Chỉ là trong chớp mắt, Quân Dạ Hàn ôm Lam Âm trong tay đã xuất hiện trong đại điện hoa quý lát bằng thứ đá cẩm thạch xa hoa của Đồ Lan đế quốc. Y chầm chậm bước đến bên giường, ôn nhu đặt Lam Âm xuống. Đôi mắt y nhìn chăm chú vào người đang ngủ kia, mang theo yêu thương nồng đậm.
“Li nhi…”
Quân Dạ Hàn cực nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Lam Âm, khoé môi hơi cong lên một chút.
Một bàn tay trắng nõn hơi trong suốt đột ngột xuất hiện, đẩy bàn tay của Quân Dạ Hàn ra. Trên da thịt trong suốt lạnh lẽo, có thể nhìn thấy rõ từng gân máu.
Quân Dạ Hàn nắm ngược lại bàn tay kia, đôi mắt tràn đầy ôn nhu nhìn chủ nhân của nó.
Lam Âm từ từ rút bàn tay bị cầm của mình ra, thong thả ngồi dậy, mái tóc dài màu trắng cũng theo đấy chảy xuống.
“Tỉnh rồi sao…” Quân Dạ Hàn ôn nhu lên tiếng.
“Ta chưa bao giờ ngủ.” Lam Âm cười nhìn Quân Dạ Hàn.
“Li nhi hôm nay cảm thấy vui vẻ sao?” Quân Dạ Hàn tự nhiên ôm lấy người trên giường vào trong lòng, giống như đã làm như vậy hàng trăm hàng nghìn lần.
Lam Âm dựa vào lòng ngực Quân Dạ Hàn, hô hấp của hắn cực kì yếu ớt, mỏng manh.
“Có thể gặp được vở diễn hay như vậy, sao ta lại không vui vẻ cho được.” Lam Âm cười khẽ ra tiếng, thanh âm tuy vẫn trong trẻo, nhưng cũng suy yếu rất nhiều.
Quân Dạ Hàn chầm chậm vuốt mái tóc dài của Lam Âm, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười.
Không khí nơi đây im lặng ấm áp, mùi trầm hương thoang thoảng, cực kỳ thoải mái.
Nhưng một lúc sau, tiếng ho vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh.
Lam Âm đẩy Quân Dạ Hàn ra, một tay chống xuống giường, một tay che miệng không ngừng ho, khuôn mặt trắng nõn vì ho mà chuyển sang màu đỏ bệnh.
Quân Dạ Hàn nhanh chóng ôm Lam Âm vào trong ngực, một tay áp lên lưng của hắn, đôi mắt cực kỳ đau lòng mà nhíu lại.
“Li nhi, chờ ta dung hợp ngọc phượng xong sẽ chữa khỏi cơ thể này cho ngươi. Ngươi cũng sẽ không phải chịu đựng khổ sở như bây giờ nữa.” Quân Dạ Hàn đau lòng hắn, nói thẳng ý nghĩ của mình ra, lúc này y cũng đã không còn tâm trí để quan tâm xem nói như vậy có làm cho Lam Âm khó chịu hay không.
“Ta không cần.” Lam Âm lạnh nhạt lên tiếng, một tay ấn chặt ngực, cảm giác đau buốt truyền từ tim ra, áo ngủ màu trắng của hắn đã loang lỗ những vết máu, cực kì chói mắt.
“Không cần? Quân Mặc Li, ngươi không cần cái gì? Sao ngươi có thể tự tàn phá cơ thể của mình như vậy? Như vậy, như vậy…” Quân Dạ Hàn đột nhiên dừng lại, cảm giác những vết máu đỏ kia cực kì chói mắt, đôi mắt của y nhíu chặt lại, cực kì đau đớn, thương sót, thống khổ đến cực hạn.
“Ta mệt mỏi, Quân Dạ Hàn, cho dù ngươi có cố chấp không chịu thả ta thì cũng mặc kệ ngươi, ta buông tay, ta từ bỏ.” Lam Âm cười lớn thành tiếng, giọng nói lại run rẩy.
“Từ bỏ? A a, Li nhi, ngươi đang nói đùa sao…?”
“Ngươi biết ta không nói đùa, Quân Dạ Hàn.” Lam Âm bình tĩnh nhìn chăm chú vào đôi mắt của Quân Dạ Hàn.
“Ta cũng chưa từng nói đùa bao giờ, Li nhi.”
Đôi mắt Quân Dạ Hàn dần trở nên âm u, lạnh lẽo.
“Cho nên, Li nhi, ngươi đừng bao giờ nhắc lại hai chữ bỏ cuộc, rời đi như vậy nữa. Ta cũng sẽ không bao giờ cho phép ngươi có cơ hội rời đi ta.”
Quân Dạ Hàn nhìn chăm chú vào Lam Âm một lúc, sau đấy nở nụ cười, quay người rời đi.
Đợi cho đến khi Quân Dạ Hàn rời khỏi đại điện, Lam Âm vô lực tựa vào thành giường, hai tay túm chặt lấy vạt áo, từng tiếng từng tiếng ho nặng nề vang lên, máu tươi không ngừng toát ra từ miệng của hắn, rơi xuống nền đá trắng.
Nhìn vết máu ghê người trên mặt đất, Lam Âm không tiếng động nở nụ cười.
Quân Dạ Hàn, vì sao ngay cả chuyện sống chết của ta cũng bị ngươi nắm trong tay?
Thân thể này của hắn đã là nỏ mạnh hết đà, yếu ớt không chịu nổi nữa. Tắc Mâu Tư Đặc chính là quan tâm nên bị loạn, mà không nhận ra hắn vẫn còn cường chống đỡ được. Ngày hôm qua, khi hắn dùng hồn dẫn với Lam Thanh, quả thực hắn đã suy yếu cực kì, nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ, để xác nhận xem sự thật có đúng như những gì mà hắn nghĩ hay không. Tuy như vậy càng làm cho cơ thể của hắn bị phá huỷ, nhưng hắn cũng đã đạt được kết quả mà hắn mong muốn.
Lời nói của Lam Thanh hôm qua, vốn hắn cũng chỉ tin có sáu phần, qua hôm nay, lại chỉ còn ba phần tin tưởng. Chỉ có thể trách Lam Thanh đã nói Quân Dạ Hàn yêu chính mẫu phi của mình.
Hừ, nếu Quân Dạ Hàn mà thực sự yêu một người, thì sao lại để người bên ngoài dễ dàng biết được như vậy.
Người mà kẻ diễn kịch muốn lừa gạt, không phải là bất kì ai khác, mà là chính bản thân y.
