Luồng khí tức quỷ dị quen thuộc để Dạ Khinh Ưu cảm giác bất an, hắn dùng Tinh Thần Lực dò xét đám người áo đen kia, trong lòng kinh đào hải lãng, nghĩ không đến đám người kia huyết mạch đặc thù tương liên với hắn. Dĩ nhiên, Huyết Yêu Tộc không có khả năng khiến cho hắn sinh ra loại cảm giác này, chưa kể gia tộc này đã diệt vong, thế thì còn lại chính là Dạ Uyên Cổ Mạch trong thân thể hắn.
Đám người áo đen kia vậy mà là người của Dạ Tộc, không những thế nam tử ở trung tâm kia khí tức hết sức quen thuộc, Dạ Khinh Ưu đã từng gặp hắn tại Thánh Địa, thiếu chủ Dạ Tộc - Dạ Kiêu.
Không ngờ đám Dạ Tộc này cũng muốn tranh giành Hắc Quan với hắn, xem ra cỗ quan tài đen này có thứ gì đó rất có sức hút với Dạ Tộc. Dạ Khinh Ưu học xong Tinh Thần Vạn Pháp Thể đã có thể che giấu khí tức, nội liễm đến cực hạn, ngay cả Dạ Kiêu cũng chưa chắc có thể phát hiện ra hắn.
" Tiểu tử, thấy chưa. Ta nói không sai mà. "
Hài đồng nét mặt ngây ngô lại lộ ra loại ánh mắt âm trầm, quỷ dị hết sức. Dạ Khinh Ưu không nói, hắn hiện tại đang suy nghĩ bản thân liệu có đánh lại đám người Dạ Tộc kia không. Chưa từng giao thủ, dù tự tin vào thực lực của mình nhưng hắn không nắm chắc phần thắng, cũng không thể tùy tiện mà liều mạng được.
Hài đồng thấy hắn lâm vào trầm tư, khuôn mặt trẻ con nở ra nụ cười tới tận mang tai, hết sức đáng sợ. Hài đồng xoay lưng hướng về đám người Dạ Tộc, để lại truyền âm bên tai hắn.
" Tiểu tử, đan dược kia có thể trao đổi vật khác. Hắc Thương Nô bọn ta còn rất nhiều đồ tốt, tùy ngươi lựa chọn. "
Dạ Khinh Ưu trầm mặc, không có đáp lời, ngoài cái Hắc Quan kia hắn hoàn toàn không đối với thứ gì hứng thú, lúc này chỉ muốn đem Hắc Quan kia đoạt lấy mà thôi. Mà giao dịch của hài đồng cùng đám người Dạ Tộc hết sức thuận lợi, vậy mà chấp thuận giao dịch, Hắc Quan giống như đã trao vào tay đám người.
Dạ Khinh Ưu tạm thời không có ý định động thủ, Dạ Tộc thần bí làm hắn kiêng dè, dù Dạ Quân mời gọi hắn lúc trước cũng không làm hắn thay đổi ý định. Ai biết Dạ Tộc là thế nào tồn tại, theo lời của Anh Kỳ thì Dạ Tộc hết sức cường đại, hắn vẫn nên cẩn thận là hơn.
Dạ Tộc sau khi nhận lấy Hắc Quan, tất cả đều hóa thành bóng tối, vô thanh vô tức biến mất.
Nhìn đám người Dạ Tộc rời đi, Dạ Khinh Ưu liền tạo ra một cái phân thân, để nó lặng lẽ theo phía sau. Còn bản thân vẫn vô cùng bình tĩnh, nhìn hài đồng kia đi đến chỗ hắn, nở ra nụ cười quỷ quyệt.
" Tiểu tử, đề nghị của ta ngươi thấy thế nào? Thứ kia sớm đã định thuộc về đám người đó rồi, ngươi không cần liều mình mất mạng. Lão phu hảo ý khuyên ngươi, vẫn nên tự biết lượng sức mình. "
" Ta không hứng thú, cũng không cần ngươi quan tâm. "
Dạ Khinh Ưu không thèm để ý, hắn tinh thần chú ý tới Hắc Quan kia, quan sát đám người Dạ Tộc còn chưa có đi xa, hẳn là vì áp chế cảnh giới để tránh Thiên Đạo chú ý đến nên tốc độ không có nhanh.
