Tô Tử Duyệt ngũ quan thống khổ dồn thành 1 chỗ, nàng cố gắng thả lỏng thân thể của chính mình để cất chứa gậy thịt thật lớn của Đầu sói. Đầu sói ko có chút ý tứ thương tiếc Tô Tử Duyệt, sau khi tiến vào nàng liền bắt đầu mãnh liệt đưa đẩy đứng lên. Đôi tay Tô Tử Duyệt siết chặt đệm cỏ dưới thân, cắn răng thừa nhận va chạm của hắn. Sau khi Đầu sói đưa đẩy mười mấy hạ, nàng mới dần dần cảm giác thoải mái đứng lên, lúc này dưới thân cũng có nhiều mật nước chảy ra hơn.
Đêm nay Đầu sói giống như là chứng minh quyền sở hữu của mình, bá đạo muốn Tô Tử Duyệt cả đêm. Ngày thứ 2 Tô Tử Duyệt ngủ thẳng đến trưa, cả người đau nhức 1 chút cũng ko muốn động. Tô Tử Duyệt sau khi tỉnh lại hô 2 tiếng, phát hiện Đầu sói ko có ở nhà. Nàng nhất thời khẩn trương đứng lên, bởi vì hôm qua Mẫn Mặc dẫn theo người có thể là nội gian đến, nàng sợ ko có Đầu sói ở bên cạnh sẽ có người đối chính mình bất lợi.
Đầu sói kỳ thật chỉ là tựa thường ngày tới lui ra ngoài săn bắn, nhưng là tro khoảng thời gian này đối với Tô Tử Duyệt mà nói, có vẻ là như vậy dài lâu. Nàng lo lắng chờ ở cửa động, thời điểm thấy bóng dáng Đầu sói khiêng con mồi xuất hiện ở tro tầm nhìn của mình, nàng liền chạy vọt ra, nhào vào tro lòng Đầu sói.
Đầu sói bị động tác thình lình của nàng làm cho mạc danh kỳ diệu, nguyên bản cho rằng chính mình hôm qua như vậy thô lỗ đối với nàng, nàng hôm nay nhất định hội tức giận, cho nên hắn cố ý ra ngoài bắt bằng được con mồi nàng thích ăn nhất. Lại ko ngờ rằng Tô Tử Duyệt chẳng những ko có phát cáu, xem ra tựa hồ còn ỷ lại chính mình. Đầu sói nghĩ như vậy, ko khỏi nhếch miệng cười. Nguyên lai con mèo hoang này thích thô bạo, xem ra chính mình sau này phải càng thêm cố gắng mới được.
Đầu sói buông ra con mồi, ở mông Tô Tử Duyệt vỗ 1 chút nói- Mới ko thấy gia 1 chút, đã nhớ rồi sao?
Tô Tử Duyệt trừng mắt liếc hắn 1 cái rồi nói- Ngươi sao giờ mới trở về? Dạo này ngươi ko được chạy loạn, nếu ko thì ra ngoài cũng phải mang theo ta.
Đầu sói sau khi nghe Tô Tử Duyệt nói xong hơi hơi sửng sốt, xem biểu tình của nàng việc này tựa hồ rất nghiêm trọng, hắn liền hỏi- Phát sinh việc gì sao?
Tô Tử Duyệt liền đem chuyện Mẫn Mặc nói hôm qua nói với Đầu sói, hơn nữa nói với hắn khả năng hội có người tới giết mình. Sau khi suy nghĩ 1 chút, nàng lại bổ sung nói- Việc này tốt nhất cũng nên nói cho cha mẹ ngươi, để cho bọn họ cũng đề cao cảnh giác. Ko ko, còn phải nói với toàn bộ trên dưới lang tộc, để mọi người đều phải cảnh giới.
Đầu sói sau khi nghe xong biểu tình có chút ngưng trọng, hắn vỗ vỗ Tô Tử Duyệt nói- Việc này ngươi ko cần lo lắng, giao cho gia là đến nơi. Lang tộc lợi hại lắm, sẽ ko để ngươi dễ dàng bị người khác ăn hiếp đâu.
Mấy ngày sau đó, Tô Tử Duyệt liền 1 tấc cũng ko rời khỏi người Đầu sói. Nhưng liên tục mười mấy ngày trôi qua, cái việc gì cũng ko có phát sinh. Tô Tử Duyệt đoán khả năng gian tế bên người Mẫn Mặc thật ko phải 2 cái nội vụ, chậm trễ mấy ngày nay có lẽ hắn đang suy nghĩ biện pháp khác thử người khác.
