“Nương nương, là thật đó. Hoàng thượng đã hạ lệnh người cũng phải lên đường đến Bắc Sở, sau khi hoàng hậu hạ sinh xong, người sẽ ở lại Lăng Vân am ở Bắc Sở mà tu hành” – nô tì cận thân của Tử Mộc Thanh Ninh vội vàng quỳ xuống nói rõ
“Ả ta có thể sinh sao?” – Tử Mộc Thanh Ninh nghiếng răng gằng từng chữ đầy hận ý
“Có thể”
“Thừa tướng”
“Huynh…” – Tử Mộc Thanh Ninh nheo mắt khó hiểu nhìn người thanh niên bộ dạng nho nhã, một thân áo trắng thêu mây bạc vần vũ như thiên tiên, nhưng gương mặt y lại đượm nét buồn thương khó tả.
“Ninh muội, hoàng thượng đã biết cả rồi, người cũng đã tìm ra cách giải chú thuật … muội buông tay đi” – Tử Mộc Vạn Quân lẳng lặng nhìn tiểu muội của mình khuyên nhủ
“Không! Không thể có chuyện đó! Trên đời này làm gì có kẻ nào lòng vô tạp niệm ? Huynh nói dối” – Tử Mộc Thanh Ninh gào lên, như muốn lao thẳng xuống giường
Ả ta đã phải trả giá bằng chính đôi chân của mình, nhưng vì sao? Vì sao ông trời lại bất công như vậy? Bao nhiêu năm thanh xuân, bao nhiêu phần tình cảm, mất cả lương tri chỉ mong nam nhân mình yêu ngoảnh lại chút ân tình. Càng nghĩ đến, nước mắt ả rơi càng thê lương. Dù cứng rắn hay độc ác thì tận sâu thẳm trong tâm vẫn chỉ là một người con gái yếu đuối… yếu đuối đầy thất bại đến thê thảm.
Nhìn muội muội của mình khóc tức tưởi đau thương, Tử Mộc Vạn Quân chỉ biết thở dài, tiến lại gần vỗ về đầu nàng nhẹ giọng
“Muốn khóc hãy khóc đi”
Tử Mộc Thanh Ninh ôm chầm lấy hông huynh trưởng của mình không ngừng rơi lệ. Vài nha hoàn thấy cảnh đó không khỏi thương tâm. Nhưng không ai biết rằng, đôi mắt đẫm lệ ấy rất nhanh đã xẹt qua một tia quái dị.
……………………..
Khi Mạc Tịnh Huyên mang thai tháng thứ tám thì Chu Hạo Đế đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để bọn họ tiến về Bắc Sở. Trước đó Lữ Hàn quay về trước để dọn dẹp mọi thứ.
Chuyến đi này hoàn toàn là bí mật, vì vậy Chu Hạo Đế đã để lại một ám vệ thân tín dị dung thành mình để thỉnh thoảng cho văn võ bá quan “xem mặt”, chuyện trong triều tạm thời sẽ do Mạc Vĩnh Khang tướng quân xử lý. Tử Mộc Vạn Quân bên ngoài thì viết tấu xin cáo bệnh lên núi một thời gian. Còn Mạc Tịnh Huyên từ khi mang thang luôn bế quan ở hẳn trong Cảnh Dương cung, từ chối tiếp khách, mà Chu Hạo Đế cũng hạ thánh chỉ, vì hoàng hậu mang thai mệt nhọc nên miễn thỉnh an, về phía hoàng thái hậu, vì mong chờ tôn tử nên cũng không có ý kiến.
Lúc này, xe ngựa được Chu Hạo Đế cải tiến rất tỉ mỉ trong ngoài đang trên đường tiến về phương bắc. Bên trong được lót đệm cùng lông hồ ly cực dày và ấm, sau lưng còn chêm thêm vài cái gối bằng tơ lụa tránh xốc nảy. Trên xe chỉ có Chu Hạo Đế đang ôm nàng trong lòng, ngồi cách đó một khoảng là Thẩm Tương Dư cùng Tiểu Nhu. Tử Mộc Vạn Quân và Mạc Viễn ngồi một xe ngựa riêng. Tử Mộc Thanh Ninh thì bị bắt ngồi chung với đám Tiểu Hoa, Tiểu Linh, Tiểu Hy.
