_ Nhưng hắn biết- Tô Tử Duyệt tiếp lời nói.
_ Đúng, cho nên chúng ta phải làm cho hắn nói với chúng ta- Hỏa hồ nói lời này thời điểm ấn ko chịu nổi tro lòng rung động, đôi lỗ tai ko ngừng run run.
Tô Tử Duyệt nghe vậy nhíu nhíu mày nói- Nếu chúng ta đoán đều là thật, ngươi ko phải cũng muốn có được vật này chứ?- Tô Tử Duyệt đợi thật lâu cũng ko thấy tiểu hồ ly trả lời, chỉ biết hắn là chấp nhận. Nàng ko khỏi thở dài, dùng vậy ngón tay ko bị thương đem tiểu hồ ly ôm đến tro lòng, sờ đầu của hắn nói- Ngươi còn nhỏ mà, nghe ta nói đi, thứ đó ko phải là cái vật quý gì, đừng nghĩ. Nếu Mẫn Mặc mà biết, chỉ sợ sẽ ko tha cho ngươi, giống như tộc nhân của ngươi.
Tiểu hồ ly cũng biết Tô Tử Duyệt lời nói ko giả, bảo toàn thực lực là trước mắt lựa chọn tốt nhất, chính hắn phía trước cũng là tính như thế này. Nhưng sau khi là biết bên tro còn có nút thắt, hắn lại có chút ấn ko chịu nổi, dù sao sống phụ thuộc cũng ko phải là dễ chịu gì.
Nếu như tiểu hồ ly tính tình tiêu cực chút, có lẽ sẽ hội oán giận vì sao Mẫn Mặc lúc trước tàn độc để lại chính mình 1 người. Nhưng hắn vốn ko phải là người như thế, nếu sống sót, liền nghĩ biện pháp sống tốt. Hắn nghĩ nghĩ, rồi mới ở Tô Tử Duyệt vậy mềm mại bộ ngực thượng cọ cọ nói- Ta đã biết, nhưng cho là vì Ma vương đại nhân chúng ta cũng nên hỏi thăm rõ ràng đi?
Tô Tử Duyệt xuy cười 1 tiếng nói- Đúng là chúng ta lưỡng ở tro này đoán mò, đều ko biết thật giả ra sao.
Tiểu hồ ly lại nghiêm mặt nói- Cho nên mới càng phải biết rõ ràng a! Ngươi chẳng lẽ ko muốn biết hắn hiện tại đi ra làm gì sao? Ko muốn biết hắn cùng Bùi Diệp rốt cuộc có vấn đề gì hay ko à?
Nghe hắn như vậy hỏi, Tô Tử Duyệt mới thở dài nói- Sao lại ko muốn? Bất quá ngươi nói loại sự tình này phải như thế nào hỏi thăm a?
_ Ngươi là nữ nhân của hắn, đối hắn phải có hơn gì đó chứ- Nói tới đây, tiểu hồ ly liền ko nói nữa, thế là 2 người liền lâm tro vào tĩnh lặng.
Sáng sớm thiên mê muội tờ mờ sáng thời điểm, cự mãng mới mang 1 thân sương sớm hồi đến tro hốc cây, hắn còn hái 1 ít trái cây Tô Tử Duyệt thích ăn mang về. Tô Tử Duyệt nghe được thanh âm liền ngồi dậy, mặt ko chút thay đổi nhìn cự mãng, 1 đêm chưa ngủ tro mắt mang 1 ít tơ máu. Cự mãng nhìn nàng 1 cái, hỏi- Tỉnh? Muốn ăn chút trái cây ko?
Tô Tử Duyệt nhận hắn đưa cho chính mình trái cây, rồi mới chú ý tới hắn trên thân là đó bi thương. Tô Tử Duyệt còn tại bởi vì chuyện hôm qua mà sáng mệt mỏi, nguyên bản ko nghĩ hỏi nhiều, nhưng nghĩ đến đêm qua lời nói tiểu hồ ly, do dự 1 chút nhưng vẫn tới gần cự mãng nói- Ngươi trên thân bị thương bôi thuốc chưa?
