Không khí trong điện Nhật Quang cực kì trầm trọng, im lặng không một tiếng động. Các vị đại thần xếp thành hai hàng, im lặng đứng, vẻ mặt cung kính như đang chờ đợi ai. Những người đứng đầu hàng đều là hoàng tử của Đồ Lan, mặc y phục hoàng tử màu trắng thêu chỉ bạc.
Tiếng bước chân nhè nhẹ từ ngoài điện truyền đến càng ngày càng gần, Quân Dạ Hàn tao nhã bước vào trong đại điện. Quân Mặc Li theo sát y, không rời nửa bước. Các vị đại thần cùng hoàng tử thấy quân thượng đến, nhanh chóng cung kính cúi người vấn an.
“Cung nghênh thánh quân! Thánh quân vạn phúc!”
Quân Dạ Hàn hơi gật đầu, dẫn Quân Mặc Li đi về hướng đế toạ. Nhưng khi đi đến chân cầu thang, Quân Mặc Li lại dừng bước, không muốn tiến về phía trước nữa. Thấy vẻ mặt không tình nguyện của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn chỉ mỉm cười nói nhẹ.
“Không cần sợ hãi, Li nhi, cứ ở bên cạnh ta là được rồi.”
Quân Mặc Li tiếp tục lắc đầu cự tuyệt Quân Dạ Hàn, vẻ mặt kiên quyết. Quân Dạ Hàn thấy hắn không muốn đi đến đế toạ ngồi, đành phải bất đắc dĩ mà buông tay, đáy mắt ẩn hiện chút thất vọng.
“Li nhi, nếu không muốn lên trên ngồi thì đứng tạm ở chỗ này vậy.” Quân Dạ Hàn giơ tay chỉ vị trí đầu tiên của hàng hoàng tử, mềm nhẹ nói với hắn.
“Được.”
Quân Mặc Li gật đầu cực kì ngoan ngoãn. Đợi đến khi hắn đi đến đứng ở vị trí dầu tiên kia, nhiều người có phản ứng, kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy rất mờ mịt.
Vị trí đứng của mỗi một vị hoàng tử không phải dựa vào lớn nhỏ, mà là dựa vào thực lực của chính họ cùng với thế lực phía sau để quyết định. Vì vậy có thể nói, người đứng đầu sẽ là người mạnh nhất trong số tất cả các hoàng tử. Hầu như tất cả những người có mặt trong đại điện ngày hôm nay đều chưa từng nhìn thấy Quân Mặc Li bao giờ, lại càng không biết Đồ Lan từ khi nào lại xuất hiện một vị hoàng tử như vậy. Nhưng từ hành động của quân thượng, có thể rút ra kết luận người cực kì yêu thích vị hoàng tử này.
Bàn về tướng mạo, trong số tất cả các hoàng tử, Quân Mặc Li cũng chỉ có thể sắp xếp ở phía cuối, vì khuôn mặt của hắn cực kì bình thường, chỉ có thể miễn cưỡng khen là thanh tú. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của hắn quả thật quá ngây thơ không rành thế sự. Nếu nói dễ nghe, thì là đơn thuần, còn nếu nói khó nghe, chính là tâm trí có vấn đề.
Quân Dạ Hàn ngồi trên đế toạ nhìn chăm chú vào bóng dáng Quân Mặc Li, đôi mắt cực kì ôn nhu dịu dàng. Y cũng thu hết phản ứng của mọi người trong đại điện vào trong mắt, cười khẽ ra tiếng.
“Chắc chúng ái khanh cũng đã biết hôm nay trẫm triệu kiến các ngươi đến đây có việc gì rồi đi?”
“Vâng ạ.” Mọi người cung kính trả lời.
“Vậy chúng ai khanh có việc gì muốn hỏi không?” Quân Dạ Hàn mỉm cười nhìn tất cả mọi người bên dưới, ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve chiếc lược ngọc trong tay.
“Nhân thần có một chuyện muốn bẩm báo.” Một nam tử áo trắng thanh thoát đi đến chính giữa đại điện, dung mạo y thanh lệ, đôi mắt mềm mại như nước.
