*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm nay Sở Khâm bị kích thích đôi chút, bây giờ lúc nói đến hai chữ "Cưỡng hiếp", cậu còn nhịn không được run run, rất cần một trận thân thiết thỏa thích lâm ly, để cho cậu quên đi chuyện này, "Gì?" Thân thể Chung Nghi Bân cứng đờ lại, có hơi mơ hồ.
Trong phòng lặng đi một giây, Sở Khâm vội ho vài tiếng, trước đây hai người bọn họ thường chơi trò này, nhưng hiển nhiên Chung Nghi Bân đã quên mất, nhất thời bầu không khí rất xấu hổ.
Chung Nghi Bân xoay người ngồi dậy, nhìn cái tai thoáng cái đã đỏ bừng của Sở Khâm, đột nhiên tỉnh ngộ ra, có chút hưng phấn lại có chút khẩn trương hỏi: "Cưỡng... hiếp... làm, làm sao đây?"
"Chính... là..." Sở Khâm bị hỏi đến không biết làm sao, đối mặt với một đôi mắt trong sáng như vậy, nói đến cái chuyện xấu hổ thế này, thật đúng là mắc cỡ mà, "Thật là, em nói bậy thôi, không chơi!"
Sở Khâm vùi mặt vào trong gối nằm, không còn mặt mũi gặp người nữa.
Chung Nghi Bân nghiêng đầu nhìn cậu, xoay người đi ra ngoài.
Nghe được tiếng bước chân đi xa, Sở Khâm thở phào nhẹ nhõm, đối mặt với người yêu mất trí nhớ, thực đúng là áp lực rất lớn mà, nhất thời lanh mồm lanh miệng muốn chơi một chút kích thích, lại có loại ảo giác dạy hư con nít. Khiến cho mình không khác nào một con hồ ly tinh đực cả, mắc cỡ chết người.
"Khâm Khâm, em tới đây một chút!" Thanh âm của Chung Nghi Bân truyền đến từ phòng khách, hình như có chút gấp gáp.
Sở Khâm bật dậy, mang dép chạy vào phòng khách, vừa mới chạy đến ngã rẽ, đột nhiên có một bóng đen xông tới từ phía sau, một tay ôm lấy cậu, trong tay còn cầm một cái khăn, bịt miệng cậu lại.
"Hmm!" Sở Khâm bị dọa sợ hết hồn, giãy dụa kịch liệt, thế nhưng khí lực của người phía sau rất lớn, người nọ đã dễ dàng chế ngự được cậu.
"Đàng hoàng một chút!" Thanh âm trầm thấp dễ nghe, mang theo vài phần cố ý giả vờ hung ác, không phải Chung Nghi Bân thì còn ai vào đây?
Lần này đến lượt Sở Khâm choáng váng, cậu chỉ có thể ngốc ra để mặc Chung Nghi Bân dùng dây trói tay chân mình lạii, khiêng vào phòng ngủ, ném xuống giường một cái rầm.
"Hừ hừ hừ! Đừng sợ, chú thương con mà, nha?" Trên mặt Chung Nghi Bân dùng vải quấn lại, vải đen chỉ rộng có 5cm, vừa đủ che khuất mũi, còn lại không che được gì cả, chính là thoạt nhìn có hơi tà ác chút xíu.
Tay chân của Sở Khâm đều bị trói chặt, chỉ có thể ngo ngoe vài cái như một bé tằm.
"Hừ hừ hừ..." Chung Nghi Bân cười tà ác, vỗ một cái vào cặp mông mượt mà, "Đàng hoàng một chút sẽ có thể bớt ăn khổ, không thôi, chỉ có cưng chịu thiệt."
Lời này nghe qua tà ác, lại khiến cho thân thể Sở Khâm không kiềm chế được nổi lên phản ứng, đỏ mặt hưng phấn nói: "Đừng... đừng mà..."
Chung Nghi Bân không để ý tới cậu, làm ra biểu tình của một ông chú biến thái, nhào qua hôn Sở Khâm.
Nhất thời trong phòng tràn đầy các loại lời thoại đáng xấu hổ:
"Kêu đi, dù cưng có kêu rách họng cũng không có ai tới cứu cưng đâu!"
"Đừng mà, xin ông hãy buông tha cho tôi đi, hu hu..."