Hài đồng nghe thấy Dạ Khinh Ưu từ chối ý tốt của mình, ánh mắt lóe lên sát cơ, vừa muốn hành động thì thấy một thiếu niên đi tới làm cho hài đồng không hiểu sao sợ hãi.
Nguyên Cổ thần thanh khí sảng bước đến, ánh mắt thâm thúy nhìn Dạ Khinh Ưu, cũng trực tiếp ngó lơ hài đồng, làm cho hài đồng sát khí như muốn bộc phát. Hài đồng chính là lão tổ của một phương thành lập Hắc Thương Nô, tính danh là Mệnh Lão, đã sớm siêu việt cảnh giới, sau đó gia nhập Tà Vực, chỗ dựa càng lớn, tại Hạ Giới có thể coi như nhất cử vô địch, nào ngờ liên tiếp bị hai cái hậu bối coi khinh.
" Huynh đệ, che giấu thật tốt nha. Có đan dược tốt như vậy mà không sớm lấy ra. "
Nguyên Cổ tỏ ra hết sức thân thiết nở nụ cười chân thành, nhưng Dạ Khinh Ưu tự rõ tên thiếu niên kia có bao nhiêu đáng sợ. Hai lão hộ vệ sau lưng Nguyên Cổ đều là Vấn Đạo Cảnh cường giả, hiện tại bị luyện thành Khôi Lỗi, có thể thấy đối phương kinh khủng bậc nào.
" Có hứng thú giao dịch chứ? "
Nguyên Cổ lên tiếng, Dạ Khinh Ưu cũng thuận ý đáp ứng, dẫn theo ba nữ cùng Tây Môn Triều đi cùng Nguyên Cổ. Mệnh Lão thấy vậy tức giận, muốn dạy dỗ hai cái tiểu bối này, nào ngờ một cái hộ vệ sau lưng Nguyên Cổ chủ động đi đến chặn đường, khí thế áp bách lan tỏa làm cho Mệnh Lão rùng mình, la lên.
" Vấn Đạo Cảnh Tam Tầng… "
Lúc này, Mệnh lão đã hoảng sợ nhận ra thiếu niên Nguyên Cổ kia có bao nhiêu kinh khủng, một cái Vấn Đạo Cảnh cường giả mạnh mẽ đi theo bảo hộ, rõ ràng thân phận không hề đơn giản. Mà Dạ Khinh Ưu lại có thể xuất ra Thần Đan, còn cùng Nguyên Cổ bộ dáng thân thiết càng không dễ trêu chọc. Lúc này, lão âm thầm hoảng sợ, mồ hôi chảy ròng ròng, may mắn bản thân còn chưa có chọc giận hai cái thiếu niên này, nếu không Hắc Thương Nô chỉ sợ đã sớm diệt…
...
Nguyên Cổ dẫn năm người Dạ Khinh Ưu vào trong phòng riêng được Hắc Thương Nô chuẩn bị. Nguyên Cổ ngồi xuống, Dạ Khinh Ưu ngồi trước mặt, bên cạnh là Đàm Tuyết Hạ với một tâm trạng thoải mái, nàng ngồi cạnh hắn, cũng đem Võ Hoan Hoan kéo xuống ngồi cạnh mình. Chỉ có Trữ Hiểu Mạn là toàn thân phong bế không thể cử động là đứng một bên, còn có Tây Môn Triều cũng không dám ngồi xuống, yên phận đứng ở phía sau.
" Huynh đài, giao dịch lúc trước còn có thể thực hiện sao? "
Nguyên Cổ hòa nhã nói, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, chỉ thấy hắn nét mặt tươi cười chờ đợi nhìn Dạ Khinh Ưu, để Đàm Tuyết Hạ ấn tượng với hắn không tệ, có thể hòa nhã nói chuyện cùng tình lang nàng, xem ra là cái người tốt. Dạ Khinh Ưu tinh thần lúc này đã chia làm hai, tinh lực tập trung tại nơi này chỉ phát huy được Tố Đạo Cảnh thực lực, còn toàn phần chú ý đã đuổi theo đám người Dạ Tộc.
