Hắc Ám Đấu Giá tổ chức nằm ngoài phạm vi Mộc Dao Tiên Trì, gần ngay trung tâm ở Kỳ Lân Thành. Trước cửa là biển hiệu phượng thị bình thường, che giấu bên trong là kiến trúc thiết lập đồ sộ, có cả trận pháp cao cấp để che giấu ẩn nấp.
Tây Môn Triều trong tay lấy ra một cái thiệp mời màu đen đưa cho chưởng quỹ, liền có người tiến đến dẫn đường. Dạ Khinh Ưu hứng thú nhìn một chút, hắn đối với Không Gian Đại Đạo có nghiên cứu sâu nhất, có thể nhận ra bên trong là một kiện Pháp Khí Không Gian đạt cấp Bán Thần Khí.
Đưa hai người đến trước cửa hắc thạch màu đen, tên hầu dẫn đường liền rời đi để hai thị nữ đến đón tiếp, hai thị nữ trong tay bưng một cái khay, bên trên có một cái mặt nạ và áo choàng màu đen, dùng để che giấu thân phận. Dù vật này tác dụng không che giấu nổi mắt của Thiên Tôn Cảnh cường giả nhưng cũng không tệ.
Cả hai đeo lên mặt nạ và áo choàng xong, Tây Môn Triều liền đem hai thị nữ đuổi đi, tự thân dẫn đường cho hắn. Vào bên trong không gian u tối, bọn hắn chính thức đi vào bên trong Không Gian Pháp Bảo, sinh tử tùy ý chủ nhân của Pháp Bảo nắm lấy.
Bên trong có vô số hàng quầy bày sẵn, để cho tu sĩ đến thuê bày biện đồ trao đổi. Hắn có thể nhìn thấy có người đem một đám nữ tử bày ra trước mặt, còn cùng người khác trao đổi, mà nữ tử chỉ có thể như một món hàng bị người khác bán đi. Tây Môn Triều vừa dẫn đường cho Dạ Khinh Ưu, vừa ra sức giới thiệu.
" Đại sư, nơi này chính là như vậy. Vật gì cũng có thể bán, chỉ cần đưa ra món hàng làm chủ bán hàng hài lòng liền có thể mua. "
Tây Môn Triều thấy Dạ Khinh Ưu giống như không có hứng thú, một lời cũng không nói, như sợ làm đối phương phật lòng, gã vội vã chỉ hướng một bên khán phòng được che bởi vải đỏ.
" Kia chính là nơi đấu giá, những vật ngoài này không có sức hút với cường giả Thiên Tôn, chỉ có bên trong mới có. Tin tưởng sẽ không làm đại sư thất vọng. "
" Nên là vậy. "
Dạ Khinh Ưu ánh mắt khẽ đảo, làm Tây Môn Triều bất an, hắn vốn dĩ cũng muốn đem tỷ tỷ của mình giới thiệu cho Dạ Khinh Ưu, nhưng tính cách tỷ tỷ hắn rất rõ, không có khả năng lại đi lấy lòng nam tử, cho nên hắn chỉ có thể dùng phương pháp đấu giá này hòng khiến vị đại sư hài lòng.
Đi vào bên trong, Dạ Khinh Ưu có thể nhìn thấy hàng dài ghế ngồi chưa đến ngàn người nhưng thực lực, khí chất đều siêu việt kẻ thường. Tây Môn Triều ánh mắt đảo qua, liền chú ý đến nơi có sáu người đang tụ tập, đám người kia vừa nhìn thấy hắn đã hướng về chỗ này đi đến, điều này làm Tây Môn Triều nét mặt không tốt.
" Tây Môn thiếu gia, lâu ngày không gặp. Vẫn khỏe chứ? "
Một nam tử tóc đỏ rực vuốt nhọn, không thèm đem mặt nạ che giấu nhân dạng, lưỡi đỏ xuyên qua kim vòng, vừa nhìn thấy Tây Môn Triều đã đi đến lên tiếng mỉa mai. Tây Môn Triều da mặt đỏ lên, tức giận nói.
" Huyết Thạch, ngươi câm miệng. Bổn thiếu gia không rảnh cùng ngươi chơi. "
" Úi da, gan nay thật lớn nha. Còn dám bật lại ta. "
Huyết Thạch ánh mắt bừng lên huyết quang, bàn tay vươn tới định chụp cổ Tây Môn Triều, liền bị nam tử bên cạnh cản lại. Nam tử kia mái tóc trắng bạc, dài như nữ tử, che phủ cả gương mặt, làn da thô ráp khô khốc.