"Hầu hạ ông cho tốt, ông liền suy xét tới chuyện thả cưng ra, đàng hoàng một chút, tiểu kỹ nữ!"
Quả thực hai người chơi trò này chơi đến thỏa thích lâm ly, cuối cùng Sở Khâm thực sự khóc lên, đỏ mắt xin tha, nhưng mà bởi vì đây là lần đầu tiên trong trí nhớ người nào đó chơi cái trò này, vậy nên anh vô cùng hưng phấn. Ngược lại Sở Khâm đã thành công khắc phục bóng ma trong lòng với hai chữ này, bởi vì cậu thật sự mệt mỏi không có thời gian tự hỏi đến chuyện bóng ma nữa, chờ đến khi người bên trên dừng lại, trong nháy mắt cậu đã bình ổn hơi thở gấp rồi ngủ thiếp đi.
Lúc Chung Gia Bân về đến nhà, trời đã tối rồi. Mẹ Chung đang ngồi trong phòng khách, xem phim truyền hình lúc 8h.
"Cho cô một trăm vạn, lập tức rời khỏi con trai của tôi ngay!" Trong phim có bà mẹ chồng nhà giàu, ném một tờ chi phiếu vào mặt nữ chính.
"Dì ơi, con không lấy tiền, cho dù dì có cho con mười triệu, cũng không mua được tình yêu của con đâu! Tình yêu là vô giá!" Nữ chính mang vẻ mặt bi phẫn xé rách chi phiếu, xoay người rời đi.
"Về rồi hả?" Mẹ Chung liếc mắt nhìn con trai lớn một cái, sau đó lại tiếp tục đắm chìm trong thế giới phim ảnh.
"Bụp ——" Đột nhiên màn hình TV biến thành một tia sáng thoáng hiện trên màn hình đen kịt, sau đó biến mất.
"Con làm gì vậy!" Mẹ Chung đang xem tới đoạn cao trào, tức giận trừng mắt nhìn cái remote mà con lớn đang cầm trong tay.
Chung Gia Bân đặt văn kiện xuống bàn trà, giao cho mẹ mình, nói với sắc mặt lạnh lùng: "Mẹ, mẹ coi thử cái này đi." Dứt lời, anh chậm rãi giơ tay lên, người giúp việc đang có mặt ở đó lập tức rời khỏi phòng khách.
Mẹ Chung cầm lấy phần văn kiện, sau đó lấy cái kính lão kiểu xưa, đeo vào mắt đọc không nhanh không chậm, đọc được một lát, càng xem chân mày càng nhíu chặt lại.
"Kẻ sai khiến bọn cướp, yêu cầu bọn cướp cưỡng hiếp cậu ta, bên phía kiểm sát cho rằng là muốn làm cho Sở Khâm thân bại danh liệt, nhưng con lại nghĩ, đây là muốn để Nghi Bân chán ghét cậu ta." Lúc Chung Gia Bân nói chuyện, từ đầu tới cuối anh đều nhìn chằm chằm vào biểu tình của mẹ mình.
"Con nhìn mẹ làm gì? Mẹ không có tìm người cưỡng hiếp nó, mẹ cũng không phải biến thái!" Lúc này mẹ Chung mới quay về với thực tại, kinh ngạc nhìn con lớn của mình. Dù bà có chán ghét Sở Khâm như thế nào đi chăng nữa thì cũng không có khả năng làm ra cái loại chuyện điên khùng này được.
Đại ca Chung gia chậm rãi mím môi thành một đường thẳng, lẳng lặng nhìn mẹ mình một hồi: "Mẹ không có tham dự là được rồi, không thôi, sau này biết phải đối mặt với Nghi Bân thế nào..." Nói xong câu đó, anh cầm lấy phần văn kiện rồi đứng dậy lên lầu.
Con lớn đi rồi, mẹ Chung ngồi ngay tại chỗ sững sờ một lát, đột nhiên có chút hoảng hốt, bà cầm điện thoại lên, gọi một cú."Mông Mông, con nói thật với bác, cái hôm Sở Khâm bị bắt đó, con đã làm gì rồi?"
Bên kia trầm mặc một chút, sau đó truyền đến thanh âm của Chu Tử Mông: "Bác gái, người đừng suy nghĩ lung tung, ngày đó bọn con không đợi được Sở Khâm, không tin bác cứ hỏi bọn Vũ Vạn đi."
