Bách Lý Hội không quản được nhiều như vậy, từng bước một chậm rãi tới gần cỗ quan tài kia, rất lạnh, đâm thẳng vào trái tim của nàng.
Đôi tay Bách Lý Hội đặt lên phần đuôi của quan tài, nắp ván còn chưa có che lên, nàng nhắm mắt lại, từ từ di chuyển lên phía trên. Chỉ cần mở mắt, là có thể nhìn thấy người bên trong rồi.
Lông mi nồng đậm run rẩy giãy giụa, giống như bị đè ép nặng ngàn cân vậy, làm sao cũng không mở ra được.
Nói không chừng, không phải là Thủy Cơ.
Bách Lý Hội đặt tay lên quan tài, khẩn trương siết chặt rồi thả lỏng, cuối cùng mở mắt ra.
Nữ tử trong quan tài, quả nhiên không phải là Thủy Cơ, Thủy Cơ hẳn là xinh đẹp, không phải thế này.
Nữ tử lẳng lặng nằm bên trong, trên mặt, tràn ngập những vết ứ đọng bầm tím, trên đầu, còn lưu lại vết tích bị nắm kéo. Gò má, lại càng cực kì sưng đỏ. Quần áo lụa mỏng màu trắng trên người, nhưng là chỗ cổ, lại mang theo những vết nhéo rõ rệt.
Hai tay lộ ra ống tay áo, gãy lìa vặn vẹo, chỗ đầu gối hai chân, nhô lên cao, kéo ra ngoài, cũng không hề khép lại.
Bách Lý Hội nhớ lại, điệu múa hồng mai nở rộ trước đây không lâu, nữ tử tư thái nhẵn nhụi, lộ rõ vẻ xinh đẹp, chỉ múa một lần, liền khắc sâu vào đáy lòng.
Nàng vì múa mà sinh ra, hai chân linh động xoay tròn, trong đêm, thật cao nhảy múa.
Bách Lý Hội ngửa đầu lên, nước mắt lạnh lẽo, theo hốc mắt, dọc theo khuôn mặt, vội vàng chảy xuống.
Một thanh âm nghẹn ngào ở trong cổ, đôi môi nữ tử không tiếng động mấp máy, rốt cuộc cũng phát ra: "Không............., Thủy Cơ................."
Nữ tử như vậy, sao có thể chết không có tôn nghiêm như vậy?
Tay Bách Lý Hội bắt lấy biên cạnh quan tài, kiềm nén nắm chặt lại, đầu, thủy chung ngẩng lên, không dám nhìn thêm lần nào nữa.
Tập Ám đi lên phía trước, một tay ôm nàng vào trong ngực, mắt nhìn về Thủy Cơ, có vài phần thương tiếc.
Tiếng khóc của nữ tử nghẹn ở trong cổ, thân thể không ngừng run rẩy. Bách Lý Hội thoát khỏi lồng ngực Tập Ám, cố chấp đến bên cạnh Thủy Cơ.
Bỗng nhiên, bờ môi Thủy Cơ tràn ra một vệt máu đỏ sâm, theo khóe miệng, chảy xuống vạt áo.
"Thủy Cơ.........." Bách Lý Hội vội vàng lấy khăn gấm trong tay áo, giúp nàng lau chùi, nước mắt không ngừng tuôn.
"Các ngươi rốt cuộc đã làm gì nàng?" Nữ tử xoay người, một tay chỉ về Liễu Vân Tường, hung hăng mở miệng.
Làm cái gì, lại khiến cho người đã chết, trong miệng lại còn hộc ra máu.
Tập Ám cũng nhìn chằm chằm Liễu Vân Tường, chết như vậy, chắc hẳn lục phủ ngũ tạng đều cũng bị dập nát rồi.
Liễu Nhứ bên cạnh nghe Bách Lý Hội chất vấn, vội vàng đứng lên: "Bách Lý Hội, lại là ngươi, ngươi trả lại huyết mạch cho Liễu gia ta."
Đến lúc này, bọn hắn đau lòng, cũng chỉ có cốt nhục của Liễu gia?
"Liễu Nhứ, nếu không phải ngươi, Thủy Cơ sẽ chết sao? Đứa nhỏ sẽ chết sao? Là chính ngươi, còn có Liễu Vân Tường, là các ngươi giết chết Thủy Cơ." Bách Lý Hội tiến lên vài bước, nhìn mấy người đau khổ khắp phòng.
"Các ngươi chỉ muốn có đứa nhỏ, một khi đứa nhỏ không còn, cứ như vậy hại chết Thủy Cơ, các ngươi sẽ gặp báo ứng." Nữ tử rống lên, ép lồng ngực đến khó chịu.
"Ai nói Thủy Cơ là chúng ta hại chết, thời điểm mang về nhà cũng đã thế này rồi, Bách Lý Hội, ngươi có chứng cớ gì nói chúng ta làm hại?" Liễu Nhứ từng bước một tiến lại gần nàng, nàng chính là muốn khiến nàng phải chịu áy náy vì hại chết người của nàng.
"Ha ha ha........." Bách Lý Hội không thể kiềm nén bật cười, nước mắt càng tuôn nhiều hơn, dần dần tới gần nữ tử, vung ra một cái tát.
