Hồng Kông, một đêm tĩnh mịch.
Dương Chiến ngồi trên sô-fa, không bật đèn, đang thưởng thức bài hát “Hoa đào nở” của La Văn. Thúy Thúy nghe nhạc, từ từ chìm vào giấc ngủ, chân cô gác lên tay vịn của ghế, đầu cô gối lên đùi Dương Chiến. Dương Chiến nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô.
Lắng nghe tiếng nhạc dịu dàng, Dương Chiến chìm đắm vào sự yên tĩnh hiếm có này. Bao năm nay, anh không bao giờ ngừng chinh chiến đấu đá, hiếm khi có được lúc rảnh rỗi, ngay cả chơi gái cũng vội vã, bước xuống khỏi giường của cô người mẫu này, lập tức chuyển sang giường của cô người mẫu khác, vội vàng quá đến độ không kịp chuyện trò, vội vàng quá đến độ không nhớ nổi tên của họ.
Có lần đã gây ra một chuyện hài hước như sau. Trong một buổi yến tiệc, Dương Chiến gặp một cô người mẫu xinh đẹp trông quen quen, vẫn nghĩ rằng cô ta hay xuất hiện trên báo chí, ti vi, trông quen mặt là chuyện bình thường, cũng không để ý, sau bữa tiệc anh liền đưa cô lên giường. Sau khi đã xong việc, cô người mẫu đó thì thầm bên tai Dương Chiến. “Dương, anh vẫn mạnh mẽ như thế!” “Ơ! Em nói gì cơ? Trước đây chúng ta…?” Dương Chiến rướn mày kinh ngạc, nhìn chăm chăm cô gái dưới thân mình. Cô người mẫu đó cười buồn, nhắc lại năm nào tháng nào họ đã từng có một trận ân ái điên cuồng ra sao, sau đó bặt vô âm tín, không ngờ khi gặp lại nhau, anh đã không còn nhớ gì về cô nữa. Thật là một chuyện hoang đường.
Trong đêm tối tĩnh mịch này, Dương Chiến hồi tường lại những chuyện cũ xa xăm không đáng để lại chút kỉ niệm nào, chỉ cảm thấy rất mỏi mệt. Mặc dù mới 31 tuổi, nhưng anh đã vật lộn rất mệt rồi, anh đột nhiên khao khát kết hôn, sinh vài đứa con, sống một cuộc sống thật bình thường như bao người khác.
Kết hôn… Anh lại nghĩ đến cô gái đã có hôn ước với anh, bất giác cười đau khổ. Rồi lại nhìn Thúy Thúy đang ngủ thật ngon giấc, anh hiểu, Thúy Thúy chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời anh, có thể rất lâu sau, anh vẫn sẽ hồi tưởng lại những tháng ngày đầm ấm anh và Thúy Thúy chung sống bên nhau, nhưng anh buộc phải cưới cô gái con nhà danh giá đó. Không ai ép anh cả, chính anh tự quyết định phải làm như vậy. Anh là một người rất coi trọng sự nghiệp, sau khi kết hôn sẽ cùng liên thủ với gia tộc nhà vợ, sau đó cả hai bên cùng hợp tác mật thiết, tạo thành quân đồng minh kiên cường trong giới kinh doanh, từ đó, có thể đạp bằng mọi trở ngại.
Thúy Thúy – đợi Thúy Thúy khỏi bệnh, còn có thể ở lại bên cạnh anh sao? Cô là người phụ nữ có chồng. Cho dù cô đã đem đến cho anh một kiểu mẫu về cuộc sống hạnh phúc, nhưng khi tiến về Thanh Đảo, vẫn không thể tránh khỏi việc chia xa, mỗi người đi con đường riêng của mình.
Từ đây, đi lướt qua nhau, chỉ là những người xa lạ.
Trong lòng Dương Chiến trào dâng chút thương cảm. Nếu Thúy Thúy mãi mãi không khỏi bệnh, mãi mãi mơ mơ màng màng ở bên cạnh anh, làm con vật cưng của anh, thì tuyệt biết mấy! Vị hôn thê đó của anh chắc không để tâm đâu, cuộc hôn nhân của anh đã được định sẵn là bất hạnh.
Dương Chiến đã từng bàn luận nhiều lần với bác sĩ về vấn đề này, là để cho Thúy Thúy giữ nguyên trạng thái ban đầu, không chữa trị nữa. Bác sĩ nhìn anh với ánh mắt khinh thường, nói: “Cả đời tôi đã gặp vô số người, nhưng người ích kỉ như ông Dương đây quả là hiếm thấy, vì sự ham muốn riêng của mình, mà nhẫn tâm hủy hoại cả cuộc đời của một cô gái trẻ!” Dương Chiến nổi giận, hét lên: “Xin ông hãy chú ý cách dùng từ của mình! Ông không cho rằng hiện giờ cô ấy rất hạnh phúc sao? Ngày nào cũng rất vui, ăn no béo mập, không phải lo nghĩ gì. Để cô tỉnh lại hay tin mẹ cô qua đời và bố cô tái hôn, thì cho dù ông có chữa khỏi cho cô ấy, cô ấy cũng sẽ bị điên lại!”