" Lão tứ, ngươi không nên gây chuyện. Chỗ này là địa bàn của Hắc Thương Nô, ta không muốn lại thay ngươi giải quyết phiền phức. "
" Lão đại, ngươi yên tâm. Ta hiểu mà, ta chỉ muốn dọa hắn chút thôi. "
Huyết Thạch nhe răng cười đáp, giống như đối với lão đại có phần sợ hãi. Tây Môn Triều vẻ mặt đã tái xanh khó nhìn, vội vã chắp tay cùng vị lão đại kia khách sáo. Dạ Khinh Ưu sự chú ý hướng về mấy người này, hắn có thể nhìn ra bên trong đám người thực lực yếu nhất có thể ngang ngửa Thiên Tôn, mạnh nhất là vị lão đại, có thể không thua kém vị Trấn Tà Chí Tôn của Thiên Long Môn.
Mà hắn để ý nhất vẫn là hai nữ tử đứng một bên, trong đó một thiếu nữ mang mặt nạ nhìn không ra nhân dạng, toàn thân bất động như mơ ngủ. Ngạc nhiên thay lại chính là người quen của hắn, nàng trước đó còn nhận vơ hắn là tướng công, Đàm Tuyết Hạ.
Thật không nghĩ đến rời xa không lâu, nàng lại một lần nữa bị bắt, thậm chí so với lần trước còn nguy hiểm hơn, năm kẻ kia thật sự không phải là vật tốt lành gì. Đặc biệt ánh mắt của tên da đen vóc béo khi nhìn vào nàng như muốn ăn tươi nuốt sống, nếu không phải bên cạnh đứng cùng nữ tử kia thì chỉ sợ nàng đã sớm bị kẻ kia dày vò.
" Thế nào, ngươi hứng thú với món hàng này sao? "
Nữ tử kia nhìn ra Dạ Khinh Ưu chú ý Đàm Tuyết Hạ, giọng nói mê người phát ra làm lòng người sôi sục. Dạ Khinh Ưu chú ý nàng không hề dùng Mị Công nhưng lại có thể khiến người khác thần hồn điên đảo, bị nàng mê hoặc, hơi có chút hứng thú.
" Đúng vậy, nàng ta trị giá bao nhiêu? "
Dạ Khinh Ưu thẳng thừng đáp, làm nữ tử che miệng cười khẽ, bàn tay vuốt ve khuôn mặt trơn bóng của Đàm Tuyết Hạ, vũ mị nhìn hắn, nói.
" Một kiện Thần Khí hoặc vật đương tương. "
Nghe cái giá này, có người đứng ở xung quanh nghe xong không khỏi hít một hơi khí lạnh, thầm than cái nữ tử kia thật biết chặt chém, một cái nữ tử dáng vẻ còn chưa đột phá Thánh Linh Cảnh mà giá cả đã ngang với một kiện Thần khí, bỏ ra đáng sao? Ai lại ngu ngốc đi đổi chứ.
" Hai viên Vũ Hóa Đan. "
Trong tay Dạ Khinh Ưu loé lên, xuất hiện hai viên đan dược trắng tinh như bạch, ẩn hiện cổ lão Đạo Nguyên Khí, hấp dẫn toàn bộ xung quanh cường giả, ánh mắt tham lam nóng rực nhìn vào hai viên đan dược trong tay Dạ Khinh Ưu. Nữ tử kia cũng giật mình, không nghĩ đến Dạ Khinh Ưu quả thật có thể xuất ra thứ hàng tốt như vậy.
Vũ Hóa Đan nghe nói là Thần Cấp Đan Dược, có thể giúp tu sĩ Thần Tôn Cảnh ngộ giới, gia tăng mười thành đột phá từ Địa Tôn lên Thiên Tôn, năm thành từ Thiên Tôn lên Chí Tôn, một thành từ Chí Tôn trở thành Đế Tôn hoặc bước vào Vũ Hóa Chi Địa. Nghe nói từ trước đến giờ chỉ có Cực Viêm Dược Thánh là có thể luyện thành đan này.