"A" Liễu Nhứ không nghĩ tới nàng sẽ ra tay: "Ngươi dám đánh ta?"
"Ta vì sao không dám? Hại chết nàng còn không dám thừa nhận, ngươi không phải là vẫn luôn muốn lấy mạng ta sao? Lấy đi a!" Bách Lý Hội dừng lại trước mặt Liễu Nhứ, ánh mắt sắc bén hận không thể đem nàng xét nát ra từng mảnh.
"Ngươi........" Nữ tử nhìn Tập Ám phía sau Bách Lý Hội, không dám nói nửa câu, lại quả thực không thể nhẫn nhịn được khẩu khí này.
Thẹn quá hóa giận, Liễu Nhứ giơ tay lên, còn chưa hạ xuống, liền bị nữ tử gắt gao chế trụ cổ tay, "Bốp" một tiếng, trở tay đem cái tát thứ hai, ném trên mặt Liễu Nhứ.
Nữ tử ngây ngốc trong chốc lát, hai tay gắt gao che hai má, đau cũng không nói được lời nào: "Bách Lý Hội, ngươi............."
Người Liễu gia ở một bên thấy thế, vội vàng đứng lên, vốn là đối với nàng đã hết sức oán giận, Liễu Vân Tường đứng ở phía trước Bách Lý Hội, trong mắt tràn đầy tơ máu.
Tập Ám thấy thế, từ phía sau ôm nữ tử vào lòng, loại tình cảm che chở, rõ ràng như vậy.
"Thủy Cơ là người của ta, cho dù chết ở trong tay ta, thì thế nào, ta rất cao hứng." Liễu Vân tường đột nhiên cười nhìn về Bách Lý Hội, hiện nay, kì vọng cái gì cũng đều không có rồi.
Nàng chán ghét nhìn hắn, tâm, đau thương níu chặt.
Liễu Vân Tường lướt qua Bách Lý Hội, đi đến trước quan tài của Thủy cơ, lạnh lùng nhìn thi thể nàng: "Là ta đánh chết nàng, Hội phi, ngươi có thể giết ta hay sao?"
Một tay hắn luồn vào quan tài: "Ta muốn khiến cho nàng chết cũng không được yên."
"Không............" Bách Lý Hội giãy thoát khỏi người Tập Ám vọt lên, theo bản năng ở trong tay áo sờ soạng, nàng không muốn để cho Thủy Cơ chết không an ổn. Hai tay hung hăng giơ lên, khi hạ xuống, chỉ nghe một tiếng kêu rên của Liễu Vân Tường, cả Tập Ám cũng không phản ứng kịp.
Nàng nhìn chằm chằm đôi tay của mình, bị máu nhiễm toàn bộ, vẫn còn nắm chặt vũ khí sắc bén trên tay.
Toàn bộ thanh chủy thủ đều ngập vào lưng nam tử, chỗ chuôi, một khối ngọc đẹp đẽ sáng long lanh, mơ hồ hiện ra ánh sáng lạnh lẽo.
Này, đúng là thanh chủy thủ mà Liễu Nhứ vẫn luôn tìm kiếm, hiện tại, cắm vào thân thể nam tử.
"Ca..............." Liễu Nhứ cuống quít xông lên trước, Bách Lý Hội nghe thấy âm thanh, nhất thời phản ứng kịp, rút chủy thủ ra khỏi người hắn.
"A................" Liễu Vân Tường kêu đau ngã xuống đất, dưới thân, lập tức chảy ra một mảnh đỏ tươi.
"Đại phu, mau tìm đại phu a................" Liễu Nhứ gấp đến độ đem hai tay che lại phần lưng của nam tử: "Ca, ngươi đừng làm ta sợ a, ca..............."
Trong đại sảnh một mảnh rối loạn, bọn nha hoàn chung quanh tản ra đi tìm đại phu. Liễu phu nhân không thể nào chịu nổi đả kích này, bất tỉnh nhân sự.
Liễu lão gia nhìn một phòng rối loạn, nhịn không được gào khóc lên: "Đây là tạo nghiệt gì a, Tường nhi..............."
Đôi tay Bách Lý Hội nắm chặt chủy thủ, Tập Ám vội vàng tiến lên, đôi tay vỗ nhẹ lên gương mặt nàng: "Hội nhi, Hội nhi............."
Thấy ánh mắt nàng tan rã, hắn vội vàng ôm lấy thân thể nàng, đi ra ngoài.
Không để ý quá nhiều, hắn chỉ muốn Bách Lý Hội không có chuyện gì.
"Tập Ám, Thủy Cơ nhất định rất đau." Nữ tử vùi trong ngực Tập Ám, trong đầu, tất cả đều là bộ dáng của nàng.
Nam tử ôm nàng trở về phòng, đặt lên giường, một tay cầm lấy chủy thủ của nàng, đặt sang một bên.
Cái chuôi chủy thủ này, sau đó Tập Ám đã trả nó cho Bách Lý Hội, nếu, nàng có thể lựa chọn trở về, một cây chủy thủ có thể đại biểu cho cái gì?
Thù giữa Bách Lý Hội cùng Liễu gia, sợ là kiếp này đã không thể giải được.
Một đao kia tối hôm qua, trúng vào chỗ hiểm của Liễu Vân Tường, đã bị đâm chết ngay tại chỗ.
