Phía dưới chân núi Thông Thiên Phong.
Bóng dáng của Vân Vũ vụt nhanh trên con đường đá, nhanh đến khó mà tưởng tượng nổi. Khuôn mặt trẻ tuổi thường ngày vốn tràn đầy sắc sảo và âm hiểm, giờ đây đã bị thay thế bởi sự kích động khó nói nên lời. Thậm chí nơi khóe mắt của hắn, đã rưng rưng nước mắt.
- Vũ nhi!
Một tiếng hô trầm nặng truyền đến, tựa như phát ra từ nơi sâu xa nhất tự đáy lòng, âm thanh này đã rất lâu rồi, hắn mới lại được nghe thấy.
Cách hắn không xa, một cái dáng người cao gầy mảnh khảnh xuất hiện trong tầm mắt. Một cái dáng người quen thuộc quá đỗi, đã in hằn trong ký ức của hắn, sâu tận trong tâm can.
Nhiều năm khát vọng, nhiều năm phấn đấu nỗ lực không ngừng, chỉ mong ước một ngày này, được gặp lại người thân. Hắn quên không được, năm đó được mẫu thân thương yêu cưng chiều, được mẫu thân chăm sóc cùng bảo vệ. Quên không được buổi tối hôm ấy, hắn vô tình nhìn thấy mẫu thân bị người ta phong trấn, không ngừng hủy hoại đi từng tia sinh cơ, chỉ để cho hắn có cơ hội được tiếp tục sống sót.
- Mẫu thân.
Âm thanh của hắn run run, bật ra trong vô thức, nhưng rồi cứ thế há miệng cứng nhắc, lại khó mà nói thêm được một từ nào nữa.
Tốc độ của hắn đã sớm chậm lại, có vẻ như nặng nề quá đỗi, cứ thế ngây người do dự bước tới. Hắn sợ tất cả mọi thứ trước mắt này đều là giả, sợ đây chỉ là một giấc mộng không có thực, sợ khi hắn bước tới sẽ tỉnh giấc.
Đã từng là một tiểu hài nhi non nớt, hắn trải qua biết bao nhiêu thăng trầm cuộc đời. Có đắng cay, có đau khổ, có hận thù… Cũng từ những thăng trầm ấy, Vân Vũ hắn trưởng thành. Hắn trở thành một tuyệt thế thiên tài trong mắt thế nhân, trở thành một kẻ nắm trong tay biết bao thứ mà người khác mơ ước. Chỉ là, có một thứ mà người bình thường khác đều có, hắn lại không. Đó là tình thân.
- Vũ nhi!
Thiếu phụ rơi lệ, ánh mắt tràn đầy thương cảm, lần nữa gọi lên tên của hắn.
- Mẫu thân…
Không còn nghi ngờ gì nữa rồi, chính là mẫu thân, hắn thân thể lảo đảo, nhanh chóng lao tới. Khuôn mặt anh tuấn của hắn, lúc này đã tràn đầy nước mắt. Một cái thanh niên đã gần hai mươi tuổi, lúc này không kìm nén được mà bật khóc sụt sùi như một đứa trẻ. Có lẽ, đã hơn mười năm rồi, hắn mới lại lần nữa rơi nước mắt. Đã hơn mười năm trôi qua, hắn lại tìm lại được hơi ấm của gia đình.
Mà ngay lúc này, trên lưng chừng núi Thông Thiên Phong. Hoàng Thiên ánh mắt như nhìn xuyên qua không gian, lặng im quan sát mọi thứ.
Có chút mê mang khó hiểu, trong lòng hắn bất giác dâng lên một cỗ đắng cay và buồn bã, nắm tay bất giác siết chặt lại răng rắc. Nếu như Vân Vũ dưới kia đang chìm trong ấm áp dịu dàng, thì bản thân hắn lại cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn đến tột cùng. Đừng thấy hắn thường ngày vui vẻ cười nói, mà nghĩ hắn mạnh mẽ kiên cường, không khi nào yếu đuối. Hắn thực ra cũng giống như bao con người khác, đều có những giây phút yếu mềm, những giâu phút thèm muốn được ở bên người thân, ở bên gia đình. Nhưng có lẽ ngày đó sẽ chẳng bao giờ đến với hắn.