Chung Gia Bân đứng ở trên lầu, nhìn mẹ gọi điện thoại, đáy mắt thâm trầm.
Thiếu mất vật chứng then chốt liên quan đến kẻ chủ mưu đứng ở đằng sau, chỉ có thể thẩm tra xử lí vấn đề bắt cóc trước. Đầu trọc nghe nói nếu đứng ra chỉ mặt kẻ ở đằng sau, liền có thể giảm án cho bọn họ, gã liền nói hết toàn bộ tin tức mình biết ra, nhưng đối phương là ai thì gã lại không biết, tiền cọc cũng là tiền mặt, còn không phải là kẻ chủ mưu đưa cho. Chỉ có chiếc điện thoại kia có lưu số của cái kẻ đứng đằng sau thôi.
Lúc Sở Khâm đang nghỉ ngơi, cậu cứ nhìn chằm chằm vào di động đờ ra, mà trên màn hình điện thoại, là tấm hình xác nhận chứng cứ cậu chụp hôm bữa.
"Coi gì đó?" Lâm Tiếu Tiếu uống nước bu lại gần, thấy được ảnh chụp trên di động, "Đây là cái gì?"
Có mấy cái chứng cứ có hơi nhận không ra người, Sở Khâm khóa màn hình lại: "Văn kiện xác nhận chứng cứ, văn kiện cơ mật."
"Uầy, cơ mật gì chứ, có mấy cái còn do em nộp cho cảnh sát nữa mà." Lâm Tiếu Tiếu khinh thường bĩu môi.
"Em nộp cái gì?" Sở Khâm cười hỏi.
Lâm Tiếu Tiếu tranh công kể ra, ngày đó lúc đưa Sở Khâm đến bệnh viện cậu đã hôn mê, cô còn giúp cảnh sát cởi áo khoác của Sở Khâm ra nữa đó, "Cái áo dính máu của anh, quần bị dính bẩn, còn có một cái di động hư nữa..."
"Chờ đã!" Trong nháy mắt nụ cười trên mặt Sở Khâm biến mất, cậu túm lấy tay của Lâm Tiếu Tiếu, "Di động nào?"
"Là một cái di động cũ, dơ muốn chết, cảnh sát nói là vật chứng, phải lấy đi, em thấy không phải điện thoại của anh, liền giao cho bọn họ." Lâm Tiếu Tiếu thô thần kinh nói.
Hô hấp của Sở Khâm bị kiềm hãm, lúc đó mình quá khẩn trương, nhớ không rõ là đã ném điện thoại vào ruộng bắp hay đang cầm ở trong tay. Hiện tại xem ra, trong tay cậu vẫn siết chặt lấy cái điện thoại đó, cảnh sát cũng đã lấy nó đi, như vậy, hiện tại điện thoại đang ở chỗ nào rồi?
Lúc Chung Gia Bân nhận được điện thoại của Sở Khâm, anh trầm mặc trong chốc lát: "Tôi biết rồi." Vừa mới cúp điện thoại, Chung Nghi Bân liền đẩy cửa vào.
"Ca, Sở Khâm có gọi điện thoại cho anh không?" Chung Nghi Bân vội chạy tới trước bàn tổng tài, bưng lấy cái ly trà của ca ca uống ừng ực.
"Vừa mới gọi tới, chuyện này không đơn giản, đã có người nhúng tay rồi." Chung Gia Bân mím môi, "Để anh nghĩ biện pháp."
Chung Nghi Bân thở dài, mặc dù mình rất muốn hỗ trợ, nhưng mất trí nhớ, đã không nhớ rõ nhân mạch gì cả, huống chi cho dù có nhớ thì dám chắc là cũng không có hữu dụng bằng người ca ca quen biết rồi: "Ca, cho em vài vệ sĩ đi."
Trước khi tìm ra kẻ chủ mưu, Sở Khâm vẫn không an toàn, anh không thể ở bên cạnh Sở Khâm thời thời khắc khắc được, cần có người trông chừng em ấy. Đại ca Chung gia bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa cho đệ đệ hai người.