Trong một ngày, Liễu gia mất ba mạng.
Từ sau khi trở về, Bách Lý Hội không nói câu nào, lời nói của bọn họ, đã ở trong lòng nàng ấn lên một vết tích thật sâu, là chính mình đã hại chết Thủy Cơ.
Ba ngày trôi qua, nữ tử ru rú trong lòng Tập Ám, không nhúc nhích.
Ba ngày này, Tập Ám với quyền thế của hắn, đè ép việc này xuống, người của Liễu gia, tất cả hận không thể đem Bách Lý Hội đập xương cắn thịt, lại không dám kiện lên cấp trên.
Huống hồ, không nói điều này quan hệ tới Liễu Nhứ, riêng là kế thừa ngôi vị hoàng đế sau này, ai lại dám trêu chọc người Tập Ám che chở?
Ngoài Vương phủ, Liễu Nhứ một thân bạch y đi vào phủ, thời gian ba ngày, dung nhan nữ tử đã tiều tụy không thể tả nổi, vừa nhìn thấy Bách Lý Hội trong viện, lửa trong ánh mắt liền bốc cháy lên.
Liễu Nhứ mang theo Tiểu Lục đến gần hai người, bạch y trên người hai người, làm cho nữ tử ngẩng đầu lên.
Thủy Cơ, đã hạ táng rồi sao?
"Vương gia" Hai chân Liễu Nhứ mềm nhũn, quỳ xuống: "Cầu xin Vương gia làm chủ, gia huynh hắn, chết thật là thảm a."
Bách Lý Hội hờ hững liếc nhìn nữ tử, âm thanh lạnh lẽo của Tập Ám trên đỉnh đầu truyền tới: "Chuyện của ngươi làm, đừng tưởng rằng bổn vương không biết, mạng của Liễu Vân Tường, coi như trả lại cho Thủy Cơ."
Liễu Nhứ không thể tin được nhìn nam tử, chẳng lẽ, ca ca liền chết vô ích như vậy sao?
"Liễu Nhứ, ngày đó nếu không phải ngươi tìm người tới giết ta, cũng sẽ không phát sinh ra chuyện hôm nay" Bách Lý Hội giận dữ nói, mạng của Liễu Vân Tường, sao đền bù được mạng của Thủy Cơ?
"Hừ, ta gọi người đến giết ngươi, chứng cớ đâu?" Liễu Nhứ rất có xu thế gây sự, nếu là có chứng cớ, chỉ sợ bản thân đã sớm không còn trên đời nữa rồi.
"Tự giải quyết cho tốt đi, từ nay về sau, bổn vương không muốn thấy ngươi thương tổn Hội nhi nữa." Trong giọng nói Tập Ám mang theo mờ mịt không nói được, cùng với cảnh cáo rõ ràng.
"Vì sao, Vương gia, nàng nói cái gì ngài đều tin?" Khuôn mặt Liễu Nhứ tái nhợt không chút huyết sắc, đả kích mấy ngày nay, làm cho nàng gầy đi không ít.
"Vương gia, Hội phi, ta chính là chứng cớ." Tiểu Lục phía sau tiến lên một bước, ở trước mặt hai người bình tĩnh quỳ xuống.
"Lục, Lục Nô, ngươi..........." Hai mắt Liễu Nhứ vô thần nhìn chằm chằm Tiểu Lục, chậm rãi để lộ ra hung quang.
"Liễu phi, nô tỳ không phải Lục Nô, nô tỳ là Tiểu Lục." Nữ tử nhìn về hai người đang ngồi, rủ rỉ nói: "Người muốn giết Hội phi ngày đó, là Liễu phi kêu Liễu tướng quân tìm, nô tỳ là trung gian truyền tin."
Mình đã từng nói, cuối cùng sẽ có một ngày, cũng làm cho Liễu Nhứ nếm thử cảm giác nằm rạp xuống đất.
"Ngươi, Vương gia, nàng đổ oan cho ta........." Liễu Nhứ đứng thẳng lên, các đốt ngón tay dần dần trở nên trắng bệch.
"Vương gia, nô tỳ không có, nô tỳ là nha hoàn thiếp thân của Liễu phi, không dám nói bừa nửa câu. Còn có lần trước, Liễu phi lệnh cho nô tỳ hạ độc vào điểm tâm của Hội phi, nô tỳ không thể không làm như vậy, xin Vương gia thứ tội." Tiểu Lục nói xong, liền không ngừng dập đầu, trong thoáng chốc đầu đụng trên mặt đất, khóe miệng dần dần nở ra nụ cười.
Này, lại là một chiêu hiểm độc nhất, thay vì đứng ở bên Liễu phi âm tình bất định, không bằng, phản lại một kích, đánh một cái cuối cùng.
Liễu Nhứ mềm nhũn ngồi dưới đất, nhất thời sơ suất, lúc này, không thể nào lật chuyển được tình thế rồi.
Nụ cười của Bách Lý Hội ngày càng sâu, thân mình cũng vì đè nén mà run rẩy lên, tiếng cười biến mất trong cổ, chỉ nghe vài tiếng khàn khàn, không nghĩ tới, Liễu Nhứ cũng có ngày hôm nay.
Trong ánh mắt, lại có chua xót vô tận, tìm không ra lý do để cười.
