Ta cần sự trợ giúp của em.
Ngu Sở nói: Ta sẽ đem em đến thế giới của chủ thần, ta sẽ dẫn dắt sự chú ý của hắn ta, em giúp ta tìm về ký ức, được không?
Ngu Tiểu Mạc nhìn y: Em phải làm như thế nào?
Ngu Sở mỉm cười: Chủ thần nhốt ký ức của ta ở nơi đó, em chỉ cần phá hủy xiềng xích là được. Cái nhẫn này có thể biến thành bất kỳ hình dạng gì, nó sẽ là vũ khí tốt nhất cho em.
Ngu Tiểu Mạc gật đầu: Được.
Thế nhưng rất nguy hiểm, ta sẽ không để cho em chết, nhưng em có thể sẽ bị thương, sẽ cảm nhận được đau đớn
Không sao.
Ngu Tiểu Mạc nói: Dù sao cũng sẽ không chết —— ngay cả chết, em cũng đã có kinh nghiệm.
Ngu Sở bất đắc dĩ nhìn hắn, cuối cùng, xem như trân bảo mà dịu dàng nắm tay hắn, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.
Ta mang em đi.
Y buông tay ra, đứng dậy: Theo sau ta.
Ngu Tiểu Mạc theo y ra ngoài ký túc xá, thế giới ma pháp bên ngoài vẫn huyền ảo mà xinh đẹp như trước, nhưng đối với bọn họ mà nói, đã thành một nơi đơn độc.
Andy!
Có người đang gọi Ngu Tiểu Mạc, đó là giọng của Bruno.
Cậu ta từ trên cầu thang vội chạy tới, vừa thở dốc vừa vội vàng nói: Mau đi tìm viện trưởng! Đạo sư của ngươi đã xảy ra chuyện! Cô ấy gặp nạn trong thú triều ——
Bruno còn chưa nói hết.
Ngu Sở vươn đầu ngón tay điểm nhẹ một cái, thiếu niên phóng khoáng hoạt bát nói gì đều không nghe được.
Cậu ta biến thành một chuỗi số liệu du nhập vào không trung.
Ngu Tiểu Mạc hít một ngụm khí lạnh: Sở... Ngu Sở ——
Ngu Sở thản nhiên nói: Biện pháp tốt nhất để kinh động chủ thần chính là hủy diệt thế giới cuối cùng. Tuy rằng không rõ tại sao hắn ta lại muốn tự hủy tường thành như vậy, nhưng đây xác thực cung cấp tiện lợi lớn cho chúng ta.
Ngu Tiểu Mạc không nói lời nào.
Giống như Ngu Sở đã nói, người của thế giới này, cũng chỉ là một chuỗi số liệu mà chủ thần chế tạo ra mà thôi.
Nếu như y không làm như vậy, cuối cùng các ngươi cũng sẽ giống ta mà thôi.
Hoàng ở trên không trung lạnh nhạt thờ ơ: Chỉ có hủy diệt chủ thần, các số liệu bị nhốt mới có cơ hội giải thoát.
Chúng ta sẽ được cứu, nhưng những số liệu được chủ thần chế tạo ra sẽ bị hủy diệt vĩnh viễn phải không?
Ngu Tiểu Mạc nói nửa câu sau mà Hoàng chưa nói ra, không đợi Hoàng trả lời, tự nhiên gật đầu: Ta hiểu được, mặc dù như thế, chủ thần cũng phải bị tiêu diệt. Bằng không, sẽ có rất nhiều người bị chủ thần cưỡng ép kéo vào trong cái vòng lẩn quẩn này, không thể chạy thoát, cuối cùng trở thành một chuỗi số liệu không có ý thức của bản thân như Bruno.
Hoàng bỗng nhiên ý thức được, ký chủ của mình, hình như đã thật sự thay đổi.
Hoàng không nói thêm gì nữa, mà lặng lẽ nhìn ký chủ của mình đi theo phía sau người nam nhân kia, tận mắt nhìn thế giới cuối cùng bị hủy diệt.
