Bước từ 'Nạp Linh Tháp' tu luyện ra ngoài, Tiêu Hạo hết sức vui vẻ. Người nào cũng nghĩ hắn thế nào vào tu luyện chỉ đến hai canh giờ mà đã ra ngoài, chỉ có riêng mình hắn biết bản thân thể chất tu luyện quá mức biến thái, Linh Khí bên trong 'Nạp Linh Tháp' mặc dù đối với người khác là sung túc, nhưng cũng chỉ đủ để hắn tu luyện một chút.
Toàn bộ Linh Khí bên trong đều bị hắn hút khô, chỉ chừa lại một chút cho người khác, xem ra tu luyện ở nơi này đối với hắn còn chưa đủ. Tiêu Hạo vừa đi vừa suy nghĩ tìm xem liệu có nơi nào Linh Khí tu luyện càng dồi dào, lại có cách nào tìm thêm tài nguyên tu luyện.
Đang đi bỗng dưng hắn dừng lại, hai mắt sáng lên, nhìn thấy Cung Nguyệt Kha đi vào bên trong 'Dược Hồ' của học viện, vui vẻ đuổi theo. Hắn trước đó có thể nhận ra trong ánh mắt của hai vị sư tỷ mỹ nữ này sự tán thưởng, tin chắc đã để cho các nàng ấn tượng tốt.
Cả Cung Nguyệt Kha và Thượng Quan Vân Ngọc ở trong học viện đều là những mỹ nữ bậc nhất, còn được đề danh trong 'Bách Hoa Bảng', chỉ có loại mỹ nữ như vậy mới xứng với Tiêu Hạo hắn. Hắn vẫn luôn hi vọng đạt được hảo cảm của hai vị sư tỷ này, trái ôm phải ấp, khoái hoạt nhân sinh.
Đi theo nàng, Tiêu Hạo nhận ra xung quanh càng vắng người, cứ như không có người vậy, lại càng vui vẻ cảm thấy may mắn, như vậy sẽ càng không có người làm phiền đến hắn.
Chỉ là khi đến nơi, Tiêu Hạo hắn kinh ngạc há hốc mồm nhìn Cung Nguyệt Kha chủ động sà vào lòng nam nhân, còn rất tình tứ khoác lấy cánh tay hắn. Trong lòng của hắn tự dưng dâng lên một cỗ nhiệt lưu, toàn thân bứt rứt khó chịu, hắn thật không ngờ Cung Nguyệt Kha vậy mà đã có đạo lữ. Nhìn nam nhân kia quả thật đẹp trai vô cùng, trước giờ chưa từng nhìn thấy. Chỉ việc nhìn thấy nữ nhân dự định trong tương lai là của mình lại ở bên cạnh một nam nhân khác làm hắn vô cùng khó chịu, nhưng bản thân hắn vẫn luôn tự nhủ.
" Mây quan xi mây quan xi, không vấn đề gì, Cung sư tỷ chỉ là bị vẻ ngoài của nam nhân kia lừa gạt thôi. Chắc chắn là như vậy, chỉ cần nàng nhận ra nam nhân kia là dạng dối trá như thế nào là sẽ thay đổi ý nghĩ. Xem ra nàng là bị hắn ta lừa gạt, không được, ta phải để nàng tránh xa dạng nam nhân như vậy. "
Tiêu Hạo nắm chặt bàn tay, vừa định quyết tâm bước đến thì chợt dừng lại, đứng như trời trồng, thật không ngờ vậy mà Cung Nguyệt Kha chủ động ôm cổ nam nhân hôn tới, thậm chí còn chưa có tách rời, chẳng lẽ lại đang đá lưỡi?
" Không thể nào, tại sao Cung sư tỷ có thể làm như vậy… Chẳng lẽ nàng lại bị nam nhân kia cho ăn bùa mê thuốc lú nào rồi… "
Tiêu Hạo cảm thấy nghẹn lời trong cổ họng, đứng chết chân tại chỗ, vẫn còn đang ôm một chút hi vọng với Cung Nguyệt Kha. Cho dù nàng ta có chủ động hôn với nam nhân kia, nhưng thì đã sao chứ? Về sau hắn vẫn có thể tha thứ cho nàng.
