Oa Oa đã quen vứt bừa bãi, bàn nhỏ kia bị nàng kéo tới kéo đi, tuyết đối không thể được bày biện
ngăn nắp dưới mái hiên như vậy được, một hộp bút sáp 48 màu, cũng tuyệt đối không thể từng cây từng
cây nằm gọn gàng trong hộp bút.
Quả nhiên, Oa Oa vẽ vẽ, muốn đổi một cây bút khác, nên tùy ý ném chiếc bút trong tay ra, nó
lăn ra khỏi mái hiên, bị một hắc ảnh vớt trở về, nhẹ nhành thả lại bên trong hộp bút.
Nguyên lai là vậy a!
An Nhiên nhìn một đạo hắc ảnh ở bên cạnh Oa Oa, ai có thể nghĩ đến, cái bóng kia, là một người đâu?
Mà trong thời gian căn cứ Thời Đại, dùng đao to búa lớn cải tạo lại Tiểu Chu thành, trong sân nhà
An Nhiên, có một người lặng lẽ sờ vào.....
Chân Tuyết Cửu tiến vào, ở mùa đông rét buốt này, dưới những trản đèn lấp lánh như ngôi sao kia,
hắn giơ một cái kính lúp trong tay lên, quỳ rạp trên mặt đất tìm kiếm xem kỹ, sau đó chậm rãi bò
vào sân nhà An Nhiên.
Ở Bách Hoa thành, đại đa số mọi người đều không khóa sân, bởi vì lười phí tinh thần để khóa cửa,
xong sau đó còn phải khóa cửa, ra cửa còn phải bảo trì cảnh giác, không cẩn thận còn làm mất chìa
khóa.
Cho nên dứt khoát lười khóa cửa, dù sao trong nhà cũng chẳng có đồ vật gì đáng giá để trộm.
Đối với bọn họ mà nói, đáng giá nhất chính là trái cây trên cây, lương thực dưới đất, nông cụ trong
nhà, cùng các đồ vật dùng trong sinh hoạt.
Mà đồ vật như tinh hạch kia, ở thế giới bên ngoài có khả năng tương đối đáng giá, nhưng đối với bọn
họ, nó có ý nghĩa không lớn lắm.
Ở Bách Hoa thành chỉ cần có người sản xuất liền không lo tinh hạch, thế giới bên ngoài có rất nhiều
người tới để mua vật tư.
Cho nên khi Chân Tuyết Cửu đi vào sân nhà An Nhiên, trong tay còn giơ lên một cái kính lúp, bám vào
đầu tường, cẩn thận nhìn gì đó, nhìn 1-2 giờ. Vốn dĩ An Nhiên không quản hắn làm cái quỷ gì nhưng
mắt thấy đã từ giữa trưa cho tới buổi chiều, Oa Oa đều đã trở về sau khi tai họa một vòng ở bên
ngoài rồi, Chân Tuyết Cửu vẫn không có ý rời khỏi, An Niên tiện tay cầm một quả táo đã rửa, đi đến
bên người hắn, nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi đang nhìn cái gì?" "Đang nhìn đóa hoa này."
Hắn giơ kính lúp lên, nhập thần nhìn chằm chằm đầu tường nhà An Nhiên, nhìn bông hoa màu hồng nhạt
kia, phút chốc hắn quay đầu lại, duỗi tay về phía quả táo trong tay An Nhiên, phảng phất như chuẩn
bị nhận lấy quả táo này, trên mặt hắn còn bày ra biểu tình cảm kích.
An Nhiên không phát giác, dưới khuôn mặt cứng đơ của Chân Tuyết Cửu, đem quả táo trong tay lên
miệng mình cắn một miếng, kỳ quái nhìn đóa hoa hồng nhạt trên đầu tường hỏi:
"Đóa hoa này làm sao vậy?"
Nguyên lại táo không phải cho hắn! Trong lòng Chân Tuyết Cửu xẹt qua một trận xấu hổ, nhưng chưa
nói gì, ngược lại rất nhanh đem lực chú ý đặt ở trên bông hoa hồng nhạt, hắn dùng kính lúp trong
tay chỉ chỉ vào đóa hoa đang nở kiều diễm kia, hỏi lại An Nhiên:
"Ngươi có nhiều hoa biến dị như vậy, có cảm thấy đóa hoa màu sắc này đặc biệt thơm hay không?"
"Có, nó thơm nhất." An Nhiên gật đầu.
"Ngươi muốn làm gì? Thu thập nó làm túi thơm hay sao?" "Ý kiến hay a."
Chân Tuyết Cửu giống như đạt được một linh cảm rất lớn, đối với ánh mắt khó hiểu của An Nhiên nói:
"Ta nói cho ngươi, hiện tại ta có một suy đoán, đây là một phát hiện vĩ đại, ta muốn triệu tập tất
cả mọi người của Bách Hoa thành lại, tuyên bố phát hiện kia trước mặt tất cả mọi người."
ngăn nắp dưới mái hiên như vậy được, một hộp bút sáp 48 màu, cũng tuyệt đối không thể từng cây từng
cây nằm gọn gàng trong hộp bút.