Lại qua mấy ngày, nội vụ Giáp bỗng nhiên xuất hiện ở trên đất lang tộc. Hắn tìm được Tô Tử Duyệt thời điểm Tô Tử Duyệt đã cảnh giác nhìn hắn, chẳng lẽ thật sự Mẫn Mặc đoán đúng? Chỉ thấy nội vụ Giáp trên thân có vài vết thương, là đó máu xem ra là vừa mới đọng lại. Hắn lo lắng dùng tứ chi ngôn ngữ khoa tay múa chân gì đó.
Tô Tử Duyệt đoán ko ra ý tứ đầy đủ, chỉ có 1 dấu hiệu nàng xem rất rõ ràng, đó là 1 cái động tác “Giết”. Nàng thử hỏi- Ngươi là nói có người bị giết?- Nội vụ Giáp lắc lắc đầu lại gật gật đầu. Tô Tử Duyệt nhìn miệng vết thương trên thân hắn, lại nghi ngờ nói- Đó là bị thương?
Nội vụ Giáp vội vàng gật đầu. Tô Tử Duyệt nhìn nội vụ Giáp dáng vẻ lo lắng đột nhiên nghĩ đến bọn hắn là ma quỷ Mẫn Mặc ngự dụng, có thể làm cho bọn hắn lo lắng như vậy nhất định là Mẫn Mặc. Nàng hỏi tiếp- Là Mẫn Mặc đúng hay ko? Mẫn Mặc bị thương?
Vậy nội vụ vội vàng gật đầu.
Tô Tử Duyệt vội la lên- Hắn lợi hại như vậy sao vậy hội bị thương? Là ám toán? Hắn hiện tại thế nào, có nghiêm trọng ko?
Vậy nội vụ Giáp ko ngừng gật đầu, hơn nữa ý bảo Tô Tử Duyệt cùng hắn đi xem Mẫn Mặc. Tô Tử Duyệt ko kịp nghĩ nhiều, thông báo Đầu sói 1 tiếng, liền đi theo hắn. Tuy rằng Tô Tử Duyệt trên đường có chút ko yên tâm, nhưng nghĩ dù gì cũng ở trên đất lang tộc hắn hẳn sẽ ko làm gì xằng bậy. Ra khỏi lãnh địa lang tộc liền có báo đen Mẫn Mặc an bài, chính mình hẳn sẽ ko có việc gì.
Tô Tử Duyệt đi theo phía sau nội vụ Giáp, hắn tìm đến Tô Tử Duyệt thời điểm đang là lúc hoàng hôn, bây giờ trời đã muốn hoàn toàn đen xuống. Tô Tử Duyệt càng chạy lại càng có chút lo lắng, tổng cảm thấy trước mặt đường càng ngày càng xa lạ. Cho đến thời điểm nàng xem đến chung quanh đã muốn xuất hiện 1 ít thực vật chính mình chưa bao giờ gặp qua liền dừng bước, nàng đối nội vụ Giáp nói- Đã đi đến đây, còn giả cái gì? Là ai kêu ngươi đến?
Vậy nội vụ nghe Tô Tử Duyệt nói như vậy, liền ko đi tiếp, xoay lại lạnh lùng nhìn Tô Tử Duyệt chăm chú, tro mắt phiếm ra 1 tia sát khí. Hắn gương mặt dữ tợn ở dưới ánh trăng có vẻ càng thêm đáng sợ, hắn lộ ra 1 chút tàn nhẫn tươi cười, sáng nhọn móng vuốt liền đánh tới phía Tô Tử Duyệt. Vậy nội vụ cường tráng hữu lực, nhưng ko có nhiều linh hoạt. Tô Tử Duyệt ở hắn phốc tới thời điểm liền hiểm địa né tránh công kích của hắn, nàng ko xác định nơi này còn là lãnh địa lang tộc hay ko, nhưng nàng cảm thấy Đầu sói hẳn là vẫn đi theo phía sau mình.