Bác sĩ đứng dậy, nghiêm nghị nói: “Bất luận cô ấy biết tin dữ sẽ ra sao, đều tốt hơn trạng thái mơ hồ hiện nay. Cô ấy là một cô gái kiên cường, hãy tin tôi, cô ấy sẽ gắng gượng được, con đường nhân sinh ắt phải đi, phải chịu đựng ắt phải chịu đựng, trốn chạy chỉ là hành vi của kẻ hèn kém! Tôi nghĩ, anh cũng không mong muốn cô ấy là một kẻ hèn kém chứ?” Dương Chiến không nói gì. Bác sĩ cười, nói: “Ăn no béo mập, không phải lo nghĩ gì thì nhất định là một cuộc sống tốt nhất sao? Anh nuôi lợn à? Ha…ha”. Dương Chiến cười nhạt, nghĩ đến dáng vẻ của Thúy Thúy cũng thật giống lợn con.
Trải qua vài ngày đau khổ cân nhắc, Dương Chiến quyết định để Thúy Thúy tiếp tục chữa trị.
Hôm nay, cuối cùng Thúy Thúy cũng khỏi hẳn rồi, nỗi đau khổ của cô cũng đến rồi, những kí ức đau thương đó lại bắt đầu giày vò cô. Anh nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Thúy Thúy, trên mặt Thúy Thúy hằn lên rõ vết năm ngón tay đỏ ửng, sưng vù, lúc đó, sau khi anh bị vạch trần kế hoạch, anh đã cười nhạo trêu chọc cô một cách tàn nhẫn. Đến tận hôm nay, anh vẫn nhớ rõ sự tủi nhục thể hiện trên khuôn mặt Thúy Thúy. Anh cố tình khích bác đầy ác ý, đã làm tổn thương sâu sắc đến Thúy Thúy – người phụ nữa đang bị cuộc hôn nhân tàn khốc giày vò. Có thể lời châm chọc ác ý của anh là giọt nước cuối cùng làm tràn ly, đã làm cho tinh thần Thúy Thúy hoàn toàn sụp đổ, ai biết được chứ? Dương Chiến bắt đầu căm ghét mình, Thúy Thúy quả thực là một con cừu non vô hại, nhưng lại bị cái thế giới lạnh lùng tàn khốc này cấu xé, thương tích đầy người. Hơn nữa, chính anh cũng không hề nương tay mà cắm phập vào cô một nhát nữa, anh có được khóai cảm, để lại cho cô vết thương sâu hoắm không thể nào lành vết.
Nước mắt, lạnh giá, cuối cùng đã trào ra khỏi khoang mắt Dương Chiến, từ từ rơi xuống.
Sau khi bình phục, sắc mặt Thúy Thúy vô cùng nhợt nhạt, thần sắc bi thương nhưng lạnh lùng, thường im lặng không nói. Cô từ chối việc Dương Chiến tắm gội cho cô, từ chối Dương Chiến làm những việc cá nhân cho cô. Dương Chiến vẫn nấu cơm cho cô ăn mỗi ngày, lái xe chở cô đi hóng gió, ngắm cảnh đẹp của Hồng Kông. Thúy Thúy ngắm nhìn cảnh đẹp, trong mắt hiện lên nỗi bi thương tột cùng, không nói lời nào, con tim băng giá như đã chết. Sau khi biết tin bố lấy vợ mới, Thúy Thúy nhốt mình vào trong phòng, suốt cả tuần đều không nói chuyện. Con người khi phải chịu nỗi đau thương tột cùng, thật không ngờ lại không có nước mắt, mà nhỏ từng giọt máu trong tim. Dương Chiến rất đau lòng, cũng rất hối hận, thầm mắng vị bác sĩ cứ nhất định chữa bệnh cho Thúy Thúy, gây ra việc Thúy Thúy hiện đang ngay trước mắt anh, mà dường như xa tận chân trời. Anh không sờ được đến trái tim cô, bởi anh hiểu, cô đã không còn trái tim nữa, nỗi đau khiến con tim như đã chết. Nhưng Dương Chiến cũng rất hiểu, vị bác sĩ đã làm đúng, cuộc đời Thúy Thúy chỉ có chính cô mới có thể đi tiếp chặng đường đời.
Một tuần sau, Thúy Thúy nhợt nhạt giống như tờ giấy, yêu cầu trở về Thanh Đảo.