Y diễn ngốc, y diễn điên, y diễn yêu. Giả vờ rằng y si tình, giả vờ rằng y ôn nhu, cũng giả vờ rằng y vô tình.
Mỗi người đều đội một chiếc mặt nạ, nhưng có những người lại che dấu được lớp mặt nạ kia quá kĩ, hoàn mỹ đến mức làm cho người ta lầm tưởng rằng nó là thật.
Cũng giống như chính bản thân hắn, diễn nhân gian, làm gì có thứ gì gọi là tình, làm gì có thứ gì gọi là không thể quên được.
Hắn, kiếp trước vốn đã coi nhân sinh như một vở diễn, hắn đóng vai một người con, đóng vai một con người, hắn diễn chính mình, diễn cuộc sống. Diễn kịch vốn đã dung nhập vào linh hồn hắn, kiếp trước hắn diễn mệt mỏi, nên đã sớm tự kết thúc cuộc sống của mình. Lại không ngờ ông trời trêu người, làm cho hắn rơi vào một cơn lốc xoáy còn u ám hơn, một sân khấu khổng lồ, một khi rơi vào đấy thì không còn đường sống sót.
Hắn không ngờ lại hấp dẫn được người được coi là thần của đại lục này.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã nhận ra, y cũng là một kẻ diễn kịch hoàn mỹ.
Nhưng Quân Dạ Hàn coi cả đại lục này là chò trơi, mà Quân Mặc Li lại đem nhân sinh của mình ra làm chò trơi.
Rõ ràng đều là trò chơi, nhưng ai là người bị rơi vào trước, ai là người động tình trước?
Lam Âm khẽ vuốt ve má của mình, thân mình hắn chậm rãi đổ xuống giường, đôi mắt trong suốt nhìn về phía hư không.
Quân Dạ Hàn, vì sao ngươi đâm ta một kiếm, lại không giết chết ta đi? Vì sao lại cho ta một linh hồn không thể huỷ diệt? Cho dù thể xác đã mất đi, linh hồn vẫn còn tồn tại mãi không tiêu tán.
Ta thực sự không cần thứ gọi là trường sinh bất lão, cũng không cần một linh hồn bất diệt.
Thật thật giả giả, trong diễn ngoài diễn, ta đã sớm chẳng thể phân biệt nổi đâu là thật, đâu là giả.
Mệt mỏi quá…
—
Quân Dạ Hàn đứng ngay sau cánh cửa, đứng thật lâu. Y cảm thấy trái tim không ngừng nhói đau, không ngừng nhói đau, không hề gián đoạn, cứ đau nhói lên như vậy.
Li nhi, ta không biết phải làm sao để ngươi tin tưởng ta… mà chính ngươi, cho đến bây giờ cũng chưa từng thử tin tưởng ta.
Cảm nhận được hơi thở trong phòng ngày càng mỏng manh, Quân Dạ Hàn nắm chặt hai tay lại, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, đôi mắt lại càng thêm u ám.
—
Sắc trời dần dần tối đi, không trăng, chỉ có một bầu trời đầy sao.
Lam Âm chậm dãi ngồi dậy, cũng không còn cảm giác vô lực hoặc đau đớn nhập cốt tuỷ như ban ngày nữa, thoải mái, thư thái hơn rất nhiều, hắn có thể cảm nhận được trong cơ thể, có một dòng linh lực quen thuôc đang không ngừng lưu chuyển, càng ngày càng mạnh.
Cảm nhận được sự biến hoá của cơ thể, Lam Âm cười nhẹ ra tiếng.
Hắn đứng dậy, chậm dãi đi đến trước gương, nhìn chăm chú vào người bên trong. Mái tóc dài màu bạc chạm đến tận mặt đất, và đôi môi khẽ cong lên, giống như một ánh trăng khuyết.
Hắn dùng một chiếc trâm bạch ngọc búi tóc lại lên đỉnh đầu, sau đấy thay một bộ y phục trắng đơn giản, thanh nhã.
Xoay người, Lam Âm đi ra khỏi điện. Bên trong sân không một bóng người, cũng im lặng không một tiếng vang. Hắn chầm chậm bước đi, dọc theo con đường đá mát mẻ, mái tóc màu bạc cùng với thân quần áo trắng, trong bóng đêm, giống như ánh trăng sáng tỏ, mông lung không chân thật. [:”S như ma ý…]
Lam Âm dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía điện Nhật Quang một lúc, khuôn mặt hơi bất đắc dĩ mà cười cười. Sau đấy, hắn xoay người tiếp tục đi xuống thềm đá, bước chân nhẹ nhàng không phát ra tiếng vang nào.
Cả đế cung rộng lớn lúc này đều cực kỳ im lặng, không một người hầu, không một thị vệ, thậm chí ngay cả gió cũng không có.
Càng ngày càng đến gần hồ Tuyền Ngọc, ý cười trên môi Lam Âm càng sâu. Nhiệt độ càng ngày càng thấp, khí lạnh ban đêm từng chút từng chút ăn mòn cơ thể hắn, nhưng hắn lại hoàn toàn không có ý định quay về.
Hắn dừng lại bên hồ. Trên mặt nước, những ngôi sao phản chiếu xuống, tạo thành nhiều điểm lung linh, một làn sương mờ ảo chậm rãi trôi nổi trên mặt hồ. Rất tĩnh, cũng rất đẹp.
“Li nhi, cùng ta trở về nào.”
Quân Dạ Hàn ôn nhu nhìn Lam Âm.
“Ta muốn ở chỗ này một lát.” Lam Âm quay đầu lại nói với Quân Dạ Hàn, ý cười mềm mại.
“Trời rất lạnh, ban ngày chúng ta lại đến có được không?” thanh âm ôn nhu còn kèm theo một chút cầu khẩn.
Lam Âm lại nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không nhìn Quân Dạ Hàn nữa.
“Li nhi…” Quân Dạ Hàn đi đến bên cạnh Lam Âm, đôi mắt chưa từng rời đi bóng dáng của hắn dù chỉ là một chút.
“Ta sẽ ngưng chú cho ngươi một thân thể thật hoàn mỹ, cho ngươi sau này tuỳ thích muốn bay cao bao nhiêu cũng được, có thể đi ngắm cảnh ở bất kì nơi nào mà ngươi thích, có thể sống cuộc sống mà ngươi vẫn mong muốn. Ta… cuối cùng cũng sẽ không đến quấy rầy ngươi nữa, có được không?” Quân Dạ Hàn thoả hiệp, thanh âm mang theo yêu thương nồng đậm.
“Quân Dạ Hàn, ngươi không cần phải như vậy. Chúng ta không ai nợ ai cả. Ngươi là một đế vương, mà ta chỉ là một tên cô hồn mà thôi.” Lam Âm mỉm cười nhìn chăm chú vào mặt hồ bằng phẳng không chút gợn sóng.