Hắn nghe thấy lời Nguyên Cổ, không mặn không nhạt đáp.
" Dĩ nhiên được, ta tạm thời đã hết Vũ Hóa Đan… nếu như… "
Hắn còn chưa nói hết lời, Nguyên Cổ đã vội lên tiếng.
" Dùng Thiên Địa Vấn Cảnh Đan cũng được… Ta có thể giúp ngươi tìm thêm nữ nhân. "
Dạ Khinh Ưu nghe vậy cười lạnh, không ngờ cái tên Nguyên Cổ này thật không biết xấu hổ, Thiên Địa Vấn Cảnh Đan rõ ràng còn chân quý hơn cả Vũ Hóa Đan, nói đổi là muốn đổi sao? Mà Nguyên Cổ cũng không nói nhảm, trực tiếp lấy ra thành ý, hắn vung tay, một cỗ quan tài ngọc xuất hiện, bên trong cất chứa thân thể của một nữ nhân, dù bị phong bế Đạo Nguyên Lực nhưng vẫn còn thần trí.
Đàm Tuyết Hạ nhìn thấy cảnh này, vô cùng tức giận, hảo cảm mới có với Nguyên Cổ hóa thành số âm, nàng quay sang nhìn Dạ Khinh Ưu, thấy tình lang của nàng hết sức bình tĩnh. Hắn đem cỗ quan tài ngọc thu vào trong tay, mà Nguyên Cổ không có ngăn cản, tùy ý Dạ Khinh Ưu kiểm tra.
Chỉ thấy bên trong quan tài ngọc lộ ra tuyệt thế dung nhan mỹ nữ, tiên vận lượn lờ bí ẩn thần bí, hai mắt nhắm nghiền như công chúa ngủ trong rừng, mùi hương tự nhiên từ thân thể tỏa ra làm lòng người êm dịu. Võ Hoan Hoan bản tính vốn hoang dã cũng bị mê hoặc, ngoan ngoãn hơn không ít, Đàm Tuyết Hạ lại có cảm giác thân thiết, như nhìn thấy tỷ muội thất lạc. Khỏi phải nói, Tây Môn Triều thì hai mắt mở to, nước dãi chảy ra, cho dù là thi thể cũng làm gã ước ao chạm vào.
Nguyên Cổ dương dương tự đắc, nói.
" Nàng chính là do ta tình cờ nhìn thấy, trong lúc đang luyện một bộ công pháp mà tẩu hỏa nhập ma, suýt vẫn lạc. Là ta giúp đem nàng phong ấn, xóa bỏ tự thân công pháp của nàng. Vốn dĩ định biến nàng thành nha hoàn về sau, nhưng vì hiện ta đang cần đan dược nâng tu vi cho nên đành đem ra đổi. "
Lời nói của hắn thong dong đường đường nhưng Dạ Khinh Ưu không tin quỷ, hắn đoán hẳn là nữ tử này bị Nguyên Cổ tập kích, nhìn trúng Thể Chất 'Thiên Ma Cổ Vận Thể' của nàng, định biến nàng thành huyết thi như hai cái tên hộ vệ bên cạnh. Giữ lại thần trí của nữ tử này hẳn là vì muốn nhờ 'Thiên Ma Cổ Vận Thể' đem nàng nô dịch biến thành nữ quỷ.
" Nàng ta gọi là gì? "
Đàm Tuyết Hạ chủ động hỏi, Nguyên Cổ không có ý giấu giếm, trực tiếp trả lời.
" Hẳn là Đàm Tuyết Vận, ta tìm thấy nàng tại một mảnh Thiên Giới, cách không xa Long Tộc Mộ Địa. "
Nghe vậy, Đàm Tuyết Hạ run rẩy, nước mắt ươn ướt nhìn vào nữ tử ngủ say bên trong.