Dương Chiến ngồi trên sô-fa, không bật đèn, đang thưởng thức bài hát “Hoa đào nở” của La Văn. Thúy Thúy nghe nhạc, từ từ chìm vào giấc ngủ, chân cô gác lên tay vịn của ghế, đầu cô gối lên đùi Dương Chiến. Dương Chiến nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô.
Lắng nghe tiếng nhạc dịu dàng, Dương Chiến chìm đắm vào sự yên tĩnh hiếm có này. Bao năm nay, anh không bao giờ ngừng chinh chiến đấu đá, hiếm khi có được lúc rảnh rỗi, ngay cả chơi gái cũng vội vã, bước xuống khỏi giường của cô người mẫu này, lập tức chuyển sang giường của cô người mẫu khác, vội vàng quá đến độ không kịp chuyện trò, vội vàng quá đến độ không nhớ nổi tên của họ.
Có lần đã gây ra một chuyện hài hước như sau. Trong một buổi yến tiệc, Dương Chiến gặp một cô người mẫu xinh đẹp trông quen quen, vẫn nghĩ rằng cô ta hay xuất hiện trên báo chí, ti vi, trông quen mặt là chuyện bình thường, cũng không để ý, sau bữa tiệc anh liền đưa cô lên giường. Sau khi đã xong việc, cô người mẫu đó thì thầm bên tai Dương Chiến. “Dương, anh vẫn mạnh mẽ như thế!” “Ơ! Em nói gì cơ? Trước đây chúng ta…?” Dương Chiến rướn mày kinh ngạc, nhìn chăm chăm cô gái dưới thân mình. Cô người mẫu đó cười buồn, nhắc lại năm nào tháng nào họ đã từng có một trận ân ái điên cuồng ra sao, sau đó bặt vô âm tín, không ngờ khi gặp lại nhau, anh đã không còn nhớ gì về cô nữa. Thật là một chuyện hoang đường.
Trong đêm tối tĩnh mịch này, Dương Chiến hồi tường lại những chuyện cũ xa xăm không đáng để lại chút kỉ niệm nào, chỉ cảm thấy rất mỏi mệt. Mặc dù mới 31 tuổi, nhưng anh đã vật lộn rất mệt rồi, anh đột nhiên khao khát kết hôn, sinh vài đứa con, sống một cuộc sống thật bình thường như bao người khác.
Kết hôn… Anh lại nghĩ đến cô gái đã có hôn ước với anh, bất giác cười đau khổ. Rồi lại nhìn Thúy Thúy đang ngủ thật ngon giấc, anh hiểu, Thúy Thúy chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời anh, có thể rất lâu sau, anh vẫn sẽ hồi tưởng lại những tháng ngày đầm ấm anh và Thúy Thúy chung sống bên nhau, nhưng anh buộc phải cưới cô gái con nhà danh giá đó. Không ai ép anh cả, chính anh tự quyết định phải làm như vậy. Anh là một người rất coi trọng sự nghiệp, sau khi kết hôn sẽ cùng liên thủ với gia tộc nhà vợ, sau đó cả hai bên cùng hợp tác mật thiết, tạo thành quân đồng minh kiên cường trong giới kinh doanh, từ đó, có thể đạp bằng mọi trở ngại.
Thúy Thúy – đợi Thúy Thúy khỏi bệnh, còn có thể ở lại bên cạnh anh sao? Cô là người phụ nữ có chồng. Cho dù cô đã đem đến cho anh một kiểu mẫu về cuộc sống hạnh phúc, nhưng khi tiến về Thanh Đảo, vẫn không thể tránh khỏi việc chia xa, mỗi người đi con đường riêng của mình.
Từ đây, đi lướt qua nhau, chỉ là những người xa lạ.
Trong lòng Dương Chiến trào dâng chút thương cảm. Nếu Thúy Thúy mãi mãi không khỏi bệnh, mãi mãi mơ mơ màng màng ở bên cạnh anh, làm con vật cưng của anh, thì tuyệt biết mấy! Vị hôn thê đó của anh chắc không để tâm đâu, cuộc hôn nhân của anh đã được định sẵn là bất hạnh.
Dương Chiến đã từng bàn luận nhiều lần với bác sĩ về vấn đề này, là để cho Thúy Thúy giữ nguyên trạng thái ban đầu, không chữa trị nữa. Bác sĩ nhìn anh với ánh mắt khinh thường, nói: “Cả đời tôi đã gặp vô số người, nhưng người ích kỉ như ông Dương đây quả là hiếm thấy, vì sự ham muốn riêng của mình, mà nhẫn tâm hủy hoại cả cuộc đời của một cô gái trẻ!” Dương Chiến nổi giận, hét lên: “Xin ông hãy chú ý cách dùng từ của mình! Ông không cho rằng hiện giờ cô ấy rất hạnh phúc sao? Ngày nào cũng rất vui, ăn no béo mập, không phải lo nghĩ gì. Để cô tỉnh lại hay tin mẹ cô qua đời và bố cô tái hôn, thì cho dù ông có chữa khỏi cho cô ấy, cô ấy cũng sẽ bị điên lại!”