Có rất nhiều người, dưới ngón tay của Ngu Sở mà hóa thành một chuỗi số liệu, bối cảnh bắt đầu đổ nát, không gian từ từ vặn vẹo. Mà những người còn lại của thế giới này, tựa hồ cũng không có cảm giác mình sắp bị tiêu diệt, bọn họ tiến lên, mỉm cười chào hỏi với Ngu Tiểu Mạc, giây tiếp theo, liền hôi phi yên diệt.
Cho đến khi viện trưởng học viện Facila Luosi rốt cuộc cũng xuất hiện.
Mặt đất chia năm xẻ bảy, trường học lung lay sắp đổ, trời cao chấn chấn ầm vang, từng chút từng chút bị nứt tách, hiện ra không gian đen kịt bên trong.
Ánh mắt Merlin xẹt qua bầu trời, ảnh ngược trong mắt hiện lên cái bóng hủy diệt.
Xem ra tất cả đều là kết thúc tất yếu.
Merlin cong môi nhìn Ngu Tiểu Mạc, lộ ra nụ cười thoải mái: Ta ở đây đợi quá lâu rồi, lâu đến mức đã quên mình là ai.
Ngu Tiểu Mạc chần chờ nói: Ngươi không giống với những người khác.
Đương nhiên là không giống.
Merlin nhướng mày: Bọn họ là được sáng tạo ra, mà ta, lại là bị mạnh mẽ kéo đến nơi này.
Ngu Sở tiến lên một bước, ngăn tầm nhìn của Merlin và Ngu Tiểu Mạc: Ngươi là người của chủ thần.
Đây là một câu tường thuật, mà không phải là câu hỏi.
Merlin nói: Có thể vị kia cảm thấy như vậy, thế nhưng cái đó có quan hệ gì với ta đâu —— đến đây đi.
Merlin giang hai tay, nâng cằm lên: Hủy diệt ta, một không gian cuối cùng sẽ mở ra cho các ngươi. Có thể các ngươi phải chịu đựng lửa giận của chủ thần, cũng có thể sẽ giết hắn ta thành công, thoát khỏi đây.
Ngu Sở nói: Có thể sao?
Merlin mỉm cười: Chưa từng có người thử qua, ngươi không thử, làm sao biết là không thể?
Ngu Sở không trả lời, trực tiếp ra tay.
Merlin, có lẽ là viện trưởng Facila Luosi, hoặc có thể là số liệu chủ thần, lại có thể là cái gì cũng không phải —— giống như những người khác, bị tiêu diệt trong tay Ngu Sở.
Merlin vẫn chưa biến thành một chuỗi số liệu, địa phương Merlin đứng ban đầu, thình lình xuất hiện một hắc động.
Cùng lúc đó, thế giới bắt đầu rung động kịch lệt, từng tảng lớn không gian đổ nát, trường học sau lưng bọn họ không xa, thoáng cái bị không gian nuốt chửng, trở thành hư vô.
Đi!
Ngu Sở nắm tay của Ngu Tiểu Mạc, đẩy hắn vào hắc động kia.
Ngu Tiểu Mạc theo phản xạ muốn nắm cánh tay của Ngu Sở, lại đột nhiên ý thức mình phải làm cái gì, buông lỏng tay ra.
Em nhất định phải gặp lại anh.
Sau khi hắn nói ra những lời này với Ngu Sở, liền bị hắc động cắn nuốt.
Mặt đất dưới chân dung nhập vào bóng tối, Ngu Sở nhìn hắc động đang dần thu hẹp lại, nhẹ nhàng cười.
Đương nhiên là chúng ta sẽ gặp lại.
Ở phía sau y, có vô số điểm sáng liên tục tản ra, giống như mạng nhện chằng chịt, bao phủ lấy y.
——
Trong hắc động, không gian móp méo mà hỗn loạn.
Vô số hình ảnh Ngu Tiểu Mạc gặp thoáng qua, từ trong đó hắn thoáng nhìn thấy bóng dáng của Dung Lan, thoáng nhìn thấy bóng dáng của Lanser, thoáng nhìn thấy bóng dáng của Nguyên Tiêu, thoáng nhìn thấy bóng dáng của Andean... Còn có Ngu Sở.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại chính là cảnh tượng đường phố đông nghịt, trời đổ mưa phùn, dù bị ném sang một bên, Ngu Sở ôm hắn, cường thế bá đạo mà ngăn chặn môi của hắn.