"Còn có, cái chuyện của Dụ Hoa và Đại Ngư kia, giao cho em đi." Chung Nghi Bân rất muốn biết mục đích Ngu Đường thu mua Sóng Cũ, khẳng định không phải là vì tiền, anh cứ cảm thấy đó là vì một chuyện cũng rất có lợi cho anh.
Chung Gia Bân vô cùng vui mừng vì đệ đệ chịu ôm chuyện để làm, "Chuyện này không dễ khống chế, em có cái gì không hiểu có thể hỏi anh bất kỳ lúc nào." Nói xong, anh liền ném tài liệu trong tay cho đệ đệ, đó là bản phân tích tài vụ về phần đất đang cạnh tranh với Dụ Hoa, bên dưới có một phần tài liệu phân tích về cổ phần của Sóng Cũ và Đại Ngư.
Sau đó, một nam thanh niên mặc tây trang, có khuôn mặt của người qua đường đi đến.
"Anh giao thư ký Lục cho em, hạng mục này đang do cậu ta phụ trách." Đại ca Chung gia giới thiệu vị thư ký tên là Lục Bằng có tướng mạo bình thường này cho Chung Nghi Bân.
"Dạ." Chung Nghi Bân đang cần một thư ký đáng tin, tuy rằng thư ký Kim tri kỷ, nhưng cái chuyện chiếu phim heo trong cuộc họp đợt trước đã đủ để nhìn ra người này làm việc thiếu tỉ mỉ, khiến cho anh có chút không yên lòng.
Dẫn thư ký Lục và giấy trao quyền của đại ca đi gặp Ngu Đường, Ngu Đường rất có hứng thú nhìn thoáng qua Chung Nghi Bân: "Gần đây cậu rất hăng hái đó." Anh hợp tác với người khác, tất nhiên là đã tra kỹ đối thủ từ trước, trước đây Chung Nghi Bân là hạng người gì, anh biết rất rõ.
"Đúng nha." Chung Nghi Bân cười cười, "Lúc có người cần phải bảo vệ, sẽ không nhịn được muốn trở nên mạnh mẽ hơn." Nói ra lời này, hào hùng vạn trượng, cứ như bối cảnh còn mang theo cả nhạc nền nhiệt huyết của anime vậy.
Thư ký Lục đứng ở một bên, khóe miệng giật giật.
Dĩ nhiên Ngu Đường cũng không cảm thấy có gì kì lạ, còn khẽ gật đầu tán thành: "Biết tại sao tôi lại thu mua Sóng Cũ không?"
"Khẳng định không phải là vì tiền, là vì Tống tổng?" Chung Nghi Bân suy đoán, Tống tổng chính là Tống Tiêu – tổng tài của Giải trí Tinh Hải, cũng chính là bạn trai của Ngu Đường.
"Đúng, cũng không đúng." Ngu Đường nhấp một miếng rượu đỏ, "Tôi muốn khống chế dư luận."
Anh muốn tuyên bố tin kết hôn trước mặt cả nước, còn không cho phép người khác nói bất kỳ một câu không tốt nào với vợ anh cả, nhất định phải khống chế dư luận.
"Biết tại sao thời Ngụy Tấn lại thịnh hành nam phong không? Cũng là bởi vì văn nhân đã khống chế dư luận, để cho bách tính nghĩ, đây là một chuyện cao nhã." Ngu Đường chậm rãi cười, mà chuyện anh phải làm, chính là khiến cho mọi người nghĩ, anh ở cùng một chỗ với Tống Tiêu, là chuyện thích hợp nhất trên đời, hễ mà phản đối, nói không tốt đều là dị đoan!
Chung Nghi Bân chậm rãi mở to hai mắt nhìn, không ngờ còn có thể như vậy nữa đó!
===========================================
Tiểu kịch trường
《 Tập: Muốn diễn phải chọn được vai tốt 》
Nhị Bính: Hôm nay chúng ta chơi đóng vai đi
Khâm Khâm: Diễn cái gì?
Nhị Bính: Anh diễn Ultraman, em diễn tiểu quái thú
Khâm Khâm: ... Cao cấp vậy luôn, sau đó thì sao?
Nhị Bính: Sau đó em có thể nằm vật xuống mặc anh khi dễ nha!
Khâm Khâm: Cơ mà Ultraman chỉ chiến đấu được có 3 phút thôi hà →_→
Nhị Bính: ...
