Đồng hồ báo thức vang lên.
Khúc Phương mở mắt, tim đập nhanh, cô không thể tin được việc mình vừa mới mơ về thời đại học. Mơ mộng thường không theo quy luật, hình ảnh luôn luôn luân chuyển. Nhưng cô lại nhớ rõ giấc mơ đó.
Người thường xuyên nằm mơ, khi tỉnh dậy sẽ quên ngay. Có những giấc mơ người ta có thể nhớ đến từng chi tiết, ví dụ như thấy những khung cảnh khác lạ, chắc chắn nơi ấy họ chưa từng đến, cũng chưa từng nghe qua. Nhiều năm sau, vì nguyên nhân nào đó được đến một nơi, nhìn ngắm xung quanh bỗng thấy quen thuộc. Một lúc sau mới nhớ ra, trước đây lâu rồi, trong một giấc mơ họ đã gặp hình ảnh giống như vậy. Cô bây giờ không khác gì người đang bước vào mơ mộng, một giấc mộng tối tăm vô cùng.
Nửa phần trước của giấc mơ cô đã từng trải qua, đó là thời kỳ đại học. Cô không phải kiểu con gái thiên kim tiểu thư, gia thế không có gì thâm hậu, cũng không có trí thông minh vượt trội hay xinh đẹp như mỹ nữ. Cô giống đại đa số bạn cùng trường, sống cuộc sống ngây ngô dại dột, không quá lo nghĩ chuyện thi cử nên không mấy nỗ lực học hành. Tuy gia đình điều kiện không tốt nhưng không kém đến nỗi cơm không có mà ăn hay không đóng nổi học phí nên cô không phải ngày ngày lo nghĩ tìm cách kiếm tiền. Thậm chí mơ ước kiếm được mấy trăm ngàn vạn cũng không có, vì cô chỉ là một nữ sinh hết sức bình thường.
Đến thời điểm tốt nghiệp, cô cùng đám bạn không lo lắng, vừa lăn lộn ôn bài, vừa hẹn hò bạn trai. Ngồi ở dưới ngước mắt nhìn lên khán đài, trên đó một nhân vật ưu tú đang diễn thuyết. Nghe nói người này là bậc đàn anh hơn cô hai khóa, tự mình gây dựng sự nghiệp, mở công ty kinh doanh kiếm được rất nhiều tiền. Không những vậy, người này còn văn vẻ, tốt nghiệp xong viết khá nhiều sách và đã được xuất bản. Những người đó tuy là bạn đồng môn nhưng cuộc sống của họ khác hẳn với cô. Khúc Phương thấy hâm mộ mà không thấy có gì mất mát. Dù sao trong cả đám người thì thiên tài chỉ là số ít. Khi đó Chu Thần chỉ hơi nhàn nhạt cười. Anh ta đang tràn đầy hi vọng vào cuộc sống sau khi ra trường. Vì vậy dáng điệu không có vẻ gì là đố kị. Khúc Phương thỏa mãn với cảm giác kiểu này. Cô hi vọng hai người sẽ cùng nhau phấn đấu, sẽ cùng nhau sống cuộc sống khá giả, phiêu bạt.
Hình ảnh tiếp theo lại chuyển đến thời điểm hiện tại. Tốt nghiệp năm năm hay mười năm vẫn có bạn học quay lại trường diễn giảng, dĩ nhiên đó là những người khá xuất sắc, phát triển ở mọi lĩnh vực khác nhau. Còn Khúc Phương vẫn chỉ là nhân vật phụ, một nhân viên tiếp thị bình thường, đương nhiên không ai muốn mời cô về trường. Nhưng trong giấc mơ, Khúc Phương nhớ rõ mình đã đứng trên vị trí diễn giả như thế nào, hai tay cọ xát vào nhau để lấy bình tĩnh. Cô không nhớ được lúc ấy mình mặc trang phục gì, thật ra không kịp chú ý, chỉ thấy phía dưới đông nghẹt người.
Cô đứng trước micro, miệng khẽ khép mở, mọi người ngồi dưới đang chăm chú nhìn. Nhưng cô không thể thốt ra lời, cô đành bỏ qua và bắt đầu thét chói tai, vậy mà mọi người vẫn không nghe thấy gì. Trông cô đứng một mình không khác gì con cá sắp chết.
Quẫn bách làm cô càng lúng túng, toàn thân toát mồ hôi, như kẻ ăn gian bị phát hiện. Cô rất muốn giải thích mình không phải chuyên gia phân tích kinh tế nào đó mà chỉ là một nhân viên tiếp thị bình thường. Nhưng không ai nghe thấy, tất cả vẫn ngó nhìn chờ cô nói chuyện.
Không biết kiểu đau khổ này kéo dài bao lâu thì đồng hồ báo thức vang lên, tựa như tiếng chuông tan học. Khúc Phương bừng tỉnh, cô được cứu rồi. Cô nằm trên giường cảm nhận rõ mồ hôi đang chảy trên người. Quả là giấc mơ thật đáng sợ. Sao cô lại mơ giấc mơ như vậy? Lẽ nào hôm qua cô đã vênh váo đắc ý, lên mặt khi thấy mọi người vây quanh? Nhưng hôm nay là ngày thứ hai rồi, cô nên làm gì bây giờ? Nếu ai đó tiếp tục hỏi sẽ phát hiện ra cô cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, sau đó sẽ cười nhạo và nói cô là kẻ lừa gạt. Giống như trong giấc mộng, tất cả mọi người đều nhìn cô nhưng cô không thể nói lên lời.
Nhìn đồng hồ vẫn bình thường, chỉ ngày 22 tháng 12, cô vừa thất vọng, vừa thấy may mắn.