- Ít nhất! Các ngươi còn có gia đình để tìm về. Còn ta… gia đình ở nơi đâu?
Tự mình thì thào trong cổ họng, hắn nhẹ thở ra từng hơi dài mệt mỏi. Dáng người hắn cô độc đứng đó, chìm vào trong đêm tối mơ hồ, đơn bạc và lạnh lẽo. Hắn là Hoàng Thiên, Hoàng Thiên là hắn… hắn đã từng có gia đình.
…
Thời gian thấm thoát trôi qua, thoáng chốc đã sang ngày mới.
Nơi đây là một khu rừng lớn cách Thiên Nguyên Học Viện mấy trăm dặm về phía Tây. Một thác nước khổng lồ cao tới gần trăm mét, nước xả ầm ầm như tiếng sấm. Hai cái bóng người lặng yên ngồi trên chỏm đá tại đỉnh thác, không nói một lời nào.
Hoàng Thiên sắc mặt ngưng trọng, hai tay không ngừng hư án, đánh ra từng pháp quyết kỳ dị. Phía trước mặt hắn, Cố Tinh Cực Đạo Thạch lơ lửng trôi nổi, không ngừng tỏa ra từng tia quang mang nhàn nhạt. Khối đá lúc này hình như có ma lực khác thường, không ngừng hấp thu đi mất Hỗn Nguyên Ma Thần khí trên cơ thể của hắn. Nhưng cường độ cũng không quá lớn, đảm bảo cho hắn có thể duy trì trong một thời gian dài.
Hôm nay hắn quyết định hồi sinh Hàn Lâm.
Phía đối diện hắn, Cố Sở cánh tay không ngừng huy động, đánh ra quang mang nhàn nhạt, đem thiên địa linh khí không ngừng hội tụ bao bọc lấy nơi đây.
Bùng một tiếng, hào quang hóa thành một ngọn thần diễm, bốc cháy hừng hực trong không gian. Được Cố Sở dẫn dắt, dần dần ngưng đọng thành một cái hỏa diễm lò luyện đan khổng lồ. Dưới sự thiêu đốt hừng hực của thiên địa linh khí tinh thuần, tỏa ra nhiệt lượng khủng bố khiếp người.
Tất cả các nguyên liệu được Hoàng Thiên sưu tập bao lâu nay đều được bày ra trước mắt, từng thứ từng thứ được cẩn thận đưa vào lò, tan chảy thành dịch thể.
Cố Sở cùng hắn từng bỏ ra rất nhiều thời gian nghiên cứu, mày mò ra phương pháp phục sinh Hàn Lâm. Hôm nay tiến hành chính là phương pháp có tỉ lệ thành công và độ an toàn cao nhất. Có thể nói là nắm chắc đến tám phần.
Phương pháp này chính là từ thiên tài địa bảo đặc thù, dưới sự hỗ trợ của âm dương thiên địa dị hỏa luyện chế thành cột cỗ thân thể hoàn mỹ. Sau đó từ Cố Tinh Cực Đạo Thạch kêu gọi ra linh hồn của Hàn Lâm, đem dung nhập vào Dưỡng Hồn Thạch, cũng chính là trái tim của thân thể mới. Thời gian sau đó, Hàn Lâm phải tự mình thích ứng với thân thể, tiến hành hòa nhập và chiếm quyền kiểm soát cơ thể. Một khi đến giai đoạn này, thì coi như Hàn Lâm đã khởi tử hồi sinh.
