Nhàm chán! Duẫn Minh Hi nhìn nàng một cái, xoay người bước đi, bóng lưng sa sút như chạy trối chết.
Này, đợi một chút, ngươi chạy làm cái gì, có phải bị ta nhìn thấy bí mật nên thẹn thùng không, đừng chạy nữa, ta sẽ không nói ra đâu! Mộ Túy Tình cười đuổi theo.
Thẳng đến khi hai người đều chạy không nổi nữa mới ngừng lại, Duẫn Minh Hi thở phì phò nhìn Mộ Túy Tình đuối sức ngồi trên tảng đá, không biết nói gì mở miệng: Đuổi theo ta làm gì?
Chơi thật vui nha! Lâu rồi ta không có chơi đùa như vậy! Mộ Túy Tình cảm thán mở miệng.
Chơi vui sao? Duẫn Minh Hi đen mặt, Chỉ vì chơi vui mà ngươi đuổi theo ta lâu như vậy, thật sự không biết đầu óc ngươi làm từ cái gì! Duẫn Minh Hi nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
Ai nha, đừng nóng giận, không phải là mấy ngày nay ta đè nén lâu lắm sao, nên bỗng nhiên không dừng lại được, ai bảo ngươi ngây ngốc bị ta đuổi!
Không ngờ nó lại là lỗi của ta? Là ta tự làm tự chịu sao? Duẫn Minh Hi kinh ngạc nhìn nàng nói hưu nói vượn.
Vậy mà ngươi không phát hiện ra! Mộ Túy Tình chớp mắt, nhìn thấy sắc mặt Duẫn Minh Hi càng lúc càng đen thì hắng giọng, Đúng rồi, hôm nay ánh trăng thật đẹp, muốn đi ngắm trăng không? Nói xong nàng liền nằm xuống bãi cỏ bên cạnh.
Duẫn Minh Hi há miệng nhìn nữ nhân tùy tiện này, một lúc sau cũng không cố kị mà nằm xuống bên cạnh nàng.
Không biết bao lâu rồi ta không yên tĩnh nằm ngắm trăng như vậy. Có lẽ vì hôm nay nàng đã nghĩ thông suốt rất nhiều việc nên hiện tại tâm trạng rất yên bình.
Không ngờ nữ nhân thô lỗ như ngươi mà cũng có thú vui này! Duẫn Minh Hi chợt nhíu mày, nhìn trăng tròn trên trời, tùy ý nói.
Mộ Túy Tình lẳng lặng nằm đó, bỗng nhiên liền hưng phấn mở miệng: Ôi, vừa rồi ta nhìn thấy ngươi than thở, hình như là đau khổ vì tình, a, là nữ tử nhà ai, nói ra đi ta làm quân sư cho ngươi!
Duẫn Minh Hi trừng mắt nhìn nàng, một lúc lâu sau mới thất bại mở miệng: Không cần ngươi làm quân sư, ngươi vẫn nên quản cho
/205
|