Giữa tiết trời âm u lất phất hạt mưa như vào cuối thu, Tân cùng với Huyền Linh và con Lu lặng lẽ cất bước đi xuyên qua những con phố đổ nát. Cẩn thận và miệt mài di chuyển, đến bây giờ cả nhóm đã đi được gần nửa quãng đường, còn cách xóm trọ một khoảng không xa nữa. Theo chỉ dẫn của la bàn, để ít gặp nguy hiểm nhất, hắn lựa chọn những con đường lớn chưa bị cỏ cây xâm thực để đi. Không gặp quái vật chặn đường hay bị đống đổ nát cản trở, hắn đã đẩy nhanh tốc độ. Vượt qua vùng ngoại thành một cách thuận lợi, hắn tưởng rằng, chả mấy thì mình sẽ về xóm trọ. Nhưng khi vừa đặt chân vào vùng nội thành, hắn mới biết không nên mừng vội quá sớm.
Ở bên trong, có rất nhiều tòa nhà lớn đổ sập tạo thành những đống đổ nát khổng lồ bất quy tắc. Nền đất sụt lún, khiến cho sau cơn mưa rào, ngập lụt xảy ra ở khắp mọi nơi. Đó không phải là những vũng nước nhỏ, mà là cả đoạn đường bị chìm sâu trong nước. Không thể đi thẳng được nữa, gặp những chỗ bị chặn, hắn bắt buộc phải dẫn hai mẹ con Huyền Linh và con Lu đi vòng nên quãng đường kéo dài hơn hẳn.
Đống đổ nát thì còn dễ xử lý, dù nó có to lớn hay gập ghềnh như thế nào đi chăng nữa, cố gắng, cả nhóm vẫn có thể vượt qua an toàn. Còn những đoạn đường ngập nước thì khác, mỗi lần bắt buộc phải đi qua, hắn đều cảm giác là không khác gì đang đánh liều với số phận vậy. Trèo lên những mỏm bê tông nhô lên khỏi mặt nước, hắn, Huyền Linh và con Lu phải nhảy từng bước một sang điểm tiếp theo. Mấy điểm tiếp nối có thể là xe ô tô, đống đổ nát, hay bất cứ thứ gì khác nổi chắc chắn trên mặt nước. Hắn đi trước dò đường, Huyền Linh cõng theo An nhiên bám ngay phía sau, còn con Lu thì đi cuối cùng.
Vẫn còn ám ảnh vụ quái đỉa lúc trước, ban đầu con Lu còn sợ hãi không dám nhảy. Nó ngước nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương và kêu lên ư ử, khiến hắn phải dụ dỗ khuyên nhủ mãi nó mới theo. Nhưng khi di chuyển, hắn và con Lu rất nhanh đã làm quen được với việc này. Còn đối với Huyền Linh thì đây là một thử thách vô cùng lớn lao. Phải cõng An Nhiên trên lưng, lại chưa nắm bắt được sức mạnh mới trong người, có mấy lần cô nhảy mạnh quá suýt nữa sảy chân rơi xuống nước. Nhìn thấy thế, hắn lo lắng thót tim, toát cả mồ hôi hột dù trời đang lạnh.
Hết sức cẩn thận di chuyển, đi đến giữa đoạn đường ngập nước, hắn mới biết quyết định không lội xuống của mình là đúng đắn cỡ nào. Theo động tĩnh gây ra từ mỗi bước nhảy, những sinh vật lạ bắt đầu lộ ra, trồi lên khỏi dòng nước đục ngầu. Nheo mắt nhìn kĩ, hắn rợn người thấy, đó là lúc nhúc những sinh vật có hình dáng giống như giun tròn, nhưng lại to bằng ngón tay trỏ và dài khoảng ba mươi phân. Bọn chúng uốn éo ngoi trên mặt nước, bu kín các điểm hắn, Huyền Linh và con Lu đặt chân, rồi dùng cái miệng nhiều vòng tua tủa răng nhọn như cá mút đá bám chặt vào.
Tưởng đám quái vật này định trèo lên nóc ô tô mình đang đứng, Huyền Linh sợ hãi tái mét cả mặt. Người run lên, tí nữa thì cô sảy chân ngã xuống. May mà, lúc đấy hắn đứng cách cô không xa, đã kịp thời nhảy lại níu giữ hai mẹ con. Chờ đợi một lát, còn tốt là lũ sinh vật gớm ghiếc này chỉ bám chặt vào điểm đặt chân chứ không leo lên được. Thế là, hắn động viên Huyền Linh và con Lu đi tiếp. Cả bọn chậm nhưng chắc, nhảy từng bước một. Mất kha khá thời gian, nhưng cuối cùng thì tất cả cũng thành công vượt qua đoạn đường ngập nước an toàn.