Hoàng Thiên tập trung tinh thần, không ngừng thả ra Hỗn Nguyên Ma Thần khí. Bên trong cơ thể Ma Thần Thái Cực đồ không ngừng xoay chuyển, tỏa ra từng đợt năng lượng, ngưng tụ thành một đám tinh vân đẹp mắt. Hắn chính là nhân tố trọng yếu nhất của hành động lần này, là người điều khiển âm dương thiên địa dị hỏa.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, bên trong lò luyện thân thể đã thành hình, toát ra từng tia thanh mang nhàn nhạt. Cố Sở quan sát trạng thái thân thể, sau một lúc lâu mới âm thầm gật đầu, bàn tay phải vung lên, một cỗ kình phong vô hình nâng Dưỡng Hồn Thạch bay vào trong lò luyện, dung nhập vào vị trí trái tim.
Sóng chấn động nổ vang, Dưỡng Hồn Thạch vừa nhập thể liền khiến cho thân thể kia run rẩy dữ dội, không ngừng toát ra từng tia hấp lực khủng bố. Xung quanh bốn phương tám hướng thiên địa, vô số cỗ tàn hồn còn sót lại nhân gian như bị kích thích, hướng về phía bên này cuồng tới. Bọn chúng muốn chiếm đoạt thân thể.
Cố Sở hừ lạnh một tiếng, dưới bàn tay tỏa lực lượng khủng khiếp, đem những tàn hồn trong phạm vi trăm mét chấn tan, tạo thành một tràng vực rộng lớn ngăn cách bọn chúng ở bên ngoài.
- Chúng ta có ba phút thời gian, mau chóng hành động thôi.
Cố Sở thu tay, tán đi lò luyện đan, đưa cỗ thân thể bay tới trước mặt Hoàng Thiên.
Nghe Cố Sở nói vậy, Hoàng Thiên không chậm trễ một giây nào, từ bên trong trữ vật xuất ra bình ngọc đựng Lôi Kiếp Niết Bàn dịch, bức ra một giọt xanh lục dịch thể, dụng thủ pháp đánh tới. Một giọt dịch thể này, lại bao hàm năng lượng cuồng bạo khiếp người, toát ra từng tia lôi điện kinh thế. Không chỉ như vậy, mà khí tức sinh mệnh của nó càng thêm cường đại, tựa như hội tụ toàn bộ trời đất vạn vật sinh mệnh, bừng bừng sinh khí.
Dịch thể rời tay, vụt qua không gian tiến tới mi tâm của thân thể, dung nhập vào bên trong. Vừa mới tiến nhập, cỗ thân thể liền phát lên từng tiếng nổ đùng đùng vang dội. Một cỗ sức sống khủng khiếp chớp mắt lan tràn khắp thân thể, từ làn da, mái tóc đều tràn ngập sinh cơ.
Hơn ba mươi giây sau, đôi mắt đang nhắm nghiền của thân thể đột nhiên mở bừng, bắn ra tinh quang sắc lẹm.
Trong khoảnh khắc ngay sau đó, Hoàng Thiên hai tay điên cuồng đánh ra thủ pháp. Trên cơ thể Hỗn Nguyên Ma Thần khí bộc phát không ngừng, hạo hạo đãng đãng như sóng lớn vỗ bờ, dũng mãnh xâm nhập vào trong Cố Tinh Cực Đạo Thạch.
Dưới sự điên cuồng thúc dục đó của hắn, Cố Tinh Cực Đạo Thạch bạo phát ra một cỗ hấp lực vô cùng vô tận, liên miên không dứt hấp thụ Hỗn Nguyên Ma Thần khí. Cứ thế liên tục không ngừng nghỉ, lấy năng lực cường đại của Hoàng Thiên cũng cảm thấy khó mà kéo dài. Chỉ còn cách mạnh mẽ cưỡng ép thúc dục Ma Thần Thái Cực đồ bên trong cơ thể vận chuyển, khiến nó sản sinh ra Hỗn Nguyên Ma Thần khí để bù đắp.
Mãi cho tới hơn một phút nữa trôi qua, Cố Tinh Cực Đạo Thạch mới bắt đầu phát sinh biến hóa. Một cỗ linh hồn lực quen thuộc dần dần ẩn hiện ra bên ngoài, là linh hồn của Hàn Lâm.
