Một lát sau, Bách Lí Dật Thanh ăn Tuyết Liên Hoàn xong thì tỉnh lại, Bạch Vũ Mộng thấy hiện tại hắn rất suy yếu, cho nên lát sau sẽ lại lâm vào hôn mê, phải xem coi hắn có thể qua khỏi đêm nay hay không đã.
Bách Lí Dật Thanh, ngươi không sao chứ, ngươi tuyệt đối không được chết. Giọng nói của Mộ Túy Tình đầy sự sợ hãi, sớm đã khóc không thành tiếng.
Ta... Ta không sao, Tình Nhi, nàng có bị thương không? Bách Lí Dật Thanh cố hết sức mở miệng, câu nói đầu tiên lại là khẩn trương hỏi nàng có bị thương không.
Mộ Túy Tình dùng sức lắc đầu, bỗng nhiên không biết nói gì cả, nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng hắn chính là tên nam nhân phụ bạc, nhưng vì sao lại xả thân cứu giúp nàng, vì hối hận sao...
Bạch Vũ Mộng thở dài, không biết nên nói gì nữa, đôi môi tái nhợt mím lại, nhìn thấy Bách Lí Dật Thanh nhìn về phía nàng: Chiến Vương phi, ta... Hi vọng ngươi có thể... Tuân thủ lời hứa!
Đã như vậy rồi mà còn không muốn nói sao? Mắt Bạch Vũ Mộng đầy phức tạp nhìn Bách Lí Dật Thanh, ngay cả nàng cũng không thể không cảm động trước sự chấp nhất của hắn.
Ta nói rồi, đó là bí mật, nó sẽ theo ta vào Hoàng lăng, ta không hy vọng có bất cứ ai biết! Bách Lí Dật Thanh vất vả nói liền một hơi, nói xong thì bắt đầu há to mồm thở.
Tất cả mọi người nghe thấy đều khó hiểu, hai người kia có bí mật gì, vì sao bọn họ nghe không hiểu gì hết vậy, chỉ có Duẫn Minh Hi là liếc nhìn Mộ Túy Tình một cái, nhưng cũng không có mở miệng.
Ngươi kiên trì một lát nữa, qua khỏi đêm nay sẽ không có chuyện gì, ta hi vọng tương lai có một ngày ngươi có thể chính miệng nói bí mật này ra, còn nếu không, sau khi ngươi đi ta liền nói cho nàng biết.
Không thể! Bách Lí Dật Thanh giãy dụa, muốn ngăn cản Bạch Vũ Mộng nói ra, hắn không muốn để cho nàng biết, không bao giờ muốn.
Nhìn thấy Bách Lí Dật Thanh lại ói ra một ngụm máu, Bạch Vũ Mộng khẽ thở dài: Vậy ngươi phải kiên trì cho ta, không được chết, nếu không ta nói được thì làm được! Mặt Bạch Vũ Mộng không chút biểu tình, giọng điệu cũng lạnh như muốn đóng băng người khác.
Bách Lí Dật Thanh không còn sức để mở miệng nữa, thất bại nhìn Bạch Vũ Mộng, hơi nhắm hai mắt lại, điều chỉnh hơi thở của bản thân.
Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng thở phào, chỉ cần có ý chí sống là tốt rồi, như vậy nhất định có thể sống, nàng chỉ sợ hắn nghĩ không
Bách Lí Dật Thanh, ngươi không sao chứ, ngươi tuyệt đối không được chết. Giọng nói của Mộ Túy Tình đầy sự sợ hãi, sớm đã khóc không thành tiếng.
Ta... Ta không sao, Tình Nhi, nàng có bị thương không? Bách Lí Dật Thanh cố hết sức mở miệng, câu nói đầu tiên lại là khẩn trương hỏi nàng có bị thương không.
Mộ Túy Tình dùng sức lắc đầu, bỗng nhiên không biết nói gì cả, nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng hắn chính là tên nam nhân phụ bạc, nhưng vì sao lại xả thân cứu giúp nàng, vì hối hận sao...
Bạch Vũ Mộng thở dài, không biết nên nói gì nữa, đôi môi tái nhợt mím lại, nhìn thấy Bách Lí Dật Thanh nhìn về phía nàng: Chiến Vương phi, ta... Hi vọng ngươi có thể... Tuân thủ lời hứa!
Đã như vậy rồi mà còn không muốn nói sao? Mắt Bạch Vũ Mộng đầy phức tạp nhìn Bách Lí Dật Thanh, ngay cả nàng cũng không thể không cảm động trước sự chấp nhất của hắn.
Ta nói rồi, đó là bí mật, nó sẽ theo ta vào Hoàng lăng, ta không hy vọng có bất cứ ai biết! Bách Lí Dật Thanh vất vả nói liền một hơi, nói xong thì bắt đầu há to mồm thở.
Tất cả mọi người nghe thấy đều khó hiểu, hai người kia có bí mật gì, vì sao bọn họ nghe không hiểu gì hết vậy, chỉ có Duẫn Minh Hi là liếc nhìn Mộ Túy Tình một cái, nhưng cũng không có mở miệng.
Ngươi kiên trì một lát nữa, qua khỏi đêm nay sẽ không có chuyện gì, ta hi vọng tương lai có một ngày ngươi có thể chính miệng nói bí mật này ra, còn nếu không, sau khi ngươi đi ta liền nói cho nàng biết.
Không thể! Bách Lí Dật Thanh giãy dụa, muốn ngăn cản Bạch Vũ Mộng nói ra, hắn không muốn để cho nàng biết, không bao giờ muốn.
Nhìn thấy Bách Lí Dật Thanh lại ói ra một ngụm máu, Bạch Vũ Mộng khẽ thở dài: Vậy ngươi phải kiên trì cho ta, không được chết, nếu không ta nói được thì làm được! Mặt Bạch Vũ Mộng không chút biểu tình, giọng điệu cũng lạnh như muốn đóng băng người khác.
Bách Lí Dật Thanh không còn sức để mở miệng nữa, thất bại nhìn Bạch Vũ Mộng, hơi nhắm hai mắt lại, điều chỉnh hơi thở của bản thân.
Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng thở phào, chỉ cần có ý chí sống là tốt rồi, như vậy nhất định có thể sống, nàng chỉ sợ hắn nghĩ không
/205
|