“Ngươi muốn làm gì?” Tạ Vũ Tinh hỏi.
“Chiêu hồn, xem hồn phách của Lý Tố ở nơi nào.”
Tạ Vũ Tình nghe hắn vừa nói như thế, mới nghĩ đến chi tiết này: Đối với người bình thường mà nói, Người chết chính là hết, đã chết chính là đã chết, thế nhưng đối với Diệp Thiếu Dương lại không như vậy.
Tạ Vũ Tình rất nhanh tra được ngày sinh của Lý Tố Chân, nói cho Diệp Thiếu Dương.
Pháp đàn sau khi bố trí xong, Diệp Thiếu Dương từ trong nhà tùy tiện tìm món quần áo cũ của Lý Tố Chân, dùng để Dẫn Hồn, sau đó đốt bùa làm phép... Thần du thái hư, lập tức cảm nhận được nơi của hồn phách Lý Tố Chân, kỳ quái là không phải ở âm ti, cũng không ở dương gian, mà là đang ở trong một không gian thần bí.
Rõ ràng có thể chạm tới, rồi lại bị một vách ngăn vô hình ngăn cản, giống như là nước bị chứa ở trong suốt trong túi nhựa trong suốt, vô luận như thế nào cũng chảy không được.
Diệp Thiếu Dương dùng thần thức khóa lại hồn phách của Lý Tố Chân, cắn chót lưỡi, một hơi niệm ba lần Chiêu Hồn Chú, hét lớn một tiếng: ” Lên!”
Quần áo trong vòng định hồn đột nhiên phồng lên, giống như là một người mặc quần áo nhưng không nhìn thấy, đứng ở nơi đó.
“Thành công?” Tạ Vũ Tinh dùng giọng không thể tin nói. Vốn nàng đối với chiêu hồn là không ôm hy vọng gì.
Diệp Thiếu Dương cũng không ôm hi vọng.
Tác dụng của Chiêu Hồn Thuật dù sao cũng có hạn, Diệp Thiếu Dương tin tưởng, chỉ cần Vương Mạn Tư khống chế hồn phách không thả, mình tuyệt đối không có cách nào đem nàng kéo trở về, kết quả... Lại thành công?
Diệp Thiếu Dương lập tức cảm giác được có chút không đúng, nhíu mày hỏi “Lý Tố Chân?”
Quần áo rung động, trong quần áo trống rỗng, truyền tới tiếng khóc nức nở của một nữ tử.
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lập tức lấy ra Âm Dương kính, dùng Chu Sa bút viết một chữ “Giáp”, đặt ở phía sau hương nến trước Pháp Đàn.
Ánh sáng của nhang đèn, xuyên thấu qua mặt kiếng, chiếu vào trên quần áo trống rỗng, lúc này mới nhìn thấy một cái bóng mờ, gần như hoàn toàn trong suốt, chính là Lý Tố Chân, che miệng khóc oang oang.
“Một luồng tàn hồn!”
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy cảnh này, ngay lập tức hiểu rõ, trước mắt chỉ một phách trong ba hồn bảy phách là của Lý Tố Chân! Bởi vì bên ngoài là ban ngày, tuy là cửa phòng và cửa sổ đều bị ngăn trở, nhưng vẫn là có ánh sáng sẽ xuyên vào, như loại tàn hồn này nếu như không có pháp thuật tác dụng, thì không có cách nào hiện hình được.
Nhất thời hít một hơi khí lạnh, không nghĩ tới Vương Mạn Tư tàn nhẫn như vậy, thế mà lại xé rách hồn phách của Lý Tố Chân, chỉ thả một Phách của bà trở về!
Lý Tố thật chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Diệp Thiếu Dương lắc đầu, thảm đạm nói: “Ta lạnh quá... Các ngươi đi nhanh đi, không nên xen vào chuyện này nữa, đi mau, các ngươi đấu không lại cô ta...”
Diệp Thiếu Dương lập tức đứng dậy, muốn thu một luồng tàn hồn này, như vậy tương lai nếu như đạt được hồn phách còn lại của Lý Tố Chân, vẫn có thể tụ hồn trọng sinh.