Nội vụ Giáp gặp nhất kích ko trúng, phẫn nộ yết kiến rống lớn 1 tiếng, rồi mới lại huy móng vuốt hướng Tô Tử Duyệt đánh tới. Tô Tử Duyệt vội vàng xoay phương hướng ngược lại rồi chạy nhanh, mới chạy vài bước, chỉ thấy dưới ánh trăng thoát ra 1 bóng dáng màu xám bạc. Vậy bóng dáng chạy tốc độ rất nhanh, Tô Tử Duyệt chỉ biết lặng yên nhìn bộ dáng của hắn. Thẳng đến hắn chạy phóng tới đánh về phía nội vụ Giáp, Tô Tử Duyệt lúc này mới thấy rõ đó là Đầu sói. Hắn xám trắng lông sắc bị ánh trăng tô thượng thêm 1 chút ngân sắc ánh sáng, Đầu sói đem nội vụ Giáp bổ nhào xuống, chặt đứt hắn con đường truy đuổi Tô Tử Duyệt.
Đầu sói quay đầu, gầm nhẹ ý bảo Tô Tử Duyệt chạy mau. Tô Tử Duyệt thấy thế vội vàng hướng phương hướng nhà chạy về, trở lại trên đất lang tộc liền có thể tìm đến cứu binh. Nhưng vừa chạy 2 bước nàng liền ngừng lại, nàng nhớ đến nhân ngư. Lần trước cũng là như thế này, chính mình lưu lại hắn 1 mình chạy kiếm viện binh, khi trở lại liền thi thể của hắn đều cũng tìm ko được. Tô Tử Duyệt giờ phút này rất do dự, nàng lưu lại cũng ko thể giúp ích gì cho đầu sói, nhưng nàng cũng ko muốn liền như thế chạy đi, trãi qua 1 lần sự tình để lại cho nàng bóng râm nội tâm quá lớn.
Lúc này Đầu sói đã cùng nội vụ Giáp kịch liệt đấu đến 1 chỗ, chỉ thấy Đầu sói nhào tới muốn cắn nội vụ Giáp, kết quả bị hắn 1 chưởng đánh ra. Lực đạo của hắn rất lớn, Đầu sói bị ném mạnh ngã ra xa. Hắn nhanh chóng đứng lên, lắc lắc choáng váng đầu, lại đánh tiếp.
Sói là động vật quần cư, bọn hắn công kích con mồi thời điểm luôn là hợp tác am hiểu vây bắt, chứ ko phải đơn đả độc đấu. Tô Tử Duyệt có chút lo lắng nhìn Đầu sói, bởi vì chính mình lại thêm 1 người vô tội bị liên lụy tiến vào. Nàng cũng muốn tiến lên giúp Đầu sói, nhưng nhìn khắp mọi nơi tìm 1 cái vũ khí vừa tay cũng ko thấy. Trở về sau này, nhất định phải luôn mang theo bả đao mới được.
Đêm nay Đầu sói giống như là chứng minh quyền sở hữu của mình, bá đạo muốn Tô Tử Duyệt cả đêm. Ngày thứ 2 Tô Tử Duyệt ngủ thẳng đến trưa, cả người đau nhức 1 chút cũng ko muốn động. Tô Tử Duyệt sau khi tỉnh lại hô 2 tiếng, phát hiện Đầu sói ko có ở nhà. Nàng nhất thời khẩn trương đứng lên, bởi vì hôm qua Mẫn Mặc dẫn theo người có thể là nội gian đến, nàng sợ ko có Đầu sói ở bên cạnh sẽ có người đối chính mình bất lợi.
Đầu sói kỳ thật chỉ là tựa thường ngày tới lui ra ngoài săn bắn, nhưng là tro khoảng thời gian này đối với Tô Tử Duyệt mà nói, có vẻ là như vậy dài lâu. Nàng lo lắng chờ ở cửa động, thời điểm thấy bóng dáng Đầu sói khiêng con mồi xuất hiện ở tro tầm nhìn của mình, nàng liền chạy vọt ra, nhào vào tro lòng Đầu sói.
Đầu sói bị động tác thình lình của nàng làm cho mạc danh kỳ diệu, nguyên bản cho rằng chính mình hôm qua như vậy thô lỗ đối với nàng, nàng hôm nay nhất định hội tức giận, cho nên hắn cố ý ra ngoài bắt bằng được con mồi nàng thích ăn nhất. Lại ko ngờ rằng Tô Tử Duyệt chẳng những ko có phát cáu, xem ra tựa hồ còn ỷ lại chính mình. Đầu sói nghĩ như vậy, ko khỏi nhếch miệng cười. Nguyên lai con mèo hoang này thích thô bạo, xem ra chính mình sau này phải càng thêm cố gắng mới được.