Khuôn mặt Tập Ám cũng âm u đến cực điểm, hắn nhìn chằm chằm Liễu Nhứ, sợ hãi lắc đầu.
"Người tới" Môi mỏng khẽ mở, mang theo một chút rét lạnh, hai thị vệ theo tiếng mà đến: "Vương gia."
"Kéo Liễu phi xuống, giam lại, từ nay về sau không được bước ra cửa phòng nửa bước."
"Không............." Liễu Nhứ nghiêng thân tiến lên, ôm chặt lấy đùi hắn: "Vương gia, Nhứ nhi không dám nữa, Vương gia.............."
Hai thị vệ tiến lên muốn kéo nữ tử đi, Liễu Nhứ nhưng lại thế nào cũng không chịu buông tay: "Vương gia, Vương gia............"
"Kéo xuống đi." Tập Ám đem nữ tử trong ngực kéo về phía mình, không liếc mắt nhìn Liễu Nhứ lấy một cái.
"Không, tỷ phu..............." Nữ tử tựa đầu gối lên đùi nam tử, thanh âm rầu rĩ phát ra.
Bách Lý Hội nhìn Tập Ám phía trên, nàng biết hắn có người cũ, chỉ là không biết, sẽ chính là tỷ tỷ của Liễu Nhứ.
Đôi mắt của nam tử, giống như Bách Lý Hội đoán, nháy mắt lại ảm đạm, Liễu Nhứ vừa thấy Tập Ám yếu lòng, vội vàng ngẩng đầu, khẽ gọi: "Tỷ phu.............."
Tập Ám nhìn Liễu Nhứ, một tay phủ bên hông Bách Lý Hội: "Kéo xuống."
"Dạ." Hai thị vệ không dám chậm trễ, bước lên phía trước kéo nữ tử.
"Không, buông ta ra............." Nhìn Liễu Nhứ bị mang đi, trong lòng Bách Lý Hội rối ren, bất an cọ cọ vào cần cổ Tập Ám.
"Ngươi đi xuống đi." Nam tử liếc nhìn Tiểu Lục đang quỳ trên mặt đất, cũng không để ý thêm nữa.
"Dạ." Tiểu Lục vâng lời lui ra, Liễu phi hiện tại, đúng là hoàn toàn bị lật thuyền rồi.
"Tập Ám, ngươi.............." Bách Lý Hội ngẩng đầu lên, nhìn chiếc cằm kiên nghị của hắn.
"Hội nhi, ngươi không tin ta?"
Bách Lý Hội khẽ lắc đầu, một hồi ác mộng, cuối cùng cũng tỉnh dậy.
"Ngày đó ngươi trở về rất trễ, về sau là thế nào mới thoát khỏi những sát thủ kia?" Một tay Tập Ám bao chặt lấy bàn tay mềm mại của nàng, nhẹ ngửi mùi thơm mát trên tóc nàng.
"Ta, ta cũng không biết, lúc sau Tiểu Lam thay ta cản một đao, khi tỉnh lại đã ở trên xe ngựa rồi." Bách Lý Hội chột dạ cúi đầu, nàng cố ý bỏ qua Gia Luật Thức, ở trên đất của người Hán, một khi bị bại lộ, không thể nghi ngờ là rất nguy hiểm.
"Giống như lần trước?" Tập Ám do dự nhìn nữ tử trong lòng, cũng không truy đến cùng.
Bách Lý Hội khẽ gật đầu, giả vờ như không biết.
"Yên tâm đi, sau này không có việc gì rồi."
Nữ tử tựa vào trước ngực hắn, Thủy Cơ, ta muốn sống thật tốt, mạng của ta, chính là của ngươi. Là ngươi đổi lấy.
Người của Liễu gia không có an táng Thủy Cơ và Liễu Vân Tường cùng một chỗ, nhưng cũng không dám lỗ mãng, liền cách phần mộ Liễu Gia không xa, chôn cất Thủy Cơ.
Một tấm bia đá vô cùng đơn giản, cũng tốt, người sống đến lúc này, Thủy Cơ, ngươi được giải thoát rồi đi.
Bách Lý Hội cầm điểm tâm trong hộp, đặt tới trước mộ, liền ở thềm đá bên cạnh ngồi xuống.
Ngẩng đầu, liền có thể nhìn thấy mộ của Liễu Vân Tường, khi còn sống, oán giận mà đứng, sau khi chết, xem như trở về nơi bắt đầu.
Trong rừng cách đó không xa, hai gã thị vệ ẩn náu, nhận mệnh của Tập Ám, dọc đường bảo vệ.
"Tiểu Lam" Bách Lý Hội chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh: "Ngồi xuống đi."
Tiểu Lam theo lời ngồi xuống, vết thương trên tay còn chưa khỏi hẳn, một cánh tay lại càng không thể động.
"Hội phi, hết thảy đều đã trôi qua rồi, Liễu phi, nàng không thể đối với ngươi như vậy nữa." Tiểu Lam xoay người, vừa nhìn Bách Lý Hội, quả thực, cả ánh mặt trời chiếu xuống cũng ấm áp hơn một chút.
Bách Lý Hội chậm rãi gật đầu, nhưng là, vì sao lại có một loại cảm giác mãnh liệt tràn ngập trong lòng, nàng cùng Tập Ám, sẽ không dễ dàng như vậy.
