Tiếng ca nhẹ nhàng hư ảo vang lên, mùi thơm dịu dàng thấm vào lòng người lan tỏa trong không gian. Mây mù mở mịt bay xung quanh những cung điện to lớn nguy nga, thỉnh thoảng lại có những tiên nữ cực kì xinh đẹp, váy áo thướt tha bay qua. Từ giây phút bước vào trong cánh cửa kia, Quân Mặc Li như lạc vào thế giới thần tiên, tuy khuôn mặt của hắn vẫn cực kì bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng đã ngạc nhiên kinh sợ không thôi.
“Quân phi, xin hãy chờ ở Thanh Vũ điện.”
Hai người phụ nữ dẫn Quân Mặc Li đến trước một cung điện lớn liền dừng lại, khuôn mặt lạnh lùng chỉ về phía cung điện.
Tuy vẫn chưa thể hiểu rõ tình huống hiện tại của mình, xong nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hai người kia, Quân Mặc Li cũng không đặt thêm câu hỏi nào nữa. Khẽ gật đầu trả lời, hắn tao nhã bước lên bậc thang, đi vào trong đại điện. Vào bên trong mới nhận ra, đại điện này còn lớn hơn so với hắn tưởng tượng rất nhiều. Có hơn mười nữ tử đang đứng chờ sẵn ở nơi đây. Họ bê trong tay những khay mâm tinh xảo có đặt quần áo lụa, vũ quan trong suốt, giày mũi cong thêu hình mây, cùng các loại trang sức khác nhau.
“Quân phi đại nhân thánh an.”
Những nữ tử kia vừa nhìn thấy Quân Mặc Li liền cung kính cúi đầu vấn an, cười mềm mại như hoa.
Nhìn thấy tình cảnh này, thứ đầu tiên hiện lên trong đầu Quân Mặc Li là hình ảnh hậu cung của vua chúa cổ đại.
“Vì sao các ngươi lại gọi ta là quân phi?”
Chậm rãi đi đến trong cùng của đại điện, Quân Mặc Li ngồi xuống ghế ngồi bằng ngọc, nhíu mày hỏi. Sau đó, nữ tử đứng ngay đầu tiến đến, mỉm cười cung kính nhìn hắn.
“Quân phi, ba giờ nữa hôn lễ sẽ được tiến hành. Ta là hạ tiên Lạc Thường, tổng quản Lễ Nhạc.”
Quân Mặc Li càng nhíu chặt mày. Hạ tiên? Tuy biết nơi đây không thuộc về phàm trần, nhưng có người tự xưng là tiên vẫn làm cho hắn thấy kinh ngạc.
“Ta chưa hề đồng ý gả cho bất cứ ai, hơn nữa ta cũng không muốn cưới bất cứ ai.” Thu liễm cảm xúc của mình, Quân Mặc Li trả lời Lạc Thường.
“Quân phi, ngài không được loạn nói. Có thể trở thành phi của Thần Hoàng bệ hạ là một điều cực kì vinh dự. Hơn nữa, nếu quân phi không có ý định lập gia đình, ngài đã không đeo chiếc nhẫn này.”
Lạc Thường thấy Quân Mặc Li nói không muốn gả cho Thần Hoàng, khuôn mặt tươi cười phút chốc biến mất, hơi bất mãn nói.
Quân Mặc Li khẽ chạm vào chiếc nhẫn trong tay, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thái độ có chút khó chịu của Lạc Thường.
“Ngươi nói đây là nhẫn của Thần Hoàng bệ hạ? Nơi đây là đâu?”
“Bẩm quân phi, nơi đây là thần giới. Còn chiếc nhẫn này, là vật mà Thần Hoàng bệ hạ lưu lại hạ giới. Khi lên thần giới, người có ban ra một quy tắc. Chỉ cần có phàm nhân nào cam tâm tình nguyện đeo chiếc nhẫn này, sẽ trở thành vợ của người.” Lạc Thường tiếp tục giải thích.
“Mỗi một phàm nhân khi trở thành thần đều có thể đặt ra cho mình một quy tắc, mà quy tắc của Thần Hoàng, chính là tìm vợ.”
Quân Mặc Li đã không còn nghe được Lạc Thường giải thích gì nữa, chỉ vì tâm trí của hắn lúc này, chỉ còn lại câu nói lúc trước của nàng.