“Hoàng nhân có chuyện gì, cứ nói.” Quân Dạ Hàn lại cười khẽ, nhìn về phía nam tử áo trắng.
“Đế quốc Tác Phỉ Đặc đã hủy đi hợp ước trăm năm với Đồ Lan chúng ta, chỉ vì vị Cửu hoàng tử từng được gả sang Tác Phỉ Đặc không phải là Cửu hoàng tử thật. Điều mà nhân thần muốn hỏi chính là…” nam tử áo trắng hít một hơi, sau đó hơi ngẩng đầu nhìn Quân Dạ Hàn.
“Cửu hoàng tử thực sự hiện đang ở đâu?”
Quân Dạ Hàn nhìn vào đôi mắt trong suốt xinh đẹp của Quân Kì Du, khoé môi khẽ cong lên, đôi mắt càng trở nên dịu dàng hoà nhã.
“”Cửu hoàng tử thực sự sao, a a…”
Quân Dạ Hàn cười ra tiếng, cũng không trả lời dứt khoát, nhưng đôi mắt ôn nhu lại không thể kìm lại mà nhìn chăm chú về hướng Quân Mặc Li đang đứng.
Quân Kì Du nhìn thấy đôi mắt tràn ngập tình cảm của Quân Dạ Hàn, bỗng dưng quay đầu lại nhìn về phía Quân Mặc Li, tròng mắt tràn đầy kinh ngạc không thể tin nổi, đôi môi hé mở, lại chẳng thể nói nổi một chữ.
Chẳng lẽ chính là người này? Không, không có khả năng là kẻ này, một kẻ tâm trí có vấn đề, tướng mạo lại tầm thường, sao có thể là một hoàng tử được? Hơn nữa, nếu nói là Cửu hoàng tử, y thà tin tưởng rằng kẻ áo lam có dung mạo tuyệt thế bị phụ hoàng đâm một kiếm kia mới là Cửu hoàng tử chân thật, chứ nhất quyết không tin là kẻ này.
Nhưng… mấy hôm trước, chẳng lẽ quân phụ chơi khúc nhạc đó là cho kẻ này nghe sao? Một kẻ tầm thường như hắn làm sao xứng để được vị quân phụ mà y kính ngưỡng như thần đánh đàn cho! Đã thế hôm nay, hắn còn được quân phụ đặt ở vị trí đầu tiên của hàng hoàng tử, đây là có ý gì? Quân phụ làm như vậy, làm cho y cảm thấy thực sự rối loạn…
Quân Mặc Li cúi đầu đứng im tại chỗ, cảm nhận những ánh mắt không mấy thân thiện ở xung quanh đang dò xét mình, khoé môi không kìm được mà cong lên.
“Quân phụ, năm năm trước, người được Ngọc bội phượng hoàng chọn lựa lại bị nói là hoàng tử giả, điều này… nhân thần vẫn cho rằng, phượng bội chỉ lựa chọn người của hoàng gia chân chính. Cho nên, điều này có thể hay không là do Tác Phỉ Đặc cố ý muốn huỷ ước mà bịa đặt ra?”
Quân Kì Du quay đầu nhìn vể phía Quân Dạ Hàn, hít sâu một hơi, cố gắng đè nén trái tim đang không ngừng rung động trong lồng ngực xuống, khôi phục lại giọng điệu bình tĩnh nói tiếp. Những đại thần ở xung quanh nghe được lời y nói, đều không ngừng gật đầu phụ hoạ. Ngọc bội phượng hoàng vốn là thần vật thời thượng cổ, nếu người kia không phải là hoàng tử chân chính, thì làm gì có chuyện sinh ra cộng minh như vậy. Bởi vậy đây rõ ràng là do Tác Phỉ Đặc cố ý bịa đặt ra để lấy cớ huỷ ước.
Quân Kì Du thấy mọi người bị chính mình kích động, ý cười trong mắt càng sâu, nhưng khi y liếc mắt nhìn về phía Quân Mặc Li, trong lòng lại cảm thấy có chút hoảng hốt.