Hôm nay Sở Khâm bị kích thích đôi chút, bây giờ lúc nói đến hai chữ "Cưỡng hiếp", cậu còn nhịn không được run run, rất cần một trận thân thiết thỏa thích lâm ly, để cho cậu quên đi chuyện này, "Gì?" Thân thể Chung Nghi Bân cứng đờ lại, có hơi mơ hồ.
Trong phòng lặng đi một giây, Sở Khâm vội ho vài tiếng, trước đây hai người bọn họ thường chơi trò này, nhưng hiển nhiên Chung Nghi Bân đã quên mất, nhất thời bầu không khí rất xấu hổ.
Chung Nghi Bân xoay người ngồi dậy, nhìn cái tai thoáng cái đã đỏ bừng của Sở Khâm, đột nhiên tỉnh ngộ ra, có chút hưng phấn lại có chút khẩn trương hỏi: "Cưỡng... hiếp... làm, làm sao đây?"
"Chính... là..." Sở Khâm bị hỏi đến không biết làm sao, đối mặt với một đôi mắt trong sáng như vậy, nói đến cái chuyện xấu hổ thế này, thật đúng là mắc cỡ mà, "Thật là, em nói bậy thôi, không chơi!"
Sở Khâm vùi mặt vào trong gối nằm, không còn mặt mũi gặp người nữa.
Chung Nghi Bân nghiêng đầu nhìn cậu, xoay người đi ra ngoài.
Nghe được tiếng bước chân đi xa, Sở Khâm thở phào nhẹ nhõm, đối mặt với người yêu mất trí nhớ, thực đúng là áp lực rất lớn mà, nhất thời lanh mồm lanh miệng muốn chơi một chút kích thích, lại có loại ảo giác dạy hư con nít. Khiến cho mình không khác nào một con hồ ly tinh đực cả, mắc cỡ chết người.
"Khâm Khâm, em tới đây một chút!" Thanh âm của Chung Nghi Bân truyền đến từ phòng khách, hình như có chút gấp gáp.
Sở Khâm bật dậy, mang dép chạy vào phòng khách, vừa mới chạy đến ngã rẽ, đột nhiên có một bóng đen xông tới từ phía sau, một tay ôm lấy cậu, trong tay còn cầm một cái khăn, bịt miệng cậu lại.
"Hmm!" Sở Khâm bị dọa sợ hết hồn, giãy dụa kịch liệt, thế nhưng khí lực của người phía sau rất lớn, người nọ đã dễ dàng chế ngự được cậu.
"Đàng hoàng một chút!" Thanh âm trầm thấp dễ nghe, mang theo vài phần cố ý giả vờ hung ác, không phải Chung Nghi Bân thì còn ai vào đây?
Lần này đến lượt Sở Khâm choáng váng, cậu chỉ có thể ngốc ra để mặc Chung Nghi Bân dùng dây trói tay chân mình lạii, khiêng vào phòng ngủ, ném xuống giường một cái rầm.
"Hừ hừ hừ! Đừng sợ, chú thương con mà, nha?" Trên mặt Chung Nghi Bân dùng vải quấn lại, vải đen chỉ rộng có 5cm, vừa đủ che khuất mũi, còn lại không che được gì cả, chính là thoạt nhìn có hơi tà ác chút xíu.
Tay chân của Sở Khâm đều bị trói chặt, chỉ có thể ngo ngoe vài cái như một bé tằm.
"Hừ hừ hừ..." Chung Nghi Bân cười tà ác, vỗ một cái vào cặp mông mượt mà, "Đàng hoàng một chút sẽ có thể bớt ăn khổ, không thôi, chỉ có cưng chịu thiệt."
Lời này nghe qua tà ác, lại khiến cho thân thể Sở Khâm không kiềm chế được nổi lên phản ứng, đỏ mặt hưng phấn nói: "Đừng... đừng mà..."
Chung Nghi Bân không để ý tới cậu, làm ra biểu tình của một ông chú biến thái, nhào qua hôn Sở Khâm.
Nhất thời trong phòng tràn đầy các loại lời thoại đáng xấu hổ:
"Kêu đi, dù cưng có kêu rách họng cũng không có ai tới cứu cưng đâu!"
"Đừng mà, xin ông hãy buông tha cho tôi đi, hu hu..."