Đầu sói buông ra con mồi, ở mông Tô Tử Duyệt vỗ 1 chút nói- Mới ko thấy gia 1 chút, đã nhớ rồi sao?
Tô Tử Duyệt trừng mắt liếc hắn 1 cái rồi nói- Ngươi sao giờ mới trở về? Dạo này ngươi ko được chạy loạn, nếu ko thì ra ngoài cũng phải mang theo ta.
Đầu sói sau khi nghe Tô Tử Duyệt nói xong hơi hơi sửng sốt, xem biểu tình của nàng việc này tựa hồ rất nghiêm trọng, hắn liền hỏi- Phát sinh việc gì sao?
Tô Tử Duyệt liền đem chuyện Mẫn Mặc nói hôm qua nói với Đầu sói, hơn nữa nói với hắn khả năng hội có người tới giết mình. Sau khi suy nghĩ 1 chút, nàng lại bổ sung nói- Việc này tốt nhất cũng nên nói cho cha mẹ ngươi, để cho bọn họ cũng đề cao cảnh giác. Ko ko, còn phải nói với toàn bộ trên dưới lang tộc, để mọi người đều phải cảnh giới.
Đầu sói sau khi nghe xong biểu tình có chút ngưng trọng, hắn vỗ vỗ Tô Tử Duyệt nói- Việc này ngươi ko cần lo lắng, giao cho gia là đến nơi. Lang tộc lợi hại lắm, sẽ ko để ngươi dễ dàng bị người khác ăn hiếp đâu.
Mấy ngày sau đó, Tô Tử Duyệt liền 1 tấc cũng ko rời khỏi người Đầu sói. Nhưng liên tục mười mấy ngày trôi qua, cái việc gì cũng ko có phát sinh. Tô Tử Duyệt đoán khả năng gian tế bên người Mẫn Mặc thật ko phải 2 cái nội vụ, chậm trễ mấy ngày nay có lẽ hắn đang suy nghĩ biện pháp khác thử người khác.
Lại qua mấy ngày, nội vụ Giáp bỗng nhiên xuất hiện ở trên đất lang tộc. Hắn tìm được Tô Tử Duyệt thời điểm Tô Tử Duyệt đã cảnh giác nhìn hắn, chẳng lẽ thật sự Mẫn Mặc đoán đúng? Chỉ thấy nội vụ Giáp trên thân có vài vết thương, là đó máu xem ra là vừa mới đọng lại. Hắn lo lắng dùng tứ chi ngôn ngữ khoa tay múa chân gì đó.
Tô Tử Duyệt đoán ko ra ý tứ đầy đủ, chỉ có 1 dấu hiệu nàng xem rất rõ ràng, đó là 1 cái động tác “Giết”. Nàng thử hỏi- Ngươi là nói có người bị giết?- Nội vụ Giáp lắc lắc đầu lại gật gật đầu. Tô Tử Duyệt nhìn miệng vết thương trên thân hắn, lại nghi ngờ nói- Đó là bị thương?
Nội vụ Giáp vội vàng gật đầu. Tô Tử Duyệt nhìn nội vụ Giáp dáng vẻ lo lắng đột nhiên nghĩ đến bọn hắn là ma quỷ Mẫn Mặc ngự dụng, có thể làm cho bọn hắn lo lắng như vậy nhất định là Mẫn Mặc. Nàng hỏi tiếp- Là Mẫn Mặc đúng hay ko? Mẫn Mặc bị thương?
Vậy nội vụ vội vàng gật đầu.
Tô Tử Duyệt vội la lên- Hắn lợi hại như vậy sao vậy hội bị thương? Là ám toán? Hắn hiện tại thế nào, có nghiêm trọng ko?
Vậy nội vụ Giáp ko ngừng gật đầu, hơn nữa ý bảo Tô Tử Duyệt cùng hắn đi xem Mẫn Mặc. Tô Tử Duyệt ko kịp nghĩ nhiều, thông báo Đầu sói 1 tiếng, liền đi theo hắn. Tuy rằng Tô Tử Duyệt trên đường có chút ko yên tâm, nhưng nghĩ dù gì cũng ở trên đất lang tộc hắn hẳn sẽ ko làm gì xằng bậy. Ra khỏi lãnh địa lang tộc liền có báo đen Mẫn Mặc an bài, chính mình hẳn sẽ ko có việc gì.