Lúc này, Quân Mặc Li cũng ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Quân Kì Du, cong môi nở một nụ cười, nụ cười của hắn cực kì sạch sẽ, đơn thuần, không nhiễm chút bụi bặm thế gian.
Nụ cười của hắn quá chói mắt với Quân Kì Du. Trên đời này sao lại có thể có một nụ cười sạch sẽ như vậy? Sao lại có thể có được đôi tròng mắt quá mức trong sáng như vậy… rất không chân thật. Y ngẩng đầu nhìn về phía Quân Dạ Hàn, lại bắt gặp Quân Dạ Hàn vẫn đang nhìn Quân Mặc Li chăm chú, đôi mắt y ôn như lại chẳng thế chứa nổi bất kì vật gì khác, chỉ còn thứ tình yêu cố chấp…
Quân Kì Du bị ý tưởng của chính mình doạ sợ. Tình yêu? Không thể nào! Quân phụ nhất định sẽ không yêu người này! Nhất định chỉ là do hắn quá mức sạch sẽ, cho nên mới khơi dậy được hứng thú trong lòng người mà thôi! Quân phụ sẽ vĩnh viễn không yêu ai, quân phụ chỉ coi thế gian này là một trò chơi mà thôi…
Càng nghĩ, Quân Kì Du lại càng cảm thấy lúc nãy nhất định là nhìn lầm, cho nên tâm trí y cũng dần dần bình tĩnh lại.
Giây phút Quân Kì Du còn đang ngây người, thì một nam tử ăn mặc sa hoa cao quý đã đi vào trong đại điện. Khuôn mặt tuấn mỹ của y tràn đầy trào phúng, đôi mắt cao ngạo lạnh nhạt quét nhìn tất cả những người có mặt trong đại điện.
“Quân thượng, đây chính là điều người muốn nói với Tác Phỉ Đặc ư?”
Nam tử trực tiếp đi đến giữa đại điện, hoàn toàn không để ý đến vẻ kinh ngạc của mọi người xung quanh, y đứng cạnh Quân Kì Du, ngẩng đầu phẫn nộ đối diện với Quân Dạ Hàn..
“Cách làm này của Đồ Lan thực sự làm cho người ta tâm hàn. Việc Đồ Lan đưa hoàng tử giả sang Tác Phỉ Đặc đã là sai, nay lại còn đổ cho Tác Phỉ Đặc bịa đặt chuyện này, đây là có ý gì?”
Nhìn Âu Lâm không mời mà tự đến, quân dạ hàn cười càng thêm sâu.
“Vậy xin hỏi tam hoàng tử của Tác Phỉ Đặc Âu Lâm hoàng tử, ngươi tự ý xông vào phòng nghị sự của bản triều là có ý gì?”
Lời nói của y mềm nhẹ như gió xuân phất qua.
Âu Lâm Tác Phỉ Đặc không ngờ giờ phút này Quân Dạ Hàn còn có thể bắt lỗi mình như vậy, đôi mắt quả thật muốn phun lửa. Cố gắng đè nén lửa giận trong lòng xuống, Âu Lâm Tác Phỉ Đặc cười lạnh nhìn y, giọng nói tràn đầy khinh thường.
“Bản vương mà không xuất hiện thì không biết có người nào đã biến trắng thành đen, phi!”
“Quốc gia của trẫm từ trước đến nay vẫn luôn luôn giữ chữ tín, và chỉ tin vào sự thật.” Quân Dạ Hàn hoàn toàn không bị sự tức giận của Âu Lâm ảnh hưởng.
“Thật vậy sao? Nếu Đồ Lan đế quốc đã nói như vậy, vậy thì Tác Phỉ Đặc chúng ta cũng không phải là người không biết nói lí.”
Âu Lâm Tác Phỉ Đặc đưa tay lên cao, vỗ nhẹ hai cái, tiếng vỗ tay vang lên trong đại điện im lặng, cực kì vang vọng.