Hôm qua đã xảy ra như vậy sự tình, cự mãng bản cho rằng Tô Tử Duyệt sẽ ko muốn cùng chính mình nói chuyện, hắn làm sao cũng ko ngờ rằng hôm nay nàng còn có thể quan tâm vết thương của mình. Hắn lăng lăng chăm chú nhìn Tô Tử Duyệt nhìn thật lâu, Tô Tử Duyệt bị hắn vậy ánh mắt tro kinh ngạc còn mang mấy phần vui sướng nhìn xem có chút chột dạ, liền lén lút cạnh cạnh thân mình. Cự mãng thấy nàng bị chính mình nhìn xem có chút ko được tự nhiên, vội vàng di dời ánh mắt nói- Dược nước hôm qua đều cho ngươi cùng vậy hồ ly dùng, còn chưa kịp hái cái mới.
_ Cho nên ngươi sẽ ko bôi thuốc?- Tô Tử Duyệt sai biệt hỏi, rồi mới nhìn hắn trên thân là đó miệng vết thương đã muốn có điểm nhiễm trùng xu thế, nhịn ko được tức giận nói- Trên thân bị thương đều chưa xử lí, ngươi liền như vậy cấp nửa đêm chạy ra ngoài? Ai ô ── : Tô Tử Duyệt nói còn chưa xong, đã bị tiểu hồ ly 1 ngụm cắn ở trên cổ chân. Tiểu hồ ly dưới tình thế cấp bách này 1 ngụm cắn thật sự là ko chút lưu tình, chỉ thấy Tô Tử Duyệt vậy trắng nõn cổ chân thượng lưu 1 loạt rõ ràng dấu răng.
Cự mãng ko ngờ rằng chính mình hành tung cư nhiên bại lộ, hắn nhìn thoáng qua Tô Tử Duyệt, rồi mới lại nheo lại đôi mắt nhìn trên chân nàng vậy sắp xếp dấu răng. Chỉ thấy hắn đột nhiên dùng sức quăng 1 chút cái đuôi, vậy cái đuôi thật mạnh nện ở trên mặt đất cách tiểu hồ ly ko xa, tiểu hồ ly sợ tới mức cả người run run. Chợt nghe cự mãng nói- Theo ta đi ra ngoài 1 chút?
_ Lại đi?- Tô Tử Duyệt nhịn ko được oán thầm nói: Lần trước giết ko chết ta chẳng lẽ còn muốn tiếp tục tới 1 lần?
Cự mãng biết nàng ở lo lắng cái gì, giải thích nói- Chỉ là theo ta đi hái chút dược nước, nếu ko muốn đi thì thôi.
Tô Tử Duyệt nhưng thật ra hào phóng nói- Có cái gì ko dám đi, ngươi nếu thật muốn giết chết ta thì xuống tay thế nào đều giống nhau thôi. Hơn nữa, nói ko chừng ta tro bụng cũng đã có cục cưng của ngươi, giết chết ta chính là giết chết cục cưng chính ngươi, tin tưởng ngươi cũng ko thể đi xuống tay nổi.
Cự mãng nghe vậy cả người cứng đờ, sửng sốt 1 hồi mới hoãn thần lại. Hắn đem Tô Tử Duyệt từ dưới ôm lên đặt ở tro lòng, nói- Bây giờ còn ko có, bất quá sẽ có- Nói xong, xoay người liền đi.
Tiểu hồ ly thấy thế vội vàng đứng lên muốn cùng đi ra, lại bị cự mãng cái đuôi chụp ở trên mặt đất. Chỉ nghe cự mãng ko quay đầu lại nói- Ngươi ko cần theo tới, có ta ở đây nàng ko có chuyện gì xảy ra.
