Hàn Lâm còn sống!
Hoàng Thiên bị câu nói đó làm cho ngẩn người, trong lòng như dậy lên sóng lớn. Một cỗ kích động vui mừng khôn xiết xuất hiện trong tâm trí, lan tràn trên cơ thể khiến hắn run lên từng hồi:
- Cha nói thật sao? Hàn Lâm vẫn còn sống?
Hắn có chút cuống cuồng, suýt chút nữa lao tới nắm lấy tay cha mình, cũng may đã nhanh chóng nhận ra bản thân mình thất thố, vội vàng dừng lại, sau đó hỏi lại cha mình một lần nữa.
Hoàng Thiên Hùng nhìn con trai mình kích động như thế, mỉm cười gật đầu nói:
- Có phải cách đây không lâu con đã dùng Cố Tinh Cực Đạo Thạch để cường hóa linh căn cho Hàn Lâm đúng không?
Không hiểu tại sao cha lại nhắc đến chuyện này, nhưng Hoàng Thiên vẫn thật thà gật đầu, trong lòng cũng nổi lên suy đoán, chẳng lẽ có liên quan đến món đồ này sao?
- Cố Tinh Cực Đạo Thạch là một trong những tốp thiên hạ kỳ trân, vốn là một món đồ vật Tiên Thiên có trước cả trời đất, huyền bí vô cùng. Nó không chỉ có công dụng là cường hóa linh căn, mà còn có vô số công dụng thần kỳ khác, trong đó có công dụng dưỡng hồn.
Hoàng Thiên nghe vậy liền hiểu ra, vui mừng nói:
- Ý cha là linh hồn của Hàn Lâm hiện tại đang ở bên trong Cố Tinh Cực Đạo Thạch?
Niềm vui bất ngờ này ập đến quá nhanh, khiến Hoàng Thiên quên luôn bản thân mình đang ở bên trong không gian kỳ lạ, lại đi lục tìm Cố Tinh Cực Đạo Thạch để xem xét. Một hồi sau hắn mới phát hiện ra có vấn đề, không khỏi lúng túng xoa đầu, đãng trí quá rồi.
Thấy hắn háo hức như thế, Hoàng Thiên Hùng cũng không dong dài thêm nữa, mà trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn:
- Đúng thế, nó tương tự như công dụng của Dưỡng Hồn Thạch, chỉ khác ở chỗ nó có khả năng tự chủ lưu giữ lại linh hồn người đã từng được nó cường quá linh căn. Linh hồn của Hàn Lâm sau khi chết liền được nó hấp thu vào, bây giờ đang cư trú ở trong đó, thậm chí có thể đang nhận được chỗ tốt cực lớn đấy. Sau này con chỉ cần tìm được thiên hạ kỳ trân có thể thể tái tạo được thân thể tu sỹ, liền có thể phục sinh được cậu ta.
Hóa ra là vậy, Hoàng Thiên trong lòng bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm như trút được toàn bộ gánh nặng trong lòng. Huynh đệ lâm vào tình trạng này đều là do hắn mà ra, hắn phải phục sinh Hàn Lâm bằng mọi giá, nếu không hắn sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân mình.
- Thiên nhi của cha đã trưởng thành rồi.
Thái độ của con trai khiến cho Hoàng Thiên Hùng rất hài lòng, có chút tự hào nhìn chằm chằm vào hắn. Đứa nhóc nhỏ bé ngày nào đã không còn nhõng nhẽo nghịch ngợm như ngày xưa nữa, mà đã biết suy nghĩ, biết lo lắng cho người khác.
- Được rồi! Thời gian cũng không còn nhiều nữa, đến lúc con phải tỉnh dậy rồi.
Thoáng nhìn không gian xung quanh đang dao động biến đổi, Hoàng Thiên Hùng có chút thở dài tiếc nuối và không cam lòng.
Ngay khi mà hắn vừa nói xong, thì không gian nơi đây liền lập tức biến đổi. Hư không hỗn loạn ầm ầm, hỗn độn bản nguyên không ngừng biến hóa. Thân ảnh của hắn có chút vặn vẹo trở nên mơ hồ hư huyễn, mờ nhạt dần theo thời gian.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Hoàng Thiên sợ hãi đến toàn thân run rẩy, vội vàng kêu lớn:
- Cha…
Dường như đã sớm đoán trước được chuyện này xảy ra, Hoàng Thiên Hùng lại thản nhiên đến lạ thường, không có làm ra bất cứ hành động nào, chỉ mỉm cười nhìn Hoàng Thiên mà nói:
- Thiên nhi! Hãy sống thật tốt, đừng bao giờ để bản thân mình phải cô độc. Cha mẹ mặc dù đã không còn, nhưng con còn có đệ đệ, có bạn bè của mình. Có những người bên cạnh như thế chính là may mắn của con, phải biết trân trọng nó, đừng bao giờ phụ lòng của bọn họ, nghe chưa?