Từ hôm nay trở đi, cô nhất định phải lên kế hoạch, bắt đầu học tập. Khúc Phương nghĩ cuộc sống con người cần phải có định hướng rõ ràng. Bình thường cuộc sống của cô cũng đặt ra kế hoạch cụ thể mới có thể quản lý thật tốt. Giờ cô muốn thay đổi điều đó là hai việc hoàn toàn khác nhau. Cô mở ngăn kéo lấy ra quyển số ghi chép, trên đó ghi: Buổi sáng, 6 giờ ngủ dậy đi chợ mua đồ ăn. Buổi chiều 7 giờ tan sở về nhà nấu cơm. Sáng thứ 7 ở nhà làm tổng vệ sinh. Chủ nhật đi dự đám cưới bạn của chồng. Chuẩn bị quần áo cho chồng đi tham dự hội nghị. Mua cho mẹ chồng một chiếc gối. Thứ sáu là sinh nhật em chồng, cần chuẩn bị một món quà gửi tặng.
Nếu đây được coi là kế hoạch thì Khúc Phương không chỉ viết ra mà còn nghiêm khắc thi hành. Nhưng không phải có kế hoạch có thi hành thì sẽ đạt được kết quả tốt. Trong những kế hoạch kiểu này, địa vị của cô hoàn toàn không có. Năm năm kết hôn, cô tự vất mình vào bụi đất. Khi còn tồn tại gia đình, duy trì mối quan hệ thì thứ cô nhận được luôn là chì trích, mắng nhiếc và phản bội, còn thứ cô mất đi chính là tuổi thanh xuân.
Muốn bắt đầu làm lại không phải dễ. Khúc Phương nhìn lại những dòng chữ mình từng viết mà muốn khóc. Không phải vì cô còn yêu người đàn ông kia. Chẳng qua là cô hận, hận mình tại sao lại ngu ngốc như vậy? Cô toàn tâm toàn ý như thế mà họ không hề chìa cho cô chút đường sống. Cô không được họ yêu thương bởi vì có bao nhiêu tình yêu cô đều dành hết cho họ.
Khúc Phương cất quyển sổ ghi chép, tỉnh hẳn ngủ. Đã nhiều năm cô không sống cho bản thân, giờ muốn sống cho mình quả là khó.
Khúc Phương có trí nhớ khá tốt. Nhưng bây giờ lên kế hoạch học tập cô thấy khó mà thực hiện, càng nghĩ càng thầy mình hồ đồ. Cuối cùng, cô dứt khoát gấp sách vở không viết nữa, chuẩn bị ra ngoài. Khúc Phương đang nghĩ từ ngày luân hồi, chỉ có một nơi được gọi là quen thuộc, đó là hiệu Spa, ở đây cùng nói chuyện phiếm với các phu nhân cũng học hỏi được khá nhiều. Mặc dù nhìn qua trông họ giống những người chỉ biết hưởng thụ nhưng để có được vẻ ưu nhàn tự nhiên như bây giờ nhất định bản thân phải có năng lực. Nếu trước đây Khúc Phương nhìn thấy họ sao mà xa cách thế, nếu cô chịu khó tiếp cận thỉnh giáo, chắc chắn sẽ học được không ít điều.
Vì vậy, Khúc Phương hạ quyết tâm đến hiệu Spa trước.
Hôm nay cô không tìm Vương phu nhân, Lý phu nhân hàn huyên như mọi khi mà tìm đến phòng vật lý trị liệu để nói chuyện với Cao phu nhân. Đối với hiệu Spa này, các phòng lớn nhỏ Khúc Phương đều nắm rõ như bàn tay. Thực ra với bản tính vốn không phải là người thích tiêu xài hoang phí, nhất là con người luôn vì gia đình như cô không quen hàng ngày tiêu nhiều tiền vào việc như thế, nên lần này cô coi như đây là một cuộc thử nghiệm.
Trước kia, mỗi khi gặp ai đó cô sẽ lẳng lặng nghe rồi tìm cách rời đi. Nhưng bây giờ, mỗi ngày đều là một ngày, hàng ngày nhìn những người này không nói câu gì khiến cô lúng túng cứ thế cúi đầu, đến khi ngẩng lên lại như gặp hàng xóm quen, không chào hỏi thì thất lễ. Đây chính là cảm giác của cô.
Dù sao cô cũng là một nhân viên tiếp thị, cho dù tài năng ăn nói không hẳn tốt nhưng ba năm làm việc cũng rút ra được một chút kinh nghiệm. Càng về sau Khúc Phương không chỉ thấy hiệu Spa quen thuộc mà ngay cả các hạng mục cần làm đẹp như thế nào cô cũng vô cùng am hiểu.
Cao phu nhân tuổi không nhiều lắm, khoảng hơn bốn mươi một chút. Chị không giống các phu nhân khác cả ngày chỉ thích nói về mắt kính, túi xách và các phương pháp giảm cân. Chị đã ly dị và là một phụ nữ mạnh mẽ, có công ty riêng, nói chuyện tuy cứng rắn nhưng hoàn toàn có đạo lý. Trước kia Cao phu nhân và Khúc Phương tiếp xúc với nhau mấy lần nhưng có vẻ không hợp nhau. Khúc Phương khi đó không biết ngày mai của mình ở đâu, vô trí vô giác nên không chú tâm lắng nghe vào câu chuyện.
Khúc Phương bây giờ đã khác. Cô vào vai một phụ nữ đi làm vật lý trị liệu, Cao phu nhân cũng vừa tới đó không lâu. Chị vốn là nữ doanh nhân tính cách luôn phòng bị người khác, muốn tiếp xúc không phải dễ. Ngày xưa Khúc Phương phải thử nhiều lần mới có cơ hội nói chuyện được với chị.
Lúc này khách cũ không nhiều lắm, hình như chỉ còn lại Khúc Phương và Cao phu nhân. Cô vốn dĩ không thích chỗ đông người và đây chính là thời điểm tốt. Phụ nữ thích đi Spa không chỉ để thư giãn cơ thể mà còn muốn đem mọi tâm sự trong lòng, mọi oán trách giận hờn trút ra . Ở đây tay nghề của nhân viên trị liệu rất tốt, tài ăn nói cũng không tồi, rất biết cách săn sóc khách hàng, bất kể khách hàng than vãn điều gì đều chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn phụ họa vài câu.
Khúc Phương có nghe các phu nhân khác nhắc đến Cao phu nhân, biết chị đã ly hôn chồng và thuộc kiểu phụ nữ “ nữ quyền chủ nghĩa”. Cho nên Khúc Phương thử nói vài câu với nhân viên trị liệu để xem Cao phu nhân cảm thấy thế nào, nếu đúng ý chắc hẳn chị Cao sẽ chủ động tiếp tục.