Tiểu hồ ly do dự 1 chút, còn chưa kịp phân tích đi ra hắn câu này có thể tin trình độ là bao nhiêu, chỉ thấy vậy 2 người đã muốn đi xa. Hắn thở dài, nnhưng vẫn lại nằm úp sấp trở về, có lẽ chính mình ko nên đi theo, cái kia rắn càng có thể đối Tô Tử Duyệt rộng mở nội tâm, chỉ trông mong hắn có thể để lộ ra điểm hữu dụng tin tức mới tốt.
Tô Tử Duyệt 1 đường bị cự mãng ôm có chút ko được tự nhiên, càng ko ngừng giãy dụa, vừa nói- Ngươi mau buông ta xuống.
Thấy nàng giãy dụa, cự mãng đem nàng ôm càng gấp, nói- Đừng lộn xộn, cẩn thận bả vai. Có người ôm ngươi ko cần đi đường còn ko tốt? Gan bàn chân của ngươi quá non, chân trần đi đường tư vị ko hề dễ chịu.
Nghe nàng nói như vậy, Tô Tử Duyệt tro lòng nóng lên. Chính mình sau khi đi vào Ma đô vẫn là chân trần, nhưng ko có ai chú ý qua. Bởi vì nơi này ma quỷ trừ bỏ Mẫn Mặc, ko có người mặc quần áo xuyên giầy, đại gia đã sớm tập thành thói quen, cho nên ko có người nghĩ đến Tô Tử Duyệt này nhu nhược nhân loại ko giống bọn hắn như vậy da dày thịt cứng, liền lòng bàn chân da dẻ đều là cực non mềm. Tô Tử Duyệt tuy rằng tro lòng có chút cảm động, lại vẫn như cũ ko đủ để triệt tiêu cự mãng hôm qua sở phạm hạ sai lầm, chỉ nghe nàng hừ 1 tiếng nói- Trước kia cũng ko thấy ngươi ôm ta.
Cự mãng nhìn thoáng qua nữ nhân tro lòng, mới nói- Sau này đi đường đều ôm.
Tro khi nói chuyện 2 người đã đến đích, khối địa phương này có 1 cái dòng suối nhỏ, lục nhân mặt cỏ thượng nở đầy các màu hoa tươi. Cự mãng đi vào bờ sông, vậy bờ sông có rất nhiều cùng loại cây tiên nhân chưởng thực vật, tròn tròn trịa thân thể, mặt trên ko có gai, sờ lên rất bóng loáng.
Chỉ thấy cự mãng tùy tay hái 1 mảnh thể tích cực đại lá cây, cuốn thành hình dạng cái chén. Rồi mới dùng móng tay tại cây tiên nhân cắt 1 đường, chỉ thấy vậy lục sắc chất lỏng ào ạt chảy ra, hắn liền đem lá cây làm cái chén thấu qua tiếp lấy. Rất nhanh liền đầy 1 chén nhỏ, hắn lấy tiếp tốt dược nước đi đến trước mặt Tô Tử Duyệt hỏi- Ngươi hiện tại còn nguyện ý sẽ giúp ta bôi thuốc?- Hắn rất thích cảm giác Tô Tử Duyệt giúp chính mình bôi thuốc, nhưng đã xảy ra hôm qua như vậy chuyện, phỏng chừng nàng hiện tại sẽ ko thèm nhìn chính mình. Nếu ko phải hôm qua nhất thời mềm lòng cứu nàng, chính mình cũng sẽ ko đối mặt hôm nay như vậy quẫn cảnh.
Tô Tử Duyệt lúc này chính ngồi xổm bên bờ suối chơi nước, nghe hắn như vậy hỏi liền ngẩng đầu lên đến xem cự mãng. Chỉ thấy ánh sáng mặt trời chiếu vào hắn kim sắc vảy thượng bắn ra chói mắt quang mang, hắn cả người liền như phủ kim sắc áo giáp chiến thần hung mãnh đứng ở trước mặt Tô Tử Duyệt, uy nghiêm lại cô độc. Tô Tử Duyệt thế nhưng vẫn đứng lên, nhận dược tro tay cự mãng.