Nàng nén trong lòng kích động, không có ngu ngốc vội vã nhận lấy, nàng có thể cảm nhận ánh mắt tham lam của người xung quanh, không có dại mà chủ động rước lấy phiền phức. Nhìn Dạ Khinh Ưu thầm chửi tên này ngu xuẩn, giao dịch vật quý như vậy mà lại ngang nhiên xuất ra ngay tại chỗ này, nói nàng làm sao giao dịch đây?
" Ngươi có đổi hay không? "
Dạ Khinh Ưu nhíu mày, lạnh giọng lên tiếng, làm nữ tử bối rối, không dám bỏ lỡ, nàng còn chưa lên tiếng thì đã có người vội vã chạy về phương hướng của hắn. Đó là một thiếu niên mặt mày sáng sủa, thân mang ác khí, cũng không thèm che giấu thân phận, đằng sau hai hộ lão bước đi theo bảo vệ. Thiếu niên vừa đi đến, đã hướng về Dạ Khinh Ưu, hai mắt không rời nhìn hai viên Vũ Hóa Đan.
" Huynh đài, vật này ta muốn. Ta cũng có một mỹ nữ, muốn cùng ngươi trao đổi. "
Thiếu niên che giấu tham niệm muốn cướp đoạt, vẻ mặt tràn ngập ý cười, nhưng nụ cười ẩn chứa sự tà ác làm kẻ khác rùng mình, tâm linh dấy lên sợ hãi. Dạ Khinh Ưu híp mắt nhìn tên thiếu niên này, có thể nhìn ra cốt linh niên kỷ kẻ này không lớn, chưa đến ba trăm tuổi, nhưng một thân tu vi Thần Tôn Nhị Giai, lại ngộ giới cao thâm, đạt đến Thiên Tôn thực lực. Đặc biệt trên người kẻ này giống như có một tầng mê vụ, làm hắn nhìn không thấu, hai tên hộ giả sau lưng rõ ràng chính là cái người chết, bị thiếu niên luyện thành Khôi Lỗi.
Tên thiếu niên này không ngờ có Tà Thần Khí Vận quấn thân, so với Mục Viêm và Tà Thần thiếu chủ càng lớn mạnh. Có thể nói, ngoại trừ Hạ Nhu Nhi có Tà Thần Thể ra thì kẻ trước mặt hắn là có tư cách là truyền nhân của Tà Thần nhất.
Dạ Khinh Ưu cũng không có quá coi trọng tên này, chỉ là không có khả năng bỏ qua Tà Thần Khí Vận của đối phương, ánh mắt sau lớp mặt nạ bình thản, chắp tay nhìn tên thiếu niên, hỏi.
" Ngươi gọi là gì? "
" Ngươi có thể gọi ta là Nguyên Cổ. Thế nào, có hứng thú giao dịch sao? "
Nguyên Cổ ngẩng cao đầu, vẻ mặt bình tĩnh, hỏi. Dạ Khinh Ưu đặt tay lên xoa cằm, tỏ ra đang suy nghĩ, rồi nói.
" Có thể suy nghĩ, ta chỉ có hai viên Vũ Hóa Đan. Nếu như mỹ nữ của ngươi hơn nàng ta thì ta sẽ giao dịch. "
Dạ Khinh Ưu không hứng thú với mỹ nữ trong tay Nguyên Cổ, cái hắn quan tâm chính là tự thân tên Nguyên Cổ này, Tà Thần Khí Vận Chi Tử so với Khí Vận Chi Tử càng nguy hiểm, không có khả năng bỏ qua. Nguyệt Cổ nghe vậy nở ra nụ cười tự tin, đáp.
" Tốt, vậy hẹn gặp ngươi sau buổi đấu giá. Hai viên đan dược này tốt nhất nên giữ lại, đừng để ta thất vọng. "
Nguyên Cổ nói xong, giống như không sợ Dạ Khinh Ưu nuốt lời, xoay lưng liền quay trở lại chỗ ngồi. Dạ Khinh Ưu ánh mắt cũng rời khỏi đối phương, chợt chuyển dời lên người nữ tử kia, thấy nàng vẻ mặt không tốt, giống như đang hối hận.
