Ánh nắng ban mai len lén chui qua cửa sổ nhảy nhót, tỏa sáng rực rỡ khắp căn phòng.
Thủy Băng Tuyền trở mình một cái rồi tiếp tục ngủ…
Hiện tại, tiết trời lập xuân, muôn hoa đua nhau khoe sắc, trời không nóng cũng không lạnh, rất thích hợp để ngủ! Bây giờ chẳng có gì làm nàng có hứng thú cả, thời gian rảnh rỗi, không dùng để ngủ thì để làm gì!
Thính Lan cẩn thận đẩy cửa nhìn nàng, trên mặt lộ rõ vẻ khó xử! Tiểu thư đang ngủ?
“Tiểu thư.” Nàng nhỏ giọng gọi người trên giường.
Không có phản ứng gì…
“Tiểu thư…” Thính Lan nghĩ đến đám người ngồi trong phòng khách đợi tiểu thư, kiên trì bước tới bên giường, lay lay chăn.
“Tốt nhất ngươi nên cho ta một lý do hợp lý ” Thủy Băng Tuyền trừng mắt nhìn Thính Lan. Nàng ghét nhất là bị người khác quấy rầy khi đang ngủ. Nhưng với lá gan của Thính Lan, chắn chắn phải có chuyện gì quan trọng. Mà liên quan đến Thủy Băng Tuyển thì chỉ có cái hôn ước nực cười kia thôi.
Thính Lan rụt rè nhìn lên, thấy ánh sáng tỏa ra từ mắt Thủy Băng Tuyền lập tức đảo mắt sang chỗ khác, thầm nghĩ: Ánh mắt của tiểu thư thật quá dọa người! Mấy ngày nay, tiểu thư chỉ nằm lì trong phòng, ai cũng không gặp, khiến nàng càng thêm tò mò… Chẳng lẽ tiểu thư không biết tin đồn đang lan ra trong kinh thành sao? Nếu là trước kia, tiểu thư đã sớm chạy đến phủ Lục hoàng tử làm loạn… Thế mà? Thật sự là rất kỳ quái! Tiểu thư không những không để ý đến những tin đồn bên ngoài mà còn không thèm cho người đi theo dõi hành tung của Lục hoàng tử… Chẳng lẽ tiểu thư không thích Lục hoàng tử nữa sao?
“Thính Lan?” Thủy Băng Tuyền cao giọng gọi. Xem Thính Lan nhát gan như vậy nhưng lòng hiếu kỳ cũng không nhỏ đây!
“Ối… Tiểu thư…” Thính Lan phục hồi tinh thần thấy ánh mắt khó chịu của Thủy Băng Tuyền. Trời ạ, nàng dám đứng trước mặt tiểu thư suy nghĩ lung tung… Nghĩ đến thủ đoạn trừng trị người khác bình thường của tiểu thư, Thính Lan cả người run rẩy khụy xuống mặt đất: “Tiểu thư, nô tì đáng chết! Xin tiểu thư bỏ qua cho thất thố vừa rồi của nô tỳ”
Thủy Băng Tuyền bước xuống giường, mặc quần áo, không để ý tới Thính Lan đang quỳ trên mặt đất, bước ra ngoài phân phó: “Đồ dùng rửa mặt.”
“Vâng, tiểu thư.” Vài tỳ nữ ở bên ngoài vội vàng đáp lời.
Bước vào thấy Thính Lan quỳ trên mặt đất, các nàng hầu hạ Thủy Băng Tuyền rửa mặt lại càng cẩn thận hơn…
Thủy Băng Tuyền nhanh chóng sửa soạn, mắt liếc qua Thính Lan một cái. Mấy ngày nay biểu hiện của Thính Lan làm nàng quyết định đổi nô tỳ bên người. Dù sao bây giờ nàng cũng không phải Thủy Băng Tuyền khi xưa, người bên cạnh không có tài cán gì, nàng sẽ không dùng.
“Có chuyện gì?”
Thính Lan càng cúi thấp đầu: “Thưa tiểu thư, lão gia và phu nhân ở phòng khách đợi tiểu thư.” Vừa rồi quản gia cho người đến nói với nàng, nàng mới vội vàng đến gọi tiểu thư.