" Đúng vậy, chắc chắn là nam nhân kia đã giở thủ đoạn gì rồi. Ta phải giúp sư tỷ! "
Kìm nén nộ hỏa trong lòng, Tiêu Hạo hai mắt đỏ bừng nhìn vào tên nam nhân anh tuấn, hận ý ngập trời. Tưởng chừng như vậy là kết thúc, nào ngờ Tiêu Hạo còn chứng kiến nữ nhân hắn thích đang trườn người xuống, quỳ gối dưới trước mặt nam nhân, thậm chí còn cởi thắt lưng của hắn, đang hì hục cởi bỏ.
" Không, không, không… sư tỷ, ngươi sẽ không… "
Tiêu Hạo càng hoảng loạn không dám tin vào mắt mình, Cung Nguyệt Kha như tiên nữ trên trời, là Nữ Thần trong mộng của tất cả nam nhân Thanh Hoa Học Viện vậy mà lúc này nàng đang quỳ xuống trước mặt một nam nhân đẹp trai, cầm nắm lấy dương căn của hắn, thậm chí còn hì hục gục mặt giữa háng hắn.
Dù chưa trải qua, nhưng Tiêu Hạo có thể hiểu Cung Nguyệt Kha đang làm gì, nàng vậy mà vì nam nhân kia thổi tiêu. Nỗi uất ức nghẹn trong lòng Tiêu Hạo dâng lên đến đỉnh điểm, khóe miệng hắn trào ra máu tươi, thổ huyết ngay tại chỗ, thân thể ngả nghiêng đổ ra sau, ánh mắt đỏ bừng nhìn về phía trước, hai hàm răng cắn chặt.
" Đôi cẩu nam nữ đáng chết, dám làm như vậy với ta. Thù này ta sẽ nhớ, Cung Nguyệt Kha, tiện nữ nhân… còn có nam nhân kia, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết khi dám cướp đoạt đi nữ nhân của ta. "
Tiêu Hạo dùng tay áo lau đi khóe miệng, quay đầu bước đi tập tễnh, trong lòng dâng lên nộ hỏa động trời không thể nguôi ngoai.
Nhìn theo bóng dáng thiếu niên rời đi, Dạ Khinh Ưu khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt chuyển dời xuống, Cung Nguyệt Kha vẫn đang miệt mài ngậm mút côn thịt, dù là lần đầu của nàng nhưng sau khi được hắn chỉ dạy thì rất nhanh chóng thuần thục.
" Tốt lắm, Nguyệt Kha… Nàng ngậm lấy thật tốt, dùng lưỡi liếm nhẹ… Đúng rồi… Ta sắp ra… Cẩn thận đón lấy, Nguyệt Kha… "
Dạ Khinh Ưu vuốt ve mái tóc Cung Nguyệt Kha, mỹ nữ ngẩng cao ánh mắt nhìn hắn, trông hắn hết sức hưởng thụ thì tâm trạng hết sức vui vẻ, càng vùi đầu bú mút côn thịt. Cổ họng nàng ấm nóng, mềm mại, bên trong miệng trơn trượt ướt át đầy ngọc dịch, đầu lưỡi quấn quít liếm nhẹ, đảo quanh toàn bộ thân dương vật.
Kế sau đó, từng luồng tinh dịch nóng hổi chảy vào cổ họng nàng, hai má nàng phồng to, liên tục nuốt vào bụng chất dịch trắng đục của nam tử. Dạ Khinh Ưu đem côn thịt rút ra, ngắm nhìn Cung Nguyệt Kha tuyệt sắc mỹ nữ đang khó khăn đem tinh dịch ngậm vào trong miệng, ánh mắt nhìn lên, thấy hắn vẫn đang nhìn mình liền xấu hổ đỏ mặt. Không hiểu sao lại há to miệng để cho hắn nhìn thấy bên trong miệng tinh dịch trắng đục, sau đó cẩn thận đem nuốt vào bụng, không chút lãng phí.
Dạ Khinh Ưu vô cùng sảng khoái, không chỉ vì được mỹ nữ thổi tiêu, mà còn vì hắn vừa đạt được lượng lớn Khí Vận từ trên người Tiêu Hạo. Tên này vừa bị đả kích cho nên Khí Vận tiêu hao, vừa hợp lúc lượng Khí Vận tiêu hao đó được hắn hấp thu.