" Chẳng lẽ thật là tỷ tỷ… "
Đàm Tuyết Hạ nghe từ mẫu thân, biết nàng còn có một vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ lưu lạc bên ngoài. Nàng vốn nghĩ muốn tìm vị tỷ tỷ kia, nhưng trời đất bao la, nàng lại bị nhốt trong Cửu Nguyệt Tiên Môn không thể ra ngoài, chưa thể hoàn thành ý định, không nghĩ tới hôm nay lại có thể nhìn thấy lại vị tỷ tỷ này.
Dạ Khinh Ưu cũng không ngờ trùng hợp như vậy, nếu đã là tỷ tỷ của Đàm Tuyết Hạ thì rõ ràng hắn không thể làm ngơ. Hắn nhìn Nguyên Cổ, hơi cười, cảm thấy tên này thật ngứa mắt, suy nghĩ nên để tên này chôn thân tại đây.
" Của ngươi… "
Dạ Khinh Ưu không thèm bận tâm đem một viên Thiên Địa Vấn Cảnh Đan ném cho Nguyên Cổ, đối phương không ngờ Dạ Khinh Ưu hào phóng như vậy, vui vẻ chụp lấy. Hắn cẩn thận đem đan dược cất đi, ý cười trên mặt hiện rõ, thản nhiên đáp.
" Dù đã giao mỹ nữ cho huynh đệ, ta vẫn hào phóng giới thiệu cho ngươi thêm vài vị mỹ nữ, có thể so sánh cùng nữ tử kia. "
Dạ Khinh Ưu nhíu mày, cảm giác lời nói quỷ dị bên trong, không biết Nguyên Cổ định làm gì, thì đã nghe thấy Nguyên Cổ truyền âm với hắn.
" Nơi này có chút không tốt, vẫn nên để lệnh phu nhân ở lại tránh bị nhiễm tục khí. Ta sẽ thay vị huynh đài dẫn đường. "
Dạ Khinh Ưu dù không rõ ràng hồ lô bán thuốc gì, nhưng hắn cũng không sợ gặp ám hại, liền để Đàm Tuyết Hạ ở nơi này đợi mình. Đàm Tuyết Hạ dù không hiểu hắn muốn đi đâu nhưng không có hỏi nhiều, gật đầu đáp ứng, bảo hắn mau quay trở lại, nàng và Võ Hoan Hoan ở lại chiếu cố tỷ tỷ.
Hắn vẫn để phân thân canh chừng trong bóng tối cạnh Đàm Tuyết Hạ, tránh xảy ra vấn đề, rồi mới đi theo Nguyên Cổ đến nơi hắn nói.
Hắn cũng đem Trữ Hiểu Mạn giải phóng, nữ tử vừa cử động được liền vươn ra thủ chưởng sắc bén, bàn tay hóa thành tử sắc thủ chưởng mang theo tà quái lực lượng có thể cấu xé phá hủy mọi thứ, vỗ mạnh lên ngực Dạ Khinh Ưu. Một chưởng này, nếu không cẩn thận có thể làm Thiên Tôn tử thương, thậm chí là mất mạng.
Không nghĩ Trữ Hiểu Mạn lại dám tung ra sát chiêu, rõ ràng là muốn đoạt mệnh hắn, điều này khiến Dạ Khinh Ưu tức giận, bàn tay vung ra, đem nàng đánh bay, thân hình bay xuyên qua đập mạnh lên nền đất, máu tươi từ miệng trào phun, hết sức thảm thiết, nàng đau đớn ôm lấy ngực, phẫn nộ xen lẫn sợ hãi nhìn hắn.
Đúng lúc này, Bách Quỷ Ngũ Ma còn lại bốn người cũng đi đến, thấy Dạ Khinh Ưu nhẹ nhàng khua tay đã đánh Trữ Hiểu Mạn bị thương, đồng loạt hoảng sợ, bọn hắn tự rõ Trữ Hiểu Mạn lợi hại ra sao, đã từng nếm trải quỷ trảo lấy mạng của nàng, bọn họ đều nhận thua thiệt, không dám có tâm tư trêu chọc nàng, không ngờ lại có thể nhìn thấy nàng dễ dàng nhận thất bại như vậy.