“Đứng lên.” Xem ra đến tám phần là vì chuyện hủy hôn kia. Như vậy cũng tốt, nàng có thể sớm giải trừ hôn ước nực cười kia. Cũng vì nó mà mấy ngày nay nàng cố nhịn không ra ngoài xem cảnh sắc xung quanh! Hôn ước được giải trừ là nàng có thể tha hồ đi đây đó, tranh thủ tìm hiểu một chút về thế giới này.
Thính Lan kinh ngạc ngẩng đẩu. Tiểu thư không phạt nàng? Thính Lan vội đứng dậy, bước theo Thủy Băng Tuyền!
Bên trong phòng khách của Thủy phủ
Sắc mặt Thủy Toa Lâm vốn không có gì bất thường, nhàn nhã uống trà, nhưng trong lòng vẫn hơi mất bình tĩnh. Dù sao Băng Tuyền cũng là con gái của hắn, bị hủy hôn cũng là mất mặt hắn, nhưng… Trong lòng âm thầm tính toán, điểm mạnh của Băng Tuyền là gì, đương nhiên hắn biết, cho dù vào hoàng gia cũng không có lợi gì! Nhưng Băng Ngọc thì khác, với trí thông minh của Băng Ngọc sẽ sớm tạo chỗ dựa tốt cho Thủy gia. Nghĩ vậy, Thủy Toa Lâm khẽ mỉm cười: “Thảo dân tuân chỉ, đa tạ Hoàng thượng quan tâm.” Để Băng Ngọc gả cho Bát hoàng tử cũng đã là cho Thủy phủ chút mặt mũi rồi. Huống hồ đây là chuyện đáng mừng, thái độ của Thủy Toa Lâm càng vui vẻ.
“Lão gia, người……” Trương Thanh Thanh không dám tin nhìn Thủy Toa Lâm, tuy nhiên bà biết Thủy Toa Lâm đã từ lâu không còn coi mình là vợ, nhưng tốt xấu gì Băng Tuyền cũng là con gái hắn! Tại sao hắn có thể bỏ qua hạnh phúc cả đời của con gái để chấp nhận yêu cầu của Hoàng thượng. Cảm giác lạnh lùng trào lên, tràn ngập trong lồng ngực Trương Thanh Thanh. Xem ra, mình đã nghĩ Thủy Toa Lâm quá tốt rồi.
“Phu nhân, thật khó cho ta, nhưng nếu Băng Tuyền và Lục hoàng tử không duyên không phận, chúng ta cần gì phải gò ép chứ?” Thủy Toa Lâm thản nhiên chặn lời Trương Thanh Thanh.
“Tỷ tỷ, đây không phải là chuyện chúng ta có thể biết trước được.” Nhị phu nhân vốn là quận chúa, miệng thì gọi tỷ tỷ nhưng điệu bộ như thể mình là chính thất. Huống hồ con gái của bà ta sắp trở thành Hoàng phi, cộng thêm thân phận con của quận chúa, sang càng thêm sang. Địa vị của bà ta càng vững chãi như bàn thạch. Sau này Thủy phủ tùy bà định đoạt, không cần giữ lễ phép với Trương Thanh Thanh nữa.
Phí công công coi mọi chuyện như gió thoảng bên tai, nhận được câu trả lời của Thủy Toa Lâm liền mỉm cười: “Vậy thì ta cáo từ, thánh chỉ lát nữa sẽ tới quý phủ, xin lão gia và quận chúa chuẩn bị tiếp chỉ.”
“Đa tạ công công.” Thủy Toa Lâm và nhị phu nhân lập tức đi tiễn.
Trương Thanh Thanh nắm chặt chiếc khăn tay, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Sau này Tuyền Nhi phải làm sao?