Từng câu nói nhẹ nhàng như thế, lại như sắc bén đến vô cùng, đâm vào lòng Hoàng Thiên đau nhói. Hắn cố cắn chặt môi của mình đến rớm máu, để không bật ra tiếng khóc. Nhưng mà nước mắt lại chẳng thể nào kìm được mà rơi xuống.
Cha mẹ đã chết thật sao?
Quỳ phục xuống trước mặt thân ảnh của cha mình, đầu óc hắn ông ông trống rỗng chẳng còn suy nghĩ gì được nữa. Thế giới trước mắt hắn như ầm ầm sụp đổ, tất cả mọi thứ lúc này trong mắt hắn đều trở nên nhạt nhòa và vô nghĩa. Rốt cục điều gì đến cũng phải đến mà, cái hi vọng mong manh cuối cùng của hắn đã bị đạp nát rồi, không còn nữa rồi.
- Cha…
Ngước mặt lên nhìn về phía thân ảnh đang dần nhạt nhòa kia, hắn gào lên trong tuyệt vọng. Vì sao chứ, vì sao hết lần này đến lần khác gieo vào trong lòng hắn niềm hi vọng, rồi lại nhẫn tâm dập tắt nó như thế. Thiên Đạo khốn kiếp, số mệnh khốn kiếp, tại sao cứ phải đùa bỡn với hắn như thế.
Dần dần tâm trí của hắn lâm vào trong điên dại, không thể nào kiểm soát được nữa. Ngay sau thời khắc thân ảnh của cha hắn tiêu tan, Hoàng Thiên cơ thể chao đảo ngã nhào trên không gian. Hắn cũng chẳng buồn đứng dậy, mà cứ thế nằm ngửa ra giữa chốn hư vô này. Đôi mắt trừng trừng mở lớn nhìn vào thinh không, không chớp lấy một lần.
Hắn nhếch môi lên mỉm cười, sau đó là bật thành tiếng, cuối cùng là ha hả không ngừng. Một hồi sau nước mắt lại chảy dài trên khuôn mặt hắn, miệng hắn cười mà mếu máo tựa như khóc. Cuộc đời này quá ác độc với hắn.
Hắn là ai? Hắn không biết!
Tại sao hắn sống? Hắn không biết!
Hắn sống để làm gì? Hắn cũng không biết nốt.
Cứ tưởng gặp được cha mình, hắn sẽ giải đáp được tất cả mọi thứ, hắn sẽ có thêm hi vọng. Nhưng mà rốt cục hắn chỉ thêm mù mờ mà thôi, chẳng biết thêm được gì cả.
Hôm nay, ngay tại giây phút này, cuộc đời hắn lần đầu tiên trở nên vô nghĩa như thế, sự tồn tại của hắn đã không còn quan trọng nữa. Bản thân hắn, ý nghĩa của hắn, mục đích sống của hắn trong giây lát đều như tan biến không còn nữa, không có mục tiêu, không có lý tưởng, không có hy vọng. Hắn lấy cái gì để sống tiếp đây? Hắn lấy cái gì để bám víu vào cuộc đời tàn khốc này nữa đây?
Có phải hắn còn đệ đệ, có phải hắn còn bạn bè… Có lẽ đó là tất cả những gì mà hắn còn sót lại ở trên cõi đời này. Và hắn cần phải có thời gian để suy nghĩ về mọi chuyện, hắn cần thời gian để ổn định lại tâm tình.
Không gian xung quanh vẫn ầm ầm rung chuyển, chẳng vì hắn mà bị ảnh hưởng chút nào. Thân thể của hắn mờ dần, nhạt dần rồi biến mất, tiêu tán khỏi phiến không gian này.
Ngay khoảnh khắc sau đó, phiến không gian này dần dần ổn định lại. Hai cái thân ảnh bất ngờ xuất hiện trong hư vô, phiêu phù tại nơi đó.
