Giữa đàn quái vật đông nghìn nghịt, Tân bắt đầu bước.
- Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước, sáu bước và bảy bước…
Mới nhìn qua, mặc dù mỗi bước di chuyển của hắn vẫn vô cùng chật vật. Phải len lỏi qua những khe hở chật hẹp giữa từng con quái vật. Cơ thể hắn liên tục nghiêng trái ngả phải, chân loạng choạng bước ngắn bước dài, trọng tâm nhìn như không ổn định chợt thấp chợt cao. Nhìn như hắn có thể ngã xuống bất cứ lúc nào vậy. Thế nhưng không…
Tân không ngã. Không những không ngã mà thứ bộ pháp nhìn như loạng choạng và trúc trắc kia còn giúp hắn né tránh được toàn bộ những đòn tấn công hướng về phía mình.
- Một bước, hai bước, ba bước…
Tân vẫn tiếp tục bước.
- Năm bước, sáu bước, bảy bước…
Và lặp lại.
Theo từng bước chân, chuyển động của hắn dần trở nên mượt mà và linh hoạt hơn. Giống như là mây trôi, giống như là nước chảy, thân hình nhỏ bé của hắn quấn vào trong cả một đàn quái vật khổng lồ.
Không chỉ dừng lại ở việc né tránh, khi trọng tâm cơ thể dần ổn định, Tân bắt đầu phản công. Từng cú chặt kết hợp với bước di chuyển nhịp nhàng, vừa để giảm áp lực cho bộ pháp, vừa để tạo ra khoảng trống cho những bước di chuyển tiếp theo của mình.
Từ bên ngoài nhìn vào, cảm giác như thể hiện tại Tân đã hóa thân thành một con cá nhỏ vậy. Thuận theo sóng nước, hắn di chuyển một cách cực kì linh hoạt, mượt mà luồn lách qua từng cây rong biển. Mặc kệ đàn quái vật vẫn bu lại càng lúc càng đông, theo lí thuyết thì không gian cho hắn chuyển động sẽ càng ngày càng bị thu hẹp lại nhưng không. Theo mỗi bước chân, chuyển động của hắn còn ngày một trở lên thoải mái và trôi chảy hơn trước nữa.
Nhìn vào những bước di chuyển của Tân, cái vẻ trôi chảy, thoái mái và mượt mà đó khiến cho có ảo giác giống như không gian chuyển động của hắn không những không bị thu hẹp lại mà còn tăng lên. Nhưng nếu để ý thật kĩ thì sẽ có thể nhận ra rằng, thực ra mọi bước di chuyển của hắn đều giới hạn trong một khu vực cố định vô cùng nhỏ.
Bảy bước.
Bảy bước và lặp lại.
Đây chính là [Thất – Bộ], một tuyệt chiêu trong môn võ gia truyền nhà hắn.
Sử dụng bảy bước di chuyển trong một không gian hẹp. Bằng cách xác định bảy vị trí bước chân cố định, sự ứng dụng linh loạt các bước chân qua mỗi vị trí cố định khác nhau tạo ra các tư thế có thể kết hợp với mọi chiêu thức tấn công hay né tránh trong hầu hết các trường hợp có thể xảy ra.
Thứ này mới là bộ pháp. Bộ pháp thực thụ ứng dụng trong chiến đấu chứ không phải là cái thủ thuật tăng tốc độ di chuyển thô sơ mà Tân vẫn sử dụng từ trước đến giờ. Trước đó hắn không thể nào thi triển ra được loại bộ pháp này, không phải là hắn cố ý không dùng, cũng không phải là đến tận bây giờ hắn mới bỗng nhiên dùng được.
Bộ pháp này là một phần cơ bản trong môn võ nhà hắn. Đối với một người tập võ từ nhỏ như Tân, lại tự nhận mình cũng có một chút thiên phú thì tất nhiên là hắn đã luyện thành rồi. Thế nhưng đó là chuyện của sáu, bảy năm về trước. Hắn bỏ tập võ lâu rồi, và tất nhiên, võ nghệ không tiến thì ắt lùi. Bỏ bê mấy năm, rất nhiều kĩ thuật chiến đấu đặc trưng trong môn võ hắn đều không thể dùng được nữa.
Mặc dù từ khi bắt đầu tận thế đến nay, hắn vẫn cố gắng luyện tập lại. Nhưng thực sự là bỏ bê quá lâu rồi, cả kí ức não bộ đến kí ức cơ bắp đều quên sạch sành sanh không còn sót lại chút gì. Gần như là luyện mới, có chăng chỉ là kinh nhiệm và chút cảm giác mơ hồ còn sót lại mà thôi. Mà môn võ này của hắn cũng khá là đặc thù, không phải là thứ mà ai cũng có thể luyện và ai cũng có thể luyện được ra thành quả. Võ này của hắn muốn luyện thành thì ít nhất phải có một chút tài năng thiên phú và sự cố gắng luyện tập một cách không ngừng nghỉ.