Đó là thế giới đầu tiên của bọn họ, cũng là mở đầu của tất cả.
Ngu Tiểu Mạc đột nhiên rơi xuống, rớt vào một vùng hoang vu.
Đạp lên mặt đất cứng, thân thể còn hơi nhẹ bỗng, hắn vội vả ổn định cơ thể, đứng vững.
Trên không trung xa xa, mặt trời chậm rãi lặn về phía tây. Chốc lát bầu trời nhiễm một màu máu, bốn phía yên lặng không một tiếng động.
Nói là hoang vu, thật sự là chẳng có cái gì cả.
Tạm thời không phát hiện sự tồn tại của những sinh vật khác, Ngu Tiểu Mạc không thể làm gì khác hơn là trao đổi với hệ thống.
Hoàng, ngươi biết nơi này là đâu không?
Nếu Hoàng có động tác, lúc này nhất định là lắc đầu: Không rõ lắm, đó giờ ta chưa đến nơi này.
Được rồi.
Ngu Tiểu Mạc không hỏi thêm nữa, đi về phía chiều tà.
Nhẫn trên ngón tay hắn dường như nóng lên, Ngu Tiểu Mạc cúi đầu, ý niệm khẽ động, nhẫn biến mất, trong tay hắn lại nặng thêm một khẩu súng.
Có gì đó phòng thân, cũng tốt hơn là không có gì.
Ngu Tiểu Mạc cầm súng, tiếp tục đi về phía trước.
Hắn cũng đi không có bao lâu, rất nhanh, hắn thế một sườn núi nhỏ ở bên ngoài mười dặm, hình như có bóng người nho nhỏ.
Ở đây sẽ có cái gì?
Ngu Tiểu Mạc bước nhanh hơn về phía bên kia, cách càng gần, càng thấy rõ ràng.
Đó là một đứa bé, hình như mới hai, ba tuổi, tóc đen mềm mại, đang ngồi xổm dưới chân núi, không nhúc nhích.
Em là ai?
Ngu Tiểu Mạc thấy đứa bé này nhìn hơi quen quen, thử thăm dò đi vài bước về bên đó.
Đứa bé nghe tiếng ngẩng đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn có vài phần tương tự Ngu Sở.
Ngu Tiểu Mạc: .....
Hắn không biế tại sao ký ức Ngu Sở lại xuất hiện dung mạo của Ngu Sở chân chính, nhưng hắn có thể đoán, đại khái chính là thứ hắn muốn tìm.
Không có thu hồi súng, Ngu Tiểu Mạc đi đến gần Ngu Sở bé.
Ngu Sở bé hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng không có phản ứng nào.
Ngu Tiểu Mạc nhanh chóng đi đến trước mặt nó, cho đến khi hắn ngồi xổm xuống, Ngu Sở bé cũng không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn hắn.
Nghĩ đến bộ dạng hiện tại của đối phương, Ngu Tiểu Mạc bỗng nhiên cảm thấy rất vui.
Hắn không khỏi dịu dàng: Em đi theo ta có được không?
Ngu Sở bé: .....
Con ngươi của nó đảo quanh, giống như đang quan sát xem có thể tín nhiệm người trước mắt này hay không.
Ta sẽ không làm tổn thương em, đi theo ta.
Ngu Tiểu Mạc nhẹ nhàng buông khẩu súng xuống, giang tay ra với nó.
Ngu Sở bé nhìn thoáng qua khẩu súng nằm dưới đất, đột nhiên nói tiếng Không tốt .
Sau đó, khi Ngu Tiểu Mạc còn chưa phản ứng kịp thì, nó dùng tốc độ cực nhanh chộp lấy khẩu súng kia, làm ra một hành động mà có chết Ngu Tiểu Mạc cũng không tưởng tượng được ——
Ngu Sở bé thuần thục bóp cò súng, nả một phát vào hắn.