- Thiên Hùng! Chúng ta làm vậy liệu có quá đáng với Thiên nhi không?
Người nói là một thiếu phụ trẻ tuổi, có lẽ không quá hai lăm. Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, kết hợp với khí chất cao quý trên cơ thể khiến nàng trở nên vô cùng cuốn hút. Nếu Hoàng Thiên có mặt ở đây, hắn liền có thể nhận ra được nàng, chính là mẹ của hắn – Mộ Dung Hồng Điệp.
Mà người đàn ông bên cạnh nàng còn có thể là ai khác ngoài Hoàng Thiên Hùng chứ? Hắn nào còn trong tình trạng không cam lòng và bất lực như khi nãy, mà bình tĩnh đứng tại nơi đó, đôi mắt có phần kiên quyết vô cùng, chậm dãi nói:
- Ta biết! Nhưng chỉ có như thế mới đảm bảo sự an toàn cho nó. Chỉ có như thế mới có thể để nó toàn tâm toàn ý sống trong cuộc đời của mình. Chỉ có như thế nó mới có thể trưởng thành được.
Siết chặt nắm đấm của mình, hắn cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, thoáng ngưng một lát, hắn lại mỉm cười:
- Chỉ một cái Thiên Mệnh cảnh giới mà cũng muốn ngăn cản con trai của ta ư? Mơ mộng hão huyền. Ngươi cũng chỉ là một tảng đá mài dao, lót đường cho con trai của ta bước lên đỉnh cao của cường giả mà thôi. Không biết kế hoạch của các ngươi là gì, nhưng lựa chọn con trai ta vào trong bàn cờ sẽ là sai lầm lớn nhất của các ngươi, rồi các ngươi sẽ phải hối hận vì hành động ngu ngốc này.
Lời nói của hắn tựa như đang tự nói với bản thân, lại tựa như đang nói với một ai đó khác, toát ra phong thái tự tin vô cùng. Biết được tâm trạng của phu quân mình lúc này, Mộ Dung Hồng Điệp nhẹ nhàng đưa bàn tay ngọc tới nắm lấy tay của hắn, nét mặt lộ ra vẻ ôn nhu.
Đoạn ánh mắt của nàng dừng tại hư không, vị trí mà Hoàng Thiên đứng khi nãy, tràn đầy mong mỏi cùng nhớ thương:
- Chàng thấy cô gái bên cạnh Thiên nhi thế nào?
Siết chặt lấy bàn tay của thê tử, Hoàng Thiên Hùng vươn cánh tay còn lại tới kéo nàng vào lòng, mỉm cười nói:
- Nàng nói tới Thiên Phương tiểu oa nhi sao? Ta thấy nó rất tốt, lại thật lòng với Thiên nhi, là một nàng dâu thích hợp a!
Có chút bất ngờ về câu trả lời của phu quân, Mộ Dung Hồng Điệp không khỏi a lên một tiếng, nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên:
- Chàng lại đồng ý chuyện giữa Thiên nhi và cô gái đó sao? Nếu ta không nhầm thì nàng ta là người của Tiên tộc a, năm đó…
Không để cho thê tử nói hết, Hoàng Thiên Hùng đã lấy tay che miệng của nàng, cười lớn nói:
- Ha Ha! Tiên tộc thì đã sao chứ? Chỉ cần hai đứa chúng nó thực sự yêu nhau, thì dù cho nàng ta có là người của tộc nào ta cũng đồng ý thôi. Mối thù của đời trước không thể đổ lên đầu đời sau được, phải không? Hơn nữa, nàng năm đó không phải là người của Thần tộc đó sao, vẫn dám chạy qua Ma tộc để lấy ta đó thôi.
Bị phu quân đem ra so sánh như thế, Mộ Dung Hồng Điệp dù cho xưa nay giỏi ứng nhân xử thế cũng phải đỏ mặt xấu hổ. Nhưng mà trong lòng lại vô cùng ngọt ngào và ấm áp.
Ôm thê tử trong lòng, Hoàng Thiên Hùng khóe mắt đã có chút phiếm hồng, thì thào tự nói:
- Cha đã từng mong ước một cuộc sống bình thường, từng mong ước cho các con được hạnh phúc. Nhưng cuối cùng cha vẫn không thể nào làm được… Thiên Nhi, con phải thật mạnh mẽ lên, cố gắng sống thật tốt và hãy nhớ rằng, cha và mẹ luôn chờ các con trở về.