Ngoài cửa xuất hiện tiếng bước chân dồn dập, sau đó hai nam tử dáng người cường tráng xuất hiện, trong tay còn cầm theo một sợi xích sắt. Tiếng xích sắt va chạm với nền ngọc cực kì chói tai. Mọi người trong điện đều đồng loạt nhìn về phía cửa chính, kinh ngạc trợn mắt. Một nam tử mặc bộ quần áo đơn bạc tàn phá đang bị buộc ở một đầu xích sắt, thân thể gầy yếu của y khẽ run lên, cước bộ lảo đảo không xong. Mọi người khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của nam tử, khoảnh khắc đều trở nên cực kì phẫn nộ tức giận.
“Đây là ý gì? Hành vi này của Tác Phỉ Đặc quả nhiên quá coi thường Đồ Lan rồi!!” Một võ tướng nhìn thấy cảnh tượng này, lửa giận tràn đầy trên mặt, vẻ mặt phẫn nộ nhìn về phía Âu Lâm.
“Ý gì? Điều này, phải hỏi Đồ Lan đế quốc các người mới đúng.” Không hề bị vị võ tướng kia làm hoảng sợ, Âu Lâm Tác Phỉ Đặc cong khoé môi lên đùa cợt.
Mà Quân Dạ Hàn lúc này vẫn ngồi im trên đế vị, khoé môi mỉm cười, đôi mắt mông lung, như đang xem một vở kịch.
“Quân phụ, quân phụ cứu hoàng nhân…” Nam tử bị xích sắt trói lại vội vàng ngẩng đầu nhìn Quân Dạ Hàn, rên rỉ cầu cứu, khuôn mặt xám trắng trong phút chốc tràn ngập sinh cơ, vui sướng khó nhịn…
“Đến giờ phút này vẫn còn diễn trò!”
Âu Lâm Tác Phỉ Đặc nghe thấy lời kêu cứu của nam tử, hai tay mạnh mẽ kéo xích sắt. Nam tử theo lực kéo ngã mạnh xuống đất, mãi mà không gượng dậy nổi. Tất cả mọi người trong đại điện nhìn thấy cảnh tượng này càng thêm phẫn nộ, không ít người đã tiến lên mắng chửi.
“Âu Lâm Tác Phỉ Đặc, ngươi là tam hoàng tử của Tác Phỉ Đặc lại không hiểu chút lễ nghi nào ư? Chưa nói đến việc hiện nay còn chưa thể tra rõ thân phận của người này có phải là Cửu hoàng tử thật hay không, nhưng Đồ Lan cũng không thể chấp nhận sự vũ nhục như vậy của Tác Phỉ Đặc!!”
Một đại thần bước ra phía trước, phẫn nộ chỉ trích Âu Lâm, hai gò má đỏ bừng vì tức giận.
“Vậy sao không nói việc Đồ Lan đưa cho Tác Phỉ Đặc một vị hoàng tử giả là sự vũ nhục lớn như thế nào đối với Tác Phỉ Đặc? Vì các người, mà Tác Phỉ Đặc chúng ta đã trở thành đối tượng vị chê cười của cả Di Á đại lục! Đồ Lan đế quốc bất nghĩa trước, cho nên Tác Phỉ Đặc cũng sẽ không mặt dày mà làm người tốt nữa.”
Âu Lâm Tác Phỉ Đặc giơ chân giẫm mạnh lên lưng người nam tử kia, khuôn mặt lạnh lẽo như băng. Cứ nghĩ đến việc chính y là người đã đón kẻ này về Tác Phỉ Đặc, hơn nữa lúc ấy tất cả mọi người còn khen ngợi y hết lời, mà bây giờ kẻ này lại thành kẻ giả mạo, không những làm cho Tác Phỉ Đặc mất hết mặt mũi, bị cả Di Á đại lục này không ngừng cười nhạo, mà chính y cũng không ngẩng đầu lên nổi.
Càng nghĩ càng tức giận, y càng tăng thêm lực hung hăng đạp lên lưng kẻ kia. Người nằm trên mặt đất chỉ có thể kêu rên một tiếng, đôi mắt tràn ngập khuất nhục, phẫn nộ. Y hơi ngẩng đầu nhìn về phía nam tử trên đế toạ, thanh âm mỏng manh yếu ớt mang theo chút cầu xin.
