Mọi ngươi nên đem tươi cười thu lại một chút. "Điều này đại biểu cho cái gì?"
An Nhiên khó hiểu hỏi Chân Tuyết Cửu, hình thái của những đóa hoa đều trăm dạng, lúc trước Nhục hoa
chưa biến dị nó là một đóa bách hợp, Cầu Gai Béo lúc trước là một cây tiên nhân cầu, sau khi chúng
biến dị, còn kết hợp lẫn nhau sinh ra những đóa hoa với đủ loại hình thái, chỉ từ hình thái của
chúng mà kết luận, thì không có căn cứ khoa học để người tin phục. "Bất luận sự phát triển hình
thái nào của sự vật đều có lý do của nó."
Chân Tuyết Cửu quay đầu lại, giải thích với An Nhiên.
"Ví dụ như, tang thi hệ thổ, vì sao làn da của chúng lại màu xanh? trên mặt lại còn lấp lánh? Bởi
vì thân thể của chúng có lượng chất dinh dưỡng cực kỳ phong phú cùng phì nhiêu."
"Vậy đóa Phấn hoa này thì sao?"
"Phấn hoa sao, hình dạng của nó vô hại, kỳ thật nó muốn báo cho mọi người rằng nó là
vô hại."
"Phốc. !"
Nghe thấy lời giải thích như vậy không hiểu sao An Nhiên nhịn không được phì cười.
Mà mọi người cũng không cho Chân Tuyết Cửu chút mặt mũi nào, tiếng cười vang lên, bởi vì đóa Phấn
hoa kia vô hại nên nó dùng một loại hình thái tưởng chừng vô hại để nhắc nhở mọi người sao???
Này, sự biểu đạt thật thú vị, nhưng mà nghĩ lại cũng có một chút đạo lý. An Nhiên vừa cười, vừa giơ
ngón cái lên với Chân Tuyết Cửu.
"Tường ta không đỡ được, chỉ đỡ ngươi!!!"
"Cho nên ta có một suy đoán rất lớn mật rằng, loài hoa kia, phát ra thứ mùi thanh hương này, là
nhân tố ức chế virus tận thế!"
Trong tiếng cười lớn của mọi người, hắn rất nghiêm túc giương giọng phát biểu kết quả của mình đúc
kết ra được, mọi người lại cười lớn hơn, trong tiếng cười nhạo của mọi người, hắn nhún vai, xoay
người nói với An Nhiên: "Ta biết các ngươi không tin, bởi vì ta không có bất luận nghiên cứu khoa
học gì, chỉ phỏng đoán bằng sức tưởng tượng, thực hoang đường, nhưng An Nhiên, hiện tại là mạt thế,
ta không cho rằng những thủ đoạn nghiên cứu lúc trước mạt thế có thể giải thích được những sự việc
sự vật xuất hiện sau khi mạt thế đến."
"Ân, sức tưởng tượng của ngươi thật siêu quần, có giải thích độc đáo, là một nhân tài không tồi."
An Nhiên trả lời Chân Tuyết Cửu, vỗ vỗ tay, phân phó mọi người: "Được rồi, mọi ngươi nên đem tươi
cười thu lại một chút."
Tiếng nói vừa dứt, mọi người ở Bách Hoa thành đều nhanh chóng nhịn cười, toàn bộ quảng
trường đột nhiên an tĩnh xuống.
Rồi họ nghe được lời An Nhiên nói tiếp:
"Chân Tuyết Cửu, ta khá bội phục phỏng đoán lớn mật của ngươi, không thể không nói, ở lúc mọi người
không có biện pháp đối với sự thần bí của nhân tố ức chế virus này, ngươi là người duy nhất đưa ra
một chút căn cứ, tuy rằng căn cứ này của ngươi cũng không đáng tin cậy, cho nên, ta quyết định thử
xem."
Vô luận những căn cứ của Chân Tuyết Cửu có không đáng tin cậy cỡ nào thì vẫn còn đáng tin cậy hơn
so với những căn cứ lúc trước những người khác đưa ra, nào là hàng xóm của mình, cha mẹ chồng, con
trai con dâu linh tinh cổ quái gì đó.
Cho nên An Nhiên quyết định thử xem, nàng nghiêng đầu, dưới vạn chúng chú mục, cắt một đóa Phấn hoa
xuống, chỉ vào Trương Bác Huân nói: "Ngươi đưa nó ra khỏi phạm vi khu rừng biến dị, tìm một người
sắp bị biến thành tang thi, thử xem thế nào."
"Ta cũng đi!"
Chân Tuyết Cửu nhấc tay lên.
"Phỏng đoán này là ta đưa ra, ta muốn tham dự vào toàn bộ quá trình chứng thực."
An Nhiên nhìn thoáng qua hắn, người này, nàng không thể để hắn ra khỏi Bách Hoa thành đâu? Hắn
biết toàn bộ bí mật của nàng, nếu thả hắn ra ngoài khu rừng rậm biến dị, hắn chạy mất thì
làm sao bây giờ?