Hoàng Thiên mừng như điên, càng thêm điên cuồng thúc dục Hỗn Nguyên Ma Thần khí trong cơ thể. Chỉ cần cố gắng thêm một chút, kích thích khối đá này thả ra linh hồn của Hàn Lâm, là có thể thành công rồi.
Chỉ là mọi chuyện không dễ dàng như hắn nghĩ, thời gian cứ thế trôi đi, mặc cho hắn có cố gắng đến mức nào, Cố Tinh Cực Đạo Thạch vẫn không có thêm một chút biến hóa nào khác. Linh hồn của Hàn Lâm cứ thế ẩn hiện, nhìn có vẻ muốn ly khai, nhưng thủy chung vẫn không thể.
Đã sắp hết thời hạn ba phút thời gian, Hoàng Thiên càng thêm lo lắng. Một khi thời hạn này trôi qua, mọi thứ cố gắng của hắn đều đổ xuống sông xuống biển.
- Mẹ kiếp, phá cho ta.
Hắn gào trong điên cuồng, bên trong cơ thể Ma Thần Thái Cực đồ bị đảo ngược, dần dần xảy ra biến hóa kinh khủng, ngưng hợp thành một dạng vòng tròn thần bí. Trung tâm vòng tròn đột nhiên xuất hiện một khỏa ngọc châu vô sắc, toát ra nhị khí phô thiên cái địa.
Mà ở thế giới bên ngoài, lấy vị trí của Hoàng Thiên làm trung tâm bạo phát ra nổ lớn rung trời. Xung quanh phạm vi mười dặm bị dư chấn san bằng, tan nát thành bụi phấn.
Cố Sở thậm chí đến chạy cũng không kịp, lúc này cơ thể có vài phần chật vật, sắc mặt ngưng trọng nhìn về vị trí của Hoàng Thiên, ánh mắt không hề che giấu sự kinh sợ tột cùng.
Bóng dáng của Vân Vũ vụt nhanh trên con đường đá, nhanh đến khó mà tưởng tượng nổi. Khuôn mặt trẻ tuổi thường ngày vốn tràn đầy sắc sảo và âm hiểm, giờ đây đã bị thay thế bởi sự kích động khó nói nên lời. Thậm chí nơi khóe mắt của hắn, đã rưng rưng nước mắt.
- Vũ nhi!
Một tiếng hô trầm nặng truyền đến, tựa như phát ra từ nơi sâu xa nhất tự đáy lòng, âm thanh này đã rất lâu rồi, hắn mới lại được nghe thấy.
Cách hắn không xa, một cái dáng người cao gầy mảnh khảnh xuất hiện trong tầm mắt. Một cái dáng người quen thuộc quá đỗi, đã in hằn trong ký ức của hắn, sâu tận trong tâm can.
Nhiều năm khát vọng, nhiều năm phấn đấu nỗ lực không ngừng, chỉ mong ước một ngày này, được gặp lại người thân. Hắn quên không được, năm đó được mẫu thân thương yêu cưng chiều, được mẫu thân chăm sóc cùng bảo vệ. Quên không được buổi tối hôm ấy, hắn vô tình nhìn thấy mẫu thân bị người ta phong trấn, không ngừng hủy hoại đi từng tia sinh cơ, chỉ để cho hắn có cơ hội được tiếp tục sống sót.
- Mẫu thân.
Âm thanh của hắn run run, bật ra trong vô thức, nhưng rồi cứ thế há miệng cứng nhắc, lại khó mà nói thêm được một từ nào nữa.
Tốc độ của hắn đã sớm chậm lại, có vẻ như nặng nề quá đỗi, cứ thế ngây người do dự bước tới. Hắn sợ tất cả mọi thứ trước mắt này đều là giả, sợ đây chỉ là một giấc mộng không có thực, sợ khi hắn bước tới sẽ tỉnh giấc.