“Ngươi còn phải chăm sóc Tất Diễn, đệ đệ của Tất Nghiễn không phải sao? Cả Lam tộc cũng cần ngươi. Không phải ngươi vẫn rất ghét Lam Thánh Âm, ghét Quân Kì Du hay sao?” đôi mắt của Quân Dạ Hàn càng trở nên ầm trầm.
“Tất cả những con người ấy đều là thứ xiềng xích mà ngươi cố gắng quàng lên cổ ta. Muốn giữ ta lại, cần gì phải như thế chứ?” khuôn mặt của Lam Âm vẫn cực kì bình tĩnh.
“Trong quá khứ, Lam Âm vẫn cứ cố chấp muốn những thứ không thuộc về mình. Bây giờ ta mới hiểu được, ta mới chính là nguyên nhân của tất cả mọi thứ. Mà tất cả những thứ ta cứ nghĩ là hiểu được, giờ phút này đều bị phá vỡ vụn… vậy mà ta lại còn đi trách cứ người khác.”
“Li nhi…”
“Dạ, để Mặc Li nói xong đi.” Lam Âm nghiêng người nhìn Quân Dạ Hàn, đôi mắt trở nên lạnh nhạt.
Nghe thấy Lam Âm gọi mình là Dạ, lại tự xưng là Mặc Li, Quân Dạ Hàn cũng chẳng thấy vui mừng, chỉ cảm thấy cực kì hoảng sợ. Giống như có chuyện gì sắp xảy ra nằm ngoài mọi dự đoán của y, giống như y sắp mất đi thứ gì đó cực kì trọng yếu.
“Mới ban đầu, ngươi coi Mặc Li là một quân cờ, mà chính bản thân ta khi ấy cũng muốn lợi dụng bàn tay của ngươi để có được một không gian sinh tồn lớn hơn. Cho nên nếu nói thẳng ra, khi ấy chúng ta đều là lợi dụng đối phương vì lợi ích, mục đích riêng của bản thân.” Lam Âm đi đến trước mặt Quân Dạ Hàn, ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt hơi gầy của y, đôi môi khẽ cong lên nở một nụ cười.
“Về sau, Mặc Li đánh mất trái tim của mình, lại vẫn không chịu thừa nhận, vẫn tự lấy cớ đánh lừa bản thân. Ta nói cho chính ta, rằng tất cả chỉ là do linh hồn của ngươi dung nhập vào linh hồn của ta, cho nên ta mới có thể nảy sinh tình cảm với ngươi, cũng vì vậy mà ta luôn nghi ngờ ngươi. Dạ, ngươi xem, Mặc Li thật là ngu xuẩn, yếu đuối.”
Ngón tay thon dài lạnh lẽo hạ thấp xuống, nắm lấy bàn tay nắm chặt của Quân Dạ Hàn, từng chút từng chút mở những ngón tay đang nắm chặt kia ra, có thể nhìn rõ trên mười đầu ngón tay của y đều là những vết dao cắt. Từng vết từng vết đều là sâu đến tận xương, là kết quả của rất nhiều lần cắt.
“Dạ, vì một kẻ luôn ích kỉ như Mặc Li, ngươi lại trả giá nhiều như vậy. Hi sinh nhiều như vậy để tạo ra một thân thể cùng một linh hồn bất diệt cho ta, quả thực là không đáng giá.”
“Li nhi biết mọi chuyện từ khi nào?” Lam Âm đột nhiên trở nên ôn hoà như vậy vẫn chưa mang đến cảm giác vui vẻ cho Quân Dạ Hàn, mà ngược lại, y lại cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tuỷ, thậm chí không kiềm chế được mà run lên.
“Ngay từ đầu ta đã hoài nghi rồi, nhưng bắt đầu từ khi Tắc Mâu Tư Đặc xuất hiện, ta đã có chút xác định chính xác. Kết quả là lúc nãy, khi cảm nhận được sự biến hoá trong cơ thể, ta đã hoàn toàn khẳng định.” Lam Âm đạm cười nhìn chăm chú vào Quân Dạ Hàn, tránh né những vết thương trong bàn tay của y rồi nắm chặt lấy tay y.
Lam Âm vốn cứ nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều đã là quá khứ, nhưng lúc nãy, khi tỉnh dậy, hắn lại phát hiện linh lực trong cơ thể vốn đã bị “băng huỷ” làm cho khô kiệt, lúc này lại đột nhiên hội tụ. Không phải là do cơ thể hắn tự tạo ra, mà là do trong cơ thể đột nhiên lại có thêm một nơi hội tụ linh lực, mà theo cách nói của Di Á đại lục, chính là linh mạch, là linh mạch mà chỉ có hoàng tộc của Đồ Lan mới có thể có được.
Như vậy, Lam Âm, không, phải gọi là Quân Mặc Li, mới đúng là Cửu hoàng tử của Đồ Lan đế quốc.
Không phải Lam Thánh Âm…
Hắn đã có sự nghi ngờ này, khi mà hắn có thể hiểu được tâm linh của Tắc Mâu Tư Đặc. Làm được như vậy không phải vì hắn rất mạnh, mà chỉ bời vì hắn có được linh hồn của Quân Dạ Hàn, Tắc Mâu Tư Đặc cũng giống như hắn, linh hồn cộng minh, cho nên có thể hiểu rõ, cảm nhận được những suy nghĩ, cảm xúc của đối phương.
“Đúng, Li nhi chính là Cửu hoàng tử của Đồ Lan. Ta đã từng nói ngươi là đứa con duy nhất của ta, từ linh hồn đến dòng máu trong cơ thể, đều là giống ta.” Quân Dạ Hàn nhanh chóng ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của Quân Mặc Li, đôi mắt sâu và đen như đáy vực thẳm.
“Li nhi, ngươi hận ta sao, hận ta vì đã đâm ngươi một kiếm, hận ta đã đẩy ngươi vào nguy hiểm…”
“Hận?” Quân Mặc Li ngẩng đầu nhìn về phía Quân Dạ Hàn, nhìn thấy đôi mắt của y tràn ngập thống khổ, hoảng hốt một chút, lại nở nụ cười.
“Đương nhiên là hận! Hận ngươi luôn ích kỉ, tự chủ trương, lấy cớ là vì tốt cho người khác mà cái gì cũng không chịu nói!” Quân Mặc Li đẩy Quân Dạ Hàn ra, bật cười ra tiếng, thân thể cũng đổ về thân cây phía sau lưng. Hắn cảm giác linh lực trong cơ thể nhanh chóng tan biến. Hoá ra thân thể của hắn đã đến mức cực hạn, linh mạch ban nãy khôi phục lại cũng chỉ là “hồi quang phản chiếu” mà thôi, càng dùng càng thấy thiếu… hắn đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ cần đụng mạnh vào một chút sẽ biến mất.