Kết quả hắn vừa động đậy, đột nhiên cả người Lý Tố Chân chấn động, ngẩng đầu lên, lộ ra một cái nụ cười tà ác, nếp nhăn trên mặt nhanh chóng biến mất, dung mạo cũng xảy ra một chút biến hóa, rất nhanh từ một người năm sáu chục tuổi biến trở về hai mươi tuổi, giống bộ dạng trong hình chụp, rất là thanh tú.
“Ngươi xem nàng đẹp không?” Thanh âm cũng thay đổi thành một người khác, trong kỳ ảo mang theo một tia Tà Mị, có một loại ma tính kích thích màng tai người ta.
Diệp Thiếu Dương lập tức đứng dậy, trầm giọng nói: “Vương Mạn Tư!”
“Ngươi xem nàng đẹp không? Không không, coi như là hai mươi tuổi, cô ta cũng không có gì hơn! Cô ta lại muốn đem Tiểu Vũ từ bên cạnh ta cướp đi, ha ha, cô ta cho rằng ta chết, Tiểu Vũ liền sẽ thích cô ta? Nghêu sò ha ha, tiện nữ nhân, bọn ta ba mươi ba năm, cuối cùng cũng chờ được một ngày báo thù, Diệp Thiếu Dương, ngươi nghĩ có thể cứu cô ta?”
Ở lúc Vương Mạng Tư đang nói chuyện, Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Âm Dương kính, trong gương trên người Lý Tố chân, chẳng có cái gì cả, điều này nói rõ trước mắt cũng không phải là hồn phách Vương Mạn Tư, mà là một luồng thần niệm.
Mặc kệ cô ta ở trong không gian nào, thần niệm cũng không khả năng đi xa như vậy, vì vậy, Diệp Thiếu Dương ngay lập tức sẽ hiểu rõ, cô ta nhất định là mượn lúc mình dùng chiêu hồn thuật, ở cùng lúc thả tàn hồn của Lý Tố Chân ra, dùng một luồng thần niệm của mình bám vào bên trên, đi theo cùng nhau bị mình mang tới.
Nói cách khác, nàng bây giờ là đang cùng mình cách không đối thoại.
Cô ta dám làm như thế, là bởi vì nếu như mình diệt thần niệm của cô ta, đối với cô ta cũng sẽ không tạo thành bất kỳ tổn thương gì.
Diệp Thiếu Dương lập tức tiến bỏ ý định lên cứu tàn hồn của Lý Tố Chân, bởi vì ba hồn sáu phách còn lại của bà đang bị Vương Mạn Tư khống chế trong tay, đối phương nếu như muốn Diệt Hồn, là chuyện dễ dàng, coi như mình bên này giành được một luồng tàn hồn, cũng là hoàn toàn vô dụng.
“Ngươi muốn thế nào?” Diệp Thiếu Dương bình tĩnh hỏi.
“Bọn ta ba mươi ba năm, cuối cùng cũng đợi được cơ hội này, Hạng Tiểu Vũ không phải sợ ta phát cuồng giết người hay sao, ta đây liền giết cho hắn xem, năm đó ta giết rất nhiều người, nhưng vẫn không thể nào bình ổn sự phẩn nộ của ta, ta còn muốn giết người, ta phải ngay trước mặt Hạng Tiểu Vũ giết sạch mọi người, ta muốn khiến hắn hối hận vì quyết định mà bản thân đã làm ra, mà cái này, đều là hắn một tay tạo thành đấy!”
Quả nhiên mình trước đó đoán không sai.
Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi muốn ta làm Hạng Tiểu Vũ sống lại, ngươi không sợ, ta theo hắn liên thủ đối phó ngươi?”
“Liên thủ? Ha ha ha...” Vương Mạn Tư cười lớn tiếng đứng lên, tựa hồ đây là một câu chuyện rất buồn cười.
Diệp Thiếu Dương cũng không dây dưa trong vấn đề này nữa, nói: “Kỳ thực ta cũng không muốn liên thủ, ta một mình đối phó ngươi, cũng là không phải không thể.”
Lý Tố Chân nói: “Ngươi hồi sinh Tiểu Vũ, ta sẽ không giết nữ tiện nhân này, ta giữ lại hồn phách của cô ta, chờ các ngươi tới tìm ta, đến lúc đó có thể cứ cô ta hay không, còn phải xem ngươi.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nói: “Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?”