Đến đường lớn, hắn lại dẫn đầu đẩy nhanh tốc độ. Nhưng khi vào sâu hơn trong thành phố thì quái vật “Nấm đầu người” bắt đầu xuất hiện, khiến hắn không thể không bình tĩnh mà chậm lại. May mắn, số lượng quái vật không nhiều lắm, lại còn đứng thưa thớt cách xa nhau. Để ý kĩ, hắn thấy đây toàn là những con quái mới biến đổi, ý thức vẫn còn non nớt chưa kịp tiến hóa nên rất dễ diệt. Để tiết kiệm thời gian và ít xảy ra biến cố, trước tiên hắn tìm cách lách qua bọn chúng. Nếu như không thể tránh được thì hắn và con Lu phối hợp với nhau giải quyết nhanh gọn đám quái vật.
Cứ cẩn thận như thế, cả nhóm chậm rãi nhích từng chút một trên đoạn đường có quái vật. Khi đã vượt qua và không thấy bóng dáng con quái hay mối nguy hiểm nào khác, hắn lại tăng tốc nhanh hơn.
Trong khi đó, trên cao, mưa vẫn lất phất rơi xuống, trời tối nhanh, còn nhiệt độ thì hạ xuống ngày một thấp. Có lẽ, nhiệt độ thấp đã khiến cho nhiều sinh vật tìm chỗ trú ẩn nên quãng đường tiếp theo hắn đi khá thuận lợi, không gặp khó khăn gì quá lớn.
..................
3 giờ 35 phút, Chiều.
Đứng trước một đống đổ nát, trước kia là tòa nhà lớn bị cây cỏ phủ kín, Tân dùng cái rìu vạc đám cỏ dưới chân. Khoảng một phút sau, đám cỏ bị đánh quang đi thì một tấm biển cửa hàng lộ ra trong mắt hắn. Ngồi xuống, hắn đưa tay gạt sạch chỗ đất cát che địa chỉ. Nội dung vừa xuất hiện, hắn lập tức vui mừng khi biết chỗ mình đang đứng là một địa điểm trong khu phố Nhổn. Cuối cùng cũng sắp về xóm trọ rồi, hắn phấn khởi lên tiếng nói cho Huyền Linh biết.
Nghe xong, cô ấy cũng hết sức vui mừng và thở phào nhẹ nhõm. Suốt quãng đường lắt léo, gian khổ và không ngừng nghỉ đã vắt kiệt sức lực của cô. Đôi chân nặng như đeo chì, đau đớn, nếu còn đi tiếp đoạn xa nữa chắc cô không chịu được mất. Ở sau lưng cô, An Nhiên vẫn chưa tỉnh lại. Tình hình của con bé có vẻ như chẳng khá hơn là bao làm cô rất lo lắng.
Nhìn nét mặt lo âu của Huyền Linh, hắn đoán được cô đang nghĩ gì trong đầu. Không chần chừ lâu hơn nữa, hắn cúi đầu nhìn vào la bàn, tìm phương hướng rồi nhanh chóng đi tiếp.
Một lát sau, vượt qua vài con phố đổ nát rậm rạp cỏ, cuối cùng thì cổng xóm trọ cũng xuất hiện trong mắt hắn. Mấy hôm rồi chưa về, giờ nhìn thấy cái cổng khóa chặt này, hắn bỗng cảm thấy thật an toàn. Tảng đá lớn trong lòng được buông xuống, hắn nhanh chóng dẫn Huyền Linh và con Lu lại gần kiểm tra. Hé mắt qua song sắt, hắn liếc nhìn một vòng trong xóm.
Sau một khoảng thời gian, dưới sân và kẽ nứt cạnh tường đã mọc lên rất nhiều cây cỏ. Cảnh vật trong xóm không có gì thay đổi, vẫn y nguyên như cũ, trước lúc hắn và con Lu rời đi. Nhặt mảnh vỡ bê tông, hắn đáp vào trong sân rồi nín thở chờ đợi. Khoảng một phút sau, không thấy sinh vật lạ xuất hiện, hắn mới dám thở phào một hơi.