So sánh với lúc trước, hiện giờ Khí Vận của hắn đã tăng lên đáng kể, tin tưởng thành quả hắn tự nghiên cứu về 'Thiên Đạo Thể' của bản thân quả thật không sai. Khí Vận có thể cướp đoạt thông qua cách đả kích Khí Vận Tử, bồi bổ cho hắn.
Chỉ tiếc là Khí Vận Tử của Tiêu Hạo so với 'Thiên Mệnh Chi Chủ' trước kia ít hơn nhiều, không đáng để so sánh. Dạ Khinh Ưu âm thầm tiếc nuối, nếu như hắn có thể biết trước như vậy thì Khí Vận cướp được đã đủ đáng kể.
" Không sao, thời gian còn dài. Vẫn cứ từ từ mà chơi… "
Dạ Khinh Ưu cười nhạt, ôm lấy Cung Nguyệt Kha đang vui vẻ nép trong lòng hắn, động thân liền bay đi.
…
Tiêu Hạo sau khi rời đi khỏi 'Dược Hồ', trong lòng rối như tơ vò, đây là lần đầu tiên hắn bị đả kích như vậy. Dù trước kia gặp đối thủ có bao nhiêu cường đại vẫn không đủ để khiến hắn lung lay như vậy, càng nghĩ hận ý của hắn dành cho Dạ Khinh Ưu càng tăng, mặc kệ cho nam nhân kia thân phận thế nào, về sau hắn chắc chắn sẽ cho đối phương hối hận.
" Khốn kiếp… "
Tiêu Hạo nửa quỳ trên mặt đất, hét lên, bộc phát toàn bộ hận ý trong lòng, nhiều đệ tử xung quanh nhìn thấy hắn như vậy đều chỉ trỏ, trêu cười "Bệnh thần kinh…". Tiêu Hạo dù nghe rõ nhưng không chút quan tâm, vừa định đứng lên thì nghe thấy bên cạnh vang lên âm thanh ngọt ngào như tiên hạc, làm cho lòng hắn đang khô lạnh bỗng bừng nắng xuân.
" Tiêu sư đệ, ngươi làm sao vậy? "
Ngẩng mặt lên nhìn, Tiêu Hạo nhìn thấy tiên dung của Thượng Quan Vân Ngọc, mi cong mắt biếc, mái tóc đen mượt mà mềm mại, phát ra khí vận tiên nữ. Cứ như nàng là Nữ Thần bước ra từ trong tranh làm dịu đi tâm trạng u ám của hắn vậy.
" Cung sư tỷ, ta không có việc gì… "
Tiêu Hạo đứng dậy, nhìn nàng, lại nở nụ cười vui vẻ. Thượng Quan Vân Ngọc không hiểu sao thấy Tiêu Hạo có chút khác, chẳng qua lại cảm giác thiếu niên này mang lại cho nàng cảm giác thú vị, khẽ cười hỏi.
" Như vậy, ngươi quỳ ở chỗ này làm gì? "
" Là do ta đang đợi tỷ… "
"Đợi ta làm gì nha? " Thượng Quan Vân Ngọc bối rối hỏi.
" Ta nghĩ nhìn tỷ một lát sẽ giúp ta có thêm động lực tu luyện… Sư tỷ có điều không biết, chỉ cần nhìn tỷ là ta lại càng thêm yêu đời. "
Tiêu Hạo cười tươi lộ ra hàm răng trắng, hắn quyết định thay đổi cách thức, muốn nhanh chóng xây dựng quan hệ cùng Thượng Quan Vân Ngọc, tránh cho sự việc của Cung Nguyệt Kha lặp lại. Hắn biết rõ Thượng Quan Vân Ngọc còn chưa có đạo lữ, do chính nàng trước đó đã từng nói, không giống Cung Nguyệt Kha chưa từng nói gì về bản thân.
Tiêu Hạo quyết tâm sẽ không bỏ lỡ Thượng Quan Vân Ngọc, hắn càng nhìn nàng lại càng thích, so sánh với Cung Nguyệt Kha, Thượng Quan Vân Ngọc càng thêm xinh đẹp, lại có quan hệ với hắn gần gũi hơn hẳn.
" Không cho ngươi nói bậy… "
Thượng Quan Vân Ngọc gắt giọng, Tiêu Hạo nghe vậy chỉ cười một cái, biết rõ là nàng đang xấu hổ, tự dưng tâm trạng lại tốt hơn.