" Đi thôi. "
Dạ Khinh Ưu tạm thời không thèm để ý, Đàm Tuyết Hạ hắn có thể đoạt lấy người tùy lúc, đám người này liên thủ dù là hắn của hai trăm năm trước cũng có thể đối phó. Hắn đi ngang qua, mang theo Tây Môn Triều chọn một chỗ mà ngồi. Tây Môn Triều được hắn gọi như được đại xá, vội vã đuổi theo. Một màn lúc nãy rơi vào mắt, làm cho Tây Môn Triều càng thêm sùng kính với hắn, một Luyện Dược Sư có thể luyện ra Thần Đan, gã phải dùng mọi cách để lôi kéo về.
" Đại sư, người lúc nãy thật uy phong. Nhưng mà làm như vậy thật có chút không ổn, Thần Đan đã trăm năm còn chưa có xuất hiện qua, lúc này dẫn đến nhiều người dòm ngó. Chỉ sợ chúng ta khó mà rời khỏi chỗ này… "
Tây Môn Triều cười khổ, hắn dĩ nhiên nhận ra vẻ tham lam của người xung quanh hướng về mình, có phần hối hận không dặn kỹ Dạ Khinh Ưu, chỉ sợ lần này ngay cả Hắc Thương Nô cũng muốn tự thân cướp đoạt. Dù hắn có thể xem là người của Hắc Thương Nô thì cũng khó lòng thoát khỏi vận mệnh.
Dạ Khinh Ưu lại không thèm để ý, hắn chú ý đến kiện Không Gian Pháp Bảo này, đã sớm dự định cướp đoạt, không chừa người sống sót, khoe của ra cũng chả có gì to tát. Tây Môn Triều thấy Dạ Khinh Ưu vẫn dửng dưng như không, lại nghĩ hẳn là đối phương có an bài, trong lòng dâng lên hi vọng, tiếp tục thay hắn giảng giải.
Hóa ra vừa nãy xuất hiện năm người kia chính là Ma Tu nổi danh Tam Giới, Bách Quỷ Ngũ Ma. Lão đại xuất hiện gọi là Thiên Lão Ma, xuất thân từ Thiên Giới, là người tộc nhân Bạch Phát Nhất Tộc, bởi vì Nhập Ma mà giết sạch tộc nhân một vực, một đêm tóc hóa bạc trắng. Nghe nói từng trong tay Thiên Đế đào lại một mạng, lành lặn đến giờ.
Tên lão nhị là Thác Y Bạc, là kẻ đến từ ngoại giới, không rõ xuất thân, thực lực đứng thứ hai nên là lão nhị, bản tính tà dâm, không biết đã hiếp và hành hạ bao nhiêu thiếu nữ. Nghe nói hắn từng đem toàn bộ nữ tử một tòa thành chơi chết, lột sạch quần áo đem xác treo lên, xếp thành tên mình.
Lão tam nữ tử là Trữ Hiểu Mạn, không có nhiều thông tin về nàng, chỉ biết nàng cũng là bài danh đệ thập bát (18) mỹ nữ Bách Hoa Bảng. Nhưng rõ ràng một điều rằng, nàng phải rất lợi hại để Thác Y Bạc không dám đối với nàng khinh nhờn.
Lão tứ Huyết Thạch từng là người của Huyết Yêu Tộc của Ma Giới, cũng may mắn thoát khỏi tai nạn diệt tộc. Là kẻ sống sót sau Yêu Tiên Vương Tử của Huyết Yêu Tộc nổi danh thiên tài.
Lão ngũ Lương Hạc là đệ tử của Thâu Hương Môn, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, hắn so với Thác Y Bạc thì nương tay hơn, không có giết nữ nhân nhưng chơi đùa các nàng đến phát điên. Kẻ này trước đó cũng nhắm đến Đàm Tuyết Hạ, bị Dạ Khinh Ưu phế đi nhục căn, đến giờ còn chưa khôi phục.
Tây Môn Triều vừa giải thích xong, đấu giá liền bắt đầu, toàn bộ khách mời đều an vị, Bách Quỷ Ngũ Ma sự chú ý đều hướng về hai người Dạ Khinh Ưu, dĩ nhiên còn chưa từ bỏ ý định. Đã thấy Trữ Hiểu Mạn dẫn theo Đàm Tuyết Hạ đi đến trước người hắn, ngồi ở bên cạnh, nói.
" Vị huynh đệ này, ta đồng ý giao dịch cùng ngươi. Nữ tử này ngươi giữ đi. "
Trữ Hiểu Mạn không chút để ý đem Đàm Tuyết Hạ đẩy về phía hắn. Dạ Khinh Ưu đem Đàm Tuyết Hạ ôm trong lòng, không vội đem thần trí của nàng đánh thức, mà là hướng về Trữ Hiểu Mạn, ngón tay điểm ra, liền đem nàng chế trụ.