“Nàng có mệt không, có thấy chỗ nào không khỏe không? Hay chúng ta dừng nghỉ ngơi một lát” – Chu Hạo Đế cứ đi vài canh giờ lại muốn dừng xe để Mạc Tịnh Huyên nghỉ ngơi, quả thật làm đám người đi chung suy nghĩ không biết bệ hạ cứ đi kiểu này thì chừng nào mới đến được Bắc Sở?
“Ta rất tốt, cứ tiếp tục lên đường đi. Cứ dừng chân mãi thì biết khi nào mới đến nơi.” – Mạc Tịnh Huyên cười lắc đầu nói, ngừng một chút, nàng nghi hoặc hỏi :” Nhưng đã tìm được người có thể dùng hạt châm vong tình sao?”
“Uhm, Tử Mộc Vạn Quân nói tìm được rồi, cũng có theo chúng ta cùng lên đường” – Chu Hạo Đế cũng không suy nghĩ nhiều.
Qủa thật bản thân hắn cũng chưa được gặp người này, chỉ biết Vạn Quân đã nói như vậy thì hắn tin như vậy. Lúc khởi hành hắn cũng để ý qua, có vẻ là một nữ tử. Nhưng hắn làm sao nghĩ nhiều được như vậy, chỉ cần có thể cứu Huyên nhi của hắn là được.
“Vậy à, là người ngồi cùng xe với y và nhị ca?” – Mạc Tịnh Huyên hỏi tiếp
“Uhm! Nàng sao lại quản nhiều như vậy nha?” – Chu Hạo Đế giả vờ trách cứ
“Sao không chứ, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng ta và hài nhi mà” – Nàng dẩu môi phản bác, ngưng một chút lại đưa tay vuốt ve lên cái bụng đã nhô cao của mình cười nói : “ với lại ta thật muốn biết vị cao nhân lòng vô tạp niệm này trông như thế nào”
Có phải trông giống thần tiên tu luyện trên núi không? Nàng thật sự không tin trên đời này có người không tranh, không cầu, ko yêu, không hận, bình thản, thiện lương như vậy sao? Nàng rất muốn gặp một lần. Nhưng trên đường đi, mặc dù có mấy lần ngừng xe nhưng người nọ chưa từng xuống xe một lần, mọi chuyện ăn uống sinh hoạt gì đều do Tử Mộc Vạn Quân đích thân làm. Có khi nàng thử hỏi nhị ca, nhưng huynh ấy cũng chỉ trầm mặc lắc đầu. Mạc Tịnh Huyên tự nghĩ: thần bí đến vậy sao?
Lại nói từ Tuệ Quốc đến Bắc Sở phải đi hơn mười ngày đường. Đây có thể nói là lần đầu tiên kể từ khi đến đây nàng được đi xa như vậy. Thỉnh thoảng vén rèm cửa sổ nhỏ trên xe nhìn ra khung cảnh xung quanh Mạc Tịnh Huyên thật cảm thán: “ Nếu ở hiện đại mà kiếm những cảnh thiên nhiên hoang sơ như thế này quả thật là khó “.
Tuy nói rằng mang thai, nhưng đứa bé này có vẻ rất yên tĩnh và hiểu chuyện, nó chưa từng hành nàng ốm nghén hay mệt mỏi. Cứ lặng lẽ ở trong bụng nàng mà lớn lên, chính vì vậy thỉnh thoảng khi nói chuyện với Chu Hạo Đế, nàng thường trêu rằng, nếu không phải bụng mình cứ to dần đều lên, nàng cũng thật quên mất là mình đang mang thai đứa nhỏ.
Khác với Tuệ Quốc đầy đủ bốn mùa, Bắc Sở là một quốc gia quanh năm lạnh lẽo, chỉ có vào những tháng mùa hạ thì khí trời mới đỡ hơn một chút thôi. Kỳ lạ là tuy lạnh lẽo quanh năm, nhưng Bắc Sở lại nổi tiếng với rất nhiều mạch nước nóng ngầm dày đặc trải khắp cả nước, chính vì vậy, dân chúng cả nước mới có thể dễ dàng sống qua ngày trong khí hậu thế này. Nên khi càng tiến vào ranh giới Bắc Sở thì cảnh vật xung quanh cũng thay đổi. Màu xanh của cây lá, thảm cỏ dần dần được thay bằng màu trắng của tuyết và xám của các thân cây trơ trụi lá.