“Ngươi cũng có thể không tin!”
Vương Mạn Tư mặt âm trầm, thanh âm càng lạnh đi, “Nói cho Tiểu Vũ, có một số việc theo thời gian sẽ thay đổi, nhưng có một số việc, mãi mãi cũng sẽ không thay đổi!”
Nói xong câu đó, đỉnh đầu của cô ta bắt đầu bốc lên một luồng hắc khí, sau đó tiêu tán.
Diệp Thiếu Dương biết là thần thức của cô ta tán đi, lập tức tiến lên, dùng Âm Dương kính hướng về phía Lý Tố Chân, trong miệng thì thầm: “Thiên địa thanh minh, Âm Dương Tỏa Linh, Thái Thượng Tam Thanh cấp cấp như luật lệnh!”
Một luồng tàn hồn của Lý Tố Chân, lập tức bị Âm Dương Kính thu vào.
Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu.
Tạ Vũ Tình thấy mọi việc đã kết thúc, lập tức đi tới, nhìn trong tay hắn Âm Dương Kính hỏi “Ngươi tại sao lại thu bà ấy vào.”
“Chỉ là một luồng tàn hồn, không có tam hồn định linh, rất nhanh sẽ bị dương khí hòa tan.” Diệp Thiếu Dương đem Âm Dương Kính cất đi, hồi tưởng chuyện vừa rồi, nói: ” Vương Mạn Tư này cũng thật là quá điên cuồng.”
Trương Tiểu Nhị nói: “Đúng vậy, nếu như Hạng Tiểu Vũ sống lại, chúng ta lại có thêm trợ thủ, cô ta lại còn để cho chúng ta làm như thế, quả thực đúng là biến thái.”
Tạ Vũ Tình nói: “Ta có thể hiểu được cách nghĩ của cô ta: cô ta làm tất cả mọi thứ như vậy, kỳ thực chính là đang báo thù, nói thẳng ra, đều là làm cho Hạng Tiểu Vũ nhìn. Bởi vì Hạng Tiểu Vũ là vì cô ta là cương thi, sợ cô ta giết người mà lừa dối cô ta, cho nên cách nghĩ của cô ta cũng rất đơn giản:
“Chiêu hồn, xem hồn phách của Lý Tố ở nơi nào.”
Tạ Vũ Tình nghe hắn vừa nói như thế, mới nghĩ đến chi tiết này: Đối với người bình thường mà nói, Người chết chính là hết, đã chết chính là đã chết, thế nhưng đối với Diệp Thiếu Dương lại không như vậy.
Tạ Vũ Tình rất nhanh tra được ngày sinh của Lý Tố Chân, nói cho Diệp Thiếu Dương.
Pháp đàn sau khi bố trí xong, Diệp Thiếu Dương từ trong nhà tùy tiện tìm món quần áo cũ của Lý Tố Chân, dùng để Dẫn Hồn, sau đó đốt bùa làm phép... Thần du thái hư, lập tức cảm nhận được nơi của hồn phách Lý Tố Chân, kỳ quái là không phải ở âm ti, cũng không ở dương gian, mà là đang ở trong một không gian thần bí.
Rõ ràng có thể chạm tới, rồi lại bị một vách ngăn vô hình ngăn cản, giống như là nước bị chứa ở trong suốt trong túi nhựa trong suốt, vô luận như thế nào cũng chảy không được.
Diệp Thiếu Dương dùng thần thức khóa lại hồn phách của Lý Tố Chân, cắn chót lưỡi, một hơi niệm ba lần Chiêu Hồn Chú, hét lớn một tiếng: ” Lên!”
Quần áo trong vòng định hồn đột nhiên phồng lên, giống như là một người mặc quần áo nhưng không nhìn thấy, đứng ở nơi đó.
“Thành công?” Tạ Vũ Tinh dùng giọng không thể tin nói. Vốn nàng đối với chiêu hồn là không ôm hy vọng gì.
Diệp Thiếu Dương cũng không ôm hi vọng.
Tác dụng của Chiêu Hồn Thuật dù sao cũng có hạn, Diệp Thiếu Dương tin tưởng, chỉ cần Vương Mạn Tư khống chế hồn phách không thả, mình tuyệt đối không có cách nào đem nàng kéo trở về, kết quả... Lại thành công?