Xác định xóm trọ vẫn an toàn, hắn ngoái lại đằng sau, nheo mắt nhìn kĩ hết một vòng. Chắc chắn rằng quanh đây không có con gì rình rập, hắn mới quay ra gật đầu với Huyền Linh. Cúi xuống, hắn khẽ lên tiếng bảo con Lu trèo tường bao vào trước. Đợi nó vào xong, hắn liền ra hiệu cho Huyền Linh đến chỗ tường bao rồi đùn đít giúp cô leo lên. Chờ cho cô ngồi vững xong, cuối cùng, hắn tự mình trèo lên. Khi cả hai cùng ở trên tường bao, hắn nhảy xuống sân trước một cách thật nhẹ nhàng. Đứng vững xong, hắn lập tức xoay người rồi dang tay tiếp hai mẹ con từ trên xuống.
Ngẩng đầu lên liếc nhìn toàn bộ dãy trọ một chút, thấy vẫn đóng kín cửa, không có gì thay đổi, hắn triệt để yên tâm trong lòng. Con Lu đi trước, nó tiến tới trước cửa phòng rồi ngoái đầu lại nhìn hai người. Không chần chừ thêm nữa, hắn cũng nhanh chóng dẫn Huyền Linh đi tới phòng của mình. Móc chìa khóa trong túi quần ra, hắn tra vào ổ rồi vặn mở.
Cửa mở, con Lu lập tức phi vào trong, nó chạy đến trước ổ của mình, rũ cơ thể mấy cái cho nước văng đi rồi nằm xuống thỏa mãn. Chưa vội bước vào, hắn đảo mắt liếc một lượt thì thấy trong phòng vẫn y nguyên như cũ nên thở nhẹ một hơi. Lần đầu dẫn gái về phòng, dù trong hoàn cảnh đặc biệt, nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. May mà lũ chuột đã không kéo đến một lần nữa và biến căn phòng hắn thành tan nát, thối um lên.
Dẫn Huyền Linh vào trong, hắn định bảo cô ngồi xuống giường, nhưng thấy nó chỉ còn có mỗi thang gác nên nghẹn lời lại. Sực nhớ ra chăn đệm mình đã mang lên nóc phòng tắm, và mùi của nó cũng không được dễ chịu lắm, hắn hơi xấu hổ lên tiếng:
- Em ngồi tạm xuống giường nghỉ ngơi... Đợi anh chút...
Nói xong, hắn không đợi Huyền Linh trả lời mà gấp gáp lao ra khỏi phòng dưới ánh mắt ngạc nhiên khó hiểu của cô.
Đi ra cửa, cô ngoái đầu nhìn theo thì thấy hắn chạy tới cuối dãy trọ rồi mở cửa xông vào một căn phòng dưới đó. Cô không biết hắn định làm gì, nhưng đang mệt mỏi rã rời cũng chẳng giúp được nên cô quay lại phòng. Liếc nhìn khắp một lượt, căn phòng thật đơn sơ, chỉ có vài bộ quần áo treo trên dây, một ít đồ đạc cùng với đống bát đũa nồi niêu dưới bếp. Ký ức về thời sinh viên nổi lên, cô cảm thấy thật thân thiết, nhưng có chút buồn man mác. Lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại, cô ngồi xuống giường rồi tìm cách tháo sợi tơ buộc An Nhiên trên lưng mình ra. Loay hoay mãi mà không được, cô đang nghĩ xuống bếp tìm dao cắt thì hắn mới đi được một lát đã hùng hục quay lại.
Mang theo chăn đệm, Tân tiến tới chỗ giường rồi nhanh chóng trải xuống. Xong xuôi, hắn ngồi bệt luôn xuống đất mà thở hồng hộc. Đã mệt từ trước, hắn mang theo con gà to lớn trên lưng hùng hục vật lộn nên có chút khát. Vội móc chai nước trong ba lô ra, hắn mở nắp rồi ngửa cổ lên tu ừng ực. Uống được hết lưng chai hắn mới thỏa mãn, vừa buông chai nước ra thì Huyền Linh đứng đối diện lên tiếng:
- Anh giúp em tháo sợi dây này với... Nó chặt quá...
- Được!