Tây Môn Triều trong tay lấy ra một cái thiệp mời màu đen đưa cho chưởng quỹ, liền có người tiến đến dẫn đường. Dạ Khinh Ưu hứng thú nhìn một chút, hắn đối với Không Gian Đại Đạo có nghiên cứu sâu nhất, có thể nhận ra bên trong là một kiện Pháp Khí Không Gian đạt cấp Bán Thần Khí.
Đưa hai người đến trước cửa hắc thạch màu đen, tên hầu dẫn đường liền rời đi để hai thị nữ đến đón tiếp, hai thị nữ trong tay bưng một cái khay, bên trên có một cái mặt nạ và áo choàng màu đen, dùng để che giấu thân phận. Dù vật này tác dụng không che giấu nổi mắt của Thiên Tôn Cảnh cường giả nhưng cũng không tệ.
Cả hai đeo lên mặt nạ và áo choàng xong, Tây Môn Triều liền đem hai thị nữ đuổi đi, tự thân dẫn đường cho hắn. Vào bên trong không gian u tối, bọn hắn chính thức đi vào bên trong Không Gian Pháp Bảo, sinh tử tùy ý chủ nhân của Pháp Bảo nắm lấy.
Bên trong có vô số hàng quầy bày sẵn, để cho tu sĩ đến thuê bày biện đồ trao đổi. Hắn có thể nhìn thấy có người đem một đám nữ tử bày ra trước mặt, còn cùng người khác trao đổi, mà nữ tử chỉ có thể như một món hàng bị người khác bán đi. Tây Môn Triều vừa dẫn đường cho Dạ Khinh Ưu, vừa ra sức giới thiệu.
" Đại sư, nơi này chính là như vậy. Vật gì cũng có thể bán, chỉ cần đưa ra món hàng làm chủ bán hàng hài lòng liền có thể mua. "
Tây Môn Triều thấy Dạ Khinh Ưu giống như không có hứng thú, một lời cũng không nói, như sợ làm đối phương phật lòng, gã vội vã chỉ hướng một bên khán phòng được che bởi vải đỏ.
" Kia chính là nơi đấu giá, những vật ngoài này không có sức hút với cường giả Thiên Tôn, chỉ có bên trong mới có. Tin tưởng sẽ không làm đại sư thất vọng. "
" Nên là vậy. "
Dạ Khinh Ưu ánh mắt khẽ đảo, làm Tây Môn Triều bất an, hắn vốn dĩ cũng muốn đem tỷ tỷ của mình giới thiệu cho Dạ Khinh Ưu, nhưng tính cách tỷ tỷ hắn rất rõ, không có khả năng lại đi lấy lòng nam tử, cho nên hắn chỉ có thể dùng phương pháp đấu giá này hòng khiến vị đại sư hài lòng.
Đi vào bên trong, Dạ Khinh Ưu có thể nhìn thấy hàng dài ghế ngồi chưa đến ngàn người nhưng thực lực, khí chất đều siêu việt kẻ thường. Tây Môn Triều ánh mắt đảo qua, liền chú ý đến nơi có sáu người đang tụ tập, đám người kia vừa nhìn thấy hắn đã hướng về chỗ này đi đến, điều này làm Tây Môn Triều nét mặt không tốt.
" Tây Môn thiếu gia, lâu ngày không gặp. Vẫn khỏe chứ? "
Một nam tử tóc đỏ rực vuốt nhọn, không thèm đem mặt nạ che giấu nhân dạng, lưỡi đỏ xuyên qua kim vòng, vừa nhìn thấy Tây Môn Triều đã đi đến lên tiếng mỉa mai. Tây Môn Triều da mặt đỏ lên, tức giận nói.
" Huyết Thạch, ngươi câm miệng. Bổn thiếu gia không rảnh cùng ngươi chơi. "
" Úi da, gan nay thật lớn nha. Còn dám bật lại ta. "
Huyết Thạch ánh mắt bừng lên huyết quang, bàn tay vươn tới định chụp cổ Tây Môn Triều, liền bị nam tử bên cạnh cản lại. Nam tử kia mái tóc trắng bạc, dài như nữ tử, che phủ cả gương mặt, làn da thô ráp khô khốc.
