng: Tôi phải đi rồi, dù gì cũng là đồng nghiệp một thời gian, mọi người cũng không tiễn tôi à?
Không có ai trả lời, trong phòng thiết kế tràn ngập một sự khó xử gần như phải hóa thành thực chất.
Tiêu Tiêu mím môi đứng dậy: Tôi tiễn chị .
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc nhìn qua, phải biết người có thù oán lớn nhất với Phương Hướng Tiền trong phòng thiết kế này chính là Tiêu Tiêu. Triệu Hòa Bình lộ vẻ hiểu ra, trao đổi với Tiểu Vương một ánh mắt. Có lẽ Tiêu Tiêu dự định trước khi đi trút giận lần cuối cùng, bọn họ không nên đi theo gây rối.
Phương Hướng Tiền không nói gì, cùng Tiêu Tiêu đi xuống lầu.
Không nghĩ tới, người cuối cùng đi tiễn tôi lại là cô . Phương Hướng Tiền dừng bước trước cửa công ty, nhìn Tiêu Tiêu bên trên mắt kính.
Tôi có lời cần nói . Tiêu Tiêu cũng đứng lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt không hề xinh đẹp của Phương Hướng Tiền: Tôi hi vọng chị xin lỗi tôi vì chuyện lần trước không cho tôi đi khám bệnh. Bởi vì chị, tôi phải chịu áp lực cao dẫn đến hệ thống miễn dịch suy yếu, phải nằm viện, bị hủy dung. Nếu chị xin lỗi, việc này tôi sẽ coi như đã qua .
Phương Hướng Tiền nhìn cô, cười một tiếng: Tôi sẽ không xin lỗi. Cô là một người trưởng thành, nếu tôi đưa ra yêu cầu khắt khe, vì sao cô không phản kháng? Không phản kháng thì nên bị bắt nạt, đây là quy luật sinh tồn của xã hội này!
Oa, có phải tôi sắp có quần áo mới mặc không? Lý Manh rất là vui vẻ, bỏ mặc bệnh nhân còn đang kéo đẩy chạy ra.
Tiêu Tiêu cười gật đầu, đang định trò chuyện một lát với hắn, Triển Lệnh Quân và Liêu Nhất Phàm đồng thời từ trong thang máy đi ra.
Tình hình này của Mộ tiên sinh nên để Tinh Tinh nói chuyện với ông ấy . Liêu Nhất Phàm dường như có chút tranh chấp với Triển Lệnh Quân, cô mặc chiếc quần ống rộng màu trắng đã từng mặc, bước đi lả lướt nhẹ nhàng.
Lúc đo kích thước, Tiêu Tiêu đã hiểu nguyên nhân Liêu Nhất Phàm thích quần ống rộng. Chân Liêu Nhất Phàm trên nhỏ dưới to, đùi tương đối nhỏ nhưng bắp chân lại to hơn bình thường, quần ống rộng mềm mại có thể che giấu được đôi chân không dễ coi lắm của cô.
Trạng thái tâm lí của ông ấy không hề có vấn đề gì, nếu là cô cũng không thể phấn khởi được . Triển Lệnh Quân không có vẻ mặt gì khác lạ, trong mắt có một chút không kiên nhẫn được che giấu rất tốt.
Lệnh Quân, bệnh nhân buông xuôi, nhưng anh không thể buông xuôi theo họ được . Liêu Nhất Phàm vẫn đang bảo vệ ý kiến nhưng cách xưng hô thân mật khiến mùi thuốc súng nhạt đi rất nhiều.
Tiêu Tiêu nghe thấy cách xưng hô thế này, không nhịn được trong lòng khẽ động.
Bệnh nhân tập kéo đẩy loay hoay bỏ thiết bị ra, khập khiễng đi tới, gạt Lý Manh nhìn ra bên ngoài: Oa, bác sĩ Liêu và bác sĩ Triển có phải một cặp không? Nghe nói họ cùng tốt nghiệp một trường, đại học gì đó của Mỹ ấy?
Lý Manh giữ lấy bệnh nhân: Anh kéo đẩy xong rồi à?
Một lát nữa tập tiếp, để tôi xem xong đã . Bệnh nhân bị Lý Manh kéo vào: Nghe nói bác sĩ Liêu vì bác sĩ Triển nên mới ở lại Tang Du có phải không? A a a, đau đau đau!
Tiêu Tiêu nhìn hai người bên kia, chậm rãi cắn môi.