“Quân phụ, cứu hoàng nhân…”
Tiếng bước chân nhè nhẹ từ ngoài điện truyền đến càng ngày càng gần, Quân Dạ Hàn tao nhã bước vào trong đại điện. Quân Mặc Li theo sát y, không rời nửa bước. Các vị đại thần cùng hoàng tử thấy quân thượng đến, nhanh chóng cung kính cúi người vấn an.
“Cung nghênh thánh quân! Thánh quân vạn phúc!”
Quân Dạ Hàn hơi gật đầu, dẫn Quân Mặc Li đi về hướng đế toạ. Nhưng khi đi đến chân cầu thang, Quân Mặc Li lại dừng bước, không muốn tiến về phía trước nữa. Thấy vẻ mặt không tình nguyện của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn chỉ mỉm cười nói nhẹ.
“Không cần sợ hãi, Li nhi, cứ ở bên cạnh ta là được rồi.”
Quân Mặc Li tiếp tục lắc đầu cự tuyệt Quân Dạ Hàn, vẻ mặt kiên quyết. Quân Dạ Hàn thấy hắn không muốn đi đến đế toạ ngồi, đành phải bất đắc dĩ mà buông tay, đáy mắt ẩn hiện chút thất vọng.
“Li nhi, nếu không muốn lên trên ngồi thì đứng tạm ở chỗ này vậy.” Quân Dạ Hàn giơ tay chỉ vị trí đầu tiên của hàng hoàng tử, mềm nhẹ nói với hắn.
“Được.”
Quân Mặc Li gật đầu cực kì ngoan ngoãn. Đợi đến khi hắn đi đến đứng ở vị trí dầu tiên kia, nhiều người có phản ứng, kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy rất mờ mịt.
Vị trí đứng của mỗi một vị hoàng tử không phải dựa vào lớn nhỏ, mà là dựa vào thực lực của chính họ cùng với thế lực phía sau để quyết định. Vì vậy có thể nói, người đứng đầu sẽ là người mạnh nhất trong số tất cả các hoàng tử. Hầu như tất cả những người có mặt trong đại điện ngày hôm nay đều chưa từng nhìn thấy Quân Mặc Li bao giờ, lại càng không biết Đồ Lan từ khi nào lại xuất hiện một vị hoàng tử như vậy. Nhưng từ hành động của quân thượng, có thể rút ra kết luận người cực kì yêu thích vị hoàng tử này.
Bàn về tướng mạo, trong số tất cả các hoàng tử, Quân Mặc Li cũng chỉ có thể sắp xếp ở phía cuối, vì khuôn mặt của hắn cực kì bình thường, chỉ có thể miễn cưỡng khen là thanh tú. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của hắn quả thật quá ngây thơ không rành thế sự. Nếu nói dễ nghe, thì là đơn thuần, còn nếu nói khó nghe, chính là tâm trí có vấn đề.
Quân Dạ Hàn ngồi trên đế toạ nhìn chăm chú vào bóng dáng Quân Mặc Li, đôi mắt cực kì ôn nhu dịu dàng. Y cũng thu hết phản ứng của mọi người trong đại điện vào trong mắt, cười khẽ ra tiếng.
“Chắc chúng ái khanh cũng đã biết hôm nay trẫm triệu kiến các ngươi đến đây có việc gì rồi đi?”
“Vâng ạ.” Mọi người cung kính trả lời.
“Vậy chúng ai khanh có việc gì muốn hỏi không?” Quân Dạ Hàn mỉm cười nhìn tất cả mọi người bên dưới, ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve chiếc lược ngọc trong tay.
“Nhân thần có một chuyện muốn bẩm báo.” Một nam tử áo trắng thanh thoát đi đến chính giữa đại điện, dung mạo y thanh lệ, đôi mắt mềm mại như nước.
“Hoàng nhân có chuyện gì, cứ nói.” Quân Dạ Hàn lại cười khẽ, nhìn về phía nam tử áo trắng.