" Lão tứ, ngươi không nên gây chuyện. Chỗ này là địa bàn của Hắc Thương Nô, ta không muốn lại thay ngươi giải quyết phiền phức. "
" Lão đại, ngươi yên tâm. Ta hiểu mà, ta chỉ muốn dọa hắn chút thôi. "
Huyết Thạch nhe răng cười đáp, giống như đối với lão đại có phần sợ hãi. Tây Môn Triều vẻ mặt đã tái xanh khó nhìn, vội vã chắp tay cùng vị lão đại kia khách sáo. Dạ Khinh Ưu sự chú ý hướng về mấy người này, hắn có thể nhìn ra bên trong đám người thực lực yếu nhất có thể ngang ngửa Thiên Tôn, mạnh nhất là vị lão đại, có thể không thua kém vị Trấn Tà Chí Tôn của Thiên Long Môn.
Mà hắn để ý nhất vẫn là hai nữ tử đứng một bên, trong đó một thiếu nữ mang mặt nạ nhìn không ra nhân dạng, toàn thân bất động như mơ ngủ. Ngạc nhiên thay lại chính là người quen của hắn, nàng trước đó còn nhận vơ hắn là tướng công, Đàm Tuyết Hạ.
Thật không nghĩ đến rời xa không lâu, nàng lại một lần nữa bị bắt, thậm chí so với lần trước còn nguy hiểm hơn, năm kẻ kia thật sự không phải là vật tốt lành gì. Đặc biệt ánh mắt của tên da đen vóc béo khi nhìn vào nàng như muốn ăn tươi nuốt sống, nếu không phải bên cạnh đứng cùng nữ tử kia thì chỉ sợ nàng đã sớm bị kẻ kia dày vò.
" Thế nào, ngươi hứng thú với món hàng này sao? "
Nữ tử kia nhìn ra Dạ Khinh Ưu chú ý Đàm Tuyết Hạ, giọng nói mê người phát ra làm lòng người sôi sục. Dạ Khinh Ưu chú ý nàng không hề dùng Mị Công nhưng lại có thể khiến người khác thần hồn điên đảo, bị nàng mê hoặc, hơi có chút hứng thú.
" Đúng vậy, nàng ta trị giá bao nhiêu? "
Dạ Khinh Ưu thẳng thừng đáp, làm nữ tử che miệng cười khẽ, bàn tay vuốt ve khuôn mặt trơn bóng của Đàm Tuyết Hạ, vũ mị nhìn hắn, nói.
" Một kiện Thần Khí hoặc vật đương tương. "
Nghe cái giá này, có người đứng ở xung quanh nghe xong không khỏi hít một hơi khí lạnh, thầm than cái nữ tử kia thật biết chặt chém, một cái nữ tử dáng vẻ còn chưa đột phá Thánh Linh Cảnh mà giá cả đã ngang với một kiện Thần khí, bỏ ra đáng sao? Ai lại ngu ngốc đi đổi chứ.
" Hai viên Vũ Hóa Đan. "
Trong tay Dạ Khinh Ưu loé lên, xuất hiện hai viên đan dược trắng tinh như bạch, ẩn hiện cổ lão Đạo Nguyên Khí, hấp dẫn toàn bộ xung quanh cường giả, ánh mắt tham lam nóng rực nhìn vào hai viên đan dược trong tay Dạ Khinh Ưu. Nữ tử kia cũng giật mình, không nghĩ đến Dạ Khinh Ưu quả thật có thể xuất ra thứ hàng tốt như vậy.
Vũ Hóa Đan nghe nói là Thần Cấp Đan Dược, có thể giúp tu sĩ Thần Tôn Cảnh ngộ giới, gia tăng mười thành đột phá từ Địa Tôn lên Thiên Tôn, năm thành từ Thiên Tôn lên Chí Tôn, một thành từ Chí Tôn trở thành Đế Tôn hoặc bước vào Vũ Hóa Chi Địa. Nghe nói từ trước đến giờ chỉ có Cực Viêm Dược Thánh là có thể luyện thành đan này.
Nàng nén trong lòng kích động, không có ngu ngốc vội vã nhận lấy, nàng có thể cảm nhận ánh mắt tham lam của người xung quanh, không có dại mà chủ động rước lấy phiền phức. Nhìn Dạ Khinh Ưu thầm chửi tên này ngu xuẩn, giao dịch vật quý như vậy mà lại ngang nhiên xuất ra ngay tại chỗ này, nói nàng làm sao giao dịch đây?