Khúc Phương giống như trước oán thán mấy câu, trách công việc của mình không tốt, trách chồng nhất quyết đòi ly hôn. Vì không phải nói dối nên vừa nói cô vừa có chút bức xúc. Thực ra cô đã chịu đựng lâu rồi, chuyện như vậy không biết kể với ai, nếu tâm sự với người ngoài, ngoài mặt họ sẽ nói vài lời an ủi nhưng trong bụng chắc vui mừng, thầm nghĩ họ may mắn không bị rợi vào hoàn cảnh như vậy. Thậm chí sẽ có người cười nhạo, rủa thầm cô ngu ngốc, chồng có người tình bên ngoài lâu như vậy giờ mới biết. Bọn họ được coi là bạn bè nhưng không biết có phải là bạn thật hay không. Kiểu chuyện như của cô đem ra nói với đồng nghiệp, khác nào tự rước nhục vào thân, thành đề tài hài hước cho họ bàn tán trong bữa ăn.
Cao phu nhân hàng ngày ngồi trong phòng làm việc nên bả vai hay bị nhức mỏi, đang thoải mái mát xa thì nghe thấy người phụ nữ bên cạnh kể lể. Mới đầu chị không để ý nhưng giọng nói của người phụ nữ đó rất nhẹ nhàng, không giống chất giọng chanh chua của các phu nhân khác, đã thế nội dung câu chuyện của cô càng nghe càng bực mình.
Người phụ nữ đó tên gọi không phải là kẻ yếu sao? Chồng có tình nhân ba năm nay, cô ả còn đang mang thai, đem người vợ đã kết hôn năm năm ra chà đạp, vậy mà cô chỉ biết than khổ. Là nhân viên tiếp thị bình thường thì đã sao? Nếu làm tốt, nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió mà lên. Chẳng phải chị cũng đi lên từ một nhân viên tiếp thị đó sao? Giờ có ai dám coi thường chị? Cao phu nhân càng nghe càng giận, Khúc Phương lần này quá thành thật, một hơi nói ra hết mọi chuyện, tất nhiên không nhắc gì đến luân hồi hay trọng sinh, nếu nói ra cô chắc chắn bị cho là thần kinh.
Cao phu nhân không phải là người thích xen vào việc của người khác. Thế nhưng mỗi lời Khúc Phương nói ra không khác gì đem những kinh nghiệm đã qua của chị ra mà vạch trần, tựa như rạch vết thương cũ đã liền sẹo cho chảy máu. Lúc đó chị còn có đứa con ba tuổi, chồng và người tình về tận nhà đoạt hết mọi thứ trong tay chị rồi đuổi hai mẹ con ra khỏi cửa. Chị đã từng nghĩ đến cái chết nhưng nghĩ đến đứa con vô tội đang mở to đôi mắt ngây thơ nhìn mẹ, chị lại không nỡ, mờ mịt không biết chuyện gì sẽ xảy ra, chị không thể cứ như vậy mà bỏ đi. Là người mẹ mạnh mẽ, chị cùng đứa con nhỏ đã đi tới được ngày hôm nay, gây dựng sự nghiệp thành công, được mọi người chú ý. Giờ chị nghĩ lại cuộc sống trước kia mà thấy hoảng sợ. Chị thấy may mắn vì mình luôn có gia nhân sau lưng ủng hộ, có con nhỏ ở bên. Người phụ nữ đang nói bên cạnh chị hình như là người phương Bắc thì phải?
Trong phòng trà, Khúc Phương câu nệ ngồi yên một chỗ, trước mặt là vẻ nghiêm túc của Cao phu nhân. Vốn dĩ Khúc Phương nói ra chuyện của mình vì biết Cao phu nhân cũng từng ly hôn chồng. Cô không ngờ từ đầu tới cuối Cao phu nhân chỉ nhắm mắt lẳng lặng nghe mà không xen vào một câu khiến Khúc Phương thất vọng, Đến lúc chị rời đi mới bảo Khúc Phương đến phòng trà tìm mình.
“ Cô không cần khẩn trương”. Cao phu nhân thấy Khúc Phương ngồi có chút gò bó liền mở miệng nói và đưa cho cô một tấm danh thiếp. Khúc Phương cẩn thận cầm lấy tấm danh thiếp màu đen, trông khá khác lạ, phía trên có nhiều chức danh khác nhau: Chủ tịch hội đồng quản trị, chuyên gia cố vấn…Tên chị là Cao Ái Hoa, một cái tên hết sức chất phác, còn những danh hiệu kia lại không đơn giản chút nào.
“ Tiểu Khúc, để tôi gọi cô như vậy đi. Ở trong kia tôi mới vừa nghe thấy cô kể chuyện, tôi muốn đưa ra hai lựa chọn: thứ nhất là cô có thể đến công ty tôi làm việc, thu nhập cũng không tệ lắm. Thứ hai là tôi có thể dạy cô, cho dù chúng ta hoàn toàn không giống nhau nhưng tôi sẽ giúp cô không còn giống như bây giờ”. Cao phu nhân nhìn Khúc Phương nói.
Khúc Phương vui mừng không nghĩ mình đến đây có thể gặp được quý nhân. Cô đã từng trầm mặc hối hận cuộc đời mình không có đường ra, khóc lóc như đứa trẻ không có sữa uống, một mình nhẫn nhịn gánh chịu bi thương. Không ngờ vẫn có thể nhận được niềm vui ngoài ý muốn. Cô không nghĩ ngợi liền nói: “ Tôi chọn cách thứ hai”. Nếu như trước kia cô sẽ chọn khuynh hướng thứ nhất, lựa một công việc nhàn nhã như đi chơi hơn là tập trung tinh thần cho việc học hỏi, cô không có mấy lòng tin để làm việc đó. Cho dù cô có chấp nhận thì ngày mai cũng không thể thực hiện. Vì vậy, việc lựa chọn đã trở nên đơn giản hơn.