Đã từng là một tiểu hài nhi non nớt, hắn trải qua biết bao nhiêu thăng trầm cuộc đời. Có đắng cay, có đau khổ, có hận thù… Cũng từ những thăng trầm ấy, Vân Vũ hắn trưởng thành. Hắn trở thành một tuyệt thế thiên tài trong mắt thế nhân, trở thành một kẻ nắm trong tay biết bao thứ mà người khác mơ ước. Chỉ là, có một thứ mà người bình thường khác đều có, hắn lại không. Đó là tình thân.
- Vũ nhi!
Thiếu phụ rơi lệ, ánh mắt tràn đầy thương cảm, lần nữa gọi lên tên của hắn.
- Mẫu thân…
Không còn nghi ngờ gì nữa rồi, chính là mẫu thân, hắn thân thể lảo đảo, nhanh chóng lao tới. Khuôn mặt anh tuấn của hắn, lúc này đã tràn đầy nước mắt. Một cái thanh niên đã gần hai mươi tuổi, lúc này không kìm nén được mà bật khóc sụt sùi như một đứa trẻ. Có lẽ, đã hơn mười năm rồi, hắn mới lại lần nữa rơi nước mắt. Đã hơn mười năm trôi qua, hắn lại tìm lại được hơi ấm của gia đình.
Mà ngay lúc này, trên lưng chừng núi Thông Thiên Phong. Hoàng Thiên ánh mắt như nhìn xuyên qua không gian, lặng im quan sát mọi thứ.
Có chút mê mang khó hiểu, trong lòng hắn bất giác dâng lên một cỗ đắng cay và buồn bã, nắm tay bất giác siết chặt lại răng rắc. Nếu như Vân Vũ dưới kia đang chìm trong ấm áp dịu dàng, thì bản thân hắn lại cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn đến tột cùng. Đừng thấy hắn thường ngày vui vẻ cười nói, mà nghĩ hắn mạnh mẽ kiên cường, không khi nào yếu đuối. Hắn thực ra cũng giống như bao con người khác, đều có những giây phút yếu mềm, những giâu phút thèm muốn được ở bên người thân, ở bên gia đình. Nhưng có lẽ ngày đó sẽ chẳng bao giờ đến với hắn.
- Ít nhất! Các ngươi còn có gia đình để tìm về. Còn ta… gia đình ở nơi đâu?
Tự mình thì thào trong cổ họng, hắn nhẹ thở ra từng hơi dài mệt mỏi. Dáng người hắn cô độc đứng đó, chìm vào trong đêm tối mơ hồ, đơn bạc và lạnh lẽo. Hắn là Hoàng Thiên, Hoàng Thiên là hắn… hắn đã từng có gia đình.
…
Thời gian thấm thoát trôi qua, thoáng chốc đã sang ngày mới.
Nơi đây là một khu rừng lớn cách Thiên Nguyên Học Viện mấy trăm dặm về phía Tây. Một thác nước khổng lồ cao tới gần trăm mét, nước xả ầm ầm như tiếng sấm. Hai cái bóng người lặng yên ngồi trên chỏm đá tại đỉnh thác, không nói một lời nào.
Hoàng Thiên sắc mặt ngưng trọng, hai tay không ngừng hư án, đánh ra từng pháp quyết kỳ dị. Phía trước mặt hắn, Cố Tinh Cực Đạo Thạch lơ lửng trôi nổi, không ngừng tỏa ra từng tia quang mang nhàn nhạt. Khối đá lúc này hình như có ma lực khác thường, không ngừng hấp thu đi mất Hỗn Nguyên Ma Thần khí trên cơ thể của hắn. Nhưng cường độ cũng không quá lớn, đảm bảo cho hắn có thể duy trì trong một thời gian dài.
Hôm nay hắn quyết định hồi sinh Hàn Lâm.
Phía đối diện hắn, Cố Sở cánh tay không ngừng huy động, đánh ra quang mang nhàn nhạt, đem thiên địa linh khí không ngừng hội tụ bao bọc lấy nơi đây.