" Ngươi có đổi hay không? "
Dạ Khinh Ưu nhíu mày, lạnh giọng lên tiếng, làm nữ tử bối rối, không dám bỏ lỡ, nàng còn chưa lên tiếng thì đã có người vội vã chạy về phương hướng của hắn. Đó là một thiếu niên mặt mày sáng sủa, thân mang ác khí, cũng không thèm che giấu thân phận, đằng sau hai hộ lão bước đi theo bảo vệ. Thiếu niên vừa đi đến, đã hướng về Dạ Khinh Ưu, hai mắt không rời nhìn hai viên Vũ Hóa Đan.
" Huynh đài, vật này ta muốn. Ta cũng có một mỹ nữ, muốn cùng ngươi trao đổi. "
Thiếu niên che giấu tham niệm muốn cướp đoạt, vẻ mặt tràn ngập ý cười, nhưng nụ cười ẩn chứa sự tà ác làm kẻ khác rùng mình, tâm linh dấy lên sợ hãi. Dạ Khinh Ưu híp mắt nhìn tên thiếu niên này, có thể nhìn ra cốt linh niên kỷ kẻ này không lớn, chưa đến ba trăm tuổi, nhưng một thân tu vi Thần Tôn Nhị Giai, lại ngộ giới cao thâm, đạt đến Thiên Tôn thực lực. Đặc biệt trên người kẻ này giống như có một tầng mê vụ, làm hắn nhìn không thấu, hai tên hộ giả sau lưng rõ ràng chính là cái người chết, bị thiếu niên luyện thành Khôi Lỗi.
Tên thiếu niên này không ngờ có Tà Thần Khí Vận quấn thân, so với Mục Viêm và Tà Thần thiếu chủ càng lớn mạnh. Có thể nói, ngoại trừ Hạ Nhu Nhi có Tà Thần Thể ra thì kẻ trước mặt hắn là có tư cách là truyền nhân của Tà Thần nhất.
Dạ Khinh Ưu cũng không có quá coi trọng tên này, chỉ là không có khả năng bỏ qua Tà Thần Khí Vận của đối phương, ánh mắt sau lớp mặt nạ bình thản, chắp tay nhìn tên thiếu niên, hỏi.
" Ngươi gọi là gì? "
" Ngươi có thể gọi ta là Nguyên Cổ. Thế nào, có hứng thú giao dịch sao? "
Nguyên Cổ ngẩng cao đầu, vẻ mặt bình tĩnh, hỏi. Dạ Khinh Ưu đặt tay lên xoa cằm, tỏ ra đang suy nghĩ, rồi nói.
" Có thể suy nghĩ, ta chỉ có hai viên Vũ Hóa Đan. Nếu như mỹ nữ của ngươi hơn nàng ta thì ta sẽ giao dịch. "
Dạ Khinh Ưu không hứng thú với mỹ nữ trong tay Nguyên Cổ, cái hắn quan tâm chính là tự thân tên Nguyên Cổ này, Tà Thần Khí Vận Chi Tử so với Khí Vận Chi Tử càng nguy hiểm, không có khả năng bỏ qua. Nguyệt Cổ nghe vậy nở ra nụ cười tự tin, đáp.
" Tốt, vậy hẹn gặp ngươi sau buổi đấu giá. Hai viên đan dược này tốt nhất nên giữ lại, đừng để ta thất vọng. "
Nguyên Cổ nói xong, giống như không sợ Dạ Khinh Ưu nuốt lời, xoay lưng liền quay trở lại chỗ ngồi. Dạ Khinh Ưu ánh mắt cũng rời khỏi đối phương, chợt chuyển dời lên người nữ tử kia, thấy nàng vẻ mặt không tốt, giống như đang hối hận.
" Đi thôi. "
Dạ Khinh Ưu tạm thời không thèm để ý, Đàm Tuyết Hạ hắn có thể đoạt lấy người tùy lúc, đám người này liên thủ dù là hắn của hai trăm năm trước cũng có thể đối phó. Hắn đi ngang qua, mang theo Tây Môn Triều chọn một chỗ mà ngồi. Tây Môn Triều được hắn gọi như được đại xá, vội vã đuổi theo. Một màn lúc nãy rơi vào mắt, làm cho Tây Môn Triều càng thêm sùng kính với hắn, một Luyện Dược Sư có thể luyện ra Thần Đan, gã phải dùng mọi cách để lôi kéo về.