Nhận ra khuôn mặt càng trở nên tái nhợt của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn lại nhanh chóng đưa hai tay ôm về phía hắn.
Lại không biết Quân Mặc Li lấy đâu ra khí lực, hất tay của y đi, cả người cố gắng chống đỡ, phát ra khí lạnh lẽo như băng sương.
Ngón tay hắn bấu chặt vào vỏ cây, thân thể hắn giống như sắp đóng băng, linh hồn cũng sắp phá thể mà chui ra. Trong cơ thể hắn có một luồng lực lượng rất lớn giống như một con ngựa hoang thoát cương, chồm chồm chạy xung quanh, muốn xé rách thân thể hắn… đau đớn đến mức chết ngất đi. Tuy đã dự đoán được tình trạng cơ thể mình, nhưng đến lúc này, quả thật là đau đớn gấp nghìn lần vạn lần.
Cố chịu đựng cảm giác thống khổ kia, Quân Mặc Li ngẩng đầu nở một nụ cười. Nụ cười mờ ảo, hư không.
“Ngươi nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay, tính kế tất cả mọi chuyện, thậm chí ngay cả tình yêu cũng vậy.” Quân Mặc Li ho nhẹ một tiếng, hơi thở mệt nhọc.
“Ngươi ép ta đi Lưu Li đến quốc, tình huống gặp nhau trên đường ngươi cũng tạo ra, để làm cho Tắc Mâu Tư Đặc biết tình cảm giữa ta với ngươi, nhưng vậy sẽ làm cho hắn cố chấp với ta. Hắn dễ dàng yêu ta như vậy không phải cũng thuộc tính toán của ngươi sao. Vì hắn cũng có được linh hồn của ngươi… sau đấy, ta đoán là ngươi muốn có đế quốc Lưu Li, ta nhớ rõ, ngươi nói ngươi muốn tạo ra một đế quốc thực sự của chính ngươi, mà Tắc Mâu Tư Đặc lại có được linh hồn của ngươi, chỉ cần linh hồn kia quay lại trong cơ thể ngươi là ngươi có thể dễ dàng có được đế quốc Lưu Li. Nhưng ngươi lại không ngờ rằng Tắc Mâu Tư Đặc lại phản kháng, cho nên muốn dùng ta đến khống chế y. Ngươi biết cơ thể của ta đã tàn bại đến mức này, Tắc Mâu Tư Đặc nhất định sẽ dùng ngọc Phượng đến cứu ta, phải dùng rất nhiều linh lực. Y sẽ yếu đi rất nhiều, và ngươi sẽ có thể dễ dàng có được Lưu Li…”
Quân Mặc Li bình thản phân tích hết, không hề để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Quân Dạ Hàn.
“Ngươi chưa từng hối hận, ngươi nghĩ rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm tay của ngươi, nghĩ rằng mọi chuyện đều có thể bắt đầu lại từ đầu, nghĩ rằng nếu ta phát hiện được nỗi khổ tâm của ngươi, sẽ tha thứ cho ngươi. Ngươi tính toán tốt lắm, lại chỉ quên đi rằng điều mà Li nhi thực sự muốn là thứ gì, quên đi rằng mục đích ngươi làm tất cả có phải là vì Quân Mặc Li hay không… cho nên…”
Quân Mặc Li chầm chậm chảy xuống, chẳng còn chút sức lực nào.
Quân Dạ Hàn nhanh chóng chạy đến ôm lấy thân thể mềm yếu của hắn, nhẹ giọng kêu gọi hắn, nhưng lại chỉ cảm nhận được hơi thở của hắn càng ngày càng trở nên yếu ớt.
Khi Quân Mặc Li hoàn toàn ngừng thở, Quân Dạ Hàn không tự chủ được mà run lên, đôi mắt đen sâu thẳm tràn ngập đau đớn, quỳ rạp xuống đất.
“Li nhi, ta vốn chẳng quan tâm đến Lưu Li, ta chỉ cần ngươi, chỉ cần ngươi mà thôi.”
“Li nhi, không phải ngươi hận ta sao? Sao không đứng lên, đến giết ta đi… vì sao lại trừng phạt ta như vậy?”
Thanh âm trầm thấp mang theo thứ đau khổ xuyên thấu linh hồn, là thứ bi ai cùng hối hận khắc vào linh hồn y.
Quân Dạ Hàn ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo của Quân Mặc Li, chỉ cảm thấy hối hận như một cây gai xuyên thấu trái tim. Trăm năm nay, lần đầu tiên Quân Dạ Hàn cảm thấy hận bản thân như vậy, lần đầu tiên y thấy hối hận vì tất cả những gì y đã làm… hận bản thân y vì sao luôn cố chấp muốn có được sự tín nhiệm toàn tâm toàn ý của Li nhi, hận chính y luôn coi thể gian này là một bàn cờ, tay cầm càn khôn, “phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ”… để rồi cuối cùng, lại đánh mất sự tín nhiệm của Li nhi. Y hối hận, vì y luôn tự tưởng, đều xem nhẹ cảm xúc suy nghĩ của người khác, y luôn tự nghĩ rằng mình làm tất cả đều là vì Li nhi, lại hết lần này đến lần khác không nhận ra rằng Li nhi cũng không cần tất cả những thứ ấy….
Cứ nghĩ, tất cả những thứ y làm đều là vì muốn tốt cho Li nhi, cứ nghĩ tất cả những thứ y làm đều là đúng. Lại chẳng nhận ra, Li nhi sớm đã hiểu được tất cả những thứ mà y làm, lại dung túng y.
Chính y đã quên mất một điều, kiếp trước Li nhi cho dù chết, cũng phải bắt đôi thủ phải trả một cái giá thật nặng. Mà kiếp này, Li nhi hiểu rõ nhất là y, muốn cũng chỉ có y, cho nên mới dùng cái chết đến trừng phạt y. Cho dù chấp nhận thân huỷ hồn diệt cũng không chịu nhân thân thể hoàn mỹ mà y tạo nên, quyết tuyệt đến mức không để cho y có được con đường sống.
Trước khi chết, còn cho y biết hắn đã biết được tất cả…
Đây cũng chính là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất, trừng phạt y vì đã tự tư, ích kỉ, trừng phạt y, đã không hiểu được yêu…
Hôm nay, dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng muốn nói cho ngươi biết, nói cho ngươi..