Cao phu nhân cao hứng khi thấy Khúc Phương quyết đoán. Nếu chọn cách thứ nhất, cô sẽ không phải vất vả khổ sở. Vả lại chị cũng thật lòng muốn giúp đỡ Khúc Phương có hoàn cảnh từng giống chị khi xưa. Nếu cô không có ý chí, không quyết tâm, nhiều thứ chị muốn dạy sẽ không thể làm được. Cho nên mọi sự giúp đỡ chỉ có thể dừng ở đây mà thôi. Nhưng Khúc Phương lại chọn cách thứ hai, chị cảm thấy chính mình trong đó, một cảm giác quen thuộc mang lại cho chị sự phấn khích.
“ Tốt, cô có thể gọi tôi là chị Hoa. Tiểu Khúc, tôi hỏi cô một vấn đề, cô có cảm thấy năng lực nam nữ hoàn toàn khác nhau không?”. Khúc Phương suy nghĩ, có nhiều bé gái khi học đến cấp hai vẫn không bằng các bạn trai. Bản thân cô cũng vậy, thành tích hồi tiểu học rất tốt, so với các bạn nam có phần nhỉnh hơn. Nhưng đến cấp hai, sức học bị tụt xuống, rõ ràng số tuổi càng lớn thì sự khác biệt càng cao. Cô gật gật đầu:
“ Đúng là có khác biệt, sự nghiệp của đàn ông dù sao cũng có ưu thế hơn hẳn”. Chị Hoa cười nói: “ Tốt lắm, đây chính là bài học đầu tiên tôi muốn dạy cô. Lúc nãy trong phòng vật lý trị liệu tôi không muốn hùa theo đám nhân viên nói chồng cô là đồ cặn bã, ả nhân tinh kia là loại không biết xấu hổ. Cô thật đáng thương. Với một người không có bất kỳ sự trợ giúp nào như cô, tôi muốn nói rằng: năng lực giữa đàn ông và đàn bà không có gì khác nhau. Hơn nữa phụ nữ dễ dàng đạt được thành công trong sự nghiệp hơn cả nam giới”.
“ Tại sao?”. Khúc Phương kinh ngạc nhìn chị Hoa bằng ánh mắt khích lệ: “ Tôi và chồng trước kia cùng ra ngoài làm việc. Trong khi tôi chỉ là nhân viên tiếp thị bình thường cho một công ty trong ba năm thì anh ta đã lên chức phó tổng. Bạn học của tôi hầu hết đều thành đạt như vậy, đàn ông phát triển khá phổ biến”.
“ Cô nói cô chỉ là nhân viên tiếp thị. Nhìn dáng điệu, tôi có thể đoán cô không phải là người không có tham vọng. Chẳng qua cô toàn tâm toàn ý quá nhiều vì gia đình, coi trọng chồng hơn cả bản thân. Cô chưa bao giờ có dụng tâm làm thức ăn ngon để lấy lòng anh ta, cũng không biết dùng cách để lấy lòng cấp trên. Cô có công nhận mình rất chăm chỉ làm việc nhà, thích dọn dẹp mọi thứ không vương một hạt bụi, có khả năng bày biện nhà cửa trông đẹp mắt. Nhưng cô lại không khác gì một vị khách trong chính nhà mình”.
Khúc Phương càng nghe càng thấy thần kỳ, không hiểu sao chị Hoa lại hiểu rõ chuyện của cô như vậy. Cô không nghĩ người phụ nữ trước mặt mình là người phụ nữ thành công, chuyện của người khác chị hiểu rõ như chuyện của mình. Nguyên nhân thành công có thể khác nhau nhưng nguyên nhân của sự thất bại thì có thể giống nhau. Khúc Phương tâm phục khẩu phục gật đầu.
“ Vì vậy, Tiểu Khúc. Ba năm nay cô chỉ là nhân viên tiếp thị bình thường còn chồng cô thì không ngừng tiến bước thăng chức. Không phải cô không bằng anh ta hay do cô quá đần độn hoặc không có năng lực. Mà do cô tâm tư quá nhiều, chưa từng chú tâm làm bất kỳ việc gì. Hàng ngày chỉ làm chuyện như rót nước pha chè, giúp đồng nghiệp phô tô giấy tờ, bọn họ có việc thì coi cô như chân chạy, công việc của cô nhiều không làm hết. Với bộ dạng đấy, cô vĩnh viễn không thể tiến bộ”.
Chị Hoa nói với giọng chân thành và kích động. Khúc Phương đưa cho chị chén trà. Chị uống một ngụm xong rồi nói tiếp: “ Trên thực tế cô là cô bé thực tâm và trong sáng, suy nghĩ nhiều một chút tâm tư sẽ bị phân tán. Đừng vì một gã đàn ông lỗ mãng mà không tập trung làm tốt việc khác. Bắt đầu từ hôm nay, cô phải vứt hết những chuyện linh tinh kia đi. Nếu cô thật sự muốn làm thì phải dốc sức một trăm phần trăm. Nếu cô hiểu những lời tôi nói thì hãy đến tìm tôi”.
………………………………….
Đồng hồ báo thức vang lên. Sau khi tắt đi, Khúc Phương rời giường, đánh răng rửa mặt xong rồi đến phòng làm việc. Trước khi nói chuyện cùng chị Hoa, cô vẫn sống cuộc sống như thế. Kiến thức về lĩnh vực tài chính quá mỏng nên cô thường mất cả ngày trong phòng làm việc để học lại từ đầu.
………………………………………
Đồng hồ báo thức vang lên. Khúc Phương vẫn nằm trên giường. Nghĩ đến việc làm phụ lòng Chu Thần lão công gọi điện thoại tới, cô lại nhảy dựng lên. Phải học thôi!
………….
Ngày qua ngày, tất cả các bản ghi chép của Khúc Phương đều trở thành con số không nên cô phải vận dụng đến trí nhớ, mà trình độ lớn nhất của cô chính là rèn luyện trí nhớ. Hiện tại nếu có ai tùy tiện hỏi qua phương diện nào đó, cô có thể đối đáp trôi chảy. Bước tiếp theo, cô muốn thể hiện trình độ của mình một cách thực tế.