Từ trước đến giờ, thứ mà Tân dùng không thực sự là võ thuật, mà chỉ là chút cảm giác chiến đấu của một người đã từng luyện võ, và phần nhiều là để cho cơ thể bản năng tự do phản ứng chứ hầu như không hề có chiêu thức gì. Cho đến bây giờ, khi lâm vào hiểm cảnh, cả cơ thể lẫn tinh thần đều bị đẩy đến cực hạn thì rốt cuộc hắn lại một lẫn nữa thi triển được ra võ thuật của bản thân mình.
Nương theo [Thất – Bộ], áp lực chiến đấu lên bản thân thoáng giảm xuống đôi chút nhưng tình thế thực sự vẫn nguy hiểm vô cùng. Nếu tình trạng cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì thể lực của hắn cũng sẽ hao hết hoặc sẽ xảy ra vấn đề trong một bước di chuyển nào đó của bộ pháp. Vừa mới sử dụng được lại, lại phải chiến đấu cường độ cao trong một cơ thể vốn đã mệt mỏi, Tân cũng không có bao nhiêu lòng tin về trình độ kĩ năng của mình.
Thực sự thì [Thất – Bộ] của hắn bây giờ rất không ổn định, tốc độ thì chậm, nhịp độ nắm giữ không tốt, thậm chí đôi lúc còn bước sai. Trạng thái kém xa so với chính hắn của mấy năm trước khi vẫn còn đang tập võ nhiều. Nhưng may mắn, đối thủ hiện tại của hắn cũng đủ phế. Ngoài việc đông và không sợ chết ra thì cái đám quái này còn chậm chạp và vụng về hơn cả hắn rất nhiều lần.
“Không thể cứ tiếp tục mãi như thế này…”
Một lần nữa, Tân lại bắt đầu suy nghĩ.
“Phải có một cách nào đó…”
Thực sự là mệt mỏi cũng có thể khiến cho đầu óc trở nên ngu si hơn rất nhiều, hắn cảm thấy tư duy của mình vô cùng chậm chạp.
“[Thất – Bộ] dùng được rồi…”
Một ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu.
“Có khi nào, những thứ khác cũng…”
Con ngươi có đôi phần phiêu hốt do mệt mỏi của Tân thoáng đọng lại một chút, rồi trở nên bừng sáng, có thần hẳn lên. Cả khuôn mặt hắn cũng thoáng hiện lên vẻ cương quyết, giống như một người đang từ trạng thái chết lặng bỗng nhiên lấy lại được tinh thần và trở lên hăng hái vậy. Thế nhưng, vẻ mặt và ánh mắt đó chẳng duy trì được quá một giây, hầu như không có một điểm nào báo trước, cơ mặt của hắn bỗng nhiên thả lỏng và tiêu cự trong đôi con ngươi trở nên tan rã.
Võ học.
Đoạn: niệm
[Vô – Niệm]
Dừng lại mọi suy nghĩ, tâm trí trở lên trống rỗng, mặc kệ những nguy hiểm tử vong vẫn lướt sát qua bên người, Tân triệt để buông ra tinh thần. Cảm giác tỏa ra xung quanh, hắn không còn cố gắng tập trung vào cố định vào thứ gì nữa mà đồng thời tiếp nhận mọi thông tin mà các giác quan truyền về cơ thể cùng một lúc. Âm thanh vọng vào trong tai, mùi vị tràn vào trong mũi, từng luồng khí chảy lướt qua da thịt và đôi mắt không tiêu cự cùng lúc thu lại toàn bộ mọi hình ảnh hiện lên trong tầm nhìn. Mọi thứ đều trở nên đại khái, chi tiết dần nhòa đi mà thay vào đó là sự nắm bắt một cách tổng thể, rộng lớn hơn và toàn diện hơn. Sự hòa trộn thông tin từ ngũ giác kết hợp với trạng thái tinh thần đặc biệt của Tân hiện tại tạo thành một thứ mà hắn gọi là “Cảm giác”
Một lần nếm thử, vậy mà hắn thực sự kích hoạt được nên [Vô – Niệm].