Có thể được trở thành phi của Thần Hoàng bệ hạ là một điều cực kì vinh dự…
Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là, vị Thần Hoàng bệ hạ này không chỉ có một vợ, mà có nhiều, thậm chí là nhiều đến mức chính hắn cũng không thể chấp nhận nổi.
Quân Mặc Li cúi đầu, cố gắng che giấu gợn sóng trên khuôn mặt. Đến khi hắn ngẩng đầu nhìn xuống dưới, khuôn mặt đã lại lạnh nhạt không chút cảm tình.
“Nếu như chỉ còn có ba giờ nữa, vậy mau chuẩn bị đi thôi.”
Quân Mặc Li đứng dậy, chậm rãi bước về phía trung tâm của đại điện.
Quân Dạ Hàn, nếu thật sư là ngươi, vậy thì chúng ta…
Mười nữ tử tiến đến giúp đỡ Quân Mặc Li thay đồ. Áo mềm mại như mây, trường bào màu trắng quấn quanh thân mình hoàn mỹ của hắn, trên đầu đội Bạch vũ lưu vân quan, dưới chân đi dày cao thêu mây, tay áo dài thêu mây tinh xảo xinh đẹp. Hơi ngẩng đầu, Quân Mặc Li lạnh nhạt nhìn hình ảnh của mình trong gương, khóe môi gợi lên chút ý cười. Nụ cười tự tin làm cho mọi tiên tử xung quanh đều cảm thấy chói mắt. Cho dù các nàng đã gặp không ít mỹ nhân, vẫn không thể không thừa nhận Quân Mặc Li thực sự xuất chúng, xinh đẹp. Nếu chỉ là vẻ ngoài xinh đẹp, có thể mê hoặc đôi mắt của người khác, lại không lừa được trái tim. Vẻ đẹp của Quân Mặc Li là đẹp đến từ linh hồn, là vẻ đẹp tự tin lại trầm ổn nội liễm.
Khẽ vuốt ve mái tóc dài của mình, Quân Mặc Li cười nhẹ nhìn những người xung quanh, mở miệng.
“Đi thôi.”
Chậm rãi đi ra khỏi cung điện, bước chân lên ngự giá, Quân Mặc Li vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười. Chỉ một chút nữa thôi, hắn sẽ gặp được Quân Dạ Hàn, nói không lo lắng là giả. Nhưng giây phút này, hắn đã không còn do dự nữa. Mất đi rồi lại có được, làm cho mọi chần chờ, ngập ngừng đều biến mất. Lúc này, hắn dứt khoát tiến đến, tin tưởng vào chính hắn, cũng tin tưởng Quân Dạ Hàn, tin tưởng tình yêu mà y dành cho hắn.
Hắn ngồi xuống ngự giá, chim xanh lớn tiếng kêu, sau đó nhanh chóng kéo ngự giá bay về phía cung điện phía xa. Theo sau còn có mười tiên tử tay áo dài thướt tha.
Mà lúc này, trong một đại điện khác, các vị tiên gia chúng hữu phong tư trác tuyệt đã đến đông đủ. Khác với sự náo nhiệt nơi hạ giới, những người này đều im lặng ngồi ở chỗ của mình, chậm rãi mà phẩm rượu cùng với linh quả. Động tác tao nhã, chậm rãi mềm nhẹ, tĩnh lặng như trong tranh vẽ.
Tiếng nhạc mờ ảo cũng với vũ điệu thướt tha đang được biểu diễn ở bên dưới. Ngự giá dừng lại ở ngoài sân trước điện, Quân Mặc Li chậm rãi bước xuống, vẻ mặt bình tĩnh. Bốn nữ tữ bước nhanh ra trước, trải thảm đỏ xuống đất. Thảm trải ra đến đâu, Quân Mặc Li bước tới đó, từng bước từng bước đi vào trong đại điện.
Không có bất cứ ai ngẩng đầu nhìn Quân Mặc Li, âm nhạc, vũ đạo vẫn như cũ được tiến hành. Không phải là không thể nhìn, mà bọn họ căn bản không muốn nhìn. Quân Mặc Li cũng biết được điều này.
Hắn hiện giờ chỉ là một phàm nhân, mà bọn họ là thần, là tiên, vĩnh viễn cao thượng. Cái bọn họ gọi là từ bi, chính là vì phàm nhân không bao giờ có thể uy hiếp thần. Cũng giống như người cùng với kiến. Người sẽ không giết kiến, không phải vì từ bi, mà vì khinh thường. Khinh thường kiến quá yếu ớt.