_ Đúng, cho nên chúng ta phải làm cho hắn nói với chúng ta- Hỏa hồ nói lời này thời điểm ấn ko chịu nổi tro lòng rung động, đôi lỗ tai ko ngừng run run.
Tô Tử Duyệt nghe vậy nhíu nhíu mày nói- Nếu chúng ta đoán đều là thật, ngươi ko phải cũng muốn có được vật này chứ?- Tô Tử Duyệt đợi thật lâu cũng ko thấy tiểu hồ ly trả lời, chỉ biết hắn là chấp nhận. Nàng ko khỏi thở dài, dùng vậy ngón tay ko bị thương đem tiểu hồ ly ôm đến tro lòng, sờ đầu của hắn nói- Ngươi còn nhỏ mà, nghe ta nói đi, thứ đó ko phải là cái vật quý gì, đừng nghĩ. Nếu Mẫn Mặc mà biết, chỉ sợ sẽ ko tha cho ngươi, giống như tộc nhân của ngươi.
Tiểu hồ ly cũng biết Tô Tử Duyệt lời nói ko giả, bảo toàn thực lực là trước mắt lựa chọn tốt nhất, chính hắn phía trước cũng là tính như thế này. Nhưng sau khi là biết bên tro còn có nút thắt, hắn lại có chút ấn ko chịu nổi, dù sao sống phụ thuộc cũng ko phải là dễ chịu gì.
Nếu như tiểu hồ ly tính tình tiêu cực chút, có lẽ sẽ hội oán giận vì sao Mẫn Mặc lúc trước tàn độc để lại chính mình 1 người. Nhưng hắn vốn ko phải là người như thế, nếu sống sót, liền nghĩ biện pháp sống tốt. Hắn nghĩ nghĩ, rồi mới ở Tô Tử Duyệt vậy mềm mại bộ ngực thượng cọ cọ nói- Ta đã biết, nhưng cho là vì Ma vương đại nhân chúng ta cũng nên hỏi thăm rõ ràng đi?
Tô Tử Duyệt xuy cười 1 tiếng nói- Đúng là chúng ta lưỡng ở tro này đoán mò, đều ko biết thật giả ra sao.
Tiểu hồ ly lại nghiêm mặt nói- Cho nên mới càng phải biết rõ ràng a! Ngươi chẳng lẽ ko muốn biết hắn hiện tại đi ra làm gì sao? Ko muốn biết hắn cùng Bùi Diệp rốt cuộc có vấn đề gì hay ko à?
Nghe hắn như vậy hỏi, Tô Tử Duyệt mới thở dài nói- Sao lại ko muốn? Bất quá ngươi nói loại sự tình này phải như thế nào hỏi thăm a?
_ Ngươi là nữ nhân của hắn, đối hắn phải có hơn gì đó chứ- Nói tới đây, tiểu hồ ly liền ko nói nữa, thế là 2 người liền lâm tro vào tĩnh lặng.
Sáng sớm thiên mê muội tờ mờ sáng thời điểm, cự mãng mới mang 1 thân sương sớm hồi đến tro hốc cây, hắn còn hái 1 ít trái cây Tô Tử Duyệt thích ăn mang về. Tô Tử Duyệt nghe được thanh âm liền ngồi dậy, mặt ko chút thay đổi nhìn cự mãng, 1 đêm chưa ngủ tro mắt mang 1 ít tơ máu. Cự mãng nhìn nàng 1 cái, hỏi- Tỉnh? Muốn ăn chút trái cây ko?
Tô Tử Duyệt nhận hắn đưa cho chính mình trái cây, rồi mới chú ý tới hắn trên thân là đó bi thương. Tô Tử Duyệt còn tại bởi vì chuyện hôm qua mà sáng mệt mỏi, nguyên bản ko nghĩ hỏi nhiều, nhưng nghĩ đến đêm qua lời nói tiểu hồ ly, do dự 1 chút nhưng vẫn tới gần cự mãng nói- Ngươi trên thân bị thương bôi thuốc chưa?