Trong trạng thái này, Tân không còn cố ý sử dụng lí trí đi điểu khiển cơ thể nữa mà để mặc cho bản năng chi phối. Mọi thứ đều hiện lên trong cảm giác và cơ thể thì tự hành động theo bản năng. Di chuyển, tấn công, né tránh, đỡ đòn và phản kích. Dưới chân vẫn bước theo [Thất – Bộ] vậy mà nhịp nhàng và mượt hơn bình thường. Tốc độ di chuyển tăng lên, tuy khiến lực tấn công và độ chuẩn xác có giảm xuống một chút, nhưng bù lại nhanh hơn thì sẽ ít gặp nguy hiểm hơn. Dù sao thì tốc độ phản ứng của cơ bắp cũng nhanh hơn suy nghĩ không chỉ một hai lần.
Không dừng lại ở [Vô – Niệm] và [Thất – Bộ], một khi đã thử nghiệm thành công rồi thì tất nhiên là hắn sẽ tiếp tục thử kích hoạt lại các tuyệt chiêu khác trong môn võ của mình. Mọi chiêu thức này về cơ bản hắn đều đã học được, chỉ là lâu quá không dùng nên lãng quên mà thôi. Nó chỉ cần một điểm đột phá, và bây giờ, hắn đã có sẵn cái điểm đột phá đó rồi.
Đoạn: khí
[Dưỡng – Khí]
Vận động cường độ cao khiến cho nhịp hô hấp của Tân vốn đã trở lên dồn dập và có đôi phần rối loạn nay bị cưỡng chế bình tĩnh trở lại. Hắn bắt đầu những hơi thật dài. Mỗi lần hít vào đều căng tràn lồng ngực, sau đó nén xuống bụng rồi mới từ từ thở ra. Hơi thở dài nhưng mỗi nhịp thở lại ngắn, hòa cùng vào với nhịp của bộ pháp và mỗi động tác ra đòn. Giống như một người luyện tập chạy bền lâu năm. Khi đã vào trạng thái, họ sẽ hít những hơi thật dài nhưng không phải là một mạch mà sẽ chia ra thành từng nhịp nhỏ theo mỗi bước chân vậy.
Hô hấp theo số nhịp thở đặc biệt của chiêu thức, Tân bắt đầu cảm thấy không còn quá phí sức trong mỗi một động tác di chuyển tấn công của mình nữa rồi. Chiêu này là một trạng thái khí công chuyên dùng để giữ thể lực trong những trận chiến dài. Kết thúc chiến đấu còn có thể dụng để nhanh chóng xoa dịu, phục hồi cơ bắp và thể lực. Lúc bình thường luyện tập còn có thể nâng cao sức khỏe.
Theo nhịp hô hấp ổn định dần, một luồng hơi ấm mờ mịt cũng xuất hiện dần trong ổ bụng và chậm rãi lan ra toàn cơ thể. Nó xoa dịu đi những cơn đau nhức trong cơ bắp và tiện thể bôi trơn mọi khớp xương mà nó từng đi qua. Thể lực trôi đi chậm lại khiến hắn có thể còn kiên trì được lâu hơn nữa.
Tiếp tục, Tân thử kích hoạt nốt đoạn thứ tư, đoạn cuối cùng để ghép lại thành một trạng thái chiến đấu hoàn mĩ cho mình.
Đoạn: Lực
[Thế - Lực]
Động tác hơi chững lại một nhịp vì có lẽ là còn chưa thành thục nhưng không sao, vấn đề cũng không lớn lắm vì đối thủ của Tân bây giờ thực sự là rất phế. Sau đó, động tác vốn từ hơi có vẻ hỗn loạn và tùy ý do cơ bắp tự phản ứng theo bản năng lập tức trở lên có thứ tự hơn một chút.
Bước chân, nhoài người, bổ rìu, rồi không thu lại như bình thường mà thuận thao đà của đòn tấn công đó hắn tiếp tục bước ra thêm một bước nữa, xoay vai, lật người và con dao ở tay còn lại cũng vẽ thành một vòng cung lớn từ trên xuống dưới chặt thẳng vào mục tiêu tiếp theo. Lưỡi dao lướt qua cổ họng con quái vật, dễ dàng rạch tan chỗ đó ra mà chém chéo vào một bên vai của nó nữa. Con quái loạng choạng ngã xuống còn Tân thì vẫn thuận theo dư lực bước tiếp một bước nữa, xoay vai, lật người và thêm một cú bổ rìu thật lực vào mục tiêu tiếp theo. Hết đà, hắn giậm mạnh chân trước làm trụ, mượn lực giật ngược lưỡi rìu lên. Cũng không quên vươn vai, lái lệch quỹ đạo của chiếc rìu chếch chéo sang bên cạnh để phần mỏ nhọn mọc ngược trên lưỡi rìu húc thẳng vào hàm dưới của một con quái vật vừa lao lên bên cạnh đó.