Triển Lệnh Quân dừng chân, nghiêm túc nhìn Liêu Nhất Phàm, hai ămts đen như mực, cho dù không có vẻ mặt gì cũng khiến người ta có một ảo giác thâm tình: Bác sĩ Liêu, nơi này là địa điểm làm việc, cô có thể gọi tôi là bác sĩ Triển, giám đốc Triển hay Triển sư huynh, nhưng không được gọi tôi là Lệnh Quân .
Nghe thấy câu này, mặt Liêu Nhất Phàm đột nhiên trắng đi, đứng ngây ra tại chỗ.
Triển Lệnh Quân lại không để ý đến Liêu Nhất Phàm nữa, đi thẳng tới trước mặt Tiêu Tiêu, từ túi áo vét móc ra chiếc thẻ trắng đến mức gần như trong suốt: Thẻ của cô .
Chờ một chút! Liêu Nhất Phàm bước nhanh tới, đưa tay giật lấy chiếc thẻ: Lúc đầu đã nói phải cho mỗi người đều hài lòng mới có thể nhận được thẻ VIP .
Tiêu Tiêu chớp chớp mắt, thế là mình thành ruồi muỗi vạ lây à? Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Liêu Nhất Phàm che giấu phía sau mắt kính, dường như mình cướp mất sự quan tâm quý mến của sư huynh dành cho cô ta không bằng, không biết vì sao lại có chút vui vẻ: Không thành vấn đề, mượn máy tính một chút, tôi sẽ giới thiệu cho mọi người .
Tầng hai Tang Du có phòng chiếu, Tiêu Tiêu mở máy chiếu lên trình bày về cả tám bộ quần áo. Những người không bận việc đều chạy lên hóng, Triển Lệnh Quân ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, Liêu Nhất Phàm ngồi bên cạnh anh ta, soi mói nhìn hình ảnh Tiêu Tiêu chiếu ra. Bây giờ đang là một loạt hình ảnh nhỏ đặt cạnh nhau, căn bản không nhìn ra xấu đẹp.
Nghe nói bọn em cũng có phần? Hai y tá trẻ mở cửa thò đầu vào nhìn.
Không sai, hai bạn cũng có . Tiêu Tiêu tươi cười mời y tá đi vào. Ngoài mấy chuyên gia trị liệu, hội sở Tang Du còn có rất nhiều nhân viên công tác, bao gồm lễ tân, phục vụ, y tá, nhà thiết kế Tiêu vốn tính chu đáo đương nhiên cũng thiết kế cho họ.
Đầu tiên mở ra là quần áo của chuyên gia vật lí trị liệu. Quần áo lấy đen trắng làm màu sắc chính, thuận tiện cho vận động. Lý Manh cứ tưởng quần áo của mình sẽ là loại bó sát người, lúc nhìn thấy hình ảnh 3D liền không khỏi sửng sốt. Chiếc quần bó sát người không thấy đâu, thay vào đó là một chiếc quần tập võ bằng vải gai tương tự như trang phục tập Thái Cực Quyền, có thể che giấu khuyết điểm mông nhỏ của anh ta, sẽ không tỏ ra mất cân đối trên dưới. Chiếc áo lót ba lỗ cũng được điều chỉnh theo kiểu quần, vẫn là thiết kế sát người, nhưng xung quanh lại thêu hoa văn hình mây có vẻ cổ xưa.
Hoa văn mây này không phải hoa văn mây thật mà là biểu tượng của Tang Du . Tiêu Tiêu mở một bức ảnh động, mười bức vẽ lúc trước của cô được làm thành hoạt hình làm mọi người thấy rõ cây dâu và cây du từng bước biến thành những đường nét đơn giản này như thế nào.
Thật tuyệt! Lễ tân Điềm Điềm không nhịn được kêu lên một tiếng.
Tiêu Tiêu cười cười với Điềm Điềm, chuyển sang bộ của Điềm Điềm. Trang phục của lễ tân là một chiếc váy âu phục, dùng phong cách thủy mặc đen trắng, phía trước thiết kế có cúc giả, nhưng lúc mặc vào lại dùng khóa kéo sau lưng. Lúc trước Tiêu Tiêu đã nói chuyện với Điềm Điềm, được biết cô bé thích loại âu phục phong cách Lolita này liền quyết định sẽ làm như vậy. Có điều đây dù sao cũng là đồng phục, không thể làm quá phức tạp, vì thế dây buộc sau lưng được đơn giản hoá thành khóa kéo, dù vậy vẫn khiến Điềm Điềm phải chạy tới ôm chầm lấy Tiêu Tiêu.