Đôi tay Bách Lý Hội đặt lên phần đuôi của quan tài, nắp ván còn chưa có che lên, nàng nhắm mắt lại, từ từ di chuyển lên phía trên. Chỉ cần mở mắt, là có thể nhìn thấy người bên trong rồi.
Lông mi nồng đậm run rẩy giãy giụa, giống như bị đè ép nặng ngàn cân vậy, làm sao cũng không mở ra được.
Nói không chừng, không phải là Thủy Cơ.
Bách Lý Hội đặt tay lên quan tài, khẩn trương siết chặt rồi thả lỏng, cuối cùng mở mắt ra.
Nữ tử trong quan tài, quả nhiên không phải là Thủy Cơ, Thủy Cơ hẳn là xinh đẹp, không phải thế này.
Nữ tử lẳng lặng nằm bên trong, trên mặt, tràn ngập những vết ứ đọng bầm tím, trên đầu, còn lưu lại vết tích bị nắm kéo. Gò má, lại càng cực kì sưng đỏ. Quần áo lụa mỏng màu trắng trên người, nhưng là chỗ cổ, lại mang theo những vết nhéo rõ rệt.
Hai tay lộ ra ống tay áo, gãy lìa vặn vẹo, chỗ đầu gối hai chân, nhô lên cao, kéo ra ngoài, cũng không hề khép lại.
Bách Lý Hội nhớ lại, điệu múa hồng mai nở rộ trước đây không lâu, nữ tử tư thái nhẵn nhụi, lộ rõ vẻ xinh đẹp, chỉ múa một lần, liền khắc sâu vào đáy lòng.
Nàng vì múa mà sinh ra, hai chân linh động xoay tròn, trong đêm, thật cao nhảy múa.
Bách Lý Hội ngửa đầu lên, nước mắt lạnh lẽo, theo hốc mắt, dọc theo khuôn mặt, vội vàng chảy xuống.
Một thanh âm nghẹn ngào ở trong cổ, đôi môi nữ tử không tiếng động mấp máy, rốt cuộc cũng phát ra: "Không............., Thủy Cơ................."
Nữ tử như vậy, sao có thể chết không có tôn nghiêm như vậy?
Tay Bách Lý Hội bắt lấy biên cạnh quan tài, kiềm nén nắm chặt lại, đầu, thủy chung ngẩng lên, không dám nhìn thêm lần nào nữa.
Tập Ám đi lên phía trước, một tay ôm nàng vào trong ngực, mắt nhìn về Thủy Cơ, có vài phần thương tiếc.
Tiếng khóc của nữ tử nghẹn ở trong cổ, thân thể không ngừng run rẩy. Bách Lý Hội thoát khỏi lồng ngực Tập Ám, cố chấp đến bên cạnh Thủy Cơ.
Bỗng nhiên, bờ môi Thủy Cơ tràn ra một vệt máu đỏ sâm, theo khóe miệng, chảy xuống vạt áo.
"Thủy Cơ.........." Bách Lý Hội vội vàng lấy khăn gấm trong tay áo, giúp nàng lau chùi, nước mắt không ngừng tuôn.
"Các ngươi rốt cuộc đã làm gì nàng?" Nữ tử xoay người, một tay chỉ về Liễu Vân Tường, hung hăng mở miệng.
Làm cái gì, lại khiến cho người đã chết, trong miệng lại còn hộc ra máu.
Tập Ám cũng nhìn chằm chằm Liễu Vân Tường, chết như vậy, chắc hẳn lục phủ ngũ tạng đều cũng bị dập nát rồi.
Liễu Nhứ bên cạnh nghe Bách Lý Hội chất vấn, vội vàng đứng lên: "Bách Lý Hội, lại là ngươi, ngươi trả lại huyết mạch cho Liễu gia ta."
Đến lúc này, bọn hắn đau lòng, cũng chỉ có cốt nhục của Liễu gia?
"Liễu Nhứ, nếu không phải ngươi, Thủy Cơ sẽ chết sao? Đứa nhỏ sẽ chết sao? Là chính ngươi, còn có Liễu Vân Tường, là các ngươi giết chết Thủy Cơ." Bách Lý Hội tiến lên vài bước, nhìn mấy người đau khổ khắp phòng.
"Các ngươi chỉ muốn có đứa nhỏ, một khi đứa nhỏ không còn, cứ như vậy hại chết Thủy Cơ, các ngươi sẽ gặp báo ứng." Nữ tử rống lên, ép lồng ngực đến khó chịu.
"Ai nói Thủy Cơ là chúng ta hại chết, thời điểm mang về nhà cũng đã thế này rồi, Bách Lý Hội, ngươi có chứng cớ gì nói chúng ta làm hại?" Liễu Nhứ từng bước một tiến lại gần nàng, nàng chính là muốn khiến nàng phải chịu áy náy vì hại chết người của nàng.
"Ha ha ha........." Bách Lý Hội không thể kiềm nén bật cười, nước mắt càng tuôn nhiều hơn, dần dần tới gần nữ tử, vung ra một cái tát.
"A" Liễu Nhứ không nghĩ tới nàng sẽ ra tay: "Ngươi dám đánh ta?"