" Đại sư, người lúc nãy thật uy phong. Nhưng mà làm như vậy thật có chút không ổn, Thần Đan đã trăm năm còn chưa có xuất hiện qua, lúc này dẫn đến nhiều người dòm ngó. Chỉ sợ chúng ta khó mà rời khỏi chỗ này… "
Tây Môn Triều cười khổ, hắn dĩ nhiên nhận ra vẻ tham lam của người xung quanh hướng về mình, có phần hối hận không dặn kỹ Dạ Khinh Ưu, chỉ sợ lần này ngay cả Hắc Thương Nô cũng muốn tự thân cướp đoạt. Dù hắn có thể xem là người của Hắc Thương Nô thì cũng khó lòng thoát khỏi vận mệnh.
Dạ Khinh Ưu lại không thèm để ý, hắn chú ý đến kiện Không Gian Pháp Bảo này, đã sớm dự định cướp đoạt, không chừa người sống sót, khoe của ra cũng chả có gì to tát. Tây Môn Triều thấy Dạ Khinh Ưu vẫn dửng dưng như không, lại nghĩ hẳn là đối phương có an bài, trong lòng dâng lên hi vọng, tiếp tục thay hắn giảng giải.
Hóa ra vừa nãy xuất hiện năm người kia chính là Ma Tu nổi danh Tam Giới, Bách Quỷ Ngũ Ma. Lão đại xuất hiện gọi là Thiên Lão Ma, xuất thân từ Thiên Giới, là người tộc nhân Bạch Phát Nhất Tộc, bởi vì Nhập Ma mà giết sạch tộc nhân một vực, một đêm tóc hóa bạc trắng. Nghe nói từng trong tay Thiên Đế đào lại một mạng, lành lặn đến giờ.
Tên lão nhị là Thác Y Bạc, là kẻ đến từ ngoại giới, không rõ xuất thân, thực lực đứng thứ hai nên là lão nhị, bản tính tà dâm, không biết đã hiếp và hành hạ bao nhiêu thiếu nữ. Nghe nói hắn từng đem toàn bộ nữ tử một tòa thành chơi chết, lột sạch quần áo đem xác treo lên, xếp thành tên mình.
Lão tam nữ tử là Trữ Hiểu Mạn, không có nhiều thông tin về nàng, chỉ biết nàng cũng là bài danh đệ thập bát (18) mỹ nữ Bách Hoa Bảng. Nhưng rõ ràng một điều rằng, nàng phải rất lợi hại để Thác Y Bạc không dám đối với nàng khinh nhờn.
Lão tứ Huyết Thạch từng là người của Huyết Yêu Tộc của Ma Giới, cũng may mắn thoát khỏi tai nạn diệt tộc. Là kẻ sống sót sau Yêu Tiên Vương Tử của Huyết Yêu Tộc nổi danh thiên tài.
Lão ngũ Lương Hạc là đệ tử của Thâu Hương Môn, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, hắn so với Thác Y Bạc thì nương tay hơn, không có giết nữ nhân nhưng chơi đùa các nàng đến phát điên. Kẻ này trước đó cũng nhắm đến Đàm Tuyết Hạ, bị Dạ Khinh Ưu phế đi nhục căn, đến giờ còn chưa khôi phục.
Tây Môn Triều vừa giải thích xong, đấu giá liền bắt đầu, toàn bộ khách mời đều an vị, Bách Quỷ Ngũ Ma sự chú ý đều hướng về hai người Dạ Khinh Ưu, dĩ nhiên còn chưa từ bỏ ý định. Đã thấy Trữ Hiểu Mạn dẫn theo Đàm Tuyết Hạ đi đến trước người hắn, ngồi ở bên cạnh, nói.
" Vị huynh đệ này, ta đồng ý giao dịch cùng ngươi. Nữ tử này ngươi giữ đi. "
Trữ Hiểu Mạn không chút để ý đem Đàm Tuyết Hạ đẩy về phía hắn. Dạ Khinh Ưu đem Đàm Tuyết Hạ ôm trong lòng, không vội đem thần trí của nàng đánh thức, mà là hướng về Trữ Hiểu Mạn, ngón tay điểm ra, liền đem nàng chế trụ.
/430
|