"Hầu hạ ông cho tốt, ông liền suy xét tới chuyện thả cưng ra, đàng hoàng một chút, tiểu kỹ nữ!"
Quả thực hai người chơi trò này chơi đến thỏa thích lâm ly, cuối cùng Sở Khâm thực sự khóc lên, đỏ mắt xin tha, nhưng mà bởi vì đây là lần đầu tiên trong trí nhớ người nào đó chơi cái trò này, vậy nên anh vô cùng hưng phấn. Ngược lại Sở Khâm đã thành công khắc phục bóng ma trong lòng với hai chữ này, bởi vì cậu thật sự mệt mỏi không có thời gian tự hỏi đến chuyện bóng ma nữa, chờ đến khi người bên trên dừng lại, trong nháy mắt cậu đã bình ổn hơi thở gấp rồi ngủ thiếp đi.
Lúc Chung Gia Bân về đến nhà, trời đã tối rồi. Mẹ Chung đang ngồi trong phòng khách, xem phim truyền hình lúc 8h.
"Cho cô một trăm vạn, lập tức rời khỏi con trai của tôi ngay!" Trong phim có bà mẹ chồng nhà giàu, ném một tờ chi phiếu vào mặt nữ chính.
"Dì ơi, con không lấy tiền, cho dù dì có cho con mười triệu, cũng không mua được tình yêu của con đâu! Tình yêu là vô giá!" Nữ chính mang vẻ mặt bi phẫn xé rách chi phiếu, xoay người rời đi.
"Về rồi hả?" Mẹ Chung liếc mắt nhìn con trai lớn một cái, sau đó lại tiếp tục đắm chìm trong thế giới phim ảnh.
"Bụp ——" Đột nhiên màn hình TV biến thành một tia sáng thoáng hiện trên màn hình đen kịt, sau đó biến mất.
"Con làm gì vậy!" Mẹ Chung đang xem tới đoạn cao trào, tức giận trừng mắt nhìn cái remote mà con lớn đang cầm trong tay.
Chung Gia Bân đặt văn kiện xuống bàn trà, giao cho mẹ mình, nói với sắc mặt lạnh lùng: "Mẹ, mẹ coi thử cái này đi." Dứt lời, anh chậm rãi giơ tay lên, người giúp việc đang có mặt ở đó lập tức rời khỏi phòng khách.
Mẹ Chung cầm lấy phần văn kiện, sau đó lấy cái kính lão kiểu xưa, đeo vào mắt đọc không nhanh không chậm, đọc được một lát, càng xem chân mày càng nhíu chặt lại.
"Kẻ sai khiến bọn cướp, yêu cầu bọn cướp cưỡng hiếp cậu ta, bên phía kiểm sát cho rằng là muốn làm cho Sở Khâm thân bại danh liệt, nhưng con lại nghĩ, đây là muốn để Nghi Bân chán ghét cậu ta." Lúc Chung Gia Bân nói chuyện, từ đầu tới cuối anh đều nhìn chằm chằm vào biểu tình của mẹ mình.
"Con nhìn mẹ làm gì? Mẹ không có tìm người cưỡng hiếp nó, mẹ cũng không phải biến thái!" Lúc này mẹ Chung mới quay về với thực tại, kinh ngạc nhìn con lớn của mình. Dù bà có chán ghét Sở Khâm như thế nào đi chăng nữa thì cũng không có khả năng làm ra cái loại chuyện điên khùng này được.
Đại ca Chung gia chậm rãi mím môi thành một đường thẳng, lẳng lặng nhìn mẹ mình một hồi: "Mẹ không có tham dự là được rồi, không thôi, sau này biết phải đối mặt với Nghi Bân thế nào..." Nói xong câu đó, anh cầm lấy phần văn kiện rồi đứng dậy lên lầu.
Con lớn đi rồi, mẹ Chung ngồi ngay tại chỗ sững sờ một lát, đột nhiên có chút hoảng hốt, bà cầm điện thoại lên, gọi một cú."Mông Mông, con nói thật với bác, cái hôm Sở Khâm bị bắt đó, con đã làm gì rồi?"
Bên kia trầm mặc một chút, sau đó truyền đến thanh âm của Chu Tử Mông: "Bác gái, người đừng suy nghĩ lung tung, ngày đó bọn con không đợi được Sở Khâm, không tin bác cứ hỏi bọn Vũ Vạn đi."