An Nhiên khó hiểu hỏi Chân Tuyết Cửu, hình thái của những đóa hoa đều trăm dạng, lúc trước Nhục hoa
chưa biến dị nó là một đóa bách hợp, Cầu Gai Béo lúc trước là một cây tiên nhân cầu, sau khi chúng
biến dị, còn kết hợp lẫn nhau sinh ra những đóa hoa với đủ loại hình thái, chỉ từ hình thái của
chúng mà kết luận, thì không có căn cứ khoa học để người tin phục. "Bất luận sự phát triển hình
thái nào của sự vật đều có lý do của nó."
Chân Tuyết Cửu quay đầu lại, giải thích với An Nhiên.
"Ví dụ như, tang thi hệ thổ, vì sao làn da của chúng lại màu xanh? trên mặt lại còn lấp lánh? Bởi
vì thân thể của chúng có lượng chất dinh dưỡng cực kỳ phong phú cùng phì nhiêu."
"Vậy đóa Phấn hoa này thì sao?"
"Phấn hoa sao, hình dạng của nó vô hại, kỳ thật nó muốn báo cho mọi người rằng nó là
vô hại."
"Phốc. !"
Nghe thấy lời giải thích như vậy không hiểu sao An Nhiên nhịn không được phì cười.
Mà mọi người cũng không cho Chân Tuyết Cửu chút mặt mũi nào, tiếng cười vang lên, bởi vì đóa Phấn
hoa kia vô hại nên nó dùng một loại hình thái tưởng chừng vô hại để nhắc nhở mọi người sao???
Này, sự biểu đạt thật thú vị, nhưng mà nghĩ lại cũng có một chút đạo lý. An Nhiên vừa cười, vừa giơ
ngón cái lên với Chân Tuyết Cửu.
"Tường ta không đỡ được, chỉ đỡ ngươi!!!"
"Cho nên ta có một suy đoán rất lớn mật rằng, loài hoa kia, phát ra thứ mùi thanh hương này, là
nhân tố ức chế virus tận thế!"
Trong tiếng cười lớn của mọi người, hắn rất nghiêm túc giương giọng phát biểu kết quả của mình đúc
kết ra được, mọi người lại cười lớn hơn, trong tiếng cười nhạo của mọi người, hắn nhún vai, xoay
người nói với An Nhiên: "Ta biết các ngươi không tin, bởi vì ta không có bất luận nghiên cứu khoa
học gì, chỉ phỏng đoán bằng sức tưởng tượng, thực hoang đường, nhưng An Nhiên, hiện tại là mạt thế,
ta không cho rằng những thủ đoạn nghiên cứu lúc trước mạt thế có thể giải thích được những sự việc
sự vật xuất hiện sau khi mạt thế đến."
"Ân, sức tưởng tượng của ngươi thật siêu quần, có giải thích độc đáo, là một nhân tài không tồi."
An Nhiên trả lời Chân Tuyết Cửu, vỗ vỗ tay, phân phó mọi người: "Được rồi, mọi ngươi nên đem tươi
cười thu lại một chút."
Tiếng nói vừa dứt, mọi người ở Bách Hoa thành đều nhanh chóng nhịn cười, toàn bộ quảng
trường đột nhiên an tĩnh xuống.
Rồi họ nghe được lời An Nhiên nói tiếp:
"Chân Tuyết Cửu, ta khá bội phục phỏng đoán lớn mật của ngươi, không thể không nói, ở lúc mọi người
không có biện pháp đối với sự thần bí của nhân tố ức chế virus này, ngươi là người duy nhất đưa ra
một chút căn cứ, tuy rằng căn cứ này của ngươi cũng không đáng tin cậy, cho nên, ta quyết định thử
xem."
Vô luận những căn cứ của Chân Tuyết Cửu có không đáng tin cậy cỡ nào thì vẫn còn đáng tin cậy hơn
so với những căn cứ lúc trước những người khác đưa ra, nào là hàng xóm của mình, cha mẹ chồng, con
trai con dâu linh tinh cổ quái gì đó.
Cho nên An Nhiên quyết định thử xem, nàng nghiêng đầu, dưới vạn chúng chú mục, cắt một đóa Phấn hoa
xuống, chỉ vào Trương Bác Huân nói: "Ngươi đưa nó ra khỏi phạm vi khu rừng biến dị, tìm một người
sắp bị biến thành tang thi, thử xem thế nào."
"Ta cũng đi!"
Chân Tuyết Cửu nhấc tay lên.
"Phỏng đoán này là ta đưa ra, ta muốn tham dự vào toàn bộ quá trình chứng thực."
An Nhiên nhìn thoáng qua hắn, người này, nàng không thể để hắn ra khỏi Bách Hoa thành đâu? Hắn
biết toàn bộ bí mật của nàng, nếu thả hắn ra ngoài khu rừng rậm biến dị, hắn chạy mất thì
làm sao bây giờ?
/1330
|