Hôm qua đã xảy ra như vậy sự tình, cự mãng bản cho rằng Tô Tử Duyệt sẽ ko muốn cùng chính mình nói chuyện, hắn làm sao cũng ko ngờ rằng hôm nay nàng còn có thể quan tâm vết thương của mình. Hắn lăng lăng chăm chú nhìn Tô Tử Duyệt nhìn thật lâu, Tô Tử Duyệt bị hắn vậy ánh mắt tro kinh ngạc còn mang mấy phần vui sướng nhìn xem có chút chột dạ, liền lén lút cạnh cạnh thân mình. Cự mãng thấy nàng bị chính mình nhìn xem có chút ko được tự nhiên, vội vàng di dời ánh mắt nói- Dược nước hôm qua đều cho ngươi cùng vậy hồ ly dùng, còn chưa kịp hái cái mới.
_ Cho nên ngươi sẽ ko bôi thuốc?- Tô Tử Duyệt sai biệt hỏi, rồi mới nhìn hắn trên thân là đó miệng vết thương đã muốn có điểm nhiễm trùng xu thế, nhịn ko được tức giận nói- Trên thân bị thương đều chưa xử lí, ngươi liền như vậy cấp nửa đêm chạy ra ngoài? Ai ô ── : Tô Tử Duyệt nói còn chưa xong, đã bị tiểu hồ ly 1 ngụm cắn ở trên cổ chân. Tiểu hồ ly dưới tình thế cấp bách này 1 ngụm cắn thật sự là ko chút lưu tình, chỉ thấy Tô Tử Duyệt vậy trắng nõn cổ chân thượng lưu 1 loạt rõ ràng dấu răng.
Cự mãng ko ngờ rằng chính mình hành tung cư nhiên bại lộ, hắn nhìn thoáng qua Tô Tử Duyệt, rồi mới lại nheo lại đôi mắt nhìn trên chân nàng vậy sắp xếp dấu răng. Chỉ thấy hắn đột nhiên dùng sức quăng 1 chút cái đuôi, vậy cái đuôi thật mạnh nện ở trên mặt đất cách tiểu hồ ly ko xa, tiểu hồ ly sợ tới mức cả người run run. Chợt nghe cự mãng nói- Theo ta đi ra ngoài 1 chút?
_ Lại đi?- Tô Tử Duyệt nhịn ko được oán thầm nói: Lần trước giết ko chết ta chẳng lẽ còn muốn tiếp tục tới 1 lần?
Cự mãng biết nàng ở lo lắng cái gì, giải thích nói- Chỉ là theo ta đi hái chút dược nước, nếu ko muốn đi thì thôi.
Tô Tử Duyệt nhưng thật ra hào phóng nói- Có cái gì ko dám đi, ngươi nếu thật muốn giết chết ta thì xuống tay thế nào đều giống nhau thôi. Hơn nữa, nói ko chừng ta tro bụng cũng đã có cục cưng của ngươi, giết chết ta chính là giết chết cục cưng chính ngươi, tin tưởng ngươi cũng ko thể đi xuống tay nổi.
Cự mãng nghe vậy cả người cứng đờ, sửng sốt 1 hồi mới hoãn thần lại. Hắn đem Tô Tử Duyệt từ dưới ôm lên đặt ở tro lòng, nói- Bây giờ còn ko có, bất quá sẽ có- Nói xong, xoay người liền đi.
Tiểu hồ ly thấy thế vội vàng đứng lên muốn cùng đi ra, lại bị cự mãng cái đuôi chụp ở trên mặt đất. Chỉ nghe cự mãng ko quay đầu lại nói- Ngươi ko cần theo tới, có ta ở đây nàng ko có chuyện gì xảy ra.