"Ta vì sao không dám? Hại chết nàng còn không dám thừa nhận, ngươi không phải là vẫn luôn muốn lấy mạng ta sao? Lấy đi a!" Bách Lý Hội dừng lại trước mặt Liễu Nhứ, ánh mắt sắc bén hận không thể đem nàng xét nát ra từng mảnh.
"Ngươi........" Nữ tử nhìn Tập Ám phía sau Bách Lý Hội, không dám nói nửa câu, lại quả thực không thể nhẫn nhịn được khẩu khí này.
Thẹn quá hóa giận, Liễu Nhứ giơ tay lên, còn chưa hạ xuống, liền bị nữ tử gắt gao chế trụ cổ tay, "Bốp" một tiếng, trở tay đem cái tát thứ hai, ném trên mặt Liễu Nhứ.
Nữ tử ngây ngốc trong chốc lát, hai tay gắt gao che hai má, đau cũng không nói được lời nào: "Bách Lý Hội, ngươi............."
Người Liễu gia ở một bên thấy thế, vội vàng đứng lên, vốn là đối với nàng đã hết sức oán giận, Liễu Vân Tường đứng ở phía trước Bách Lý Hội, trong mắt tràn đầy tơ máu.
Tập Ám thấy thế, từ phía sau ôm nữ tử vào lòng, loại tình cảm che chở, rõ ràng như vậy.
"Thủy Cơ là người của ta, cho dù chết ở trong tay ta, thì thế nào, ta rất cao hứng." Liễu Vân tường đột nhiên cười nhìn về Bách Lý Hội, hiện nay, kì vọng cái gì cũng đều không có rồi.
Nàng chán ghét nhìn hắn, tâm, đau thương níu chặt.
Liễu Vân Tường lướt qua Bách Lý Hội, đi đến trước quan tài của Thủy cơ, lạnh lùng nhìn thi thể nàng: "Là ta đánh chết nàng, Hội phi, ngươi có thể giết ta hay sao?"
Một tay hắn luồn vào quan tài: "Ta muốn khiến cho nàng chết cũng không được yên."
"Không............" Bách Lý Hội giãy thoát khỏi người Tập Ám vọt lên, theo bản năng ở trong tay áo sờ soạng, nàng không muốn để cho Thủy Cơ chết không an ổn. Hai tay hung hăng giơ lên, khi hạ xuống, chỉ nghe một tiếng kêu rên của Liễu Vân Tường, cả Tập Ám cũng không phản ứng kịp.
Nàng nhìn chằm chằm đôi tay của mình, bị máu nhiễm toàn bộ, vẫn còn nắm chặt vũ khí sắc bén trên tay.
Toàn bộ thanh chủy thủ đều ngập vào lưng nam tử, chỗ chuôi, một khối ngọc đẹp đẽ sáng long lanh, mơ hồ hiện ra ánh sáng lạnh lẽo.
Này, đúng là thanh chủy thủ mà Liễu Nhứ vẫn luôn tìm kiếm, hiện tại, cắm vào thân thể nam tử.
"Ca..............." Liễu Nhứ cuống quít xông lên trước, Bách Lý Hội nghe thấy âm thanh, nhất thời phản ứng kịp, rút chủy thủ ra khỏi người hắn.
"A................" Liễu Vân Tường kêu đau ngã xuống đất, dưới thân, lập tức chảy ra một mảnh đỏ tươi.
"Đại phu, mau tìm đại phu a................" Liễu Nhứ gấp đến độ đem hai tay che lại phần lưng của nam tử: "Ca, ngươi đừng làm ta sợ a, ca..............."
Trong đại sảnh một mảnh rối loạn, bọn nha hoàn chung quanh tản ra đi tìm đại phu. Liễu phu nhân không thể nào chịu nổi đả kích này, bất tỉnh nhân sự.
Liễu lão gia nhìn một phòng rối loạn, nhịn không được gào khóc lên: "Đây là tạo nghiệt gì a, Tường nhi..............."
Đôi tay Bách Lý Hội nắm chặt chủy thủ, Tập Ám vội vàng tiến lên, đôi tay vỗ nhẹ lên gương mặt nàng: "Hội nhi, Hội nhi............."
Thấy ánh mắt nàng tan rã, hắn vội vàng ôm lấy thân thể nàng, đi ra ngoài.
Không để ý quá nhiều, hắn chỉ muốn Bách Lý Hội không có chuyện gì.
"Tập Ám, Thủy Cơ nhất định rất đau." Nữ tử vùi trong ngực Tập Ám, trong đầu, tất cả đều là bộ dáng của nàng.
Nam tử ôm nàng trở về phòng, đặt lên giường, một tay cầm lấy chủy thủ của nàng, đặt sang một bên.
Cái chuôi chủy thủ này, sau đó Tập Ám đã trả nó cho Bách Lý Hội, nếu, nàng có thể lựa chọn trở về, một cây chủy thủ có thể đại biểu cho cái gì?
Thù giữa Bách Lý Hội cùng Liễu gia, sợ là kiếp này đã không thể giải được.
Một đao kia tối hôm qua, trúng vào chỗ hiểm của Liễu Vân Tường, đã bị đâm chết ngay tại chỗ.
Trong một ngày, Liễu gia mất ba mạng.