Đùng!
Ngu Tiểu Mạc đã chết.
.....
Sau khi Ngu Tiểu Mạc khôi phục ý thức, phát hiện mình hoàn toàn không bị gì nằm trên mặt đất.
Trên không trung xa xa, mặt trời chậm rãi lặn về phía tây. Chốc lát bầu trời nhiễm một màu máu, bốn phía yên lặng không một tiếng động.
Ta nên nói nhiệm vụ thất bại sao?
Yên lặng quan sát tất cả mọi chuyện, Hoàng cất tiếng.
Ngu Tiểu Mạc: .....
Vừa xảy ra chuyện gì?
Hắn từ dưới đất bò dậy, phát hiện nhẫn của mình vẫn bình yên ở trong lòng bàn tay.
Hoàng nói: Không rõ, nhưng tựa hồ mỗi khi ngươi đi qua sẽ bị giết. Lần này có thể thử đi qua mà không mang vũ khí.
Ngu Tiểu Mạc nghe theo đề nghị của hệ thống, cái gì cũng không mang, đi qua tìm Ngu Sở bé.
Kết quả hắn còn chưa đến gần, Ngu Sở bé ngồi xổm dưới chân núi liền phát hiện hắn, không biết từ đâu móc ra một khẩu súng, một phát lấy mạng hắn.
Hoàng: .....
Một lần nữa Ngu Tiểu Mạc ngã về địa phương ban đầu, nhưng thật ra không cảm thấy có bao nhiêu đau.
Hắn dở khóc dở cười: Hình như không được.
Lúc này Hoàng thông minh, lựa chọn im lặng.
Ngu Tiểu Mạc không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi qua đó, lần này hắn len lén vòng qua một hướng khác, trước tiên muốn trói thằng nhóc này lại.
Kết quả Thằng nhóc kia lại thần kỳ phát hiện ra hắn, cũng không chờ Ngu Tiểu Mạc kịp né tránh, liền nhanh chóng giương súng lên ——
Lần thứ ba, Ngu Tiểu Mạc lại quay về địa phương ban đầu.
Ngu Sở nói: Ta sẽ đem em đến thế giới của chủ thần, ta sẽ dẫn dắt sự chú ý của hắn ta, em giúp ta tìm về ký ức, được không?
Ngu Tiểu Mạc nhìn y: Em phải làm như thế nào?
Ngu Sở mỉm cười: Chủ thần nhốt ký ức của ta ở nơi đó, em chỉ cần phá hủy xiềng xích là được. Cái nhẫn này có thể biến thành bất kỳ hình dạng gì, nó sẽ là vũ khí tốt nhất cho em.
Ngu Tiểu Mạc gật đầu: Được.
Thế nhưng rất nguy hiểm, ta sẽ không để cho em chết, nhưng em có thể sẽ bị thương, sẽ cảm nhận được đau đớn
Không sao.
Ngu Tiểu Mạc nói: Dù sao cũng sẽ không chết —— ngay cả chết, em cũng đã có kinh nghiệm.
Ngu Sở bất đắc dĩ nhìn hắn, cuối cùng, xem như trân bảo mà dịu dàng nắm tay hắn, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.
Ta mang em đi.
Y buông tay ra, đứng dậy: Theo sau ta.
Ngu Tiểu Mạc theo y ra ngoài ký túc xá, thế giới ma pháp bên ngoài vẫn huyền ảo mà xinh đẹp như trước, nhưng đối với bọn họ mà nói, đã thành một nơi đơn độc.
Andy!
Có người đang gọi Ngu Tiểu Mạc, đó là giọng của Bruno.
Cậu ta từ trên cầu thang vội chạy tới, vừa thở dốc vừa vội vàng nói: Mau đi tìm viện trưởng! Đạo sư của ngươi đã xảy ra chuyện! Cô ấy gặp nạn trong thú triều ——
Bruno còn chưa nói hết.
Ngu Sở vươn đầu ngón tay điểm nhẹ một cái, thiếu niên phóng khoáng hoạt bát nói gì đều không nghe được.
Cậu ta biến thành một chuỗi số liệu du nhập vào không trung.
