Edit: Nam Cung Như
"Lý tướng quân, ngươi hôm nay tựa hồ có tâm sự?"
"A, bẩm Vương Gia, mạt tướng, mạt tướng. . . . . ." Lý Nam nâng tay áo lên lau mồ hôi lạnh trên trán, trước mặt Tập Ám, hắn cơ hồ vĩnh viễn không giấu được bí mật
“ Ngươi cũng không phải là người giỏi nói dối”
Trên mặt Tập Ám đã lộ vẻ tức giận, bàn tây ôm ngang eo của vũ nương cũng buông xuống
“ Chỉ là, chiến sự gần tới, nên mạt tướng mới cảm thấy tâm thần bất an”
“ Vậy sao?”
Tập Ám đứng thẳng người dậy, có vẻ hơi mệt mỏi ngắm nhìn bốn phía, ôm lấy vũ nương trong ngực đi tới
Tập Ám chỉ đi vài bước sau đó dừng trước mặt Lý Nam, ngay sau đó đem người trong ngực giao vào tay hắn :
“ Lý tướng quân, thả lỏng đi, xem như tối nay bổn vương nhường thứ yêu thích lại cho ngươi”
Lý Nam nhất thời còn chưa kịp phản ứng, vũ nương trong ngực đã bất an gọi “ Vương gia…”
Tập Ám bước ra khỏi trại lính, lưu lại là vẻ mặt kinh ngạc của Lý Nam và tràn đầy thất vọng của cũ nương, bàn tay nhỏ bé kéo nhẹ vạt áo hắn : “ tướng quân…”
“ Ừ…” Lý Nam khôi phục tinh thần : “ Thủy Cơ ngươi lui xuống trước đi”
Buông người trong ngực ra, Lý Nam vẫn thủy chung nhìn theo bóng lưng của Tập Ám
"A" Thủy Cơ khẽ vuốt ve eo, Lý Nam vội ngồi xổm xuống đỡ dậy cô gái bị mình ném trên mặt đất , xem ra hôm nay chính mình thật sự luống cuống a!
Chậm rãi đứng lên, Thủy Cơ không cam lòng bước ra ngoài, Tây Quận Vương, nhất định có một ngày chàng sẽ thuộc về ta
Mơ hồ, Bách Lý tựa hồ nghe được tiếng bước chân nặng nề, ngẩng đầu lên, lại thấy bóng dáng đang từ từ đến gần. Mỗi một bước đi đều dị thường trầm ổn. Bách Lý vội đứng lên chui vào một bên cánh rừng, không dám thở mạnh
Tập Ám thong thả bước tới chỗ Bách Lý đã ngồi, cong lên một gối, một chân khác duỗi thẳng, lẳng lặng ngồi xuống
Bách Lý nhìn bóng lưng của Tập Ám, mấy lần đều cảm giác như thế, tịch mịch giống như thế giới của hắn chỉ có hắn vậy. Gió thổi qua làm mái tóc dài của hắn phiêu diêu, bay phấp phới, nổi bật lên cả khuôn mặt lạnh như băng
Trong đầu lại xuất hiện hình ảnh mấy tháng trước, lúc nàng bị mang ra khỏi Tây Quận phủ, bão tuyết vẫn rơi như cũ, bóng người màu trắng dưới trời xanh, vẫn cô tịch như thế, giống như hôm nay, làm cho người ta không thể nào bước vào thế giới của hắn
Tuyết phủ lên lông mày của hắn, lên tóc của hắn, cuối cùng rơi trên phía sau bả vai của hắn, chỉ là Tập Ám không thèm để ý, lẳng lặng nhắm mắt lại, im lặng ngẩng đầu lên
Bách Lý ngồi chồm hổm vuốt ve 2 chân tê dại của mình, tuyết rơi xuống ngày càng lớn, toàn thân nàng cảm thấy kanhj nhưng băng.