Khúc Phương mở mắt, tim đập nhanh, cô không thể tin được việc mình vừa mới mơ về thời đại học. Mơ mộng thường không theo quy luật, hình ảnh luôn luôn luân chuyển. Nhưng cô lại nhớ rõ giấc mơ đó.
Người thường xuyên nằm mơ, khi tỉnh dậy sẽ quên ngay. Có những giấc mơ người ta có thể nhớ đến từng chi tiết, ví dụ như thấy những khung cảnh khác lạ, chắc chắn nơi ấy họ chưa từng đến, cũng chưa từng nghe qua. Nhiều năm sau, vì nguyên nhân nào đó được đến một nơi, nhìn ngắm xung quanh bỗng thấy quen thuộc. Một lúc sau mới nhớ ra, trước đây lâu rồi, trong một giấc mơ họ đã gặp hình ảnh giống như vậy. Cô bây giờ không khác gì người đang bước vào mơ mộng, một giấc mộng tối tăm vô cùng.
Nửa phần trước của giấc mơ cô đã từng trải qua, đó là thời kỳ đại học. Cô không phải kiểu con gái thiên kim tiểu thư, gia thế không có gì thâm hậu, cũng không có trí thông minh vượt trội hay xinh đẹp như mỹ nữ. Cô giống đại đa số bạn cùng trường, sống cuộc sống ngây ngô dại dột, không quá lo nghĩ chuyện thi cử nên không mấy nỗ lực học hành. Tuy gia đình điều kiện không tốt nhưng không kém đến nỗi cơm không có mà ăn hay không đóng nổi học phí nên cô không phải ngày ngày lo nghĩ tìm cách kiếm tiền. Thậm chí mơ ước kiếm được mấy trăm ngàn vạn cũng không có, vì cô chỉ là một nữ sinh hết sức bình thường.
Đến thời điểm tốt nghiệp, cô cùng đám bạn không lo lắng, vừa lăn lộn ôn bài, vừa hẹn hò bạn trai. Ngồi ở dưới ngước mắt nhìn lên khán đài, trên đó một nhân vật ưu tú đang diễn thuyết. Nghe nói người này là bậc đàn anh hơn cô hai khóa, tự mình gây dựng sự nghiệp, mở công ty kinh doanh kiếm được rất nhiều tiền. Không những vậy, người này còn văn vẻ, tốt nghiệp xong viết khá nhiều sách và đã được xuất bản. Những người đó tuy là bạn đồng môn nhưng cuộc sống của họ khác hẳn với cô. Khúc Phương thấy hâm mộ mà không thấy có gì mất mát. Dù sao trong cả đám người thì thiên tài chỉ là số ít. Khi đó Chu Thần chỉ hơi nhàn nhạt cười. Anh ta đang tràn đầy hi vọng vào cuộc sống sau khi ra trường. Vì vậy dáng điệu không có vẻ gì là đố kị. Khúc Phương thỏa mãn với cảm giác kiểu này. Cô hi vọng hai người sẽ cùng nhau phấn đấu, sẽ cùng nhau sống cuộc sống khá giả, phiêu bạt.
Hình ảnh tiếp theo lại chuyển đến thời điểm hiện tại. Tốt nghiệp năm năm hay mười năm vẫn có bạn học quay lại trường diễn giảng, dĩ nhiên đó là những người khá xuất sắc, phát triển ở mọi lĩnh vực khác nhau. Còn Khúc Phương vẫn chỉ là nhân vật phụ, một nhân viên tiếp thị bình thường, đương nhiên không ai muốn mời cô về trường. Nhưng trong giấc mơ, Khúc Phương nhớ rõ mình đã đứng trên vị trí diễn giả như thế nào, hai tay cọ xát vào nhau để lấy bình tĩnh. Cô không nhớ được lúc ấy mình mặc trang phục gì, thật ra không kịp chú ý, chỉ thấy phía dưới đông nghẹt người.
Cô đứng trước micro, miệng khẽ khép mở, mọi người ngồi dưới đang chăm chú nhìn. Nhưng cô không thể thốt ra lời, cô đành bỏ qua và bắt đầu thét chói tai, vậy mà mọi người vẫn không nghe thấy gì. Trông cô đứng một mình không khác gì con cá sắp chết.
Quẫn bách làm cô càng lúng túng, toàn thân toát mồ hôi, như kẻ ăn gian bị phát hiện. Cô rất muốn giải thích mình không phải chuyên gia phân tích kinh tế nào đó mà chỉ là một nhân viên tiếp thị bình thường. Nhưng không ai nghe thấy, tất cả vẫn ngó nhìn chờ cô nói chuyện.
Không biết kiểu đau khổ này kéo dài bao lâu thì đồng hồ báo thức vang lên, tựa như tiếng chuông tan học. Khúc Phương bừng tỉnh, cô được cứu rồi. Cô nằm trên giường cảm nhận rõ mồ hôi đang chảy trên người. Quả là giấc mơ thật đáng sợ. Sao cô lại mơ giấc mơ như vậy? Lẽ nào hôm qua cô đã vênh váo đắc ý, lên mặt khi thấy mọi người vây quanh? Nhưng hôm nay là ngày thứ hai rồi, cô nên làm gì bây giờ? Nếu ai đó tiếp tục hỏi sẽ phát hiện ra cô cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, sau đó sẽ cười nhạo và nói cô là kẻ lừa gạt. Giống như trong giấc mộng, tất cả mọi người đều nhìn cô nhưng cô không thể nói lên lời.
Nhìn đồng hồ vẫn bình thường, chỉ ngày 22 tháng 12, cô vừa thất vọng, vừa thấy may mắn.