Diệp Thiếu Dương lập tức cảm giác được có chút không đúng, nhíu mày hỏi “Lý Tố Chân?”
Quần áo rung động, trong quần áo trống rỗng, truyền tới tiếng khóc nức nở của một nữ tử.
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lập tức lấy ra Âm Dương kính, dùng Chu Sa bút viết một chữ “Giáp”, đặt ở phía sau hương nến trước Pháp Đàn.
Ánh sáng của nhang đèn, xuyên thấu qua mặt kiếng, chiếu vào trên quần áo trống rỗng, lúc này mới nhìn thấy một cái bóng mờ, gần như hoàn toàn trong suốt, chính là Lý Tố Chân, che miệng khóc oang oang.
“Một luồng tàn hồn!”
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy cảnh này, ngay lập tức hiểu rõ, trước mắt chỉ một phách trong ba hồn bảy phách là của Lý Tố Chân! Bởi vì bên ngoài là ban ngày, tuy là cửa phòng và cửa sổ đều bị ngăn trở, nhưng vẫn là có ánh sáng sẽ xuyên vào, như loại tàn hồn này nếu như không có pháp thuật tác dụng, thì không có cách nào hiện hình được.
Nhất thời hít một hơi khí lạnh, không nghĩ tới Vương Mạn Tư tàn nhẫn như vậy, thế mà lại xé rách hồn phách của Lý Tố Chân, chỉ thả một Phách của bà trở về!
Lý Tố thật chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Diệp Thiếu Dương lắc đầu, thảm đạm nói: “Ta lạnh quá... Các ngươi đi nhanh đi, không nên xen vào chuyện này nữa, đi mau, các ngươi đấu không lại cô ta...”
Diệp Thiếu Dương lập tức đứng dậy, muốn thu một luồng tàn hồn này, như vậy tương lai nếu như đạt được hồn phách còn lại của Lý Tố Chân, vẫn có thể tụ hồn trọng sinh.
Kết quả hắn vừa động đậy, đột nhiên cả người Lý Tố Chân chấn động, ngẩng đầu lên, lộ ra một cái nụ cười tà ác, nếp nhăn trên mặt nhanh chóng biến mất, dung mạo cũng xảy ra một chút biến hóa, rất nhanh từ một người năm sáu chục tuổi biến trở về hai mươi tuổi, giống bộ dạng trong hình chụp, rất là thanh tú.
“Ngươi xem nàng đẹp không?” Thanh âm cũng thay đổi thành một người khác, trong kỳ ảo mang theo một tia Tà Mị, có một loại ma tính kích thích màng tai người ta.
Diệp Thiếu Dương lập tức đứng dậy, trầm giọng nói: “Vương Mạn Tư!”
“Ngươi xem nàng đẹp không? Không không, coi như là hai mươi tuổi, cô ta cũng không có gì hơn! Cô ta lại muốn đem Tiểu Vũ từ bên cạnh ta cướp đi, ha ha, cô ta cho rằng ta chết, Tiểu Vũ liền sẽ thích cô ta? Nghêu sò ha ha, tiện nữ nhân, bọn ta ba mươi ba năm, cuối cùng cũng chờ được một ngày báo thù, Diệp Thiếu Dương, ngươi nghĩ có thể cứu cô ta?”
Ở lúc Vương Mạng Tư đang nói chuyện, Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Âm Dương kính, trong gương trên người Lý Tố chân, chẳng có cái gì cả, điều này nói rõ trước mắt cũng không phải là hồn phách Vương Mạn Tư, mà là một luồng thần niệm.
Mặc kệ cô ta ở trong không gian nào, thần niệm cũng không khả năng đi xa như vậy, vì vậy, Diệp Thiếu Dương ngay lập tức sẽ hiểu rõ, cô ta nhất định là mượn lúc mình dùng chiêu hồn thuật, ở cùng lúc thả tàn hồn của Lý Tố Chân ra, dùng một luồng thần niệm của mình bám vào bên trên, đi theo cùng nhau bị mình mang tới.
Nói cách khác, nàng bây giờ là đang cùng mình cách không đối thoại.
Cô ta dám làm như thế, là bởi vì nếu như mình diệt thần niệm của cô ta, đối với cô ta cũng sẽ không tạo thành bất kỳ tổn thương gì.