Hoàng Thiên bị câu nói đó làm cho ngẩn người, trong lòng như dậy lên sóng lớn. Một cỗ kích động vui mừng khôn xiết xuất hiện trong tâm trí, lan tràn trên cơ thể khiến hắn run lên từng hồi:
- Cha nói thật sao? Hàn Lâm vẫn còn sống?
Hắn có chút cuống cuồng, suýt chút nữa lao tới nắm lấy tay cha mình, cũng may đã nhanh chóng nhận ra bản thân mình thất thố, vội vàng dừng lại, sau đó hỏi lại cha mình một lần nữa.
Hoàng Thiên Hùng nhìn con trai mình kích động như thế, mỉm cười gật đầu nói:
- Có phải cách đây không lâu con đã dùng Cố Tinh Cực Đạo Thạch để cường hóa linh căn cho Hàn Lâm đúng không?
Không hiểu tại sao cha lại nhắc đến chuyện này, nhưng Hoàng Thiên vẫn thật thà gật đầu, trong lòng cũng nổi lên suy đoán, chẳng lẽ có liên quan đến món đồ này sao?
- Cố Tinh Cực Đạo Thạch là một trong những tốp thiên hạ kỳ trân, vốn là một món đồ vật Tiên Thiên có trước cả trời đất, huyền bí vô cùng. Nó không chỉ có công dụng là cường hóa linh căn, mà còn có vô số công dụng thần kỳ khác, trong đó có công dụng dưỡng hồn.
Hoàng Thiên nghe vậy liền hiểu ra, vui mừng nói:
- Ý cha là linh hồn của Hàn Lâm hiện tại đang ở bên trong Cố Tinh Cực Đạo Thạch?
Niềm vui bất ngờ này ập đến quá nhanh, khiến Hoàng Thiên quên luôn bản thân mình đang ở bên trong không gian kỳ lạ, lại đi lục tìm Cố Tinh Cực Đạo Thạch để xem xét. Một hồi sau hắn mới phát hiện ra có vấn đề, không khỏi lúng túng xoa đầu, đãng trí quá rồi.
Thấy hắn háo hức như thế, Hoàng Thiên Hùng cũng không dong dài thêm nữa, mà trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn:
- Đúng thế, nó tương tự như công dụng của Dưỡng Hồn Thạch, chỉ khác ở chỗ nó có khả năng tự chủ lưu giữ lại linh hồn người đã từng được nó cường quá linh căn. Linh hồn của Hàn Lâm sau khi chết liền được nó hấp thu vào, bây giờ đang cư trú ở trong đó, thậm chí có thể đang nhận được chỗ tốt cực lớn đấy. Sau này con chỉ cần tìm được thiên hạ kỳ trân có thể thể tái tạo được thân thể tu sỹ, liền có thể phục sinh được cậu ta.
Hóa ra là vậy, Hoàng Thiên trong lòng bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm như trút được toàn bộ gánh nặng trong lòng. Huynh đệ lâm vào tình trạng này đều là do hắn mà ra, hắn phải phục sinh Hàn Lâm bằng mọi giá, nếu không hắn sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân mình.
- Thiên nhi của cha đã trưởng thành rồi.
Thái độ của con trai khiến cho Hoàng Thiên Hùng rất hài lòng, có chút tự hào nhìn chằm chằm vào hắn. Đứa nhóc nhỏ bé ngày nào đã không còn nhõng nhẽo nghịch ngợm như ngày xưa nữa, mà đã biết suy nghĩ, biết lo lắng cho người khác.
- Được rồi! Thời gian cũng không còn nhiều nữa, đến lúc con phải tỉnh dậy rồi.
Thoáng nhìn không gian xung quanh đang dao động biến đổi, Hoàng Thiên Hùng có chút thở dài tiếc nuối và không cam lòng.
Ngay khi mà hắn vừa nói xong, thì không gian nơi đây liền lập tức biến đổi. Hư không hỗn loạn ầm ầm, hỗn độn bản nguyên không ngừng biến hóa. Thân ảnh của hắn có chút vặn vẹo trở nên mơ hồ hư huyễn, mờ nhạt dần theo thời gian.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Hoàng Thiên sợ hãi đến toàn thân run rẩy, vội vàng kêu lớn:
- Cha…
Dường như đã sớm đoán trước được chuyện này xảy ra, Hoàng Thiên Hùng lại thản nhiên đến lạ thường, không có làm ra bất cứ hành động nào, chỉ mỉm cười nhìn Hoàng Thiên mà nói:
- Thiên nhi! Hãy sống thật tốt, đừng bao giờ để bản thân mình phải cô độc. Cha mẹ mặc dù đã không còn, nhưng con còn có đệ đệ, có bạn bè của mình. Có những người bên cạnh như thế chính là may mắn của con, phải biết trân trọng nó, đừng bao giờ phụ lòng của bọn họ, nghe chưa?
