Lục Ninh Xuyên không có ở F đại, người ở trong bộ đội, lần này vẫn là xin phép nghỉ tới.
Chu Hạo Dương nhìn người đen một vòng, trêu ghẹo nói, "Nếu là thái tử gia lúc trước cũng đi bộ đội, màu da đoán chừng cũng cùng cậu giống nhau."
Lục Ninh Xuyên gãi đầu một cái nói, "Sâm ca mới sẽ không đi bộ đội đâu, hắn lo lắng vào bộ đội, chị dâu còn không bị người đoạt."
Chu Hạo Dương giật mình, "Tiểu tử cậu vào bộ đội về sau, đầu óc ngược lại linh quang không ít nha."
Lục Ninh Xuyên cười ha hả, cầm rượu đi kính, "Sâm ca."
Giang Cảnh Sâm cùng Lục Ninh Xuyên đụng ly, sau đó trút xuống bụng.
Mấy cái huynh đệ đàm thiên luận địa, trò chuyện mấy giờ, Lục Ninh Xuyên trong lòng cũng rất là cảm xúc, lôi kéo Lương Khải uống đã nửa say, một bên ủy khuất nói, "Lương ca, các cậu đều thoát ế, cũng chỉ có lão tử ở trong bộ đội, cả ngày hướng về phía đại lão gia."
Nói xong liền oang oang oang khóc lên.
Lương Khải mặt không biểu tình đem Lục Ninh Xuyên gạt ra, trong mắt cũng có mấy phần men say.
Chu Hạo Dương thu hồi ánh mắt, nhìn thái tử gia vừa rồi còn mang theo ý cười hiện tại mặt trầm như nước, thay người rót một chén nói, "Giữa cậu và.. đại mỹ nữ xảy ra chuyện gì?"
Giang Cảnh Sâm rót một chén rượu, không nói chuyện.
"Cô ấy biết chuyện bmình không thể sinh con?" Chu Hạo Dương dò xét tính hỏi thăm một câu.
Cụp xuống đôi mắt, Giang Cảnh Sâm một hồi lâu ngửa mặt lên, dùng giọng nói nghe không ra cảm xúc, "Hạo tử, cậu cảm thấy Lâm Nhị Tây cô ấy yêu tôi sao?"
Chu Hạo Dương ngẩn người.
"Ban đầu là tôi ép buộc người, cậu có phải cảm thấy tôi hiện tại hỏi câu này có chút quái đản hay không." Giang Cảnh Sâm kéo môi cười cười, đáy mắt lại là không mấy phần ý cười.
Chu Hạo Dương nhướng mày nói, "Không thể nói như thế, hai ngươi đều ở cùng một chỗ lâu như vậy rồi, luôn không khả năng không có một chút tình cảm."
Giang Cảnh Sâm nhìn chằm chằm Chu Hạo Dương, đôi mắt mang theo vài phần tơ máu, thần tình trên mặt mang theo âm trầm trước đó chưa từng có, "Có đôi khi tôi thực sự muốn đem cô ấy giam lại."
Chu Hạo Dương trong lòng nhảy lên, thái tử gia chưa từng có điên cuồng như vậy qua, giống như là nhập ma đồng dạng.
Chu Hạo Dương không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, "Thái tử gia, cậu là từ chỗ nào nghe tới lời nói, đại mỹ nữ nếu là không thích cậu, cô ấy có thể đi cùng với cậu lâu như vậy sao?"
Giang Cảnh Sâm đặt chén rượu xuống, chấn ra một đường tiếng vang thanh thúy, cúi mặt thấp xuống, "Cậu thực cảm thấy coi ấy thích tôi sao?"
Lần kia ngày thứ hai ăn xong cơm tối ngày tết, thái tử gia đem người đưa về nhà, tâm tình rất tốt trở về.
"Thiếu gia, phu nhân tìm cậu." Người giúp việc tiếp nhận áo khoác trong tay hắn, nhẹ nói một câu.
Thái tử gia gõ cửa phòng, phu nhân đã ở bên trong chờ.
"Mẹ, tìm con có chuyện gì?" Nam sinh tóc đen câu môi, chủ động tới gần, thay người bóp bóp bả vai.
Giang mẫu cười gằn một tiếng, có chút ghen ghét nói, "Chỉ sợ bóp này, vẫn là xem ở trên mặt mũi vợ con đi."
Thái tử gia nhíu mày, ngữ khí miễn cưỡng nói, "Nói thật giống như con ngày bình thường cũng không bóp qua cho mẹ vậy."
Đối phương tất nhiên nói ra hai chữ kia, tự nhiên là hài lòng, nghĩ vậy, thái tử gia tâm tình càng ngày càng vui vẻ.
Giang mẫu đoan chính sắc mặt nói, "Người này cũng gặp, nhà con bé bên kia lại là thấy thế nào?"
"Chúng ta bây giờ mới năm thứ nhất đại học, dự định tốt nghiệp lại nói cho mẹ vợ." Thái tử gia nói.
"Con còn biết các con mới năm thứ nhất đại học." Giang mẫu cười gằn một tiếng, "Vậy làm sao cuống cuồng để cho chúng ta thấy người."
"Cái kia có thể giống nhau sao? Lại nói, mọi người không muốn gặp gặp con dâu tương lai?" Thái tử gia miễn cưỡng cười nói, trên tay cường độ vừa đúng.
Giang mẫu thình lình hỏi, "Đây là ý nghĩ của con, hay là ý nghĩ của con bé?"