Diệp Thiếu Dương lập tức tiến bỏ ý định lên cứu tàn hồn của Lý Tố Chân, bởi vì ba hồn sáu phách còn lại của bà đang bị Vương Mạn Tư khống chế trong tay, đối phương nếu như muốn Diệt Hồn, là chuyện dễ dàng, coi như mình bên này giành được một luồng tàn hồn, cũng là hoàn toàn vô dụng.
“Ngươi muốn thế nào?” Diệp Thiếu Dương bình tĩnh hỏi.
“Bọn ta ba mươi ba năm, cuối cùng cũng đợi được cơ hội này, Hạng Tiểu Vũ không phải sợ ta phát cuồng giết người hay sao, ta đây liền giết cho hắn xem, năm đó ta giết rất nhiều người, nhưng vẫn không thể nào bình ổn sự phẩn nộ của ta, ta còn muốn giết người, ta phải ngay trước mặt Hạng Tiểu Vũ giết sạch mọi người, ta muốn khiến hắn hối hận vì quyết định mà bản thân đã làm ra, mà cái này, đều là hắn một tay tạo thành đấy!”
Quả nhiên mình trước đó đoán không sai.
Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi muốn ta làm Hạng Tiểu Vũ sống lại, ngươi không sợ, ta theo hắn liên thủ đối phó ngươi?”
“Liên thủ? Ha ha ha...” Vương Mạn Tư cười lớn tiếng đứng lên, tựa hồ đây là một câu chuyện rất buồn cười.
Diệp Thiếu Dương cũng không dây dưa trong vấn đề này nữa, nói: “Kỳ thực ta cũng không muốn liên thủ, ta một mình đối phó ngươi, cũng là không phải không thể.”
Lý Tố Chân nói: “Ngươi hồi sinh Tiểu Vũ, ta sẽ không giết nữ tiện nhân này, ta giữ lại hồn phách của cô ta, chờ các ngươi tới tìm ta, đến lúc đó có thể cứ cô ta hay không, còn phải xem ngươi.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nói: “Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?”
“Ngươi cũng có thể không tin!”
Vương Mạn Tư mặt âm trầm, thanh âm càng lạnh đi, “Nói cho Tiểu Vũ, có một số việc theo thời gian sẽ thay đổi, nhưng có một số việc, mãi mãi cũng sẽ không thay đổi!”
Nói xong câu đó, đỉnh đầu của cô ta bắt đầu bốc lên một luồng hắc khí, sau đó tiêu tán.
Diệp Thiếu Dương biết là thần thức của cô ta tán đi, lập tức tiến lên, dùng Âm Dương kính hướng về phía Lý Tố Chân, trong miệng thì thầm: “Thiên địa thanh minh, Âm Dương Tỏa Linh, Thái Thượng Tam Thanh cấp cấp như luật lệnh!”
Một luồng tàn hồn của Lý Tố Chân, lập tức bị Âm Dương Kính thu vào.
Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu.
Tạ Vũ Tình thấy mọi việc đã kết thúc, lập tức đi tới, nhìn trong tay hắn Âm Dương Kính hỏi “Ngươi tại sao lại thu bà ấy vào.”
“Chỉ là một luồng tàn hồn, không có tam hồn định linh, rất nhanh sẽ bị dương khí hòa tan.” Diệp Thiếu Dương đem Âm Dương Kính cất đi, hồi tưởng chuyện vừa rồi, nói: ” Vương Mạn Tư này cũng thật là quá điên cuồng.”
Trương Tiểu Nhị nói: “Đúng vậy, nếu như Hạng Tiểu Vũ sống lại, chúng ta lại có thêm trợ thủ, cô ta lại còn để cho chúng ta làm như thế, quả thực đúng là biến thái.”
Tạ Vũ Tình nói: “Ta có thể hiểu được cách nghĩ của cô ta: cô ta làm tất cả mọi thứ như vậy, kỳ thực chính là đang báo thù, nói thẳng ra, đều là làm cho Hạng Tiểu Vũ nhìn. Bởi vì Hạng Tiểu Vũ là vì cô ta là cương thi, sợ cô ta giết người mà lừa dối cô ta, cho nên cách nghĩ của cô ta cũng rất đơn giản:
/3055
|