Từ sau đêm đó, Vận Nhi cảm thấy quan hệ giữa cô và Âu Thừa Duẫn đã có biến hóa nhỏ, cô cảm giác ánh mắt anh nhìn cô không còn sự coi thường giống như trước đây, ngược lại nhiều hơn một tia tình cảm khó có thể diễn tả bằng lời.
Chỉ là cô không quên tất cả những việc anh đã làm với Tô Ân Huệ, sự tồn tại của Tô Ân Huệ luôn luôn nhắc nhở cô rằng cô và Âu Thừa Duẫn chỉ là ảo tưởng, chuyện đó là không thể!
Mấy ngày trước gặp Tô Thượng Đông ở bệnh viện rồi sau đó cô cũng không thấy anh nữa, trong lòng cô cũng có chút khoảng cách với Tô Ân Huệ, Vận Nhi dự định tìm chị ấy tâm sự.
Lần này rất nhanh cô đã tìm đúng phòng bệnh của Phạm Tu Vũ, lúc cô đẩy cửa phòng ra thì không thấy Tô Ân Huệ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Vận Nhi đi tới bên giường Phạm Tu Vũ, phát hiện thần sắc của anh so với lần trước đến thăm đã tốt hơn vài phần.
Hàng lông mày trên khuôn mặt anh tuấn nhíu chặt lại, dường như lúc hôn mê anh cũng phải kiềm nén sự thống khổ to lớn, Vận Nhi có chút không đành lòng, đưa ngón tay vuốt lên khe sâu giữa hai hàng lông mày, dịu dàng nói, "Anh Tu Vũ, vì sao lúc ngủ cũng thống khổ như vậy?"
Đợi một hồi lâu cũng không thấy Tô Ân Huệ, Vận Nhi hỏi y tá mới biết những ngày qua cô ấy vẫn đến, chỉ là Vận Nhi tới không đúng lúc, có thể cô ấy đi ra ngoài rồi.
Vừa vặn lúc này Tô Thượng Đông gọi điện thoại tới, Vận Nhi bắt máy, anh dặn cô đến Viễn Hoa tìm anh.
Vận Nhi đi xuống tầng, mới vừa đi tới cửa cầu thang thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc và một người đàn ông xa lạ đang đứng bên cạnh, Tô Ân Huệ cúi đầu quay lưng về phía cô, gương mặt áy náy, Vận Nhi từ từ đến gần, cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
"Sau này cô cách xa Tu Vũ một chút, hại nó thành ra như vậy còn chưa đủ sao?" Người này chính là Phạm Vĩ Hoa cha của Phạm Tu Vũ, ông coi trọng nhất đứa con trai này nhưng lại bị người phụ nữ này hủy hoại.
"Cháu xin lỗi, bác. . ." Trên mặt Tô Ân Huệ mang theo nước mắt, ý vị nói xin lỗi.
"Âu Thừa Duẫn đã đồng ý sẽ trả lại cổ phần Phạm thị cho Tu Vũ, bác không cần lo lắng!"
"Cô đâm người ta một đao rồi đưa cho chút bồi thường là được sao? Âu Thừa Duẫn hại con tôi thành như vậy đều là bởi vì người phụ nữ như cô! Cô cút cho tôi!" Phạm Vĩ Hoa nói đến đây thì kích động đến nỗi ho khan, vệ sĩ đứng bên cạnh thấy thế vội vàng đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của ông.
Vận Nhi sợ đến ngây người, cô vừa mới nghe được những lời này, người khiến Phạm Tu Vũ thành ra như vậy lại là Âu Thừa Duẫn!
Nước mắt cô chảy xuống, cô nhanh chóng che giấu thân thể vào trong góc, lặng lẽ rơi lệ, âm thanh xin lỗi của Tô Ân Huệ vẫn tiếp tục vang lên, "Cháu xin lỗi, nếu như sớm biết sẽ như vậy thì cháu sẽ không bảo Tu Vũ giúp cháu đào hôn!"
Thì ra. . . . . .
Phạm Tu Vũ cũng là một con cờ của Âu Thừa Duẫn, anh ta đã biết trước Tô Ân Huệ sẽ trở lại bên cạnh mình, mà bọn họ cũng chỉ là mồi nhử mà thôi!
*****
"Điện hạ, đã điều tra được rồi!" Tín cầm trong tay phần tư liệu nặng nề đưa đến trước mặt Âu Thừa Duẫn, nét mặt lộ ra vẻ khó xử, anh cũng nhìn ra điện hạ đang do dự, chỉ là anh không nghĩ rằng điện hạ lại thật sự điều tra cô ấy.
"Tôi biết rồi !" Âu Thừa Duẫn nhận lấy, đợi Tín ra khỏi phòng làm việc anh mới ngồi vào ghế, một tay chống lên cằm, một tay gõ mặt bàn, qua thật lâu mới mở xấp tài liệu kia ra.
Ánh mắt anh dần dần tối lại, khi nhìn thấy cái tên cuối cùng thì anh nhìn chằm chằm vào đó không chớp mắt, giống như là muốn xuyên thủng một cái lỗ lên đấy, ngón tay nắm thật chặt trang giấy, bàn tay đập lên mặt bàn, lòng bàn tay che lên cái tên cuối cùng kia — Hướng Chỉ Lan!
Tại sao lại là bà ta, anh đã chuẩn bị quên đi người đàn bà mà anh căm thù đến tận xương tủy này rồi, vậy mà bà ta lại là mẹ của Vận Nhi!