Biết trước điều này, nên khi vừa đến gần biên giới Bắc Sở, Chu Hạo Đế đã ra lệnh cho Thẩm Tương Dư chuẩn bị thâm áo choàng bạch hồ và lô giữ ấm cho Mạc Tịnh Huyên. Lúc này trong xe, Mạc Tịnh Huyên nàng bị nam tử kế bên ủ trong tấm áo lông trắng dày, chỉ còn ló ra cái đầu nhỏ, trông không khác gì một cục bông. Mà nàng lúc này cũng đang trừng mắt nhìn vị phu quân nào đó của mình đang nheo mắt cười tủm tỉm.
“Ta muốn ra ngoài, như bây giờ thật khó chịu” – Mạc Tịnh Huyên nhăn nhó
“Không được! Khí trởi càng lúc càng lạnh, nàng ngoan ngoãn ủ trong đó đi. Nàng không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho hài tử chứ?” – Chu Hạo Đế dùng giọng nói phải tình đạt lý, nghiêm nghị nói với Mạc Tịnh Huyên
Từ khi nàng mang thai, Chu Hạo Đế phát hiện rằng, chỉ cần là việc tốt cho đứa nhỏ, nói gì nàng cũng nghe theo. Lúc đầu nhận biết như vậy thật sự làm hắn có chút khó chịu. Huyên nhi của hắn chưa bao giờ thật sự nghe lời hắn nha. Nàng mặc dù trầm tĩnh, ít nói nhưng luôn thích làm theo ý mình, mặc kệ ai nói gì kể cả hắn. Nhưng từ khi có đứa bé này, hắn đã biết cách “dạy bảo” thê tử phải nghe lời. Mỗi lần hắn muốn nàng làm gì chỉ cần dựa vào cớ “ cái này tốt cho hài tử” thì dù không muốn nàng cũng sẽ khuất phục mà nghe theo.
Giống như bây giờ vậy, gương mặt tuy uất ức muốn nổi dậy nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ở yên trong lớp áo choàng giữ ấm đấy thôi.
“Ả ta có thể sinh sao?” – Tử Mộc Thanh Ninh nghiếng răng gằng từng chữ đầy hận ý
“Có thể”
“Thừa tướng”
“Huynh…” – Tử Mộc Thanh Ninh nheo mắt khó hiểu nhìn người thanh niên bộ dạng nho nhã, một thân áo trắng thêu mây bạc vần vũ như thiên tiên, nhưng gương mặt y lại đượm nét buồn thương khó tả.
“Ninh muội, hoàng thượng đã biết cả rồi, người cũng đã tìm ra cách giải chú thuật … muội buông tay đi” – Tử Mộc Vạn Quân lẳng lặng nhìn tiểu muội của mình khuyên nhủ
“Không! Không thể có chuyện đó! Trên đời này làm gì có kẻ nào lòng vô tạp niệm ? Huynh nói dối” – Tử Mộc Thanh Ninh gào lên, như muốn lao thẳng xuống giường
Ả ta đã phải trả giá bằng chính đôi chân của mình, nhưng vì sao? Vì sao ông trời lại bất công như vậy? Bao nhiêu năm thanh xuân, bao nhiêu phần tình cảm, mất cả lương tri chỉ mong nam nhân mình yêu ngoảnh lại chút ân tình. Càng nghĩ đến, nước mắt ả rơi càng thê lương. Dù cứng rắn hay độc ác thì tận sâu thẳm trong tâm vẫn chỉ là một người con gái yếu đuối… yếu đuối đầy thất bại đến thê thảm.
Nhìn muội muội của mình khóc tức tưởi đau thương, Tử Mộc Vạn Quân chỉ biết thở dài, tiến lại gần vỗ về đầu nàng nhẹ giọng
“Muốn khóc hãy khóc đi”
Tử Mộc Thanh Ninh ôm chầm lấy hông huynh trưởng của mình không ngừng rơi lệ. Vài nha hoàn thấy cảnh đó không khỏi thương tâm. Nhưng không ai biết rằng, đôi mắt đẫm lệ ấy rất nhanh đã xẹt qua một tia quái dị.