Một chuỗi tấn công liên hoàn liền mạch được hoàn thành trong nháy mắt. [Thế - Lực] là tuyệt chiêu lợi dụng thế vào các đòn tấn công. Lợi dụng tư thế kết thúc của đòn tấn công trước làm thế bắt đầu của đòn tấn công sau, từ đó tạo ra một chuỗi tấn công liên hoàn với tốc độ cực kì khủng khiếp. Ví dụ như khi ra một đòn tấn công bình thường, một cú đấm chẳng hạn thì phải thực hiện đủ ba nhịp đó là vào tư thế - giơ nắm đấm lên, tấn công – đấm ra, và thu lại – thu nắm đấm về chuẩn bị cho đòn tiếp theo. Nhưng với thủ pháp trong chiêu này thì người dùng có thể trực tiếp gộp nhịp thứ ba của đòn trước vào với nhịp thứ nhất của đòn sau để cứ hai đòn đánh liên hoàn thì lại rút gọn được một nhịp động tác. Hai đòn liên hoàn từ sáu nhịp giảm xuống còn năm nhịp mới nhìn không được bao nhiêu. Nhưng cứ thử tưởng tượng khi chuỗi liên hoàn không dừng lại ở hai hay ba đòn mà là năm đòn, bảy đòn thậm chí mười đòn hoặc hơn thì sao? Khi đó, ngoại trừ đòn cuối cùng ra thì mọi đòn ở phía trước mỗi đòn đều có thể rút gọn một nhịp. Số đòn đánh liên hoàn càng dài, số nhịp rút gọn được càng lớn và tất nhiên, cảm giác về tốc độ công kích cũng tăng lên, áp chế đối thủ bằng nhịp độ tấn công của mình.
Chiêu này nói lí thuyết có vẻ đơn giản nhưng để thực hiện được thì thực tế chẳng có mấy ai. Nó cần có một cơ sở võ thuật và thể lực cứng để chèo chống, lại phải kết hợp với bước pháp thích hợp, với nhịp thở hoàn hảo, với khả năng nắm bắt chiến trường một cách toàn diện và cả những thủ thuật đặc biệt, những kĩ xảo đặc thù nữa.
Trước kia, Tân luyện chiêu này là sử dụng tay không. Sự kết hợp công kích từ cả hai tay và hai chân có thể tạo ra những chuỗi liên hoàn rất dài mà dễ dàng. Nhưng bây giờ khi chiến đấu với đám quái vật, để tối đa hóa lượng sát thương có thể gây ra, hắn sử dụng vũ khí. Hơi khó kết hợp hơn một chút nhưng không sao, hắn dùng vũ khí ngắn và vẫn có cả hai tay. Cũng đã khá là quen thuộc với lưỡi rìu và con dao nên dù không thể tạo ra những chuỗi liên hoàn rất dài như dùng tay không nhưng vẫn được.
Kích hoạt được lên cả bốn đoạn, Tân thành công ghép được một trạng thái chiến đấu hoàn hảo trong môn võ của mình.
Tâm niệm, khí công, bước pháp và chiêu thức, bố đoạn ghép lại thành một thức. Mỗi thức là một trạng thái chiến đấu hoàn hảo phù hợp với từng hoàn cảnh khác nhau. Thiếu một cái cũng không được. Thiếu một cái là toàn bộ uy lực của môn võ đều giảm nhiều.
May mắn, trong tình thế nguy cấp này, hắn thành công thức tỉnh cả bốn đoạn. Tân cảm thấy thực sự là may mắn vì thời gian luyện tập lại của hắn cũng không dài, nhưng được cái là cơ sở vẫn còn, lại có thực chiến liên tục bù vào và thể chất cũng theo cơ thể biến dị mà tăng lên rất nhiều.
Với một thức hoàn chỉnh, sức chiến đấu của Tân lập tức được tăng lên vài lần. Hiện tại hắn đã hoàn toàn đứng vững trước sự bao vây công kích của đàn quái vật rồi. Nhưng chỉ như vậy thôi là vẫn còn chưa đủ. Sức người là có hạn, với số lượng quái như thế này, hắn không thể nào mà đột phá vào bên trong được. Mà cứ bị vây đánh như thế này thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ kiệt sức hoặc xảy ra lỗi nào đó ở một trong bốn đoạn khiến cho không thể duy trì được thức. Khi đó là chết hết.
Bây giờ, hắn cần một điểm để có thể đột phá được qua đàn quái này.
Một điểm gì đó, điểm gì cũng được, chỉ cần có thể tạo ra một lỗ hổng tạo cơ hội cho hắn đột phá vào mà thôi.
Hắn chờ một cơ hội…
- Ầm…!!!