Ngu Tiểu Mạc hít một ngụm khí lạnh: Sở... Ngu Sở ——
Ngu Sở thản nhiên nói: Biện pháp tốt nhất để kinh động chủ thần chính là hủy diệt thế giới cuối cùng. Tuy rằng không rõ tại sao hắn ta lại muốn tự hủy tường thành như vậy, nhưng đây xác thực cung cấp tiện lợi lớn cho chúng ta.
Ngu Tiểu Mạc không nói lời nào.
Giống như Ngu Sở đã nói, người của thế giới này, cũng chỉ là một chuỗi số liệu mà chủ thần chế tạo ra mà thôi.
Nếu như y không làm như vậy, cuối cùng các ngươi cũng sẽ giống ta mà thôi.
Hoàng ở trên không trung lạnh nhạt thờ ơ: Chỉ có hủy diệt chủ thần, các số liệu bị nhốt mới có cơ hội giải thoát.
Chúng ta sẽ được cứu, nhưng những số liệu được chủ thần chế tạo ra sẽ bị hủy diệt vĩnh viễn phải không?
Ngu Tiểu Mạc nói nửa câu sau mà Hoàng chưa nói ra, không đợi Hoàng trả lời, tự nhiên gật đầu: Ta hiểu được, mặc dù như thế, chủ thần cũng phải bị tiêu diệt. Bằng không, sẽ có rất nhiều người bị chủ thần cưỡng ép kéo vào trong cái vòng lẩn quẩn này, không thể chạy thoát, cuối cùng trở thành một chuỗi số liệu không có ý thức của bản thân như Bruno.
Hoàng bỗng nhiên ý thức được, ký chủ của mình, hình như đã thật sự thay đổi.
Hoàng không nói thêm gì nữa, mà lặng lẽ nhìn ký chủ của mình đi theo phía sau người nam nhân kia, tận mắt nhìn thế giới cuối cùng bị hủy diệt.
Có rất nhiều người, dưới ngón tay của Ngu Sở mà hóa thành một chuỗi số liệu, bối cảnh bắt đầu đổ nát, không gian từ từ vặn vẹo. Mà những người còn lại của thế giới này, tựa hồ cũng không có cảm giác mình sắp bị tiêu diệt, bọn họ tiến lên, mỉm cười chào hỏi với Ngu Tiểu Mạc, giây tiếp theo, liền hôi phi yên diệt.
Cho đến khi viện trưởng học viện Facila Luosi rốt cuộc cũng xuất hiện.
Mặt đất chia năm xẻ bảy, trường học lung lay sắp đổ, trời cao chấn chấn ầm vang, từng chút từng chút bị nứt tách, hiện ra không gian đen kịt bên trong.
Ánh mắt Merlin xẹt qua bầu trời, ảnh ngược trong mắt hiện lên cái bóng hủy diệt.
Xem ra tất cả đều là kết thúc tất yếu.
Merlin cong môi nhìn Ngu Tiểu Mạc, lộ ra nụ cười thoải mái: Ta ở đây đợi quá lâu rồi, lâu đến mức đã quên mình là ai.
Ngu Tiểu Mạc chần chờ nói: Ngươi không giống với những người khác.
Đương nhiên là không giống.
Merlin nhướng mày: Bọn họ là được sáng tạo ra, mà ta, lại là bị mạnh mẽ kéo đến nơi này.
Ngu Sở tiến lên một bước, ngăn tầm nhìn của Merlin và Ngu Tiểu Mạc: Ngươi là người của chủ thần.
Đây là một câu tường thuật, mà không phải là câu hỏi.
Merlin nói: Có thể vị kia cảm thấy như vậy, thế nhưng cái đó có quan hệ gì với ta đâu —— đến đây đi.
Merlin giang hai tay, nâng cằm lên: Hủy diệt ta, một không gian cuối cùng sẽ mở ra cho các ngươi. Có thể các ngươi phải chịu đựng lửa giận của chủ thần, cũng có thể sẽ giết hắn ta thành công, thoát khỏi đây.
Ngu Sở nói: Có thể sao?