Từ hôm nay trở đi, cô nhất định phải lên kế hoạch, bắt đầu học tập. Khúc Phương nghĩ cuộc sống con người cần phải có định hướng rõ ràng. Bình thường cuộc sống của cô cũng đặt ra kế hoạch cụ thể mới có thể quản lý thật tốt. Giờ cô muốn thay đổi điều đó là hai việc hoàn toàn khác nhau. Cô mở ngăn kéo lấy ra quyển số ghi chép, trên đó ghi: Buổi sáng, 6 giờ ngủ dậy đi chợ mua đồ ăn. Buổi chiều 7 giờ tan sở về nhà nấu cơm. Sáng thứ 7 ở nhà làm tổng vệ sinh. Chủ nhật đi dự đám cưới bạn của chồng. Chuẩn bị quần áo cho chồng đi tham dự hội nghị. Mua cho mẹ chồng một chiếc gối. Thứ sáu là sinh nhật em chồng, cần chuẩn bị một món quà gửi tặng.
Nếu đây được coi là kế hoạch thì Khúc Phương không chỉ viết ra mà còn nghiêm khắc thi hành. Nhưng không phải có kế hoạch có thi hành thì sẽ đạt được kết quả tốt. Trong những kế hoạch kiểu này, địa vị của cô hoàn toàn không có. Năm năm kết hôn, cô tự vất mình vào bụi đất. Khi còn tồn tại gia đình, duy trì mối quan hệ thì thứ cô nhận được luôn là chì trích, mắng nhiếc và phản bội, còn thứ cô mất đi chính là tuổi thanh xuân.
Muốn bắt đầu làm lại không phải dễ. Khúc Phương nhìn lại những dòng chữ mình từng viết mà muốn khóc. Không phải vì cô còn yêu người đàn ông kia. Chẳng qua là cô hận, hận mình tại sao lại ngu ngốc như vậy? Cô toàn tâm toàn ý như thế mà họ không hề chìa cho cô chút đường sống. Cô không được họ yêu thương bởi vì có bao nhiêu tình yêu cô đều dành hết cho họ.
Khúc Phương cất quyển sổ ghi chép, tỉnh hẳn ngủ. Đã nhiều năm cô không sống cho bản thân, giờ muốn sống cho mình quả là khó.
Khúc Phương có trí nhớ khá tốt. Nhưng bây giờ lên kế hoạch học tập cô thấy khó mà thực hiện, càng nghĩ càng thầy mình hồ đồ. Cuối cùng, cô dứt khoát gấp sách vở không viết nữa, chuẩn bị ra ngoài. Khúc Phương đang nghĩ từ ngày luân hồi, chỉ có một nơi được gọi là quen thuộc, đó là hiệu Spa, ở đây cùng nói chuyện phiếm với các phu nhân cũng học hỏi được khá nhiều. Mặc dù nhìn qua trông họ giống những người chỉ biết hưởng thụ nhưng để có được vẻ ưu nhàn tự nhiên như bây giờ nhất định bản thân phải có năng lực. Nếu trước đây Khúc Phương nhìn thấy họ sao mà xa cách thế, nếu cô chịu khó tiếp cận thỉnh giáo, chắc chắn sẽ học được không ít điều.
Vì vậy, Khúc Phương hạ quyết tâm đến hiệu Spa trước.
Hôm nay cô không tìm Vương phu nhân, Lý phu nhân hàn huyên như mọi khi mà tìm đến phòng vật lý trị liệu để nói chuyện với Cao phu nhân. Đối với hiệu Spa này, các phòng lớn nhỏ Khúc Phương đều nắm rõ như bàn tay. Thực ra với bản tính vốn không phải là người thích tiêu xài hoang phí, nhất là con người luôn vì gia đình như cô không quen hàng ngày tiêu nhiều tiền vào việc như thế, nên lần này cô coi như đây là một cuộc thử nghiệm.
Trước kia, mỗi khi gặp ai đó cô sẽ lẳng lặng nghe rồi tìm cách rời đi. Nhưng bây giờ, mỗi ngày đều là một ngày, hàng ngày nhìn những người này không nói câu gì khiến cô lúng túng cứ thế cúi đầu, đến khi ngẩng lên lại như gặp hàng xóm quen, không chào hỏi thì thất lễ. Đây chính là cảm giác của cô.
Dù sao cô cũng là một nhân viên tiếp thị, cho dù tài năng ăn nói không hẳn tốt nhưng ba năm làm việc cũng rút ra được một chút kinh nghiệm. Càng về sau Khúc Phương không chỉ thấy hiệu Spa quen thuộc mà ngay cả các hạng mục cần làm đẹp như thế nào cô cũng vô cùng am hiểu.
Cao phu nhân tuổi không nhiều lắm, khoảng hơn bốn mươi một chút. Chị không giống các phu nhân khác cả ngày chỉ thích nói về mắt kính, túi xách và các phương pháp giảm cân. Chị đã ly dị và là một phụ nữ mạnh mẽ, có công ty riêng, nói chuyện tuy cứng rắn nhưng hoàn toàn có đạo lý. Trước kia Cao phu nhân và Khúc Phương tiếp xúc với nhau mấy lần nhưng có vẻ không hợp nhau. Khúc Phương khi đó không biết ngày mai của mình ở đâu, vô trí vô giác nên không chú tâm lắng nghe vào câu chuyện.
Khúc Phương bây giờ đã khác. Cô vào vai một phụ nữ đi làm vật lý trị liệu, Cao phu nhân cũng vừa tới đó không lâu. Chị vốn là nữ doanh nhân tính cách luôn phòng bị người khác, muốn tiếp xúc không phải dễ. Ngày xưa Khúc Phương phải thử nhiều lần mới có cơ hội nói chuyện được với chị.
Lúc này khách cũ không nhiều lắm, hình như chỉ còn lại Khúc Phương và Cao phu nhân. Cô vốn dĩ không thích chỗ đông người và đây chính là thời điểm tốt. Phụ nữ thích đi Spa không chỉ để thư giãn cơ thể mà còn muốn đem mọi tâm sự trong lòng, mọi oán trách giận hờn trút ra . Ở đây tay nghề của nhân viên trị liệu rất tốt, tài ăn nói cũng không tồi, rất biết cách săn sóc khách hàng, bất kể khách hàng than vãn điều gì đều chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn phụ họa vài câu.
Khúc Phương có nghe các phu nhân khác nhắc đến Cao phu nhân, biết chị đã ly hôn chồng và thuộc kiểu phụ nữ “ nữ quyền chủ nghĩa”. Cho nên Khúc Phương thử nói vài câu với nhân viên trị liệu để xem Cao phu nhân cảm thấy thế nào, nếu đúng ý chắc hẳn chị Cao sẽ chủ động tiếp tục.