Nhìn lại Tập Ám giống như đang ngủ, Bách Lý nhẹ nhàng đến gần, ở trong mơ, gương mặt này đã xuất hiện vô số lần, hiện tại lại gần trong gang tấc
Tiếng hít thở trầm ổn, làm cho sương mù ấm áp, trên lông mi thật dài, treo giọt nước do bông tuyết hòa tan, đôi môi mỏng mím lại thật chặt, không có cong lên
Nàng vương tay muốn chạm đến mặt của hắn, liền nhìn thấy trên cổ của hắn lộ ra vết hôn đỏ tươi. Bách Lý kinh ngạc rút tay về, nhẹ nhàng quay người, thở ra một hơi, trước mắt tạo thành một mảnh mơ màng
Mau rời khỏi rừng cây, nếu không nàng sẽ nhịn không được quay đầu lại
Bông tuyết trắng xóa, điểm lên màn đêm tịch mịch
Nàng không ngừng bước nhanh hơn, nàng không lừa được mình, nếu như nàng dừng bước nhất định sẽ không thể đi tiếp
Trong quân doanh yến hội vẫn chưa kết thúc, giữa không khí náo nhiệt như vậy, vẫn không khỏi lộ ra tịch mịch
Thấy Bách Lý trở về, Tiểu Lam vội vàng tiến ra đón : “ Bách Hội, ngươi đi đâu, nhìn vũ công múa thật đẹp a!”
Bách Lý cười khẽ : “ Ta đi ra ngoài hóng mát, gần kết thúc rồi sao?”
“ Không biết, nhìn tình hình giống như muốn ầm ĩ cả đêm” Tiểu Lam kéo nhẹ tay áo của Bách Lý, chỉ hướng những người khác vừa ra sân chuẩn bị
Bách Lý cũng buồn bực, chiến sự vô cùng cấp bách, tình hình này tựa hồ không hợp lý
"Tiểu Lam ngươi xem đi, ta muốn trở về nghỉ ngơi."
"Hảo, tiệc xong bọn ta sẽ trở về." Tiểu Lam cũng không quay đầu lại mà nói, mắt tựa hồ đang tâp trung
Nhẹ nhàng phẩy đi tuyết trên người, Bách Lý vẫn bất an nhìn về phía rừng, Tập Ám không có đi ra ngoài, chắc là ngủ thiếp rồi. Bất đắc dĩ thở dài, đi tới trước một doanh trướng hoa lệ khác, có một tả, một hữu thị vệ canh giữ ở cửa
"Hai vị quân gia, Vương Gia phân phó nô tỳ tới lấy áo choàng."
Bách Lý biết đây là doanh trướng của Tập Ám, ánh trăng sáng tỏ, phát ra ánh sáng lạnh lùng
Hai người thị vệ cũng không có trả lời chỉ vén một góc trường mành ý bảo nàng tự vào lấy
Trong doanh trướng tản ra mùi xạ hương nhàn nhạt .
Là mùi hương trên người Tập Ám. Trên án kỷ làm bằng gỗ là xà vân roi, vật tùy thân của hắn. Roi này dùng nguyên da của Cự Mãng để luyện thành, bền bỉ có lực, bề ngoài ngưng phách khiếp người
Cầm lên một chiếc áo choàng giắt trên kệ, mới vừa ra ngoài doanh trướng liền nhìn thấy Lý Nam
Vuốt ve áo lông mềm mại trên tay, ấm áp 10 phần. Bách Lý tiến lên vài bước đuổi theo Lý Nam : "Lý tướng quân."
Lý Nam nghe được thanh âm quay đầu lại, mắt hồng hồng, tựa hồ đã uống nhiều rượu, nhìn một chút hai thị vệ đứng bên cạnh : "Bách biết, chuyện gì?"
“ Áo choàng này là vương gia phân phó lấy cho hắn, hắn đang ở trong rừng bên kia, tựa hồ…. Ngủ thiếp đi”
Bách Lý chỉ rừng cây ở xa, chậm rãi đem áo choàng thả vào tay Lý Nam : “ Phiền ngài, tướng quân”
"Lý tướng quân, ngươi hôm nay tựa hồ có tâm sự?"