“Đế quốc Tác Phỉ Đặc đã hủy đi hợp ước trăm năm với Đồ Lan chúng ta, chỉ vì vị Cửu hoàng tử từng được gả sang Tác Phỉ Đặc không phải là Cửu hoàng tử thật. Điều mà nhân thần muốn hỏi chính là…” nam tử áo trắng hít một hơi, sau đó hơi ngẩng đầu nhìn Quân Dạ Hàn.
“Cửu hoàng tử thực sự hiện đang ở đâu?”
Quân Dạ Hàn nhìn vào đôi mắt trong suốt xinh đẹp của Quân Kì Du, khoé môi khẽ cong lên, đôi mắt càng trở nên dịu dàng hoà nhã.
“”Cửu hoàng tử thực sự sao, a a…”
Quân Dạ Hàn cười ra tiếng, cũng không trả lời dứt khoát, nhưng đôi mắt ôn nhu lại không thể kìm lại mà nhìn chăm chú về hướng Quân Mặc Li đang đứng.
Quân Kì Du nhìn thấy đôi mắt tràn ngập tình cảm của Quân Dạ Hàn, bỗng dưng quay đầu lại nhìn về phía Quân Mặc Li, tròng mắt tràn đầy kinh ngạc không thể tin nổi, đôi môi hé mở, lại chẳng thể nói nổi một chữ.
Chẳng lẽ chính là người này? Không, không có khả năng là kẻ này, một kẻ tâm trí có vấn đề, tướng mạo lại tầm thường, sao có thể là một hoàng tử được? Hơn nữa, nếu nói là Cửu hoàng tử, y thà tin tưởng rằng kẻ áo lam có dung mạo tuyệt thế bị phụ hoàng đâm một kiếm kia mới là Cửu hoàng tử chân thật, chứ nhất quyết không tin là kẻ này.
Nhưng… mấy hôm trước, chẳng lẽ quân phụ chơi khúc nhạc đó là cho kẻ này nghe sao? Một kẻ tầm thường như hắn làm sao xứng để được vị quân phụ mà y kính ngưỡng như thần đánh đàn cho! Đã thế hôm nay, hắn còn được quân phụ đặt ở vị trí đầu tiên của hàng hoàng tử, đây là có ý gì? Quân phụ làm như vậy, làm cho y cảm thấy thực sự rối loạn…
Quân Mặc Li cúi đầu đứng im tại chỗ, cảm nhận những ánh mắt không mấy thân thiện ở xung quanh đang dò xét mình, khoé môi không kìm được mà cong lên.
“Quân phụ, năm năm trước, người được Ngọc bội phượng hoàng chọn lựa lại bị nói là hoàng tử giả, điều này… nhân thần vẫn cho rằng, phượng bội chỉ lựa chọn người của hoàng gia chân chính. Cho nên, điều này có thể hay không là do Tác Phỉ Đặc cố ý muốn huỷ ước mà bịa đặt ra?”
Quân Kì Du quay đầu nhìn vể phía Quân Dạ Hàn, hít sâu một hơi, cố gắng đè nén trái tim đang không ngừng rung động trong lồng ngực xuống, khôi phục lại giọng điệu bình tĩnh nói tiếp. Những đại thần ở xung quanh nghe được lời y nói, đều không ngừng gật đầu phụ hoạ. Ngọc bội phượng hoàng vốn là thần vật thời thượng cổ, nếu người kia không phải là hoàng tử chân chính, thì làm gì có chuyện sinh ra cộng minh như vậy. Bởi vậy đây rõ ràng là do Tác Phỉ Đặc cố ý bịa đặt ra để lấy cớ huỷ ước.
Quân Kì Du thấy mọi người bị chính mình kích động, ý cười trong mắt càng sâu, nhưng khi y liếc mắt nhìn về phía Quân Mặc Li, trong lòng lại cảm thấy có chút hoảng hốt.
Lúc này, Quân Mặc Li cũng ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Quân Kì Du, cong môi nở một nụ cười, nụ cười của hắn cực kì sạch sẽ, đơn thuần, không nhiễm chút bụi bặm thế gian.