Khúc Phương giống như trước oán thán mấy câu, trách công việc của mình không tốt, trách chồng nhất quyết đòi ly hôn. Vì không phải nói dối nên vừa nói cô vừa có chút bức xúc. Thực ra cô đã chịu đựng lâu rồi, chuyện như vậy không biết kể với ai, nếu tâm sự với người ngoài, ngoài mặt họ sẽ nói vài lời an ủi nhưng trong bụng chắc vui mừng, thầm nghĩ họ may mắn không bị rợi vào hoàn cảnh như vậy. Thậm chí sẽ có người cười nhạo, rủa thầm cô ngu ngốc, chồng có người tình bên ngoài lâu như vậy giờ mới biết. Bọn họ được coi là bạn bè nhưng không biết có phải là bạn thật hay không. Kiểu chuyện như của cô đem ra nói với đồng nghiệp, khác nào tự rước nhục vào thân, thành đề tài hài hước cho họ bàn tán trong bữa ăn.
Cao phu nhân hàng ngày ngồi trong phòng làm việc nên bả vai hay bị nhức mỏi, đang thoải mái mát xa thì nghe thấy người phụ nữ bên cạnh kể lể. Mới đầu chị không để ý nhưng giọng nói của người phụ nữ đó rất nhẹ nhàng, không giống chất giọng chanh chua của các phu nhân khác, đã thế nội dung câu chuyện của cô càng nghe càng bực mình.
Người phụ nữ đó tên gọi không phải là kẻ yếu sao? Chồng có tình nhân ba năm nay, cô ả còn đang mang thai, đem người vợ đã kết hôn năm năm ra chà đạp, vậy mà cô chỉ biết than khổ. Là nhân viên tiếp thị bình thường thì đã sao? Nếu làm tốt, nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió mà lên. Chẳng phải chị cũng đi lên từ một nhân viên tiếp thị đó sao? Giờ có ai dám coi thường chị? Cao phu nhân càng nghe càng giận, Khúc Phương lần này quá thành thật, một hơi nói ra hết mọi chuyện, tất nhiên không nhắc gì đến luân hồi hay trọng sinh, nếu nói ra cô chắc chắn bị cho là thần kinh.
Cao phu nhân không phải là người thích xen vào việc của người khác. Thế nhưng mỗi lời Khúc Phương nói ra không khác gì đem những kinh nghiệm đã qua của chị ra mà vạch trần, tựa như rạch vết thương cũ đã liền sẹo cho chảy máu. Lúc đó chị còn có đứa con ba tuổi, chồng và người tình về tận nhà đoạt hết mọi thứ trong tay chị rồi đuổi hai mẹ con ra khỏi cửa. Chị đã từng nghĩ đến cái chết nhưng nghĩ đến đứa con vô tội đang mở to đôi mắt ngây thơ nhìn mẹ, chị lại không nỡ, mờ mịt không biết chuyện gì sẽ xảy ra, chị không thể cứ như vậy mà bỏ đi. Là người mẹ mạnh mẽ, chị cùng đứa con nhỏ đã đi tới được ngày hôm nay, gây dựng sự nghiệp thành công, được mọi người chú ý. Giờ chị nghĩ lại cuộc sống trước kia mà thấy hoảng sợ. Chị thấy may mắn vì mình luôn có gia nhân sau lưng ủng hộ, có con nhỏ ở bên. Người phụ nữ đang nói bên cạnh chị hình như là người phương Bắc thì phải?
Trong phòng trà, Khúc Phương câu nệ ngồi yên một chỗ, trước mặt là vẻ nghiêm túc của Cao phu nhân. Vốn dĩ Khúc Phương nói ra chuyện của mình vì biết Cao phu nhân cũng từng ly hôn chồng. Cô không ngờ từ đầu tới cuối Cao phu nhân chỉ nhắm mắt lẳng lặng nghe mà không xen vào một câu khiến Khúc Phương thất vọng, Đến lúc chị rời đi mới bảo Khúc Phương đến phòng trà tìm mình.
“ Cô không cần khẩn trương”. Cao phu nhân thấy Khúc Phương ngồi có chút gò bó liền mở miệng nói và đưa cho cô một tấm danh thiếp. Khúc Phương cẩn thận cầm lấy tấm danh thiếp màu đen, trông khá khác lạ, phía trên có nhiều chức danh khác nhau: Chủ tịch hội đồng quản trị, chuyên gia cố vấn…Tên chị là Cao Ái Hoa, một cái tên hết sức chất phác, còn những danh hiệu kia lại không đơn giản chút nào.
“ Tiểu Khúc, để tôi gọi cô như vậy đi. Ở trong kia tôi mới vừa nghe thấy cô kể chuyện, tôi muốn đưa ra hai lựa chọn: thứ nhất là cô có thể đến công ty tôi làm việc, thu nhập cũng không tệ lắm. Thứ hai là tôi có thể dạy cô, cho dù chúng ta hoàn toàn không giống nhau nhưng tôi sẽ giúp cô không còn giống như bây giờ”. Cao phu nhân nhìn Khúc Phương nói.
Khúc Phương vui mừng không nghĩ mình đến đây có thể gặp được quý nhân. Cô đã từng trầm mặc hối hận cuộc đời mình không có đường ra, khóc lóc như đứa trẻ không có sữa uống, một mình nhẫn nhịn gánh chịu bi thương. Không ngờ vẫn có thể nhận được niềm vui ngoài ý muốn. Cô không nghĩ ngợi liền nói: “ Tôi chọn cách thứ hai”. Nếu như trước kia cô sẽ chọn khuynh hướng thứ nhất, lựa một công việc nhàn nhã như đi chơi hơn là tập trung tinh thần cho việc học hỏi, cô không có mấy lòng tin để làm việc đó. Cho dù cô có chấp nhận thì ngày mai cũng không thể thực hiện. Vì vậy, việc lựa chọn đã trở nên đơn giản hơn.