Quân Mặc Li từ từ đi đế trung tâm đại điện, cũng lạnh nhạt không hề để ý đến những người xung quanh.
“Quân phi, xin hãy chờ ở Thanh Vũ điện.”
Hai người phụ nữ dẫn Quân Mặc Li đến trước một cung điện lớn liền dừng lại, khuôn mặt lạnh lùng chỉ về phía cung điện.
Tuy vẫn chưa thể hiểu rõ tình huống hiện tại của mình, xong nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hai người kia, Quân Mặc Li cũng không đặt thêm câu hỏi nào nữa. Khẽ gật đầu trả lời, hắn tao nhã bước lên bậc thang, đi vào trong đại điện. Vào bên trong mới nhận ra, đại điện này còn lớn hơn so với hắn tưởng tượng rất nhiều. Có hơn mười nữ tử đang đứng chờ sẵn ở nơi đây. Họ bê trong tay những khay mâm tinh xảo có đặt quần áo lụa, vũ quan trong suốt, giày mũi cong thêu hình mây, cùng các loại trang sức khác nhau.
“Quân phi đại nhân thánh an.”
Những nữ tử kia vừa nhìn thấy Quân Mặc Li liền cung kính cúi đầu vấn an, cười mềm mại như hoa.
Nhìn thấy tình cảnh này, thứ đầu tiên hiện lên trong đầu Quân Mặc Li là hình ảnh hậu cung của vua chúa cổ đại.
“Vì sao các ngươi lại gọi ta là quân phi?”
Chậm rãi đi đến trong cùng của đại điện, Quân Mặc Li ngồi xuống ghế ngồi bằng ngọc, nhíu mày hỏi. Sau đó, nữ tử đứng ngay đầu tiến đến, mỉm cười cung kính nhìn hắn.
“Quân phi, ba giờ nữa hôn lễ sẽ được tiến hành. Ta là hạ tiên Lạc Thường, tổng quản Lễ Nhạc.”
Quân Mặc Li càng nhíu chặt mày. Hạ tiên? Tuy biết nơi đây không thuộc về phàm trần, nhưng có người tự xưng là tiên vẫn làm cho hắn thấy kinh ngạc.
“Ta chưa hề đồng ý gả cho bất cứ ai, hơn nữa ta cũng không muốn cưới bất cứ ai.” Thu liễm cảm xúc của mình, Quân Mặc Li trả lời Lạc Thường.
“Quân phi, ngài không được loạn nói. Có thể trở thành phi của Thần Hoàng bệ hạ là một điều cực kì vinh dự. Hơn nữa, nếu quân phi không có ý định lập gia đình, ngài đã không đeo chiếc nhẫn này.”
Lạc Thường thấy Quân Mặc Li nói không muốn gả cho Thần Hoàng, khuôn mặt tươi cười phút chốc biến mất, hơi bất mãn nói.
Quân Mặc Li khẽ chạm vào chiếc nhẫn trong tay, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thái độ có chút khó chịu của Lạc Thường.
“Ngươi nói đây là nhẫn của Thần Hoàng bệ hạ? Nơi đây là đâu?”
“Bẩm quân phi, nơi đây là thần giới. Còn chiếc nhẫn này, là vật mà Thần Hoàng bệ hạ lưu lại hạ giới. Khi lên thần giới, người có ban ra một quy tắc. Chỉ cần có phàm nhân nào cam tâm tình nguyện đeo chiếc nhẫn này, sẽ trở thành vợ của người.” Lạc Thường tiếp tục giải thích.
“Mỗi một phàm nhân khi trở thành thần đều có thể đặt ra cho mình một quy tắc, mà quy tắc của Thần Hoàng, chính là tìm vợ.”
Quân Mặc Li đã không còn nghe được Lạc Thường giải thích gì nữa, chỉ vì tâm trí của hắn lúc này, chỉ còn lại câu nói lúc trước của nàng.
Có thể được trở thành phi của Thần Hoàng bệ hạ là một điều cực kì vinh dự…
Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là, vị Thần Hoàng bệ hạ này không chỉ có một vợ, mà có nhiều, thậm chí là nhiều đến mức chính hắn cũng không thể chấp nhận nổi.