Chung Gia Bân đứng ở trên lầu, nhìn mẹ gọi điện thoại, đáy mắt thâm trầm.
Thiếu mất vật chứng then chốt liên quan đến kẻ chủ mưu đứng ở đằng sau, chỉ có thể thẩm tra xử lí vấn đề bắt cóc trước. Đầu trọc nghe nói nếu đứng ra chỉ mặt kẻ ở đằng sau, liền có thể giảm án cho bọn họ, gã liền nói hết toàn bộ tin tức mình biết ra, nhưng đối phương là ai thì gã lại không biết, tiền cọc cũng là tiền mặt, còn không phải là kẻ chủ mưu đưa cho. Chỉ có chiếc điện thoại kia có lưu số của cái kẻ đứng đằng sau thôi.
Lúc Sở Khâm đang nghỉ ngơi, cậu cứ nhìn chằm chằm vào di động đờ ra, mà trên màn hình điện thoại, là tấm hình xác nhận chứng cứ cậu chụp hôm bữa.
"Coi gì đó?" Lâm Tiếu Tiếu uống nước bu lại gần, thấy được ảnh chụp trên di động, "Đây là cái gì?"
Có mấy cái chứng cứ có hơi nhận không ra người, Sở Khâm khóa màn hình lại: "Văn kiện xác nhận chứng cứ, văn kiện cơ mật."
"Uầy, cơ mật gì chứ, có mấy cái còn do em nộp cho cảnh sát nữa mà." Lâm Tiếu Tiếu khinh thường bĩu môi.
"Em nộp cái gì?" Sở Khâm cười hỏi.
Lâm Tiếu Tiếu tranh công kể ra, ngày đó lúc đưa Sở Khâm đến bệnh viện cậu đã hôn mê, cô còn giúp cảnh sát cởi áo khoác của Sở Khâm ra nữa đó, "Cái áo dính máu của anh, quần bị dính bẩn, còn có một cái di động hư nữa..."
"Chờ đã!" Trong nháy mắt nụ cười trên mặt Sở Khâm biến mất, cậu túm lấy tay của Lâm Tiếu Tiếu, "Di động nào?"
"Là một cái di động cũ, dơ muốn chết, cảnh sát nói là vật chứng, phải lấy đi, em thấy không phải điện thoại của anh, liền giao cho bọn họ." Lâm Tiếu Tiếu thô thần kinh nói.
Hô hấp của Sở Khâm bị kiềm hãm, lúc đó mình quá khẩn trương, nhớ không rõ là đã ném điện thoại vào ruộng bắp hay đang cầm ở trong tay. Hiện tại xem ra, trong tay cậu vẫn siết chặt lấy cái điện thoại đó, cảnh sát cũng đã lấy nó đi, như vậy, hiện tại điện thoại đang ở chỗ nào rồi?
Lúc Chung Gia Bân nhận được điện thoại của Sở Khâm, anh trầm mặc trong chốc lát: "Tôi biết rồi." Vừa mới cúp điện thoại, Chung Nghi Bân liền đẩy cửa vào.
"Ca, Sở Khâm có gọi điện thoại cho anh không?" Chung Nghi Bân vội chạy tới trước bàn tổng tài, bưng lấy cái ly trà của ca ca uống ừng ực.
"Vừa mới gọi tới, chuyện này không đơn giản, đã có người nhúng tay rồi." Chung Gia Bân mím môi, "Để anh nghĩ biện pháp."
Chung Nghi Bân thở dài, mặc dù mình rất muốn hỗ trợ, nhưng mất trí nhớ, đã không nhớ rõ nhân mạch gì cả, huống chi cho dù có nhớ thì dám chắc là cũng không có hữu dụng bằng người ca ca quen biết rồi: "Ca, cho em vài vệ sĩ đi."
Trước khi tìm ra kẻ chủ mưu, Sở Khâm vẫn không an toàn, anh không thể ở bên cạnh Sở Khâm thời thời khắc khắc được, cần có người trông chừng em ấy. Đại ca Chung gia bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa cho đệ đệ hai người.