Từ sau khi trở về, Bách Lý Hội không nói câu nào, lời nói của bọn họ, đã ở trong lòng nàng ấn lên một vết tích thật sâu, là chính mình đã hại chết Thủy Cơ.
Ba ngày trôi qua, nữ tử ru rú trong lòng Tập Ám, không nhúc nhích.
Ba ngày này, Tập Ám với quyền thế của hắn, đè ép việc này xuống, người của Liễu gia, tất cả hận không thể đem Bách Lý Hội đập xương cắn thịt, lại không dám kiện lên cấp trên.
Huống hồ, không nói điều này quan hệ tới Liễu Nhứ, riêng là kế thừa ngôi vị hoàng đế sau này, ai lại dám trêu chọc người Tập Ám che chở?
Ngoài Vương phủ, Liễu Nhứ một thân bạch y đi vào phủ, thời gian ba ngày, dung nhan nữ tử đã tiều tụy không thể tả nổi, vừa nhìn thấy Bách Lý Hội trong viện, lửa trong ánh mắt liền bốc cháy lên.
Liễu Nhứ mang theo Tiểu Lục đến gần hai người, bạch y trên người hai người, làm cho nữ tử ngẩng đầu lên.
Thủy Cơ, đã hạ táng rồi sao?
"Vương gia" Hai chân Liễu Nhứ mềm nhũn, quỳ xuống: "Cầu xin Vương gia làm chủ, gia huynh hắn, chết thật là thảm a."
Bách Lý Hội hờ hững liếc nhìn nữ tử, âm thanh lạnh lẽo của Tập Ám trên đỉnh đầu truyền tới: "Chuyện của ngươi làm, đừng tưởng rằng bổn vương không biết, mạng của Liễu Vân Tường, coi như trả lại cho Thủy Cơ."
Liễu Nhứ không thể tin được nhìn nam tử, chẳng lẽ, ca ca liền chết vô ích như vậy sao?
"Liễu Nhứ, ngày đó nếu không phải ngươi tìm người tới giết ta, cũng sẽ không phát sinh ra chuyện hôm nay" Bách Lý Hội giận dữ nói, mạng của Liễu Vân Tường, sao đền bù được mạng của Thủy Cơ?
"Hừ, ta gọi người đến giết ngươi, chứng cớ đâu?" Liễu Nhứ rất có xu thế gây sự, nếu là có chứng cớ, chỉ sợ bản thân đã sớm không còn trên đời nữa rồi.
"Tự giải quyết cho tốt đi, từ nay về sau, bổn vương không muốn thấy ngươi thương tổn Hội nhi nữa." Trong giọng nói Tập Ám mang theo mờ mịt không nói được, cùng với cảnh cáo rõ ràng.
"Vì sao, Vương gia, nàng nói cái gì ngài đều tin?" Khuôn mặt Liễu Nhứ tái nhợt không chút huyết sắc, đả kích mấy ngày nay, làm cho nàng gầy đi không ít.
"Vương gia, Hội phi, ta chính là chứng cớ." Tiểu Lục phía sau tiến lên một bước, ở trước mặt hai người bình tĩnh quỳ xuống.
"Lục, Lục Nô, ngươi..........." Hai mắt Liễu Nhứ vô thần nhìn chằm chằm Tiểu Lục, chậm rãi để lộ ra hung quang.
"Liễu phi, nô tỳ không phải Lục Nô, nô tỳ là Tiểu Lục." Nữ tử nhìn về hai người đang ngồi, rủ rỉ nói: "Người muốn giết Hội phi ngày đó, là Liễu phi kêu Liễu tướng quân tìm, nô tỳ là trung gian truyền tin."
Mình đã từng nói, cuối cùng sẽ có một ngày, cũng làm cho Liễu Nhứ nếm thử cảm giác nằm rạp xuống đất.
"Ngươi, Vương gia, nàng đổ oan cho ta........." Liễu Nhứ đứng thẳng lên, các đốt ngón tay dần dần trở nên trắng bệch.
"Vương gia, nô tỳ không có, nô tỳ là nha hoàn thiếp thân của Liễu phi, không dám nói bừa nửa câu. Còn có lần trước, Liễu phi lệnh cho nô tỳ hạ độc vào điểm tâm của Hội phi, nô tỳ không thể không làm như vậy, xin Vương gia thứ tội." Tiểu Lục nói xong, liền không ngừng dập đầu, trong thoáng chốc đầu đụng trên mặt đất, khóe miệng dần dần nở ra nụ cười.
Này, lại là một chiêu hiểm độc nhất, thay vì đứng ở bên Liễu phi âm tình bất định, không bằng, phản lại một kích, đánh một cái cuối cùng.
Liễu Nhứ mềm nhũn ngồi dưới đất, nhất thời sơ suất, lúc này, không thể nào lật chuyển được tình thế rồi.
Nụ cười của Bách Lý Hội ngày càng sâu, thân mình cũng vì đè nén mà run rẩy lên, tiếng cười biến mất trong cổ, chỉ nghe vài tiếng khàn khàn, không nghĩ tới, Liễu Nhứ cũng có ngày hôm nay.
Trong ánh mắt, lại có chua xót vô tận, tìm không ra lý do để cười.