Merlin mỉm cười: Chưa từng có người thử qua, ngươi không thử, làm sao biết là không thể?
Ngu Sở không trả lời, trực tiếp ra tay.
Merlin, có lẽ là viện trưởng Facila Luosi, hoặc có thể là số liệu chủ thần, lại có thể là cái gì cũng không phải —— giống như những người khác, bị tiêu diệt trong tay Ngu Sở.
Merlin vẫn chưa biến thành một chuỗi số liệu, địa phương Merlin đứng ban đầu, thình lình xuất hiện một hắc động.
Cùng lúc đó, thế giới bắt đầu rung động kịch lệt, từng tảng lớn không gian đổ nát, trường học sau lưng bọn họ không xa, thoáng cái bị không gian nuốt chửng, trở thành hư vô.
Đi!
Ngu Sở nắm tay của Ngu Tiểu Mạc, đẩy hắn vào hắc động kia.
Ngu Tiểu Mạc theo phản xạ muốn nắm cánh tay của Ngu Sở, lại đột nhiên ý thức mình phải làm cái gì, buông lỏng tay ra.
Em nhất định phải gặp lại anh.
Sau khi hắn nói ra những lời này với Ngu Sở, liền bị hắc động cắn nuốt.
Mặt đất dưới chân dung nhập vào bóng tối, Ngu Sở nhìn hắc động đang dần thu hẹp lại, nhẹ nhàng cười.
Đương nhiên là chúng ta sẽ gặp lại.
Ở phía sau y, có vô số điểm sáng liên tục tản ra, giống như mạng nhện chằng chịt, bao phủ lấy y.
——
Trong hắc động, không gian móp méo mà hỗn loạn.
Vô số hình ảnh Ngu Tiểu Mạc gặp thoáng qua, từ trong đó hắn thoáng nhìn thấy bóng dáng của Dung Lan, thoáng nhìn thấy bóng dáng của Lanser, thoáng nhìn thấy bóng dáng của Nguyên Tiêu, thoáng nhìn thấy bóng dáng của Andean... Còn có Ngu Sở.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại chính là cảnh tượng đường phố đông nghịt, trời đổ mưa phùn, dù bị ném sang một bên, Ngu Sở ôm hắn, cường thế bá đạo mà ngăn chặn môi của hắn.
Đó là thế giới đầu tiên của bọn họ, cũng là mở đầu của tất cả.
Ngu Tiểu Mạc đột nhiên rơi xuống, rớt vào một vùng hoang vu.
Đạp lên mặt đất cứng, thân thể còn hơi nhẹ bỗng, hắn vội vả ổn định cơ thể, đứng vững.
Trên không trung xa xa, mặt trời chậm rãi lặn về phía tây. Chốc lát bầu trời nhiễm một màu máu, bốn phía yên lặng không một tiếng động.
Nói là hoang vu, thật sự là chẳng có cái gì cả.
Tạm thời không phát hiện sự tồn tại của những sinh vật khác, Ngu Tiểu Mạc không thể làm gì khác hơn là trao đổi với hệ thống.
Hoàng, ngươi biết nơi này là đâu không?
Nếu Hoàng có động tác, lúc này nhất định là lắc đầu: Không rõ lắm, đó giờ ta chưa đến nơi này.
Được rồi.
Ngu Tiểu Mạc không hỏi thêm nữa, đi về phía chiều tà.
Nhẫn trên ngón tay hắn dường như nóng lên, Ngu Tiểu Mạc cúi đầu, ý niệm khẽ động, nhẫn biến mất, trong tay hắn lại nặng thêm một khẩu súng.
Có gì đó phòng thân, cũng tốt hơn là không có gì.
Ngu Tiểu Mạc cầm súng, tiếp tục đi về phía trước.
Hắn cũng đi không có bao lâu, rất nhanh, hắn thế một sườn núi nhỏ ở bên ngoài mười dặm, hình như có bóng người nho nhỏ.
Ở đây sẽ có cái gì?
Ngu Tiểu Mạc bước nhanh hơn về phía bên kia, cách càng gần, càng thấy rõ ràng.