" Đúng rồi, Tiêu Hạo. Ngươi có thấy Cung tỷ đâu không? "
" Nàng ta… " (… đang thổi kèn cho nam nhân nào đó :D)
Tâm trạng vừa mới vui lên, nghe Thượng Quan Vân Ngọc vừa nhắc tới Cung Nguyệt Kha xong làm sắc mặt Tiêu Hạo đanh lại, không vui đáp.
" Sư tỷ, ta kỳ thực không biết… "
" Như vậy, không biết tỷ ấy ở đâu… Chẳng lẽ lại giận ta… "
Thượng Quan Vân Ngọc ảo não, nghĩ tới trước đó còn mặc kệ Cung Nguyệt Kha, cảm thấy hết sức có lỗi, bây giờ nghĩ lại cảm thấy hận bản thân. Tiêu Hạo cảm giác nguy cơ, không biết sao lại không muốn cả hai gặp lại, bỗng nhiên ý nghĩ trong đầu lóe lên, liền nói.
" Ta hình như thấy Cung sư tỷ gặp nam nhân nào đó, cả hai sau đó đều đã rời đi rồi. "
" Cả hai rời đi, chẳng lẽ… "
Thượng Quan Vân Ngọc biến sắc, nghĩ đến chỉ có khả năng Dạ Khinh Ưu đến tìm hai người, nhưng có lẽ biết bản thân nàng còn đang giận hắn nên hắn không có ý đến tìm cho nên chỉ dẫn theo Cung Nguyệt Kha.
Vừa nghĩ đến như vậy, nét mặt Thượng Quan Vân Ngọc tái mét, lảo đảo muốn ngã, Tiêu Hạo bỗng muốn đỡ bị nàng khoát tay chặn lại, nói.
" Ta không sao… Ta có chút mệt, phải quay về nghỉ ngơi, gặp sư đệ sau… "
Dứt lời, Thượng Quan Vân Ngọc liền biến mất, để lại Tiêu Hạo trong sự khó hiểu. Hắn cẩn thận suy nghĩ, sau đó cũng quay trở lại căn phòng, vốn hắn tiết kiệm được kha khá dược liệu tu luyện, còn nghĩ tìm Luyện Dược Sư luyện giúp, nay bị Dạ Khinh Ưu làm cho đả kích nặng nề nên hắn không còn ý nghĩ giữ lại nữa mà muốn trực tiếp hấp thu, nhanh chóng nâng cao tu vi.
Đêm đó, có hai người mất ngủ…
Toàn bộ Linh Khí bên trong đều bị hắn hút khô, chỉ chừa lại một chút cho người khác, xem ra tu luyện ở nơi này đối với hắn còn chưa đủ. Tiêu Hạo vừa đi vừa suy nghĩ tìm xem liệu có nơi nào Linh Khí tu luyện càng dồi dào, lại có cách nào tìm thêm tài nguyên tu luyện.
Đang đi bỗng dưng hắn dừng lại, hai mắt sáng lên, nhìn thấy Cung Nguyệt Kha đi vào bên trong 'Dược Hồ' của học viện, vui vẻ đuổi theo. Hắn trước đó có thể nhận ra trong ánh mắt của hai vị sư tỷ mỹ nữ này sự tán thưởng, tin chắc đã để cho các nàng ấn tượng tốt.
Cả Cung Nguyệt Kha và Thượng Quan Vân Ngọc ở trong học viện đều là những mỹ nữ bậc nhất, còn được đề danh trong 'Bách Hoa Bảng', chỉ có loại mỹ nữ như vậy mới xứng với Tiêu Hạo hắn. Hắn vẫn luôn hi vọng đạt được hảo cảm của hai vị sư tỷ này, trái ôm phải ấp, khoái hoạt nhân sinh.
Đi theo nàng, Tiêu Hạo nhận ra xung quanh càng vắng người, cứ như không có người vậy, lại càng vui vẻ cảm thấy may mắn, như vậy sẽ càng không có người làm phiền đến hắn.
Chỉ là khi đến nơi, Tiêu Hạo hắn kinh ngạc há hốc mồm nhìn Cung Nguyệt Kha chủ động sà vào lòng nam nhân, còn rất tình tứ khoác lấy cánh tay hắn. Trong lòng của hắn tự dưng dâng lên một cỗ nhiệt lưu, toàn thân bứt rứt khó chịu, hắn thật không ngờ Cung Nguyệt Kha vậy mà đã có đạo lữ. Nhìn nam nhân kia quả thật đẹp trai vô cùng, trước giờ chưa từng nhìn thấy. Chỉ việc nhìn thấy nữ nhân dự định trong tương lai là của mình lại ở bên cạnh một nam nhân khác làm hắn vô cùng khó chịu, nhưng bản thân hắn vẫn luôn tự nhủ.