Cao phu nhân cao hứng khi thấy Khúc Phương quyết đoán. Nếu chọn cách thứ nhất, cô sẽ không phải vất vả khổ sở. Vả lại chị cũng thật lòng muốn giúp đỡ Khúc Phương có hoàn cảnh từng giống chị khi xưa. Nếu cô không có ý chí, không quyết tâm, nhiều thứ chị muốn dạy sẽ không thể làm được. Cho nên mọi sự giúp đỡ chỉ có thể dừng ở đây mà thôi. Nhưng Khúc Phương lại chọn cách thứ hai, chị cảm thấy chính mình trong đó, một cảm giác quen thuộc mang lại cho chị sự phấn khích.
“ Tốt, cô có thể gọi tôi là chị Hoa. Tiểu Khúc, tôi hỏi cô một vấn đề, cô có cảm thấy năng lực nam nữ hoàn toàn khác nhau không?”. Khúc Phương suy nghĩ, có nhiều bé gái khi học đến cấp hai vẫn không bằng các bạn trai. Bản thân cô cũng vậy, thành tích hồi tiểu học rất tốt, so với các bạn nam có phần nhỉnh hơn. Nhưng đến cấp hai, sức học bị tụt xuống, rõ ràng số tuổi càng lớn thì sự khác biệt càng cao. Cô gật gật đầu:
“ Đúng là có khác biệt, sự nghiệp của đàn ông dù sao cũng có ưu thế hơn hẳn”. Chị Hoa cười nói: “ Tốt lắm, đây chính là bài học đầu tiên tôi muốn dạy cô. Lúc nãy trong phòng vật lý trị liệu tôi không muốn hùa theo đám nhân viên nói chồng cô là đồ cặn bã, ả nhân tinh kia là loại không biết xấu hổ. Cô thật đáng thương. Với một người không có bất kỳ sự trợ giúp nào như cô, tôi muốn nói rằng: năng lực giữa đàn ông và đàn bà không có gì khác nhau. Hơn nữa phụ nữ dễ dàng đạt được thành công trong sự nghiệp hơn cả nam giới”.
“ Tại sao?”. Khúc Phương kinh ngạc nhìn chị Hoa bằng ánh mắt khích lệ: “ Tôi và chồng trước kia cùng ra ngoài làm việc. Trong khi tôi chỉ là nhân viên tiếp thị bình thường cho một công ty trong ba năm thì anh ta đã lên chức phó tổng. Bạn học của tôi hầu hết đều thành đạt như vậy, đàn ông phát triển khá phổ biến”.
“ Cô nói cô chỉ là nhân viên tiếp thị. Nhìn dáng điệu, tôi có thể đoán cô không phải là người không có tham vọng. Chẳng qua cô toàn tâm toàn ý quá nhiều vì gia đình, coi trọng chồng hơn cả bản thân. Cô chưa bao giờ có dụng tâm làm thức ăn ngon để lấy lòng anh ta, cũng không biết dùng cách để lấy lòng cấp trên. Cô có công nhận mình rất chăm chỉ làm việc nhà, thích dọn dẹp mọi thứ không vương một hạt bụi, có khả năng bày biện nhà cửa trông đẹp mắt. Nhưng cô lại không khác gì một vị khách trong chính nhà mình”.
Khúc Phương càng nghe càng thấy thần kỳ, không hiểu sao chị Hoa lại hiểu rõ chuyện của cô như vậy. Cô không nghĩ người phụ nữ trước mặt mình là người phụ nữ thành công, chuyện của người khác chị hiểu rõ như chuyện của mình. Nguyên nhân thành công có thể khác nhau nhưng nguyên nhân của sự thất bại thì có thể giống nhau. Khúc Phương tâm phục khẩu phục gật đầu.
“ Vì vậy, Tiểu Khúc. Ba năm nay cô chỉ là nhân viên tiếp thị bình thường còn chồng cô thì không ngừng tiến bước thăng chức. Không phải cô không bằng anh ta hay do cô quá đần độn hoặc không có năng lực. Mà do cô tâm tư quá nhiều, chưa từng chú tâm làm bất kỳ việc gì. Hàng ngày chỉ làm chuyện như rót nước pha chè, giúp đồng nghiệp phô tô giấy tờ, bọn họ có việc thì coi cô như chân chạy, công việc của cô nhiều không làm hết. Với bộ dạng đấy, cô vĩnh viễn không thể tiến bộ”.
Chị Hoa nói với giọng chân thành và kích động. Khúc Phương đưa cho chị chén trà. Chị uống một ngụm xong rồi nói tiếp: “ Trên thực tế cô là cô bé thực tâm và trong sáng, suy nghĩ nhiều một chút tâm tư sẽ bị phân tán. Đừng vì một gã đàn ông lỗ mãng mà không tập trung làm tốt việc khác. Bắt đầu từ hôm nay, cô phải vứt hết những chuyện linh tinh kia đi. Nếu cô thật sự muốn làm thì phải dốc sức một trăm phần trăm. Nếu cô hiểu những lời tôi nói thì hãy đến tìm tôi”.
………………………………….
Đồng hồ báo thức vang lên. Sau khi tắt đi, Khúc Phương rời giường, đánh răng rửa mặt xong rồi đến phòng làm việc. Trước khi nói chuyện cùng chị Hoa, cô vẫn sống cuộc sống như thế. Kiến thức về lĩnh vực tài chính quá mỏng nên cô thường mất cả ngày trong phòng làm việc để học lại từ đầu.
………………………………………
Đồng hồ báo thức vang lên. Khúc Phương vẫn nằm trên giường. Nghĩ đến việc làm phụ lòng Chu Thần lão công gọi điện thoại tới, cô lại nhảy dựng lên. Phải học thôi!
………….
Ngày qua ngày, tất cả các bản ghi chép của Khúc Phương đều trở thành con số không nên cô phải vận dụng đến trí nhớ, mà trình độ lớn nhất của cô chính là rèn luyện trí nhớ. Hiện tại nếu có ai tùy tiện hỏi qua phương diện nào đó, cô có thể đối đáp trôi chảy. Bước tiếp theo, cô muốn thể hiện trình độ của mình một cách thực tế.
/45
|