Em thích cái váy này quá, anh cả, em thật sự có thể mặc bộ này đi làm sao? Điềm Điềm lại chạy đến trước mặt Triển Lệnh Quân, hai mắt long lanh nhìn anh ta.
Lông mày Tiêu Tiêu khẽ động, lễ tân đi làm mặc cái gì tại sao lại cần Triển Lệnh Quân đồng ý?
Có thể, nếu toàn bộ phương án được thông qua . Triển Lệnh Quân nói lạnh nhạt.
Liêu Nhất Phàm biến sắc, không nhịn được trợn mắt nhìn Triển Lệnh Quân một cái. Anh ta nói ra lời này, mấy người hài lòng với đồng phục sẽ cố gắng xúi giục những người khác đồng ý, nếu đến lúc đó cô ta cố ý bới bèo ra bọ thì sẽ đắc tội các đồng nghiệp khác.
Quả nhiên Điềm Điềm với nhân duyên tốt nhất Tang Du bắt đầu mở to mắt như đèn pha bắn phá một vòng, thấy ai không hài lòng liền đến làm nũng đến lúc phải hài lòng mới thôi.
Thiết kế của Tiêu Tiêu không hề khiến Điềm Điềm có quá nhiều không gian thi triển làm nũng đại pháp, mấy bộ đồ tiếp theo đều rất xuất sắc. Trang phục hưu nhàn của Tống Đường, trang phục thục nữ chín chắn của chuyên gia tâm lí Mạc Tinh Tinh đều được đương sự chấp nhận. Nhân viên phục vụ và y tá không phải thiết kế riêng cho từng người mà có kiểu dáng thống nhất, dù vậy cũng đẹp hơn đồng phục thông thường nhiều.
Oa, đồng phục thế này mình cũng có thể mặc ra ngoài . Hai y tá trẻ hưng phấn bàn tán với nhau.
Liêu Nhất Phàm nhìn bộ đồ văn phòng màu trắng thiết kế cho, quần ống rộng màu trắng, trên hẹp dưới rộng, phần đùi thu hẹp một chút, từ đầu gối trở xuống như là một đóa hoa loa kèn nở rộ, tỏ ra chân rất nhỏ, lại vừa khéo có thể che giấu bắp chân to. Nếu ở siêu thị nhìn thấy mẫu này, cô ta sẽ mua ngay không hề do dự, lúc này lại không nói gì mà chỉ có thể gật đầu thông qua.
Tiêu Tiêu nhận được thẻ VIP như ý nguyện, hào phóng nộp tiền một quỹ luôn. Kì thực cô rất muốn làm thẻ năm, nhưng một chút tiền thưởng nửa năm không đủ cho cô tiêu, vẫn phải đợi có thưởng xuân hè nớp nộp được.
Chúc mừng chị trở thành khách hàng VIP của Tang Du, sảnh khách quý tầng ba sẽ mở cửa chào đón chị. Mỗi tháng có ba lần phục vụ tận nhà miễn phí, cuối tháng chưa dùng tự động xóa bỏ, không được cộng dồn vào tháng sau, xin chị nhớ rõ . Điềm Điềm trịnh trọng nói với cô những chuyện cần chú ý.
Phục vụ tận nhà cần hẹn trước, có thể hẹn bất kì ai trong hội sở.
Chuyên gia vật lí trị liệu có thể tới nhà thịt gà, chuyên gia dinh dưỡng tới nhà nấu ăn, chuyên gia cố vấn tâm lí tới nhà tán gẫu, y tá có thể tới nhà xoa bóp, nhân viên phục vụ có thể tới nhà quét dọn. Chuyên gia trị liệu tổng hợp không hạn chế phạm vi sử dụng, nhưng phải trong phạm vi hợp pháp . Điềm Điềm tinh nghịch nháy mắt.
Thế còn lễ tân? Tiêu Tiêu ngứa miệng trêu chọc một câu.
Lễ tân có thể tới nhà làm thẻ . Điềm Điềm nghiêm túc trả lời.
Khóe miệng Tiêu Tiêu giật giật, ai lại đi gọi lễ tân đến nhà giao tiền chứ?
Ai nói chuyên gia dinh dưỡng cung cấp dịch vụ nấu ăn? Điềm Điềm, em đừng nói linh tinh, tháng này anh đã bị yêu cầu tới nhà nấu ăn ba lần rồi, còn bắt anh tự mang nguyên liệu nữa . Tống Đường xông tới cố gắng ngăn cản Điềm Điềm quảng cáo láo: Chuyên gia dinh dưỡng chỉ phụ trách thử đồ ăn, khống chế lượng ăn của khách hàng, cũng là nói cô gọi một chiếc pizza nhưng chỉ có thể ăn hai trăm gam, còn lại đều thuộc về chuyên gia dinh dưỡng, hiểu chưa?