…..MTTH…
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão
Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa
Kịch bản: Sói lạc lối
Viết chính: Lan Thi
Biên tập viên: Mộc Chi
- Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước, sáu bước và bảy bước…
Mới nhìn qua, mặc dù mỗi bước di chuyển của hắn vẫn vô cùng chật vật. Phải len lỏi qua những khe hở chật hẹp giữa từng con quái vật. Cơ thể hắn liên tục nghiêng trái ngả phải, chân loạng choạng bước ngắn bước dài, trọng tâm nhìn như không ổn định chợt thấp chợt cao. Nhìn như hắn có thể ngã xuống bất cứ lúc nào vậy. Thế nhưng không…
Tân không ngã. Không những không ngã mà thứ bộ pháp nhìn như loạng choạng và trúc trắc kia còn giúp hắn né tránh được toàn bộ những đòn tấn công hướng về phía mình.
- Một bước, hai bước, ba bước…
Tân vẫn tiếp tục bước.
- Năm bước, sáu bước, bảy bước…
Và lặp lại.
Theo từng bước chân, chuyển động của hắn dần trở nên mượt mà và linh hoạt hơn. Giống như là mây trôi, giống như là nước chảy, thân hình nhỏ bé của hắn quấn vào trong cả một đàn quái vật khổng lồ.
Không chỉ dừng lại ở việc né tránh, khi trọng tâm cơ thể dần ổn định, Tân bắt đầu phản công. Từng cú chặt kết hợp với bước di chuyển nhịp nhàng, vừa để giảm áp lực cho bộ pháp, vừa để tạo ra khoảng trống cho những bước di chuyển tiếp theo của mình.
Từ bên ngoài nhìn vào, cảm giác như thể hiện tại Tân đã hóa thân thành một con cá nhỏ vậy. Thuận theo sóng nước, hắn di chuyển một cách cực kì linh hoạt, mượt mà luồn lách qua từng cây rong biển. Mặc kệ đàn quái vật vẫn bu lại càng lúc càng đông, theo lí thuyết thì không gian cho hắn chuyển động sẽ càng ngày càng bị thu hẹp lại nhưng không. Theo mỗi bước chân, chuyển động của hắn còn ngày một trở lên thoải mái và trôi chảy hơn trước nữa.
Nhìn vào những bước di chuyển của Tân, cái vẻ trôi chảy, thoái mái và mượt mà đó khiến cho có ảo giác giống như không gian chuyển động của hắn không những không bị thu hẹp lại mà còn tăng lên. Nhưng nếu để ý thật kĩ thì sẽ có thể nhận ra rằng, thực ra mọi bước di chuyển của hắn đều giới hạn trong một khu vực cố định vô cùng nhỏ.
Bảy bước.
Bảy bước và lặp lại.
Đây chính là [Thất – Bộ], một tuyệt chiêu trong môn võ gia truyền nhà hắn.
Sử dụng bảy bước di chuyển trong một không gian hẹp. Bằng cách xác định bảy vị trí bước chân cố định, sự ứng dụng linh loạt các bước chân qua mỗi vị trí cố định khác nhau tạo ra các tư thế có thể kết hợp với mọi chiêu thức tấn công hay né tránh trong hầu hết các trường hợp có thể xảy ra.
Thứ này mới là bộ pháp. Bộ pháp thực thụ ứng dụng trong chiến đấu chứ không phải là cái thủ thuật tăng tốc độ di chuyển thô sơ mà Tân vẫn sử dụng từ trước đến giờ. Trước đó hắn không thể nào thi triển ra được loại bộ pháp này, không phải là hắn cố ý không dùng, cũng không phải là đến tận bây giờ hắn mới bỗng nhiên dùng được.
Bộ pháp này là một phần cơ bản trong môn võ nhà hắn. Đối với một người tập võ từ nhỏ như Tân, lại tự nhận mình cũng có một chút thiên phú thì tất nhiên là hắn đã luyện thành rồi. Thế nhưng đó là chuyện của sáu, bảy năm về trước. Hắn bỏ tập võ lâu rồi, và tất nhiên, võ nghệ không tiến thì ắt lùi. Bỏ bê mấy năm, rất nhiều kĩ thuật chiến đấu đặc trưng trong môn võ hắn đều không thể dùng được nữa.
Mặc dù từ khi bắt đầu tận thế đến nay, hắn vẫn cố gắng luyện tập lại. Nhưng thực sự là bỏ bê quá lâu rồi, cả kí ức não bộ đến kí ức cơ bắp đều quên sạch sành sanh không còn sót lại chút gì. Gần như là luyện mới, có chăng chỉ là kinh nhiệm và chút cảm giác mơ hồ còn sót lại mà thôi. Mà môn võ này của hắn cũng khá là đặc thù, không phải là thứ mà ai cũng có thể luyện và ai cũng có thể luyện được ra thành quả. Võ này của hắn muốn luyện thành thì ít nhất phải có một chút tài năng thiên phú và sự cố gắng luyện tập một cách không ngừng nghỉ.