" Mây quan xi mây quan xi, không vấn đề gì, Cung sư tỷ chỉ là bị vẻ ngoài của nam nhân kia lừa gạt thôi. Chắc chắn là như vậy, chỉ cần nàng nhận ra nam nhân kia là dạng dối trá như thế nào là sẽ thay đổi ý nghĩ. Xem ra nàng là bị hắn ta lừa gạt, không được, ta phải để nàng tránh xa dạng nam nhân như vậy. "
Tiêu Hạo nắm chặt bàn tay, vừa định quyết tâm bước đến thì chợt dừng lại, đứng như trời trồng, thật không ngờ vậy mà Cung Nguyệt Kha chủ động ôm cổ nam nhân hôn tới, thậm chí còn chưa có tách rời, chẳng lẽ lại đang đá lưỡi?
" Không thể nào, tại sao Cung sư tỷ có thể làm như vậy… Chẳng lẽ nàng lại bị nam nhân kia cho ăn bùa mê thuốc lú nào rồi… "
Tiêu Hạo cảm thấy nghẹn lời trong cổ họng, đứng chết chân tại chỗ, vẫn còn đang ôm một chút hi vọng với Cung Nguyệt Kha. Cho dù nàng ta có chủ động hôn với nam nhân kia, nhưng thì đã sao chứ? Về sau hắn vẫn có thể tha thứ cho nàng.
" Đúng vậy, chắc chắn là nam nhân kia đã giở thủ đoạn gì rồi. Ta phải giúp sư tỷ! "
Kìm nén nộ hỏa trong lòng, Tiêu Hạo hai mắt đỏ bừng nhìn vào tên nam nhân anh tuấn, hận ý ngập trời. Tưởng chừng như vậy là kết thúc, nào ngờ Tiêu Hạo còn chứng kiến nữ nhân hắn thích đang trườn người xuống, quỳ gối dưới trước mặt nam nhân, thậm chí còn cởi thắt lưng của hắn, đang hì hục cởi bỏ.
" Không, không, không… sư tỷ, ngươi sẽ không… "
Tiêu Hạo càng hoảng loạn không dám tin vào mắt mình, Cung Nguyệt Kha như tiên nữ trên trời, là Nữ Thần trong mộng của tất cả nam nhân Thanh Hoa Học Viện vậy mà lúc này nàng đang quỳ xuống trước mặt một nam nhân đẹp trai, cầm nắm lấy dương căn của hắn, thậm chí còn hì hục gục mặt giữa háng hắn.
Dù chưa trải qua, nhưng Tiêu Hạo có thể hiểu Cung Nguyệt Kha đang làm gì, nàng vậy mà vì nam nhân kia thổi tiêu. Nỗi uất ức nghẹn trong lòng Tiêu Hạo dâng lên đến đỉnh điểm, khóe miệng hắn trào ra máu tươi, thổ huyết ngay tại chỗ, thân thể ngả nghiêng đổ ra sau, ánh mắt đỏ bừng nhìn về phía trước, hai hàm răng cắn chặt.
" Đôi cẩu nam nữ đáng chết, dám làm như vậy với ta. Thù này ta sẽ nhớ, Cung Nguyệt Kha, tiện nữ nhân… còn có nam nhân kia, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết khi dám cướp đoạt đi nữ nhân của ta. "
Tiêu Hạo dùng tay áo lau đi khóe miệng, quay đầu bước đi tập tễnh, trong lòng dâng lên nộ hỏa động trời không thể nguôi ngoai.
Nhìn theo bóng dáng thiếu niên rời đi, Dạ Khinh Ưu khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt chuyển dời xuống, Cung Nguyệt Kha vẫn đang miệt mài ngậm mút côn thịt, dù là lần đầu của nàng nhưng sau khi được hắn chỉ dạy thì rất nhanh chóng thuần thục.