Dạ Khinh Ưu vươn tay đem cổ họng nàng bóp chặt, sát khí hiện rõ trong mắt, lạnh lẽo nói.
" Ngươi muốn chết, ta chiều. "
Đám người áo đen kia vậy mà là người của Dạ Tộc, không những thế nam tử ở trung tâm kia khí tức hết sức quen thuộc, Dạ Khinh Ưu đã từng gặp hắn tại Thánh Địa, thiếu chủ Dạ Tộc - Dạ Kiêu.
Không ngờ đám Dạ Tộc này cũng muốn tranh giành Hắc Quan với hắn, xem ra cỗ quan tài đen này có thứ gì đó rất có sức hút với Dạ Tộc. Dạ Khinh Ưu học xong Tinh Thần Vạn Pháp Thể đã có thể che giấu khí tức, nội liễm đến cực hạn, ngay cả Dạ Kiêu cũng chưa chắc có thể phát hiện ra hắn.
" Tiểu tử, thấy chưa. Ta nói không sai mà. "
Hài đồng nét mặt ngây ngô lại lộ ra loại ánh mắt âm trầm, quỷ dị hết sức. Dạ Khinh Ưu không nói, hắn hiện tại đang suy nghĩ bản thân liệu có đánh lại đám người Dạ Tộc kia không. Chưa từng giao thủ, dù tự tin vào thực lực của mình nhưng hắn không nắm chắc phần thắng, cũng không thể tùy tiện mà liều mạng được.
Hài đồng thấy hắn lâm vào trầm tư, khuôn mặt trẻ con nở ra nụ cười tới tận mang tai, hết sức đáng sợ. Hài đồng xoay lưng hướng về đám người Dạ Tộc, để lại truyền âm bên tai hắn.
" Tiểu tử, đan dược kia có thể trao đổi vật khác. Hắc Thương Nô bọn ta còn rất nhiều đồ tốt, tùy ngươi lựa chọn. "
Dạ Khinh Ưu trầm mặc, không có đáp lời, ngoài cái Hắc Quan kia hắn hoàn toàn không đối với thứ gì hứng thú, lúc này chỉ muốn đem Hắc Quan kia đoạt lấy mà thôi. Mà giao dịch của hài đồng cùng đám người Dạ Tộc hết sức thuận lợi, vậy mà chấp thuận giao dịch, Hắc Quan giống như đã trao vào tay đám người.
Dạ Khinh Ưu tạm thời không có ý định động thủ, Dạ Tộc thần bí làm hắn kiêng dè, dù Dạ Quân mời gọi hắn lúc trước cũng không làm hắn thay đổi ý định. Ai biết Dạ Tộc là thế nào tồn tại, theo lời của Anh Kỳ thì Dạ Tộc hết sức cường đại, hắn vẫn nên cẩn thận là hơn.
Dạ Tộc sau khi nhận lấy Hắc Quan, tất cả đều hóa thành bóng tối, vô thanh vô tức biến mất.
Nhìn đám người Dạ Tộc rời đi, Dạ Khinh Ưu liền tạo ra một cái phân thân, để nó lặng lẽ theo phía sau. Còn bản thân vẫn vô cùng bình tĩnh, nhìn hài đồng kia đi đến chỗ hắn, nở ra nụ cười quỷ quyệt.
" Tiểu tử, đề nghị của ta ngươi thấy thế nào? Thứ kia sớm đã định thuộc về đám người đó rồi, ngươi không cần liều mình mất mạng. Lão phu hảo ý khuyên ngươi, vẫn nên tự biết lượng sức mình. "
" Ta không hứng thú, cũng không cần ngươi quan tâm. "
Dạ Khinh Ưu không thèm để ý, hắn tinh thần chú ý tới Hắc Quan kia, quan sát đám người Dạ Tộc còn chưa có đi xa, hẳn là vì áp chế cảnh giới để tránh Thiên Đạo chú ý đến nên tốc độ không có nhanh.