“Li nhi, ta yêu ngươi…”
Một giọt nước mắt chảy xuống, rơi xuống bụi cỏ dưới chân… những thứ tốt đẹp, nếu như đánh mất, sẽ biến mất hoàn toàn, không còn chút dấu vết nào….
“Li nhi…”
Quân Dạ Hàn cực nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Lam Âm, khoé môi hơi cong lên một chút.
Một bàn tay trắng nõn hơi trong suốt đột ngột xuất hiện, đẩy bàn tay của Quân Dạ Hàn ra. Trên da thịt trong suốt lạnh lẽo, có thể nhìn thấy rõ từng gân máu.
Quân Dạ Hàn nắm ngược lại bàn tay kia, đôi mắt tràn đầy ôn nhu nhìn chủ nhân của nó.
Lam Âm từ từ rút bàn tay bị cầm của mình ra, thong thả ngồi dậy, mái tóc dài màu trắng cũng theo đấy chảy xuống.
“Tỉnh rồi sao…” Quân Dạ Hàn ôn nhu lên tiếng.
“Ta chưa bao giờ ngủ.” Lam Âm cười nhìn Quân Dạ Hàn.
“Li nhi hôm nay cảm thấy vui vẻ sao?” Quân Dạ Hàn tự nhiên ôm lấy người trên giường vào trong lòng, giống như đã làm như vậy hàng trăm hàng nghìn lần.
Lam Âm dựa vào lòng ngực Quân Dạ Hàn, hô hấp của hắn cực kì yếu ớt, mỏng manh.
“Có thể gặp được vở diễn hay như vậy, sao ta lại không vui vẻ cho được.” Lam Âm cười khẽ ra tiếng, thanh âm tuy vẫn trong trẻo, nhưng cũng suy yếu rất nhiều.
Quân Dạ Hàn chầm chậm vuốt mái tóc dài của Lam Âm, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười.
Không khí nơi đây im lặng ấm áp, mùi trầm hương thoang thoảng, cực kỳ thoải mái.
Nhưng một lúc sau, tiếng ho vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh.
Lam Âm đẩy Quân Dạ Hàn ra, một tay chống xuống giường, một tay che miệng không ngừng ho, khuôn mặt trắng nõn vì ho mà chuyển sang màu đỏ bệnh.
Quân Dạ Hàn nhanh chóng ôm Lam Âm vào trong ngực, một tay áp lên lưng của hắn, đôi mắt cực kỳ đau lòng mà nhíu lại.
“Li nhi, chờ ta dung hợp ngọc phượng xong sẽ chữa khỏi cơ thể này cho ngươi. Ngươi cũng sẽ không phải chịu đựng khổ sở như bây giờ nữa.” Quân Dạ Hàn đau lòng hắn, nói thẳng ý nghĩ của mình ra, lúc này y cũng đã không còn tâm trí để quan tâm xem nói như vậy có làm cho Lam Âm khó chịu hay không.
“Ta không cần.” Lam Âm lạnh nhạt lên tiếng, một tay ấn chặt ngực, cảm giác đau buốt truyền từ tim ra, áo ngủ màu trắng của hắn đã loang lỗ những vết máu, cực kì chói mắt.
“Không cần? Quân Mặc Li, ngươi không cần cái gì? Sao ngươi có thể tự tàn phá cơ thể của mình như vậy? Như vậy, như vậy…” Quân Dạ Hàn đột nhiên dừng lại, cảm giác những vết máu đỏ kia cực kì chói mắt, đôi mắt của y nhíu chặt lại, cực kì đau đớn, thương sót, thống khổ đến cực hạn.
“Ta mệt mỏi, Quân Dạ Hàn, cho dù ngươi có cố chấp không chịu thả ta thì cũng mặc kệ ngươi, ta buông tay, ta từ bỏ.” Lam Âm cười lớn thành tiếng, giọng nói lại run rẩy.
“Từ bỏ? A a, Li nhi, ngươi đang nói đùa sao…?”
“Ngươi biết ta không nói đùa, Quân Dạ Hàn.” Lam Âm bình tĩnh nhìn chăm chú vào đôi mắt của Quân Dạ Hàn.
“Ta cũng chưa từng nói đùa bao giờ, Li nhi.”
Đôi mắt Quân Dạ Hàn dần trở nên âm u, lạnh lẽo.
“Cho nên, Li nhi, ngươi đừng bao giờ nhắc lại hai chữ bỏ cuộc, rời đi như vậy nữa. Ta cũng sẽ không bao giờ cho phép ngươi có cơ hội rời đi ta.”
Quân Dạ Hàn nhìn chăm chú vào Lam Âm một lúc, sau đấy nở nụ cười, quay người rời đi.
Đợi cho đến khi Quân Dạ Hàn rời khỏi đại điện, Lam Âm vô lực tựa vào thành giường, hai tay túm chặt lấy vạt áo, từng tiếng từng tiếng ho nặng nề vang lên, máu tươi không ngừng toát ra từ miệng của hắn, rơi xuống nền đá trắng.
Nhìn vết máu ghê người trên mặt đất, Lam Âm không tiếng động nở nụ cười.
Quân Dạ Hàn, vì sao ngay cả chuyện sống chết của ta cũng bị ngươi nắm trong tay?
Thân thể này của hắn đã là nỏ mạnh hết đà, yếu ớt không chịu nổi nữa. Tắc Mâu Tư Đặc chính là quan tâm nên bị loạn, mà không nhận ra hắn vẫn còn cường chống đỡ được. Ngày hôm qua, khi hắn dùng hồn dẫn với Lam Thanh, quả thực hắn đã suy yếu cực kì, nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ, để xác nhận xem sự thật có đúng như những gì mà hắn nghĩ hay không. Tuy như vậy càng làm cho cơ thể của hắn bị phá huỷ, nhưng hắn cũng đã đạt được kết quả mà hắn mong muốn.
Lời nói của Lam Thanh hôm qua, vốn hắn cũng chỉ tin có sáu phần, qua hôm nay, lại chỉ còn ba phần tin tưởng. Chỉ có thể trách Lam Thanh đã nói Quân Dạ Hàn yêu chính mẫu phi của mình.
Hừ, nếu Quân Dạ Hàn mà thực sự yêu một người, thì sao lại để người bên ngoài dễ dàng biết được như vậy.
Người mà kẻ diễn kịch muốn lừa gạt, không phải là bất kì ai khác, mà là chính bản thân y.
Y diễn ngốc, y diễn điên, y diễn yêu. Giả vờ rằng y si tình, giả vờ rằng y ôn nhu, cũng giả vờ rằng y vô tình.
Mỗi người đều đội một chiếc mặt nạ, nhưng có những người lại che dấu được lớp mặt nạ kia quá kĩ, hoàn mỹ đến mức làm cho người ta lầm tưởng rằng nó là thật.