Tam phu nhân nhìn thoáng qua Trương Thanh Thanh, ánh mắt có chút tối tăm. Nàng biết cửa hôn sự này của Đại phòng (ý chỉ Đại phu nhân) sẽ không dễ dàng, nhưng không ngờ lại tạo thành miếng mồi ngon như vậy cho Nhị phòng (Nhị phu nhân)! Xem ra về sau, kẻ thù của nàng chỉ còn Nhị phòng…
Thủy Toa Lâm trở lại đại sảnh, vừa lúc Thủy Băng Tuyền đi đến
“Mẹ.” Thủy Băng Tuyền thấy thần sắc lạ lùng của Trương Thanh Thanh, trong lòng cũng hiểu ra phần nào.
“Tuyền Nhi…” Trương Thanh Thanh khẩn trương nhìn Tuyền Nhi đi vào, đứng dậy muốn bước lên nhưng trước mắt tối sầm…
…
“Khí huyết của Đại phu nhân vốn đã yếu, trong chốc lát máu không lưu thông kịp nên ngất đi. Uống vài thang thuốc sẽ không có chuyện gì.” Đại phu vừa kê đơn, vừa nhìn Thủy Toa Lâm nói.
“Đa tạ đại phu.” Thủy Toa Lâm khách sáo cảm tạ, quay sang phía quản gia: “Ngươi đi tiễn đại phu.”
“Vâng, lão gia.” Quản gia cung kính mời đại phu ra ngoài.
Trong phòng Đại phu nhân chỉ còn bốn người: Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Thủy Toa Lam và Thủy Băng Tuyền.
Thủy Toa Lâm không nhìn Băng Tuyền, lạnh nhạt để lại một câu: “Băng Tuyền, từ bỏ hôn sự của con và Lục hoàng tử đi.” Nói xong không để cho Thủy Băng Tuyền có phản ứng gì, lập tức đi ra ngoài.
“Băng Tuyền, chăm sóc mẹ con thật tốt, cũng tự chăm sóc chính mình. Hoàng thượng vừa ban hôn cho Ngọc Nhi và Bát hoàng tử, đừng để bị ngất đi như mẹ con hôm nay.” Nhị phu nhân nói xong còn khoa trương thở dài một cái.
Tam phu nhân không nói gì, chỉ lạnh lùng bước theo Thủy Toa Lâm.
Thủy Băng Tuyền nhếch cao mày, những người này thật là nhàm chán! Chẳng qua cũng chỉ là một nam nhân thôi mà?
Thủy Băng Tuyền trở mình một cái rồi tiếp tục ngủ…
Hiện tại, tiết trời lập xuân, muôn hoa đua nhau khoe sắc, trời không nóng cũng không lạnh, rất thích hợp để ngủ! Bây giờ chẳng có gì làm nàng có hứng thú cả, thời gian rảnh rỗi, không dùng để ngủ thì để làm gì!
Thính Lan cẩn thận đẩy cửa nhìn nàng, trên mặt lộ rõ vẻ khó xử! Tiểu thư đang ngủ?
“Tiểu thư.” Nàng nhỏ giọng gọi người trên giường.
Không có phản ứng gì…
“Tiểu thư…” Thính Lan nghĩ đến đám người ngồi trong phòng khách đợi tiểu thư, kiên trì bước tới bên giường, lay lay chăn.
“Tốt nhất ngươi nên cho ta một lý do hợp lý ” Thủy Băng Tuyền trừng mắt nhìn Thính Lan. Nàng ghét nhất là bị người khác quấy rầy khi đang ngủ. Nhưng với lá gan của Thính Lan, chắn chắn phải có chuyện gì quan trọng. Mà liên quan đến Thủy Băng Tuyển thì chỉ có cái hôn ước nực cười kia thôi.
Thính Lan rụt rè nhìn lên, thấy ánh sáng tỏa ra từ mắt Thủy Băng Tuyền lập tức đảo mắt sang chỗ khác, thầm nghĩ: Ánh mắt của tiểu thư thật quá dọa người! Mấy ngày nay, tiểu thư chỉ nằm lì trong phòng, ai cũng không gặp, khiến nàng càng thêm tò mò… Chẳng lẽ tiểu thư không biết tin đồn đang lan ra trong kinh thành sao? Nếu là trước kia, tiểu thư đã sớm chạy đến phủ Lục hoàng tử làm loạn… Thế mà? Thật sự là rất kỳ quái! Tiểu thư không những không để ý đến những tin đồn bên ngoài mà còn không thèm cho người đi theo dõi hành tung của Lục hoàng tử… Chẳng lẽ tiểu thư không thích Lục hoàng tử nữa sao?