Chu Hạo Dương nhìn người đen một vòng, trêu ghẹo nói, "Nếu là thái tử gia lúc trước cũng đi bộ đội, màu da đoán chừng cũng cùng cậu giống nhau."
Lục Ninh Xuyên gãi đầu một cái nói, "Sâm ca mới sẽ không đi bộ đội đâu, hắn lo lắng vào bộ đội, chị dâu còn không bị người đoạt."
Chu Hạo Dương giật mình, "Tiểu tử cậu vào bộ đội về sau, đầu óc ngược lại linh quang không ít nha."
Lục Ninh Xuyên cười ha hả, cầm rượu đi kính, "Sâm ca."
Giang Cảnh Sâm cùng Lục Ninh Xuyên đụng ly, sau đó trút xuống bụng.
Mấy cái huynh đệ đàm thiên luận địa, trò chuyện mấy giờ, Lục Ninh Xuyên trong lòng cũng rất là cảm xúc, lôi kéo Lương Khải uống đã nửa say, một bên ủy khuất nói, "Lương ca, các cậu đều thoát ế, cũng chỉ có lão tử ở trong bộ đội, cả ngày hướng về phía đại lão gia."
Nói xong liền oang oang oang khóc lên.
Lương Khải mặt không biểu tình đem Lục Ninh Xuyên gạt ra, trong mắt cũng có mấy phần men say.
Chu Hạo Dương thu hồi ánh mắt, nhìn thái tử gia vừa rồi còn mang theo ý cười hiện tại mặt trầm như nước, thay người rót một chén nói, "Giữa cậu và.. đại mỹ nữ xảy ra chuyện gì?"
Giang Cảnh Sâm rót một chén rượu, không nói chuyện.
"Cô ấy biết chuyện bmình không thể sinh con?" Chu Hạo Dương dò xét tính hỏi thăm một câu.
Cụp xuống đôi mắt, Giang Cảnh Sâm một hồi lâu ngửa mặt lên, dùng giọng nói nghe không ra cảm xúc, "Hạo tử, cậu cảm thấy Lâm Nhị Tây cô ấy yêu tôi sao?"
Chu Hạo Dương ngẩn người.
"Ban đầu là tôi ép buộc người, cậu có phải cảm thấy tôi hiện tại hỏi câu này có chút quái đản hay không." Giang Cảnh Sâm kéo môi cười cười, đáy mắt lại là không mấy phần ý cười.
Chu Hạo Dương nhướng mày nói, "Không thể nói như thế, hai ngươi đều ở cùng một chỗ lâu như vậy rồi, luôn không khả năng không có một chút tình cảm."
Giang Cảnh Sâm nhìn chằm chằm Chu Hạo Dương, đôi mắt mang theo vài phần tơ máu, thần tình trên mặt mang theo âm trầm trước đó chưa từng có, "Có đôi khi tôi thực sự muốn đem cô ấy giam lại."
Chu Hạo Dương trong lòng nhảy lên, thái tử gia chưa từng có điên cuồng như vậy qua, giống như là nhập ma đồng dạng.
Chu Hạo Dương không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, "Thái tử gia, cậu là từ chỗ nào nghe tới lời nói, đại mỹ nữ nếu là không thích cậu, cô ấy có thể đi cùng với cậu lâu như vậy sao?"
Giang Cảnh Sâm đặt chén rượu xuống, chấn ra một đường tiếng vang thanh thúy, cúi mặt thấp xuống, "Cậu thực cảm thấy coi ấy thích tôi sao?"
Lần kia ngày thứ hai ăn xong cơm tối ngày tết, thái tử gia đem người đưa về nhà, tâm tình rất tốt trở về.
"Thiếu gia, phu nhân tìm cậu." Người giúp việc tiếp nhận áo khoác trong tay hắn, nhẹ nói một câu.
Thái tử gia gõ cửa phòng, phu nhân đã ở bên trong chờ.
"Mẹ, tìm con có chuyện gì?" Nam sinh tóc đen câu môi, chủ động tới gần, thay người bóp bóp bả vai.
Giang mẫu cười gằn một tiếng, có chút ghen ghét nói, "Chỉ sợ bóp này, vẫn là xem ở trên mặt mũi vợ con đi."
Thái tử gia nhíu mày, ngữ khí miễn cưỡng nói, "Nói thật giống như con ngày bình thường cũng không bóp qua cho mẹ vậy."
Đối phương tất nhiên nói ra hai chữ kia, tự nhiên là hài lòng, nghĩ vậy, thái tử gia tâm tình càng ngày càng vui vẻ.
Giang mẫu đoan chính sắc mặt nói, "Người này cũng gặp, nhà con bé bên kia lại là thấy thế nào?"
"Chúng ta bây giờ mới năm thứ nhất đại học, dự định tốt nghiệp lại nói cho mẹ vợ." Thái tử gia nói.
"Con còn biết các con mới năm thứ nhất đại học." Giang mẫu cười gằn một tiếng, "Vậy làm sao cuống cuồng để cho chúng ta thấy người."
"Cái kia có thể giống nhau sao? Lại nói, mọi người không muốn gặp gặp con dâu tương lai?" Thái tử gia miễn cưỡng cười nói, trên tay cường độ vừa đúng.
Giang mẫu thình lình hỏi, "Đây là ý nghĩ của con, hay là ý nghĩ của con bé?"
/2915
|