Đáp lời xong, hắn đứng lên, rút cái rìu ra rồi lại gần cắt sợi tơ cho Huyền Linh. Nhẹ nhàng đỡ cô bé An Nhiên xuống dưới giường, hắn đặt tay lên trán kiểm tra. Vẫn nóng bừng như trước, tình trạng của cô bé không có gì thay đổi, có chăng là nét mặt không tỏ vẻ đau đớn nữa.
- Con bé liệu có sao không anh? - Ở bên cạnh, Huyền Linh vừa tháo ba lô, cởi chiếc áo khoác da ướt đẫm ra khỏi người vừa lo lắng hỏi.
- Chắc không có vấn đề gì... Con bé chỉ đang thức tỉnh năng lực thôi, em đừng lo... – Khẽ an ủi Huyền Linh, hắn nhận cái áo khoác trong tay cô rồi lấy cái móc treo lên.
Sau đó, hắn cắt đứt dây đặt con gà xuống. Nhẹ cả người, mang theo con gà mấy chục cân đi suốt một quãng đường dài làm hắn khá đau và mỏi vai. Nằm ở góc phòng, con Lu thấy thế liền nhổm người lên liếm mép vẫy đuôi tíu tít.
- Từ từ... Đợi tao chế biến nó đã rồi hẵng ăn... Mày cố đợi một lúc đi... – Vừa nắn bóp vai, hắn vừa lên tiếng dỗ dành con Lu.
Tháo nốt cái ba lô bỏ xuống xong, hắn liền lại gần chỗ siêu nước kiểm tra thì thấy nước bên trong đã hết từ lâu. Muốn làm thịt thì phải có nước sôi, thế là, hắn xách cái siêu đi xuống bếp rồi vào phòng tắm. Hắn định lấy nước từ trong thùng sơn, nhưng tiếc là nước ở đây cũng hết rồi. Hắn lại xách cái thùng sơn lên, đi ra ngoài chuẩn bị lấy nước. Đi tới chỗ giường, thấy Huyền Linh đang nâng đầu An Nhiên và cho cô bé uống nước, hắn nhẹ nhàng cất tiếng:
- Em ngồi chăm cháu mới nghỉ ngơi nhé... Đợi anh lúc, anh xử lý con gà làm bữa ăn... Con bé như thế này, chắc chắn sẽ cần khá nhiều đồ ăn đấy...
- Em có giúp được gì không? – Mặc dù đang rất mệt, nhưng để hắn hì hục một mình cô cảm thấy nó không tốt nên mở miệng hỏi.
- Có gì đâu... Em cứ nghỉ đi, một mình anh là được...
Nói xong, hắn đi xuống nhà tắm, xách cái vỏ thùng sơn rồi đi ra bên ngoài tới chỗ bể lấy nước.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
Ở bên trong, có rất nhiều tòa nhà lớn đổ sập tạo thành những đống đổ nát khổng lồ bất quy tắc. Nền đất sụt lún, khiến cho sau cơn mưa rào, ngập lụt xảy ra ở khắp mọi nơi. Đó không phải là những vũng nước nhỏ, mà là cả đoạn đường bị chìm sâu trong nước. Không thể đi thẳng được nữa, gặp những chỗ bị chặn, hắn bắt buộc phải dẫn hai mẹ con Huyền Linh và con Lu đi vòng nên quãng đường kéo dài hơn hẳn.
Đống đổ nát thì còn dễ xử lý, dù nó có to lớn hay gập ghềnh như thế nào đi chăng nữa, cố gắng, cả nhóm vẫn có thể vượt qua an toàn. Còn những đoạn đường ngập nước thì khác, mỗi lần bắt buộc phải đi qua, hắn đều cảm giác là không khác gì đang đánh liều với số phận vậy. Trèo lên những mỏm bê tông nhô lên khỏi mặt nước, hắn, Huyền Linh và con Lu phải nhảy từng bước một sang điểm tiếp theo. Mấy điểm tiếp nối có thể là xe ô tô, đống đổ nát, hay bất cứ thứ gì khác nổi chắc chắn trên mặt nước. Hắn đi trước dò đường, Huyền Linh cõng theo An nhiên bám ngay phía sau, còn con Lu thì đi cuối cùng.