“Thính Lan?” Thủy Băng Tuyền cao giọng gọi. Xem Thính Lan nhát gan như vậy nhưng lòng hiếu kỳ cũng không nhỏ đây!
“Ối… Tiểu thư…” Thính Lan phục hồi tinh thần thấy ánh mắt khó chịu của Thủy Băng Tuyền. Trời ạ, nàng dám đứng trước mặt tiểu thư suy nghĩ lung tung… Nghĩ đến thủ đoạn trừng trị người khác bình thường của tiểu thư, Thính Lan cả người run rẩy khụy xuống mặt đất: “Tiểu thư, nô tì đáng chết! Xin tiểu thư bỏ qua cho thất thố vừa rồi của nô tỳ”
Thủy Băng Tuyền bước xuống giường, mặc quần áo, không để ý tới Thính Lan đang quỳ trên mặt đất, bước ra ngoài phân phó: “Đồ dùng rửa mặt.”
“Vâng, tiểu thư.” Vài tỳ nữ ở bên ngoài vội vàng đáp lời.
Bước vào thấy Thính Lan quỳ trên mặt đất, các nàng hầu hạ Thủy Băng Tuyền rửa mặt lại càng cẩn thận hơn…
Thủy Băng Tuyền nhanh chóng sửa soạn, mắt liếc qua Thính Lan một cái. Mấy ngày nay biểu hiện của Thính Lan làm nàng quyết định đổi nô tỳ bên người. Dù sao bây giờ nàng cũng không phải Thủy Băng Tuyền khi xưa, người bên cạnh không có tài cán gì, nàng sẽ không dùng.
“Có chuyện gì?”
Thính Lan càng cúi thấp đầu: “Thưa tiểu thư, lão gia và phu nhân ở phòng khách đợi tiểu thư.” Vừa rồi quản gia cho người đến nói với nàng, nàng mới vội vàng đến gọi tiểu thư.
“Đứng lên.” Xem ra đến tám phần là vì chuyện hủy hôn kia. Như vậy cũng tốt, nàng có thể sớm giải trừ hôn ước nực cười kia. Cũng vì nó mà mấy ngày nay nàng cố nhịn không ra ngoài xem cảnh sắc xung quanh! Hôn ước được giải trừ là nàng có thể tha hồ đi đây đó, tranh thủ tìm hiểu một chút về thế giới này.
Thính Lan kinh ngạc ngẩng đẩu. Tiểu thư không phạt nàng? Thính Lan vội đứng dậy, bước theo Thủy Băng Tuyền!
Bên trong phòng khách của Thủy phủ
Sắc mặt Thủy Toa Lâm vốn không có gì bất thường, nhàn nhã uống trà, nhưng trong lòng vẫn hơi mất bình tĩnh. Dù sao Băng Tuyền cũng là con gái của hắn, bị hủy hôn cũng là mất mặt hắn, nhưng… Trong lòng âm thầm tính toán, điểm mạnh của Băng Tuyền là gì, đương nhiên hắn biết, cho dù vào hoàng gia cũng không có lợi gì! Nhưng Băng Ngọc thì khác, với trí thông minh của Băng Ngọc sẽ sớm tạo chỗ dựa tốt cho Thủy gia. Nghĩ vậy, Thủy Toa Lâm khẽ mỉm cười: “Thảo dân tuân chỉ, đa tạ Hoàng thượng quan tâm.” Để Băng Ngọc gả cho Bát hoàng tử cũng đã là cho Thủy phủ chút mặt mũi rồi. Huống hồ đây là chuyện đáng mừng, thái độ của Thủy Toa Lâm càng vui vẻ.
“Lão gia, người……” Trương Thanh Thanh không dám tin nhìn Thủy Toa Lâm, tuy nhiên bà biết Thủy Toa Lâm đã từ lâu không còn coi mình là vợ, nhưng tốt xấu gì Băng Tuyền cũng là con gái hắn! Tại sao hắn có thể bỏ qua hạnh phúc cả đời của con gái để chấp nhận yêu cầu của Hoàng thượng. Cảm giác lạnh lùng trào lên, tràn ngập trong lồng ngực Trương Thanh Thanh. Xem ra, mình đã nghĩ Thủy Toa Lâm quá tốt rồi.