Tô Tử Duyệt đi theo phía sau nội vụ Giáp, hắn tìm đến Tô Tử Duyệt thời điểm đang là lúc hoàng hôn, bây giờ trời đã muốn hoàn toàn đen xuống. Tô Tử Duyệt càng chạy lại càng có chút lo lắng, tổng cảm thấy trước mặt đường càng ngày càng xa lạ. Cho đến thời điểm nàng xem đến chung quanh đã muốn xuất hiện 1 ít thực vật chính mình chưa bao giờ gặp qua liền dừng bước, nàng đối nội vụ Giáp nói- Đã đi đến đây, còn giả cái gì? Là ai kêu ngươi đến?
Vậy nội vụ nghe Tô Tử Duyệt nói như vậy, liền ko đi tiếp, xoay lại lạnh lùng nhìn Tô Tử Duyệt chăm chú, tro mắt phiếm ra 1 tia sát khí. Hắn gương mặt dữ tợn ở dưới ánh trăng có vẻ càng thêm đáng sợ, hắn lộ ra 1 chút tàn nhẫn tươi cười, sáng nhọn móng vuốt liền đánh tới phía Tô Tử Duyệt. Vậy nội vụ cường tráng hữu lực, nhưng ko có nhiều linh hoạt. Tô Tử Duyệt ở hắn phốc tới thời điểm liền hiểm địa né tránh công kích của hắn, nàng ko xác định nơi này còn là lãnh địa lang tộc hay ko, nhưng nàng cảm thấy Đầu sói hẳn là vẫn đi theo phía sau mình.
Nội vụ Giáp gặp nhất kích ko trúng, phẫn nộ yết kiến rống lớn 1 tiếng, rồi mới lại huy móng vuốt hướng Tô Tử Duyệt đánh tới. Tô Tử Duyệt vội vàng xoay phương hướng ngược lại rồi chạy nhanh, mới chạy vài bước, chỉ thấy dưới ánh trăng thoát ra 1 bóng dáng màu xám bạc. Vậy bóng dáng chạy tốc độ rất nhanh, Tô Tử Duyệt chỉ biết lặng yên nhìn bộ dáng của hắn. Thẳng đến hắn chạy phóng tới đánh về phía nội vụ Giáp, Tô Tử Duyệt lúc này mới thấy rõ đó là Đầu sói. Hắn xám trắng lông sắc bị ánh trăng tô thượng thêm 1 chút ngân sắc ánh sáng, Đầu sói đem nội vụ Giáp bổ nhào xuống, chặt đứt hắn con đường truy đuổi Tô Tử Duyệt.
Đầu sói quay đầu, gầm nhẹ ý bảo Tô Tử Duyệt chạy mau. Tô Tử Duyệt thấy thế vội vàng hướng phương hướng nhà chạy về, trở lại trên đất lang tộc liền có thể tìm đến cứu binh. Nhưng vừa chạy 2 bước nàng liền ngừng lại, nàng nhớ đến nhân ngư. Lần trước cũng là như thế này, chính mình lưu lại hắn 1 mình chạy kiếm viện binh, khi trở lại liền thi thể của hắn đều cũng tìm ko được. Tô Tử Duyệt giờ phút này rất do dự, nàng lưu lại cũng ko thể giúp ích gì cho đầu sói, nhưng nàng cũng ko muốn liền như thế chạy đi, trãi qua 1 lần sự tình để lại cho nàng bóng râm nội tâm quá lớn.
Lúc này Đầu sói đã cùng nội vụ Giáp kịch liệt đấu đến 1 chỗ, chỉ thấy Đầu sói nhào tới muốn cắn nội vụ Giáp, kết quả bị hắn 1 chưởng đánh ra. Lực đạo của hắn rất lớn, Đầu sói bị ném mạnh ngã ra xa. Hắn nhanh chóng đứng lên, lắc lắc choáng váng đầu, lại đánh tiếp.
Sói là động vật quần cư, bọn hắn công kích con mồi thời điểm luôn là hợp tác am hiểu vây bắt, chứ ko phải đơn đả độc đấu. Tô Tử Duyệt có chút lo lắng nhìn Đầu sói, bởi vì chính mình lại thêm 1 người vô tội bị liên lụy tiến vào. Nàng cũng muốn tiến lên giúp Đầu sói, nhưng nhìn khắp mọi nơi tìm 1 cái vũ khí vừa tay cũng ko thấy. Trở về sau này, nhất định phải luôn mang theo bả đao mới được.
/151
|