Nụ cười của hắn quá chói mắt với Quân Kì Du. Trên đời này sao lại có thể có một nụ cười sạch sẽ như vậy? Sao lại có thể có được đôi tròng mắt quá mức trong sáng như vậy… rất không chân thật. Y ngẩng đầu nhìn về phía Quân Dạ Hàn, lại bắt gặp Quân Dạ Hàn vẫn đang nhìn Quân Mặc Li chăm chú, đôi mắt y ôn như lại chẳng thế chứa nổi bất kì vật gì khác, chỉ còn thứ tình yêu cố chấp…
Quân Kì Du bị ý tưởng của chính mình doạ sợ. Tình yêu? Không thể nào! Quân phụ nhất định sẽ không yêu người này! Nhất định chỉ là do hắn quá mức sạch sẽ, cho nên mới khơi dậy được hứng thú trong lòng người mà thôi! Quân phụ sẽ vĩnh viễn không yêu ai, quân phụ chỉ coi thế gian này là một trò chơi mà thôi…
Càng nghĩ, Quân Kì Du lại càng cảm thấy lúc nãy nhất định là nhìn lầm, cho nên tâm trí y cũng dần dần bình tĩnh lại.
Giây phút Quân Kì Du còn đang ngây người, thì một nam tử ăn mặc sa hoa cao quý đã đi vào trong đại điện. Khuôn mặt tuấn mỹ của y tràn đầy trào phúng, đôi mắt cao ngạo lạnh nhạt quét nhìn tất cả những người có mặt trong đại điện.
“Quân thượng, đây chính là điều người muốn nói với Tác Phỉ Đặc ư?”
Nam tử trực tiếp đi đến giữa đại điện, hoàn toàn không để ý đến vẻ kinh ngạc của mọi người xung quanh, y đứng cạnh Quân Kì Du, ngẩng đầu phẫn nộ đối diện với Quân Dạ Hàn..
“Cách làm này của Đồ Lan thực sự làm cho người ta tâm hàn. Việc Đồ Lan đưa hoàng tử giả sang Tác Phỉ Đặc đã là sai, nay lại còn đổ cho Tác Phỉ Đặc bịa đặt chuyện này, đây là có ý gì?”
Nhìn Âu Lâm không mời mà tự đến, quân dạ hàn cười càng thêm sâu.
“Vậy xin hỏi tam hoàng tử của Tác Phỉ Đặc Âu Lâm hoàng tử, ngươi tự ý xông vào phòng nghị sự của bản triều là có ý gì?”
Lời nói của y mềm nhẹ như gió xuân phất qua.
Âu Lâm Tác Phỉ Đặc không ngờ giờ phút này Quân Dạ Hàn còn có thể bắt lỗi mình như vậy, đôi mắt quả thật muốn phun lửa. Cố gắng đè nén lửa giận trong lòng xuống, Âu Lâm Tác Phỉ Đặc cười lạnh nhìn y, giọng nói tràn đầy khinh thường.
“Bản vương mà không xuất hiện thì không biết có người nào đã biến trắng thành đen, phi!”
“Quốc gia của trẫm từ trước đến nay vẫn luôn luôn giữ chữ tín, và chỉ tin vào sự thật.” Quân Dạ Hàn hoàn toàn không bị sự tức giận của Âu Lâm ảnh hưởng.
“Thật vậy sao? Nếu Đồ Lan đế quốc đã nói như vậy, vậy thì Tác Phỉ Đặc chúng ta cũng không phải là người không biết nói lí.”
Âu Lâm Tác Phỉ Đặc đưa tay lên cao, vỗ nhẹ hai cái, tiếng vỗ tay vang lên trong đại điện im lặng, cực kì vang vọng.