Bùng một tiếng, hào quang hóa thành một ngọn thần diễm, bốc cháy hừng hực trong không gian. Được Cố Sở dẫn dắt, dần dần ngưng đọng thành một cái hỏa diễm lò luyện đan khổng lồ. Dưới sự thiêu đốt hừng hực của thiên địa linh khí tinh thuần, tỏa ra nhiệt lượng khủng bố khiếp người.
Tất cả các nguyên liệu được Hoàng Thiên sưu tập bao lâu nay đều được bày ra trước mắt, từng thứ từng thứ được cẩn thận đưa vào lò, tan chảy thành dịch thể.
Cố Sở cùng hắn từng bỏ ra rất nhiều thời gian nghiên cứu, mày mò ra phương pháp phục sinh Hàn Lâm. Hôm nay tiến hành chính là phương pháp có tỉ lệ thành công và độ an toàn cao nhất. Có thể nói là nắm chắc đến tám phần.
Phương pháp này chính là từ thiên tài địa bảo đặc thù, dưới sự hỗ trợ của âm dương thiên địa dị hỏa luyện chế thành cột cỗ thân thể hoàn mỹ. Sau đó từ Cố Tinh Cực Đạo Thạch kêu gọi ra linh hồn của Hàn Lâm, đem dung nhập vào Dưỡng Hồn Thạch, cũng chính là trái tim của thân thể mới. Thời gian sau đó, Hàn Lâm phải tự mình thích ứng với thân thể, tiến hành hòa nhập và chiếm quyền kiểm soát cơ thể. Một khi đến giai đoạn này, thì coi như Hàn Lâm đã khởi tử hồi sinh.
Hoàng Thiên tập trung tinh thần, không ngừng thả ra Hỗn Nguyên Ma Thần khí. Bên trong cơ thể Ma Thần Thái Cực đồ không ngừng xoay chuyển, tỏa ra từng đợt năng lượng, ngưng tụ thành một đám tinh vân đẹp mắt. Hắn chính là nhân tố trọng yếu nhất của hành động lần này, là người điều khiển âm dương thiên địa dị hỏa.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, bên trong lò luyện thân thể đã thành hình, toát ra từng tia thanh mang nhàn nhạt. Cố Sở quan sát trạng thái thân thể, sau một lúc lâu mới âm thầm gật đầu, bàn tay phải vung lên, một cỗ kình phong vô hình nâng Dưỡng Hồn Thạch bay vào trong lò luyện, dung nhập vào vị trí trái tim.
Sóng chấn động nổ vang, Dưỡng Hồn Thạch vừa nhập thể liền khiến cho thân thể kia run rẩy dữ dội, không ngừng toát ra từng tia hấp lực khủng bố. Xung quanh bốn phương tám hướng thiên địa, vô số cỗ tàn hồn còn sót lại nhân gian như bị kích thích, hướng về phía bên này cuồng tới. Bọn chúng muốn chiếm đoạt thân thể.
Cố Sở hừ lạnh một tiếng, dưới bàn tay tỏa lực lượng khủng khiếp, đem những tàn hồn trong phạm vi trăm mét chấn tan, tạo thành một tràng vực rộng lớn ngăn cách bọn chúng ở bên ngoài.
- Chúng ta có ba phút thời gian, mau chóng hành động thôi.
Cố Sở thu tay, tán đi lò luyện đan, đưa cỗ thân thể bay tới trước mặt Hoàng Thiên.
Nghe Cố Sở nói vậy, Hoàng Thiên không chậm trễ một giây nào, từ bên trong trữ vật xuất ra bình ngọc đựng Lôi Kiếp Niết Bàn dịch, bức ra một giọt xanh lục dịch thể, dụng thủ pháp đánh tới. Một giọt dịch thể này, lại bao hàm năng lượng cuồng bạo khiếp người, toát ra từng tia lôi điện kinh thế. Không chỉ như vậy, mà khí tức sinh mệnh của nó càng thêm cường đại, tựa như hội tụ toàn bộ trời đất vạn vật sinh mệnh, bừng bừng sinh khí.