Từ trước đến giờ, thứ mà Tân dùng không thực sự là võ thuật, mà chỉ là chút cảm giác chiến đấu của một người đã từng luyện võ, và phần nhiều là để cho cơ thể bản năng tự do phản ứng chứ hầu như không hề có chiêu thức gì. Cho đến bây giờ, khi lâm vào hiểm cảnh, cả cơ thể lẫn tinh thần đều bị đẩy đến cực hạn thì rốt cuộc hắn lại một lẫn nữa thi triển được ra võ thuật của bản thân mình.
Nương theo [Thất – Bộ], áp lực chiến đấu lên bản thân thoáng giảm xuống đôi chút nhưng tình thế thực sự vẫn nguy hiểm vô cùng. Nếu tình trạng cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì thể lực của hắn cũng sẽ hao hết hoặc sẽ xảy ra vấn đề trong một bước di chuyển nào đó của bộ pháp. Vừa mới sử dụng được lại, lại phải chiến đấu cường độ cao trong một cơ thể vốn đã mệt mỏi, Tân cũng không có bao nhiêu lòng tin về trình độ kĩ năng của mình.
Thực sự thì [Thất – Bộ] của hắn bây giờ rất không ổn định, tốc độ thì chậm, nhịp độ nắm giữ không tốt, thậm chí đôi lúc còn bước sai. Trạng thái kém xa so với chính hắn của mấy năm trước khi vẫn còn đang tập võ nhiều. Nhưng may mắn, đối thủ hiện tại của hắn cũng đủ phế. Ngoài việc đông và không sợ chết ra thì cái đám quái này còn chậm chạp và vụng về hơn cả hắn rất nhiều lần.
“Không thể cứ tiếp tục mãi như thế này…”
Một lần nữa, Tân lại bắt đầu suy nghĩ.
“Phải có một cách nào đó…”
Thực sự là mệt mỏi cũng có thể khiến cho đầu óc trở nên ngu si hơn rất nhiều, hắn cảm thấy tư duy của mình vô cùng chậm chạp.
“[Thất – Bộ] dùng được rồi…”
Một ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu.
“Có khi nào, những thứ khác cũng…”
Con ngươi có đôi phần phiêu hốt do mệt mỏi của Tân thoáng đọng lại một chút, rồi trở nên bừng sáng, có thần hẳn lên. Cả khuôn mặt hắn cũng thoáng hiện lên vẻ cương quyết, giống như một người đang từ trạng thái chết lặng bỗng nhiên lấy lại được tinh thần và trở lên hăng hái vậy. Thế nhưng, vẻ mặt và ánh mắt đó chẳng duy trì được quá một giây, hầu như không có một điểm nào báo trước, cơ mặt của hắn bỗng nhiên thả lỏng và tiêu cự trong đôi con ngươi trở nên tan rã.
Võ học.
Đoạn: niệm
[Vô – Niệm]
Dừng lại mọi suy nghĩ, tâm trí trở lên trống rỗng, mặc kệ những nguy hiểm tử vong vẫn lướt sát qua bên người, Tân triệt để buông ra tinh thần. Cảm giác tỏa ra xung quanh, hắn không còn cố gắng tập trung vào cố định vào thứ gì nữa mà đồng thời tiếp nhận mọi thông tin mà các giác quan truyền về cơ thể cùng một lúc. Âm thanh vọng vào trong tai, mùi vị tràn vào trong mũi, từng luồng khí chảy lướt qua da thịt và đôi mắt không tiêu cự cùng lúc thu lại toàn bộ mọi hình ảnh hiện lên trong tầm nhìn. Mọi thứ đều trở nên đại khái, chi tiết dần nhòa đi mà thay vào đó là sự nắm bắt một cách tổng thể, rộng lớn hơn và toàn diện hơn. Sự hòa trộn thông tin từ ngũ giác kết hợp với trạng thái tinh thần đặc biệt của Tân hiện tại tạo thành một thứ mà hắn gọi là “Cảm giác”
Một lần nếm thử, vậy mà hắn thực sự kích hoạt được nên [Vô – Niệm].