" Tốt lắm, Nguyệt Kha… Nàng ngậm lấy thật tốt, dùng lưỡi liếm nhẹ… Đúng rồi… Ta sắp ra… Cẩn thận đón lấy, Nguyệt Kha… "
Dạ Khinh Ưu vuốt ve mái tóc Cung Nguyệt Kha, mỹ nữ ngẩng cao ánh mắt nhìn hắn, trông hắn hết sức hưởng thụ thì tâm trạng hết sức vui vẻ, càng vùi đầu bú mút côn thịt. Cổ họng nàng ấm nóng, mềm mại, bên trong miệng trơn trượt ướt át đầy ngọc dịch, đầu lưỡi quấn quít liếm nhẹ, đảo quanh toàn bộ thân dương vật.
Kế sau đó, từng luồng tinh dịch nóng hổi chảy vào cổ họng nàng, hai má nàng phồng to, liên tục nuốt vào bụng chất dịch trắng đục của nam tử. Dạ Khinh Ưu đem côn thịt rút ra, ngắm nhìn Cung Nguyệt Kha tuyệt sắc mỹ nữ đang khó khăn đem tinh dịch ngậm vào trong miệng, ánh mắt nhìn lên, thấy hắn vẫn đang nhìn mình liền xấu hổ đỏ mặt. Không hiểu sao lại há to miệng để cho hắn nhìn thấy bên trong miệng tinh dịch trắng đục, sau đó cẩn thận đem nuốt vào bụng, không chút lãng phí.
Dạ Khinh Ưu vô cùng sảng khoái, không chỉ vì được mỹ nữ thổi tiêu, mà còn vì hắn vừa đạt được lượng lớn Khí Vận từ trên người Tiêu Hạo. Tên này vừa bị đả kích cho nên Khí Vận tiêu hao, vừa hợp lúc lượng Khí Vận tiêu hao đó được hắn hấp thu.
So sánh với lúc trước, hiện giờ Khí Vận của hắn đã tăng lên đáng kể, tin tưởng thành quả hắn tự nghiên cứu về 'Thiên Đạo Thể' của bản thân quả thật không sai. Khí Vận có thể cướp đoạt thông qua cách đả kích Khí Vận Tử, bồi bổ cho hắn.
Chỉ tiếc là Khí Vận Tử của Tiêu Hạo so với 'Thiên Mệnh Chi Chủ' trước kia ít hơn nhiều, không đáng để so sánh. Dạ Khinh Ưu âm thầm tiếc nuối, nếu như hắn có thể biết trước như vậy thì Khí Vận cướp được đã đủ đáng kể.
" Không sao, thời gian còn dài. Vẫn cứ từ từ mà chơi… "
Dạ Khinh Ưu cười nhạt, ôm lấy Cung Nguyệt Kha đang vui vẻ nép trong lòng hắn, động thân liền bay đi.
…
Tiêu Hạo sau khi rời đi khỏi 'Dược Hồ', trong lòng rối như tơ vò, đây là lần đầu tiên hắn bị đả kích như vậy. Dù trước kia gặp đối thủ có bao nhiêu cường đại vẫn không đủ để khiến hắn lung lay như vậy, càng nghĩ hận ý của hắn dành cho Dạ Khinh Ưu càng tăng, mặc kệ cho nam nhân kia thân phận thế nào, về sau hắn chắc chắn sẽ cho đối phương hối hận.
" Khốn kiếp… "
Tiêu Hạo nửa quỳ trên mặt đất, hét lên, bộc phát toàn bộ hận ý trong lòng, nhiều đệ tử xung quanh nhìn thấy hắn như vậy đều chỉ trỏ, trêu cười "Bệnh thần kinh…". Tiêu Hạo dù nghe rõ nhưng không chút quan tâm, vừa định đứng lên thì nghe thấy bên cạnh vang lên âm thanh ngọt ngào như tiên hạc, làm cho lòng hắn đang khô lạnh bỗng bừng nắng xuân.
" Tiêu sư đệ, ngươi làm sao vậy? "
Ngẩng mặt lên nhìn, Tiêu Hạo nhìn thấy tiên dung của Thượng Quan Vân Ngọc, mi cong mắt biếc, mái tóc đen mượt mà mềm mại, phát ra khí vận tiên nữ. Cứ như nàng là Nữ Thần bước ra từ trong tranh làm dịu đi tâm trạng u ám của hắn vậy.