……………………..
Khi Mạc Tịnh Huyên mang thai tháng thứ tám thì Chu Hạo Đế đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để bọn họ tiến về Bắc Sở. Trước đó Lữ Hàn quay về trước để dọn dẹp mọi thứ.
Chuyến đi này hoàn toàn là bí mật, vì vậy Chu Hạo Đế đã để lại một ám vệ thân tín dị dung thành mình để thỉnh thoảng cho văn võ bá quan “xem mặt”, chuyện trong triều tạm thời sẽ do Mạc Vĩnh Khang tướng quân xử lý. Tử Mộc Vạn Quân bên ngoài thì viết tấu xin cáo bệnh lên núi một thời gian. Còn Mạc Tịnh Huyên từ khi mang thang luôn bế quan ở hẳn trong Cảnh Dương cung, từ chối tiếp khách, mà Chu Hạo Đế cũng hạ thánh chỉ, vì hoàng hậu mang thai mệt nhọc nên miễn thỉnh an, về phía hoàng thái hậu, vì mong chờ tôn tử nên cũng không có ý kiến.
Lúc này, xe ngựa được Chu Hạo Đế cải tiến rất tỉ mỉ trong ngoài đang trên đường tiến về phương bắc. Bên trong được lót đệm cùng lông hồ ly cực dày và ấm, sau lưng còn chêm thêm vài cái gối bằng tơ lụa tránh xốc nảy. Trên xe chỉ có Chu Hạo Đế đang ôm nàng trong lòng, ngồi cách đó một khoảng là Thẩm Tương Dư cùng Tiểu Nhu. Tử Mộc Vạn Quân và Mạc Viễn ngồi một xe ngựa riêng. Tử Mộc Thanh Ninh thì bị bắt ngồi chung với đám Tiểu Hoa, Tiểu Linh, Tiểu Hy.
“Nàng có mệt không, có thấy chỗ nào không khỏe không? Hay chúng ta dừng nghỉ ngơi một lát” – Chu Hạo Đế cứ đi vài canh giờ lại muốn dừng xe để Mạc Tịnh Huyên nghỉ ngơi, quả thật làm đám người đi chung suy nghĩ không biết bệ hạ cứ đi kiểu này thì chừng nào mới đến được Bắc Sở?
“Ta rất tốt, cứ tiếp tục lên đường đi. Cứ dừng chân mãi thì biết khi nào mới đến nơi.” – Mạc Tịnh Huyên cười lắc đầu nói, ngừng một chút, nàng nghi hoặc hỏi :” Nhưng đã tìm được người có thể dùng hạt châm vong tình sao?”
“Uhm, Tử Mộc Vạn Quân nói tìm được rồi, cũng có theo chúng ta cùng lên đường” – Chu Hạo Đế cũng không suy nghĩ nhiều.
Qủa thật bản thân hắn cũng chưa được gặp người này, chỉ biết Vạn Quân đã nói như vậy thì hắn tin như vậy. Lúc khởi hành hắn cũng để ý qua, có vẻ là một nữ tử. Nhưng hắn làm sao nghĩ nhiều được như vậy, chỉ cần có thể cứu Huyên nhi của hắn là được.
“Vậy à, là người ngồi cùng xe với y và nhị ca?” – Mạc Tịnh Huyên hỏi tiếp
“Uhm! Nàng sao lại quản nhiều như vậy nha?” – Chu Hạo Đế giả vờ trách cứ
“Sao không chứ, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng ta và hài nhi mà” – Nàng dẩu môi phản bác, ngưng một chút lại đưa tay vuốt ve lên cái bụng đã nhô cao của mình cười nói : “ với lại ta thật muốn biết vị cao nhân lòng vô tạp niệm này trông như thế nào”
Có phải trông giống thần tiên tu luyện trên núi không? Nàng thật sự không tin trên đời này có người không tranh, không cầu, ko yêu, không hận, bình thản, thiện lương như vậy sao? Nàng rất muốn gặp một lần. Nhưng trên đường đi, mặc dù có mấy lần ngừng xe nhưng người nọ chưa từng xuống xe một lần, mọi chuyện ăn uống sinh hoạt gì đều do Tử Mộc Vạn Quân đích thân làm. Có khi nàng thử hỏi nhị ca, nhưng huynh ấy cũng chỉ trầm mặc lắc đầu. Mạc Tịnh Huyên tự nghĩ: thần bí đến vậy sao?