Lễ tân đã giới thiệu như vậy thì tôi cũng tin như vậy, nếu không tới nhà nấu ăn, tôi có thể khiếu nại đúng không? Tiêu Tiêu cười xấu xa hỏi.
Có thể khiếu nại . Lý Manh đi tới, đưa tay vò đầu Tống Đường: Tối nay đến nấu ăn cho anh, anh mua cá rồi .
Lượn!
Trở thành khách VIP, tâm tình của Tiêu Tiêu rất tốt, định làm người tốt đến cùng, liên lạc với nhà may cho Tang Du: Ông chủ của bọn em là ai, để chị nói với ông ấy .
Điềm Điềm ngẩn ra, nhìn về phía Triển Lệnh Quân phía sau Tiêu Tiêu.
Cô định tìm Đại Lương Sáng Thế à? Triển Lệnh Quân cầm chiếc USB Tiêu Tiêu để quên ở phòng chiếu.
Đúng vậy! Tiêu Tiêu nhận lấy USB, vỗ đầu: Suýt nữa quên mất, đó là công ty của dượng anh, anh đến đặt vấn đề với họ có lẽ còn giảm giá nhiều hơn .
Công ty nhà Lương Tĩnh Dao chính là nhà sản xuất trang phục chủ yếu của LY, do quan hệ với Dao Dao nên có lúc cô cũng nhờ Đại Lương Sáng Thế giúp cô làm một vài việc, cho nên lúc trước đáp ứng may đồng phục cũng dự định như vậy.
Lúc đó cô cùng tôi đi một chuyến . Triển Lệnh Quân gật đầu, không từ chối cũng không để Tiêu Tiêu phủi trách nhiệm.
Bị ngắt lời như vậy, Tiêu Tiêu lại quên mất chuyện hỏi ông chủ Tang Du, đến tận hôm sau đi làm mới nhớ tới, càng nghĩ càng thấy không phù hợp.
Không đợi cô nghĩ rõ ràng, cửa khóa vân tay kêu lên một tiếng, Phương Hướng Tiền đã nhiều ngày không gặp không ngờ lại đến, không nói một lời cắm cúi thu dọn đồ đạc cá nhân trên bàn làm việc.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không một ai đi tới nói chuyện với Phương Hướng Tiền. Phương Hướng Tiền thu dọn xong ôm một hộp giấy đi tới cửa, nhìn quanh một vòng: Tôi phải đi rồi, dù gì cũng là đồng nghiệp một thời gian, mọi người cũng không tiễn tôi à?
Không có ai trả lời, trong phòng thiết kế tràn ngập một sự khó xử gần như phải hóa thành thực chất.
Tiêu Tiêu mím môi đứng dậy: Tôi tiễn chị .
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc nhìn qua, phải biết người có thù oán lớn nhất với Phương Hướng Tiền trong phòng thiết kế này chính là Tiêu Tiêu. Triệu Hòa Bình lộ vẻ hiểu ra, trao đổi với Tiểu Vương một ánh mắt. Có lẽ Tiêu Tiêu dự định trước khi đi trút giận lần cuối cùng, bọn họ không nên đi theo gây rối.
Phương Hướng Tiền không nói gì, cùng Tiêu Tiêu đi xuống lầu.
Không nghĩ tới, người cuối cùng đi tiễn tôi lại là cô . Phương Hướng Tiền dừng bước trước cửa công ty, nhìn Tiêu Tiêu bên trên mắt kính.
Tôi có lời cần nói . Tiêu Tiêu cũng đứng lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt không hề xinh đẹp của Phương Hướng Tiền: Tôi hi vọng chị xin lỗi tôi vì chuyện lần trước không cho tôi đi khám bệnh. Bởi vì chị, tôi phải chịu áp lực cao dẫn đến hệ thống miễn dịch suy yếu, phải nằm viện, bị hủy dung. Nếu chị xin lỗi, việc này tôi sẽ coi như đã qua .
Phương Hướng Tiền nhìn cô, cười một tiếng: Tôi sẽ không xin lỗi. Cô là một người trưởng thành, nếu tôi đưa ra yêu cầu khắt khe, vì sao cô không phản kháng? Không phản kháng thì nên bị bắt nạt, đây là quy luật sinh tồn của xã hội này!
/95
|