Hài đồng nghe thấy Dạ Khinh Ưu từ chối ý tốt của mình, ánh mắt lóe lên sát cơ, vừa muốn hành động thì thấy một thiếu niên đi tới làm cho hài đồng không hiểu sao sợ hãi.
Nguyên Cổ thần thanh khí sảng bước đến, ánh mắt thâm thúy nhìn Dạ Khinh Ưu, cũng trực tiếp ngó lơ hài đồng, làm cho hài đồng sát khí như muốn bộc phát. Hài đồng chính là lão tổ của một phương thành lập Hắc Thương Nô, tính danh là Mệnh Lão, đã sớm siêu việt cảnh giới, sau đó gia nhập Tà Vực, chỗ dựa càng lớn, tại Hạ Giới có thể coi như nhất cử vô địch, nào ngờ liên tiếp bị hai cái hậu bối coi khinh.
" Huynh đệ, che giấu thật tốt nha. Có đan dược tốt như vậy mà không sớm lấy ra. "
Nguyên Cổ tỏ ra hết sức thân thiết nở nụ cười chân thành, nhưng Dạ Khinh Ưu tự rõ tên thiếu niên kia có bao nhiêu đáng sợ. Hai lão hộ vệ sau lưng Nguyên Cổ đều là Vấn Đạo Cảnh cường giả, hiện tại bị luyện thành Khôi Lỗi, có thể thấy đối phương kinh khủng bậc nào.
" Có hứng thú giao dịch chứ? "
Nguyên Cổ lên tiếng, Dạ Khinh Ưu cũng thuận ý đáp ứng, dẫn theo ba nữ cùng Tây Môn Triều đi cùng Nguyên Cổ. Mệnh Lão thấy vậy tức giận, muốn dạy dỗ hai cái tiểu bối này, nào ngờ một cái hộ vệ sau lưng Nguyên Cổ chủ động đi đến chặn đường, khí thế áp bách lan tỏa làm cho Mệnh Lão rùng mình, la lên.
" Vấn Đạo Cảnh Tam Tầng… "
Lúc này, Mệnh lão đã hoảng sợ nhận ra thiếu niên Nguyên Cổ kia có bao nhiêu kinh khủng, một cái Vấn Đạo Cảnh cường giả mạnh mẽ đi theo bảo hộ, rõ ràng thân phận không hề đơn giản. Mà Dạ Khinh Ưu lại có thể xuất ra Thần Đan, còn cùng Nguyên Cổ bộ dáng thân thiết càng không dễ trêu chọc. Lúc này, lão âm thầm hoảng sợ, mồ hôi chảy ròng ròng, may mắn bản thân còn chưa có chọc giận hai cái thiếu niên này, nếu không Hắc Thương Nô chỉ sợ đã sớm diệt…
...
Nguyên Cổ dẫn năm người Dạ Khinh Ưu vào trong phòng riêng được Hắc Thương Nô chuẩn bị. Nguyên Cổ ngồi xuống, Dạ Khinh Ưu ngồi trước mặt, bên cạnh là Đàm Tuyết Hạ với một tâm trạng thoải mái, nàng ngồi cạnh hắn, cũng đem Võ Hoan Hoan kéo xuống ngồi cạnh mình. Chỉ có Trữ Hiểu Mạn là toàn thân phong bế không thể cử động là đứng một bên, còn có Tây Môn Triều cũng không dám ngồi xuống, yên phận đứng ở phía sau.
" Huynh đài, giao dịch lúc trước còn có thể thực hiện sao? "
Nguyên Cổ hòa nhã nói, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, chỉ thấy hắn nét mặt tươi cười chờ đợi nhìn Dạ Khinh Ưu, để Đàm Tuyết Hạ ấn tượng với hắn không tệ, có thể hòa nhã nói chuyện cùng tình lang nàng, xem ra là cái người tốt. Dạ Khinh Ưu tinh thần lúc này đã chia làm hai, tinh lực tập trung tại nơi này chỉ phát huy được Tố Đạo Cảnh thực lực, còn toàn phần chú ý đã đuổi theo đám người Dạ Tộc.
Hắn nghe thấy lời Nguyên Cổ, không mặn không nhạt đáp.