"A, bẩm Vương Gia, mạt tướng, mạt tướng. . . . . ." Lý Nam nâng tay áo lên lau mồ hôi lạnh trên trán, trước mặt Tập Ám, hắn cơ hồ vĩnh viễn không giấu được bí mật
“ Ngươi cũng không phải là người giỏi nói dối”
Trên mặt Tập Ám đã lộ vẻ tức giận, bàn tây ôm ngang eo của vũ nương cũng buông xuống
“ Chỉ là, chiến sự gần tới, nên mạt tướng mới cảm thấy tâm thần bất an”
“ Vậy sao?”
Tập Ám đứng thẳng người dậy, có vẻ hơi mệt mỏi ngắm nhìn bốn phía, ôm lấy vũ nương trong ngực đi tới
Tập Ám chỉ đi vài bước sau đó dừng trước mặt Lý Nam, ngay sau đó đem người trong ngực giao vào tay hắn :
“ Lý tướng quân, thả lỏng đi, xem như tối nay bổn vương nhường thứ yêu thích lại cho ngươi”
Lý Nam nhất thời còn chưa kịp phản ứng, vũ nương trong ngực đã bất an gọi “ Vương gia…”
Tập Ám bước ra khỏi trại lính, lưu lại là vẻ mặt kinh ngạc của Lý Nam và tràn đầy thất vọng của cũ nương, bàn tay nhỏ bé kéo nhẹ vạt áo hắn : “ tướng quân…”
“ Ừ…” Lý Nam khôi phục tinh thần : “ Thủy Cơ ngươi lui xuống trước đi”
Buông người trong ngực ra, Lý Nam vẫn thủy chung nhìn theo bóng lưng của Tập Ám
"A" Thủy Cơ khẽ vuốt ve eo, Lý Nam vội ngồi xổm xuống đỡ dậy cô gái bị mình ném trên mặt đất , xem ra hôm nay chính mình thật sự luống cuống a!
Chậm rãi đứng lên, Thủy Cơ không cam lòng bước ra ngoài, Tây Quận Vương, nhất định có một ngày chàng sẽ thuộc về ta
Mơ hồ, Bách Lý tựa hồ nghe được tiếng bước chân nặng nề, ngẩng đầu lên, lại thấy bóng dáng đang từ từ đến gần. Mỗi một bước đi đều dị thường trầm ổn. Bách Lý vội đứng lên chui vào một bên cánh rừng, không dám thở mạnh
Tập Ám thong thả bước tới chỗ Bách Lý đã ngồi, cong lên một gối, một chân khác duỗi thẳng, lẳng lặng ngồi xuống
Bách Lý nhìn bóng lưng của Tập Ám, mấy lần đều cảm giác như thế, tịch mịch giống như thế giới của hắn chỉ có hắn vậy. Gió thổi qua làm mái tóc dài của hắn phiêu diêu, bay phấp phới, nổi bật lên cả khuôn mặt lạnh như băng
Trong đầu lại xuất hiện hình ảnh mấy tháng trước, lúc nàng bị mang ra khỏi Tây Quận phủ, bão tuyết vẫn rơi như cũ, bóng người màu trắng dưới trời xanh, vẫn cô tịch như thế, giống như hôm nay, làm cho người ta không thể nào bước vào thế giới của hắn
Tuyết phủ lên lông mày của hắn, lên tóc của hắn, cuối cùng rơi trên phía sau bả vai của hắn, chỉ là Tập Ám không thèm để ý, lẳng lặng nhắm mắt lại, im lặng ngẩng đầu lên
Bách Lý ngồi chồm hổm vuốt ve 2 chân tê dại của mình, tuyết rơi xuống ngày càng lớn, toàn thân nàng cảm thấy kanhj nhưng băng.