Anh đã đoán đúng, Tô Vận Nhi thật sự không phải là con gái của nhà họ Tô!
Chỉ là cô không quên tất cả những việc anh đã làm với Tô Ân Huệ, sự tồn tại của Tô Ân Huệ luôn luôn nhắc nhở cô rằng cô và Âu Thừa Duẫn chỉ là ảo tưởng, chuyện đó là không thể!
Mấy ngày trước gặp Tô Thượng Đông ở bệnh viện rồi sau đó cô cũng không thấy anh nữa, trong lòng cô cũng có chút khoảng cách với Tô Ân Huệ, Vận Nhi dự định tìm chị ấy tâm sự.
Lần này rất nhanh cô đã tìm đúng phòng bệnh của Phạm Tu Vũ, lúc cô đẩy cửa phòng ra thì không thấy Tô Ân Huệ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Vận Nhi đi tới bên giường Phạm Tu Vũ, phát hiện thần sắc của anh so với lần trước đến thăm đã tốt hơn vài phần.
Hàng lông mày trên khuôn mặt anh tuấn nhíu chặt lại, dường như lúc hôn mê anh cũng phải kiềm nén sự thống khổ to lớn, Vận Nhi có chút không đành lòng, đưa ngón tay vuốt lên khe sâu giữa hai hàng lông mày, dịu dàng nói, "Anh Tu Vũ, vì sao lúc ngủ cũng thống khổ như vậy?"
Đợi một hồi lâu cũng không thấy Tô Ân Huệ, Vận Nhi hỏi y tá mới biết những ngày qua cô ấy vẫn đến, chỉ là Vận Nhi tới không đúng lúc, có thể cô ấy đi ra ngoài rồi.
Vừa vặn lúc này Tô Thượng Đông gọi điện thoại tới, Vận Nhi bắt máy, anh dặn cô đến Viễn Hoa tìm anh.
Vận Nhi đi xuống tầng, mới vừa đi tới cửa cầu thang thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc và một người đàn ông xa lạ đang đứng bên cạnh, Tô Ân Huệ cúi đầu quay lưng về phía cô, gương mặt áy náy, Vận Nhi từ từ đến gần, cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
"Sau này cô cách xa Tu Vũ một chút, hại nó thành ra như vậy còn chưa đủ sao?" Người này chính là Phạm Vĩ Hoa cha của Phạm Tu Vũ, ông coi trọng nhất đứa con trai này nhưng lại bị người phụ nữ này hủy hoại.
"Cháu xin lỗi, bác. . ." Trên mặt Tô Ân Huệ mang theo nước mắt, ý vị nói xin lỗi.
"Âu Thừa Duẫn đã đồng ý sẽ trả lại cổ phần Phạm thị cho Tu Vũ, bác không cần lo lắng!"
"Cô đâm người ta một đao rồi đưa cho chút bồi thường là được sao? Âu Thừa Duẫn hại con tôi thành như vậy đều là bởi vì người phụ nữ như cô! Cô cút cho tôi!" Phạm Vĩ Hoa nói đến đây thì kích động đến nỗi ho khan, vệ sĩ đứng bên cạnh thấy thế vội vàng đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của ông.
Vận Nhi sợ đến ngây người, cô vừa mới nghe được những lời này, người khiến Phạm Tu Vũ thành ra như vậy lại là Âu Thừa Duẫn!
Nước mắt cô chảy xuống, cô nhanh chóng che giấu thân thể vào trong góc, lặng lẽ rơi lệ, âm thanh xin lỗi của Tô Ân Huệ vẫn tiếp tục vang lên, "Cháu xin lỗi, nếu như sớm biết sẽ như vậy thì cháu sẽ không bảo Tu Vũ giúp cháu đào hôn!"
Thì ra. . . . . .
Phạm Tu Vũ cũng là một con cờ của Âu Thừa Duẫn, anh ta đã biết trước Tô Ân Huệ sẽ trở lại bên cạnh mình, mà bọn họ cũng chỉ là mồi nhử mà thôi!
*****
"Điện hạ, đã điều tra được rồi!" Tín cầm trong tay phần tư liệu nặng nề đưa đến trước mặt Âu Thừa Duẫn, nét mặt lộ ra vẻ khó xử, anh cũng nhìn ra điện hạ đang do dự, chỉ là anh không nghĩ rằng điện hạ lại thật sự điều tra cô ấy.
"Tôi biết rồi !" Âu Thừa Duẫn nhận lấy, đợi Tín ra khỏi phòng làm việc anh mới ngồi vào ghế, một tay chống lên cằm, một tay gõ mặt bàn, qua thật lâu mới mở xấp tài liệu kia ra.
Ánh mắt anh dần dần tối lại, khi nhìn thấy cái tên cuối cùng thì anh nhìn chằm chằm vào đó không chớp mắt, giống như là muốn xuyên thủng một cái lỗ lên đấy, ngón tay nắm thật chặt trang giấy, bàn tay đập lên mặt bàn, lòng bàn tay che lên cái tên cuối cùng kia — Hướng Chỉ Lan!
Tại sao lại là bà ta, anh đã chuẩn bị quên đi người đàn bà mà anh căm thù đến tận xương tủy này rồi, vậy mà bà ta lại là mẹ của Vận Nhi!
Anh đã đoán đúng, Tô Vận Nhi thật sự không phải là con gái của nhà họ Tô!
/260
|