" Dĩ nhiên được, ta tạm thời đã hết Vũ Hóa Đan… nếu như… "
Hắn còn chưa nói hết lời, Nguyên Cổ đã vội lên tiếng.
" Dùng Thiên Địa Vấn Cảnh Đan cũng được… Ta có thể giúp ngươi tìm thêm nữ nhân. "
Dạ Khinh Ưu nghe vậy cười lạnh, không ngờ cái tên Nguyên Cổ này thật không biết xấu hổ, Thiên Địa Vấn Cảnh Đan rõ ràng còn chân quý hơn cả Vũ Hóa Đan, nói đổi là muốn đổi sao? Mà Nguyên Cổ cũng không nói nhảm, trực tiếp lấy ra thành ý, hắn vung tay, một cỗ quan tài ngọc xuất hiện, bên trong cất chứa thân thể của một nữ nhân, dù bị phong bế Đạo Nguyên Lực nhưng vẫn còn thần trí.
Đàm Tuyết Hạ nhìn thấy cảnh này, vô cùng tức giận, hảo cảm mới có với Nguyên Cổ hóa thành số âm, nàng quay sang nhìn Dạ Khinh Ưu, thấy tình lang của nàng hết sức bình tĩnh. Hắn đem cỗ quan tài ngọc thu vào trong tay, mà Nguyên Cổ không có ngăn cản, tùy ý Dạ Khinh Ưu kiểm tra.
Chỉ thấy bên trong quan tài ngọc lộ ra tuyệt thế dung nhan mỹ nữ, tiên vận lượn lờ bí ẩn thần bí, hai mắt nhắm nghiền như công chúa ngủ trong rừng, mùi hương tự nhiên từ thân thể tỏa ra làm lòng người êm dịu. Võ Hoan Hoan bản tính vốn hoang dã cũng bị mê hoặc, ngoan ngoãn hơn không ít, Đàm Tuyết Hạ lại có cảm giác thân thiết, như nhìn thấy tỷ muội thất lạc. Khỏi phải nói, Tây Môn Triều thì hai mắt mở to, nước dãi chảy ra, cho dù là thi thể cũng làm gã ước ao chạm vào.
Nguyên Cổ dương dương tự đắc, nói.
" Nàng chính là do ta tình cờ nhìn thấy, trong lúc đang luyện một bộ công pháp mà tẩu hỏa nhập ma, suýt vẫn lạc. Là ta giúp đem nàng phong ấn, xóa bỏ tự thân công pháp của nàng. Vốn dĩ định biến nàng thành nha hoàn về sau, nhưng vì hiện ta đang cần đan dược nâng tu vi cho nên đành đem ra đổi. "
Lời nói của hắn thong dong đường đường nhưng Dạ Khinh Ưu không tin quỷ, hắn đoán hẳn là nữ tử này bị Nguyên Cổ tập kích, nhìn trúng Thể Chất 'Thiên Ma Cổ Vận Thể' của nàng, định biến nàng thành huyết thi như hai cái tên hộ vệ bên cạnh. Giữ lại thần trí của nữ tử này hẳn là vì muốn nhờ 'Thiên Ma Cổ Vận Thể' đem nàng nô dịch biến thành nữ quỷ.
" Nàng ta gọi là gì? "
Đàm Tuyết Hạ chủ động hỏi, Nguyên Cổ không có ý giấu giếm, trực tiếp trả lời.
" Hẳn là Đàm Tuyết Vận, ta tìm thấy nàng tại một mảnh Thiên Giới, cách không xa Long Tộc Mộ Địa. "
Nghe vậy, Đàm Tuyết Hạ run rẩy, nước mắt ươn ướt nhìn vào nữ tử ngủ say bên trong.
" Chẳng lẽ thật là tỷ tỷ… "
Đàm Tuyết Hạ nghe từ mẫu thân, biết nàng còn có một vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ lưu lạc bên ngoài. Nàng vốn nghĩ muốn tìm vị tỷ tỷ kia, nhưng trời đất bao la, nàng lại bị nhốt trong Cửu Nguyệt Tiên Môn không thể ra ngoài, chưa thể hoàn thành ý định, không nghĩ tới hôm nay lại có thể nhìn thấy lại vị tỷ tỷ này.