Khuôn mặt Tập Ám cũng âm u đến cực điểm, hắn nhìn chằm chằm Liễu Nhứ, sợ hãi lắc đầu.
"Người tới" Môi mỏng khẽ mở, mang theo một chút rét lạnh, hai thị vệ theo tiếng mà đến: "Vương gia."
"Kéo Liễu phi xuống, giam lại, từ nay về sau không được bước ra cửa phòng nửa bước."
"Không............." Liễu Nhứ nghiêng thân tiến lên, ôm chặt lấy đùi hắn: "Vương gia, Nhứ nhi không dám nữa, Vương gia.............."
Hai thị vệ tiến lên muốn kéo nữ tử đi, Liễu Nhứ nhưng lại thế nào cũng không chịu buông tay: "Vương gia, Vương gia............"
"Kéo xuống đi." Tập Ám đem nữ tử trong ngực kéo về phía mình, không liếc mắt nhìn Liễu Nhứ lấy một cái.
"Không, tỷ phu..............." Nữ tử tựa đầu gối lên đùi nam tử, thanh âm rầu rĩ phát ra.
Bách Lý Hội nhìn Tập Ám phía trên, nàng biết hắn có người cũ, chỉ là không biết, sẽ chính là tỷ tỷ của Liễu Nhứ.
Đôi mắt của nam tử, giống như Bách Lý Hội đoán, nháy mắt lại ảm đạm, Liễu Nhứ vừa thấy Tập Ám yếu lòng, vội vàng ngẩng đầu, khẽ gọi: "Tỷ phu.............."
Tập Ám nhìn Liễu Nhứ, một tay phủ bên hông Bách Lý Hội: "Kéo xuống."
"Dạ." Hai thị vệ không dám chậm trễ, bước lên phía trước kéo nữ tử.
"Không, buông ta ra............." Nhìn Liễu Nhứ bị mang đi, trong lòng Bách Lý Hội rối ren, bất an cọ cọ vào cần cổ Tập Ám.
"Ngươi đi xuống đi." Nam tử liếc nhìn Tiểu Lục đang quỳ trên mặt đất, cũng không để ý thêm nữa.
"Dạ." Tiểu Lục vâng lời lui ra, Liễu phi hiện tại, đúng là hoàn toàn bị lật thuyền rồi.
"Tập Ám, ngươi.............." Bách Lý Hội ngẩng đầu lên, nhìn chiếc cằm kiên nghị của hắn.
"Hội nhi, ngươi không tin ta?"
Bách Lý Hội khẽ lắc đầu, một hồi ác mộng, cuối cùng cũng tỉnh dậy.
"Ngày đó ngươi trở về rất trễ, về sau là thế nào mới thoát khỏi những sát thủ kia?" Một tay Tập Ám bao chặt lấy bàn tay mềm mại của nàng, nhẹ ngửi mùi thơm mát trên tóc nàng.
"Ta, ta cũng không biết, lúc sau Tiểu Lam thay ta cản một đao, khi tỉnh lại đã ở trên xe ngựa rồi." Bách Lý Hội chột dạ cúi đầu, nàng cố ý bỏ qua Gia Luật Thức, ở trên đất của người Hán, một khi bị bại lộ, không thể nghi ngờ là rất nguy hiểm.
"Giống như lần trước?" Tập Ám do dự nhìn nữ tử trong lòng, cũng không truy đến cùng.
Bách Lý Hội khẽ gật đầu, giả vờ như không biết.
"Yên tâm đi, sau này không có việc gì rồi."
Nữ tử tựa vào trước ngực hắn, Thủy Cơ, ta muốn sống thật tốt, mạng của ta, chính là của ngươi. Là ngươi đổi lấy.
Người của Liễu gia không có an táng Thủy Cơ và Liễu Vân Tường cùng một chỗ, nhưng cũng không dám lỗ mãng, liền cách phần mộ Liễu Gia không xa, chôn cất Thủy Cơ.
Một tấm bia đá vô cùng đơn giản, cũng tốt, người sống đến lúc này, Thủy Cơ, ngươi được giải thoát rồi đi.
Bách Lý Hội cầm điểm tâm trong hộp, đặt tới trước mộ, liền ở thềm đá bên cạnh ngồi xuống.
Ngẩng đầu, liền có thể nhìn thấy mộ của Liễu Vân Tường, khi còn sống, oán giận mà đứng, sau khi chết, xem như trở về nơi bắt đầu.
Trong rừng cách đó không xa, hai gã thị vệ ẩn náu, nhận mệnh của Tập Ám, dọc đường bảo vệ.
"Tiểu Lam" Bách Lý Hội chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh: "Ngồi xuống đi."
Tiểu Lam theo lời ngồi xuống, vết thương trên tay còn chưa khỏi hẳn, một cánh tay lại càng không thể động.
"Hội phi, hết thảy đều đã trôi qua rồi, Liễu phi, nàng không thể đối với ngươi như vậy nữa." Tiểu Lam xoay người, vừa nhìn Bách Lý Hội, quả thực, cả ánh mặt trời chiếu xuống cũng ấm áp hơn một chút.
Bách Lý Hội chậm rãi gật đầu, nhưng là, vì sao lại có một loại cảm giác mãnh liệt tràn ngập trong lòng, nàng cùng Tập Ám, sẽ không dễ dàng như vậy.
/102
|