Đó là một đứa bé, hình như mới hai, ba tuổi, tóc đen mềm mại, đang ngồi xổm dưới chân núi, không nhúc nhích.
Em là ai?
Ngu Tiểu Mạc thấy đứa bé này nhìn hơi quen quen, thử thăm dò đi vài bước về bên đó.
Đứa bé nghe tiếng ngẩng đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn có vài phần tương tự Ngu Sở.
Ngu Tiểu Mạc: .....
Hắn không biế tại sao ký ức Ngu Sở lại xuất hiện dung mạo của Ngu Sở chân chính, nhưng hắn có thể đoán, đại khái chính là thứ hắn muốn tìm.
Không có thu hồi súng, Ngu Tiểu Mạc đi đến gần Ngu Sở bé.
Ngu Sở bé hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng không có phản ứng nào.
Ngu Tiểu Mạc nhanh chóng đi đến trước mặt nó, cho đến khi hắn ngồi xổm xuống, Ngu Sở bé cũng không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn hắn.
Nghĩ đến bộ dạng hiện tại của đối phương, Ngu Tiểu Mạc bỗng nhiên cảm thấy rất vui.
Hắn không khỏi dịu dàng: Em đi theo ta có được không?
Ngu Sở bé: .....
Con ngươi của nó đảo quanh, giống như đang quan sát xem có thể tín nhiệm người trước mắt này hay không.
Ta sẽ không làm tổn thương em, đi theo ta.
Ngu Tiểu Mạc nhẹ nhàng buông khẩu súng xuống, giang tay ra với nó.
Ngu Sở bé nhìn thoáng qua khẩu súng nằm dưới đất, đột nhiên nói tiếng Không tốt .
Sau đó, khi Ngu Tiểu Mạc còn chưa phản ứng kịp thì, nó dùng tốc độ cực nhanh chộp lấy khẩu súng kia, làm ra một hành động mà có chết Ngu Tiểu Mạc cũng không tưởng tượng được ——
Ngu Sở bé thuần thục bóp cò súng, nả một phát vào hắn.
Đùng!
Ngu Tiểu Mạc đã chết.
.....
Sau khi Ngu Tiểu Mạc khôi phục ý thức, phát hiện mình hoàn toàn không bị gì nằm trên mặt đất.
Trên không trung xa xa, mặt trời chậm rãi lặn về phía tây. Chốc lát bầu trời nhiễm một màu máu, bốn phía yên lặng không một tiếng động.
Ta nên nói nhiệm vụ thất bại sao?
Yên lặng quan sát tất cả mọi chuyện, Hoàng cất tiếng.
Ngu Tiểu Mạc: .....
Vừa xảy ra chuyện gì?
Hắn từ dưới đất bò dậy, phát hiện nhẫn của mình vẫn bình yên ở trong lòng bàn tay.
Hoàng nói: Không rõ, nhưng tựa hồ mỗi khi ngươi đi qua sẽ bị giết. Lần này có thể thử đi qua mà không mang vũ khí.
Ngu Tiểu Mạc nghe theo đề nghị của hệ thống, cái gì cũng không mang, đi qua tìm Ngu Sở bé.
Kết quả hắn còn chưa đến gần, Ngu Sở bé ngồi xổm dưới chân núi liền phát hiện hắn, không biết từ đâu móc ra một khẩu súng, một phát lấy mạng hắn.
Hoàng: .....
Một lần nữa Ngu Tiểu Mạc ngã về địa phương ban đầu, nhưng thật ra không cảm thấy có bao nhiêu đau.
Hắn dở khóc dở cười: Hình như không được.
Lúc này Hoàng thông minh, lựa chọn im lặng.
Ngu Tiểu Mạc không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi qua đó, lần này hắn len lén vòng qua một hướng khác, trước tiên muốn trói thằng nhóc này lại.
Kết quả Thằng nhóc kia lại thần kỳ phát hiện ra hắn, cũng không chờ Ngu Tiểu Mạc kịp né tránh, liền nhanh chóng giương súng lên ——
Lần thứ ba, Ngu Tiểu Mạc lại quay về địa phương ban đầu.
/73
|