Từng câu nói nhẹ nhàng như thế, lại như sắc bén đến vô cùng, đâm vào lòng Hoàng Thiên đau nhói. Hắn cố cắn chặt môi của mình đến rớm máu, để không bật ra tiếng khóc. Nhưng mà nước mắt lại chẳng thể nào kìm được mà rơi xuống.
Cha mẹ đã chết thật sao?
Quỳ phục xuống trước mặt thân ảnh của cha mình, đầu óc hắn ông ông trống rỗng chẳng còn suy nghĩ gì được nữa. Thế giới trước mắt hắn như ầm ầm sụp đổ, tất cả mọi thứ lúc này trong mắt hắn đều trở nên nhạt nhòa và vô nghĩa. Rốt cục điều gì đến cũng phải đến mà, cái hi vọng mong manh cuối cùng của hắn đã bị đạp nát rồi, không còn nữa rồi.
- Cha…
Ngước mặt lên nhìn về phía thân ảnh đang dần nhạt nhòa kia, hắn gào lên trong tuyệt vọng. Vì sao chứ, vì sao hết lần này đến lần khác gieo vào trong lòng hắn niềm hi vọng, rồi lại nhẫn tâm dập tắt nó như thế. Thiên Đạo khốn kiếp, số mệnh khốn kiếp, tại sao cứ phải đùa bỡn với hắn như thế.
Dần dần tâm trí của hắn lâm vào trong điên dại, không thể nào kiểm soát được nữa. Ngay sau thời khắc thân ảnh của cha hắn tiêu tan, Hoàng Thiên cơ thể chao đảo ngã nhào trên không gian. Hắn cũng chẳng buồn đứng dậy, mà cứ thế nằm ngửa ra giữa chốn hư vô này. Đôi mắt trừng trừng mở lớn nhìn vào thinh không, không chớp lấy một lần.
Hắn nhếch môi lên mỉm cười, sau đó là bật thành tiếng, cuối cùng là ha hả không ngừng. Một hồi sau nước mắt lại chảy dài trên khuôn mặt hắn, miệng hắn cười mà mếu máo tựa như khóc. Cuộc đời này quá ác độc với hắn.
Hắn là ai? Hắn không biết!
Tại sao hắn sống? Hắn không biết!
Hắn sống để làm gì? Hắn cũng không biết nốt.
Cứ tưởng gặp được cha mình, hắn sẽ giải đáp được tất cả mọi thứ, hắn sẽ có thêm hi vọng. Nhưng mà rốt cục hắn chỉ thêm mù mờ mà thôi, chẳng biết thêm được gì cả.
Hôm nay, ngay tại giây phút này, cuộc đời hắn lần đầu tiên trở nên vô nghĩa như thế, sự tồn tại của hắn đã không còn quan trọng nữa. Bản thân hắn, ý nghĩa của hắn, mục đích sống của hắn trong giây lát đều như tan biến không còn nữa, không có mục tiêu, không có lý tưởng, không có hy vọng. Hắn lấy cái gì để sống tiếp đây? Hắn lấy cái gì để bám víu vào cuộc đời tàn khốc này nữa đây?
Có phải hắn còn đệ đệ, có phải hắn còn bạn bè… Có lẽ đó là tất cả những gì mà hắn còn sót lại ở trên cõi đời này. Và hắn cần phải có thời gian để suy nghĩ về mọi chuyện, hắn cần thời gian để ổn định lại tâm tình.
Không gian xung quanh vẫn ầm ầm rung chuyển, chẳng vì hắn mà bị ảnh hưởng chút nào. Thân thể của hắn mờ dần, nhạt dần rồi biến mất, tiêu tán khỏi phiến không gian này.
Ngay khoảnh khắc sau đó, phiến không gian này dần dần ổn định lại. Hai cái thân ảnh bất ngờ xuất hiện trong hư vô, phiêu phù tại nơi đó.