Cũng giống như chính bản thân hắn, diễn nhân gian, làm gì có thứ gì gọi là tình, làm gì có thứ gì gọi là không thể quên được.
Hắn, kiếp trước vốn đã coi nhân sinh như một vở diễn, hắn đóng vai một người con, đóng vai một con người, hắn diễn chính mình, diễn cuộc sống. Diễn kịch vốn đã dung nhập vào linh hồn hắn, kiếp trước hắn diễn mệt mỏi, nên đã sớm tự kết thúc cuộc sống của mình. Lại không ngờ ông trời trêu người, làm cho hắn rơi vào một cơn lốc xoáy còn u ám hơn, một sân khấu khổng lồ, một khi rơi vào đấy thì không còn đường sống sót.
Hắn không ngờ lại hấp dẫn được người được coi là thần của đại lục này.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã nhận ra, y cũng là một kẻ diễn kịch hoàn mỹ.
Nhưng Quân Dạ Hàn coi cả đại lục này là chò trơi, mà Quân Mặc Li lại đem nhân sinh của mình ra làm chò trơi.
Rõ ràng đều là trò chơi, nhưng ai là người bị rơi vào trước, ai là người động tình trước?
Lam Âm khẽ vuốt ve má của mình, thân mình hắn chậm rãi đổ xuống giường, đôi mắt trong suốt nhìn về phía hư không.
Quân Dạ Hàn, vì sao ngươi đâm ta một kiếm, lại không giết chết ta đi? Vì sao lại cho ta một linh hồn không thể huỷ diệt? Cho dù thể xác đã mất đi, linh hồn vẫn còn tồn tại mãi không tiêu tán.
Ta thực sự không cần thứ gọi là trường sinh bất lão, cũng không cần một linh hồn bất diệt.
Thật thật giả giả, trong diễn ngoài diễn, ta đã sớm chẳng thể phân biệt nổi đâu là thật, đâu là giả.
Mệt mỏi quá…
—
Quân Dạ Hàn đứng ngay sau cánh cửa, đứng thật lâu. Y cảm thấy trái tim không ngừng nhói đau, không ngừng nhói đau, không hề gián đoạn, cứ đau nhói lên như vậy.
Li nhi, ta không biết phải làm sao để ngươi tin tưởng ta… mà chính ngươi, cho đến bây giờ cũng chưa từng thử tin tưởng ta.
Cảm nhận được hơi thở trong phòng ngày càng mỏng manh, Quân Dạ Hàn nắm chặt hai tay lại, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, đôi mắt lại càng thêm u ám.
—
Sắc trời dần dần tối đi, không trăng, chỉ có một bầu trời đầy sao.
Lam Âm chậm dãi ngồi dậy, cũng không còn cảm giác vô lực hoặc đau đớn nhập cốt tuỷ như ban ngày nữa, thoải mái, thư thái hơn rất nhiều, hắn có thể cảm nhận được trong cơ thể, có một dòng linh lực quen thuôc đang không ngừng lưu chuyển, càng ngày càng mạnh.
Cảm nhận được sự biến hoá của cơ thể, Lam Âm cười nhẹ ra tiếng.
Hắn đứng dậy, chậm dãi đi đến trước gương, nhìn chăm chú vào người bên trong. Mái tóc dài màu bạc chạm đến tận mặt đất, và đôi môi khẽ cong lên, giống như một ánh trăng khuyết.
Hắn dùng một chiếc trâm bạch ngọc búi tóc lại lên đỉnh đầu, sau đấy thay một bộ y phục trắng đơn giản, thanh nhã.
Xoay người, Lam Âm đi ra khỏi điện. Bên trong sân không một bóng người, cũng im lặng không một tiếng vang. Hắn chầm chậm bước đi, dọc theo con đường đá mát mẻ, mái tóc màu bạc cùng với thân quần áo trắng, trong bóng đêm, giống như ánh trăng sáng tỏ, mông lung không chân thật. [:”S như ma ý…]
Lam Âm dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía điện Nhật Quang một lúc, khuôn mặt hơi bất đắc dĩ mà cười cười. Sau đấy, hắn xoay người tiếp tục đi xuống thềm đá, bước chân nhẹ nhàng không phát ra tiếng vang nào.
Cả đế cung rộng lớn lúc này đều cực kỳ im lặng, không một người hầu, không một thị vệ, thậm chí ngay cả gió cũng không có.
Càng ngày càng đến gần hồ Tuyền Ngọc, ý cười trên môi Lam Âm càng sâu. Nhiệt độ càng ngày càng thấp, khí lạnh ban đêm từng chút từng chút ăn mòn cơ thể hắn, nhưng hắn lại hoàn toàn không có ý định quay về.
Hắn dừng lại bên hồ. Trên mặt nước, những ngôi sao phản chiếu xuống, tạo thành nhiều điểm lung linh, một làn sương mờ ảo chậm rãi trôi nổi trên mặt hồ. Rất tĩnh, cũng rất đẹp.
“Li nhi, cùng ta trở về nào.”
Quân Dạ Hàn ôn nhu nhìn Lam Âm.
“Ta muốn ở chỗ này một lát.” Lam Âm quay đầu lại nói với Quân Dạ Hàn, ý cười mềm mại.
“Trời rất lạnh, ban ngày chúng ta lại đến có được không?” thanh âm ôn nhu còn kèm theo một chút cầu khẩn.
Lam Âm lại nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không nhìn Quân Dạ Hàn nữa.
“Li nhi…” Quân Dạ Hàn đi đến bên cạnh Lam Âm, đôi mắt chưa từng rời đi bóng dáng của hắn dù chỉ là một chút.
“Ta sẽ ngưng chú cho ngươi một thân thể thật hoàn mỹ, cho ngươi sau này tuỳ thích muốn bay cao bao nhiêu cũng được, có thể đi ngắm cảnh ở bất kì nơi nào mà ngươi thích, có thể sống cuộc sống mà ngươi vẫn mong muốn. Ta… cuối cùng cũng sẽ không đến quấy rầy ngươi nữa, có được không?” Quân Dạ Hàn thoả hiệp, thanh âm mang theo yêu thương nồng đậm.
“Quân Dạ Hàn, ngươi không cần phải như vậy. Chúng ta không ai nợ ai cả. Ngươi là một đế vương, mà ta chỉ là một tên cô hồn mà thôi.” Lam Âm mỉm cười nhìn chăm chú vào mặt hồ bằng phẳng không chút gợn sóng.