Trong trạng thái này, Tân không còn cố ý sử dụng lí trí đi điểu khiển cơ thể nữa mà để mặc cho bản năng chi phối. Mọi thứ đều hiện lên trong cảm giác và cơ thể thì tự hành động theo bản năng. Di chuyển, tấn công, né tránh, đỡ đòn và phản kích. Dưới chân vẫn bước theo [Thất – Bộ] vậy mà nhịp nhàng và mượt hơn bình thường. Tốc độ di chuyển tăng lên, tuy khiến lực tấn công và độ chuẩn xác có giảm xuống một chút, nhưng bù lại nhanh hơn thì sẽ ít gặp nguy hiểm hơn. Dù sao thì tốc độ phản ứng của cơ bắp cũng nhanh hơn suy nghĩ không chỉ một hai lần.
Không dừng lại ở [Vô – Niệm] và [Thất – Bộ], một khi đã thử nghiệm thành công rồi thì tất nhiên là hắn sẽ tiếp tục thử kích hoạt lại các tuyệt chiêu khác trong môn võ của mình. Mọi chiêu thức này về cơ bản hắn đều đã học được, chỉ là lâu quá không dùng nên lãng quên mà thôi. Nó chỉ cần một điểm đột phá, và bây giờ, hắn đã có sẵn cái điểm đột phá đó rồi.
Đoạn: khí
[Dưỡng – Khí]
Vận động cường độ cao khiến cho nhịp hô hấp của Tân vốn đã trở lên dồn dập và có đôi phần rối loạn nay bị cưỡng chế bình tĩnh trở lại. Hắn bắt đầu những hơi thật dài. Mỗi lần hít vào đều căng tràn lồng ngực, sau đó nén xuống bụng rồi mới từ từ thở ra. Hơi thở dài nhưng mỗi nhịp thở lại ngắn, hòa cùng vào với nhịp của bộ pháp và mỗi động tác ra đòn. Giống như một người luyện tập chạy bền lâu năm. Khi đã vào trạng thái, họ sẽ hít những hơi thật dài nhưng không phải là một mạch mà sẽ chia ra thành từng nhịp nhỏ theo mỗi bước chân vậy.
Hô hấp theo số nhịp thở đặc biệt của chiêu thức, Tân bắt đầu cảm thấy không còn quá phí sức trong mỗi một động tác di chuyển tấn công của mình nữa rồi. Chiêu này là một trạng thái khí công chuyên dùng để giữ thể lực trong những trận chiến dài. Kết thúc chiến đấu còn có thể dụng để nhanh chóng xoa dịu, phục hồi cơ bắp và thể lực. Lúc bình thường luyện tập còn có thể nâng cao sức khỏe.
Theo nhịp hô hấp ổn định dần, một luồng hơi ấm mờ mịt cũng xuất hiện dần trong ổ bụng và chậm rãi lan ra toàn cơ thể. Nó xoa dịu đi những cơn đau nhức trong cơ bắp và tiện thể bôi trơn mọi khớp xương mà nó từng đi qua. Thể lực trôi đi chậm lại khiến hắn có thể còn kiên trì được lâu hơn nữa.
Tiếp tục, Tân thử kích hoạt nốt đoạn thứ tư, đoạn cuối cùng để ghép lại thành một trạng thái chiến đấu hoàn mĩ cho mình.
Đoạn: Lực
[Thế - Lực]
Động tác hơi chững lại một nhịp vì có lẽ là còn chưa thành thục nhưng không sao, vấn đề cũng không lớn lắm vì đối thủ của Tân bây giờ thực sự là rất phế. Sau đó, động tác vốn từ hơi có vẻ hỗn loạn và tùy ý do cơ bắp tự phản ứng theo bản năng lập tức trở lên có thứ tự hơn một chút.
Bước chân, nhoài người, bổ rìu, rồi không thu lại như bình thường mà thuận thao đà của đòn tấn công đó hắn tiếp tục bước ra thêm một bước nữa, xoay vai, lật người và con dao ở tay còn lại cũng vẽ thành một vòng cung lớn từ trên xuống dưới chặt thẳng vào mục tiêu tiếp theo. Lưỡi dao lướt qua cổ họng con quái vật, dễ dàng rạch tan chỗ đó ra mà chém chéo vào một bên vai của nó nữa. Con quái loạng choạng ngã xuống còn Tân thì vẫn thuận theo dư lực bước tiếp một bước nữa, xoay vai, lật người và thêm một cú bổ rìu thật lực vào mục tiêu tiếp theo. Hết đà, hắn giậm mạnh chân trước làm trụ, mượn lực giật ngược lưỡi rìu lên. Cũng không quên vươn vai, lái lệch quỹ đạo của chiếc rìu chếch chéo sang bên cạnh để phần mỏ nhọn mọc ngược trên lưỡi rìu húc thẳng vào hàm dưới của một con quái vật vừa lao lên bên cạnh đó.