- Thiên Hùng! Chúng ta làm vậy liệu có quá đáng với Thiên nhi không?
Người nói là một thiếu phụ trẻ tuổi, có lẽ không quá hai lăm. Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, kết hợp với khí chất cao quý trên cơ thể khiến nàng trở nên vô cùng cuốn hút. Nếu Hoàng Thiên có mặt ở đây, hắn liền có thể nhận ra được nàng, chính là mẹ của hắn – Mộ Dung Hồng Điệp.
Mà người đàn ông bên cạnh nàng còn có thể là ai khác ngoài Hoàng Thiên Hùng chứ? Hắn nào còn trong tình trạng không cam lòng và bất lực như khi nãy, mà bình tĩnh đứng tại nơi đó, đôi mắt có phần kiên quyết vô cùng, chậm dãi nói:
- Ta biết! Nhưng chỉ có như thế mới đảm bảo sự an toàn cho nó. Chỉ có như thế mới có thể để nó toàn tâm toàn ý sống trong cuộc đời của mình. Chỉ có như thế nó mới có thể trưởng thành được.
Siết chặt nắm đấm của mình, hắn cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, thoáng ngưng một lát, hắn lại mỉm cười:
- Chỉ một cái Thiên Mệnh cảnh giới mà cũng muốn ngăn cản con trai của ta ư? Mơ mộng hão huyền. Ngươi cũng chỉ là một tảng đá mài dao, lót đường cho con trai của ta bước lên đỉnh cao của cường giả mà thôi. Không biết kế hoạch của các ngươi là gì, nhưng lựa chọn con trai ta vào trong bàn cờ sẽ là sai lầm lớn nhất của các ngươi, rồi các ngươi sẽ phải hối hận vì hành động ngu ngốc này.
Lời nói của hắn tựa như đang tự nói với bản thân, lại tựa như đang nói với một ai đó khác, toát ra phong thái tự tin vô cùng. Biết được tâm trạng của phu quân mình lúc này, Mộ Dung Hồng Điệp nhẹ nhàng đưa bàn tay ngọc tới nắm lấy tay của hắn, nét mặt lộ ra vẻ ôn nhu.
Đoạn ánh mắt của nàng dừng tại hư không, vị trí mà Hoàng Thiên đứng khi nãy, tràn đầy mong mỏi cùng nhớ thương:
- Chàng thấy cô gái bên cạnh Thiên nhi thế nào?
Siết chặt lấy bàn tay của thê tử, Hoàng Thiên Hùng vươn cánh tay còn lại tới kéo nàng vào lòng, mỉm cười nói:
- Nàng nói tới Thiên Phương tiểu oa nhi sao? Ta thấy nó rất tốt, lại thật lòng với Thiên nhi, là một nàng dâu thích hợp a!
Có chút bất ngờ về câu trả lời của phu quân, Mộ Dung Hồng Điệp không khỏi a lên một tiếng, nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên:
- Chàng lại đồng ý chuyện giữa Thiên nhi và cô gái đó sao? Nếu ta không nhầm thì nàng ta là người của Tiên tộc a, năm đó…
Không để cho thê tử nói hết, Hoàng Thiên Hùng đã lấy tay che miệng của nàng, cười lớn nói:
- Ha Ha! Tiên tộc thì đã sao chứ? Chỉ cần hai đứa chúng nó thực sự yêu nhau, thì dù cho nàng ta có là người của tộc nào ta cũng đồng ý thôi. Mối thù của đời trước không thể đổ lên đầu đời sau được, phải không? Hơn nữa, nàng năm đó không phải là người của Thần tộc đó sao, vẫn dám chạy qua Ma tộc để lấy ta đó thôi.
Bị phu quân đem ra so sánh như thế, Mộ Dung Hồng Điệp dù cho xưa nay giỏi ứng nhân xử thế cũng phải đỏ mặt xấu hổ. Nhưng mà trong lòng lại vô cùng ngọt ngào và ấm áp.
Ôm thê tử trong lòng, Hoàng Thiên Hùng khóe mắt đã có chút phiếm hồng, thì thào tự nói:
- Cha đã từng mong ước một cuộc sống bình thường, từng mong ước cho các con được hạnh phúc. Nhưng cuối cùng cha vẫn không thể nào làm được… Thiên Nhi, con phải thật mạnh mẽ lên, cố gắng sống thật tốt và hãy nhớ rằng, cha và mẹ luôn chờ các con trở về.
/463
|