Dịch thể rời tay, vụt qua không gian tiến tới mi tâm của thân thể, dung nhập vào bên trong. Vừa mới tiến nhập, cỗ thân thể liền phát lên từng tiếng nổ đùng đùng vang dội. Một cỗ sức sống khủng khiếp chớp mắt lan tràn khắp thân thể, từ làn da, mái tóc đều tràn ngập sinh cơ.
Hơn ba mươi giây sau, đôi mắt đang nhắm nghiền của thân thể đột nhiên mở bừng, bắn ra tinh quang sắc lẹm.
Trong khoảnh khắc ngay sau đó, Hoàng Thiên hai tay điên cuồng đánh ra thủ pháp. Trên cơ thể Hỗn Nguyên Ma Thần khí bộc phát không ngừng, hạo hạo đãng đãng như sóng lớn vỗ bờ, dũng mãnh xâm nhập vào trong Cố Tinh Cực Đạo Thạch.
Dưới sự điên cuồng thúc dục đó của hắn, Cố Tinh Cực Đạo Thạch bạo phát ra một cỗ hấp lực vô cùng vô tận, liên miên không dứt hấp thụ Hỗn Nguyên Ma Thần khí. Cứ thế liên tục không ngừng nghỉ, lấy năng lực cường đại của Hoàng Thiên cũng cảm thấy khó mà kéo dài. Chỉ còn cách mạnh mẽ cưỡng ép thúc dục Ma Thần Thái Cực đồ bên trong cơ thể vận chuyển, khiến nó sản sinh ra Hỗn Nguyên Ma Thần khí để bù đắp.
Mãi cho tới hơn một phút nữa trôi qua, Cố Tinh Cực Đạo Thạch mới bắt đầu phát sinh biến hóa. Một cỗ linh hồn lực quen thuộc dần dần ẩn hiện ra bên ngoài, là linh hồn của Hàn Lâm.
Hoàng Thiên mừng như điên, càng thêm điên cuồng thúc dục Hỗn Nguyên Ma Thần khí trong cơ thể. Chỉ cần cố gắng thêm một chút, kích thích khối đá này thả ra linh hồn của Hàn Lâm, là có thể thành công rồi.
Chỉ là mọi chuyện không dễ dàng như hắn nghĩ, thời gian cứ thế trôi đi, mặc cho hắn có cố gắng đến mức nào, Cố Tinh Cực Đạo Thạch vẫn không có thêm một chút biến hóa nào khác. Linh hồn của Hàn Lâm cứ thế ẩn hiện, nhìn có vẻ muốn ly khai, nhưng thủy chung vẫn không thể.
Đã sắp hết thời hạn ba phút thời gian, Hoàng Thiên càng thêm lo lắng. Một khi thời hạn này trôi qua, mọi thứ cố gắng của hắn đều đổ xuống sông xuống biển.
- Mẹ kiếp, phá cho ta.
Hắn gào trong điên cuồng, bên trong cơ thể Ma Thần Thái Cực đồ bị đảo ngược, dần dần xảy ra biến hóa kinh khủng, ngưng hợp thành một dạng vòng tròn thần bí. Trung tâm vòng tròn đột nhiên xuất hiện một khỏa ngọc châu vô sắc, toát ra nhị khí phô thiên cái địa.
Mà ở thế giới bên ngoài, lấy vị trí của Hoàng Thiên làm trung tâm bạo phát ra nổ lớn rung trời. Xung quanh phạm vi mười dặm bị dư chấn san bằng, tan nát thành bụi phấn.
Cố Sở thậm chí đến chạy cũng không kịp, lúc này cơ thể có vài phần chật vật, sắc mặt ngưng trọng nhìn về vị trí của Hoàng Thiên, ánh mắt không hề che giấu sự kinh sợ tột cùng.
/463
|