Một chuỗi tấn công liên hoàn liền mạch được hoàn thành trong nháy mắt. [Thế - Lực] là tuyệt chiêu lợi dụng thế vào các đòn tấn công. Lợi dụng tư thế kết thúc của đòn tấn công trước làm thế bắt đầu của đòn tấn công sau, từ đó tạo ra một chuỗi tấn công liên hoàn với tốc độ cực kì khủng khiếp. Ví dụ như khi ra một đòn tấn công bình thường, một cú đấm chẳng hạn thì phải thực hiện đủ ba nhịp đó là vào tư thế - giơ nắm đấm lên, tấn công – đấm ra, và thu lại – thu nắm đấm về chuẩn bị cho đòn tiếp theo. Nhưng với thủ pháp trong chiêu này thì người dùng có thể trực tiếp gộp nhịp thứ ba của đòn trước vào với nhịp thứ nhất của đòn sau để cứ hai đòn đánh liên hoàn thì lại rút gọn được một nhịp động tác. Hai đòn liên hoàn từ sáu nhịp giảm xuống còn năm nhịp mới nhìn không được bao nhiêu. Nhưng cứ thử tưởng tượng khi chuỗi liên hoàn không dừng lại ở hai hay ba đòn mà là năm đòn, bảy đòn thậm chí mười đòn hoặc hơn thì sao? Khi đó, ngoại trừ đòn cuối cùng ra thì mọi đòn ở phía trước mỗi đòn đều có thể rút gọn một nhịp. Số đòn đánh liên hoàn càng dài, số nhịp rút gọn được càng lớn và tất nhiên, cảm giác về tốc độ công kích cũng tăng lên, áp chế đối thủ bằng nhịp độ tấn công của mình.
Chiêu này nói lí thuyết có vẻ đơn giản nhưng để thực hiện được thì thực tế chẳng có mấy ai. Nó cần có một cơ sở võ thuật và thể lực cứng để chèo chống, lại phải kết hợp với bước pháp thích hợp, với nhịp thở hoàn hảo, với khả năng nắm bắt chiến trường một cách toàn diện và cả những thủ thuật đặc biệt, những kĩ xảo đặc thù nữa.
Trước kia, Tân luyện chiêu này là sử dụng tay không. Sự kết hợp công kích từ cả hai tay và hai chân có thể tạo ra những chuỗi liên hoàn rất dài mà dễ dàng. Nhưng bây giờ khi chiến đấu với đám quái vật, để tối đa hóa lượng sát thương có thể gây ra, hắn sử dụng vũ khí. Hơi khó kết hợp hơn một chút nhưng không sao, hắn dùng vũ khí ngắn và vẫn có cả hai tay. Cũng đã khá là quen thuộc với lưỡi rìu và con dao nên dù không thể tạo ra những chuỗi liên hoàn rất dài như dùng tay không nhưng vẫn được.
Kích hoạt được lên cả bốn đoạn, Tân thành công ghép được một trạng thái chiến đấu hoàn hảo trong môn võ của mình.
Tâm niệm, khí công, bước pháp và chiêu thức, bố đoạn ghép lại thành một thức. Mỗi thức là một trạng thái chiến đấu hoàn hảo phù hợp với từng hoàn cảnh khác nhau. Thiếu một cái cũng không được. Thiếu một cái là toàn bộ uy lực của môn võ đều giảm nhiều.
May mắn, trong tình thế nguy cấp này, hắn thành công thức tỉnh cả bốn đoạn. Tân cảm thấy thực sự là may mắn vì thời gian luyện tập lại của hắn cũng không dài, nhưng được cái là cơ sở vẫn còn, lại có thực chiến liên tục bù vào và thể chất cũng theo cơ thể biến dị mà tăng lên rất nhiều.
Với một thức hoàn chỉnh, sức chiến đấu của Tân lập tức được tăng lên vài lần. Hiện tại hắn đã hoàn toàn đứng vững trước sự bao vây công kích của đàn quái vật rồi. Nhưng chỉ như vậy thôi là vẫn còn chưa đủ. Sức người là có hạn, với số lượng quái như thế này, hắn không thể nào mà đột phá vào bên trong được. Mà cứ bị vây đánh như thế này thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ kiệt sức hoặc xảy ra lỗi nào đó ở một trong bốn đoạn khiến cho không thể duy trì được thức. Khi đó là chết hết.
Bây giờ, hắn cần một điểm để có thể đột phá được qua đàn quái này.
Một điểm gì đó, điểm gì cũng được, chỉ cần có thể tạo ra một lỗ hổng tạo cơ hội cho hắn đột phá vào mà thôi.
Hắn chờ một cơ hội…
- Ầm…!!!
…..MTTH…
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão
Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa
Kịch bản: Sói lạc lối
Viết chính: Lan Thi
Biên tập viên: Mộc Chi
/170
|