“Ngươi còn phải chăm sóc Tất Diễn, đệ đệ của Tất Nghiễn không phải sao? Cả Lam tộc cũng cần ngươi. Không phải ngươi vẫn rất ghét Lam Thánh Âm, ghét Quân Kì Du hay sao?” đôi mắt của Quân Dạ Hàn càng trở nên ầm trầm.
“Tất cả những con người ấy đều là thứ xiềng xích mà ngươi cố gắng quàng lên cổ ta. Muốn giữ ta lại, cần gì phải như thế chứ?” khuôn mặt của Lam Âm vẫn cực kì bình tĩnh.
“Trong quá khứ, Lam Âm vẫn cứ cố chấp muốn những thứ không thuộc về mình. Bây giờ ta mới hiểu được, ta mới chính là nguyên nhân của tất cả mọi thứ. Mà tất cả những thứ ta cứ nghĩ là hiểu được, giờ phút này đều bị phá vỡ vụn… vậy mà ta lại còn đi trách cứ người khác.”
“Li nhi…”
“Dạ, để Mặc Li nói xong đi.” Lam Âm nghiêng người nhìn Quân Dạ Hàn, đôi mắt trở nên lạnh nhạt.
Nghe thấy Lam Âm gọi mình là Dạ, lại tự xưng là Mặc Li, Quân Dạ Hàn cũng chẳng thấy vui mừng, chỉ cảm thấy cực kì hoảng sợ. Giống như có chuyện gì sắp xảy ra nằm ngoài mọi dự đoán của y, giống như y sắp mất đi thứ gì đó cực kì trọng yếu.
“Mới ban đầu, ngươi coi Mặc Li là một quân cờ, mà chính bản thân ta khi ấy cũng muốn lợi dụng bàn tay của ngươi để có được một không gian sinh tồn lớn hơn. Cho nên nếu nói thẳng ra, khi ấy chúng ta đều là lợi dụng đối phương vì lợi ích, mục đích riêng của bản thân.” Lam Âm đi đến trước mặt Quân Dạ Hàn, ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt hơi gầy của y, đôi môi khẽ cong lên nở một nụ cười.
“Về sau, Mặc Li đánh mất trái tim của mình, lại vẫn không chịu thừa nhận, vẫn tự lấy cớ đánh lừa bản thân. Ta nói cho chính ta, rằng tất cả chỉ là do linh hồn của ngươi dung nhập vào linh hồn của ta, cho nên ta mới có thể nảy sinh tình cảm với ngươi, cũng vì vậy mà ta luôn nghi ngờ ngươi. Dạ, ngươi xem, Mặc Li thật là ngu xuẩn, yếu đuối.”
Ngón tay thon dài lạnh lẽo hạ thấp xuống, nắm lấy bàn tay nắm chặt của Quân Dạ Hàn, từng chút từng chút mở những ngón tay đang nắm chặt kia ra, có thể nhìn rõ trên mười đầu ngón tay của y đều là những vết dao cắt. Từng vết từng vết đều là sâu đến tận xương, là kết quả của rất nhiều lần cắt.
“Dạ, vì một kẻ luôn ích kỉ như Mặc Li, ngươi lại trả giá nhiều như vậy. Hi sinh nhiều như vậy để tạo ra một thân thể cùng một linh hồn bất diệt cho ta, quả thực là không đáng giá.”
“Li nhi biết mọi chuyện từ khi nào?” Lam Âm đột nhiên trở nên ôn hoà như vậy vẫn chưa mang đến cảm giác vui vẻ cho Quân Dạ Hàn, mà ngược lại, y lại cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tuỷ, thậm chí không kiềm chế được mà run lên.
“Ngay từ đầu ta đã hoài nghi rồi, nhưng bắt đầu từ khi Tắc Mâu Tư Đặc xuất hiện, ta đã có chút xác định chính xác. Kết quả là lúc nãy, khi cảm nhận được sự biến hoá trong cơ thể, ta đã hoàn toàn khẳng định.” Lam Âm đạm cười nhìn chăm chú vào Quân Dạ Hàn, tránh né những vết thương trong bàn tay của y rồi nắm chặt lấy tay y.
Lam Âm vốn cứ nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều đã là quá khứ, nhưng lúc nãy, khi tỉnh dậy, hắn lại phát hiện linh lực trong cơ thể vốn đã bị “băng huỷ” làm cho khô kiệt, lúc này lại đột nhiên hội tụ. Không phải là do cơ thể hắn tự tạo ra, mà là do trong cơ thể đột nhiên lại có thêm một nơi hội tụ linh lực, mà theo cách nói của Di Á đại lục, chính là linh mạch, là linh mạch mà chỉ có hoàng tộc của Đồ Lan mới có thể có được.
Như vậy, Lam Âm, không, phải gọi là Quân Mặc Li, mới đúng là Cửu hoàng tử của Đồ Lan đế quốc.
Không phải Lam Thánh Âm…
Hắn đã có sự nghi ngờ này, khi mà hắn có thể hiểu được tâm linh của Tắc Mâu Tư Đặc. Làm được như vậy không phải vì hắn rất mạnh, mà chỉ bời vì hắn có được linh hồn của Quân Dạ Hàn, Tắc Mâu Tư Đặc cũng giống như hắn, linh hồn cộng minh, cho nên có thể hiểu rõ, cảm nhận được những suy nghĩ, cảm xúc của đối phương.
“Đúng, Li nhi chính là Cửu hoàng tử của Đồ Lan. Ta đã từng nói ngươi là đứa con duy nhất của ta, từ linh hồn đến dòng máu trong cơ thể, đều là giống ta.” Quân Dạ Hàn nhanh chóng ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của Quân Mặc Li, đôi mắt sâu và đen như đáy vực thẳm.
“Li nhi, ngươi hận ta sao, hận ta vì đã đâm ngươi một kiếm, hận ta đã đẩy ngươi vào nguy hiểm…”
“Hận?” Quân Mặc Li ngẩng đầu nhìn về phía Quân Dạ Hàn, nhìn thấy đôi mắt của y tràn ngập thống khổ, hoảng hốt một chút, lại nở nụ cười.
“Đương nhiên là hận! Hận ngươi luôn ích kỉ, tự chủ trương, lấy cớ là vì tốt cho người khác mà cái gì cũng không chịu nói!” Quân Mặc Li đẩy Quân Dạ Hàn ra, bật cười ra tiếng, thân thể cũng đổ về thân cây phía sau lưng. Hắn cảm giác linh lực trong cơ thể nhanh chóng tan biến. Hoá ra thân thể của hắn đã đến mức cực hạn, linh mạch ban nãy khôi phục lại cũng chỉ là “hồi quang phản chiếu” mà thôi, càng dùng càng thấy thiếu… hắn đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ cần đụng mạnh vào một chút sẽ biến mất.