Vẫn còn ám ảnh vụ quái đỉa lúc trước, ban đầu con Lu còn sợ hãi không dám nhảy. Nó ngước nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương và kêu lên ư ử, khiến hắn phải dụ dỗ khuyên nhủ mãi nó mới theo. Nhưng khi di chuyển, hắn và con Lu rất nhanh đã làm quen được với việc này. Còn đối với Huyền Linh thì đây là một thử thách vô cùng lớn lao. Phải cõng An Nhiên trên lưng, lại chưa nắm bắt được sức mạnh mới trong người, có mấy lần cô nhảy mạnh quá suýt nữa sảy chân rơi xuống nước. Nhìn thấy thế, hắn lo lắng thót tim, toát cả mồ hôi hột dù trời đang lạnh.
Hết sức cẩn thận di chuyển, đi đến giữa đoạn đường ngập nước, hắn mới biết quyết định không lội xuống của mình là đúng đắn cỡ nào. Theo động tĩnh gây ra từ mỗi bước nhảy, những sinh vật lạ bắt đầu lộ ra, trồi lên khỏi dòng nước đục ngầu. Nheo mắt nhìn kĩ, hắn rợn người thấy, đó là lúc nhúc những sinh vật có hình dáng giống như giun tròn, nhưng lại to bằng ngón tay trỏ và dài khoảng ba mươi phân. Bọn chúng uốn éo ngoi trên mặt nước, bu kín các điểm hắn, Huyền Linh và con Lu đặt chân, rồi dùng cái miệng nhiều vòng tua tủa răng nhọn như cá mút đá bám chặt vào.
Tưởng đám quái vật này định trèo lên nóc ô tô mình đang đứng, Huyền Linh sợ hãi tái mét cả mặt. Người run lên, tí nữa thì cô sảy chân ngã xuống. May mà, lúc đấy hắn đứng cách cô không xa, đã kịp thời nhảy lại níu giữ hai mẹ con. Chờ đợi một lát, còn tốt là lũ sinh vật gớm ghiếc này chỉ bám chặt vào điểm đặt chân chứ không leo lên được. Thế là, hắn động viên Huyền Linh và con Lu đi tiếp. Cả bọn chậm nhưng chắc, nhảy từng bước một. Mất kha khá thời gian, nhưng cuối cùng thì tất cả cũng thành công vượt qua đoạn đường ngập nước an toàn.
Đến đường lớn, hắn lại dẫn đầu đẩy nhanh tốc độ. Nhưng khi vào sâu hơn trong thành phố thì quái vật “Nấm đầu người” bắt đầu xuất hiện, khiến hắn không thể không bình tĩnh mà chậm lại. May mắn, số lượng quái vật không nhiều lắm, lại còn đứng thưa thớt cách xa nhau. Để ý kĩ, hắn thấy đây toàn là những con quái mới biến đổi, ý thức vẫn còn non nớt chưa kịp tiến hóa nên rất dễ diệt. Để tiết kiệm thời gian và ít xảy ra biến cố, trước tiên hắn tìm cách lách qua bọn chúng. Nếu như không thể tránh được thì hắn và con Lu phối hợp với nhau giải quyết nhanh gọn đám quái vật.
Cứ cẩn thận như thế, cả nhóm chậm rãi nhích từng chút một trên đoạn đường có quái vật. Khi đã vượt qua và không thấy bóng dáng con quái hay mối nguy hiểm nào khác, hắn lại tăng tốc nhanh hơn.
Trong khi đó, trên cao, mưa vẫn lất phất rơi xuống, trời tối nhanh, còn nhiệt độ thì hạ xuống ngày một thấp. Có lẽ, nhiệt độ thấp đã khiến cho nhiều sinh vật tìm chỗ trú ẩn nên quãng đường tiếp theo hắn đi khá thuận lợi, không gặp khó khăn gì quá lớn.
..................
3 giờ 35 phút, Chiều.
Đứng trước một đống đổ nát, trước kia là tòa nhà lớn bị cây cỏ phủ kín, Tân dùng cái rìu vạc đám cỏ dưới chân. Khoảng một phút sau, đám cỏ bị đánh quang đi thì một tấm biển cửa hàng lộ ra trong mắt hắn. Ngồi xuống, hắn đưa tay gạt sạch chỗ đất cát che địa chỉ. Nội dung vừa xuất hiện, hắn lập tức vui mừng khi biết chỗ mình đang đứng là một địa điểm trong khu phố Nhổn. Cuối cùng cũng sắp về xóm trọ rồi, hắn phấn khởi lên tiếng nói cho Huyền Linh biết.