Nhìn lại Tập Ám giống như đang ngủ, Bách Lý nhẹ nhàng đến gần, ở trong mơ, gương mặt này đã xuất hiện vô số lần, hiện tại lại gần trong gang tấc
Tiếng hít thở trầm ổn, làm cho sương mù ấm áp, trên lông mi thật dài, treo giọt nước do bông tuyết hòa tan, đôi môi mỏng mím lại thật chặt, không có cong lên
Nàng vương tay muốn chạm đến mặt của hắn, liền nhìn thấy trên cổ của hắn lộ ra vết hôn đỏ tươi. Bách Lý kinh ngạc rút tay về, nhẹ nhàng quay người, thở ra một hơi, trước mắt tạo thành một mảnh mơ màng
Mau rời khỏi rừng cây, nếu không nàng sẽ nhịn không được quay đầu lại
Bông tuyết trắng xóa, điểm lên màn đêm tịch mịch
Nàng không ngừng bước nhanh hơn, nàng không lừa được mình, nếu như nàng dừng bước nhất định sẽ không thể đi tiếp
Trong quân doanh yến hội vẫn chưa kết thúc, giữa không khí náo nhiệt như vậy, vẫn không khỏi lộ ra tịch mịch
Thấy Bách Lý trở về, Tiểu Lam vội vàng tiến ra đón : “ Bách Hội, ngươi đi đâu, nhìn vũ công múa thật đẹp a!”
Bách Lý cười khẽ : “ Ta đi ra ngoài hóng mát, gần kết thúc rồi sao?”
“ Không biết, nhìn tình hình giống như muốn ầm ĩ cả đêm” Tiểu Lam kéo nhẹ tay áo của Bách Lý, chỉ hướng những người khác vừa ra sân chuẩn bị
Bách Lý cũng buồn bực, chiến sự vô cùng cấp bách, tình hình này tựa hồ không hợp lý
"Tiểu Lam ngươi xem đi, ta muốn trở về nghỉ ngơi."
"Hảo, tiệc xong bọn ta sẽ trở về." Tiểu Lam cũng không quay đầu lại mà nói, mắt tựa hồ đang tâp trung
Nhẹ nhàng phẩy đi tuyết trên người, Bách Lý vẫn bất an nhìn về phía rừng, Tập Ám không có đi ra ngoài, chắc là ngủ thiếp rồi. Bất đắc dĩ thở dài, đi tới trước một doanh trướng hoa lệ khác, có một tả, một hữu thị vệ canh giữ ở cửa
"Hai vị quân gia, Vương Gia phân phó nô tỳ tới lấy áo choàng."
Bách Lý biết đây là doanh trướng của Tập Ám, ánh trăng sáng tỏ, phát ra ánh sáng lạnh lùng
Hai người thị vệ cũng không có trả lời chỉ vén một góc trường mành ý bảo nàng tự vào lấy
Trong doanh trướng tản ra mùi xạ hương nhàn nhạt .
Là mùi hương trên người Tập Ám. Trên án kỷ làm bằng gỗ là xà vân roi, vật tùy thân của hắn. Roi này dùng nguyên da của Cự Mãng để luyện thành, bền bỉ có lực, bề ngoài ngưng phách khiếp người
Cầm lên một chiếc áo choàng giắt trên kệ, mới vừa ra ngoài doanh trướng liền nhìn thấy Lý Nam
Vuốt ve áo lông mềm mại trên tay, ấm áp 10 phần. Bách Lý tiến lên vài bước đuổi theo Lý Nam : "Lý tướng quân."
Lý Nam nghe được thanh âm quay đầu lại, mắt hồng hồng, tựa hồ đã uống nhiều rượu, nhìn một chút hai thị vệ đứng bên cạnh : "Bách biết, chuyện gì?"
“ Áo choàng này là vương gia phân phó lấy cho hắn, hắn đang ở trong rừng bên kia, tựa hồ…. Ngủ thiếp đi”
Bách Lý chỉ rừng cây ở xa, chậm rãi đem áo choàng thả vào tay Lý Nam : “ Phiền ngài, tướng quân”
/102
|