" Cung sư tỷ, ta không có việc gì… "
Tiêu Hạo đứng dậy, nhìn nàng, lại nở nụ cười vui vẻ. Thượng Quan Vân Ngọc không hiểu sao thấy Tiêu Hạo có chút khác, chẳng qua lại cảm giác thiếu niên này mang lại cho nàng cảm giác thú vị, khẽ cười hỏi.
" Như vậy, ngươi quỳ ở chỗ này làm gì? "
" Là do ta đang đợi tỷ… "
"Đợi ta làm gì nha? " Thượng Quan Vân Ngọc bối rối hỏi.
" Ta nghĩ nhìn tỷ một lát sẽ giúp ta có thêm động lực tu luyện… Sư tỷ có điều không biết, chỉ cần nhìn tỷ là ta lại càng thêm yêu đời. "
Tiêu Hạo cười tươi lộ ra hàm răng trắng, hắn quyết định thay đổi cách thức, muốn nhanh chóng xây dựng quan hệ cùng Thượng Quan Vân Ngọc, tránh cho sự việc của Cung Nguyệt Kha lặp lại. Hắn biết rõ Thượng Quan Vân Ngọc còn chưa có đạo lữ, do chính nàng trước đó đã từng nói, không giống Cung Nguyệt Kha chưa từng nói gì về bản thân.
Tiêu Hạo quyết tâm sẽ không bỏ lỡ Thượng Quan Vân Ngọc, hắn càng nhìn nàng lại càng thích, so sánh với Cung Nguyệt Kha, Thượng Quan Vân Ngọc càng thêm xinh đẹp, lại có quan hệ với hắn gần gũi hơn hẳn.
" Không cho ngươi nói bậy… "
Thượng Quan Vân Ngọc gắt giọng, Tiêu Hạo nghe vậy chỉ cười một cái, biết rõ là nàng đang xấu hổ, tự dưng tâm trạng lại tốt hơn.
" Đúng rồi, Tiêu Hạo. Ngươi có thấy Cung tỷ đâu không? "
" Nàng ta… " (… đang thổi kèn cho nam nhân nào đó :D)
Tâm trạng vừa mới vui lên, nghe Thượng Quan Vân Ngọc vừa nhắc tới Cung Nguyệt Kha xong làm sắc mặt Tiêu Hạo đanh lại, không vui đáp.
" Sư tỷ, ta kỳ thực không biết… "
" Như vậy, không biết tỷ ấy ở đâu… Chẳng lẽ lại giận ta… "
Thượng Quan Vân Ngọc ảo não, nghĩ tới trước đó còn mặc kệ Cung Nguyệt Kha, cảm thấy hết sức có lỗi, bây giờ nghĩ lại cảm thấy hận bản thân. Tiêu Hạo cảm giác nguy cơ, không biết sao lại không muốn cả hai gặp lại, bỗng nhiên ý nghĩ trong đầu lóe lên, liền nói.
" Ta hình như thấy Cung sư tỷ gặp nam nhân nào đó, cả hai sau đó đều đã rời đi rồi. "
" Cả hai rời đi, chẳng lẽ… "
Thượng Quan Vân Ngọc biến sắc, nghĩ đến chỉ có khả năng Dạ Khinh Ưu đến tìm hai người, nhưng có lẽ biết bản thân nàng còn đang giận hắn nên hắn không có ý đến tìm cho nên chỉ dẫn theo Cung Nguyệt Kha.
Vừa nghĩ đến như vậy, nét mặt Thượng Quan Vân Ngọc tái mét, lảo đảo muốn ngã, Tiêu Hạo bỗng muốn đỡ bị nàng khoát tay chặn lại, nói.
" Ta không sao… Ta có chút mệt, phải quay về nghỉ ngơi, gặp sư đệ sau… "
Dứt lời, Thượng Quan Vân Ngọc liền biến mất, để lại Tiêu Hạo trong sự khó hiểu. Hắn cẩn thận suy nghĩ, sau đó cũng quay trở lại căn phòng, vốn hắn tiết kiệm được kha khá dược liệu tu luyện, còn nghĩ tìm Luyện Dược Sư luyện giúp, nay bị Dạ Khinh Ưu làm cho đả kích nặng nề nên hắn không còn ý nghĩ giữ lại nữa mà muốn trực tiếp hấp thu, nhanh chóng nâng cao tu vi.
Đêm đó, có hai người mất ngủ…
/430
|