Nhận ra khuôn mặt càng trở nên tái nhợt của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn lại nhanh chóng đưa hai tay ôm về phía hắn.
Lại không biết Quân Mặc Li lấy đâu ra khí lực, hất tay của y đi, cả người cố gắng chống đỡ, phát ra khí lạnh lẽo như băng sương.
Ngón tay hắn bấu chặt vào vỏ cây, thân thể hắn giống như sắp đóng băng, linh hồn cũng sắp phá thể mà chui ra. Trong cơ thể hắn có một luồng lực lượng rất lớn giống như một con ngựa hoang thoát cương, chồm chồm chạy xung quanh, muốn xé rách thân thể hắn… đau đớn đến mức chết ngất đi. Tuy đã dự đoán được tình trạng cơ thể mình, nhưng đến lúc này, quả thật là đau đớn gấp nghìn lần vạn lần.
Cố chịu đựng cảm giác thống khổ kia, Quân Mặc Li ngẩng đầu nở một nụ cười. Nụ cười mờ ảo, hư không.
“Ngươi nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay, tính kế tất cả mọi chuyện, thậm chí ngay cả tình yêu cũng vậy.” Quân Mặc Li ho nhẹ một tiếng, hơi thở mệt nhọc.
“Ngươi ép ta đi Lưu Li đến quốc, tình huống gặp nhau trên đường ngươi cũng tạo ra, để làm cho Tắc Mâu Tư Đặc biết tình cảm giữa ta với ngươi, nhưng vậy sẽ làm cho hắn cố chấp với ta. Hắn dễ dàng yêu ta như vậy không phải cũng thuộc tính toán của ngươi sao. Vì hắn cũng có được linh hồn của ngươi… sau đấy, ta đoán là ngươi muốn có đế quốc Lưu Li, ta nhớ rõ, ngươi nói ngươi muốn tạo ra một đế quốc thực sự của chính ngươi, mà Tắc Mâu Tư Đặc lại có được linh hồn của ngươi, chỉ cần linh hồn kia quay lại trong cơ thể ngươi là ngươi có thể dễ dàng có được đế quốc Lưu Li. Nhưng ngươi lại không ngờ rằng Tắc Mâu Tư Đặc lại phản kháng, cho nên muốn dùng ta đến khống chế y. Ngươi biết cơ thể của ta đã tàn bại đến mức này, Tắc Mâu Tư Đặc nhất định sẽ dùng ngọc Phượng đến cứu ta, phải dùng rất nhiều linh lực. Y sẽ yếu đi rất nhiều, và ngươi sẽ có thể dễ dàng có được Lưu Li…”
Quân Mặc Li bình thản phân tích hết, không hề để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Quân Dạ Hàn.
“Ngươi chưa từng hối hận, ngươi nghĩ rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm tay của ngươi, nghĩ rằng mọi chuyện đều có thể bắt đầu lại từ đầu, nghĩ rằng nếu ta phát hiện được nỗi khổ tâm của ngươi, sẽ tha thứ cho ngươi. Ngươi tính toán tốt lắm, lại chỉ quên đi rằng điều mà Li nhi thực sự muốn là thứ gì, quên đi rằng mục đích ngươi làm tất cả có phải là vì Quân Mặc Li hay không… cho nên…”
Quân Mặc Li chầm chậm chảy xuống, chẳng còn chút sức lực nào.
Quân Dạ Hàn nhanh chóng chạy đến ôm lấy thân thể mềm yếu của hắn, nhẹ giọng kêu gọi hắn, nhưng lại chỉ cảm nhận được hơi thở của hắn càng ngày càng trở nên yếu ớt.
Khi Quân Mặc Li hoàn toàn ngừng thở, Quân Dạ Hàn không tự chủ được mà run lên, đôi mắt đen sâu thẳm tràn ngập đau đớn, quỳ rạp xuống đất.
“Li nhi, ta vốn chẳng quan tâm đến Lưu Li, ta chỉ cần ngươi, chỉ cần ngươi mà thôi.”
“Li nhi, không phải ngươi hận ta sao? Sao không đứng lên, đến giết ta đi… vì sao lại trừng phạt ta như vậy?”
Thanh âm trầm thấp mang theo thứ đau khổ xuyên thấu linh hồn, là thứ bi ai cùng hối hận khắc vào linh hồn y.
Quân Dạ Hàn ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo của Quân Mặc Li, chỉ cảm thấy hối hận như một cây gai xuyên thấu trái tim. Trăm năm nay, lần đầu tiên Quân Dạ Hàn cảm thấy hận bản thân như vậy, lần đầu tiên y thấy hối hận vì tất cả những gì y đã làm… hận bản thân y vì sao luôn cố chấp muốn có được sự tín nhiệm toàn tâm toàn ý của Li nhi, hận chính y luôn coi thể gian này là một bàn cờ, tay cầm càn khôn, “phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ”… để rồi cuối cùng, lại đánh mất sự tín nhiệm của Li nhi. Y hối hận, vì y luôn tự tưởng, đều xem nhẹ cảm xúc suy nghĩ của người khác, y luôn tự nghĩ rằng mình làm tất cả đều là vì Li nhi, lại hết lần này đến lần khác không nhận ra rằng Li nhi cũng không cần tất cả những thứ ấy….
Cứ nghĩ, tất cả những thứ y làm đều là vì muốn tốt cho Li nhi, cứ nghĩ tất cả những thứ y làm đều là đúng. Lại chẳng nhận ra, Li nhi sớm đã hiểu được tất cả những thứ mà y làm, lại dung túng y.
Chính y đã quên mất một điều, kiếp trước Li nhi cho dù chết, cũng phải bắt đôi thủ phải trả một cái giá thật nặng. Mà kiếp này, Li nhi hiểu rõ nhất là y, muốn cũng chỉ có y, cho nên mới dùng cái chết đến trừng phạt y. Cho dù chấp nhận thân huỷ hồn diệt cũng không chịu nhân thân thể hoàn mỹ mà y tạo nên, quyết tuyệt đến mức không để cho y có được con đường sống.
Trước khi chết, còn cho y biết hắn đã biết được tất cả…
Đây cũng chính là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất, trừng phạt y vì đã tự tư, ích kỉ, trừng phạt y, đã không hiểu được yêu…
Hôm nay, dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng muốn nói cho ngươi biết, nói cho ngươi..
“Li nhi, ta yêu ngươi…”
Một giọt nước mắt chảy xuống, rơi xuống bụi cỏ dưới chân… những thứ tốt đẹp, nếu như đánh mất, sẽ biến mất hoàn toàn, không còn chút dấu vết nào….
/145
|