Dạ Khinh Ưu cũng không ngờ trùng hợp như vậy, nếu đã là tỷ tỷ của Đàm Tuyết Hạ thì rõ ràng hắn không thể làm ngơ. Hắn nhìn Nguyên Cổ, hơi cười, cảm thấy tên này thật ngứa mắt, suy nghĩ nên để tên này chôn thân tại đây.
" Của ngươi… "
Dạ Khinh Ưu không thèm bận tâm đem một viên Thiên Địa Vấn Cảnh Đan ném cho Nguyên Cổ, đối phương không ngờ Dạ Khinh Ưu hào phóng như vậy, vui vẻ chụp lấy. Hắn cẩn thận đem đan dược cất đi, ý cười trên mặt hiện rõ, thản nhiên đáp.
" Dù đã giao mỹ nữ cho huynh đệ, ta vẫn hào phóng giới thiệu cho ngươi thêm vài vị mỹ nữ, có thể so sánh cùng nữ tử kia. "
Dạ Khinh Ưu nhíu mày, cảm giác lời nói quỷ dị bên trong, không biết Nguyên Cổ định làm gì, thì đã nghe thấy Nguyên Cổ truyền âm với hắn.
" Nơi này có chút không tốt, vẫn nên để lệnh phu nhân ở lại tránh bị nhiễm tục khí. Ta sẽ thay vị huynh đài dẫn đường. "
Dạ Khinh Ưu dù không rõ ràng hồ lô bán thuốc gì, nhưng hắn cũng không sợ gặp ám hại, liền để Đàm Tuyết Hạ ở nơi này đợi mình. Đàm Tuyết Hạ dù không hiểu hắn muốn đi đâu nhưng không có hỏi nhiều, gật đầu đáp ứng, bảo hắn mau quay trở lại, nàng và Võ Hoan Hoan ở lại chiếu cố tỷ tỷ.
Hắn vẫn để phân thân canh chừng trong bóng tối cạnh Đàm Tuyết Hạ, tránh xảy ra vấn đề, rồi mới đi theo Nguyên Cổ đến nơi hắn nói.
Hắn cũng đem Trữ Hiểu Mạn giải phóng, nữ tử vừa cử động được liền vươn ra thủ chưởng sắc bén, bàn tay hóa thành tử sắc thủ chưởng mang theo tà quái lực lượng có thể cấu xé phá hủy mọi thứ, vỗ mạnh lên ngực Dạ Khinh Ưu. Một chưởng này, nếu không cẩn thận có thể làm Thiên Tôn tử thương, thậm chí là mất mạng.
Không nghĩ Trữ Hiểu Mạn lại dám tung ra sát chiêu, rõ ràng là muốn đoạt mệnh hắn, điều này khiến Dạ Khinh Ưu tức giận, bàn tay vung ra, đem nàng đánh bay, thân hình bay xuyên qua đập mạnh lên nền đất, máu tươi từ miệng trào phun, hết sức thảm thiết, nàng đau đớn ôm lấy ngực, phẫn nộ xen lẫn sợ hãi nhìn hắn.
Đúng lúc này, Bách Quỷ Ngũ Ma còn lại bốn người cũng đi đến, thấy Dạ Khinh Ưu nhẹ nhàng khua tay đã đánh Trữ Hiểu Mạn bị thương, đồng loạt hoảng sợ, bọn hắn tự rõ Trữ Hiểu Mạn lợi hại ra sao, đã từng nếm trải quỷ trảo lấy mạng của nàng, bọn họ đều nhận thua thiệt, không dám có tâm tư trêu chọc nàng, không ngờ lại có thể nhìn thấy nàng dễ dàng nhận thất bại như vậy.
Dạ Khinh Ưu vươn tay đem cổ họng nàng bóp chặt, sát khí hiện rõ trong mắt, lạnh lẽo nói.
" Ngươi muốn chết, ta chiều. "
/430
|