Quả nhiên, Oa Oa vẽ vẽ, muốn đổi một cây bút khác, nên tùy ý ném chiếc bút trong tay ra, nó
lăn ra khỏi mái hiên, bị một hắc ảnh vớt trở về, nhẹ nhành thả lại bên trong hộp bút.
Nguyên lai là vậy a!
An Nhiên nhìn một đạo hắc ảnh ở bên cạnh Oa Oa, ai có thể nghĩ đến, cái bóng kia, là một người đâu?
Mà trong thời gian căn cứ Thời Đại, dùng đao to búa lớn cải tạo lại Tiểu Chu thành, trong sân nhà
An Nhiên, có một người lặng lẽ sờ vào.....
Chân Tuyết Cửu tiến vào, ở mùa đông rét buốt này, dưới những trản đèn lấp lánh như ngôi sao kia,
hắn giơ một cái kính lúp trong tay lên, quỳ rạp trên mặt đất tìm kiếm xem kỹ, sau đó chậm rãi bò
vào sân nhà An Nhiên.
Ở Bách Hoa thành, đại đa số mọi người đều không khóa sân, bởi vì lười phí tinh thần để khóa cửa,
xong sau đó còn phải khóa cửa, ra cửa còn phải bảo trì cảnh giác, không cẩn thận còn làm mất chìa
khóa.
Cho nên dứt khoát lười khóa cửa, dù sao trong nhà cũng chẳng có đồ vật gì đáng giá để trộm.
Đối với bọn họ mà nói, đáng giá nhất chính là trái cây trên cây, lương thực dưới đất, nông cụ trong
nhà, cùng các đồ vật dùng trong sinh hoạt.
Mà đồ vật như tinh hạch kia, ở thế giới bên ngoài có khả năng tương đối đáng giá, nhưng đối với bọn
họ, nó có ý nghĩa không lớn lắm.
Ở Bách Hoa thành chỉ cần có người sản xuất liền không lo tinh hạch, thế giới bên ngoài có rất nhiều
người tới để mua vật tư.
Cho nên khi Chân Tuyết Cửu đi vào sân nhà An Nhiên, trong tay còn giơ lên một cái kính lúp, bám vào
đầu tường, cẩn thận nhìn gì đó, nhìn 1-2 giờ. Vốn dĩ An Nhiên không quản hắn làm cái quỷ gì nhưng
mắt thấy đã từ giữa trưa cho tới buổi chiều, Oa Oa đều đã trở về sau khi tai họa một vòng ở bên
ngoài rồi, Chân Tuyết Cửu vẫn không có ý rời khỏi, An Niên tiện tay cầm một quả táo đã rửa, đi đến
bên người hắn, nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi đang nhìn cái gì?" "Đang nhìn đóa hoa này."
Hắn giơ kính lúp lên, nhập thần nhìn chằm chằm đầu tường nhà An Nhiên, nhìn bông hoa màu hồng nhạt
kia, phút chốc hắn quay đầu lại, duỗi tay về phía quả táo trong tay An Nhiên, phảng phất như chuẩn
bị nhận lấy quả táo này, trên mặt hắn còn bày ra biểu tình cảm kích.
An Nhiên không phát giác, dưới khuôn mặt cứng đơ của Chân Tuyết Cửu, đem quả táo trong tay lên
miệng mình cắn một miếng, kỳ quái nhìn đóa hoa hồng nhạt trên đầu tường hỏi:
"Đóa hoa này làm sao vậy?"
Nguyên lại táo không phải cho hắn! Trong lòng Chân Tuyết Cửu xẹt qua một trận xấu hổ, nhưng chưa
nói gì, ngược lại rất nhanh đem lực chú ý đặt ở trên bông hoa hồng nhạt, hắn dùng kính lúp trong
tay chỉ chỉ vào đóa hoa đang nở kiều diễm kia, hỏi lại An Nhiên:
"Ngươi có nhiều hoa biến dị như vậy, có cảm thấy đóa hoa màu sắc này đặc biệt thơm hay không?"
"Có, nó thơm nhất." An Nhiên gật đầu.
"Ngươi muốn làm gì? Thu thập nó làm túi thơm hay sao?" "Ý kiến hay a."
Chân Tuyết Cửu giống như đạt được một linh cảm rất lớn, đối với ánh mắt khó hiểu của An Nhiên nói:
"Ta nói cho ngươi, hiện tại ta có một suy đoán, đây là một phát hiện vĩ đại, ta muốn triệu tập tất
cả mọi người của Bách Hoa thành lại, tuyên bố phát hiện kia trước mặt tất cả mọi người."
/1330
|