Lại nói từ Tuệ Quốc đến Bắc Sở phải đi hơn mười ngày đường. Đây có thể nói là lần đầu tiên kể từ khi đến đây nàng được đi xa như vậy. Thỉnh thoảng vén rèm cửa sổ nhỏ trên xe nhìn ra khung cảnh xung quanh Mạc Tịnh Huyên thật cảm thán: “ Nếu ở hiện đại mà kiếm những cảnh thiên nhiên hoang sơ như thế này quả thật là khó “.
Tuy nói rằng mang thai, nhưng đứa bé này có vẻ rất yên tĩnh và hiểu chuyện, nó chưa từng hành nàng ốm nghén hay mệt mỏi. Cứ lặng lẽ ở trong bụng nàng mà lớn lên, chính vì vậy thỉnh thoảng khi nói chuyện với Chu Hạo Đế, nàng thường trêu rằng, nếu không phải bụng mình cứ to dần đều lên, nàng cũng thật quên mất là mình đang mang thai đứa nhỏ.
Khác với Tuệ Quốc đầy đủ bốn mùa, Bắc Sở là một quốc gia quanh năm lạnh lẽo, chỉ có vào những tháng mùa hạ thì khí trời mới đỡ hơn một chút thôi. Kỳ lạ là tuy lạnh lẽo quanh năm, nhưng Bắc Sở lại nổi tiếng với rất nhiều mạch nước nóng ngầm dày đặc trải khắp cả nước, chính vì vậy, dân chúng cả nước mới có thể dễ dàng sống qua ngày trong khí hậu thế này. Nên khi càng tiến vào ranh giới Bắc Sở thì cảnh vật xung quanh cũng thay đổi. Màu xanh của cây lá, thảm cỏ dần dần được thay bằng màu trắng của tuyết và xám của các thân cây trơ trụi lá.
Biết trước điều này, nên khi vừa đến gần biên giới Bắc Sở, Chu Hạo Đế đã ra lệnh cho Thẩm Tương Dư chuẩn bị thâm áo choàng bạch hồ và lô giữ ấm cho Mạc Tịnh Huyên. Lúc này trong xe, Mạc Tịnh Huyên nàng bị nam tử kế bên ủ trong tấm áo lông trắng dày, chỉ còn ló ra cái đầu nhỏ, trông không khác gì một cục bông. Mà nàng lúc này cũng đang trừng mắt nhìn vị phu quân nào đó của mình đang nheo mắt cười tủm tỉm.
“Ta muốn ra ngoài, như bây giờ thật khó chịu” – Mạc Tịnh Huyên nhăn nhó
“Không được! Khí trởi càng lúc càng lạnh, nàng ngoan ngoãn ủ trong đó đi. Nàng không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho hài tử chứ?” – Chu Hạo Đế dùng giọng nói phải tình đạt lý, nghiêm nghị nói với Mạc Tịnh Huyên
Từ khi nàng mang thai, Chu Hạo Đế phát hiện rằng, chỉ cần là việc tốt cho đứa nhỏ, nói gì nàng cũng nghe theo. Lúc đầu nhận biết như vậy thật sự làm hắn có chút khó chịu. Huyên nhi của hắn chưa bao giờ thật sự nghe lời hắn nha. Nàng mặc dù trầm tĩnh, ít nói nhưng luôn thích làm theo ý mình, mặc kệ ai nói gì kể cả hắn. Nhưng từ khi có đứa bé này, hắn đã biết cách “dạy bảo” thê tử phải nghe lời. Mỗi lần hắn muốn nàng làm gì chỉ cần dựa vào cớ “ cái này tốt cho hài tử” thì dù không muốn nàng cũng sẽ khuất phục mà nghe theo.
Giống như bây giờ vậy, gương mặt tuy uất ức muốn nổi dậy nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ở yên trong lớp áo choàng giữ ấm đấy thôi.
/70
|