Bác sĩ đứng dậy, nghiêm nghị nói: “Bất luận cô ấy biết tin dữ sẽ ra sao, đều tốt hơn trạng thái mơ hồ hiện nay. Cô ấy là một cô gái kiên cường, hãy tin tôi, cô ấy sẽ gắng gượng được, con đường nhân sinh ắt phải đi, phải chịu đựng ắt phải chịu đựng, trốn chạy chỉ là hành vi của kẻ hèn kém! Tôi nghĩ, anh cũng không mong muốn cô ấy là một kẻ hèn kém chứ?” Dương Chiến không nói gì. Bác sĩ cười, nói: “Ăn no béo mập, không phải lo nghĩ gì thì nhất định là một cuộc sống tốt nhất sao? Anh nuôi lợn à? Ha…ha”. Dương Chiến cười nhạt, nghĩ đến dáng vẻ của Thúy Thúy cũng thật giống lợn con.
Trải qua vài ngày đau khổ cân nhắc, Dương Chiến quyết định để Thúy Thúy tiếp tục chữa trị.
Hôm nay, cuối cùng Thúy Thúy cũng khỏi hẳn rồi, nỗi đau khổ của cô cũng đến rồi, những kí ức đau thương đó lại bắt đầu giày vò cô. Anh nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Thúy Thúy, trên mặt Thúy Thúy hằn lên rõ vết năm ngón tay đỏ ửng, sưng vù, lúc đó, sau khi anh bị vạch trần kế hoạch, anh đã cười nhạo trêu chọc cô một cách tàn nhẫn. Đến tận hôm nay, anh vẫn nhớ rõ sự tủi nhục thể hiện trên khuôn mặt Thúy Thúy. Anh cố tình khích bác đầy ác ý, đã làm tổn thương sâu sắc đến Thúy Thúy – người phụ nữa đang bị cuộc hôn nhân tàn khốc giày vò. Có thể lời châm chọc ác ý của anh là giọt nước cuối cùng làm tràn ly, đã làm cho tinh thần Thúy Thúy hoàn toàn sụp đổ, ai biết được chứ? Dương Chiến bắt đầu căm ghét mình, Thúy Thúy quả thực là một con cừu non vô hại, nhưng lại bị cái thế giới lạnh lùng tàn khốc này cấu xé, thương tích đầy người. Hơn nữa, chính anh cũng không hề nương tay mà cắm phập vào cô một nhát nữa, anh có được khóai cảm, để lại cho cô vết thương sâu hoắm không thể nào lành vết.
Nước mắt, lạnh giá, cuối cùng đã trào ra khỏi khoang mắt Dương Chiến, từ từ rơi xuống.
Sau khi bình phục, sắc mặt Thúy Thúy vô cùng nhợt nhạt, thần sắc bi thương nhưng lạnh lùng, thường im lặng không nói. Cô từ chối việc Dương Chiến tắm gội cho cô, từ chối Dương Chiến làm những việc cá nhân cho cô. Dương Chiến vẫn nấu cơm cho cô ăn mỗi ngày, lái xe chở cô đi hóng gió, ngắm cảnh đẹp của Hồng Kông. Thúy Thúy ngắm nhìn cảnh đẹp, trong mắt hiện lên nỗi bi thương tột cùng, không nói lời nào, con tim băng giá như đã chết. Sau khi biết tin bố lấy vợ mới, Thúy Thúy nhốt mình vào trong phòng, suốt cả tuần đều không nói chuyện. Con người khi phải chịu nỗi đau thương tột cùng, thật không ngờ lại không có nước mắt, mà nhỏ từng giọt máu trong tim. Dương Chiến rất đau lòng, cũng rất hối hận, thầm mắng vị bác sĩ cứ nhất định chữa bệnh cho Thúy Thúy, gây ra việc Thúy Thúy hiện đang ngay trước mắt anh, mà dường như xa tận chân trời. Anh không sờ được đến trái tim cô, bởi anh hiểu, cô đã không còn trái tim nữa, nỗi đau khiến con tim như đã chết. Nhưng Dương Chiến cũng rất hiểu, vị bác sĩ đã làm đúng, cuộc đời Thúy Thúy chỉ có chính cô mới có thể đi tiếp chặng đường đời.
Một tuần sau, Thúy Thúy nhợt nhạt giống như tờ giấy, yêu cầu trở về Thanh Đảo.
/48
|