Nghe xong, cô ấy cũng hết sức vui mừng và thở phào nhẹ nhõm. Suốt quãng đường lắt léo, gian khổ và không ngừng nghỉ đã vắt kiệt sức lực của cô. Đôi chân nặng như đeo chì, đau đớn, nếu còn đi tiếp đoạn xa nữa chắc cô không chịu được mất. Ở sau lưng cô, An Nhiên vẫn chưa tỉnh lại. Tình hình của con bé có vẻ như chẳng khá hơn là bao làm cô rất lo lắng.
Nhìn nét mặt lo âu của Huyền Linh, hắn đoán được cô đang nghĩ gì trong đầu. Không chần chừ lâu hơn nữa, hắn cúi đầu nhìn vào la bàn, tìm phương hướng rồi nhanh chóng đi tiếp.
Một lát sau, vượt qua vài con phố đổ nát rậm rạp cỏ, cuối cùng thì cổng xóm trọ cũng xuất hiện trong mắt hắn. Mấy hôm rồi chưa về, giờ nhìn thấy cái cổng khóa chặt này, hắn bỗng cảm thấy thật an toàn. Tảng đá lớn trong lòng được buông xuống, hắn nhanh chóng dẫn Huyền Linh và con Lu lại gần kiểm tra. Hé mắt qua song sắt, hắn liếc nhìn một vòng trong xóm.
Sau một khoảng thời gian, dưới sân và kẽ nứt cạnh tường đã mọc lên rất nhiều cây cỏ. Cảnh vật trong xóm không có gì thay đổi, vẫn y nguyên như cũ, trước lúc hắn và con Lu rời đi. Nhặt mảnh vỡ bê tông, hắn đáp vào trong sân rồi nín thở chờ đợi. Khoảng một phút sau, không thấy sinh vật lạ xuất hiện, hắn mới dám thở phào một hơi.
Xác định xóm trọ vẫn an toàn, hắn ngoái lại đằng sau, nheo mắt nhìn kĩ hết một vòng. Chắc chắn rằng quanh đây không có con gì rình rập, hắn mới quay ra gật đầu với Huyền Linh. Cúi xuống, hắn khẽ lên tiếng bảo con Lu trèo tường bao vào trước. Đợi nó vào xong, hắn liền ra hiệu cho Huyền Linh đến chỗ tường bao rồi đùn đít giúp cô leo lên. Chờ cho cô ngồi vững xong, cuối cùng, hắn tự mình trèo lên. Khi cả hai cùng ở trên tường bao, hắn nhảy xuống sân trước một cách thật nhẹ nhàng. Đứng vững xong, hắn lập tức xoay người rồi dang tay tiếp hai mẹ con từ trên xuống.
Ngẩng đầu lên liếc nhìn toàn bộ dãy trọ một chút, thấy vẫn đóng kín cửa, không có gì thay đổi, hắn triệt để yên tâm trong lòng. Con Lu đi trước, nó tiến tới trước cửa phòng rồi ngoái đầu lại nhìn hai người. Không chần chừ thêm nữa, hắn cũng nhanh chóng dẫn Huyền Linh đi tới phòng của mình. Móc chìa khóa trong túi quần ra, hắn tra vào ổ rồi vặn mở.
Cửa mở, con Lu lập tức phi vào trong, nó chạy đến trước ổ của mình, rũ cơ thể mấy cái cho nước văng đi rồi nằm xuống thỏa mãn. Chưa vội bước vào, hắn đảo mắt liếc một lượt thì thấy trong phòng vẫn y nguyên như cũ nên thở nhẹ một hơi. Lần đầu dẫn gái về phòng, dù trong hoàn cảnh đặc biệt, nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. May mà lũ chuột đã không kéo đến một lần nữa và biến căn phòng hắn thành tan nát, thối um lên.
Dẫn Huyền Linh vào trong, hắn định bảo cô ngồi xuống giường, nhưng thấy nó chỉ còn có mỗi thang gác nên nghẹn lời lại. Sực nhớ ra chăn đệm mình đã mang lên nóc phòng tắm, và mùi của nó cũng không được dễ chịu lắm, hắn hơi xấu hổ lên tiếng:
- Em ngồi tạm xuống giường nghỉ ngơi... Đợi anh chút...
Nói xong, hắn không đợi Huyền Linh trả lời mà gấp gáp lao ra khỏi phòng dưới ánh mắt ngạc nhiên khó hiểu của cô.