“Phu nhân, thật khó cho ta, nhưng nếu Băng Tuyền và Lục hoàng tử không duyên không phận, chúng ta cần gì phải gò ép chứ?” Thủy Toa Lâm thản nhiên chặn lời Trương Thanh Thanh.
“Tỷ tỷ, đây không phải là chuyện chúng ta có thể biết trước được.” Nhị phu nhân vốn là quận chúa, miệng thì gọi tỷ tỷ nhưng điệu bộ như thể mình là chính thất. Huống hồ con gái của bà ta sắp trở thành Hoàng phi, cộng thêm thân phận con của quận chúa, sang càng thêm sang. Địa vị của bà ta càng vững chãi như bàn thạch. Sau này Thủy phủ tùy bà định đoạt, không cần giữ lễ phép với Trương Thanh Thanh nữa.
Phí công công coi mọi chuyện như gió thoảng bên tai, nhận được câu trả lời của Thủy Toa Lâm liền mỉm cười: “Vậy thì ta cáo từ, thánh chỉ lát nữa sẽ tới quý phủ, xin lão gia và quận chúa chuẩn bị tiếp chỉ.”
“Đa tạ công công.” Thủy Toa Lâm và nhị phu nhân lập tức đi tiễn.
Trương Thanh Thanh nắm chặt chiếc khăn tay, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Sau này Tuyền Nhi phải làm sao?
Tam phu nhân nhìn thoáng qua Trương Thanh Thanh, ánh mắt có chút tối tăm. Nàng biết cửa hôn sự này của Đại phòng (ý chỉ Đại phu nhân) sẽ không dễ dàng, nhưng không ngờ lại tạo thành miếng mồi ngon như vậy cho Nhị phòng (Nhị phu nhân)! Xem ra về sau, kẻ thù của nàng chỉ còn Nhị phòng…
Thủy Toa Lâm trở lại đại sảnh, vừa lúc Thủy Băng Tuyền đi đến
“Mẹ.” Thủy Băng Tuyền thấy thần sắc lạ lùng của Trương Thanh Thanh, trong lòng cũng hiểu ra phần nào.
“Tuyền Nhi…” Trương Thanh Thanh khẩn trương nhìn Tuyền Nhi đi vào, đứng dậy muốn bước lên nhưng trước mắt tối sầm…
…
“Khí huyết của Đại phu nhân vốn đã yếu, trong chốc lát máu không lưu thông kịp nên ngất đi. Uống vài thang thuốc sẽ không có chuyện gì.” Đại phu vừa kê đơn, vừa nhìn Thủy Toa Lâm nói.
“Đa tạ đại phu.” Thủy Toa Lâm khách sáo cảm tạ, quay sang phía quản gia: “Ngươi đi tiễn đại phu.”
“Vâng, lão gia.” Quản gia cung kính mời đại phu ra ngoài.
Trong phòng Đại phu nhân chỉ còn bốn người: Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Thủy Toa Lam và Thủy Băng Tuyền.
Thủy Toa Lâm không nhìn Băng Tuyền, lạnh nhạt để lại một câu: “Băng Tuyền, từ bỏ hôn sự của con và Lục hoàng tử đi.” Nói xong không để cho Thủy Băng Tuyền có phản ứng gì, lập tức đi ra ngoài.
“Băng Tuyền, chăm sóc mẹ con thật tốt, cũng tự chăm sóc chính mình. Hoàng thượng vừa ban hôn cho Ngọc Nhi và Bát hoàng tử, đừng để bị ngất đi như mẹ con hôm nay.” Nhị phu nhân nói xong còn khoa trương thở dài một cái.
Tam phu nhân không nói gì, chỉ lạnh lùng bước theo Thủy Toa Lâm.
Thủy Băng Tuyền nhếch cao mày, những người này thật là nhàm chán! Chẳng qua cũng chỉ là một nam nhân thôi mà?
/144
|