Tiểu hồ ly do dự 1 chút, còn chưa kịp phân tích đi ra hắn câu này có thể tin trình độ là bao nhiêu, chỉ thấy vậy 2 người đã muốn đi xa. Hắn thở dài, nnhưng vẫn lại nằm úp sấp trở về, có lẽ chính mình ko nên đi theo, cái kia rắn càng có thể đối Tô Tử Duyệt rộng mở nội tâm, chỉ trông mong hắn có thể để lộ ra điểm hữu dụng tin tức mới tốt.
Tô Tử Duyệt 1 đường bị cự mãng ôm có chút ko được tự nhiên, càng ko ngừng giãy dụa, vừa nói- Ngươi mau buông ta xuống.
Thấy nàng giãy dụa, cự mãng đem nàng ôm càng gấp, nói- Đừng lộn xộn, cẩn thận bả vai. Có người ôm ngươi ko cần đi đường còn ko tốt? Gan bàn chân của ngươi quá non, chân trần đi đường tư vị ko hề dễ chịu.
Nghe nàng nói như vậy, Tô Tử Duyệt tro lòng nóng lên. Chính mình sau khi đi vào Ma đô vẫn là chân trần, nhưng ko có ai chú ý qua. Bởi vì nơi này ma quỷ trừ bỏ Mẫn Mặc, ko có người mặc quần áo xuyên giầy, đại gia đã sớm tập thành thói quen, cho nên ko có người nghĩ đến Tô Tử Duyệt này nhu nhược nhân loại ko giống bọn hắn như vậy da dày thịt cứng, liền lòng bàn chân da dẻ đều là cực non mềm. Tô Tử Duyệt tuy rằng tro lòng có chút cảm động, lại vẫn như cũ ko đủ để triệt tiêu cự mãng hôm qua sở phạm hạ sai lầm, chỉ nghe nàng hừ 1 tiếng nói- Trước kia cũng ko thấy ngươi ôm ta.
Cự mãng nhìn thoáng qua nữ nhân tro lòng, mới nói- Sau này đi đường đều ôm.
Tro khi nói chuyện 2 người đã đến đích, khối địa phương này có 1 cái dòng suối nhỏ, lục nhân mặt cỏ thượng nở đầy các màu hoa tươi. Cự mãng đi vào bờ sông, vậy bờ sông có rất nhiều cùng loại cây tiên nhân chưởng thực vật, tròn tròn trịa thân thể, mặt trên ko có gai, sờ lên rất bóng loáng.
Chỉ thấy cự mãng tùy tay hái 1 mảnh thể tích cực đại lá cây, cuốn thành hình dạng cái chén. Rồi mới dùng móng tay tại cây tiên nhân cắt 1 đường, chỉ thấy vậy lục sắc chất lỏng ào ạt chảy ra, hắn liền đem lá cây làm cái chén thấu qua tiếp lấy. Rất nhanh liền đầy 1 chén nhỏ, hắn lấy tiếp tốt dược nước đi đến trước mặt Tô Tử Duyệt hỏi- Ngươi hiện tại còn nguyện ý sẽ giúp ta bôi thuốc?- Hắn rất thích cảm giác Tô Tử Duyệt giúp chính mình bôi thuốc, nhưng đã xảy ra hôm qua như vậy chuyện, phỏng chừng nàng hiện tại sẽ ko thèm nhìn chính mình. Nếu ko phải hôm qua nhất thời mềm lòng cứu nàng, chính mình cũng sẽ ko đối mặt hôm nay như vậy quẫn cảnh.
Tô Tử Duyệt lúc này chính ngồi xổm bên bờ suối chơi nước, nghe hắn như vậy hỏi liền ngẩng đầu lên đến xem cự mãng. Chỉ thấy ánh sáng mặt trời chiếu vào hắn kim sắc vảy thượng bắn ra chói mắt quang mang, hắn cả người liền như phủ kim sắc áo giáp chiến thần hung mãnh đứng ở trước mặt Tô Tử Duyệt, uy nghiêm lại cô độc. Tô Tử Duyệt thế nhưng vẫn đứng lên, nhận dược tro tay cự mãng.
/151
|