"Còn có, cái chuyện của Dụ Hoa và Đại Ngư kia, giao cho em đi." Chung Nghi Bân rất muốn biết mục đích Ngu Đường thu mua Sóng Cũ, khẳng định không phải là vì tiền, anh cứ cảm thấy đó là vì một chuyện cũng rất có lợi cho anh.
Chung Gia Bân vô cùng vui mừng vì đệ đệ chịu ôm chuyện để làm, "Chuyện này không dễ khống chế, em có cái gì không hiểu có thể hỏi anh bất kỳ lúc nào." Nói xong, anh liền ném tài liệu trong tay cho đệ đệ, đó là bản phân tích tài vụ về phần đất đang cạnh tranh với Dụ Hoa, bên dưới có một phần tài liệu phân tích về cổ phần của Sóng Cũ và Đại Ngư.
Sau đó, một nam thanh niên mặc tây trang, có khuôn mặt của người qua đường đi đến.
"Anh giao thư ký Lục cho em, hạng mục này đang do cậu ta phụ trách." Đại ca Chung gia giới thiệu vị thư ký tên là Lục Bằng có tướng mạo bình thường này cho Chung Nghi Bân.
"Dạ." Chung Nghi Bân đang cần một thư ký đáng tin, tuy rằng thư ký Kim tri kỷ, nhưng cái chuyện chiếu phim heo trong cuộc họp đợt trước đã đủ để nhìn ra người này làm việc thiếu tỉ mỉ, khiến cho anh có chút không yên lòng.
Dẫn thư ký Lục và giấy trao quyền của đại ca đi gặp Ngu Đường, Ngu Đường rất có hứng thú nhìn thoáng qua Chung Nghi Bân: "Gần đây cậu rất hăng hái đó." Anh hợp tác với người khác, tất nhiên là đã tra kỹ đối thủ từ trước, trước đây Chung Nghi Bân là hạng người gì, anh biết rất rõ.
"Đúng nha." Chung Nghi Bân cười cười, "Lúc có người cần phải bảo vệ, sẽ không nhịn được muốn trở nên mạnh mẽ hơn." Nói ra lời này, hào hùng vạn trượng, cứ như bối cảnh còn mang theo cả nhạc nền nhiệt huyết của anime vậy.
Thư ký Lục đứng ở một bên, khóe miệng giật giật.
Dĩ nhiên Ngu Đường cũng không cảm thấy có gì kì lạ, còn khẽ gật đầu tán thành: "Biết tại sao tôi lại thu mua Sóng Cũ không?"
"Khẳng định không phải là vì tiền, là vì Tống tổng?" Chung Nghi Bân suy đoán, Tống tổng chính là Tống Tiêu – tổng tài của Giải trí Tinh Hải, cũng chính là bạn trai của Ngu Đường.
"Đúng, cũng không đúng." Ngu Đường nhấp một miếng rượu đỏ, "Tôi muốn khống chế dư luận."
Anh muốn tuyên bố tin kết hôn trước mặt cả nước, còn không cho phép người khác nói bất kỳ một câu không tốt nào với vợ anh cả, nhất định phải khống chế dư luận.
"Biết tại sao thời Ngụy Tấn lại thịnh hành nam phong không? Cũng là bởi vì văn nhân đã khống chế dư luận, để cho bách tính nghĩ, đây là một chuyện cao nhã." Ngu Đường chậm rãi cười, mà chuyện anh phải làm, chính là khiến cho mọi người nghĩ, anh ở cùng một chỗ với Tống Tiêu, là chuyện thích hợp nhất trên đời, hễ mà phản đối, nói không tốt đều là dị đoan!
Chung Nghi Bân chậm rãi mở to hai mắt nhìn, không ngờ còn có thể như vậy nữa đó!
===========================================
Tiểu kịch trường
《 Tập: Muốn diễn phải chọn được vai tốt 》
Nhị Bính: Hôm nay chúng ta chơi đóng vai đi
Khâm Khâm: Diễn cái gì?
Nhị Bính: Anh diễn Ultraman, em diễn tiểu quái thú
Khâm Khâm: ... Cao cấp vậy luôn, sau đó thì sao?
Nhị Bính: Sau đó em có thể nằm vật xuống mặc anh khi dễ nha!
Khâm Khâm: Cơ mà Ultraman chỉ chiến đấu được có 3 phút thôi hà →_→
Nhị Bính: ...
/100
|