Đi ra cửa, cô ngoái đầu nhìn theo thì thấy hắn chạy tới cuối dãy trọ rồi mở cửa xông vào một căn phòng dưới đó. Cô không biết hắn định làm gì, nhưng đang mệt mỏi rã rời cũng chẳng giúp được nên cô quay lại phòng. Liếc nhìn khắp một lượt, căn phòng thật đơn sơ, chỉ có vài bộ quần áo treo trên dây, một ít đồ đạc cùng với đống bát đũa nồi niêu dưới bếp. Ký ức về thời sinh viên nổi lên, cô cảm thấy thật thân thiết, nhưng có chút buồn man mác. Lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại, cô ngồi xuống giường rồi tìm cách tháo sợi tơ buộc An Nhiên trên lưng mình ra. Loay hoay mãi mà không được, cô đang nghĩ xuống bếp tìm dao cắt thì hắn mới đi được một lát đã hùng hục quay lại.
Mang theo chăn đệm, Tân tiến tới chỗ giường rồi nhanh chóng trải xuống. Xong xuôi, hắn ngồi bệt luôn xuống đất mà thở hồng hộc. Đã mệt từ trước, hắn mang theo con gà to lớn trên lưng hùng hục vật lộn nên có chút khát. Vội móc chai nước trong ba lô ra, hắn mở nắp rồi ngửa cổ lên tu ừng ực. Uống được hết lưng chai hắn mới thỏa mãn, vừa buông chai nước ra thì Huyền Linh đứng đối diện lên tiếng:
- Anh giúp em tháo sợi dây này với... Nó chặt quá...
- Được!
Đáp lời xong, hắn đứng lên, rút cái rìu ra rồi lại gần cắt sợi tơ cho Huyền Linh. Nhẹ nhàng đỡ cô bé An Nhiên xuống dưới giường, hắn đặt tay lên trán kiểm tra. Vẫn nóng bừng như trước, tình trạng của cô bé không có gì thay đổi, có chăng là nét mặt không tỏ vẻ đau đớn nữa.
- Con bé liệu có sao không anh? - Ở bên cạnh, Huyền Linh vừa tháo ba lô, cởi chiếc áo khoác da ướt đẫm ra khỏi người vừa lo lắng hỏi.
- Chắc không có vấn đề gì... Con bé chỉ đang thức tỉnh năng lực thôi, em đừng lo... – Khẽ an ủi Huyền Linh, hắn nhận cái áo khoác trong tay cô rồi lấy cái móc treo lên.
Sau đó, hắn cắt đứt dây đặt con gà xuống. Nhẹ cả người, mang theo con gà mấy chục cân đi suốt một quãng đường dài làm hắn khá đau và mỏi vai. Nằm ở góc phòng, con Lu thấy thế liền nhổm người lên liếm mép vẫy đuôi tíu tít.
- Từ từ... Đợi tao chế biến nó đã rồi hẵng ăn... Mày cố đợi một lúc đi... – Vừa nắn bóp vai, hắn vừa lên tiếng dỗ dành con Lu.
Tháo nốt cái ba lô bỏ xuống xong, hắn liền lại gần chỗ siêu nước kiểm tra thì thấy nước bên trong đã hết từ lâu. Muốn làm thịt thì phải có nước sôi, thế là, hắn xách cái siêu đi xuống bếp rồi vào phòng tắm. Hắn định lấy nước từ trong thùng sơn, nhưng tiếc là nước ở đây cũng hết rồi. Hắn lại xách cái thùng sơn lên, đi ra ngoài chuẩn bị lấy nước. Đi tới chỗ giường, thấy Huyền Linh đang nâng đầu An Nhiên và cho cô bé uống nước, hắn nhẹ nhàng cất tiếng:
- Em ngồi chăm cháu mới nghỉ ngơi nhé... Đợi anh lúc, anh xử lý con gà làm bữa ăn... Con bé như thế này, chắc chắn sẽ cần khá nhiều đồ ăn đấy...
- Em có giúp được gì không? – Mặc dù đang rất mệt, nhưng để hắn hì hục một mình cô cảm thấy nó không tốt nên mở miệng hỏi.
- Có gì đâu... Em cứ nghỉ đi, một mình anh là được...
Nói xong, hắn đi xuống nhà tắm, xách cái vỏ thùng sơn rồi đi ra bên ngoài tới chỗ bể lấy nước.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
/170
|