Quân Mặc Li cúi đầu, cố gắng che giấu gợn sóng trên khuôn mặt. Đến khi hắn ngẩng đầu nhìn xuống dưới, khuôn mặt đã lại lạnh nhạt không chút cảm tình.
“Nếu như chỉ còn có ba giờ nữa, vậy mau chuẩn bị đi thôi.”
Quân Mặc Li đứng dậy, chậm rãi bước về phía trung tâm của đại điện.
Quân Dạ Hàn, nếu thật sư là ngươi, vậy thì chúng ta…
Mười nữ tử tiến đến giúp đỡ Quân Mặc Li thay đồ. Áo mềm mại như mây, trường bào màu trắng quấn quanh thân mình hoàn mỹ của hắn, trên đầu đội Bạch vũ lưu vân quan, dưới chân đi dày cao thêu mây, tay áo dài thêu mây tinh xảo xinh đẹp. Hơi ngẩng đầu, Quân Mặc Li lạnh nhạt nhìn hình ảnh của mình trong gương, khóe môi gợi lên chút ý cười. Nụ cười tự tin làm cho mọi tiên tử xung quanh đều cảm thấy chói mắt. Cho dù các nàng đã gặp không ít mỹ nhân, vẫn không thể không thừa nhận Quân Mặc Li thực sự xuất chúng, xinh đẹp. Nếu chỉ là vẻ ngoài xinh đẹp, có thể mê hoặc đôi mắt của người khác, lại không lừa được trái tim. Vẻ đẹp của Quân Mặc Li là đẹp đến từ linh hồn, là vẻ đẹp tự tin lại trầm ổn nội liễm.
Khẽ vuốt ve mái tóc dài của mình, Quân Mặc Li cười nhẹ nhìn những người xung quanh, mở miệng.
“Đi thôi.”
Chậm rãi đi ra khỏi cung điện, bước chân lên ngự giá, Quân Mặc Li vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười. Chỉ một chút nữa thôi, hắn sẽ gặp được Quân Dạ Hàn, nói không lo lắng là giả. Nhưng giây phút này, hắn đã không còn do dự nữa. Mất đi rồi lại có được, làm cho mọi chần chờ, ngập ngừng đều biến mất. Lúc này, hắn dứt khoát tiến đến, tin tưởng vào chính hắn, cũng tin tưởng Quân Dạ Hàn, tin tưởng tình yêu mà y dành cho hắn.
Hắn ngồi xuống ngự giá, chim xanh lớn tiếng kêu, sau đó nhanh chóng kéo ngự giá bay về phía cung điện phía xa. Theo sau còn có mười tiên tử tay áo dài thướt tha.
Mà lúc này, trong một đại điện khác, các vị tiên gia chúng hữu phong tư trác tuyệt đã đến đông đủ. Khác với sự náo nhiệt nơi hạ giới, những người này đều im lặng ngồi ở chỗ của mình, chậm rãi mà phẩm rượu cùng với linh quả. Động tác tao nhã, chậm rãi mềm nhẹ, tĩnh lặng như trong tranh vẽ.
Tiếng nhạc mờ ảo cũng với vũ điệu thướt tha đang được biểu diễn ở bên dưới. Ngự giá dừng lại ở ngoài sân trước điện, Quân Mặc Li chậm rãi bước xuống, vẻ mặt bình tĩnh. Bốn nữ tữ bước nhanh ra trước, trải thảm đỏ xuống đất. Thảm trải ra đến đâu, Quân Mặc Li bước tới đó, từng bước từng bước đi vào trong đại điện.
Không có bất cứ ai ngẩng đầu nhìn Quân Mặc Li, âm nhạc, vũ đạo vẫn như cũ được tiến hành. Không phải là không thể nhìn, mà bọn họ căn bản không muốn nhìn. Quân Mặc Li cũng biết được điều này.
Hắn hiện giờ chỉ là một phàm nhân, mà bọn họ là thần, là tiên, vĩnh viễn cao thượng. Cái bọn họ gọi là từ bi, chính là vì phàm nhân không bao giờ có thể uy hiếp thần. Cũng giống như người cùng với kiến. Người sẽ không giết kiến, không phải vì từ bi, mà vì khinh thường. Khinh thường kiến quá yếu ớt.
Quân Mặc Li từ từ đi đế trung tâm đại điện, cũng lạnh nhạt không hề để ý đến những người xung quanh.
/145
|