Ngoài cửa xuất hiện tiếng bước chân dồn dập, sau đó hai nam tử dáng người cường tráng xuất hiện, trong tay còn cầm theo một sợi xích sắt. Tiếng xích sắt va chạm với nền ngọc cực kì chói tai. Mọi người trong điện đều đồng loạt nhìn về phía cửa chính, kinh ngạc trợn mắt. Một nam tử mặc bộ quần áo đơn bạc tàn phá đang bị buộc ở một đầu xích sắt, thân thể gầy yếu của y khẽ run lên, cước bộ lảo đảo không xong. Mọi người khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của nam tử, khoảnh khắc đều trở nên cực kì phẫn nộ tức giận.
“Đây là ý gì? Hành vi này của Tác Phỉ Đặc quả nhiên quá coi thường Đồ Lan rồi!!” Một võ tướng nhìn thấy cảnh tượng này, lửa giận tràn đầy trên mặt, vẻ mặt phẫn nộ nhìn về phía Âu Lâm.
“Ý gì? Điều này, phải hỏi Đồ Lan đế quốc các người mới đúng.” Không hề bị vị võ tướng kia làm hoảng sợ, Âu Lâm Tác Phỉ Đặc cong khoé môi lên đùa cợt.
Mà Quân Dạ Hàn lúc này vẫn ngồi im trên đế vị, khoé môi mỉm cười, đôi mắt mông lung, như đang xem một vở kịch.
“Quân phụ, quân phụ cứu hoàng nhân…” Nam tử bị xích sắt trói lại vội vàng ngẩng đầu nhìn Quân Dạ Hàn, rên rỉ cầu cứu, khuôn mặt xám trắng trong phút chốc tràn ngập sinh cơ, vui sướng khó nhịn…
“Đến giờ phút này vẫn còn diễn trò!”
Âu Lâm Tác Phỉ Đặc nghe thấy lời kêu cứu của nam tử, hai tay mạnh mẽ kéo xích sắt. Nam tử theo lực kéo ngã mạnh xuống đất, mãi mà không gượng dậy nổi. Tất cả mọi người trong đại điện nhìn thấy cảnh tượng này càng thêm phẫn nộ, không ít người đã tiến lên mắng chửi.
“Âu Lâm Tác Phỉ Đặc, ngươi là tam hoàng tử của Tác Phỉ Đặc lại không hiểu chút lễ nghi nào ư? Chưa nói đến việc hiện nay còn chưa thể tra rõ thân phận của người này có phải là Cửu hoàng tử thật hay không, nhưng Đồ Lan cũng không thể chấp nhận sự vũ nhục như vậy của Tác Phỉ Đặc!!”
Một đại thần bước ra phía trước, phẫn nộ chỉ trích Âu Lâm, hai gò má đỏ bừng vì tức giận.
“Vậy sao không nói việc Đồ Lan đưa cho Tác Phỉ Đặc một vị hoàng tử giả là sự vũ nhục lớn như thế nào đối với Tác Phỉ Đặc? Vì các người, mà Tác Phỉ Đặc chúng ta đã trở thành đối tượng vị chê cười của cả Di Á đại lục! Đồ Lan đế quốc bất nghĩa trước, cho nên Tác Phỉ Đặc cũng sẽ không mặt dày mà làm người tốt nữa.”
Âu Lâm Tác Phỉ Đặc giơ chân giẫm mạnh lên lưng người nam tử kia, khuôn mặt lạnh lẽo như băng. Cứ nghĩ đến việc chính y là người đã đón kẻ này về Tác Phỉ Đặc, hơn nữa lúc ấy tất cả mọi người còn khen ngợi y hết lời, mà bây giờ kẻ này lại thành kẻ giả mạo, không những làm cho Tác Phỉ Đặc mất hết mặt mũi, bị cả Di Á đại lục này không ngừng cười nhạo, mà chính y cũng không ngẩng đầu lên nổi.
Càng nghĩ càng tức giận, y càng tăng thêm lực hung hăng đạp lên lưng kẻ kia. Người nằm trên mặt đất chỉ có thể kêu rên một tiếng, đôi mắt tràn ngập khuất nhục, phẫn nộ. Y hơi ngẩng đầu nhìn về phía nam tử trên đế toạ, thanh âm mỏng manh yếu ớt mang theo chút cầu xin.
“Quân phụ, cứu hoàng nhân…”
/145
|